Không Được Vãng Sinh

Chương 35: Triệu Lỗi đặt bẫy




Thời gian nghe lời dạy dỗ không dài, có điều thời gian chờ dạy dỗ không ngắn. Cho đến khi Hứa Bán Hạ và những người có liên quan nghe lời dạy bảo khác đợi đến mất kiên nhẫn, đập bàn. Chủ trì, phó chủ tịch huyện mới ung dung tới trễ. Người hôm nay tìm đến đều là vài gia đình giàu có, mà nhà giàu thì hướng đến nhà giàu, đều có dây mơ rễ má đủ loại quan hệ với vài người lãnh đạo của chính phủ. Hứa Bán Hạ rất quen thuộc với cái tên phó chủ tịch huyện này. Từng ăn cơm của cô, nhận quà của cô, đoán chừng những người khác cũng có quan hệ khá gần với phó chủ tịch huyện này. Cho nên mặc dù chính sách mà phó chủ tịch huyện nói tới cực kỳ nguy hiểm, nhưng tất cả mọi người chỉ qua loa ngoài miệng, không có thật sự cho là thật mà để trong lòng. Đi qua sân khấu, mọi người đều biểu hiện chút quyết tâm không thể nào làm được, lại qua quýt giải tán. Nhưng lại tốn không ít thời gian ngồi ở ngoài bãi đậu xe ở bên ngoài phủ huyện trao đổi, giao lưu với nhau.
Vừa kéo vừa thả như vậy, buổi sáng không có thời gian trao đổi với Triệu Lỗi, Hứa Bán Hạ và Triệu Lỗi thương lượng một chút, quyết định trực tiếp đến chỗ ăn trưa của Ngũ Kiến Thiết. Triệu Lỗi đến sớm, Hứa Bán Hạ đi vào bãi đậu xe đã thấy con BMW X5 hùng dũng, oai vệ đứng sừng sững trong đám xe con, cực kỳ có phong cách. Nhìn đồng hồ, chưa tới mười một rưỡi, Hứa Bán Hạ lập tức có một nghi ngờ rất hèn hạ, có phải Triệu Lỗi ngủ quên không ăn sáng, nên mới tích cực với cơm trưa như vậy.
Được cô gái phục vụ dẫn vào một phòng bao, quả nhiên thấy Triệu Lỗi lẻ loi đang ngồi lật xem gì đó. Thấy Hứa Bán Hạ đến, cười nói: “May mà cô tới rồi, nếu không tôi phải giả bộ đọc thuộc lòng tài liệu mà mình viết đấy. Cô Béo, đây là cho cô. Hay là bây giờ cô xem sơ qua nó đi”.
Hứa Bán Hạ do dự một chút, ngồi cách Triệu Lỗi một cái ghế, nhận lấy tài liệu lật xem. Mới được mấy dòng ở tờ đầu tiên, cô đã cười nói: “Ba hạng mục anh nghĩ giúp tôi, ít nhất có hai cái tôi đã nghĩ tới. Đáng tiếc vì tài chính không đủ, nên chưa dám suy nghĩ tới. Có điều, bắt đầu lúc này thì hẳn là có thể áp dụng. Trước tôi có thể làm từ thiết bị có giá cả không cao chung quanh, rồi phát triển tới thiết bị nòng cốt. Tôi vẫn nên chuyên tâm vào mục thứ ba mà tôi chưa cân nhắc tới đi”.
Triệu Lỗi cười một tiếng rất thần bí, nói: “Tôi đề nghị cô vẫn nên lật từng tờ một, nhưng mà phần tài liệu này của tôi vẫn còn hơi bảo thủ về mặt thời gian. Không ngờ trong thời gian chưa tới nửa năm, thực lực tài chính của cô lại mạnh lên nhiều như vậy. Xem ra, chu kỳ lắp đặt thiết bị mà tôi vốn định ra giúp cô có khả năng rút ngắn được rất nhiều. Dù sao, vẫn cho cô làm bản tham khảo đi”.
Hứa Bán Hạ muốn nói gì đó, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng cười suồng sã của ai đó truyền vào. Hứa Bán Hạ giật mình, vội vàng nói với Triệu Lỗi: “Sếp Triệu, tối qua đã nói xong, xế chiều hôm nay và buổi tối sẽ giải đáp toàn bộ thắc mắc của tôi, không được đổi ý đấy nhé”.
Triệu Lỗi mỉm cười, nói: “Tôi thành người nói một đằng làm một nẻo từ bao giờ vậy? Cô yên tâm đi, với cả tối còn có màn kích quan trọng, dù muốn uống say cũng không được”.
Triệu Lỗi vừa nói, cửa phòng bao gần như bị phá hỏng. Hai người xô đẩy nhau tiến vào, là Tần Phương Bình và Quách Khải Đông. Hai người ầm ĩ chẳng vì gì khác, chính là vì Quách Khải Đông muốn cướp mấy quyển tạp chí trên tay của Tần Phương Bình. Hứa Bán Hạ sớm đã biết rõ từ lúc nghe bọn họ ầm ĩ ngoài hành lang, lúc này đương nhiên là ngồi cười nhìn hai người bọn họ anh giành tôi cướp như hai tên ngốc. Có điều, Tần Phương Bình vạm vỡ, cơ thể khỏe mạnh, Quách Khải Đông cao gầy không phải đối thủ của cậu ta, thế nhưng Quách Khải Đông không có ý dừng tay. Triệu Lỗi cất cao giọng hỏi một câu: “Cướp cái gì? Tạp chí có gì hay mà cướp thế?”.
Quách Khải Đông nhìn Hứa Bán Hạ một chút, trong lòng do dự không biết nên nói không. Tần Phương Bình đã cướp lời: “Sếp Triệu đã tới trước rồi à, xin lỗi nhé, không nhìn thấy. Mấy quyển “công tử bột” ấy mà, còn cả CD, thằng Kỵ gửi cho em mấy quyển xem, sếp Quách cứ nhất định giành với em”. Hứa Bán Hạ đã biết từ lâu, sau khi Triệu Lỗi lần nữa giành được quyền thế, Tần Phương Bình đã làm rất nhiều các loại hành động tới cửa xin lỗi, nhận tội, bình thường cũng cực kỳ nịnh bợ Quách Khải Đông, sống như một kẻ ty tiện bỉ ổi. Có điều tin rằng qua chiến dịch này, Triệu Lỗi sẽ có sức miễn dịch khi đối đãi với loại tiểu nhân này. Tần Phương Bình thấy Hứa Bán Hạ đang ngồi, cười nói: “Thằng Kỵ còn nói là sếp Hứa mang từ ngoài vào cho nó đấy. Sếp Quách mà muốn, không bằng nói với sếp Hứa đi?”.
Hứa Bán Hạ chỉ cười, không nói. Đây cũng chẳng phải việc lớn gì, chẳng phải do sợ Kỵ sẽ đi sai bước nhầm trong thời gian Mèo Hoang mang thai, hủy đi tiền đồ, cho nên mới mua hai quyển ở nước ngoài mang về cho cậu ta giải sầu à. Nhưng mà ở trước mặt Triệu Lỗi mà nói ra thì không tiện lắm.
Quách Khải Đông vẫn luôn ghi hận Hứa Bán Hạ, đương nhiên sẽ không vui lòng nói muốn với Hứa Bán Hạ, đành chỉ mũi tên về phía Triệu Lỗi: “Lỗi, cậu thường ra nước ngoài, khi nào về thì mua cho tôi mấy quyển, đừng để Tiểu Tần đắc ý”.
Triệu Lỗi cười nói: “Béo là nữ, mang quyển tạp chí này đi sẽ không ai hỏi. Hải quan tra xét rất nghiêm mấy tên đàn ông như chúng ta. Nếu điều tra ra, cảnh tượng sẽ rất khó xử”.
Hứa Bán Hạ cười mở lối cho Triệu Lỗi: “Kỵ không lừa các người đâu. Cái gì mà tôi mang về chứ, bây giờ tôi còn chẳng có cả thời gian về nhà, thì làm gì có cơ hội ra nước ngoài. Còn không phải do cậu ta làm mấy tờ giấy vụn về nhập khẩu vận chuyển à. Nhà kho người ta có quan hệ tốt với cậu ta, tặng cho cậu ta “công tử bột” để chơi, mấy người còn tưởng là thật à. Cũng đâu phải đồ vật quan trọng gì, sếp Quách mà thích, bảo Kỵ lần sau hỏi xin người ta mấy cuốn nữa là được rồi”.
Tần Phương Bình nghe xong thì cười nói: “Kỵ này á, thế mà lừa tôi. Được rồi, sếp Quách, cho anh xem trong một bữa cơm, xem xong thì trả tôi. Tôi vừa mới lấy tới tay đấy”.
Quách Khải Đông nghe vậy lập tức cướp lấy lật xem. Hứa Bán Hạ cười chế nhạo, nói: “Sếp Quách, thật ra lên mạng xem không được à? Có cả clip, loại tạp chí này thì tính là gì chứ. Có phải sếp Quách không lướt mạng không?”.
Trong lòng Quách Khải Đông xấu hổ một trận, nhưng mà vẫn cười, mạnh miệng che giấu: “Tôi lướt mạng nhưng làm gì có thời gian xem mấy cái này. Mỗi ngày chỉ dạo ở Alibaba gì đó, Béo, chẳng lẽ cô thường xem clip hả?”.
Hứa Bán Hạ cười, nói: “Khi nào anh gửi địa chỉ email cho tôi, tôi gửi link cho. Nhưng mà mấy đường link này phải dùng proxy mới được, không biết anh có biết không. Vẫn nên nói với Kỵ một tiếng đi, như vậy thuận tiện hơn”. Từ sau khi Quách Khải Đông nắm quyền lần nữa, bởi vì chuyện phạm pháp lại xảy ra, vì để không nhận sự uy hiếp của Hứa Bán Hạ và không còn nghiệp vụ gì với Kỵ. Anh ta không thể tìm tới Đồng Kiêu Kỵ được, mà Hứa Bán Hạ cũng không muốn cho anh ta tiếp tục thong dong nữa. Những lời này, cũng chỉ là những lời nói vô ích trên bàn cơm thôi.
Triệu Lỗi nhìn Hứa Bán Hạ chỉ biết cười, nào có cô gái nào khi nói chuyện còn muốn chiếm lợi thế với đàn ông. Mà Quách Khải Đông thì đáp lại “được thôi, được thôi”, nhưng không viết địa chỉ email của mình, chỉ tiếp tục lập xem tạp chí trong tay. Hứa Bán Hạ nhìn dáng vẻ vội vàng kia, trong lòng cười mỉa mai một tiếng.
Bởi vì có người khác ở đây rồi, Hứa Bán Hạ không tiếp tục xem tập tài liệu kia nữa, mà cất kỹ đi, bỏ vào trong túi xách của cô. Vài câu trò chuyện xong, Ngũ Kiến Thiết cũng tới. Ngũ Kiến Thiết mang theo mấy người, nhìn dáng vẻ thì khá là thực tế, thuộc thành phần tri thức. Tất cả mọi người đều đứng dậy chào hỏi làm quen, trao đổi danh thiếp. Thế nên Hứa Bán Hạ mới biết, mấy người trông thuộc phần tử tri thức này là kỹ sư của Tỉnh Cương. Xem ra, Triệu Lỗi biết Ngũ Kiến Thiết sẽ mang những người này tới. Chào hỏi xong thì ngồi xuống, Hứa Bán Hạ rất tự nhiên ngồi bên cạnh Triệu Lỗi.
Ngũ Kiến Thiết ngồi xuống rồi nói: “Cô Béo, nghe nói kiếm được lắm, về cũng không gọi cho tôi một cuộc, còn phải nhớ sếp Triệu liên lạc mới bằng lòng đi ăn cơm. Đúng là không nể mặt tôi quá rồi”.
Hứa Bán Hạ vội vàng cười nịnh, nói: “Nào dám chứ. Sếp Ngũ, ông thử hỏi lại sếp Triệu xem. Tôi tới sân bay đón người, tình cờ gặp sếp Triệu, nghe nói mọi người muốn gặp mặt ăn cơm, tôi tích cực xin gia nhập ngay. Còn lo sếp Ngũ sẽ coi thường đám dân đen, mới mặt dày mày dạn xin sếp Triệu ra mặt nói chuyện hộ tôi. Lần này tôi khổ tâm thế nào sếp Ngũ không biết đâu, nhưng nói oan cho tôi thế là không được rồi. Ngay cả đại cả Phùng tôi còn chưa gặp đâu đấy”.
Ngũ Kiến Thiết cười ha hả, đương nhiên không coi lời Hứa Bán Hạ nói là thật. Nhưng mà có người ở đây, chẳng ai thật sự đi nghiên cứu xem ai đúng ai sai cả. Dù sao cái gì có lợi cho mình thì là đúng. Lúc này, Ngũ Kiến Thiết biết thực lực của Hứa Bán Hạ tăng nhiều, lại thêm có chuyện cần hỏi, cho nên không coi thường cô như trước đây nữa. Có điều cũng không xem trọng Hứa Bán Hạ quá, hai mắt vẫn nhìn lên đôi đũa trên bàn, làm như vô tình hỏi Hứa Bán Hạ: “Cô Béo, chừng nào thì cô hỏi thăm cho tôi một chút. Nếu như trực tiếp hoàn thành những tài liệu của cô ở phía bắc kia cho tôi, giá cả bao nhiêu thì có thể lấy được?”.
Trong lòng Hứa Bán Hạ tự nhủ, cho dù ông không hỏi, tôi cũng thay ông làm rõ từ lâu rồi. Vốn chuẩn bị bàn với ông vào đêm nay, nhưng ông hỏi rồi, thế thì tôi đành làm bộ làm tịch vậy. Để ông nợ tôi một ân tình, hụt hơi một chút cũng tốt. Thế là cười hì hì nói: “Được, lát cơm nước xong xuôi, tôi tìm bạn bè ở chỗ đó hỏi một chút. Sếp Ngũ muốn biết phí hoàn thành bên kia đúng không? Tôi nghĩ nhất định sẽ rẻ hơn ở đây. Than đá ở đó rẻ, với lại khá gần nơi sản xuất, vốn lưu động tương đối ít, phí tài vụ cũng thấp hơn ở đây nhiều. Nhân công thì càng không phải bàn tới, tôi thấy bên đó cũng không chú trọng “luật lao động” lắm. Tăng ca với nợ lương cũng là chuyện như cơm bữa. Nếu như sếp Ngũ muốn tới đó nhập hàng, khi nào đi cứ nói với tôi một tiếng, tôi thay ông sắp xếp”.
Ngũ Kiến Thiết nghe xong, trên mặt có hơi mất tự nhiên, chỉ hận không thể ném ra câu “Tôi cần cô sắp xếp chắc”. Nhưng lại biết không thể không để Hứa Bán Hạ đi thu xếp, bởi vì bản thân mới tiếp quản Hâm Thịnh gần đây, đủ việc quấn thân, vốn không có thời gian đi để ý những khâu nhỏ, giờ đều nhập hàng từ những mối khách cũ. Lần trước nghe Tần Phương Bình nói chỗ Hứa Béo có mặt hàng giá rẻ lại đẹp, ông ta cũng đấu tranh giữa mặt mũi với giá cả trong lòng rất lâu, cuối cùng lòng hám lợi chiếm thế thượng phong. Đã phái nhân viên nghiệp vụ đi điều tra thị trường ở miền Bắc, nhưng hiểu rõ thứ đó rất khác với thứ mà Tần Phương Bình nói tới, ông ta hiểu người khác không mò được tới đường của Hứa Bán Hạ. Cho nên hôm nay mới chịu lên tiếng, không ngờ Hứa Bán Hạ chẳng hề có chút bất ngờ nào, còn hiên ngang nói một câu “Tôi sắp xếp giúp ông”, tưởng trong tay cô có mấy đồng tiền thì thành đại ca rồi hả? Nhưng mà không thể không để Hứa Bán Hạ “thu xếp cho”, đành phải lạnh nhạt dùng giọng ra lệnh cho đàn em: “Được, cô báo cho tôi giá cả kỹ càng, tôi muốn giá vật liệu và phí gia công ở nơi đó. Lát nữa tôi sẽ gọi thư ký gửi fax cho cô”.
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm: Phí lời, sao có thể cho ông giá nguyên vật liệu được, cho ông thì tôi hít gió tây bắc mà sống à? Nhưng mà trên mặt thì lại làm như không có gì, cười nói: “Được rồi, cơm nước xong xuôi tôi sẽ về công ty xem lại. Tôi sẽ đưa cho ông vào tối hôm đám cưới của con trai sếp Cầu”.
Ngũ Kiến Thiết cũng không có ý kiến gì với việc này, chỉ “ừ” đơn giản một tiếng. Cuối cùng ngước mắt, nhìn Triệu Lỗi, khách sáo nói: “Vẫn luôn muốn cảm ơn sếp Triệu, mà sếp Triệu chẳng cho tôi cơ hội. Chờ lát cho tôi kính anh mấy chén. Hôm nay mời kỹ sư của Tỉnh Cương tới, vừa hay sếp Triệu và mấy vị kỹ sư có thể cho tôi chút đề nghị, xem bước tiếp theo tôi nên làm thế nào. Tuần trước, kỹ sư đã đi xem thiết bị của Hâm Thịnh, đều nói thiết bị không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là chạy thử bảo trì và đồng bộ không theo kịp. Sếp Triệu quen với việc này, anh đến xem thử có phải những vấn đề này không?”.
Triệu Lỗi mỉm cười, nói: “Mấy cái đó không phải vấn đề lớn. Bây giờ vấn đề lớn nhất của Hâm Thịnh chính là cấp sản phẩm quá thấp, nguyên nhân là do không mở những thiết bị hậu cần ra. Đương nhiên tôi biết, yêu cầu của thiết bị hậu cần cao hơn, đội kỹ thuật ban đầu của họ không mạnh, không mở nổi cũng đúng. Sau khi sếp Ngũ tiếp nhận, nếu có thể làm đủ quy trình hậu cần, sản phẩm của ông có thể tốt hơn cái trước một bậc, chi phí cũng không thêm bao nhiêu, mà giá cả và thị trường sẽ tốt hơn nhiều”.
Hứa Bán Hạ dựa theo ấn tượng ngẫm nghĩ, thiết bị hậu cần là thứ gì? Có rồi, hình như đều là thứ làm ô nhiễm môi trường tương đối nghiêm trọng, cần phải xả nước thải chứa sắt có tính axit và bụi công nghiệp ô nhiễm. Không biết Hâm Thịnh có làm báo cáo đánh giá tác động môi trường hồi đầu không, nếu như không có, Ngũ Kiến Thiết lại phải tốn chút công sức chuẩn bị. Nhưng mà nếu trước kia làm rồi, hẳn là không cần phải báo cáo đánh giá tác động môi trường nữa. Không biết những lời này Triệu Lỗi đưa ra có ý gì, có tác dụng gì. Hứa Bán Hạ thật rửa mắt mà mong.
Chỉ nghe một kỹ sư trong đó nói: “Sếp Triệu nói rất đúng, nếu không thúc đẩy quy trình hậu cần, sản phẩm làm ra tương đương với quân đội lậu, giá cả không thể đi lên, người làm loại sản phẩm này cũng nhiều người làm, cạnh tranh khá gay gắt. Nếu như cho quá trình hậu cần lên, chỉ cần đảm bảo chất lượng, sản phẩm sẽ là quân chính quy rồi. Tôi thấy những thiết bị kia không kém, tối đa thì mô tơ đổi sang công suất lớn hơn một số là được, Về điểm này, sếp Quách hẳn là người trong nghề”.
Quách Khải Đông đang bận lòng với mấy quyển tạp chí kia, có hơi mất tập trung. Nghe bị điểm danh, ngẩng đầu lên lại thấy Ngũ Kiến Thiết mang vẻ mặt hỏi ý nhìn mình, vội nói: “Đúng vậy, mở hậu cần thì giá cả sản phẩm sẽ đi lên, gọi là giá trị gia tăng kỹ thuật. Nhưng mà vẫn cần những người giỏi vận hành, có khi không kiểm soát tốt nhiệt độ, thứ tạo ra sẽ là phế phẩm. Có điều sếp Ngũ, tôi cũng chỉ biết đại khái, tính chuyên nghiệp của những thiết bị kia quá mạnh, vấn đề của mấy loại mô tơ có công suất lớn hơn một số tôi không nhìn ra được, cần chuyên gia chỉ được mới xong”.
Kỹ sư kia vội nói: “Sếp Quách khách sáo rồi, sếp nói rất đúng, hàm lượng kỹ thuật hậu cần cao hơn giá cả, làm không tốt sẽ thành đồ bỏ đi. Không giống như cái trước, thứ đồ được làm ra từ phương pháp sản xuất tuy thô sơ, cho dù có là phế phẩm thì vẫn có thể dùng được”.
Triệu Lỗi cười nói: “Sếp Ngũ coi như chiếm được của hời rồi. Thiết bị giống nhau, nếu như ông hỏi mua của Tỉnh Cương, những giá cả này sẽ không cầm được. Với cả thiết bị Tỉnh Cương vẫn còn tương đối cũ. Thiết bị hậu cần của Hâm Thịnh mặc dù gần như lấp trong đống phế phẩm không nhìn thấy, nhưng lau chùi đi, khởi động lại sẽ lập tức tăng giá trị”.
Quách Khải Đông có hơi lo lắng nói: “Khởi động thiết bị hậu cần sẽ gây ô nhiễm khá lớn”. Lúc nói, hai mắt chỉ nhìn về Triệu Lỗi.
Hứa Bán Hạ vội cười, nói: “Ô nhiễm hả? Trên bãi bùn kia của tôi không biết bị ai đổ đầy dầu thải, đến nay còn chưa tra được ra. Tôi tận dụng chất thải xỉ ao lấp đầy bãi bùn bẩn đó, bọn họ vẫn bán được giá khu đất đó cho tôi. Thứ ô nhiễm này, chỉ cần xử phạt khổ chủ, cơ quan chính phủ sẽ mặc kệ thôi, đều mở một con mắt nhắm một con mắt cho người làm ăn. Dù sao đất đai là nguồn tài nguyên khan hiếm, có ô nhiễm cũng sẽ không ảnh hưởng chính chủ bán đất. Đừng lo quá. Với cả, bảo vệ môi trường phải lên tiếng, đến lúc đó lại giải quyết. Lúc khởi công, thái độ nhất định phải cứng một chút, nếu không mọi việc lại phải phê phải thẩm, chờ đến lúc được khởi công, đồ ăn cũng đã nguội rồi”. Bỗng nhiên nghĩ đến, Ngũ Kiến Thiết ở xứ lạ mua Hâm Thịnh, ông ta ở đây không còn là tay anh chị bản xứ nữa, không biết có thể giải quyết dân bản xứ không? Nếu không giải quyết được, thì lại có trò hay để xem rồi. Chẳng lẽ kế sách Triệu Lỗi dùng chính là cái này?
Triệu Lỗi lại cười, nói: “Cô Béo to gan quá, xí nghiệp làm sản xuất khác với mậu dịch của cô. Cô làm mậu dịch cùng lắm thì nổ một phát đối sang chỗ khác. Còn xí nghiệp sản xuất người ta không chuyển nhà máy đi được, chính phủ không bắt những hòa thượng trung thực này thì bắt ai? Xảy ra chuyện cần xử phạt, muốn tìm là tìm được. Không giao tiền phạt thì dán giấy niêm phong, cho anh không có cách nào sản xuất, nên bình thường ai dám làm loạn. Nếu không ngân hàng sao không chịu cho công ty mậu dịch cô vay tiền, còn đối với xí nghiệp lại đối xử đặc biệt chứ? Đạo lý như nhau đấy”.
Ngũ Kiến Thiết bưng chén rượu vừa rót đầy lên, cụng với người khác một cái, lập tức nghiêm túc nói với Triệu Lỗi: “Cái việc bảo vệ môi trường này thì bị buộc bất đắc dĩ mới phải làm, có xí nghiệp nào tự giác đâu? Đều là vài thành phần trí thức tới ầm ĩ. Khi còn nhỏ, chúng tôi theo chân người lớn cùng phun thuốc trừ sâu 666 với DDVP, cũng không thấy nhóm tôi có ai chết sớm. Với cả, thuốc trừ sâu dùng nhiều lần, côn trùng sẽ sinh ra tính kháng thuốc, người chẳng phải cũng thế sao? Người từ thành phố đến nông thôn uống chút nước suối sẽ bị tiêu chảy. Ngày bé chúng tôi uống nước trong khe ruộng đều chẳng sao, đều do sức đề kháng cũng mỗi người thôi. Hôm nay ăn cơm cũng xuôi xuôi rồi, tôi và Béo là kẻ quê mùa, chúng tôi đều biết phải làm gì. Sếp Triệu và sếp Quách, hai người trí thức các vị nghĩ nhiều quá rồi. Tại sao tú tài tạo phản, mười năm không thành công? Cũng bởi vì những tú tái như hai người suy nghĩ nhiều quá, lo lắng nhiều quá, nên mất đi cơ hội. Tôi biết thần phần trí thức hai người đều ngoài miệng thì nói nhưng trong lòng phản đối, nhưng không sao, trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng, ha ha”.
Triệu Lỗi cũng cười theo, vừa nghĩ trong lòng, cái tên Ngũ Kiến Thiết này không hề nghi ngờ Hứa Bán Hạ nằm trong thành phần trí thức chút nào. Có thể thấy được năng lực gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ của Hứa Bán Hạ siêu việt cỡ nào.
Ngũ Kiến Thiết là người thực tế, uống xong vài chén rượu, trừ mấy câu mời rượu, ông ta gần như không nói nhảm. Mọi việc đều xoay quanh chủ đề triển khai Hâm Thịnh. Liên quan tới thiết bị, liên quan tới thị trường, nhưng không nói về bảo vệ môi trường. Ngay cả Hứa Bán Hạ cũng cảm nhận được tinh thần hăng hái như lửa của Ngũ Kiến Thiết. Xong một bữa cơm, giải quyết được không ít vấn đề. Nhìn ra được, mấy kỹ sư của Tỉnh Cương rất được Ngũ Kiến Thiết để tâm tới, lời nói cực kỳ thẳng thắn, biết gì nói nấy. Ngũ Kiến Thiết cũng luôn đưa ra ý muốn bọn họ gia nhập liên minh trong lời nói. Có điều chuyện đưa vào nhân tài đặc thù thế này thường phải bàn bạc âm thầm với mình ông chủ. Ngũ Kiến Thiết với mấy kỹ sư này giống như vừa biểu diễn nghiêng đầu vẫy đuôi, vừa bị lôi cuốn bởi chiếc nhẫn ngọc lục bảo hiển thị gạch mạt chược, tự mình ngẫm hiểu lấy.
Nhưng Hứa Bán Hạ tin cuộc làm ăn lần này nhất định có thể thống nhất, bởi vì có thể nhìn ra được, Ngũ Kiến Thiết đã có dự định thúc đẩy quy trình hậu cần. Ông ta cực kỳ cần mấy kỹ sư Tỉnh Cương có kinh nghiệm thực tế này gia nhập hội nhân viên kỹ thuật. Mà năm gần đây, Tỉnh Cương vẫn luôn theo thể chế không phát triển, sản xuất ngày càng sa sút, có thể hình dung được mức thu nhập của công nhân viên thế nào. Ngũ Kiến Thiết vốn là người vì đạt được mục đích mà dốc hết vốn liếng, thậm chí không từ thủ đoạn. Ông ta bỏ ra số tiền vốn lớn như vậy mua lại Hâm Thịnh, không có khả năng không ôm giấc mơ Hâm Thịnh đẻ trứng vàng. E rằng bỏ số tiền lớn thu hút mấy kỹ sư là bước đầu tiên, đến lúc thực sự khởi động, có khả năng sẽ đào được nguồn lực thành thạo lớn từ Tỉnh Cương. Rất nhiều máy móc của xí nghiệp tư nhân đều thông qua việc đào góc tường của chủ nghĩa xã hội mà khởi động.
Sau bữa ăn, Triệu Lỗi đi theo sau xe của Hứa Bán Hạ, tới công ty của Hứa Bán Hạ. Sếp như Hứa Bán Hạ nghìn năm không thấy đến công ty một lần, suýt thì gây nên một trận nhốn nháo. Vừa mới ngồi xuống, nhìn Hứa Bán Hạ đóng cửa lại, Triệu Lỗi cười hỏi Hứa Bán Hạ: “Cô Béo, có phải cô muốn lừa Ngũ Kiến Thiết về điều kiện ô nhiễm, đến lúc đó bị chính phủ ra lệnh ngừng thay đổi không?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Tôi không có dụ, tôi chỉ muốn thăm dò ý định của ông ta. Ngũ Kiến Thiết gây ô nhiễm gần nhà của ông ta, ông ta xử lý từ trên xuống dưới, không có vấn đề gì. Ông ta làm nhà máy bao nhiêu lâu nay, bởi vì có nền tảng của nhà máy tập thể ban đầu, xưa nay không nhọc lòng vì vấn đề ô nhiễm. Ông ta nhất định không coi trọng vấn đề ô nhiễm này. Quả nhiên ông ta ở Hâm Thịnh cũng làm ẩu”.
Triệu Lỗi nhìn Hứa Bán Hạ, cười nói: “Béo, cái này còn cần thăm dò à? Ngũ Kiến Thiết hám lợi, ông ta chỉ cần thấy được lợi ích sau khi thúc đẩy thiết bị hậu cần, Hâm Thịnh gây ra ô nhiễm là điều tất nhiên, đó là bản năng của ông ta. Mà chi phí chạy che miệng nhân viên liên quan thấp hơn mua thiết bị bảo vệ môi trường, cô nói xem cuối cùng ông ta sẽ làm thế nào? Cho nên cô chỉ cần ngồi đợi, đừng xen vào nhiều quá”.
Hứa Bán Hạ ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng. Triệu Lỗi thuận theo tính tình của Ngũ Kiến Thiết, dẫn dụ ông ta tới Hâm Thịnh, còn lo kẻ hám lợi như Ngũ Kiến Thiết không làm ẩu sao? Đã nghĩ có lẽ Triệu Lỗi không từ bỏ ý đồ từ lâu, xem ra Triệu Lỗi vốn đã nghĩ đến cách gậy ông đập lưng ông từ lâu. Những có vài điểm không rõ, cô phải hỏi ra: “Nhưng mà, vì đó mà Ngũ Kiến Thiết cũng giới thiệu một lượng lớn nhân viên kỹ thuật phù hợp. Hâm Thịnh cũng nhất định có thiết bị bảo vệ môi trường đồng bộ, nếu không lúc trước không có khả năng thông qua được báo cáo đánh giá bảo vệ môi trường. Những nhân viên kỹ thuật kia vì tính mạng của mình, cũng sẽ yêu cầu mở thiết bị bảo vệ môi trường. Nhưng mà… cũng rất khó nói. Ông chủ là lớn nhất, với cả ôm nhiễm dù sao vẫn truyền ra ngoài xưởng, không phải trong xưởng. Với cả con người Ngũ Kiến Thiết rất cứng rắn, những nhân viên kia có thuyết phục được không cũng rất khó nói”.
Triệu Lỗi cười nói: “Béo, cô chưa từng làm công thương nghiệp, mặc dù đã thấy không ít nhưng không có thực sự làm qua, nên sẽ không biết điểm then chốt trong đó. Chi phí mua và lắp đặt thiết bị bảo vệ môi trường chỉ là vốn đầu tư một lần, cau mày cũng phải nhịn xuống. Nhưng nếu như khởi động thiết bị bảo vệ môi trường, mỗi ngày đều cần chi phí vận hành. Những phí tổn vận hành kia phải được tính rõ ràng vào giá thành sản phẩm, cắn nuốt lợi nhuận của Ngũ Kiến Thiết, cô nói xem ông ta có cắt được miếng thịt này không? Tôi nghĩ nếu như không có áp lực từ bên ngoài, ông ta sẽ không bỏ đâu. Cô chỉ cần nhìn con sông nhỏ đục vàng ở gần công ty ông ta sẽ biết ngay ông ta đối xử với việc bảo vệ môi trường thế nào”.
Hứa Bán Hạ nghĩ cẩn thận lại, mới không thể không bội phục mà nói: “Anh hiểu rõ Ngũ Kiến Thiết thật. Nhưng mà tôi cảm thấy dụ Ngũ Kiến Thiết khởi động thiết bị hậu cần là con dao hai lưỡi. Việc này khiến ông ta nhất định phải chĩa mũi nhọn vào nhân tài, để sản phẩm cho ra thị trường của ông ta thu được danh tiếng, lấy được giá cao, đứng vững gót chân, không thể bị lay chuyển được. Đồng thời, ông ta có thể sẽ dậy lên lương tâm mà khởi động thiết bị bảo vệ môi trường dưới sự yêu cầu của kỹ sư. Những kỹ sư quy củ từ xí nghiệp nhà nước này có thể là biến số không nhỏ”. Truyện Full
Triệu Lỗi mỉm cười đón lấy ánh mắt của Hứa Bán Hạ, bỗng nhiên nói ra câu chẳng liên quan gì: “Béo, nhìn mặt cô rất giống cô gái Tùy Đường trong bức tranh Đôn Hoàng vẽ trên tường, gương mặt hiền lành”.
Trong lòng Hứa Bán Hạ nhảy loạn, nhanh chóng tiếp lời: “Có phải anh còn nửa câu sau chưa nói ra không? Tôi nói giúp anh nhé, có phải là “Không ngờ tâm địa đen như mực” không”.
Triệu Lỗi mỉm cười, nói: “Nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý đó. Tôi chỉ nhìn cô xong rồi đột nhiên bộc lộ ra cảm xúc thôi”. Lập tức chuyển đề tài: “Cô nói đúng lắm, những kỹ sư này chính là biến số lớn nhất. Nhưng không phải loại biến số mà cô nói, biến số bọn họ sinh ra lớn hơn biến số sinh ra từ ô nhiễm môi trường. Bọn họ mới là nguyên nhân quan trọng nhất để tôi khuyên Ngũ Kiến Thiết thúc đẩy thiết bị hậu cần. So với những mâu thuẫn chung quanh, kích thích Hâm Thịnh tạo ra ô nhiễm môi trường chỉ có thể đặt ở vị trí thứ hai. Thật ra tôi cũng không muốn thấy Hâm Thịnh gây ra ô nhiễm quá lớn, làm vậy tạo nghiệp quá”.
Hứa Bán Hạ bị câu trước của Triệu Lỗi làm cho trong lòng như có con hươu đang chạy, không ngờ Triệu Lỗi lại đổi chủ đề trở lại đường cũ. Cô thu lại tâm tư, cố gắng theo lời Triệu Lỗi nói, mới hiểu ra anh ta đang nói cái gì. Nghe Triệu Lỗi bảo gây ra ô nhiễm môi trường tạo nghiệp quá, cô không khỏi nghĩ tới chuyện tốt mà mình làm ở bãi bùn, trái tim lập tức nhói một cái. Thì ra Triệu Lỗi không thích ô nhiễm. Nhưng trên mặt vẫn cười hì hì, nói: “Đừng thừa nước đục thả câu, nói nguyên nhân của anh đi. Theo như ý của anh, chẳng lẽ mấy kỹ sư kia là quả bom hẹn giờ?”.
Triệu Lỗi mỉm cười nói: “Theo tuyến báo đáng tin, Tỉnh Cương vì hiệu quả và lợi ích không tốt, cấp trên có quyết tâm đổi chủ tướng. Một tổng tư lệnh từ trên trời rơi xuống có tính cách và xuất thân cực giống Chu Du thời Tam Quốc, đáng tiếc người này hiện đang đi đào tạo ở nước ngoài, bởi vậy cấp trên vẫn luôn che giấu tin tức. Người này là con ông cháu cha, có chống lưng, không sợ bị hành hạ; biết xài đầu óc, biết đổi mới; quan trọng nhất là ham muốn quyền lực của người này nặng, anh ta muốn dùng Tỉnh Cương làm sân khấu để biểu hiện mình, để thu được thành tích đầy mình, giành vị trí cao hơn. Không thể nghi ngờ, nếu người này lên sàn, nhất định sẽ mạnh mẽ hoạt hóa Tỉnh Cương”.
Hứa Bán Hạ thấy Triệu Lỗi mới nói một nửa lại ngừng, biết anh ta thừa nước đục thả câu. Lúc này, Hứa Bán Hạ cô nếu còn tiếp tục yêu cầu Triệu Lỗi nói tiếp thì sẽ mất hết khí phách, cho dù thế nào cũng phải tự thân nghĩ ra được. Nhắm mắt một lát, Hứa Bán Hạ lập tức thông suốt: “Tôi hiểu rồi, sau khi người này lên nắm quyền thì cần người lại chẳng có người, bởi vì người có thể dùng đều bị Ngũ Kiến Thiết đào đi, cho nên không thể nào phát triển khát vọng một cách thuận lợi…”. Hứa Bán Hạ cũng học Triệu Lỗi nói ra một nửa, thừa nước đục thả câu, đè xuống câu nói: “Nhưng mà sao anh biết được?”.
Triệu Lỗi biết Hứa Bán Hạ đã hiểu rõ ý đồ của mình, trong lòng vui vẻ, cười nói: “Bẩm Béo, người này học cùng trường với tôi, nhưng mà trước kia chỉ quen sơ. Hơn nửa năm trước khi ra nước ngoài, anh ta cố ý kéo người tới để giới thiệu làm quen với tôi, hỏi tôi để hiểu về tình hình của Tỉnh Cương, cho nên tôi mới biết trước được”.
Hứa Bán Hạ tỉnh ra. Triệu Lỗi, dựa vào việc hiểu rõ tính cách của Ngũ Kiến Thiết, và hiểu rõ việc thay đổi lãnh đạo của Tỉnh Cương, thiết kế ra cái bẫy quanh co phức tạp như vậy. Mà chính anh ta lại làm như không có việc gì, không đếm xỉa tới, thờ ơ lạnh nhạt mà xem tình hình phát triển thế nào. Thủ đoạn cao minh, tâm tư sâu thẳm, tính nhẫn nại tốt, có thể xưng là tuyệt đỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.