Không Được Vãng Sinh

Chương 38: Dì Tu bỏ đi




Vào ngày sinh nhật của Hứa Bán Hạ, không ngờ cậu em trai cùng cha khác mẹ của cô lại là người gọi điện đầu tiên. Thằng bé rụt rè trong điện thoại kêu lên một tiếng “Chị, sinh nhật vui vẻ” rồi không nói thêm gì nữa. Hứa Bán Hạ tò mò, chẳng lẽ có ai đã xảy ra chuyện sao? Nhưng cô cũng không quan tâm lắm, vì cậu đã có số điện thoại của cô rồi, nếu có chuyện bọn họ sẽ gọi cho cô.
Cô bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì sao?”. Cô không còn là người hay sinh sự như năm nào, loại con nít này, cô không thèm đối phó.
Em trai cứ ấp a ấp úng trong điện thoại nói: “Chị, em muốn mua máy tính, nhưng tiền đều để hết chỗ chị rồi, mẹ nói nếu em muốn có máy tính thì hỏi xin tiền chị”.
Hứa Bán Hạ nghe xong, cô bật cười, nói: “Ừm, mua máy tính thì cần bao nhiêu tiền? Em đã tới cửa hàng xem mẫu chưa? Định mua máy tính bàn hay máy tính xách tay? Chị nghĩ là máy tính xách tay đi, lúc lên học đại học em cũng có thể mang theo”. Quả nhiên là đến xin tiền, nhưng câu cầu xin có hơi cũ, sao có thể qua mắt Hứa Bán Hạ cô được? Chỉ là cô muốn chơi đùa cùng bọn họ, tiện thể để giải trí cho mình.
Cậu em trai lập tức do dự, nói: “Đúng vậy, máy tính xách tay tốt hơn, em nên cần máy tính xách tay”.
Hứa Bán Hạ nói chuyện nhẹ nhàng y như kiểu bà ngoại: “Vậy được, đến cửa hàng xem giá cả, định mua loại nào, thì về nói với chị”.
Quả nhiên em trai trúng bẫy vội vàng cúp máy, chắc là đang đi nói cho ba mẹ cậu ta rồi. Hứa Bán Hạ có lẽ nghĩ đến vẻ mặt tức giận của mẹ cậu ta, mà cười vui vẻ.
Sinh nhật sao? Nếu không có người nhắc tới thì Hứa Bán Hạ cũng không thèm nghĩ đến nó. Giờ nếu đã nhớ thì chỉ đành gọi mấy cuộc cho ông, bà, dì, cậu chỉ để nhận bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ” này. Một lúc sau, Cao Tân Di gọi điện tới mở miệng vui vẻ nói: “Béo, sinh nhật vui vẻ!”.
Hứa Bán Hạ cười trả lời: “Ơ, sao cô biết? A Kỵ nói cho cô sao? Cảm ơn nha”.
Cao Tân Di nói: “A Kỵ nói cho tôi, nhưng lại bảo tôi đừng quấy rối vì cô không thích nhắc đến sinh nhật. Nhưng mà tôi không thèm quan tâm tới anh ấy, chuyện quá khứ sớm đã qua lâu như vậy rồi, cô lại là người rộng lượng như vậy, sao mà không quan tâm tới sinh nhật chứ? Ban đầu tôi còn muốn đãi cô một bữa, coi như nợ cô bữa ăn này, đợi lúc cô trở về sẽ bù lại sau. Bảo Bảo của tôi cũng chúc mừng cô nữa, cô nghe này, thằng bé đá bụng tôi đó”.
Ngay sau đó có lẽ đã đặt điện thoại lên bụng, Hứa Bán Hạ nghe im lìm, chẳng nghe thấy âm thanh nào cả. Đợi đến lúc cô ấy lại vất vả cầm chiếc điện thoại lên, Hứa Bán Hạ vội nói: “Âm thanh không rõ, chờ tới lúc tôi trở về rồi ghé tai vào bụng cô để nghe. Mèo Hoang, ba cô có tới biệt thự thăm cô không?”.
Cao Tân Di có chút thất vọng nói: “Không, khi tôi đến biệt thự bên hồ, ba tôi đã biến mất rồi. Bình thường ông ấy hay gọi điện cho Dì Tu, nhưng khi tôi muốn nghe máy thì Dì Tu gác máy lại, bà ta nói rằng ba không muốn nói chuyện với tôi. Càng ngày tôi càng thấy bà ta là người kỳ quái, giống như có thù với tôi và mẹ của A Kỵ vậy. Béo, lúc cô tới bà ta có cho cô mặt mũi không?”.
Trong lòng Hứa Bán Hạ cảm thấy tò mò, vội vàng lên tiếng: “Lúc tôi đến biệt thự, bà ta cũng không hề khách sáo. Mèo Hoang, cô đang ở nhà phải không, nói chuyện điện thoại với tôi thế này không sợ Dì Tu nghe thấy lại bực mình sao? Cô hãy kiềm chế tính cách của bản thân lại đi, sắp làm mẹ rồi, vẫn nên nghĩ cho ba của cô đi”.
Cao Tân Di không chịu, la lên nói: “Béo, sao mà cô lại giống giọng điệu của mẹ chồng tôi vậy? Bà ta còn nói tôi là vì mang thai tính tình nóng nảy. Nhưng đây là nhà của tôi mà, dựa vào cái gì mà tôi phải nhìn ánh mắt của bà ta chứ? Ba tôi với chị Chân sẽ không bao giờ đối xử với tôi như vậy, bà ta dựa vào cái gì chứ? Chẳng những vậy, lại còn động tay động chân với A Kỵ, đã lớn từng này tuổi rồi mà vẫn không biết chừng mực, hại cho A Kỵ mỗi tối đều không dám về nhà ăn cơm. Lão đại, chừng nào cô mới trở về vậy, cô chắc chắn phải tới đây nhìn xem, tôi sắp bị bà yêu tinh già này hại đến chết rồi”.
Hứa Bán Hạ nghe vậy thấy buồn cười, nói: “Bà yêu tinh già gì chứ, cho dù hai người không có mâu thuẫn, thì cũng bị câu nói này của cô gây mâu thuẫn. Thái độ của Dì Tu với A Kỵ, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, trước đây tôi cũng từng nói với ba cô rồi nhưng cha cô cũng không biết chuyện gì. Hai người nhịn chút đi, người già mà muốn bà ta thay đổi là điều không thể, nếu không thì hai người chuyển tới nhà tôi ở đi, dù sao thì phần lớn thời gian tôi cũng không ở nhà. Hơn nữa nhà mới của hai người cũng được sửa sang lại rồi, lại mở cửa sổ cho thoáng khí mấy ngày cũng có thể chuyển đến đó ở được rồi.Không cần bực bội với bà ta nữa, cô với bà ta cứ coi như là người dưng đi”.
Cao Tân Di ậm ừ nói “Đúng vậy, tôi với bà ta là người dưng”, Vừa mới cúp điện thoại.Hứa Bán Hạ lập tức gọi điện thoại của Đồng Kiêu Kỵ: “A Kỵ, nếu chú sống bên hồ không được thoải mái, thì chuyển đến nhà tôi đi, Mèo Hoang tính tình thất thường, chú đừng làm cô ấy nổi giận.Sao chú lại không nói sớm với tôi, dù sao thì tôi cũng không nhà hơn nửa năm rồi, người giúp việc cũng không có việc gì làm chú cũng có thể dùng”.
Đồng Kiêu Kỵ nói: “Mèo Hoang tìm chị than khổ sao? Thật ra em cũng có nói với cô ấy rồi, vì nể mặt cha vợ mà quyết định nhẫn nhịn vài ngày nữa, tụi em sẽ sớm dọn tới nhà mới thôi. Nếu không phải em đã trả căn phòng trọ đã thuê trước kia, thì em đã mang Mèo Hoang chuyển đi từ lâu rồi. Nhưng tính tình của cô ấy nóng nảy, thế nào cũng không chờ đến ngày đó được. May mà mẹ em cũng theo đến đó, bằng không em lo rằng Tân Di sẽ đánh nhau với người phụ nữ kia. Thành thật mà nói, nếu không phải mẹ em cũng đi theo, thì em đã dọn ra từ lâu rồi”.
Hứa Bán Hạ vừa nghe vừa cảm thấy buồn cười, thậm chí A Kỵ còn không chịu nói ra hai từ “Dì Tu”, đủ thấy cậu ta rất chán ghét Dì Tu: “A Kỵ, cậu đừng khách sáo với tôi, tôi với cậu cũng như người thân của nhau, bây giờ hai người cứ mang một ít đồ thường dùng rồi chuyển tới nhà tôi ở một thời gian, mọi thứ trong nhà tôi rất đầy đủ, đợi bao giờ chuyển sang nhà mới hẳn chuyển đồ đạc ở biệt thự bên hồ ra ngoài. Người tên Dì Tu ấy tôi cũng không biết tại sao luôn cảm thấy bà ta rất kỳ lạ, nham hiểm.Nếu chú không thích thì cứ giữ khoảng cách với bà ta, chứ bà ta không chịu được một cú đấm của cậu đâu”.
Đồng Kiêu Kỵ cười nói: “Thật ra, tôi cũng muốn đánh bà yêu tinh già mà ngày nào cũng mở cửa đón tôi đấy, hình như dì ta bị bệnh rồi, nếu không phải tôi cố ý trốn tránh thì có khi dì ta đã ăn cú đấm của tôi từ lâu. Béo à, chị không biết bà yêu tinh già ấy biến thái như thế nào đâu”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Giọng điệu của chú với Tân Di giống nhau như đúc, có phải ngày nào hai người cũng trốn trong phòng mắng chửi bà ta không hả? Được rồi, tôi sẽ nói chuyện này với ba vợ của cậu. A Kỵ, nếu không thích thì hãy chuyển đi, bằng không sẽ không tốt cho Mèo Hoang”.
Nghe xong câu này, Đồng Kiêu Kỵ ngẫm nghĩ một chút, nói: “cũng được, để tôi về bàn bạc với Mèo Hoang một chút, sáng mai chúng tôi sẽ lập tức chuyển đi.Béo, sinh nhật vui vẻ nhé, lúc chị về tôi sẽ đãi chị một bữa rượu”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Cắt, chú lại ba hoa”. Cười xong bỏ chiếc điện thoại xuống, nhưng ánh mắt lại bất giác liếc nhìn sang chiếc điện thoại riêng đang đặt trên bàn. Xa nhau một năm rồi, liệu người đó còn nhớ sinh nhật của cô hay không.
Để tránh suy nghĩ lung tung, cô bấm điện thoại tìm số của Bao Cát, dùng điện thoại riêng gọi “Bao Cát, mau chúc tôi sinh nhật vui vẻ đi”. Đồ Hồng đã là người bạn rất hợp ý, mỗi lần gọi điện anh ta đều đùa giỡn, vui vẻ hòa thuận.Mặc dù, hai người lâu rồi chưa gặp mặt nhau.
Đồ Hồng ở đầu điện thoại bên kia vội vàng nói: “Ủa, cô mà cũng có ngày sinh nhật sao? Tôi còn tưởng cô chui ra từ khe đá chứ,vui vẻ nhé. Cô chờ chút, đừng tắt điện thoại, tôi có món quà muốn tặng cho cô”.
Hứa Bán Hạ cười hì hì nói: “Tôi chỉ lấy vật thật, không nhận bất kỳ lời chúc mừng hay là bài hát có giai điệu hoa mỹ đâu”.
Đồ Hồng dùng bả vai kẹp điện thoại, tìm kiếm món quà ở khắp nơi, vừa cười vừa nói: “Tôi xem giúp cô biết bao nhiêu hợp đồng rồi, chỉ tính phí tư vấn cũng đủ để mua quà cho cô rồi.Đừng nóng vội, sao tôi lại không tìm thấy nhỉ? Tối hôm qua tôi còn thấy nó mà. Béo, tôi sắp nghỉ tết dương lịch rồi, có hẹn với nhóm bạn lái xe đến Vân Nam chơi, cô có hứng thú không? Mấy ngày sau tết nguyên đán ấy”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Tôi không đi đâu, anh có chuyện gì kiếm tiền thì tìm tôi, còn những chuyện phải tiêu tiền thì đừng tìm đến tôi. Bao cát, võ thuật của anh có tiến bộ lên chút nào không? Nếu như anh vẫn không luyện được, tôi có thể cân nhắc làm vệ sĩ cho anh”.
Đồ Hồng cười mắng: “Xùy, miệng chó không mọc được ngà voi. Trong đám của tôi có mấy vị tiền bối luyện Taekwondo, hoan nghênh cô đến so tài với bọn họ”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Phụ nữ tốt không đánh đàn ông. Bao Cát, có phải trên bàn anh lộn xộn lắm đúng không? Sao có một món quà mà tìm lâu đến như vậy chứ?”.
Đồ Hồng cười nói: “Sai rồi, trên bàn của tôi sáng bóng như gương, ngăn kéo bên dưới thì lộn xộn như ổ mèo thôi. Mặt tiền vẫn cần hơn. A, tìm được rồi, là như thế này, một nhà máy ở Đông Bắc ban đầu vốn là máy móc hạng nặng nhưng trụ không nổi, bị một doanh nghiệp tư nhân mua lại. Nhưng có điều cái doanh nghiệp tư nhân đó chỉ cần mảnh đất ở trung tâm thành phố, chuẩn bị lấy nhà máy và thiết bị để bán lấy tiền. Bên đó đang cực kỳ ồn ào, căng thẳng, công nhân ra tòa thị chính biểu tình phản đối, bởi vì ban đầu trong hợp đồng chuyển nhượng có giao ước là nhà máy vẫn phải tiếp tục hoạt động”.
Hứa Bán Hạ nói: “Việc phá dỡ nhà máy chỉ còn là vấn đề thời gian, đợi đến lúc công nhân náo đến mức kiệt sức, chỉ cần một lần bỏ lỡ, nhà máy lập tức sẽ bị phá bỏ trong một đêm. Doanh nghiệp tư nhân còn không thể xử lý những người đầu não của nhà máy đó sao? Bây giờ làm gì có ai sẵn sàng nói giúp cho công nhân đây? Doanh nghiệp kia là làm cái gì?”.
Đồ Hồng nói: “Đừng nóng vội, tôi sẽ gửi bưu kiện cụ thể cho cô, trời ạ, tôi phải quét bao nhiêu trang tài liệu đấy. Tôi xem trong đó có vài thiết bị nằm trong bảng liệt kê mà hôm trước cô gửi cho tôi, nếu phù hợp, thì chuyển đến dùng là tốt. Nhưng cô xem tư liệu mà tôi gửi qua một lần đi. Nếu như thích hợp, tôi sẽ giúp cô liên hệ với người bên doanh nghiệp tư nhân đó, tốt nhất thì cô phải tự đi qua đó xem thử”.
Hứa Bán Hạ nói: “Được, cảm ơn anh, Bao Cát. Mấy người đã chuẩn bị xe đi Vân Nam chưa? Tôi có một chiếc BMW X5, động cơ rất tốt, nếu anh cần, tôi sẽ nhờ người mang đến Thượng Hải cho anh”.
Đồ Hồng cười nói: “Trừ phi cô cũng đi, chứ mình tôi không dám chơi xe xịn như vậy, nhưng lòng tôi có khao khát lắm.Khi nào tôi đến công ty của Cao tổng, cô cho tôi mượn chiếc xe này chơi mấy ngày đi”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Bao Cát, anh đúng là người biết nói đạo lý. Nhưng tôi sẽ không nói bí quyết cho anh đâu, tránh cho sau này anh lại dùng mánh khóe với tôi. Đầu óc anh là hạng nhất, nhưng đáng tiếc là thiếu chút gian xảo. Một người bạn của tôi cũng như vậy, nhìn người luôn mang màu hồng, sau này ngã một lần mới thay đổi. Chính là tác giả của tập tài liệu mà tôi gửi cho anh”.
Đồ Hồng ngẫm nghĩ một chút về tập tài liệu kia, cười nói: “Bạn của cô cũng lợi hại thật, tập tài liệu đó có thể bỏ ở bất cứ chỗ nào, là một món đồ thực dụng, hiếm khi thấy được một tập tài liệu nào mà lại có tính hoạt động mạnh như vậy.Chỉ cần nhìn qua tôi đã biết trọng điểm của nó. Người bạn kia của cô lúc nào giới thiệu cho tôi quen biết một chút, tôi muốn kết làm bạn, sau này có việc gì còn xin chỉ giáo”.
Hứa Bán Hạ nghe vậy đắc ý nói: “Được, thật ra anh muốn chỉ giáo việc gì thì cứ nói với tôi cũng như nhau, kinh nghiệm của tôi cũng rất đủ, ha ha. Chẳng qua, bao cát à, anh đúng là có mắt nhìn người rất tốt, bây giờ người ta đã là tổng giám đốc của một công ty lớn rồi. Đúng rồi, hai người cũng đã từng gặp nhau, ngay lần đầu tiên anh gặp Cao tổng, lúc đi ra hành lang sau khi kết thúc bữa ăn cơm”.
Đồ Hồng cười nói: “Hóa ra là anh ta, tôi có ấn tượng, đó là người rất xuất sắc. Hai người không giống nhau, cô là người thực dụng, tấn công trước là tốt nhất phương diện vĩ mô kém hơn một chút. Chẳng qua bây giờ cô cũng không cần đến nó.Tôi khuyên cô tốt nhất là tóm người bạn này lại, mời anh ta lập tức làm một kế hoạch quy hoạch mảnh đất bên biển của cô đi”. Chẳng qua dù có bị đánh chết Đồ Hồng cũng không ngờ tới, người đàn ông xuất sắc như vậy lại coi trọng Hứa Bán Hạ, giữa người đàn ông đó với Hứa Bán Hạ chắc cũng giống tình cảm giữa anh ta với Hứa Bán Hạ.
Trong lòng Hứa Bán Hạ trở nên ngọt lịm, tuy rằng Đồ Hồng có phần hạ thấp, nhưng cô cũng không thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ thay cho Triệu Lỗi. Hừ hừ, Bao Cát, không cần anh nói, cũng không cần tôi phải bắt ép, Triệu Lỗi sẽ tự mình làm kế hoạch cho tôi. Sau khi để điện thoại xuống, Hứa Bán Hạ làm mới hòm thư hết lần này tới lần khác.
Mùa đông trời thật nhanh tối, hơn bốn giờ chiều, bên ngoài đã tối mịt.Hứa Bán Hạ thu dọn đồ đạc quay về khách sạn, từ văn phòng đến khách sạn chỉ cách vài bước chân, trước khi gió lạnh muốn xuyên thấu qua lớp áo cuối cùng, thuận lợi đứng trước cửa khách sạn.
Đồ Hồng cuối cùng đã chia tài liệu kia ra thành thành nhiều tin nhắn gửi tới cho cô, Hứa Bán Hạ vừa từ chối lời mời bữa tiệc của khách hàng, vừa nhìn chằm chằm vào tài liệu trong máy tính.
Chờ tận một ngày, cuộc gọi hiện tên “Soái ca” vang lên:”Tiểu Béo, đêm nay em ăn cơm với ai vậy?”. Kể từ sau đêm chia tay, Triệu Lỗi một mực gọi Bán Hạ là “Tiểu Béo”, để chứng tỏ anh khác với những người bạn của Hứa Bán Hạ.
Hứa Bán Hạ thoáng thất vọng, hóa ra là một cuộc gọi chào hỏi thường ngày, chỉ là hôm nay cuộc gọi sớm hơn một chút, Bữa trước toàn gọi tới sau bữa tối”. Anh gọi điện thoại sớm như vậy, chẳng lẽ tối nay phải xã giao đến tận khuya?”. Nói đến việc xã giao, Hứa Bán Hạ không thể không nghĩ tới phòng karaoke u ám, bản thân đã quá quen những thứ này, tuy không cảm thấy ngạc nhiên, biết rằng đây cuộc giao tiếp xã giao, những cái này không thể tránh khỏi, nhưng khi nghĩ tới Triệu Lỗi lại ôm một cô tiểu thư mà người khác sắp xếp cho anh, trong lòng lại ngột ngạt.
Triệu Lỗi cười nói: “Anh đang ở trên xe, lát nữa anh sẽ tới chỗ em ăn tối. Em đang ở đâu? Anh tới ngay”.
Hứa Bán Hạ trợn mắt, lại muốn nói đùa không đúng lúc, cô lác ý mà báo cáo rõ ràng địa chỉ của mình cho Triệu Lỗi rồi nói: “Soái ca, em chờ anh đấy, nếu anh không đến thì ngày mai anh sẽ thấy một Tiểu Béo đã trở nên gầy đói”. Lúc nói chuyện, mắt của Hứa Bán Hạ không rời khỏi máy tính, nhưng cũng chẳng thể đọc được gì. Sau khi để điện thoại xuống, cô khá sầu não, còn không thể xem nổi những tài liệu mà Đồ Hồng gửi đến, chỉ cảm thấy tâm trạng cực kì bực bội, cô mở cửa sổ để hơi lạnh ập vào, đứng chỗ cửa sổ một lúc lâu, trong lòng hiểu rõ, mình lại giận Triệu Lỗi. Nhưng khi nghĩ kỹ lại, thì chắc là Triệu Lỗi cũng không nhớ ra hôm nay là sinh nhật cô, ngày này năm ngoái anh còn đang ở đỉnh cao như vậy, sao có thể nhớ ra ngày này được. Nhưng lý trí thì là lý trí, còn sự khó chịu trong lòng thì không có cách nào để trừ khử, gió lạnh thổi vào cũng không nên, cô đành phải thở dài, tới nhà ăn ăn cơm. Cô thật sự không thích, sao bản thân trở nên nhạy cảm như vậy?
Đi ra ngoài, cũng không thấy người nào đó ôm một bó hoa to đến mức che khuất cả người.
Cửa thang máy mở ra, trước mặt Hứa Bán Hạ có mấy người đang bước từ trong thang máy đi ra, bên trong cũng không có bất ngờ. Cuối cùng đã có thang máy đi xuống, Hứa Bán Hạ để tay sau lưng chờ đợi, chuyến thang máy đang đi xuống này cũng không có chuyện gì bất ngờ. Bỗng nhiên, có ai ở phía sau nắm chặt lấy cổ tay cô, Hứa Bán Hạ không chút do dự nâng chân giẫm lên, mặc dù cô không đi giày cao gót, nhưng cô tin rằng đối phương sẽ không dễ chịu nổi. Hừ, bỉ ổi sau lưng phụ nữ, tội thêm một bậc.
Không ngờ rằng khi cô xem chiến tích huy hoàng, thì nghe thấy âm thanh một bó hoa lớn rơi xuống, tiếng gọi của Triệu Lỗi vang lên từ phía sau: “Tiểu Béo, sao em lại đối xử với anh như thế. Anh muốn cho em ngạc nhiên thôi mà”.
Hứa Bán Hạ giật mình quay đầu, thấy gương mặt tuấn tú của Triệu Lỗi hơi nhăn nhó, bàn chân bị dẫm lên cũng hơi khom xuống, hiển nhiên không dám đặt nửa trọng lượng lên bàn chân đó. Hứa Bán Hạ vội vàng đưa tay đỡ lấy anh, một tay nhặt bó hoa trên đất lên, mặc dù đau lòng cho Triệu Lỗi nhưng cô vẫn không thể kiềm chế mà nở nụ cười vui vẻ: “Ai bảo anh dám đánh lén, không nói cho em biết chuyện gì, hại em buồn bực cả buổi”.
Ngày hôm nay sinh nhật của Hứa Bán Hạ trôi qua rất vui vẻ, gần như cũng là ngày vui vẻ sung sướng nhất của cuộc đời. Suốt hai mươi bốn tiếng, sự vui vẻ khó tin như giấc mộng không có thực.
Sau khi tiễn Triệu Lỗi lên máy bay, Hứa Bán Hạ lái xe lao vùn vụt trên đường cao tốc, hai má vẫn còn ửng đỏ.Trong CD là ca khúc Boyzone, Hứa Bán Hạ vui vẻ mà vừa lòng gõ tay lên vô lăng theo tiết tấu, ngẫu nhiên gặp được câu hát mà cô thuộc lời thì hat theo. Lúc đi được nửa đường mới nhớ mở điện thoại lên. Nghĩ đến việc điện thoại của Triệu Lỗi đã tắt hai mươi bốn tiếng, đến giờ tung tích còn không rõ, không biết người ở công ty anh sốt ruột như thế nào, Hứa Bán Hạ vừa nghĩ đã thấy buồn cười.
Đắc ý chưa được bao lâu, thì điện thoại của cô đã vang lên, cầm lên xem, hai từ” Bao Cát gọi: “Béo, sao cả một ngày cô không mở máy? Tài liệu hôm qua tôi gửi cô đã xem chưa?”.
Hứa Bán Hạ không kịp phản ứng, lẩm bẩm nói: “Hôm qua…Tài liệu gì?”.
Đồ Hồng bị Hứa Bán Hạ làm cho sửng sốt một chút: “Béo, cô đừng nói với tôi là hôm qua cô không nhận được email nha? Hình như cô đang đi ăn chơi đàng điếm đúng không? Nhạc lớn như vậy, có phải đang ở bên ngoài không?”.
Hứa Bán Hạ vội vàng vặn âm thanh nhỏ đi, lúc này mới chợt tỉnh nói: “Đúng rồi, email, tôi suýt nữa quên mất, chết rồi. Bao Cát, cho tôi thêm một đêm, bây giờ tôi đang lái xe, lúc trở về tôi sẽ xem ngay. Hôm qua tôi cũng có xem một chút, phần lớn thiết bị hơi cũ kỹ, mặt hàng đều đã bị hao mòn và hỏng”.
Đồ Hồng lúc này mới thầm nói: “Này còn được.Tôi cũng phát hiện ra vấn đề mà cô nói, cho nên cô hẳn là phải qua đó tận mắt xem.Hôm nay tôi đã liên hệ với doanh nghiệp tư nhân kia, bọn họ rất hoan nghênh có người mua thiết bị kia. Cô đang ở phía bắc nên đi qua một chuyến cũng nhanh thôi”.
Lúc này đầu của Hứa Bán Hạ mới khôi phục minh mẫn, cười nói: “Bọn họ tất nhiên háo hức mong chờ có người mua hết những thiết bị đó, chúng chính là những thứ gây ra mâu thuẫn, đúng là củ khoai lang nóng phỏng tay đó người anh em. Chẳng qua tôi vẫn sẽ đi qua đó xem tình hình một chút, tạm thời anh đừng liên hệ với bọn họ, tôi không muốn xem những thứ mà bọn họ muốn cho tôi xem. Tôi cũng không muốn những thứ kích thích gây ra mâu thuẫn, và cũng không thể mang những thứ bị hỏng trở về.Nếu anh không nói xem, đã náo động một khoảng thời gian lâu như vậy rồi, cho dù thiết bị của bọn họ là phế phẩm thì mang ra bán ra cũng thu được nhiều tiền hơn so với lợi tức của ngân hàng. Tôi nghi ngờ rằng ở đây chắc chắn có nguyên nhân. Anh nói có phải không”.
Đồ Hồng nghĩ ngợi, cười nói: “Béo à, cô đúng là tiểu nhân gian xảo, hóa ra từ việc nhìn tài liệu đó cô vẫn có thể nhận ra ý đồ khác. Tốt nhất cô nên nhanh chóng hành động đi, nếu không sau tết nguyên đán tôi lại không còn ở đây,không có cách nào giúp cô đâu”.
Hứa Bán Hạ cảm động, chẳng qua cô vẫn thắc mắc: “Bao cát, anh đi từ Thượng Hải thẳng đến Vân Nam, đoạn đường ấy không có thứ gì thú vị chỉ toàn là đường cao tốc, anh bỏ thời gian quý giá trên đoạn đường đó như vậy chẳng phải rất đáng tiếc sao? Tôi sẽ dạy cho anh một biện pháp tốt hơn, anh cứ để bọn họ xuất phát trước, sau đó anh đi máy bay đến Côn Minh để hội tụ với bọn họ. Sau đó tận hưởng phần chuyến đi bằng ô tô ngắm cảnh, tốt hơn nhiều hay sao”.
Đồ Hồng nghe cười nói: “Đi đi, đồ trục lợi xảo trá, sao cô có thể nhận ra lợi ích của việc ngắm nhìn cảnh vật thay đổi trên đường đi. Du lịch là phải từng bước tiến gần, từng bước tiếp cận với mục đích mới cảm nhận được hương vị chứ.Không nói với cô nữa, sau khi tới Đông Bắc cô có suy nghĩ gì thì hãy nói với tôi nhé. Được rồi, tôi ra ngoài ăn cơm đây, buổi tối còn phải tăng ca”.
Hứa Bán Hạ vội vàng la lên: “Cái gì? Ra ngoài ăn cơm? Gọi người đưa cơm hộp đến là được rồi? Đồ Bao cát, anh đúng là thịt băm”.
Đồ Hồng cười nói: “Tôi phải tẩm bổ thật tốt trước khi ra ngoài chịu khổ mới được, nếu cứ một đường mà đi như vậy, còn không rút gân mất? Đồng nghiệp đã giúp tôi gọi sẵn món thịt kho tàu, tôm chiên, lươn xào, thế nào?”.
Hứa Bán Hạ giờ mới nhận ra mình cũng đã đói bụng, nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Mẹ kiếp, giờ mà lại nói chuyện này, đúng là kiếm tiền hại mệnh mà.Đừng nói nữa, lúc tôi tới Thượng Hải, anh phải mời tôi ăn ba món này”.
Nói chuyện đồ ăn với Đỗ Hồng không thấy gò bó,lại không muốn cần sự thiện cảm của anh ta rồi, nên hết sức nhẹ nhõm. Cuộc gọi của Đồ Hồng vừa kết thúc thì điện thoại lại vang lên, lần này là điện thoại của khách hàng. Hứa Bán Hạ vươn tay mở cửa sổ ra một khe nhỏ rồi mới nhận cuộc gọi, bởi vì có cuộc điện thoại vừa nãy của Đồ Hồng, cho nên lúc này đầu óc cô đã tỉnh táo. Sau đó điện thoại liên tục không có ngắn đoạn, vừa xong một cuộc này lại đến một cuộc khác, khiến Hứa Bán Hạ không có thời gian mà nghĩ đến việc khác, sau đó càng không có thời gian mà xem là ai đang gọi tới. Lúc ra khỏi cao tốc, sau khi cô vừa “Alo” một tiếng, thì vang lên giọng nói của Đồng Kiêu Kỵ: “Béo, không tốt rồi, chị mau quay về đi”.
“Làm sao? Công trường xảy ra chuyện gì?”. Hứa Bán Hạ ngay lập tức nghĩ đến, có phải là tai nạn lao động.
Đồng Kiêu Kỵ nói: “Ở đó không có vấn đề gì, mà có chuyện gì thì tôi đều có thể giải quyết.
Hôm qua sau khi nói chuyện với chị, Mèo Hoang nóng lòng muốn dọn ra ngoài, hận không thể chuyển ngay trong đêm. Sáng nay lúc đang thu dọn, người phụ nữ kia lại cứ dính theo tôi, Mèo Hoang không kịp nhìn nên đã cãi nhau với bà ta, tát cho bà ta hai cái,bản thân tức giận động thai phải nằm viện. Đợi tôi sắp xếp xong chuyện của Mèo Hoang, nghĩ trở về biệt thự giúp Mèo Hoang thu dọn đồ đạc lại phát hiện người phụ nữ biến thái kia đã để lại lời nhắn rồi bỏ đi”.
“Thông báo cho ba của Mèo Hoang chưa?”. Hứa Bán Hạ cảm thấy được mức độ nghiêm trọng của sự việc.Rất muốn lập tức quay đầu trở lại sân bay, nhưng cô đã gần tới khách sạn rồi, không bằng lấy đồ rồi hãy đi.
“Đã thông báo, nhưng chỉ có thư ký trả lời điện thoại.Đã trôi qua một tiếng rồi mà ba của Mèo Hoang vẫn chưa xuất hiện, cũng không có trả lời tôi. Tôi đang một mình ở bệnh viện chăm sóc Mèo Hoang, Béo, chị tranh thủ quay về đi, tôi thấy việc này lớn không ổn, chỉ có chị mới trị được ba của Mèo Hoang thôi”.
Hứa Bán Hạ nói: “Cậu chăm sóc Tân Di đi, nhân tiện nhờ mấy anh em đến chỗ biệt thự tìm người đi, có bao nhiêu lối rẽ thì tìm bấy nhiêu, chỉ cần tìm được Dì Tu trước khi ba của Tân Di quay về thì không sao.Tôi lập tức ra sân bay.A Kỵ, bỏ sự chán ghét người phụ nữ đó sang một bên đi, tìm được cậu muốn đấm đá thế nào thì tính sau”.
A Kỵ hung tợn mắng một câu, lúc này mới tắt điện thoại. Hứa Bán Hạ lập tức chuyển từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, lại về nhà. Một đường cũng không kịp mua chút đồ gì để ăn cho đỡ đói, chỉ ăn chút bánh và đậu nành trên máy bay. Dù đã cố gắng trở về nhưng lúc về đến nhà đã là nửa đêm. Còn phải mang theo Phiêu Nhiễm lái xe đến biệt thự bên hồ. Một mực không thể liên lạc với Cao Dược Tiến, ông ta một mực tắt máy. Hứa Bán Hạ biết ông ta không chỉ một số điện thoại, tin chắc là bởi vì ông ta không muốn nghe điện thoại của Hứa Bán Hạ cô.Vì vậy cô lại gọi cho A Kỵ: “A Kỵ, hiện tại tôi sẽ đi qua biệt thự, cậu ở đó có tin tức gì không? Mèo Hoang có khỏe hay không?”.
A Kỵ nói: “Mèo Hoang giờ đã không sao rồi, nếu có chuyện gì thì người phụ nữ kia không xong với tôi đâu.Tôi đã huy động tất cả anh em đi tìm người, cũng liên hệ với mấy người ở đó, nhờ họ nghe ngóng giúp em rồi. Bộ đồ của người phụ nữ đó rất kỳ dị, chỉ cần xuất hiện, chắc sẽ tìm được thôi. Đúng rồi tôi nghe người bạn ở đồn công an nói, ba Mèo Hoang còn nhờ người trong đồn công an tìm ở các giao lộ, nhà ga, thanh thế rất lớn. Cái người gì, làm thứ vậy chứ”.
Hứa Bán Hạ nói: “Mẹ chú đâu? Bảo dì tới nhà tôi nghỉ ngơi trước đi, không cần phải đợi, ngày mai dì phải còn chăm sóc Mèo Hoang nữa.Hôm nay chú phải thức đêm đi”.
A Kỵ nói: “Đúng rồi, suýt chút nữa quên mất mẹ tôi. Nhân lúc. Bây giờ Mèo Hoang còn đang ngủ, tôi sẽ trở về đưa bà ấy sang chỗ cô”.
Hứa Bán Hạ lại hỏi: “Anh em của Phiêu Nhiễm đâu? Không bằng lấy ngựa chết chữa ngựa sống, gọi chúng nó và Phiêu Nhiễm cùng truy tung tích thử xem”.
A Kỵ dừng một chút, nói: “Làm sao mà tôi lại quên mất chúng nó chứ. Bây giờ nó không còn ở biệt thự nữa, bởi vì người phụ nữ biến thái ấy ngại chó không sạch sẽ, còn nói sẽ ảnh hưởng thai nhi, nên bọn tôi đưa nó tới bến tàu rồi. Nếu Phiêu Nhiễm ở đây, thì nhờ Phiêu Nhiễm thử xem”.
Hứa Bán Hạ nói: “Biết rồi. Mẹ kiếp, loại đầu óc gì, mười phần biến thái, bệnh tâm thần, thật phiền phức”. Hứa Bán Hạ vừa vội vừa đói lại vừa mệt, lửa đã cháy trong lòng từ lâu, nếu giờ phút này cô mà trông thấy Dì Tu, cô nhất định sẽ đấm vào mặt bà ta mất thôi. Bởi vì vội lái xe, cô chỉ tùy tiện cầm lấy một chiếc bánh bao từ trong nhà cũng không kịp ăn, gấp gáp chạy nhanh đến biệt thự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.