Không Được Vãng Sinh

Chương 39: Đi tìm dì Tu




Biệt thự phía sau rặng tre xanh có ánh đèn mờ ảo chiếu xuyên qua, Hứa Bán Hạ xuống xe đi vào con đường lát đá, nhìn thấy cổng biệt thự vẫn còn đang mở. Chẳng lẽ lúc rời đi A Kỵ không đóng cổng lại sao? Hứa Bán Hạ bán tín bán nghi bước vào, nhìn thấy trong nhà có ba người đang ngồi, phòng khách mịt mù khói. Nhìn thấy Hứa Bán Hạ vừa đi vào, Cao Dược Tiến đã lên tiếng trước: “Béo, xem chuyện tốt mà cháu làm này. Cả một nhà của chúng tôi đều bị cháu hại chết rồi”.
Trong lòng Hứa Bán Hạ thầm rủa, con mẹ nó, chính ông ta là người nuôi dưỡng người mắc bệnh thần kinh ở nhà, vậy mà bản thân lại xem như không có liên quan gì, nhưng bây giờ không tiện cứng đối cứng với Cao Dược Tiến, chỉ đành nâng túi thức ăn trong tay lên nói: “Cháu không biết chuyện gì cả, cháu vừa từ phía bắc gấp rút chuẩn bị mọi thứ sau đó thuê xe đi từ Thượng Hải tới đây, cháu còn chưa kịp ăn cơm nữa đây này”.
Trợ lý của Cao Dược Tiến thận trọng nói: “Cô Hứa, thức ăn trong tay cô là thức ăn cho chó sao?”.
Hứa Bán Hạ nghe xong thì thay đổi sắc mặt, vốn dĩ còn cho rằng chuẩn bị mắng người, nhưng nhìn lại túi thức ăn, không phải chứ, thực sự là thức ăn của Phiêu Nhiễm, cô không khỏi thốt lên một tiếng “con mẹ nó” rồi ném túi thức ăn xuống đi vào bếp tìm kiếm đồ ăn. Cuối cùng trong tủ lạnh cũng có một đĩa gà hầm rượu. Hứa Bán Hạ không thèm đếm xỉa đến thịt gà vẫn còn đang đông lạnh, nhanh chóng ăn trước rồi nói. Ngước mắt lên thì thấy tạp dề treo trên tường, trong lòng chợt có suy nghĩ lấy tạp dề này cho Phiêu Nhiễm ngửi.
Đột nhiên có cuộc gọi đến, hóa ra ở nhà ga xe lửa không có người, tìm kiếm ở quảng trường cũng không thấy người nào như vậy, ở bến xe cũng không thấy. Cao Dược Tiến nghe vài cuộc điện thoại đều nói tìm không thấy người, ông ta nóng nảy bước vào bếp, thấy Hứa Bán Hạ vẫn định thần nhàn rỗi ngồi ăn cơm, trong lòng nổi giận đùng đùng, nhưng cuối cùng ông ta cũng không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn Hứa Bán Hạ. Hứa Bán Hạ dù đang bận rộn ăn nhưng vẫn ung dung nói: “Bác cho cháu xem tờ giấy đó một chút được không?”.
Trợ lý của Cao Dược Tiến thấy ông chủ giơ tay ra hiệu vội vàng đưa tờ giấy lên, Hứa Bán Hạ nhìn một cái suýt cười phun cơm, hóa ra trong đó có một câu văn bảy chữ “Không còn mặt mũi gặp ông chủ”. Vẫn là những nét chữ rất tỉ mỉ và khéo léo, chúng được viết bằng bút lông. Hứa Bán Hạ đọc xong, ngẫm nghĩ rồi nói: “Sếp Cao, Dì Tu đã nói rất rõ ràng rồi, bà ta đã làm chuyện có lỗi với nhà bác nên mới bỏ trốn. Bác cũng không nên đổ hết trách nhiệm lên đầu Mèo Hoang được, cô ấy vẫn đang nằm trong bệnh viện khoa sản phụ đấy”.
Cao Dược Tiến chau mày lo lắng nói: “Mèo Hoang sao? Đang ở trong bệnh viện? Con bé không sao chứ?”.
Hứa Bán Hạ ăn hết miếng gà cuối cùng, nói: “Chúng ta vừa đi vừa nói, cháu đang nghĩ sẽ cho Phiêu Nhiễm dựa vào mùi trên tạp dề này để đi tìm Dì Tu”.
Cao Dược Tiến vội nói: “Sao cháu không nói sớm”. Ông ta lập tức dặn dò hai người trợ lý mang quần áo trong phòng của Dì Tu ra đây, tìm người quen ở Cục Công an mang đến một con cảnh khuyển để phụ tìm người. Vì vậy, Hứa Bán Hạ không cần đi ra ngoài, ngồi trên chiếc ghế đan trong phòng khách, lắc lắc tờ giấy nói: “Lý do đều viết trên đây cả. Cháu nhớ trước kia cháu cũng đã từng nói qua với bác một lần rồi, hỏi bác tại sao Dì Tu khi nhìn thấy A Kỵ lại cứ muốn động tay động chân. Bác lại không để ý tới. Cuối cùng bây giờ cũng xảy ra chuyện rồi”.
Cao Dược Tiến giật lại tờ giấy nói: “Cháu đừng nói bậy, chị Tu không phải là loại người như vậy”.
Hứa Bán Hạ trừng mắt nhìn Cao Dược Tiến nói: “Hôm qua Tân Di có gọi điện thoại phàn nàn với cháu, nói Dì Tu luôn động tay động chân với A Kỵ, đối với cô ấy và mẹ của A Kỵ thì lạnh lùng, còn có cả thù địch. Cháu cũng không tin giống bác nên đã gọi cho A Kỵ, kết quả A Kỵ nói là bị Dì Tu quấy rối đến không dám về nhà ăn cơm tối. Cháu nghĩ Dì Tu cũng đã lớn tuổi rồi, không lẽ chúng ta lại chỉ vào mặt dì ấy để giáo huấn? Không được, vẫn nên tìm cách khác thôi. Phòng tân hôn của A Kỵ và Mèo Hoang mới sửa sang xong, phụ nữ có thai không ở được nên cháu để họ ở tạm nhà mình. Sớm đã định hôm nay chuyển đi, nhưng không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện”. Cụ thể xảy ra chuyện gì, thì Hứa Bán Hạ không nói tới, nhất là hai cái tát trời giáng của Tân Di, nếu như Cao Dược Tiến biết được thì cán cân trong lòng sẽ lập tức chệch hướng khỏi Cao Tân Di.
Cao Dược Tiến nghe Hứa Bán Hạ nói xong thì ngẩn ra, thật lâu mới lẩm bẩm hai chữ “Chị Tu?” Với vẻ mặt không dám tin. Hứa Bán Hạ chờ thật lâu không thấy Cao Dược Tiến nói gì, đành nói tiếp: “Lời nói của Tân Di có đáng để tin cậy hay không, tự do bác quyết định. Nhưng chỉ cần A Kỵ nói với cháu, cháu nhất định sẽ tin. Dù sao hôm nay Tân Di và A Kỵ đã cùng nhau dọn nhà, không biết Dì Tu đã làm gì với A Kỵ khiến cho Mèo Hoang động thai. A Kỵ đưa Tân Di đến bệnh viện, sau khi qua cơn nguy kịch, rồi quay lại đây lấy quần áo, cho nên tìm thấy tờ giấy này”.
Cao Dược Tiến chỉ nhăn mặt, một tay vặn xoắn tờ giấy, hồi lâu mới nói: “Vậy là do lỗi của chị Tu sao?”. Giọng điệu của ông ta nửa tin nửa ngờ.
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, ông ta bắt đầu có sự nghi ngờ cũng là chuyện tốt, nhưng cô vẫn thẳng thắn nói: “Chuyện hôm nay Dì Tu đúng hay sai, phải đợi đến khi tìm được người đã, sau đó mới có thể đối chất rõ ràng được. Nhưng mà nhìn cách bà ta cư xử với A Kỵ thì cháu nghĩ chỗ này của bà ta có vấn đề”. Nói xong cô chỉ vào đầu của mình, Cao Dược Tiến không phải người ngu ngốc, sau bao nhiêu năm kinh doanh bây giờ có được quy mô lớn như vậy, nói như thế nào cũng là một người rất khôn khéo, Hứa Bán Hạ cảm thấy cô trước mặt ông ta giở trò, không bằng nói thật: “Nhưng cháu đã từng nói với bác rằng nếu bác không quan tâm chuyện này thì sẽ có một ngày bác phải chịu trách nhiệm”.
Cao Dược Tiến nhìn chằm chằm Hứa Bán Hạ một hồi, mới nói: “Cháu nói bậy, Dì Tu bình thường ngoại trừ không muốn ra ngoài gặp người lạ ra, các mặt khác đều bình thường. Đi, đi thăm Tân Di đi”.
Hứa Bán Hạ nói: “Thật hiếm thấy, bác còn nhớ rõ Mèo Hoang là con gái của mình sao?”. Hứa Bán Hạ đang muốn nói bây giờ đi thì cũng chỉ đi xem Mèo Hoang ngủ, nhưng rồi nghĩ lại, A Kỵ cũng đang ở đó. Để hai người này gặp mặt nhau, nói vài câu cũng được, ít nhất cũng xem mặt mũi Mèo Hoang đang đau ốm trên giường, Cao Dược Tiến chắc sẽ không làm ra chuyện gì khác người đâu.
Suốt đường đi Cao Dược Tiến liên tục nghe điện thoại nhưng cũng không nhận được tin tức tốt. Hứa Bán Hạ nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ trong chốc lát thật sự ngủ thiếp đi. Một lúc sau, điện thoại di động của Hứa Bán Hạ vang lên, nhưng cô đã ngủ mất, nên không nghe thấy. Cao Dược Tiến phải lay cô để cô nghe điện thoại, Hứa Bán Hạ giật mình tỉnh lại rồi nhấc máy, vừa nhìn điện thoại đã mở mắt ra cười hớn hở, thì ra là Triệu Lỗi: “Béo, em còn chưa ngủ sao?”. Giọng Triệu Lỗi trầm thấp, khàn khàn, rất gợi cảm làm Hứa Bán Hạ nghĩ ngay đến khuôn ngực rộng ấm áp và cánh tay cường tráng của anh, khiến khuôn mặt đỏ bừng lên.
“Đúng vậy, sau khi tiễn anh đi, thì có chuyện xảy ra, em vội vàng trở về Tân Hải, hiện tại vẫn chưa xử lý xong, chắc có thể đêm nay không được ngủ, sao đã muộn như vậy mà anh còn chưa ngủ nữa?”. Bất tri bất giác, vừa rồi cô nói rất nhỏ nhẹ. Bởi vì trợ lý đã lái xe của Cao Dược Tiến đi, hiện tại đang sử dụng chiếc BMW X5 của Hứa Bán Hạ, xe rất kín, nên Hứa Bán Hạ dù chỉ thở nhẹ cũng có thể nghe rõ. Đây là lần đầu tiên Cao Dược Tiến nghe Hứa Bán Hạ nói nhỏ nhẹ như vậy, không khỏi ngốc một hồi, liếc xéo cô một cái.
Triệu Lỗi vừa nới lỏng cà vạt, vừa nói: “Hôm nay thiết bị quan trọng chính của chúng ta tiến vào công trường. Bởi vì thiết bị vừa rất cao và nặng, phải dùng một chiếc xe tải lớn chắc em cũng chưa từng nhìn thấy, trên đường di chuyển phải yêu cầu cảnh sát giao thông giúp điều phối, chỉ đạo giao thông, phong tỏa một số ngã tư nên anh phải xuất phát từ bến tàu về công ty, cho nên vào ban đêm phải luôn có mặt để điều phối, nếu không các cơ quan ban ngành sẽ không cho mặt mũi lớn như vậy. Thật may là bến tàu cách công trường của chúng ta không xa, nếu không thì sẽ ồn ào đến tận bình minh”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Thảo nào giọng nói của anh lại có vẻ khàn khàn, chắc vì anh phải nói nhiều quá đúng không? Anh có chuyện quan trọng như vậy, sao hôm qua lại đến đây làm gì?”.
Triệu Lỗi nằm trên sô pha cười nói: “Hôm qua sao anh có thể không đến được chứ? Không sao cả, anh không có ở đây thì trong công ty cũng sẽ có người khác chạy việc thay anh”.
Hứa Bán Hạ cũng giống tất cả những thiếu nữ khi nhận được cuộc gọi từ người yêu, chỉ cúi đầu, nhìn đầu gối mình mà cười híp mắt, đương nhiên không nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Cao Dược Tiến ở bên cạnh: “Nhưng anh còn đang khóa điện thoại mà. Chắc chắn là trong lòng cấp dưới đang thầm mắng anh”.
Nghe xong, Triệu Lỗi cười nói: “Đúng vậy, lúc xuống máy bay, điện thoại di động của anh đã bị gọi đến mức nóng máy. Về đến công ty thì tràn đầy các gương mặt hận thù. Anh thực sự cảm thấy có lỗi với bọn họ. Béo à, anh lại bắt đầu nhớ em rồi”.
Hứa Bán Hạ cuối cùng cũng nhớ ra có người ngoài ở bên cạnh, nên chỉ nhẹ giọng nói: “Ditto”.
Triệu Lỗi lập tức hiểu ra có người bên cạnh Hứa Bán Hạ, nói: “Giải quyết xong việc thì nghỉ ngơi sớm đi. Em cứ bận việc đi nhé, anh đi ngủ đây”.
Đặt điện thoại xuống, Hứa Bán Hạ cúi đầu cắn môi tự cười một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy xe đang đậu bên đường, Cao Dược Tiến đang mở cửa sổ ghế lái ra hút thuốc. Muốn giễu cợt một tiếng, cô chợt hiểu ra, lập tức im lặng, suy nghĩ một hồi mới nói: “Sếp Cao, nếu như bác mệt rồi thì để cháu lái xe cho”.
Cao Dược Tiến không biết tại sao, nghe Hứa Bán Hạ trả lời điện thoại ngượng ngùng như vậy, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại không nhịn được, muốn quay đầu lại xem kỹ, hết lần này tới lần khác. Không thể tập trung lái xe được, chỉ còn cách dừng xe lại. Nghe vậy, không chút do dự mà hỏi: “Lần trước ở sân bay gặp mặt là Triệu gì đó gọi cho cô phải không? Hai người đang hẹn hò sao?”.
Hứa Bán Hạ nghe thấy giọng điệu khó chịu đó, trong lòng càng đoán chắc, cũng không nói nhiều mà chỉ khẽ “ừm” một tiếng. Không thể nào, một người đàn ông thích mỹ nhân như Cao Dược Tiến sao lại có thể ăn giấm của Triệu Lỗi được?
Cao Dược Tiến không nói gì, thật ra ông ta muốn nói gì đó, nhưng chính là biết nói gì thì cũng không đúng, vì vậy ông ta hung hăng ném điếu thuốc rồi lái xe đi tiếp. Đã gần đến bệnh viện rồi.
Trên đường đi Hứa Bán Hạ đã hỏi Đồng Kiêu Kỵ số phòng, vừa đến cổng khoa nội trú thì bị chặn lại, hóa ra đã hết giờ thăm khám, mặc cho Hứa Bán Hạ có mang danh tiếng tên tuổi Cao Dược Tiến ra như thế nào cũng không được, bảo an vô cùng nghiêm ngặt. Không còn cách nào khác, đành phải kêu Đồng Kiêu Kỵ ra mặt.
Trong thời tiết lạnh giá, Đồng Kiêu Kỵ chỉ mặc một kiện âu phục bên ngoài, bên trong chỉ có một chiếc áo sơ mi, Hứa Bán Hạ có thể vỗ ngực đảm bảo rằng anh em của cô, anh ta tuyệt đối không bao giờ mặc quần áo giữ nhiệt gì dưới lớp áo sơ mi kia. Đồng Kiêu Kỵ vừa ra tới, mặc kệ Cao Dược Tiến có thích nghe hay không, anh ta gọi một tiếng “Ba”, nhưng trong giọng nói không có một tia cảm xúc, ai nghe cũng biết quan hệ hai người không tốt, sau đó không để ý tới Cao Dược Tiến nữa, chỉ hướng về phía Hứa Bán Hạ nói: “Vừa rồi, một người bạn gọi điện nói rằng có người gặp một người giống như vậy ở một cửa hàng nhỏ. Nghe mô tả thì chắc là đúng. Tôi kêu anh em tập trung ở đó để tìm kiếm, nhưng trời đang lạnh, nếu bà ta tìm nơi ở trọ trong mấy hộ nhà nông đó thì chúng ta phải đợi đến ngày mai mới được”. Đồng Kiêu Kỵ thấy Cao Dược Tiến không nổi trận lôi đình, trong lòng rất bội phục Hứa Bán Hạ, thật tốt khi mời cô đến.
Cao Dược Tiến nghe vậy lập tức nói: “Con mau nói rõ vị trí cụ thể. Ba đã gọi người nhờ cảnh khuyển rồi. Nếu biết vị trí, có lẽ sẽ dễ dàng tìm được hơn”.
Đồng Kiêu Kỵ suy nghĩ một chút, nói: “Không bằng con đưa cho ba số điện thoại của bọn họ, để họ nói chuyện với ba cho rõ ràng hơn”. Vừa nói chuyện, vừa mở điện thoại di động, tìm số điện thoại, sau đó đưa cho Cao Dược Tiến, cũng không quá cung kính.
Hứa Bán Hạ hỏi: “Mèo Hoang ngủ rồi sao?”.
Đồng Kiêu Kỵ nói: “Đúng vậy, sắc mặt của cô ấy sau khi ngủ một giấc đã cải thiện rất nhiều. Từ lúc cô ấy ngủ đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Cũng không có vấn đề gì nữa”.
Lúc Đồng Kiêu Kỵ đang nói Cao Dược Tiến dừng lại động tác bấm điện thoại, chỉ nghiêng tai lắng nghe nhưng không nói lời nào, trông rất không tự nhiên.
Hứa Bán Hạ cũng không hỏi thêm gì nữa, đối với chuyện sinh nở trẻ con thì cô không có kinh nghiệm gì, cô còn không có cơ hội tọc mạch. Suy nghĩ hồi lâu, cô thay Cao Dược Tiến đang giận dỗi kia hỏi: “Bác sĩ có nói gì không? Có vấn đề gì không?”.
Đồng Kiêu Kỵ đại khái cũng hiểu, Tiểu Trần lúc đó vào viện cũng không thấy cô hỏi anh ta nhiều như vậy, Hứa Bán Hạ đều trực tiếp đi gặp Lão Tô hỏi, hiện tại dĩ nhiên là đang hỏi thay Cao Dược Tiến: “Bác sĩ nói phải nhập viện để quan sát tình hình tốt hơn, không được tức giận. Mèo Hoang đã bảo tôi cho người đi tìm người phụ nữ kia, nhưng sau khi tìm thấy phải đánh thêm hai cái tát nữa. Tân Di đánh hai cái tát là đánh thay tôi, còn hai cái này là đánh thay cho đứa con trong bụng của chúng tôi”. Lúc này Đồng Kiêu Kỵ vẫn còn sợ hãi, phải kiên trì đi tìm người phụ nữ kia, đã nghẹn đến nội thương từ lâu rồi, nên không để tâm đến Cao Dược Tiến, có chuyện gì đều thẳng thắn nói.
Cao Dược Tiến nghe vậy, chần chờ một hồi mới nói: “Tân Di vì tát chị Tu mới động thai sao?”.
Đồng Kiêu Kỵ cười lạnh nói: “Tân Di đánh rất hay! Cô ấy đang trút giận thay cho con. Từ lâu con đã muốn đánh bà ta rồi, chẳng qua trước đó Béo đã ra lệnh không cho phép chúng tôi làm như vậy. Nếu đổi lại là ba ở trong vị trí của con, cũng sẽ không muốn bị một nữ nhân sờ khắp người, còn muốn kết tóc cùng nữa chứ. Đêm nay lại gây chuyện không yên như vậy, không khác gì kẻ ác cáo trạng trước. Giằng co với Tân Di còn chưa đủ, còn muốn hù dọa Tân Di? Con của chúng tôi nếu có một chút tổn hại gì, người phụ nữ kia chờ mà đền mạng đi”.
Hứa Bán Hạ lập tức cướp lời hỏi: “Sau khi Mèo Hoang nghe tin Dì Tu rời đi, có bị dọa cho sợ không? Lúc trước cô ta nói với tôi rằng tính mạng của sếp Cao là do Dì Tu cứu, cho nên địa vị Dì Tu ở trong lòng sếp Cao rất cao, chắc hẳn cô ta rất sợ hãi nếu Dì Tu gặp chuyện không may thì ba cô ta sẽ tìm cô ta tính sổ đúng không?”. Mặc kệ Tân Di có nghĩ tới hay không, Hứa Bán Hạ trước tiên cứ diễn kịch than vãng đã, cô không tin kẻ gian thương như Cao Dược Tiến lại đại nghĩa diệt thân, bỏ qua thân thể con gái đang không khỏe mà tìm cô ta tính sổ. Bởi vì cô cảm thấy Cao Dược Tiến nhất định sẽ không tha cho Tân Di vì đã tát Dì Tu, cô chỉ còn cách biến Tân Di diễn thành một người thảm hại. Để Cao Dược Tiến mềm lòng mà không tính sổ với cô ấy.
Không ngờ tới, người hiểu rõ con gái nhất là chính là ba, ông ta cũng xem như là người ba tốt, chỉ nghe Cao Dược Tiến trầm giọng nói: “Béo, cô đừng có bao che cho Mèo Hoang, Mèo Hoang mà nghe được chị Tu rời đi, chắc chắn sẽ cười đến đau bụng, nếu không cũng sẽ không cam tâm tình nguyện để cho anh em của cô đi tìm chị Tu, mà khi tìm được thì lại muốn tát cô ấy thêm hai cái”. Tuy là nói với Hứa Bán Hạ, nhưng ánh mắt của ông ta thì nhìn Đồng Kiêu Kỵ, Đồng Kiêu Kỵ không còn gì để nói, bởi vì Mèo Hoang thật sự bị ba của cô ta nói trúng tâm tư, nên anh ta cũng không hề phủ nhận.
Hứa Bán Hạ cũng không nói gì thêm, cô nhìn A Kỵ, rồi lại nhìn Cao Dược Tiến, trong lòng lập tức rõ ràng lập trường của bản thân nên đứng cùng phe với A Kỵ, suy nghĩ xong thì nói: “Xem tờ giấy Dì Tu viết, ‘Không còn mặt mũi gặp ông chủ’ viết được câu này, phải là người có hiểu biết tri thức mới viết được. Xin hỏi sếp Cao, có người thông tình đạt lý nào lại ra đi tự nhiên như vậy, không quan tâm đến tâm trạng của những người quan tâm bà ta sao? Nếu như bà ta đã muốn rời đi thì dứt khoát âm thầm mà đi, đâu cần phải làm như vậy, bà ta còn phải cân nhắc, mài mực cầm bút viết ra bảy chữ này, điều này đã chứng minh rằng bà ta không phải tức giận bỏ đi, mà là có âm mưu. Bà ta muốn sử dụng khổ nhục kế này để khiến những người ngoài cuộc không truy xét nguyên nhân của cuộc xung đột mà chỉ tập trung chú ý vào việc bà ta bỏ trốn mà thôi. Bà ta cố ý biến bản thân thành dáng vẻ yếu đuối, để cho người khác không nhận ra nội tâm độc ác của bà ta, sở dĩ bà ta làm đủ loại chuyện như vậy đều chỉ là để cho sếp Cao đây xem, vì bác là ông chủ của bà ta. Vì vậy, lúc ông đưa ra quyết định cuối cùng, Cao tổng sẽ cho rằng Mèo Hoang mới là người gây ra xung đột, và A Kỵ là người đứng sau thúc đẩy. Thật tội nghiệp cho hai người trẻ tuổi, sao lại có thể là đối thủ của một người thâm niên như vậy, hai người còn trẻ, lại nóng tính, bọn họ sẽ trở thành những cừu non thế tội. Sếp Cao, cháu cũng không khuyên bác điều gì, bác muốn xử lý con gái của bác và anh em của cháu như thế nào thì bác hãy tự mình cân nhắc, không chết người là được, cũng không có gì to tát”. Hứa Bán Hạ càng nói càng tức giận, bởi vì trong lúc nói ra, nhận thức của cô về Dì Tu dần dần trở nên rõ ràng hơn. Trước giờ cô không xem xét người này một cách kĩ càng, bởi vì Dì Tu luôn che giấu bản thân rất tốt, hôm nay nghĩ tới nghĩ lui, sau khi suy nghĩ thấu đáo mới biết được tâm tư của người này ẩn giấu rất sâu.
Cao Dược Tiến nghe xong trong lòng chỉ xuất hiện hai chữ: “Hoang đường”, ông ta rất hiểu rõ con gái mình, cũng đã sống cùng Dì Tu lâu như vậy, ông ta cũng tin tưởng rằng mình cũng hiểu rõ, Dì Tu là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng trời sinh tính tình vừa rụt rè vừa nhát gan, chắc chắn sẽ không làm những việc đầy âm mưu như này, Hứa Bán Hạ trở mặt tố cáo khiến ông ta giật nảy mình, cô vừa nói xong, ông ta lập tức phẫn nộ quát lên: “Hứa Bán Hạ, cô hiểu Dì Tu bao nhiêu chứ? Cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi lúc đầu là sẽ chăm sóc cô ấy, cô ấy đâu cần làm mấy chuyện lôi kéo tôi? Cô đủ rồi đó, đừng xen vào chuyện của gia đình tôi, cô thì biết cái gì chứ?”.
Hứa Bán Hạ nếu đã nói rồi, thì nói toạc ra luôn, dù sao đã đắc tội cũng đắc tội rồi,nói trắng ra trái lại nói rõ ràng vấn đề thì rất khó nói, dù sao thì chỉ là “đánh cược”, mà đánh cược thì chỉ có thể dựa vào vận may: “Sếp Cao, tôi không muốn quan tâm đến việc riêng của mấy người, nhưng A Kỵ và Mèo Hoang đều là anh em của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn anh em của tôi bị người hãm hại mà không quan tâm. Ông sắp xếp cho Mèo Hoang ở biệt thự ven hồ, vốn dĩ có thể nhân cơ hội này, thỉnh thoảng gọi điện thoại, mọi người nói chuyện hóa giải nút thắt, nhưng ông lại từ chối nhận điện thoại của Mèo Hoang, điện thoại trong biệt thự đã bị Dì Tu chiếm lấy, mẹ của A Kỵ thì đừng nghĩ tới việc nghe máy, Mèo Hoang thân thể không linh hoạt, giành không lại Dì Tu, mà lúc Dì Tu đang nói chuyện với ông, lúc Mèo Hoang muốn nói mấy câu, bà ta lại cúp máy. Bà ta cố tình chia cắt hai cha con ông, để bên cạnh ông không còn một người thân nào, chỉ có thể xem trọng bà ta. Điều này vẫn chưa đủ để nói rõ Dì Tu này tâm tư rất thâm sâu sao?”. Hứa Bán Hạ nói có phần hơi phóng đại, nhưng phần lớn là những sự thật mà Mèo Hoang nói với cô, cô chỉ thêm mắm thêm muối một chút, làm sao có lợi cho Mèo Hoang và A Kỵ, thì cứ thế mà nói.
Cao Dược Tiến không tin những gì Hứa Bán Hạ nói, ông ta chỉ biết Dì Tu luôn luôn khiêm tốn tốt bụng, ông ta cũng tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của mình, cho nên những lời nói và việc của Hứa Bán Hạ ông ta nhanh chóng kết luận rằng, là Hứa Bán Hạ không phải là người lương thiện, cô chắc chắn có kế hoạch từ trước. Hơn nữa trước đó trong lòng ông ta đã có bất mãn với Hứa Bán Hạ nhưng không nói, vì vậy bây giờ ông ta cũng không khách sáo mà nói: “Hứa Bán Hạ, đừng tưởng rằng người khác đều là đồ ngốc, chính cô mới là người cố ý ly gián tôi và Dì Tu, cố gắng lôi kéo tôi về phía Tân Di và người anh em tốt của cô, cô cho rằng tôi không biết mục đích của cô sao? Tôi chỉ có một đứa con gái, tôi không cho phép cô xen vào mối quan hệ của tôi với con gái tôi, cô cũng đừng mong đợi tôi sẽ như ước nguyện của cô mà chấp nhận anh em của cô. Cô đã làm nhiều việc quá đáng rồi, đừng tưởng rằng tôi sẽ một mực dung túng cô.
Hôm nay tìm được Dì Tu thì thôi, không tìm được người, thì tôi sẽ hỏi tội cô Mọi chuyện đều là do cô ly gián, lừa gạt mà ra”.
Hứa Bán Hạ nghe ông ta chỉ trích xong cả người đều tức giận, chuyện gì vậy chứ? Mọi chuyện là do cô châm ngòi ly gián? Kia Cao Dược Tiến này là đồ ngốc sao? Đây không phải là cố ý gây chuyện với cô sao? Hứa Bán Hạ hít thở hồi lâu, sau đó mới bình tĩnh lại, nói: “Tôi không ngại nói thẳng với ông, sếp Cao, tôi luôn quan tâm ông và Mèo Hoang vì hai mục đích.Thứ nhất, đó là vì hạnh phúc của Mèo Hoang và A Kỵ, bọn họ là anh em của tôi, tôi không có lý do gì để không suy nghĩ cho họ; Thứ hai, tôi tuy không phải người lương thiện, tôi muốn ông hỗ trợ tài chính cho tôi, đến nay, ông đã làm bảo đảm cho tôi gần nửa năm, tôi rất biết ơn ông. Tuy nhiên, tôi sẽ không đánh đổi hạnh phúc của anh em để lấy sự bảo đảm của ông, dù sao ông thích làm gì thì làm, tôi sẽ bảo vệ anh em tôi đến cùng”. Tình huống của Hứa Bán Hạ bây giờ tự nhiên không giống trước đây, rất nhiều ngân hàng đã đưa cô vào bảo hộ, nên sự đảm bảo của Cao Dược Tiến chỉ là một lần giúp đỡ mà thôi, vì vậy cô mới có thể thẳng thắng nói một tất cả ra như vậy.Cuối cùng cũng nói ra hết mấy lời trong lòng, thực sự thoải mái nhẹ nhàng đến nổi không lời nào có thể diễn tả được.
Đồng Kiêu Kỵ thấy Hứa Bán Hạ rốt cuộc cũng không còn nhường Cao Dược Tiến nữa, cũng mừng cho cô, anh ta luôn xem Hứa Bán Hạ như một bậc đế vương, nhưng vì anh ta và Mèo Hoang, Hứa Bán Hạ cùng Cao Dược Tiến chơi trò vờn nhau. Điều này khiến anh ta thấy rất khó chịu, đều là anh em với nhau, làm sao cứ để Hứa Bán Hạ luôn giúp đỡ anh ta được chứ? Nhưng hai người đang cãi nhau, anh ta cũng không thể chen miệng vào, chỉ có thể ở một bên hỗ trợ tinh thần.
Cao Dược Tiến vốn tưởng rằng Hứa Bán Hạ nghe lời ám chỉ của ông ta thì sẽ kiềm chế phần nào, nhưng không ngờ cô lại nói thẳng ra như vậy, ném vấn đề trước mặt ông ta, để ông ta giải quyết, buộc ông ta phải tỏ thái độ, trong lòng càng tức giận hơn, lớn tiếng nói: “Cô có cánh cứng cáp rồi muốn bay đi một mình sao? Cô sao không nói thẳng là cô vong ơn bội nghĩa, qua cầu rút ván.
Vậy được, tôi giúp cho cô”. Vừa dứt lời, điện thoại di động trong tay rung lên, ông ta sửng sốt một chút, mới nhớ ra đây là di động của Đồng Kiêu Kỵ, nếu không phải điện thoại trong tay có lẽ sẽ truyền tin tức của Dì Tu về, ông ta nhất định sẽ quăng đi, giờ phút này ông ta chỉ có thể hậm hực mà giao cho Đồng Kiêu Kỵ.
Đàn em ở đầu dây bên kia báo cho Đồng Kiêu Kỵ đã tìm thấy người phụ nữ đó, trong hầm dưới cầu vượt, cảnh khuyển vẫn chưa đến, người phụ nữ đó không chịu quay về, ôm chặt một cái cây nhỏ không chịu rời đi, phải làm sao đây? Đồng Kiêu Kỵ vốn đang tức giận, nghe nói người phụ nữ này lúc này còn đang giả điên, hầu như không chút nghĩ ngợi, gào lên: “Vậy các ngươi ngồi không sao?Bà ta không chịu đi, các ngươi không biết trói mà khiêng đi sao? Sợ cái gì?”.
Hứa Bán Hạ và Cao Dược Tiến lập tức biết đã tìm được Dì Tu, Cao Dược Tiến nghe thấy Đồng Kiêu Kỵ nói vậy, vội vàng đưa tay ra chộp lấy điện thoại, động tác vội vàng làm Hứa Bán Hạ hiểu lầm Cao Dược Tiến muốn động thủ, lập tức bắt lấy tay ông ta, tức giận nói: “Cao tổng, có chuyện gì thì từ từ nói, động tay làm gì?”.
Đồng Kiêu Kỵ càng tức giận, đã bị Cao Dược Tiến mắng nhiều lần, lúc này lại còn muốn đánh anh, ông ta tưởng ông ta là ai, lập tức nói với đàn em bên kia điện thoại: “Trói người phụ nữ đó lại, mang đến đồn cảnh sát, báo án bà ta giở trò quấy rối lưu manh với tôi, ừ, tôi sẽ ra làm chứng”. Nói xong, anh ta tắt máy nói với Hứa Bán Hạ: “Béo, Mèo Hoang giao cho chị. Em đi lên đồn khai khẩu cung. Bà ta là cái thá gì, cho bà ta ba phần mặt mũi, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà động thủ với Mèo Hoang và tôi”.
Hứa Bán Hạ lúc này đang rất tức giận, nghe Đồng Kiêu Kỵ nói xong, cũng không nhịn được muốn bật cười, giống như bọn họ đã trở về thời gian vui vẻ gây chuyện thời cấp ba. Lúc đó chỉ cần bọn họ không vừa mắt sẽ lập tức ra tay xử lý, không giống bây giờ, làm việc gì cũng phải trái lo phải nghĩ, cân nhắc trước sau. Nhưng mà liếc thấy vẻ mặt tức giận đến méo mó của Cao Dược Tiến, trong lòng thở dài, đành phải tiếp tục nhường nhịn rồi, nếu không sau này Mèo Hoang sẽ rất lúng túng, dù sao ông ta cũng là ba của cô ấy.
Cao Dược Tiến bị Hứa Bán Hạ khống chế, một tay không thể động đậy, tính động đậy tay còn lại, Hứa Bán Hạ đã quen thói ngang ngược rồi, ông ta không lẽ không ngang ngược sao? Chỉ có ngang ngược bá đạo hơn thôi. Nhưng hạ một chiêu xuống rồi thì biết không phải là đối thủ, anh hùng không chịu thiệt trước mắt, lập tức thu tay lại, ở một bên phiền muộn. Nghe Đồng Kiêu Kỵ nói chuyện xong, Hứa Bán Hạ mới nhìn ông ta, sự tức giận trong mắt cô đã biến mất, thì biết rằng cô đã bình tĩnh lại. Hiện tại mọi thứ với cô đều diễn ra thuận lợi, muốn bạn trai có bạn trai, muốn anh em tốt có anh em tốt, bây giờ Dì Tu cũng bị bọn họ tìm được trước Cao Dược Tiến tức giận không có chỗ trút, dùng ánh mắt âm u quét qua khuôn mặt của hai người, trầm giọng nói tiếp: “Được thôi, để xem mấy người làm được gì”. Nói xong thì xoay người rời đi, đi được vài bước, mới nhớ tới chìa khóa xe Hứa Bán Hạ vẫn còn trong tay, ông ta nảy ra ý định lái chiếc xe đi, nhưng lại có một con chó đang ngồi trong xe, bất đắc dĩ không thể lái xe đi luôn. Tay phải búng một cái, ông ta ném chìa khóa đi.
Đợi Cao Dược Tiến đi xa, Hứa Bán Hạ cầm chìa khóa xe, nói với A Kỵ: “Nói với đám huynh đệ, đưa bà ta đến cổng bảo vệ trong khu biệt thự, dặn họ canh giữ đừng để người chạy mất, rồi nhờ bảo vệ liên lạc với Cao Dược Tiến đến nhận người, dù sao bọn họ cũng là người thân của Mèo Hoang, chuyện nhà của bọn họ, Mèo Hoang có thể trở mặt với bọn họ, nhưng chúng ta không thể xen, hôm nay bị Cao Dược Tiến chỉ trích là đủ rồi, quên mất. Cậu gửi lời cảm ơn anh em giúp tôi, có rảnh tôi mời bọn họ ăn cơm”.
A Kỵ không còn cách nào khác đành phải làm theo, mặc dù nghĩ đến tình hình của Mèo Hoang trong lúc nguy kịch, anh ta rất muốn đánh chết nữ nhân đó.Nhưng cho dù anh ta là người trong giang hồ thì cũng phải nghe theo lời nói của Hứa Bán Hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.