Không Được Vãng Sinh

Chương 37: Em rất nhớ anh




Ngũ Kiến Thiết không có cách nào bảo lãnh cho Quách Khải Đông ra được, đụng phải cái đinh mềm trong văn phòng đồn công an, lúc ra ngoài cửa lớn là cất giọng mắng chửi. Tần Phương Bình và Phùng Ngộ đều ủ rũ gục đầu không có chút sức lực nào, cũng không có hứng nói chuyện nữa. Triệu Lỗi bảo đến chỗ nào ăn khuya, bọn họ lại từ chối. Ngũ Kiến Thiết mắng lối một trận, sau đó cũng phẩy tay với mọi người, nhảy lên xe của mình đi trước. Thế là Triệu Lỗi đành lái xe đưa từng người về nhà. Mặc dù Tần Phương Bình muốn tự lái, nhưng bị Hứa Bán Hạ ngăn lại.
Sau khi tiễn Tần Phương Bình về, Triệu Lỗi mới nói: “Béo, sao nãy giờ không nói gì? Nghĩ gì thế?”.
Hứa Bán Hạ đang nhớ tới sắc mặt uể oải của Phùng Ngộ, trong lòng thầm đoán, không biết khi anh ta thấy Quách Khải Đông không ra được thì sẽ nghĩ thế nào. Bởi vì Quách Khải Đông đã đang bắt đầu cải tạo lại dây chuyền sản xuất. Lúc này Quách Khải Đông bị vào đồn, trong xưởng tất loạn, làm gì còn ai có tâm tư đi cải tạo dây chuyền sản xuất nữa? Thật ra nói cho cùng, đúng là vì tốt cho Phùng Ngộ, có điều không có cách nào nói cho anh ta nghe được. Tin rằng mai Phùng Ngộ tỉnh dậy sẽ hiểu ra tốt xấu. Cho nên nghe Triệu Lỗi hỏi, có ngạc nhiên một chút, một lúc sau mới nói: “Không biết sếp Quách có ra được không, nếu như không ra được, thế cục sẽ lại thay đổi rất nhiều. Nhưng mà sẽ chỉ chuyển biến có lợi đối với kế hoạch của chúng ta. Từ đây, Ngũ Kiến Thiết không thể không tốn thêm tâm tư khởi động Hâm Thịnh, vì cam đoan phía đông không sáng, phía tây sáng, có khả năng ông ta càng phải đào người từ cấp cao của Tỉnh Cương”.
Triệu Lỗi khẽ thở dài: “A Quách tự gây chuyện, nhưng chuyện đã tới nước này, Ngũ Kiến Thiết sẽ dốc sức hoạt động. Cầu Tất Chính cũng sẽ cùng hoạt động”.
Hứa Bán Hạ nói: “Không ngờ, sếp Quách cũng coi như người thấy qua việc đời, vậy mà mấy quyển “công tử bột” kia lại có thể đánh bại anh ta? Nói thật… ha ha, thôi khỏi nói nữa. Đàn ông sao đều yếu ớt thế”.
Triệu Lỗi vội nói: “Cũng không phải tất cả đàn ông đều thế, Béo đừng nghĩ một con sâu làm rầu nồi canh chứ. A Quách và Tần Phương Bình vốn háo sắc, sếp Phùng thì tôi không hiểu rõ. Hôm nay bọn họ vốn rượu cũ nối rượu mới, lại có mấy cô em ở bên cạnh rót cho. Bây giờ A Quách đã có hơi vò mẻ không sợ rơi rồi, cô vợ mới cưới của Tần Phương Bình lại đang mang thai, làm ra loại chuyện này cũng là điều hiển nhiên”.
Hứa Bán Hạ vội gật đầu. Triệu Lỗi có thể giải thích như vậy là tốt nhất, ước gì anh không tưởng tượng tới mấy quyển “công tử bột” với CD. Hứa Bán Hạ không trả lời, Triệu Lỗi lại nói: “Béo, cô quen nhiều người, quan hệ rộng, có thể giúp A Quách một tay không?”.
Hứa Bán Hạ nói: “Được, tôi sẽ thử xem sao. Nhưng mà tôi có cảm giác, gần đây tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian xã giao với người ta. Bạn nhậu chỉ cần mấy ngày không rượu thịt là sẽ xa lánh. Hôm nay, gặp được mấy người kia trong tiệc kết hôn của con trai sếp Cầu, cũng lạnh nhạt hơn trước nhiều, không biết mối quan hệ trước kia của tôi có dùng được không. Sếp Triệu, anh cũng quen mấy vị lãnh đạo cấp cao mà? Như cái vị hôm nay anh đi kính rượu đấy, nhìn là biết địa vị không thấp. Tôi quen đều chỉ là trưởng khoa gì đó, anh thì quen những người có chức vị tương đối cao”.
Triệu Lỗi im lặng một hồi, lúc này mới từ tốn nói: “Ông ấy là cha của bạn gái cũ tôi. Cho dù thế nào thì khi gặp mặt, tôi cũng phải mời rượu ông ấy”.
Hứa Bán Hạ ngẫm nghĩ trước sau, mới nói: “Hiểu rồi, chẳng trách lúc ăn khuya ban nãy bạn gái cũ lại gọi điện hẹn anh, thì ra là cha cô ấy nói cho cô ấy biết. Cô ấy… rất xinh đẹp nhỉ”.
Triệu Lỗi lạnh nhạt nói: “Vàng bạc châu báu, lạnh không thể mặc, đói không thể ăn, chỉ đẹp chứ có làm được gì? Tôi xảy ra chút chuyện, người nhảy dựng lên đầu tiên là cô ấy. Thất vọng lắm”.
Hứa Bán Hạ lại giả như mèo khóc chuột, nói: “Cô gái trẻ tuổi, chưa từng nếm khổ, nên không biết mà”.
Triệu Lỗi nhướng mày nhìn Hứa Bán Hạ, vẫn từ tốn nói: “Béo, cô cũng còn trẻ, vậy còn cô thì sao? Trước kia tôi không có giá trị lợi dụng, còn mắt nhìn, suy nghĩ đến tàu hỏa nhập ma, muốn làm chủ xí nghiệp nhỏ. Nếu không phải nhờ cô, tôi không có rút chân khỏi vũng bùn được nhanh như vậy. Béo, cô là trụ cột tinh thần duy nhất trong thời gian đó của tôi”.
Hứa Bán Hạ nghe được câu nói này, trong lòng lập tức nở hoa. Dụng tâm được Triệu Lỗi nhìn nhận, cũng coi như không uổng công ủng hộ anh. Anh có thể biết là Hứa Bán Hạ đã thỏa mãn rồi. Nhưng mà ngoài miệng vẫn cười hì hì, nói: “Cái này nói rõ, anh em như tay chân, vợ như quần áo. Ha ha”.
Triệu Lỗi không đáp, vô thức lấy thuốc lá trong túi ra, nhưng lại bỏ vào. Hứa Bán Hạ nhìn thấy thì cười, bảo: “Hút đi, đâu phải tôi chưa thấy anh hút thuốc đâu. Có điều lâu rồi không gặp, sếp Triệu hình như bớt nghiệt thuốc đi nhiều rồi”.
Triệu Lỗi mỉm cười, nhưng mà nụ cười này có hơi gượng ép. Anh dịu dàng nói: “Béo, cô còn giúp tôi châm thuốc đấy. Tối đó, chúng ta ngồi trên con đường hoang vắng, tựa vai uống rượu giải sầu, hút thuốc cho quên bực, lúc về cả người đều bị muỗi đốt. Cô cũng giống vậy nhỉ”.
Hứa Bán Hạ cười, nói: “Tôi khá gian xảo, trước đó có bôi thuốc chống muỗi rồi. Hai chúng ta ngồi với nhau, muỗi đều tập trung tới hút anh rồi”. Đêm đó, mặc dù lo lắng, hoảng hốt, nhưng nhớ lại thì chỉ có sự dịu dàng khi hai người cùng chung hoạn nạn.
Triệu Lỗi cười một tiếng. Đêm hè đầy sao ngắn ngủi, nhưng tốt xấu gì cũng phá vỡ vẻ nặng nề trong xe. Anh có hơi do dự, hỏi: “Béo, cô còn nhớ mùa hè năm ngoái, lúc tụ họp ở Hàng Châu, Ngũ Kiến Thiết đã nói gì không? Là mấy câu đánh giá đối với tôi ấy. Về sau A Quách nhắc lại với tôi, tôi nghĩ lại cũng thấy đúng”.
Hứa Bán Hạ ngẫm nghĩ một chút, hỏi: “Câu gì? Con người Ngũ Kiến Thiết miệng chó không nhả được ngà voi. Nếu ông ta nói ai tốt, trừ khi kẻ đó đứng ngay trước mặt ông ta. Với cả loại người như tôi, cho dù đứng trước mặt ông ta, ông ta cũng không nhất định chịu nhìn thẳng vào mắt tôi”.
Trong lòng Triệu Lỗi thoải mái hơn. Xem ra, Hứa Bán Hạ vốn không để ý tới câu nói kia của Ngũ Kiến Thiết. Ngũ Kiến Thiết nói bề ngoài thì anh rực rỡ, nhưng thật ra là cái vỏ hỏng. Thu nhập một năm không bằng một tháng của Ngũ Kiến Thiết. Trước kia Triệu Lỗi vẫn cười trừ, nhưng từ biến cố gặp phải ở chỗ làm việc vào mùa hè lại nhớ tới lời nói kia, trong lòng quả thực cảm khái. Bây giờ thấy Hứa Bán Hạ ăn nên làm ra, tiền đồ rộng mở, trong lòng anh không biết sao lại có hơi lo lắng. Có phải khi Hứa Bán Hạ làm tới một trình độ nhất định, cũng sẽ có cảm nhận giống Ngũ Kiến Thiết không? Cũng may, xem ra là không có.
Hứa Bán Hạ thấy khu chung cư nhà mình ngay trước mặt, mặc dù Triệu Lỗi không nói lời nào, nhưng cô lại không thể không lên tiếng: “Sếp Triệu, tới nhà tôi rồi. Mai tôi đi tiễn anh”.
Triệu Lỗi mỉm cười nói: “Được, tôi chỉ đợi câu nói này của cô thôi. Béo, lần này tôi tới chủ yếu là để gặp cô. Tình cờ gặp cô ở sân bay, cuối cùng lại là cô đưa tôi ra sân bay, vừa hay đi đến nơi về đến chốn. Tiếc là, chỗ kia của tôi bây giờ đang thi công bận rộn, tôi không có thời gian để ở lại đây lâu. Sau này cô gọi điện cho tôi nhiều vào nhé”.
Hứa Bán Hạ nghiền ngẫm mấy câu nói đó liên tục, cuối cùng vẫn không có can đảm nhảy thêm một bước. Nhân lúc mở cửa sau xe, trái tim khẽ nảy lên đầy khó hiểu, lúc này mới cười nói: “Được, tôi sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho anh”. Rồi chuẩn bị quay người xuống xe mà lòng vẫn vương vấn không dứt được.
Nhìn Hứa Bán Hạ bước ra một bước, Triệu Lỗi cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng. Không dám chần chừ nữa, kéo lấy tay trái của Hứa Bán Hạ, muốn nói nhưng không biết nói gì cho phải. Anh nhìn Hứa Bán Hạ giật mình quay lại nhìn mình hồi lâu, khó khăn nhấn rõ từng chữ, nói: “Béo, anh không có coi em là anh em, cũng không muốn tiếp tục làm bạn của em. Trước kia có lẽ có, vì trước kia thích tính bốc đồng mà quyết đoán của em. Sau một đêm kia, càng ngày anh càng phát hiện ra, anh rất nhớ em. Anh biết em là người nặng tình anh em, tình bạn bè, gặp chuyện quyết đoán, bốn bề đều là anh em. Chỉ sợ nói chuyện với em, em sẽ châm biếm, cuối cùng đến anh em cũng không làm được. Hôm nay… em muốn cười thì cười đi, nhưng không được xuống xe, chúng ta phải nói chuyện cho rõ đã”.
Hứa Bán Hạ nghe vậy thì cả người cứng đờ, bên tai như có tiếng xe lửa chạy qua. “Anh rất nhớ em”. Câu nói này cứ văng vẳng trong đầu Hứa Bán Hạ, quay cuồng, lượn vòng. Đây là phải rồi, không phải anh em, không phải bạn bè, nhưng nhớ đến người ta, thế còn là cái gì nữa? Nghĩ được như vậy, Hứa Bán Hạ gần như không do dự, quay lại trong xe, đóng cửa một cái, vẻ mặt vui vẻ không kìm được, nói: “Anh không nói sớm, hại vừa rồi em rất mất mát đấy nhé. Nào, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng”. Trong tình thế cấp bách, suýt thì phun ra ba chữ “mẹ nhà anh” khỏi miệng.
Trái tim của Triệu Lỗi mới được đặt lại, không còn kiêng dè như vừa rồi, trên mặt cũng không giấu được ý cười: “Béo, còn nói anh. Từ hôm qua anh xuống máy bay tới giờ, vẫn luôn ám chỉ cho em. Em lại chẳng phản ứng chút nào cả, hại anh thất vọng lắm. Đành phải vò mẻ không sợ rơi, thắng làm vua, thua làm giặc, được ăn cả ngã về không đấy”.
Hứa Bán Hạ nghe xong thì cười vui vẻ, bỗng nhiên không biết nói gì nữa.
Nhân lúc đèn xanh đèn đỏ, Triệu Lỗi lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Hứa Bán Hạ. Thấy cô như mở cờ trong bụng, thì cũng thấy vui lây, hận không thể vươn tay nhéo gương mặt mũm mĩm đang tươi cười kia. Nhưng tay do dự vươn tới nửa đường, lại cảm thấy lạ lẫm, cuối cùng rút về. Hứa Bán Hạ quá mạnh mẽ, Triệu Lỗi luôn cảm thấy không thể đối xử như cô gái bình thường được. Cho nên phải từng bước cẩn thận, sợ sai một cái là thua cả bàn. Bây giờ nhìn sắc mặt Hứa Bán Hạ có thể nói rõ cô cũng sớm có ý rồi, lúc này mới có hơi hối hận, trước kia đúng là quá cẩn thận, dè dặt rồi.
Hứa Bán Hạ thấy cuối cùng Triệu Lỗi không đưa tay qua, vừa có hơi khẩn trương, vừa có chút nhẹ nhõm, cười hỏi: “Lần này chúng ta đi đâu?”.
Triệu Lỗi nói: “Chúng ta cứ đỗ xe trong khu chung cư của em đi, ra ngoài một lát. Bây giờ trên đường gần như không có ai, rất yên tĩnh”.
Hứa Bán Hạ không chờ Triệu Lỗi nói dứt lời, đã nhanh nhẹn đứng dậy, mở cửa xuống xe. Triệu Lỗi không ngờ Hứa Bán Hạ lạnh dùng hành động hưởng ứng lẹ như vậy. Nhìn người ngoài xe mỉm cười, anh cũng vội vàng xuống xe, ra đến ngoài mới nhớ ra: “Béo, đây là ngoài công khu chung cư của em, em lên đi, chúng ta cho xe vào đã”. Vừa nói vừa không nhịn được cười.
Hứa Bán Hạ nghe xong cũng cười vang, nói: “Ôi, sao em lại hồ đồ thế nhỉ? Nói xuống là xuống ngay. Nhưng mà anh cũng giống thế mà. Được rồi, dù sao bên cạnh là cổng bảo vệ, chúng ta đỗ ở đây cũng không có gì đáng ngại đâu. Đi thôi”.
Cuối cùng Triệu Lỗi còn kiểm tra cửa xe một chút, lúc này mới đuổi theo Hứa Bán Hạ, giữ chặt tay của cô. Bỗng nhiên, hai người bình thường quen nhìn cảnh lớn, trả lời người ta trôi chảy giờ lại không biết nói gì. Nhìn nhau tới lui, yên lặng đi một đoạn đường thật dài.
Hứa Bán Hạ quả thực không thể tin được mọi thứ trước mặt, cứ cảm thấy có liên quan tới việc cả hai đã uống quá nhiều rượu. Do dự hồi lâu đã không nhịn được mà hỏi: “Đây là sự thật ư? Từ lúc vừa nhìn thấy anh, em đã thèm nhỏ dãi anh rồi. Lúc ấy chỉ có thể tiếp cận anh, làm bạn gái cũ của anh chóng váng đầu óc là em đã thỏa mãn rồi. Em làm sao cũng không hi vọng xa vời anh sẽ… Ừm, sẽ..”.
Triệu Lỗi không ngờ Hứa Bán Hạ lại thẳng thắn đến thế, mà tâm trạng vốn đang vui vẻ, nghe những lời này thì không khỏi cười vang. Nhớ lại đủ chuyện trong quá khứ, đúng là Hứa Bán Hạ không nói bậy chút nào. Hứa Bán Hạ chỉ thấy anh cười không nói, nên rất lúng túng, giơ chân lên, nhưng nửa đường lại mềm lòng, chỉ đá vào gót chân Triệu Lỗi. Mũi giày đụng gót giày, không ai chịu thiệt cả. Triệu Lỗi cũng không có tránh đi, cười nói: “Là anh không tốt. Trước kia anh chỉ cảm thấy có thể tiếp cận em, cũng có thể lợi dụng. Ấy, xin lỗi, nghe rồi thì đừng giận anh nha?”.
Mặc dù Hứa Bán Hạ biết đây là thực tế, bản thân cô cũng không phải người tốt gì, sao có thể không có ý muốn lợi dụng Triệu Lỗi chứ? Có điều nghe xong vẫn có hơi khó chịu, nhưng cô sẽ không chấp nhặt, nói: “Giữa chúng ta đã từng lợi dụng lẫn nhau, trong lòng ai cũng hiểu rõ, không cần nói nữa. Nhưng mà năm trước em gặp nạn, anh bất chấp mạo hiểm cho em năm mươi vạn tất cả tài sản cá nhân của anh. Từ lúc ấy em bắt đầu không còn tồn tại suy nghĩ lợi dụng xong là vứt đi nữa. Có điều sau này anh cũng không có lợi dụng em nữa, mà cũng không lợi dụng được”.
Triệu Lỗi nói: “Béo, em hào phóng, thức thời như vậy, đây chính là điểm mà anh thích nhất. Kết giao với em là một quá trình tiến dần dần, từ từ mới dám tin tưởng, cũng từ từ mới dám trao đổi, cho đến nói chuyện một cách sâu sắc. Vốn dĩ, mọi thứ phát triển thế nào anh cũng không để ý lắm. Mãi cho đến khi em hiểu lầm anh giúp Ngũ Kiến Thiết, anh mới cảm thấy rằng hành động của mình đang tụt hậu so với cảm xúc, Thật ra, anh hẳn phải báo cho em biết sớm”.
Hứa Bán Hạ phản ứng cực nhanh: “Vậy vì sao tối hôm qua anh còn không nói trước với em, vì sợ phản ứng tức giận của em là không chân thực hả?”.
Triệu Lỗi cười nói: “Em đừng thông minh quá, anh sẽ không chịu nổi. Lời nói hôm qua là dự định ban đầu của anh. Nhưng lời nói hôm nay là tâm trạng sau khi thấy em hiểu sai. Anh rất hối hận không đặt cảm nhận của em ở vị trí đầu tiên mà suy xét. Nhưng mà lời này không dám nói vào hôm qua mà, sợ em chê anh ghê tởm, không cẩn thận thì sau này lại duy trì khoảng cách ba thước với anh mất”.
Hứa Bán Hạ nghe xong, trong lòng vui vẻ, cười nói: “Đúng vậy, nếu tối qua anh nói những lời này, em nhất định sẽ nghi ngờ anh có vấn đề gì, hoặc có ý đồ gì. Ừ, em rất vui. Vẫn chưa tin là thật”. Lúc nói chuyện còn nhịn được mà nhảy nhót hai cái.
Trong đêm tối, thoạt đầu Triệu Lỗi không để ý, chỉ cảm thấy tay cầm bị giật giật hai lần. Lúc tỉnh ra mới biết hóa ra Hứa Bán Hạ đang nhảy nhót. Anh không dám tin, nói liên tục mấy chữ “em”, muốn nói gì đó, cuối cùng không kìm được bật cười. Trong đầu vẫn không dám tin, thật muốn yêu cầu Hứa Bán Hạ nhảy nhót thêm hai lần nữa. Đến cuối vẫn không nói ra, chỉ cười nói: “Anh cũng rất vui, nói ra em sẽ hưởng ứng, trong lòng anh cũng buông xuống được tảng đá lớn. Lâu như vậy rồi, thật ra anh cùng nên nói ra khi đã nghĩ rõ ràng”.
Hứa Bán Hạ cười, đáp: “May mà em không dễ bán, nếu không sẽ không có ngày này”. Hai chân không nhịn được lại nhảy hai bước. Lúc này cuối cùng bị Triệu Lỗi thấy rõ. Hơn nửa đêm rồi mà hai người như kẻ ngốc mà cười lớn.
Ngày hôm sau đưa Triệu Lỗi lên máy bay, mắt hai người thâm quầng, nhưng tinh thần lại không giảm.
Trên đường từ sân bay trở về, Hứa Bán Hạ giờ mới rút ra được chút lý trí từ trong sương mù, gọi điện thoại cho Phùng Ngộ: “Đại ca, vẫn còn buồn rầu hả”.
Phùng Ngộ buồn bực nói: “Sao tôi xui thế không biết, về nhà còn bị bà xã ầm ĩ một trận”. Cố nén câu “suýt thì liệt dương” xuống, cuối cùng vẫn nhớ ra Hứa Bán Hạ là phụ nữ.
Hứa Bán Hạ sửng sốt một chút, nói: “Sao chị dâu biết được vậy? Ngũ Kiến Thiết đã dặn dò với đồn công an là không truyền ra ngoài rồi mà.
Phùng Ngộ nói: “Không phải vì chuyện đấy. Tối hôm qua bị bắt, lúc mặc quần áo thì luống cuống tay chân đâm ra mặc ngược áo lông. Vợ phát hiện ra, cô ấy nói tôi nhất định có vấn đề. Được rồi, không nhắc tới việc này nữa, ầm ĩ thì ầm ĩ đi. Hôm nay Ngũ Kiến Thiết hỏi tôi có người quen ở đồn công an kia không. Tôi nói nếu mà có thì hôm qua đã gọi người quen ra bảo lãnh cho mình rồi, còn phải đợi các người đến à? Chắc ông ta chỉ đành tìm Cầu Tất Chính nghĩ cách thôi”.
Hứa Bán Hạ nói: “Đại ca nghĩ thoáng chút, loại chuyện này dù có thông báo ra, thì cũng không có ảnh hưởng gì đối với anh. Chỉ cần chị dâu để yên cho anh là được. Thật ra nghĩ thông suốt có lẽ vẫn là chuyện tốt với anh đấy. A Quách vào rồi, anh ta sẽ phải đình chỉ công tác thay đổi dây chuyền sản xuất. Lần này anh ta bị bắt vào không phải ngày một ngày hai là ra được, cho dù Ngũ Kiến Thiết có muốn tìm người mới cũng phải tốn chút thời gian. Không nói đến việc chưa biết người mới có quỷ kế đa đoan như A Quách không. Cái nhà máy đó được người mới đỡ dậy thì cũng phải mất một khoảng thời gian. Với cả có thể đỡ dậy được không lại là một chuyện khác. Đại ca, nhưng mà lời này chớ nói với Ngũ Kiến Thiết, bằng không bọn họ sẽ nghi ngờ anh dùng khổ nhục kế. Nghĩ thoáng chút, không phải chuyện lớn gì đâu”.
Phùng Ngộ cười khổ, nói: “Béo, cô đừng nói nhăng nói cuội để dỗ tôi. Không cần cô nói, hôm qua ba chúng tôi bị bắt lại, lúc A Quách lo lắng sẽ bị thu hồi thời gian tại ngoại chờ xét xử, tôi cũng đã nghĩ tới điểm này rồi. Chỉ là trong lòng rất bực, chuyện vui vẻ thế này cũng không át được. Cho tôi tức mấy ngày đi, cô cũng đừng khuyên tôi, cũng đừng tới. Nếu không vợ tôi lại trút giận lên cô, mắng cô đi với tôi mà không giúp cô ấy trông chừng tôi”.
Hứa Bán Hạ thấy bây giờ Phùng Ngộ còn nghĩ cho mình, trong lòng rất áy náy. Nhưng thấy trong lời nói của Phùng Ngộ cũng lộ ra vẻ không để tâm tới chuyện này lắm, chẳng qua là cảm thấy xui xẻo quá thôi. Với cả trong lòng anh ta cũng hiểu chuyện này không phải là chuyện xấu với anh ta, lúc này mới có chút yên tâm. Có điều cô không giúp Phùng Ngộ đến cùng, chẳng qua là cảm thấy có lỗi nhất với bà Phùng.
Cô không dám ở nhà thêm, vội vàng trở về miền Bắc, miễn cho nói nhiều sai nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.