Không Được Vãng Sinh

Chương 34: Phát triển ra miền Bắc




Cuối cùng Hứa Bán Hạ cũng cầm tiền ra miền Bắc. Trước đó cô đã gọi điện cho Triệu Lỗi, nhưng không nhắc tới chuyện Ngũ Kiến Thiết thu mua Hâm Thịnh. Cô đã không nhắc thì Triệu Lỗi cũng không nói, chỉ trò chuyện về mấy điều cần chú ý ở hạng mục miền Bắc này. Triệu Lỗi quen biết nhiều người ở đây, còn hay liên lạc, vì vậy ý kiến của anh ta rất quan trọng, Hứa Bán Hạ nghe xong ghi nhớ hết ý chính. Cô có thể nghe ra được, lúc nhắc tới hệ thống làm việc ở đây, Triệu Lỗi nói rất chậm và kỹ, hình như đã tốn rất nhiều thời gian vì chuyện này, cho nên Hứa Bán Hạ cực kỳ biết ơn.
Miền Bắc không phải Bắc Cực, chỉ là ra hướng Bắc thôi, mà cũng không phải cứ ở đó mãi, mà phải đi tới đi lui, lên máy bay rồi lại xuống. Dự án mới, phải tìm hiểu thật sâu, tự mình trải nghiệm thì mới hiểu rõ khó khăn của nó, mới thấm những lời Triệu Lỗi đã nói cho cô. Hứa Bứa Hạ vào nghề rất nhanh, nhưng dù nhanh thì cũng chỉ là lính mới, cho nên lần làm việc thứ nhất, dù cuối cùng cũng tiêu thụ sạch lô hàng cực lớn nhưng thời gian tiêu tốn vẫn quá hai tuần so với dự kiến. Tuần đầu tiên, lão Tống còn phải chịu áp lực từ công ty, giúp Hứa Bán Hạ viện cớ bao biện việc mình chưa nhập tiền hàng vào sổ sách. Đến tuần thứ hai, tổng giám đốc của lão Tống đã biết mánh khóe của anh ta, gọi điện cảnh cáo bảo anh ta nhớ kỹ công là công, tư là tư, mặc dù Hứa Bán Hạ uy tín, hồi trước cũng giúp họ rất nhiều chuyện, nhưng trễ tiền hàng lâu như vậy, không thể nhân nhượng thêm. Lão Tống chỉ đành nghiêm khuôn mặt buồn rầu nói rõ cho cô nghe, bảo cô mau tăng tốc lên.
Mặc dù Hứa Bán Hạ bận muốn chết luôn, nhưng tâm trạng vẫn cực kỳ hạnh phúc, bởi vì mỗi giây mỗi phút đều có thể thấy lợi nhuận tăng lên. Khác hẳn lúc đầu tết, vừa bận rộn vừa thấy tương lai mờ mịt, đó là mới thứ chết người nhất.
Bởi vì số lượng hàng quá nhiều nên Hứa Bán Hạ phải vào Nam ra Bắc. Có nhiều chỗ không tới được, lính mới lại chẳng chuyên nghiệp, không thể linh hoạt khi nhận lệnh, cô đành phải tự tìm hàng địa phương rồi nhờ người bản địa làm người tiêu thụ, thay cô giục hàng ở xưởng thép. Người bản địa nói chuyện với người bản địa tiện hơn nhiều, sau đó Hứa Bán Hạ mới tạm gác việc giục hàng qua một bên.
Đơn hàng thứ hai đã tốt hơn nhiều, không vất vả như đợt đầu nữa. Điều đáng mừng nhất là đường dây tiêu thụ thông thuận, mấy xưởng bên dưới biết cô có hàng, giá cả hợp lý, dịch vụ phù hợp, có thể trả tiền bằng ngân phiếu, thuận tiện hơn đi mua trực tiếp ở xưởng thép nhiều. Mà hiện tại ít xí nghiệp quốc doanh, xí nghiệp tư nhân lại đầy rẫy, đáy lòng các ông chủ đều có một cái cân tự biết bên nào lời hơn, qua tháng thứ hai đều chủ động gọi cho cô, bảo cô sớm ngày giao hàng. Mặc dù lượng hàng hóa cho các xí nghiệp chẳng nhiều nh gì, nhưng góp gió thành bão, góp cây nên rừng, tổng cộng lại cũng được con số không nhỏ. Hơn nữa xí nghiệp mấy tiểu thương trả tiền còn nhiều hơn khách sộp nhiều, cho nên có nghe chửi rủa cũng có nhiều tiền.
Mặc dù cuối cùng Tần Phương Bình không lấy được quyền nhập hàng nhưng tổng giám đốc mới của công ty họ hạ mình cầu cứu quan hệ xung quanh xem có đường nhập hàng nào khác không. Thế là Hưa Bán Hạ đã gặp gỡ vị tổng giám đốc mới này do được Tần Phương Bình đề cử. Tổng giám đốc mới đầu trọc mặt dầu, hình tượng khác hẳn Triệu Lỗi, làm Bán Hạ không mấy nhiệt tình khi nịnh nọt làm quen. Lần đầu tiên gặp mặt, cô tặng một cây bút mút Montblanc, ông ta không hề khách sáo nhận lấy. Trong lòng cô cảm thấy người này kém hơn Triệu Lỗi nhiều, không chỉ có vấn đề về ngoại hình thôi đâu. Nhưng đối phó với loại người này cũng là một điểm lợi cho Hưa Bán Hạ, chỉ cần ông ta nhận quà thì sau này là anh em bạn bè rồi, nói chuyện dễ dàng hơn. Đơn hàng đầu tiên được họ ủng hộ rất nhiều.
Hết kỳ bảo trì, bến tàu đã đi vào hoạt động lại được rồi. Sau khi đi từ xưởng thép miền Bắc tới miền Nam sẽ đi thẳng vào bến riêng, A Kỵ quản lí việc giao và nhận hàng, chẳng biết chi phí bao nhiêu nhưng tiện lợi hơn nhiều. Chỉ là Hứa Bán Hạ không chất hết hàng ở miền Nam mà bán bớt ở miền Bắc, như thế thì tiền vốn sẽ ít bị chiếm dụng, chu kỳ cũng nhanh hơn, mặc dù tiền kiếm được từ một đơn sẽ ít đi chút, nhưng tổng cộng lại vẫn kiếm được rất nhiều. Bởi vậy cô chỉ cần tuyển thêm cộng tác viên bán hàng, trả lương theo việc. Nghề cộng tác viên là thế, họ sẽ có một số khách hàng tương đối cố định, chỉ cần có sữa người đó là mẹ, trong tay Hứa Bán Hạ có hàng, họ sẽ bán giúp cô. Cho nên ở đơn hàng thứ hai thuận lợi hơn hẳn, giao tiền hàng cho công ty lão Tống sớm ba ngày.
Chỉ là cách làm của cô tiên tiến, thủ đoạn quyết đoán, bản lĩnh linh hoạt, tựa như trời sinh đã vậy, phá vỡ quy tắc trong nghề đã được tích lũy nhiều năm, khiến những cựu chiến binh đang chìm đắm trong đó luống cuống chẳng biết làm gì. Chờ cho họ phản ứng lại, tìm ra cách hoạt động của Hứa Bán Hạ, đang định rượt đuổi theo thì đầu có như quá tải. Họ không có can đảm tiến nhanh như Bán Hạ, cũng không đủ tinh lực để bay qua bay lại lâu như Hứa Bán Hạ. Do dự chần chờ mãi, thế là Hứa Bán Hạ đã chiếm được nửa giang sơn.
Thị trường như một miếng bánh, có người ăn sẽ có người đói. Hứa Bán Hạ không thèm chào hỏi ai, cứ như từ trên trời rớt xuống rồi nhanh chóng cướp lấy phần ăn của kẻ khác, thế là khắp trời Nam đất Bắc ai ai cũng ước ao ghen tỵ với Hứa Bán Hạ, sau lưng thì thầm mắng, trước mặt lại khách sáo. Biết quỷ đã vào nhà, đuổi không đi mà đánh cũng chẳng được, chỉ có nước kính quỷ thần nhưng lẳng lặng né xa, chỉ mong sau này nước non không chuyển, khi gặp mặt có thể nề mặt nhẹ tay.
Lại một năm nữa thu tới rồi, ở miền Bắc, hàng cây bạch dương bạch quả nơi đầu đường như được phủ thêm một lớp vàng óng chói lọi, đẹp không tả xiết. Đủ loại trái cây vội vàng ra mắt thị trường, chùm nhỏ tím hồng ngả màu đen, quả táo tươi ngon ngọt, bắp ngô dài mềm dẻo, toàn là thứ Hứa Bán Hạ chưa ăn bao giờ, nên khi gặp mùa thu miền Bắc cô như cá gặp nước. Thế nhưng cô vẫn phải lưu luyến về nhà, bởi vì đất xây dựng của cô mãi vẫn không có công nhân tới, người trong huyện muốn gặp cô bàn chuyện, gọi điện thoại thì nói không rõ được, một hai bắt cô phải tới gặp trực tiếp nghe dạy dỗ. Lại thêm việc con trai Cầu Tất Chính kết hôn, mặc dù tính ra ông ta đã về hưu phân nửa rồi nhưng mặt mũi còn đó, thiệp mời đã phát, mình đâu thể đối phó qua loa. Tuy vậy lý do chủ yếu khiến Hứa Bán Hạ đến tham dự là vì có rất nhiều người máu mặt trong nghề sẽ tới, dù sao thì Cầu Tất Chính cũng làm ăn được nhiều năm rồi.
Bụng bầu của Cao Tân Di đã lộ rõ, đương nhiên Hứa Bán Hạ không thể để cô ta lái xe đưa đón, đành tự lái xe từ sân bay về nhà. Kỳ lạ là sao Cao Dược Tiến kiềm chế giỏi thật, cô đi lâu như thế, thỉnh thoảng còn gọi điện nói chuyện qua lại mà ông ta không hề đề cập tới đám cưới của Cao Tân Di và Đồng Kiêu Kỵ dù chỉ một chữ. Cao Tân Di dọn tới ở phòng thuê của Đồng Kiêu Kỵ luôn, chẳng thèm về nhà nữa, ngày nào cũng hầu hạ mẹ Đồng như công chúa, thế là Cao Dược Tiến chẳng mảy may quan tâm.
Sự nghiệp của Đồng Kiêu Kỵ dạo này rất tốt, chỉ cần cậu ta đã nhận thì sẽ không có ai dám cướp việc, càng không có ai dám dùng thủ đoạn hèn hạ với cậu ta. Từ khi bị Cao Dược Tiến coi thường, cậu ta lao vào liều mạng kiếm tiền mở rộng quy mô, thế mà chẳng mua phòng ốc, hại Cao Tân Di phải đi theo cậu ta bôn ba khắp nơi thuê phòng trọ. Hứa Bán Hạ nhìn không nổi nữa mới bảo kế toán rút năm triệu từ tài khoản công ty vận tải mua một căn nhà cho cậu ta, thanh toán khoản đầu rồi lại mua thêm một con xe, là Toyota Camry kiểu mới. Nhưng ngôi nhà mới vẫn phải sửa sang lại, đôi vợ chồng trẻ tạm thời vẫn chưa định cư được.
Sau khi rời sân bay, cô đi hỏi thăm Cao Tân Di. Bây giờ mẹ Đồng gặp được Hứa Bán Hạ như gặp Bồ Tát, chào hỏi cực kỳ nhiệt tình. Không ngờ Mèo Hoang mang thai vẫn là Mèo Hoang, cứ làm mấy động tác độ khó cực cao khiến Hứa Bán Hạ luống cuống cả tay chân, thắc mắc không biết lúc trước cô ta sống kiểu gì thế. Mà đứa bé trong bụng còn bám rễ trong bụng mẹ được, cũng coi như phúc lớn mạng lớn lắm. Lúc nói tới Cao Dược Tiến, Cao Tân Di bắt đầu đa sầu đa cảm. Ông ta mặc kệ cô ta thật rồi, lúc đầu còn thấy ông ta cũng tốt lắm, không ngờ giờ quan hệ hai người căng thẳng, chẳng ai chịu gọi cho người kia trước. Hứa Bán Hạ chỉ đành trở thành người trung gian bất đắc dĩ, gọi điện cho Cao Dược Tiến hẹn giờ gặp mặt. Ông ta không hề khách sáo chút nào, dặn cô chín giờ rưỡi đi đón máy bay, gặp nhau rồi nói chuyện.
Giờ vẫn còn sớm, cô ở lại nhà họ Đồng ăn cơm với Đồng Kiêu Kỵ rồi rời đi ngay, thậm chí còn chẳng thèm hỏi thăm công việc của Đồng Kiêu Kỵ, anh em với nhau lo lắng làm gì, dù cậu ta chủ động nói cô cũng lười nghe, dùng một câu chặn họng liền. Cô về nhà dắt Phiêu Nhiễm đi tìm lão Tô. Nhà lão Tô đèn đuốc tối om, không có ai bên trong, người nghiêm chỉnh như anh ta còn đi đâu giờ này vậy? Chắc chắn là làm ca đêm nữa rồi. Hứa Bán Hạ chẳng thèm gọi điện báo trước, về nhà lên xe tới thẳng bệnh viện tìm anh ta. Vẫn là văn phòng đó, nhưng lão Tô đổi chức rồi, cao hơn một bậc, cũng tính là thăng chức.
Lão Tô đang cực kỳ nghiêm túc giảng dạy gì đó cho một nữ bác sĩ, nhưng hiển nhiên cô ta không hề chú ý anh ta nói gì, đứng sau lưng lão Tô, đôi mắt nghiêng qua nhìn mặt anh ta. Mặc dù trong lòng Hứa Bán Hạ không tình nguyện lắm nhưng không đi lên chào hỏi, chỉ im lặng đứng ngoài cổng. Đứng một lát, hai người không ai để ý cô, ngược lại có người sau lưng tra hỏi: “Này, cô tìm ai?”
Hứa Bán Hạ không đáp, còn lão Tô ngẩng đầu nhìn qua, lập tức vui vẻ nói lớn: “Béo, sao lại là cô?” Vừa nói vừa đi vòng qua nữ bác sĩ kia lao tới. Thấy vậy, không hiểu sao lòng cô bỗng ấm áp, lão Tô nhiệt tình, sự nhiệt tình này chân thật hơn những khách hàng cô gặp lúc làm ăn nhiều. Cô cũng nghênh đón anh ta, vui vẻ đưa ra đồ quý cho lão Tô: “Lão Tô, anh xem nè, tôi lại mang thịt cừu tới cho anh đấy. Cái này không phải thịt mua từ cửa hàng như hôm bữa đâu, là buổi sáng mới làm, giờ ăn được luôn đấy”.
Lão Tô cũng rất vui vẻ, lâu thế không gặp Hứa Bán Hạ, không ngờ cô còn nhớ rõ vụ thịt cừu. Mặc dù lão Tô luôn nhớ tới cô, nhất là lúc chạy bộ, nhưng khi gặp lại bỗng chẳng biết nói gì, chỉ cầm thịt cừu cười cười, hồi lâu mới nói được một câu: “Không phải cô lại đi miền Bắc à? Béo hơn rồi”.
Hứa Bán Hạ nghe thế thì cười không ngừng, cô hiểu lão Tô, đương nhiên biết anh ta không giỏi ăn nói, cười bảo: “Thật ra dạo này cứ bay đi bay về mãi, vì đang làm một hạng mục kinh doanh mới, bận rộn nhiều việc không có thời gian ở nhà lâu. Bây giờ về đây ở vài ngày nên tối qua thăm anh. Vừa nãy tới nhà anh mà không thấy ai nên tôi đoán nhất định là anh đang làm việc, quả nhiên không sai”.
Bỗng nhiên lão Tô nghĩ tới, cô bảo thịt cừu mới ra lò sáng nay, vậy chẳng phải là hôm nay cô mới xuống máy bay à? Mới xuống máy bay mà đã tới thăm anh ta rồi hả? Trong lòng lão Tô chợt ấm áp, chìm trong suy nghĩ của bản thân tới mức quên mời Hứa Bán Hạ ngồi luôn. Cũng may cô không phàn nàn gì, đã tìm ghế để mình ngồi từ lâu, ngồi vào chỗ của lão Tô bên cạnh bàn. “Béo này, sắc mặt bây giờ của cô tốt lắm đấy. Mặc dù hơi béo lên một chút nhưng trông rất khỏe khoắn”.
Hứa Bán Hạ cười: “Dạ thưa bà, tôi không giảm béo, lần trước giảm mà cứ sợ bóng sợ gió, suýt nữa là theo gót Tiểu Trần luôn rồi. Lúc thì sốt nhẹ lúc lại ho khan, sau đó ngủ mấy giấc cho đã thì thấy khỏe hẳn ra. Nhưng chủ yếu là không có thời gian chạy bộ, bây giờ một ngày mà tôi còn muốn chia làm hai để dùng, chỉ có thời gian ngủ là không thể giảm, cho nên mỗi ngày đều không dậy nổi, cùng lắm chỉ bơi vài vòng trong bồn tắm lớn của khách sạn thôi. Lão Tô, anh vẫn còn chạy bộ à?”.
Lão Tô vui vẻ cười bảo: “Đương nhiên tôi vẫn chạy bộ mỗi ngày, mùa hè còn thấy người giúp việc của cô dắt Phiêu Nhiễm ra đi dạo nữa cơ. Phiêu Nhiễm nhìn thấy tôi thì không nghe lời người giúp việc, cứ đòi chạy bộ theo tôi, nhưng mà rất ngoan”.
Hứa Bán Hạ cười ha ha, bảo: “Tôi đã bảo anh phải làm bác sĩ thú y mới đúng mà. Lần đầu gặp, người giúp việc còn bị dọa sợ, gọi điện bảo có người muốn bắt Phiêu Nhiễm đi, có cần dắt nó đi dạo nữa hay không, tôi đã biết chắc chắn là anh rồi. Bây giờ Phiêu Nhiễm đang ở dưới lầu đấy, có muốn đi xem nó không? Chắc là thấy anh nó còn vui hơn khi thấy tôi đấy”. Đang nói chuyện thì thấy nữ bác sĩ trẻ tuổi kia vẫn chưa rời đi, ngồi một bên xem tư liệu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm qua chỗ hai người, làm Hứa Bán Hạ cảm thấy khá buồn cười. “Phải rồi lão Tô, em trai anh học năm cuối rồi phải không? Có định đi du học không?”.
Lão Tô gãi đầu đáp: “Không biết thằng nhóc đó nghĩ thế nào mà tự dưng không muốn đi nữa, bảo là chờ mình kiếm được tiền rồi nghĩ thêm về việc du học sau, bây giờ đang tập trung tìm việc. Tôi bảo nó đừng có lo, tiêu tiền của tôi với bố mẹ là được mà không chịu nghe. Sau đó tôi chợt nghĩ tới, chắc chắn là thằng nhóc này yêu đương rồi nên mới không nỡ bỏ bạn gái đi”.
Hứa Bán Hạ ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Em trai anh thay đổi ý định từ khi nào?”. Cô cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, con trai tuổi này vẫn chưa cao cả tới mức từ bỏ sự nghiệp vì tình yêu đâu. Mà thu nhập của lão Tô lại không cao, vừa phải nuôi sống bản thân và gia đình, vừa phải cung cấp cho em trai học hành. Học phí bây giờ cao như vậy, sao em trai anh ta còn dư tiền để yêu đương được? Lừa gạt lão Tô thì có.
Lão Tô suy nghĩ: “Nó thay đổi ý định hồi kỳ nghỉ đông đón năm mới ấy. Đáng lẽ không nên để nó xem thông báo tuyển dụng đặc biệt cho sinh viên cuối cấp do phòng Nhân sự tổ chức mới phải, làm nó nhiệt tình lắm”.
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, không thể nào, làm gì có ai đọc thông báo tuyển dụng xong lại nhiệt huyết sôi trào, chỉ có chán nản thất vọng thôi. Chắc chắn là lúc tết qua ở thấy sinh hoạt của lão Tô không mấy dễ chịu, đứa nhỏ này rất lương thiện, không muốn dùng tiền của anh trai mình nữa, muốn tự kiếm tiền tự mình xài, đúng là một đứa trẻ ngoan. Nhưng Hứa Bán Hạ sẽ không vạch trần em trai lão Tô, một cậu con trai mà biết nghĩ như vậy thì không xấu, cô thấy vậy còn tương lai xán lạn hơn người đi du học nhiều. “Lão Tô, nói thế nào thì đó cũng là con đường mà em trai anh lựa chọn, anh cứ thuận theo tự nhiên đi, xem ra đầu có em trai anh vẫn nhanh nhạy hơn anh nhiều. Chuyện là vầy, anh nên dành thời gian trang trí nhà mình lại đi, lỡ như bố mẹ anh tới thì sao chấp nhận được? Không thì tốn chút tiền cũng được, mua một căn lớn hơn”. Nói tới đây, Hứa Bán Hạ bỗng thấy hơi chán nản, cứ như không biết nói gì với lão Tô mới đúng nữa.
Lão Tô không biết, còn cực kỳ vui vẻ khi cô nghĩ kế cho anh ta: “Béo, cô nói đúng lắm, em trai tôi hơn tôi nhiều lắm, còn là bộ trưởng bộ sinh hoạt của hội học sinh trong trường đấy, có rất nhiều nữ sinh thích nó. Hồi nghỉ hè nó không về nhà, đi làm thêm để kiếm tiền học phí”.
Hứa Bán Hạ cười hì hì đứng dậy bảo: “Được rồi, lão Tô, chắc là em trai anh còn đẹp trai hơn anh nữa hả? Nếu thằng nhóc không tìm được việc làm lương cao phù hợp với mình thì bảo nó tới chỗ tôi, bên tôi làm thì hơi vất vả nhưng rèn luyện được, lương cũng không tệ. Tôi thích em trai của anh đấy. Lão Tô, tôi còn phải tới sân bay đón người nữa, anh cứ làm việc đi, khi nào rảnh tôi lại tới nói chuyện với anh”.
Bây giờ vẫn còn sớm, Hứa Bán Hạ dắt Phiêu Nhiễm dạo trong bãi đỗ xe của sân bay một lúc rồi đi vào lật xem tạp chí. Chín giờ rưỡi Cao Dược Tiến mới tới, cô xem màn hình hiển thị, máy bay bị trễ giờ, mà giờ mới hơn tám giờ rưỡi thôi. Đây là tạp chí của “ELLE”, Hứa Bán Hạ lật xem quảng cáo bên trong. Lúc đang chảy nước miếng nhìn một loại kem dưỡng ẩm thì giọng nói quen thuộc bỗng vang lên: “Béo, cô tới đón tôi à?”.
Hứa Bán Hạ bất ngờ lắm, vội ngẩng đầu thì thấy Triệu Lỗi cười nhẹ đứng trước mặt mình, mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, đồ vest xanh đậm, thêm chiếc cà vạt cùng màu, vẫn luôn anh tuấn hơn người như vậy. Hứa Bán Hạ cứ như nhỏ ngốc thành thật nói ra hai chữ: “Không phải”.
Triệu Lỗi cười một tiếng rồi ngồi bên cạnh Hứa Bán Hạ, đặt va li ở một bên, sau đó mới nói: “Trùng hợp vậy, tôi không gọi người tới đón, lát nữa đi nhờ xe cô về vậy”.
Lúc này Hứa Bán Hạ mới như bừng tỉnh khỏi mộng, vội bảo: “Được, nhưng anh phải đợi tới hơn chín rưỡi rồi, phải một tiếng nữa. Thật ra nếu anh nói sớm thì tôi tới đón anh luôn cũng được. Còn tưởng anh bận rộn như vậy, sáng mai mới về được chứ”.
Triệu Lỗi cười bảo: “Lúc đầu cũng định bảo cô tới đón, nhưng cô cũng là người bận rộn, nhất định là mai có mới có thời gian rảnh, thế nên không nói cô, sợ cô mới về đã phải vội vàng tới đón tôi. Dạo này khá bận, còn chẳng được ngủ đủ giấc, tôi nghĩ vẫn nên về đêm nay, ngày mai ngủ nướng thì hơn. Mới sớm thế mà cô đến sân bay làm gì thế, đón bạn trai à?”.
Hứa Bán Hạ vội cười bảo: “Không phải, anh đừng nói oan cho tôi thế chứ. Tôi tới đón bố vợ của A Kỵ, hai người họ cãi nhau gì đó, tôi đành giúp họ làm người trung gian. Sếp Triệu, là sếp Quách mời anh tới hả? Lạ thật, Cầu Tất Chính làm hòa với sếp Quách từ khi nào vậy ta?”.
Triệu Lỗi cũng cười: “Vậy là cô không biết rồi, bây giờ Cầu Tất Chính chỉ có thể dựa vào A Quách để nhận thầu nhà xưởng làm ăn phát đạt, ông ta mới yên tâm nhận tiền thầu, cuộc sống tiêu dao. Nếu A Quách có việc gì, sao Ngũ Kiến Thiết có thể tiếp nhận xưởng chứ? Cầu Tất Chính biết đòi tiền ai? Cho nên hiện tại A Quách chỉ cần trả tiền và Cầu Tất Chính sẽ không còn là người bị hại, hình phạt cũng sẽ nhẹ đi, có khi còn được ân xá tha tội, sau đó lại quản lý nhà xưởng như thường”.
Hứa Bán Hạ nghe vậy gật đầu, hèn gì dạo này Cầu Tất Chính lại cố gắng làm việc đến thế. Nhưng lần này cô về đây cũng có liên quan tới Quách Khải Đông, tất nhiên là cô sẽ không nói điều này với Triệu Lỗi: “Sếp Triệu, ngược lại là anh không thay đổi gì hết. Thường thì mới thăng chức trong công ty lớn như vậy thì hẳn phải nhiều việc lắm chứ”.
Triệu Lỗi: “Chuyện này phải làm từng bước một. Chỉ sợ cô không đủ nghị lực, sau đó ngủ không yên, rồi lại lao lực quá độ thôi. Béo, cô bận rộn như thế mà vẫn tốt đấy thôi, còn hơi béo lên”.
Hứa Bán Hạ duỗi hai ngón tay mũm mĩm của mình, bật cười: “Anh là người thứ hai trong ngày nói tôi béo lên đấy. Tôi cũng cảm thấy mình béo lên rồi, nếu không sẽ không có sức làm việc với bị suy dinh dưỡng trầm trọng đấy. Lạ ghê, sao mấy người ai cũng gầy gò mà thể lực tốt dữ. Sáng mai muốn đi ô tô không? Tôi lái xon xe Regal tới khách sạn của anh luôn. Nhưng mà mai tôi không làm tài xế cho anh được rồi, tôi bị huyện gọi lên nói chuyện”.
Triệu Lỗi nghe vậy, nghiêm túc hỏi: “Có chuyện gì nghiêm trọng à? Tôi có quen chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị của huyện cô, không biết có giúp gì được không? Hay là cô đưa tôi con xe Santana đi, cô cũng phải dùng xe mà”.
Hứa Bán Hạ cười: “Tôi lại đổi xe nữa rồi, lần này đổi thành BMW X5, tôi thích xe thể thao. Mấy ngày nay tôi đang nghiện con xe đó lắm, hay mấy ngày nữa anh lái thử tay nghề đi? Tôi nhớ anh cũng thích chơi xe lắm. Chuyện của tôi không quan trọng lắm đâu, họ bảo tôi mau mau khai hoang mảnh đất kia đi. Chẳng phải chuyện gì lớn, tôi nói loạn một hồi là giải thích xong rồi. Chỉ là tôi vẫn chưa có ý tưởng cho hạng mục nên đành câu giờ chút vậy. Khi nào họ nhắc thì tôi lại làm một chút”.
Triệu Lỗi bật cười nhìn Hứa Bán Hạ, ôn hòa nói: “Cô luôn tràn trề sức sống nhỉ, được, lát nữa để tôi lái xe, chắc là tôi vẫn còn nhớ đường. Để tôi nghĩ vài phương án xử lí vụ mảnh đất giúp cô luôn, đúng lúc chuẩn bị giao tư liệu cho cô, cô muốn giờ đưa luôn hay mai rồi bàn? Bây giờ muốn đưa thì phải mở va li khá phiền phức, hay cứ để mai đi, không vội. Ngày mai cô nghe họ dạy dỗ xong thì liên lạc với tôi. Béo, xem ra cô làm ăn không tệ. Tôi nghe phản ứng của những người trong nghề, cũng đoán được là cô làm khá lắm. Không ngờ cứ xông ra một đường, còn là con đường ít ai coi trọng, cô cũng chẳng dễ dàng gì”.
Hứa Bán Hạ nghe vậy thì ngạc nhiên lắm, Triệu Lỗi đang suy nghĩ vì cô à? Triệu Lỗi vẫn luôn chú ý cô ư? Dù cho cô có cáo già cỡ nào thì giờ phút này cũng tràn đầy ngạc nhiên nhìn chằm chằm Triệu Lỗi một hồi lâu, khó khăn nói: “Cảm ơn anh, tôi rất cần ý kiến của anh đó. Hay là lát nữa về tới nhà, anh lấy luôn cho tôi đi để tối nay tôi xem, đám cưới ngày mai có thể hỏi luôn”. Lời này là lời nói thật lòng, mặc dù Triệu Lỗi không phải dân chuyên trong nghề, nhưng lại cực kỳ giỏi quản lý công ty, kẻ đứng trên cao tầm nhìn xa, ví dụ như việc cô đến miền Bắc phát triển cũng là nhờ anh ta gợi ý trước. Hứa Bán Hạ rất coi trọng ý kiến của anh ta.
Triệu Lỗi mỉm cười: “Không vội, ngày mai ngoại trừ lúc ăn trưa và nói mấy câu với Ngũ Kiến Thiết thì thời gian còn lại dành cho cô hết, tôi không có lịch trình gì. Cô có thể vừa đọc tư liệu vừa đặt câu hỏi, như vậy tốt hơn”.
Nhắc tới Ngũ Kiến Thiết, Hứa Bán Hạ nghĩ đến Hâm Thịnh, trong lòng như có một cục u, lại bị câu hỏi kế tiếp tát một phát nữa: “Thời gian còn lại dành cho cô hết?”. Ý gì đây? Chỉ vì giải đáp nghi vấn về tư liệu cho cô thôi ư? Hứa Bán Hạ hơi khó tin, chậm chạp nói: “Được. Vậy mai tôi lên huyện xong thì về tìm anh. À, mấy người trong nghề nói gì về tôi với anh vậy?”. Chỉ mới nhìn ánh mắt ôn hòa của Triệu Lỗi, Hứa Bán Hạ đã không dám nghĩ gì thêm, tay vân vê lọn tóc nhìn ra xa, tựa như có Cao Dược Tiến ngoài đó không bằng. Chẳng phải đã quyết định không để ý anh ta nữa rồi à?
Triệu Lỗi nở nụ cười đầy ẩn ý nhìn Hứa Bán Hạ: “Bọn họ chỉ toàn mắng chửi cô thôi. Nhưng càng như vậy càng nói rõ cô đã thành công, nếu không cũng không bị cả Nam cả Bắc liên minh chửi rưa như vậy. Không phải à, tôi vừa gặp đã thấy cô đổi ba con xe trong một năm, có thể thấy tôi phán đoán không sai chút nào”.
Hứa Bán Hạ nghe vậy thì ngạc nhiên lắm, cô quay đầu lại: “Mắng tôi á? Tôi chọc họ chỗ nào? Hay là có ai cố tình gây sự?”.
Triệu Lỗi cười: “Cô sợ họ làm gì, đám người này chỉ được cái miệng, nếu họ ác độc thật sự thì đã liên hợp lại đối phó cô, để cô phải ăn thiệt thòi rồi. Tiếc là bọn họ chia năm xẻ bảy toàn bè phái. Sự nghiệp của cô càng ngày càng lớn, nhóm người phía sau lại càng mắng hăng hơn, quên cả trời đất, trước mặt thì nịnh nọt, còn trông mong cô sẽ giúp họ có miếng cơm manh áo. Nhưng để ý họ làm gì? Chẳng lẽ còn lo họ không có cơm ăn sẽ cầm vũ khí xông lên đánh Hứa Bán Hạ chắc?”.
Hứa Bán Hạ lại ngạc nhiên một lần nữa, sao giọng điệu của Triệu Lỗi nó lại vậy rồi? Cứ như chẳng nhìn thấu được ấy. Lúc trước là khoan dung độ lượng, giờ rời chức rồi nhưng sắc mặt không khác nhiều, cho nên lý do xảy ra biến hóa này á hả? Khỏi cần nghĩ cũng đáp được: “Ngày mai… Sếp Triệu, ở đây anh có nhiều bạn như vậy, em sợ em mới chào hỏi một tiếng đã bị gặm cho không còn miếng xương rồi”.
Quả nhiên Triệu Lỗi bĩu môi, cười bảo: “Bạn bè?” Nhưng không nói gì thêm, có lẽ đó là quy tắc của Triệu Lỗi.
Nhưng cũng vì thế nên Hứa Bán Hạ mới trong sạch. Triệu Lỗi đã trải qua biết bao lần thất tình, ngã một lần nên thông minh ra, hành động cũng thiết thực hơn nhiều Khinh khỉnh nhìn mọi thứ, khoe khoang kiêu căng. Nhưng lời này không thể nói ra được, Hứa Bán Hạ gợi ý chủ đề nói chuyện: “Nghe nói tháng trước Ngũ Kiến Thiết đã thu hết Hâm Thịnh về tay rồi, nhưng có lương khởi công không? Chuyển khoản số lượng lớn như vậy thì ông ta có trả góp không vậy?”.
Triệu Lỗi bật cười, nhìn Hứa Bán Hạ đáp: “Có tôi xử lý vấn đề môi giới, cô nghĩ tôi có cho ông ta trả góp hay không? Đến nay cô vẫn chưa hiểu kỹ, chắc phải hiểu lầm tôi gần nửa năm rồi”. Nụ cười này chứa đầy ẩn ý, bên trong hàm chứa rất nhiều thứ, không đơn thuần là một nụ cười tinh ranh.
Chẳng lẽ hiểu lầm thật? Như Triệu Lỗi nói thì hình như anh ta và Ngũ Kiến Thiết đã có kế hoạch gì đó rồi. Hứa Bán Hạ trợn mắt há mồm chỉ vào Triệu Lỗi nói: “Hôm nay anh làm tôi giật mình hơi bị nhiều rồi đó, chẳng lẽ anh muốn làm chuyện gì bất lợi cho Ngũ Kiến Thiết? Nhưng dù gì bề ngoài ông ta cũng đối xử tốt với anh lắm mà”.
Triệu Lỗi cười một tiếng: “Tôi không phải loại có thù tất báo, nhưng anh không ra tay, với chút sức của tôi thì khó ăn Hâm Thịnh lắm. Anh giờ vờ bị giày vò tới chết, giày vò tới chết rồi, hạ thấp giới hạn của bản thân xuống đi, đến lúc đó nói thế nào thì cũng giúp anh ta mà thôi.
Đôi con ngươi linh hoạt của Hứa Bán Hạ đảo quanh, nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra, giật thốt bảo: “Tôi hiểu rồi, hôm đó cô không cố ý nói cho tôi, nhưng trước đó có gửi bưu kiện nên bày tôi luôn, làm tôi khi ngồi vào bàn ăn rồi mà còn háo hức lắm đấy. Bởi vì anh hiểu cái tính hiếu thắng của Ngũ Kiến Thiết mới mắc câu, thích giành đồ của người khác nên anh mới dùng tôi làm mồi dụ, thuận lý thành chương dụ Ngũ Kiến Thiết mắc câu. Đồng thời tiện lợi cho cả hai, khiến Ngũ Kiến Thiết không thể không nhớ kỹ điểm tốt của anh, sau đó bắt anh trả hết tiền Cầu Tất Chính còn thiếu. Anh tính chuẩn thật, tôi phục anh ghê. Đây chính là cách làm việc cải tiến “Không chia chủ tớ” mà anh đã nói đó hả? Nhưng cũng phải nói tôi biết trước chứ, tôi đâu phải kẻ ngốc, chắc chắn sẽ phối hợp thật tốt mà, hại tôi hiểu lầm anh”.
Triệu Lỗi mỉm cười nhìn Hứa Bán Hạ nói: “Nếu nói cô trước thì cô có thể tức giận tự nhiên như vậy được à? Ngũ Kiến Thiết cũng là một con cáo già đấy. Chỉ là tôi tủi thân thật, cô lại không tin tôi. Tôi chưa từng tâm sự với một ai mà đêm đó lại nói với cô nhiều đến vậy, sau đó qua khuya hôm sau cô nghi ngờ sự chân thành của tôi, còn gọi điện nói tôi phải làm gì mới đúng”. Vừa nói vừa lắc đầu nhìn Hứa Bán Hạ, như thể cô khó dạy bảo lắm. “Tôi chỉ chờ cơ hội giải thích cho cô ngay, bởi vì nói trong điện thoại, lời nói gió bay, chắc chắn con hồ ly tinh như cô sẽ không tin tưởng. Cô lại trốn nhanh quá, đến miền Bắc nên tôi không gặp được. Hại tôi phải dành thời gian về đây tham dự hôn lễ của con trai Cầu Tất Chính. Chậc chậc, quá đáng”.
Triệu Lỗi nói tới mức Hứa Bán Hạ đỏ mặt, trong lòng cô bỗng hiện tà tâm. Chỉ là điện thoại bỗng vang lên: “Béo, đã bảo tới đón tôi mà sao tôi không thấy cô đâu? Đang trên đường à?”.
Một câu nói làm cô bừng tỉnh khỏi mộng mị, Hứa Bán Hạ nhìn đồng hồ, sau đó mới phát hiện Cao Dược Tiến đã tới nơi rồi. Sự thật lại chứng minh một lần nữa, có thể thấy Hứa Bán Hạ đúng là kẻ thấy sắc quên bạn. Cô vội vàng nhảy cẫng lên, còn không quên nói nốt câu còn dang dở: “Đúng là sếp Triệu vật vả lắm thật, tóc mai hai bên bạc trắng cả rồi”. Nói xong vội vàng đi đón Cao Dược Tiến, nhưng mới đi mấy bước lại nhịn không được quay lại nói một câu với Triệu Lỗi: “Thật sự rất muốn biết anh đã đối phó với Ngũ Kiến Thiết như thế nào, nhưng hôm nay tôi có hẹn bàn chuyện với sếp Cao mất rồi”.
Triệu Lỗi nhịn không được đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, cười một tiếng thật dài rồi bảo: “Không vội, cho cô hai lựa chọn, hoặc là rửa mắt chờ đợi, hoặc là đêm mai dành hết cho tôi”.
Hứa Bán Hạ mỉm cười: “Đêm mai chúng ta còn sống được à? Chắc chắn sẽ uống quá chén đấy. Bọn họ là bạn tri kỷ lâu năm của anh, nhưng lại hận không thể rót rượu nhiều chết tôi luôn đây này”.
Triệu Lỗi ở phía sau cười hì hì: “Cô Béo có say cũng không quan trọng”. Lát sau nhìn thấy Hứa Bán Hạ đón một người trông mũm mĩm khác, trông khá quen mắt. Dựa vào hành xử lời nói của ông ta, có thể thấy rất thân quen với Hứa Bán Hạ. Xem ra quan hệ hai người không chỉ đơn giản là bố vợ tương lai của Đồng Kiêu Kỵ. Nhưng con người Hứa Bán Hạ sảng khoái thô lỗ, người khắp năm châu bốn biển đều là anh em, Triệu Lỗi sớm biết vậy rồi nên cũng chẳng hiếm lạ gì một Cao Dược Tiến.
Chưa để Hứa Bán Hạ mở miệng, Cao Dược Tiến đã lớn tiếng hét: “Bác biết ngay là có trai đẹp cản cháu đến đây mà”. Vừa nói vừa dùng ánh mắt dò xét nhìn Triệu Lô, cũng chính là cậu trai Hứa Bán Hạ tương tư. Không thể không nói, Triệu Lỗi đẹp trai hơn mấy tên xanh đỏ tím vàng lòe loẹt lắm. Có thể thấy dù nam hay nữ thì bản chất đều háo sắc, trước kia Hứa Béo hay nói ông ta háo sắc, giờ có thể nói lại rồi.
Hứa Bán Hạ nhìn qua Triệu Lỗi, không trả lời câu mỉa mai của Cao Dược Tiến mà chỉ cười bảo: “Tổng giám đốc Triệu được người ta khen là trai đẹp không biết sẽ có cảm nghĩ gì nhỉ? Nhưng mà với tôi thì Clinton mới xứng là trai đẹp”.
Triệu Lỗi chỉ cười không đáp. Anh ta vốn là người ít nói.
Cao Dược Tiến đi theo Hứa Bán Hạ ra ngoài, lại nói: “Dạo này cháu chết ở chỗ nào vậy? Lần nào kế toán cũng gọi bác qua ký tên, đóng dấu, bảo là bảo lãnh cho cháu. Vậy cháu nợ bác bao nhiêu? Định báo đáp thế nào?”.
Hứa Bán Hạ cười hì hì: “Cháu không dám đi gặp bác, sợ bác xé cháu ra rồi ném xuống đất, còn sợ phải đi tìm xe nữa”. Vừa nói cô vừa quan sát xem Triệu Lỗi có đi theo hay không.
Cao Dược Tiến: “Sao hôm nay lại đòi gặp bác? Bác đang định nói với con đừng có nhắc tới chuyện Mèo Hoang với A Kỵ, coi như bác không có đứa con gái này”.
Hứa Bán Hạ tỏ vẻ giật mình lắm, nói: “Đại ca à, bác có con trai thật ấy hả? Thật sự không cần đứa con gái kia nữa? Cũng hay đấy, cháu ngoại bác sinh sớm một tháng so với con trai bác. Đúng, hai người họ nhân giấy kết hôn rồi đó”.
Cao Dược Tiến buồn bực nói: “Biết rồi, có nhắn tin cho bác”. Sau đó quay đầu nói với Triệu Lỗi đứng đằng kia: “Cậu là bạn của Hứa Béo, chắc sẽ không nói bậy bạ ra bên ngoài đúng chứ?”
Hứa Bán Hạ phản bác: “Sếp Cao, đừng nói lung tung, sếp Triệu không phải phóng viên thích đưa chuyện”. Sau đó còn nói rõ thân phận của Triệu Lỗi: “Không kém bác đâu”.
Cao Dược Tiến khựng lại, một lần nữa quan sát tỉ mỉ Triệu lỗi, mới khách sáo bảo: “Bây giờ còn kém hơn tôi một chút, nhưng sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng, còn trẻ vậy mà. Tức nhất là còn rất đẹp trai, một mình cậu ta chiếm hết chỗ tốt rồi”.
Hứa Bán Hạ nghe vậy cũng thấy tự hào lây, chợt ra nhớ gì đó, vội móc chìa khóa ra đưa cho Triệu Lỗi. Lúc bấy giờ Triệu Lỗi cũng rất khách sáo nói với Cao Dược Tiến: “Tôi đã nghe danh sếp Cao từ lâu, hôm nay rất vinh hạnh…”
Hứa Bán Hạ cười hì hì cắt ngang: “Hôm nay rất vinh hạnh có thể gặp sếp Cao, ha ha”.
Cao Dược Tiến hừ hừ bảo: “Béo, khi nào muốn bác bảo đảm chuyện gì thì cháu mới chịu trung thực thôi, còn bình thường trong mắt cháu chỉ có tiền mới là đồ tốt”.
Cô cười nói: “Bác thấy cháu thành thật không, thích tiền thì cứ nói thẳng. Ài, tôi ngồi đằng sau, phía sau có một con chó ngồi xổm, chắc chắn sếp Cao sẽ sợ”.
Cao Dược Tiến vội vàng dừng chân lại, giả ngu cười vu vơ: “Béo, ngày nào đi ra ngoài cháu cũng mang theo chó vậy, sau này bác cũng sẽ học chiêu này của cháu”. Sao ông ta quên được Hứa Bán Hạ đã từng chỉ huy chó lớn nhào tới chỗ ông ta được.
Hứa Bán Hạ nói: “Đúng thế đúng thế, bây giờ Mèo Hoang cũng có một chú chó từ sân của cháu đấy, cũng là chó chăn cừu Đức. Bác thấy cháu suy nghĩ chu đáo chưa?”.
Triệu Lỗi im lặng khởi động xe, lái ra bên ngoài. Đi được vài mét thì bắt đầu tăng tốc. Anh ta nói: “Xe tốt, sớm biết thì tôi đã mua loại này rồi. Cô còn chẳng thèm nhắc tôi”.
Cao Dược Tiến hỏi: “Đổi xe từ khi nào vậy? Bác cũng muốn đổi loại xe này, chắc chắn đáng để đi đụng xe lắm”.
Hứa Bán Hạ liếc con mắt khinh khỉnh bảo: “Đáng để đi đụng xe là cái gì? Sếp Triệu, chức vụ của anh phù hợp với loại xe bình ổn an nhàn hơn, từ bỏ sớm đi”.
Cao Dược Tiến: “Bác biết rồi, Béo, hôm nay cháu chết với bác. Đi thôi sếp Triệu, cậu đưa tôi về nhà đi. Cậu là bạn của Béo, chắc chắn sẽ biết Béo này xấu xa cỡ nào”.
Triệu Lỗi bật cười, đương nhiên anh ta biết Béo xấu xa tới mức nào, chuyện gì mà không dám làm? Nhưng mà hẳn là Cao Dược Tiến không biết cô tốt đẹp đến cỡ nào rồi. Tuy nhiên nhìn Cao Dược Tiến và Hứa Bán Hạ trò chuyện tự nhiên, trong lòng không khỏi khâm phục cô, có thể làm quen với người trên cao đến thế, mà bản thân lại không lộ vẻ thấp kém: “Không thể, nếu đưa ông về trước thì tôi phải ở với Béo một mình rồi. Nhiệm vụ khó khăn như vậy để ông làm thì hơn. Đợi lát nữa tới khách sạn thì tôi bỏ xe đi thẳng không nói một lời”.
Cuối cùng Cao Dược Tiến không chịu nổi mùi của Phiêu Nhiễm mới hét lên một tiếng, sợ bị cắn nên đành nén lại lửa giận, trầm giọng nói: “Hứa Béo, giữ con chó của cháu lại đi kìa! Nó muốn ngửi người của trai đẹp”.
Hứa Bán Hạ cười hì hì ôm lấy Phiêu Nhiễm, thật ra lúc đầu là cô giật dây bảo nó nhào vào người Cao Dược Tiến ngửi ngửi. Mặc dù cô định nói chuyện nghiêm túc với Cao Dược Tiến về chuyện Mèo Hoang và Đồng Kiêu Kỵ, nhưng cô biết nếu nghiêm túc lên thì mình chẳng phải đối thủ của ông ta. Người ta là vua xưng bá một nơi nhiều năm, dù là một tên bất tài cũng sẽ nói nhiều thêm mấy câu, nói gì là Cao Dược Tiến. Chỉ có cách đánh bài tình cảm thôi. Cô ôm Phiêu Nhiễm, chậm chạp nói: “Có lẽ bác phải đặt mình vào vị thế của người khác thì mới hiểu được chỗ tốt của họ. Giống cháu với Phiêu Nhiễm ấy, ra ngoài buổi tối luôn dắt nó theo, mặc dù gan cháu lớn nhưng từ khi có Phiêu Nhiễm thì sinh ra cảm giác sống nương tựa vào nhau, lúc đi miền Bắc không dẫn nó theo thì sẽ cảm thấy trống vắng. Bác chưa nuôi chó, đương nhiên sẽ không biết chỗ tốt của Phiêu Nhiễm. Chờ sang năm nó sinh con thì cháu tặng một chú cún cho bác”.
Cao Dược Tiến và Triệu Lỗi gần như suy nghĩ cùng một lúc, chắc chắn câu nói này của Hứa Béo không đơn giản như vậy, còn có ẩn ý bên trong lời nói, mà chẳng biết là bẫy rập gì. Nhưng Triệu Lỗi sẽ không xen vào, anh ta nghĩ nhất định là chuyện liên quan tới Cao Dược Tiến. Mà Cao Dược Tiến thì chẳng nói chuyện, chỉ đờ mặt ra nhìn bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nghĩ tới, Hứa Bán Hạ nói khi rời khỏi Phiêu Nhiễm đến miền Bắc cô mới cảm thấy nó tốt, có phải đang muốn nói con gái ông ta rời khỏi ông ta mới thấy ông ta là người bố tốt hay không? Không phải là không thể, nhưng Cao Dược Tiến quyết định không tiếp lời. Con gái ông ta chưa kết hôn mà đã có con, sau đó tự tiện làm đám cưới, đã làm tim ông ta rét lạnh. Không phải là ông ta không muốn nhận đứa con gái này nữa, mà là không muốn dễ dàng hồi tâm chuyển ý như vậy. Hứa Bán Hạ muốn thuyết phục thì cứ thuyết phục, để xem cô còn nói được gì nữa.
Mặc dù Hứa Bán Hạ không xác định được Cao Dược Tiến đang nghĩ gì, nhưng mơ hồ đoán được chắc chắn ông ta đang liên tưởng tới gì, bởi vì hôm nay nói chuyện rồi cũng biết, dù gây gổ không vui với Mèo Hoang nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ tới cô. Vì thế ông ta không lên tiếng là đương nhiên. Cô đã biết còn hỏi: “Ấy, sao không nói gì vậy? Tôi nói sai hả?”.
Triệu Lỗi thấy Cao Dược Tiến vẫn không đáp lại thì đành cười đỡ lời giúp cô: “Béo, không phải là cô nói sai, chỉ là nghe chẳng giống lời mà cô sẽ nói chút nào”.
Hứa Bán Hạ thuận theo cười ha hả: “Bị anh nhìn ra rồi, đúng là hôm nay ngạc nhiên quá nên thế. Một người sau khi mang thai sẽ thay đổi lớn đến vậy à, bụng phình ra mới biết lúc trước sai lầm thế nào, lời cha mẹ khuyên bảo trước đó đúng đắn cỡ nào. Đôi khi cân nhắc một vấn đề thì phải đổi vị trí, đứng trên lập trường của đối phương suy nghĩ”. Thật ra là Mèo Hoang chẳng giác ngộ đến vậy đâu, mặc dù nhớ bố mình nhưng chỉ dừng lại ở mức sơ cấp, cùng lắm là còn ngày ngày trách mắng ông ta thôi, chứ không được như cô thêm mắm dặm muối.
Cao Dược Tiến lạnh lùng nói: “Nói thế thì Hứa Bán Hạ cháu cũng cảm thông cho bố của mình rồi à?”.
Hứa Bán Hạ cười ha ha đáp: “Cháu biết ngay sếp Cao sẽ hỏi câu này mà. Ông ta thì khác. Dù mọi người có thay đổi vị trí thì cũng chẳng đoán được suy nghĩ của một kẻ khiếm khuyết nhân cách như ông ta được, nếu không sẽ phát điên đấy. Chúng ta chỉ nói tới người bình thường thôi”.
Cao Dược Tiến không tiếp lời, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, thật sự giống như cô nói ư? Từ lúc nào đầu óc của con gái ông ta thông suốt như vậy vậy? Chỉ sợ bên trong toàn nước lã thì có. Cho nên ông ta chọn không nói gì, nhìn Hứa Bán Hạ còn diễn thêm gì nữa.
Cô thấy Cao Dược Tiến cứ im lặng mãi, trong lòng nhàm chán không thèm quan tâm ông ta nữa, nói chuyện với Triệu Lỗi: “Sếp Triệu, hay là lát nữa để xe lại chỗ anh luôn đi. Để sáng mai tôi lái con Lancia qua khách sạn của anh, lại phải ngủ ít đi một tiếng”.
Triệu Lỗi suy nghĩ rồi đáp: “Được, cảm ơn cô. Béo, trưa mai cô có tham gia bữa tiệc của Ngũ Kiến Thiết không?”.
Hứa Bán Hạ lắc đầu: “Lần đầu gặp tôi đã có cảm giác muốn đấm vào mặt ông ta, không gặp được thì không nên gặp. Nhưng mà có trò hay để coi không vậy? Anh bật mí thử đi”.
Triệu Lỗi cười bảo: “Đương nhiên là có trò hay, nhưng bây giờ vẫn đang trong giai đoạn phơi bày, không gay gắt lắm, nhưng màn kịch này sâu xa lắm đấy”.
Hứa Bán Hạ vui vẻ nghe, hiếm có khi Triệu Lỗi tấu hài như vậy, cô cười nói: “Chưa thấy ai tự biên tự diễn như anh đấy. Được, ngày mai tôi đi xem thử, thuận tiện cắn răng nói đỡ vài câu vậy”.
Triệu Lỗi cười hì hì: “Thái độ của cô vậy là tốt lắm, dù sao cô cũng từng ăn đau ở chỗ Ngũ Kiến Thiết nhiều như thế, tôi không sợ cô diễn không tốt”.
Cao Dược Tiến vẫn cứ im lặng, khuôn mặt không nhịn ra tâm trạng, chỉ ngồi một chỗ nhắm mắt không nói gì, tựa như một kẻ ngoài cuộc.
Hứa Bán Hạ thấy ông ta như vậy thì cũng trầm lặng, trong lòng tuy hơi nản chí nhưng trước khi đến đây cũng đã suy tính tới trường hợp này rồi. Cao Dược Tiến không phải người dễ xúc động, quan hệ của ông ta và Mèo Hoang thành ra như hôm nay nhất định cho do ông ta cố ý làm vậy. Nếu chỉ dăm ba câu trong một buổi tối mà cô đã cảm hóa được ông ta thì mới là sỉ nhục trí thông minh con người. Thành Rome không được xây xong trong một ngày, muốn lớp băng ngăn giữa hai bố con tan chảy cũng phải đợi một thời gian”.
Sau khi đưa Triệu Lỗi vì khách sạn xong, Cao Dược Tiến và Hứa Bán Hạ cũng xuống xe, đi vào quầy bar ngoài sảnh nói chuyện. Thế nhưng một người không nghĩ được gì, một người lại chờ đợi sự thay đổi, cũng chẳng biết phải nói gì. Tuy nhiên Hứa Bán Hạ vẫn tin rằng nếu trong lòng Cao Dược Tiến không có cô con gái kia thì chắc chắn sẽ không đến gặp cô. Ông ta chịu gặp mặt là muốn biết được tình hình con gái mình dạo gần đây thông qua cô.
Một hồi lâu sau, cuối cùng cô cũng nghĩ tới một chuyện đã canh cánh trong lòng rất lâu, lập tức hỏi Cao Dược Tiến: “Sếp Cao, dì Tu đối xử với A Kỵ tốt lắm, có phải là do hôm đó cậu ấy giúp dì Tu chuyện gì trên lầu không?”.
Cao Dược Tiến hơi ngạc nhiên đáp: “Hôm nào? À, hôm đó à. Mái nhà giếng trời làm không tốt, phải có người cao to có sức chút vịn vào mới được. Thằng nhóc vật nghiệp kia hình như cũng cao to đấy. Dạo gần đầu chẳng biết nhà thiếu người bưng thùng gas hay gì”. Từ đầu tới cuối không hề nhắc tới A Kỵ.
Hứa Bán Hạ “À” một tiếng, im lặng một lát mới nói: “Sau đó chẳng hiểu sao dì Tu cứ nhìn A Kỵ rồi cười mờ ám lắm, cháu cứ nghĩ bà ấy là một người kiêu ngạo”. Còn câu “Hóa ra cũng sẽ xuân tâm dập dờn” thì cô không nói, cô tin Cao Dược Tiến sẽ tự nghĩ đến và cảm thấy bên trong có gì đó lạ lắm, nhưng hỏi thẳng thì chẳng hỏi ra được gì, chỉ đành dựa vào lời nói để kích động Cao Dược Tiến.
Câu này của Hứa Bán Hạ làm Cao Dược Tiến suýt chút nữa nghẹn tắt thở, nhưng suy nghĩ lại, hình như hôm đó chị Tu còn nấu một bàn đồ ăn sáng, một đãi ngộ mà kể cả ông ta cũng chưa từng được hưởng. Thật sự có điều mờ ám ư? Buồn cười, chắc chắn là Hứa Bán Hạ nói bậy. Nhưng mà… Cao Dược Tiến nghĩ mãi không ra, nhưng ông vẫn bảo vệ chị Tu, nói: “Cháu nói bậy, chị Tu luôn khách sáo với người ngoài, nếu giúp cô ta một việc nhỏ, cô ta nhất định sẽ báo đáp”.
Hứa Bán Hạ thấy chẳng hỏi được gì thì không hỏi nữa, tin rằng Cao Dược Tiếp cũng đã có phòng bị rồi. “Sếp Cao, đã lên danh sách chưa?”.
Cao Dược Tiến nói: “Rồi, đã qua mặt được hội đồng xét duyệt, nhẹ nhõm thật. Nhưng cuối cùng bác cũng không để công ty bạn cháu làm, Họ làm việc khá quy củ, chỉ là người chống lưng không cứng lắm, bên Đoàn thiếu gia vẫn mạnh hơn. Nhưng bác sẽ không bạc đãi họ, mấy công việc kế đó cũng có giao cho bọn họ, sau này có gặp thì cháu nhớ nhắc họ làm tốt cho bác nhé”.
Hứa Bán Hạ cười: “Đồ Hồng có tủi thân kể cháu nghe rồi, nhưng cũng hết cách, nếu là cháu thì cháu cũng sẽ tìm chân sai vặt nhanh nhẹn hơn để hỗ trợ. Buổi sáng đi một vòng thu tiền, tiền lãi trả đủ phí tư vấn cao. Lúc bên bác ra mắt thị trường cháu còn trông ngóng xem mình có được mời hay không, kết quả thất vọng thật, hóa ra… Hừ hừ”.
Cao Dược Tiến nghe vậy thì ngại lắm, lúc đó ông ta đang chiến tranh lạnh với Cao Tân Di nên không muốn Cao Tân Di và Đồng Kiêu Kỵ ảo tưởng mơ mộng gì, thế là bút vung lên gạch đi tên Hứa Bán Hạ. Thế là ông ta trêu chọc cô để cô không hỏi nữa: “Anh đẹp trai họ Đồ tới tìm cháu à? Sao cháu cứ ra tay với mấy anh đẹp trai mình vốn không có cơ hội thế? Thân là một cô gái tốt, gặp con trai thì phải bối rối, đầu óc ngu ngơ đi, bác đi bên cạnh cũng khó chịu giùm. Cháu muốn tìm trai đẹp thì tìm mấy tên trai bao rồi dùng tiền của cháu mà giữ bọn họ lại. Còn loại như anh Triệu anh Đồ không dễ theo đuổi, cháu không thấy mệt à? Sao không đặt tâm trí vào việc kiếm tiền đi, kiếm đủ tiền rồi thì có thể nuôi thật nhiều anh đẹp trai. Tỉnh lại đi”.
Hứa Bán Hạ cực kỳ xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi, nói một câu chẳng biết thật hay giả: “Cháu không cưa được Triệu đẹp trai thì cháu không phải người”.
Cao Dược Tiến cười bảo: “Béo, cháu có tiền có tài, bác rất thích điểm này. Nhưng háo sắc lại vừa khổ vừa vô dụng. Hồi hai mươi tuổi bác cũng yêu đương các thứ, cháu lăn lộn giang hồ nhiều năm chắc cũng trưởng thành rồi, nếu còn làm việc cảm tính thì là quá si mê. Cháu thích trai đẹp không bằng thích bác, ít nhất còn có chỗ tốt nhiều tiền có sắc”.
Hứa Bán Hạ nghe vậy thì suýt nữa vỗ bàn, nhịn lại nói: “Cao Béo, nếu bác hai mươi tuổi thì cháu còn miễn cương ở bên bác, hầu hạ mấy năm rồi chia gia sản. Trẻ lại mười năm cũng đỡ hơn, mặc dù không đẹp trai nhưng vẫn có dáng vẻ đàn ông. Nhưng giờ bác lại già quá rồi, ở bên bác được có mấy ngày đâu, còn phải vất vả hầu hạ tới chết, cháu lại chẳng chơi vui vẻ được, có nhiều tiền cũng vô ích. Mèo Hoang đúng là anh minh vĩ đại, bây giờ cô ta không thèm nhận bác làm bố, nhưng A Kỵ cũng có nhiều tiền, đủ cho cô ta tiêu xài. Sau này đứng trước giường bệnh nhận bố lại cũng được”.
Cao Dược Tiến nghe thế, uống nước mà nghẹn lại cổ họng, suýt nữa là tắc thở luôn, khó khăn lắm mới lên tiếng được: “Hứa Béo cháu nói gì cơ?”.
Hứa Bán Hạ cười bảo: “Cháu gọi bác là Cao Béo, bởi vì bác còn béo hơn cả cháu. Quyết định vậy đi, sau này trước mặt mọi người cháu nể mặt gọi bác là sếp Cao, còn nói chuyện với bác thì cháu gọi Cao Béo”.
Cao Dược Tiến chỉ tay vào Hứa Bán Hạ cả nửa ngày nhưng chẳng nói được một chữ, cuối cùng kìm nén tới đỏ bừng cả mặt rồi thu tay lại, sau đó đập một cái thật kêu lên bàn, nói: “Hứa Béo, nhóc quỷ này! Quỷ háo sắc! Chúc cháu cả đời cứ ngu ngốc đi theo bọn trai đẹp”.
Hứa Bán Hạ thấy Cao Dược Tiến bị mình chọc giận thì không biết sao trong lòng vui vẻ lắm, nhịn không được quay mặt đi phì cười. Nếu ông ta tức giận quá ngất tại chỗ luôn, sáng mai bị dội nước cho tỉnh rồi đi bộ về nhà thì chết, nhưng lời đã nói không thu về được, ông ta đã bị cô nói đến lúng túng luôn rồi kìa.
Cao Dược Tiến nhìn Hứa Bán Hạ mắc cười mà nghẹn đỏ cả mặt, trong lòng cực kỳ tức giận muốn nhào lên đánh cô, nhưng nhớ lại lời Hứa Bán Hạ, ông ta biết cô cố ý, nếu mình tức giận thì cô sẽ đắc ý lắm, hèn gì nhịn cười tới đỏ tía tai mặt mày như vậy. Cao Dược Tiến vừa tức giận vừa buồn cười, khó chịu một hồi lâu, thấy Hứa Bán Hạ vẫn lắc lắc đầu cười tới run vai, hận không thể vỗ bàn một cái, nhưng lời đến khóe miệng lại nhịn không được bật cười. Nụ cười này của ông ta làm Hứa Bán Hạ càng không sợ hãi, không thèm nhịn nữa mà bật cười thành tiếng luôn. Hai người ôm bụng cười sảng khoái, làm những người xung quanh phải ghé mắt nhìn.
Cao Dược Tiến cười xong mới nói: “Hứa Béo, cháu đi với mấy anh đẹp trai kia có cười đã như lúc đi với bác không?”.
Hứa Bán Hạ suy nghĩ, hình như là có, chỉ là ở bên Triệu Lỗi và Đồ Hồng thì dè dặt hơn chút, cười khá nhiều, chỉ có đêm Đồ Hồng ra Bắc Kinh mới càn rỡ, nhưng khoan đã, so sánh gì chứ? “Không giống mà, cháu có ý đồ với túi tiền của bác, nhưng lại có ý đồ với nhan sắc của bọn họ, đương nhiên phải đối xử khác nhau”.
Cao Dược Tiến cười bảo: “Chỉ cần đều là ý đồ thì có gì khác biệt, chỉ là cháu không rõ thôi. Được rồi, bác không nói về vấn đề cao thâm như vậy với hậu bối nữa. Hôm nay cháu làm bác cười vui vẻ, mà cũng tức giận cực kỳ, bác tha cho cháu một đường sống đấy. Mèo Hoang giờ đang ở chỗ nào, một nhà ba người mà chen chúc trong căn phòng nhỏ như vậy. Cháu bảo nó dọn tới căn biệt thự bên hồ đi, dù sao bác cũng không tới đó ở”.
Hứa Bán Hạ chỉ cười nói: “Vậy cũng được, họ dọn tới đó thì cháu cũng được hưởng ké căn biệt thự ven hồ, nếu không chỉ có mình dì Tu ở đó, cháu không dám qua. Nếu có thể mau mau có tuyết đầu mùa đi thì tuyệt biết bao”.
Cao Dược Tiến cố ý nói: “Bác đâu nói cho cháu qua đâu”.
Đương nhiên Hứa Bán Hạ sẽ không thèm để ý: “Thôi đi, bơi lội chống thuyền gì cháu cũng muốn đi, trừ khi bác thổi khúc sáo đại vương khai đao”.
Hai người nói một hồi, cuối cùng bầu không khí cũng hòa hợp lại, sau đó mới ai về nhà nấy. Cao Dược Tiến đi ra bắt xe, còn phàn nàn Hứa Bán Hạ không nên trọng sắc khinh bạn nhường xe đi mất. Mà chính Hứa Bán Hạ cũng rất phiền muộn, cầm chìa khóa dự phòng mở cửa thả Phiêu Nhiễm đang dáo dác ngó nghiêng ra, đi bộ một đoạn tới khuya mới về tới nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.