Không Được Vãng Sinh

Chương 36: Gà vịt chung lồng




Triệu Lỗi nhắc đến việc cùng đến khách sạn tổ chức hôn lễ của con trai Cầu Tất Chính, mà Hứa Bán Hạ thì suy xét mấy lần, quyết định không cùng đi, nói là phải đi thay bộ quần áo khác, bảo Triệu Lỗi đi trước. Thảo luận ba phương án với Triệu Lỗi một buổi chiều, bởi vì hai người phải xem cùng một tài liệu, không thể không ngồi gần nhau, ngửi được mùi cơ thể của nhau, Hứa Bán Hạ có cảm giác khó thở. Hơn nữa còn cảm thấy được Triệu Lỗi đang dùng trăm phương ngàn kế để chế tạo cơ hội tiếp cận cô, năm lần ba lượt nhả ra một câu đầy ý vị sâu xa, làm cho Hứa Bán Hạ không tiếp nhận nổi. Cứ như một kẻ ăn chay trường đột nhiên nếm bữa thịt cá. Cho dù ăn được, dạ dày cũng không sao hấp thụ nổi. Hứa Bán Hạ cần một mình yên tĩnh, từ từ nhai lại giống con trâu trong chốc lát đã. Với cả, xuất hiện cùng lúc với Triệu Lỗi một lần có thể coi là trùng hợp, nếu xuất hiện cùng nhau nhiều lần, không thể không khiến người khác sinh nghi. Những người khác thì thôi, chứ tuyệt không thể để Ngũ Kiến Thiết nghi ngờ, bằng không ông ta sẽ phải suy nghĩ kỹ lại.
Mà, Hứa Bán Hạ còn rất nhiều việc nhất định phải thay Triệu Lỗi làm. Đầu tiên, cần phải nhanh chóng gọi điện cho Đồ Hồng, gửi fax cho anh ta phương án mà cô cảm thấy ổn nhất sau khi thương lượng với Triệu Lỗi, hi vọng Đồ Hồng lưu ý giúp cô, xem có công ty nào với ngành nghề tương quan bị phá sản hoặc là tập đoàn nào bị cướp đoạt tài sản không, để Hứa Bán Hạ cô có thể thu mua hàng giá rẻ. Công ty của Đồ Hồng vốn là người mối lái, tin tức của bọn họ tương đối linh hoạt, không hỏi thì thôi, hỏi rồi không chừng thật sự có thể đụng được một mỏ vàng. Mặc dù dn không lấy được thị trường của công ty Cao Dược Tiến, nhưng lượng công việc nghiệp vụ sau cũng không ít, vì thế tương đối cảm tạ sự hỗ trợ của Hứa Bán Hạ. Bên cạnh đó, lời lẽ của Hứa Bán Hạ cay độc, những lời nói ra thường trúng tim đen, anh ta nghe mà vừa đau vừa sướng, cực kỳ nghiện. Bình thường không có việc gì, năm lần bảy lượt gọi điện thoại cho Hứa Bán Hạ, cũng chẳng tại sao cả, chỉ đơn giản gọi tới nói chuyện phiếm thôi.
Cuộc gọi thứ hai là cho Đồng Kiêu Kỵ, nói cho cậu ta biết tạp chí kèm CD “công tử bột” đã thuận lợi lọt vào mắt xanh của Quách Khải Đông, bảo cậu ta cho người gần đây theo dõi sát sao một chút. Nhân tiện thông báo đêm nay Quách Khải Đông chắc chắn có một ghế trong hôn lễ. Căn cứ theo hồi báo của Đồng Kiêu Kỵ, sau khi ăn trưa xong, Quách Khải Đông tới công ty của Tần Phương Bình. Trong lòng Hứa Bán Hạ cười thầm, khỏi phải nói, hai người đó nhất định dán mắt vào màn hình máy tính xem trộm đĩa phim. Cũng như lúc ăn cơm, hai người cướp được đồ của nhau mới thấy ngon. Nếu như không phải hai tên Tần Quách tranh giành, loại sách và CD này chưa chắc được ưa thích. Mà Cao Tân Di, sau vài câu chống đối chót lưỡi đầu môi, cũng đã cùng mẹ của Đồng Kiêu Kỵ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tới biệt thự bên hồ. Mẹ Đồng đáng thương có thẩm mỹ khác với Cao Tân Di, vẫn luôn nhẫn nại trong việc cái gì nên mang đi, cái gì nên bỏ.
Các con đường đều đã sắp xếp ổn thỏa, lúc này Hứa Bán Hạ mới đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa, không khỏi do dự một chút, lại quay lại toilet đánh giá trước gương. Cô gái Tùy Đường? Chứ không phải người đẹp Tùy Đường? Hơn nữa còn mặt mũi hiền lành? Hứa Bán Hạ có phần không tự tin. Nhìn bản thân trong gương, làn da đương nhiên là đẹp, vẻ trắng hồng hiếm có, hai má tự nhiên bay lên rặng mây hồng. Còn đôi mày hiền lành, ánh mắt thiện lương, Hứa Bán Hạ chỉ biết lúc mình trừng mắt lên thì sẽ có rất nhiều người sợ cô, ngay cả những tên lưu manh đưa thép phế liệu tới cửa kia cũng sợ, nhưng khi cười thì sao? Hình như vẫn luôn hòa ái, dễ gần giống như hoa si với Triệu Lỗi.
Hứa Bán Hạ nở nụ cười với tấm gương. Nụ cười này bình thường là vẻ ngoài cười nhưng trong không cười khi làm những việc quen thuộc. Chỉ là da mặt khẽ động, mặt mày khẽ cong, khóe miệng hơi nhếch. Ồ, nhìn qua đúng là thoải mái. Nói mặt mũi hiền lành thì có hơi cường điệu quá, nhưng dáng vẻ vui mừng, giống như mấy quán hàng vỉa hè Vô Tích bao giờ cũng có Nê A Phúc, vì con mắt cong che khuất ánh sáng trong nhãn cầu. Hứa Bán Hạ nhìn xong cũng không nhịn được đưa tay bóp mạnh một cái. Chẳng lẽ khẩu vị của Triệu Lỗi thay đổi rồi? Nhớ trước kia anh ta đều thích loại phụ nữ có hương vị cực kỳ con gái. Bạn gái trước đó của anh ta chính là kiểu Hứa Bán Hạ vừa nhìn thì cho rằng là một cô gái thay vì một người phụ nữ. Lúc này trong lời nói của Triệu Lỗi có sự mập mờ là có ý gì? Hứa Bán Hạ không dám xác định. Từ chuyện anh ta đặt bẫy Ngũ Kiến Thiết cho thấy tâm kế của tên này quả thực kín đáo, lời nói ra sao chỉ bóc một lớp da là có thể trông thấy thịt, ít nhất phải như măng xuân bóc đi mấy lớp, mỗi lớp lại chỉ lộ một khúc thịt. Nhưng Hứa Bán Hạ lại nghĩ, từ ngữ của Triệu Lỗi mập mờ, Hứa Bán Hạ thích như vậy là được rồi, cần gì nghĩ quá nhiều? Lỡ như anh ta hoàn toàn tỉnh ngộ, bây giờ thật lòng đối xử tốt với Hứa Bán Hạ cô, mình nghi ngờ nhiều quá, chẳng phải mất đi cơ hội uổng phí sao? Hứa Bán Hạ lên xe mà lo được lo mất, nhưng mà vẫn kiên định tới nơi tổ chức hôn lễ, bởi vì ở đó có Triệu Lỗi.
Chỗ tổ chức hôn lễ cho con trai, cũng chẳng khác gì nơi xã giao của cha mẹ. Nếu không, sao Hứa Bán Hạ cũng nằm trong danh sách được mời trong khi chưa từng gặp con trai nhà họ Cầu chứ? Ở cổng đứng một đám người, cô dâu chú rể ăn mặc lộng lẫy lại đứng sững ngoài đám người đó. Hứa Bán Hạ ngó sơ qua cái, đã nhìn thấy Cầu Tất Chính và Triệu Lỗi đứng ở trung tâm đoàn người. Còn lại những người khác, Hứa Bán Hạ cũng quen mấy người, chia ra thì có mấy người có thể nói chuyện được, nhưng không phải là một trong những lãnh đạo quan trong. Đến gần nên nghe thấy, Cầu Tất Chính đang dùng giọng nói rõ to giới thiệu Triệu Lỗi cho người khác. Đúng vậy, thân phận của Triệu Lỗi đúng là tương đối bắt mắt, nhất là đối với mấy quan chức đang kêu gọi toàn dân, gấp gấp kêu gọi đầu tư thương mại. Cầu Tất Chính sao có thể bỏ qua một doanh nhân nước ngoài có thể tăng thể diện cho mình như Triệu Lỗi được. Có thể thấy là Triệu Lỗi cũng vừa mới tới, không biết là mới quẹo qua chỗ nào một vòng. Hứa Bán Hạ trông thấy một góc cổ áo sơ mi của Triệu Lỗi từ khe hở giữa đám người mới yên tâm lại, thì ra anh ta cũng về thay quần áo.
Hứa Bán Hạ trông thấy Phùng Ngộ ở bên kia sảnh lớn, chuẩn bị đi qua, không muốn bị con mắt hăm hở, láo liên xung quanh của Cầu Tất Chính giữ chặt. Cầu Tất Chính dùng lòng nhiệt tình khác hẳn ngày thường chào hỏi với Hứa Bán Hạ: “Ôi, Béo, đã lâu không gặp, nghe nói lại phát tài rồi nhỉ”.
Hứa Bán Hạ đau lòng nhìn quần áo bị Cầu Tất Chính kéo đến nỗi nhăn nhúm biến hình, cười hì hì đáp lời: “Sếp Cầu, chúc mừng chúc mừng, lần này chờ làm ông nội rồi”. Vừa nói vừa không nhịn được liếc sang Triệu Lỗi, có phải cái vẻ mặt cười hiền lành này rất hợp con mắt của anh ta không?
Vốn tưởng rằng Cầu Tất Chính chào hỏi một cái thì thôi, không ngờ Cầu Tất Chính lại vứt bỏ đám người bên cạnh, tự mình giới thiệu Hứa Bán Hạ cho cô dâu chú rể. Còn bảo cô dâu chú rể gọi Hứa Bán Hạ một tiếng chị, làm cho Hứa Bán Hạ hoang mang vô cùng, không biết vì sao ông ta lại trở nên ân cần như thế. Nhưng mà Hứa Bán Hạ cũng không phải kẻ chưa từng trải sự đời, cũng cười đùa với cô dâu chú rể vài câu, khiến cho mọi người cùng nhau cười vang mới thôi. Vậy mà Cầu Tất Chính vẫn cứ đi theo tiếp, sau đó kéo cô đến đám người vừa nãy để giới thiệu.
Hứa Bán Hạ làm quen với mấy quan chức, cho nên không nhịn được cười nói: “Sếp Cầu cứ làm việc của mình đi. Chúng ta đều quen biết, sẽ tự chăm sóc tốt cho mình”.
Cầu Tất Chính vẫn không đi, vẫn đứng bên cạnh Hứa Bán Hạ, cười ha hả nói: “Cô Béo, cô nói xem bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ? Từ mùa hè tới giờ, cũng sắp nửa năm rồi phải không? Nửa năm này chỉ nghe nói cô làm ăn tốt thế này thế kia, muốn chúc mừng cô mà chẳng tìm thấy người. May mà vẫn thường xuyên gọi được mấy cuộc điện thoại, nếu không đám anh em già chúng tôi còn tưởng cô không muốn để ý tới chúng tôi nữa ấy chứ”.
Hứa Bán Hạ chỉ cảm thấy da gà nổi lên đầy người. Lần cuối cùng hai người gặp mặt vào mùa hè, Cầu Tất Chính vẫn còn tư tưởng ăn thịt lột da cô. Mặc dù sau đó hai người gần như một tuần gọi một cuộc, nhưng phần lớn là Cầu Tất Chính chủ động gọi tới, có điều toàn nói về chủ đề tình hình thị trường. Hứa Bán Hạ chỉ là không rõ, Cầu Tất Chính mời cô tới đám cưới của con trai ông ta thì thôi, đây cũng chỉ là về mặt thể diện, nhưng sao lại nhiệt tình với cô thế? Trong lòng thì nghi hoặc mà ngoài mặt thì cười hì hì đáp lời: “Sếp Cầu, đây chẳng phải là mắng tôi à? Tôi vẫn thường báo cáo tình hình mới nhất đối với người tiền bối là ông đây đó. Không tin thì ông hỏi đại ca Phùng đi, tôi không có giấu diếm gì ông cả”.
Cầu Tất Chính vẫn cười đến nỗi khuôn mặt nhăn thành đóa hoa cúc: “Cô Béo, nghe nói vợ sếp Phùng mang năm trăm vạn để ở chỗ cô lấy lời, chuyện này có đúng không?”.
Hứa Bán Hạ chỉ cười nói: “Đại ca Phùng nói tiền trong nhà cũng để không, anh ấy lại không muốn mở rộng quy mô, lấy lãi ngân hàng thì thấp quá, đầu tư cổ phiếu cũng có rủi ro lớn. Cho nên giúp tôi một tay, biết tôi đang gặp vấn đề tài chính căng thẳng. Đại ca Phùng ra tay hào phóng, một phát là năm trăm vạn”. Lúc này trong lòng mới lờ mờ hiểu được, thì ra Cầu Tất Chính nhìn trúng tiền lãi ở chỗ cô. Chẳng trách khách sáo với cô thế, giữ lễ với người tất có mưu cầu. Vòng vo cả nửa ngày hóa ra là vì chuyện này. Thật ra Cầu Tất Chính cần gì khách sáo như vậy, Hứa Bán Hạ chưa bao giờ chê tiền. Tiền của cha cô, cô còn tóm lấy không trả, hơn nữa còn là tiền của Cầu Tất Chính? Tiền đối với Hứa Bán Hạ như Hàn Tín dụng binh, chỉ có càng nhiều càng tốt. Lúc này Triệu Lỗi đi chào hỏi với người khác rồi. Đó là một người trung niên, tóc hai bên mai đã bạc, xem ra là quan chức, cán bộ gì đó.
Cầu Tất Chính nhìn về phía Triệu Lỗi, có hơi lo lắng nói: “Cô Béo, lãnh đạo CPPCC của chúng ta tới rồi, tôi phải đi chào hỏi ông ấy đã. Hay là mai tôi tới công ty cô tìm cô nhé. Có chuyện quan trọng cần thương lượng, cô nhất định phải chờ tôi đấy”.
Hứa Bán Hạ gần như không do dự mà nói: “Được, ông đi đi”. Hứa Bán Hạ biết ngày mai Cầu Tất Chính tìm mình có việc gì, nhưng không biết sáng mai mình có rảnh không. Nếu không không có chuyện gì gấp thì sẽ chờ ông ta. Nếu không, nghĩ hôm nay Cầu Tất Chính cũng không bỏ ra nhiều tiền ngay được, tiền của ông ta đều đặt trong thiết bị thu phí hợp đồng. Cô nên bận cái gì thì bận cái đó thôi. Chờ Cầu Tất Chính đi, Hứa Bán Hạ lập tức đi tìm Phùng Ngộ. Mọi người nói chuyện vài câu, cũng cùng nhau đi tới ngồi vào phòng ăn.
So với lúc ở Hàng Châu năm ngoái, cả bàn thiếu đi Đồng Kiêu Kỵ, nhiều thêm Triệu Lỗi và Tần Phương Bình. Cầu Tất Chính không lại cướp vị trí với Ngũ Kiến Thiết nữa, hôm nay ông ta phải ngồi vào ghế cha của chú rể. Ngũ Kiến Thiết vẫn không khách sáo chút nào chiếm vị trí chủ, sau đó cười lớn mời Triệu Lỗi ngồi vào bên trái ông ta, Phùng Ngộ ngồi bên phải ông ta. Cũng may Triệu Lỗi đã tính trước, mà Phùng Ngộ thì luôn gặp sao yên vậy, cho nên hôm nay không có ai tranh giành với ông ta, không biết ông ta có vì vậy mà mất hứng không.
Hứa Bán Hạ rất muốn ngồi bên cạnh Triệu Lỗi, nhưng cuối cùng ngẫm nghĩ, lại đi tới ngồi bên cạnh Phùng Ngộ. Chớ nhớ tới đây là hôn lễ, hỏi Phùng Ngộ: “Chị dâu không đến ạ?”.
Phùng Ngộ cười nói: “Cô ấy không thích cả bàn uống rượu, không đến cũng tốt, tránh khi về nhà lại tức giận với tôi. Cô Béo, cô ấy bảo tôi mà gặp thì nói với cô, tiền lãi lần này cô đưa nhiều hơn một chút rồi”.
Hứa Bán Hạ vội nói: “Không nhiều đâu, bảo chị ấy tính thời gian chút. Lần này vì tiền mặt của tôi không điều tới, kéo thêm mấy ngày nữa mới trả tiền lãi cho chị dâu được. Cho nên mấy ngày này cũng phải tính tiền lời. Có thể chiếm hời của người khác nhưng kiên quyết không chiếm hời của hai người”.
Phùng Ngộ nghe xong “ờ” một tiếng, cười nói: “Cô Béo, cô cũng cẩn thận quá. Nếu không điều đến được ngay thì cứ nói một câu với chúng tôi là được, cần gì phải nghiêm túc vậy? Chúng tôi cũng không thiếu chút tiền đó”.
Hứa Bán Hạ đang tính nói gì, Ngũ Kiến Thiết hô lớn một tiếng: “Cô Béo, bàn này cô là nhỏ nhất, bình rượu kia cho cô phụ trách nhé. Mọi người ai hết rượu thì hỏi cô. Phục vụ tiệc cưới là kém nhất, uống rượu mới có hứng chứ, rượu lại cạn rồi. Dù sao hôm nay Béo đặc biệt chú ý nhé”.
Hứa Bán Hạ cười hì hì, nói: “Còn cần phải nói sao. Dù cho sếp Ngũ không nói, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm cái phần này”. Nhưng trong lòng cũng rất bực. Vui vẻ gì chứ, còn không phải thấy gần đây cô được đắc ý, trong lòng tức giận ư. Cũng không biết trên bàn này có bao nhiêu người có suy nghĩ giống thế. Nhưng mà không ai lên tiếng biểu thị phản đối với Ngũ Kiến Thiết giúp cô cả.
Không ngờ Ngũ Kiến Thiết lại nói: “Cô Béo à, mấy đại ca chúng tôi khó có hôm được tụ tập một chỗ thế này, nhất là sếp Triệu đến một chuyến cũng không dễ dàng gì. Không thể ăn cơm xong là chạy mất được, cô sắp xếp cho kỹ chút, chúng ta ăn cơm xong thì đi hát, hát xong lại ăn đêm. Tiếp sếp Triệu một đêm vui vẻ mới được. Thế giao cho cô nhé”.
Gần đây Hứa Bán Hạ luôn chạy bên ngoài, không rõ lắm về giá thị trường gần đây của ngành giải trí, xã giao gì đó đều đẩy cho Đồng Kiêu Kỵ đi, đành phải cười nói: “Dễ bàn thôi, hôm nay tôi mời khách, hay là Cashbox nhé?”. Sau khi quyết định xong, lập tức rời chỗ ngồi, tìm một chỗ hẻo lánh gọi cho Đồng Kiêu Kỵ chứ không phải gọi điện cho thư ký: “Kỵ, đặt cho tôi cái phòng bao Cashbox, lát sếp Ngũ, sếp Triệu, sếp Phùng, sếp Quách và sếp Tần đều đi. Bảo bọn họ bỏ vào trước hai két bia. Cậu theo kế hoạch sắp xếp mấy cô gái, phải phóng túng một tí”. Đồng Kiêu Kỵ đương nhiên biết rõ phải làm sao.
Hứa Bán Hạ quen mọi người, cộng thêm nể mặt Cầu Tất Chính, mời tới không ít quan chức chính phủ. Hứa Bán Hạ không thể không qua mời rượu tiếp chuyện. Cô luôn kính mấy chén, trở về bàn mình ăn mấy miếng thức ăn. Nhưng mỗi lần quay về, Ngũ Kiến Thiết cứ vung chén rượu rỗng hô với cô: “Cô Béo thất trách rồi”. Hứa Bán Hạ đành phải lấy bình rượu ra rót đầy cho ông ta. Lần thứ ba ra mời rượu, vừa hay gặp được Triệu Lỗi vừa đi kính rượu người đàn ông trung niên có tóc mai trắng về. Con đường này không phải là tuyến đường thẳng mà Triệu Lỗi nên đi, có lẽ anh ta muốn nói một câu với Hứa Bán Hạ. Anh ta chỉ nói đơn giản: “Đừng nóng, cho ông ta ngang ngược mấy hôm”. Hứa Bán Hạ đương nhiên hiểu Triệu Lỗi đang nói tới ai. Đương lúc một mình hăng hái chiến đấu bỗng nhiên vang lên tiếng khua chiêng gõ trống của quân chi viện, vẻ lo lắng trên mặt bị quét sạch, ý chí chiến đầu càng hơn bình thường. Thì ra, một cộng một có thể lớn hơn hai.
Tiệc cưới vốn cũng không kéo dài. Sau khi mọi người giải tán, bàn của Hứa Bán Hạ cũng cùng nhau đứng dậy rời đi. Ngũ Kiến Thiết trông thấy Triệu Lỗi lái xe, tò mò hỏi: “Sếp Triệu tự mình lái xe tới à?”.
Triệu Lỗi cười nói: “Không phải. Hôm nay tôi thấy Béo lái chiếc xe này tới sân bay đón người, thích quá nên cướp tới chơi”. Triệu Lỗi cũng cố ý giữ khoảng cách với Hứa Bán Hạ, miễn cho bị Ngũ Kiến Thiết nghi ngờ.
Lúc này Ngũ Kiến Thiết vẫn chưa uống nhiều rượu, nói chuyện vẫn còn có chừng mực. Với cả bây giờ muốn nhờ Triệu Lỗi vài việc, cho nên chỉ cười “ha ha” với Hứa Bán Hạ, không nói gì, đi vào xe của mình. Quản lý tài vụ lái xe cho ông ta, trước kia Hứa Bán Hạ có gặp rồi.
Đi vào phòng bao Đồng Kiêu Kỵ đặt cho, trong đó đã có oanh oanh yến yến chờ sẵn, mỗi người tiếp một khách nam. Bên cạnh Triệu Lỗi đương nhiên cũng có một cô. Mặc dù Hứa Bán Hạ biết rõ là Đồng Kiêu Kỵ chuẩn bị, nếu đổi lại là ngày thường, cũng cảm thấy Đồng Kiêu Kỵ làm việc rất tốt. Nhưng lúc này thấy cô gái bên cạnh Triệu Lỗi, trong lòng rất buồn phiền. Ngũ Kiến Thiết lại còn hô: “Cô Béo thì sao? Sao Béo lại không có? Gọi cho Béo một cậu trai nào”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Mọi người cứ vui vẻ đi, tôi chọn bài cho. Sếp Ngũ vẫn là cái bài “Bài ca hảo hán” nhỉ?”. Vừa nói, vừa đặt tay lên bàn điều khiển, chọn mấy bài mà bình thường mọi người thích. Thấy ổn thỏa rồi, mới cầm bia lên đặt trước mặt mọi người. Đến chỗ Quách Khải Đông, thấy cô gái bên cạnh Quách Khải Đông hiển nhiên nóng bỏng hơn so với những cô gái khác. Chưa ngồi được bao lâu, một tay đã mò vào trong quần áo của Quách Khải Đông rồi. Đương nhiên đây cũng là do Kỵ sắp xếp.
Tần Phương Bình lập tức nâng ly mời rượu Hứa Bán Hạ, bây giờ quan hệ hai người tốt cực kỳ. Nhưng Hứa Bán Hạ vẫn đề nghị: “Sếp Quách hẳn là làm một chai với sếp Tần, để sếp Tần uống say váng đầu, sau đó đưa toàn bộ tạp chí cho anh”.
Quách Khải Đông ôm cô gái tiếp rượu không chút kiêng dè nào, cười nói: “Không bằng gọi Đồng Kiêu Kỵ tới, tôi kính cậu ta vài chén”.
Hứa Bán Hạ nói: “Hôm nay Kỵ dọn nhà, sợ là không đi được. Sếp Quách cứ hỏi sếp Tần mà xem, bây giờ hai người họ mỗi ngày đều dính lấy nhau, anh em ruột còn không tốt bằng họ ấy chứ. Vợ của Kỵ nhắc đến sếp Tần là lại ghen”.
Ngũ Kiến Thiết thấy không ai để ý tới mình, trong lòng không vui, hét lớn: “Tiểu Tần, thứ tốt gì thế?”.
Tần Phương Bình vội nói: “Mấy quyển sách nóng, đều để ở công ty rồi. Hôm nào sếp Ngũ tới sẽ lấy cho ông xem”.
Quách Khải Đông nghe xong không vui, kéo lấy Tần Phương Bình nói: “Tiểu Tần, cậu không có nghĩa khí gì thế. Sếp Ngũ hỏi thì cho liền, tôi nài nỉ cậu đến trưa mà cậu vẫn chẳng cho. Cậu coi thường anh em”.
Tần Phương Bình biết mình lỡ miệng, vội vàng kính rượu bồi tội. Ngũ Kiến Thiết chờ Quách Khải Đông uống xong, vỗ vai Quách Khải Đông nói: “Cậu đương nhiên không so với tôi được rồi. Nhưng mà cậu mạng hơn cái tên Cầu Tất Chính ngu ngốc kia nhiều. Đi theo tôi sẽ có lợi cho cậu đây. Cạn ly”. Nói xong thì tự mình uống trước, Quách Khải Đông chỉ đành uống theo. Hứa Bán Hạ nhìn rồi, nghe rồi, cảm thấy với tính cách của Quách Khải Đông, e là sớm bị những lời nói này của Ngũ Kiến Thiết làm tức đến chảy máu dạ dày. Có điều bây giờ nhất định phải dựa vào Ngũ Kiến Thiết, cho nên ngay cả quả rắm cũng không dám thả.
Lửa đã lên, Hứa Bán Hạ vui vẻ nhìn bọn họ bắt đầu uống rượu. Thấy Phùng Ngộ vẫy tay, đi qua nói chuyện với anh ta. Phùng Ngộ hỏi giá cả thị trường, thuận tiện nâng chén uống mấy hớp. Nhưng trời lạnh mà uống bia thì dạ dày không thoải mái, cái lạnh cứ mãi chẳng tan đi. Sau hai, ba chai, Hứa Bán Hạ chỉ đành đi nhà vệ sinh nôn ra. Lúc về, trong phòng bao chỉ còn lại Ngũ Kiến Thiết và Triệu Lỗi: “Ơ, mấy người kia đâu rồi?”.
Triệu Lỗi ngạc nhiên nói: “Không phải cả đám đi theo cô ra ngoài à? Còn tưởng mấy người có trò vui gì, bỏ lại chúng tôi chứ”.
Ngũ Kiến Thiết cười toe nói: “Tôi còn tưởng rằng chúng ta đều có đôi có cặp, Béo không nhịn được đi tìm vịt rồi. Có phải không gặp được ai ngon không?”.
Hứa Bán Hạ cười đáp: “Sếp Ngũ anh minh quá. Nhưng mà tôi đi xem một vòng, toàn là gà dựa vào tường ngồi thôi, chẳng có lấy một con vịt, đành phải buồn bực quay về. Chẳng lẽ bây giờ bọn họ không làm ăn ở chỗ này hả?”.
Triệu Lỗi nhìn Hứa Bán Hạ, cười nói: “Cô Béo đừng có khoác lác”. Rồi lại nói với Ngũ Kiến Thiết: “Bọn họ không về ngay đâu, chúng ta đừng đợi nữa, ra ngoài ăn bữa khuya đi, tiện có thể nói chút chuyện”.
Ngũ Kiến Thiết nghe vậy thì lập tức đứng dậy, cười ha ha đầy gian xảo nói: “Bọn họ làm gì mà về ngay, tôi thấy bọn họ không về đâu. Vừa hay, chúng ta đi ăn bữa khuya đi, cũng yên tĩnh một chút. Cô Béo, cái giá cả tôi hỏi cô ban trưa ấy, cô nghe ngóng cho tôi chưa?”.
Hứa Bán Hạ vội vàng đáp: “Có rồi, chuyện sếp Ngũ dặn dò, sao chúng tôi dám chậm trễ chứ. Ở đây ồn quá, chúng ta đi ăn bữa khuya rồi nói chuyện đi”. Vừa tính bỏ tiền boa, Triệu Lỗi đã nhanh chân thanh toán trước. Hứa Bán Hạ cũng không cảm thấy cô cho gái tiếp rượu tiền bo có gì không ổn, dù sao trước kia cô vẫn thường đưa. Nhưng mà tiền boa vốn đã nói trước là do cô trả, vậy mà Triệu Lỗi còn trả thay cô, trong lòng cô vẫn rất vui vẻ.
Trên đường đi nhà hàng ăn bữa khuya, Hứa Bán Hạ nhận điện thoại của Đồng Kiêu Kỵ: “Béo, không ổn rồi, sếp Phùng cũng đi”.
Lúc Hứa Bán Hạ thấy Phùng Ngộ, Quách Khải Đông và Tần Phương Bình cùng biến mất, cũng lo rằng bọn họ ở cùng nhau. Nhưng nghĩ đến Phùng Ngộ hay thừa lúc mọi người vui vẻ lén chạy đi gặp Tiểu Lý của anh ta, cho nên cũng không để ý lắm. Lần này đau đầu rồi, chẳng lẽ ngày hôm nay vất vả lắm mình mới dụ được Quách Khải Đông vào cuộc, cuối cùng đành phải từ bỏ hành động đã chuẩn bị tỉ mỉ chỉ vì Phùng Ngộ? Nhưng mà, nếu như bỏ lần này, sau này lấy đâu ra cơ hội tốt như vậy nữa? Quan trọng nhất là, theo dõi Quách Khải Đông phải tiêu hao bao nhiêu nhân lực, tài lực chứ. Hôm nay đã theo dõi anh ta cả một buổi chiều mà không có kết quả rồi. Hứa Bán Hạ chần chờ một lát, nói: “Nếu như đại ca Phùng không cùng phòng với bọn họ, cậu tốn thêm tiền vào chào hỏi chút”.
Đồng Kiêu Kỵ nói: “Không được, mấy con gà bọn họ vốn là một ổ”.
Hứa Bán Hạ đặt di động lên đầu gối một lúc, sau đó mới dứt khoát giơ điện thoại lên, nói: “Việc này không thể chậm trễ, cậu hành động đi. Nhưng mà nói với các anh em một tiếng, đừng thông báo cho nhà bọn họ. Cậu cũng cẩn thận chút, đừng để người khác biết cậu tố cáo”.
Đồng Kiêu Kỵ cười nói: “Chị yên tâm, em chỉ nói một lần với phó sở trưởng của đồn công an, không có nói với ai khác. Anh ấy là anh em tốt của em, sẽ không truyền ra ngoài đâu”.
Đặt điện thoại xuống, Hứa Bán Hạ nghĩ thầm. May mà Triệu Lỗi không đi, cũng tiếc rằng Ngũ Kiến Thiết không đi. Nhưng mà nếu Ngũ Kiến Thiết cũng đi, cô sẽ dứt khoát gọi Đồng Kiêu Kỵ bảo ra tay không? Hứa Bán Hạ nghĩ rằng cô sẽ, với cả có khả năng còn gọi phóng viên ấy chứ.
Có điều có lỗi với Phùng Ngộ rồi, nhưng mà xong xuôi cô sẽ giao tiền chuộc tới. Sẽ không để bà Phùng biết, cũng sẽ không để anh ta chịu khổ.
Nhà hàng khá gần Cashbox, gần như là vừa cúp máy không bao lâu đã tới. Hứa Bán Hạ vừa xuống xe, Triệu Lỗi đã tới nói nhỏ: “Uống rượu còn gọi điện thoại cả chặng đường, không sợ gặp rắc rối à?”.
Trong lòng Hứa Bán Hạ đang có quỷ, nghe vậy giật nảy mình, vội vàng thu lại tâm tư, cười nói: “Một khách hàng ở miền Bắc gọi tới hỏi giá cả, cứ xì xà xì xồm làm tôi chẳng nghe được rõ”. Nói xong mới nghĩ đến, Triệu Lỗi đang quan tâm cô đấy hả? “Sao sếp Triệu biết tôi nghe điện thoại thế? Hay cũng gọi điện thoại cho tôi?”.
Triệu Lỗi cười một tiếng, đáp: “Tôi ở ngay phía trước cô, nhìn kính xe là biết. Đừng nghĩ ỷ lại vào tôi”.
Hứa Bán Hạ cười, trong lòng rất thoải mái. Thế này có phải có nghĩa là bây giờ Triệu Lỗi vẫn luôn quan tâm đến cô không? Có điều, đây là tình bạn bè, tình anh em, hay là cái khác? Trong lòng Hứa Bán Hạ không chắc chắn lắm, sợ hành động của mình mạnh mẽ quá thì ngay cả bạn cũng không được làm với Triệu Lỗi. Lo được lo mất, sẽ không còn dễ chịu như ngày thường, cứ để thành thận trọng từng bước đi.
Hứa Bán Hạ vì luôn nhớ đến việc Đồng Kiêu Kỵ hành động ở chỗ đó, có hơi không yên lòng. Nhưng mà cũng may tất cả mọi người đều uống rượu, còn uống không ít, cho nên không ai chú ý tới vẻ khác thường của Hứa Bán Hạ. Ngũ Kiến Thiết là người làm ăn, cho dù uống rượu, vẫn có thể hỏi thăm Hứa Bán Hạ chuyện liên quan đến phí gia công một cách tỉ mỉ, rõ ràng. Với cả lúc trả lời không có chút qua loa nào, vì vậy Hứa Bán Hạ nghi ngờ, Ngũ Kiến Thiết không đi ra ngoài cùng Quách Khải Đông và Tần Phương Bình là bởi ông ta nhớ tới cái phiếu làm ăn này.
Lúc nói chuyện, Triệu Lỗi không nói câu gì, chỉ ngồi nhìn này nhìn kia. Anh ta nói bình thường mình không nói nhiều, quả đúng vậy. Cho dù cả bàn đang nói chuyện phiếm, hầu hết anh ta cũng chỉ ngồi nhìn, ngồi cười. Nhưng mà anh ta nhận một cuộc điện thoại rất kỳ quái, không đứng dậy đến chỗ khác, chỉ xụ mặt, giọng nói đầy lạnh nhạt: “Ừ, đúng, điện thoại tôi đổi rồi… Xin lỗi, tôi đang ăn khuya với bạn, không tiện rời đi… Xin lỗi, sáng sớm mai tôi sẽ đi ngay… Cảm ơn, không cần tới tiễn tôi… Ừ, cảm ơn, tạm biệt”. Lời nói lạnh nhạt, ngay cả Ngũ Kiến Thiết cũng nhìn chằm chằm Triệu Lỗi. Nhưng mà khi Triệu Lỗi đặt điện thoại xuống, lại cười nói: “Sao lại nhìn tôi hết thế?”.
Hứa Bán Hạ cười đáp: “Trên mặt sếp Triệu có đóa hoa”.
Ngũ Kiến Thiết thì lại không chút che giấu, nói: “Ai vậy? Bạn gái cũ à? Gặp thì gặp thôi, dù sao đêm nay anh cũng một mình mà”. Hứa Bán Hạ nghe xong, trong lòng run lên.
Triệu Lỗi cười: “Không phải sếp Ngũ nói phải tiếp tôi một đêm vui vẻ à? Sao giờ lại đẩy tôi đi rồi?”.
Ngũ Kiến Thiết nói: “Đừng khách sáo, nếu anh có chuyện cá nhân cần phải giải quyết, tôi sẽ không quấn lấy anh”. Vừa nói xong, điện thoại của Hứa Bán Hạ cũng vang lên: “Sao vậy? Bạn trai của Béo cũng tìm rồi hả? Mấy người đúng là rầy rà mà”.
Hứa Bán Hạ nhận điện thoại của Đồng Kiêu Kỵ: “Béo, rất thuận lợi, đi vào cả rồi. Em đã nói với phó sở trưởng, anh ấy sẽ cố gắng không thông báo cho người nhà”. Hứa Bán Hạ nghe xong chỉ “ừ” một tiếng, không nói gì. Cuối cùng chỉ nói một câu: “Được rồi, đã biết”. Sau đó cúp máy.
Ngũ Kiến Thiết nghe xong thì cười nói: “Tôi biết ngay sao Béo tìm được bạn trai chứ, vừa nghe là biết điện thoại bàn công việc rồi. Ha ha, bị tôi đoán trúng rồi đúng không”.
Hứa Bán Hạ cười, đáp: “Sếp Ngũ nhầm rồi, có lẽ người ưu tú như sếp Triệu đây chính là bạn trai của tôi đấy. Sếp Triệu, đúng không nào? Giúp tôi vớt mặt mũi nào”. Trong lòng thấp thỏm, nhưng trên mặt thì bày ra vẻ nháy mắt không đứng đắn.
Chưa đợi Triệu Lỗi trả lời, Ngũ Kiến Thiết đã đắc ý trước, nói: “Cô Béo, loại người như cô, đàn ông gặp đều sợ, ai dám muốn cô chứ? Trừ phi cô bỏ tiền nuôi mấy em trai bao. Tôi và sếp Triệu không sợ cô, nhưng mà chúng tôi sẽ không muốn người như cô đâu. Phải không, sếp Triệu?”.
Triệu Lỗi mỉm cười, nói: “Cô Béo xuất sắc quá, nhìn người liếc cái là thấy đáy lòng. Có mấy người đàn ông đỡ được ánh mắt của Béo chứ?”. Ngũ Kiến Thiết nghe đến chỗ này, hô to một câu: “Đúng vậy, nhưng mà vẫn kém hơn chúng ta một chút”. Triệu Lỗi cười một tiếng, tiếp tục nói: “Sếp Ngũ đương nhiên có gia đình rồi, sẽ không nghĩ đến Béo. Nhưng mà tôi khác, Béo là một người rất tốt đấy”.
Ngũ Kiến Thiết nghe xong, “phụt” một tiếng. Nước trong miệng đều phun ra, mưa xuân rơi xuống gần như tất cả thức ăn. Sau đó cười suýt thì ngã cả ra. Trong lòng Hứa Bán Hạ đã quyết định, sẽ không ăn bất cứ thứ gì trên bàn ăn nữa, quá bẩn. Ngũ Kiến Thiết cười xong, đang định nói câu đùa của Triệu Lỗi vui quá, ai ngờ điện thoại di động lại vang lên. Ông ta nhận điện, nghe xong đã mắng: “Bà mẹ nó, tao tới ngay”. Sau đó đen mặt cúp máy. Nói với Triệu Lỗi và Hứa Bán Hạ: “Ba người bọn họ gặp xui rồi, chơi gái bị bắt vào cục cảnh sát. Mẹ nó chứ, cái tên tặc ngu xuẩn Quách Khải Đông này, bảo cậu ta kiềm chế chút mà không nghe. Tôi đến đồn công an thành Tây một chuyến. Hai người..”.
Triệu Lỗi đứng dậy, nói: “Chúng ta cùng đi thôi, xem có thể giúp được gì không. Nhất là A Quách, cậu ta vẫn còn đang được tại ngoại trong thời gian chờ xét ử nhỉ?”.
Hứa Bán Hạ vừa tính tiền, vừa biết rõ mà còn hỏi: “Mấy người sếp Quách không phải nói đã điều tra xong rồi à? Sao vẫn chưa xử? Tôi còn tưởng anh ta được án treo chứ”.
Triệu Lỗi cho Hứa Bán Hạ một ánh mắt, ý bảo cô đừng hỏi. Mà Ngũ Kiến Thiết đã nhanh chân xông ra ngoài. Chờ đến khi Hứa Bán Hạ thanh toán xong, đi ra cùng Triệu Lỗi, xe của Ngũ Kiến Thiết vừa phóng qua. Lúc này Triệu Lỗi mới hỏi: “Chúng ta cùng đi đi, xe của cô để ở đây hẳn không có vấn đề gì đâu”.
Hứa Bán Hạ lên xe rồi hỏi: “Sao sếp Quách vẫn chưa xử? Lẽ ra tính chất loại chuyện này của anh ta rất đơn giản, hẳn sẽ không kéo dài lâu như vậy mà vẫn chưa xử”.
Triệu Lỗi nói: “Ngũ Kiến Thiết nhờ quan hệ bảo lãnh cho A Quách ra, nhưng ông ta cùng tìm quan hệ, bảo người ta ém vụ án này không cho thẩm. A Quách nói Ngũ Kiến Thiết sợ nếu như bản án không phải án treo, thì không ai quản nhà máy thay Ngũ Kiến Thiết. Cho nên vẫn luôn vận dụng mối quan hệ giúp cậu ta kéo lấy. Nhưng mà tôi nghĩ Ngũ Kiến Thiết không phải có ý đó. Dựa vào năng lực của ông ta, tiền của A Quách vẫn còn, bị can Cầu Tất Chính lại không truy cứu, muốn cho A Quách hưởng án treo rất thuận lợi. Chủ yếu là ông ta sợ việc của A Quách mà thực sự được hưởng án treo, A Quách sẽ không bị ràng buộc, không làm công cho ông ta cũng được. Ngũ Kiến Thiết biết A Quách xảo trá, ông ta không thể không lợi dụng quan hệ ém bản án. A Quách vì lo vào chỗ tạm giam chờ xét xử, không thể không dựa vào ông ta, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời ông ta. Không biết A Quách có đoán được không, tôi nghĩ cái tên khôn lỏi như cậu ta sẽ không thể nào không đoán ra được”.
Triệu Lỗi nói thẳng như vậy, Hứa Bán Hạ suy đi nghĩ lại, vẫn không dám nói ra chuyện mình thiết kế bẫy hãm hại Quách Khải Đông, chỉ nói: “Người đang được tại ngoại nếu như xảy ra chuyện trong thời gian đấy, có lẽ người bảo lãnh sẽ bị bắt chẹt nhỉ?”.
Triệu Lỗi gật đầu, nói: “Không biết lúc này Ngũ Kiến Thiết còn có năng lực bảo lãnh A Quách ra không. Với cả bởi vậy, khi bản án của A Quách ra hầu tòa, có lẽ sẽ có cân nhắc khác về hình phạt”.
Hứa Bán Hạ giả mù sa mưa nói: “Cũng trách Kỵ, đang yên đang lành gửi cái “công tử bột” tới làm gì, nếu không cũng không xảy ra chuyện. Cũng tốt, vừa hay cùng tới bảo lãnh cho đại ca Phùng, nếu không đại ca Phùng về nhà không tiện khai báo”.
Triệu Lỗi chỉ thở dài, có thể nghĩ ra kết cục của Quách Khải Đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.