Không Được Vãng Sinh

Chương 4: Bãi đất bồi bị nhuốm đen




Dịch: Phi Phi
Beta: Silvereyes
Về đến nhà, người giúp việc hơn năm mươi tuổi sớm đã chuẩn bị cho Hứa Bán Hạ một bát cháo ngô, năm con tôm he to, một đĩa rong biển, một hộp sữa chua, một quả dưa chuột. Nếu cứ ăn tùy hứng như trước đây thì Hứa Bán Hạ còn ăn được nhiều nữa, nhưng bây giờ cô phải giảm béo. Bữa ăn sáng đơn giản này cô làm theo một cuốn sách về dinh dưỡng mới mua gần đây. Trước khi ăn, cô sẽ nhảy lên cân một lần, ghi lại số cân nặng vào tờ giấy sau cánh cửa. Nhìn từ những con số trên đó thì đúng là cân nặng đang có xu hướng giảm. Chỉ là chế độ ăn uống này thật quá gian nan, Hứa Bán Hạ biết rõ nếu ăn như vậy thì chắc chắn đến 10 giờ cô sẽ đói, cực kỳ đau khổ.
Người bảo vệ ở bãi phế liệu không gọi điện đến, mãi đến khi Hứa Bán Hạ lái xe được nửa đường mới nhận được điện thoại của Tiểu Trần. Tiểu Trần không biết rõ tình hình, giọng nói quang quác vang lên bên kia điện thoại, Hứa Bán Hạ chỉ yên lặng giữ điện thoại nghe anh ta nói xong mới tóm gọn một câu đơn giản:
“Cậu đến hiện trường nhìn xem, tôi đến ngay”.
Phản ứng kinh ngạc của Tiểu Trần vừa hay là chứng cứ gạt bỏ sự đáng ngờ tốt nhất cho Hứa Bán Hạ, cho dù Hứa Bán Hạ có giả bộ đến mấy cũng không thể làm ra được vẻ mặt như Tiểu Trần, muốn chân thật có chân thật.
Mặc dù trong lòng đã có tính toán nhưng lúc đến bãi đất ven biển, Hứa Bán Hạ vẫn không khỏi kinh sợ. Gió biển đưa mùi dầu máy bốc lên nồng nặc, thậm chí chưa đi đến con đường ven biển mà mùi dầu đã lan đến tận trong xe kín bưng. Đến công ty, phía xa có rất nhiều người đang tụ tập, ngược lại, khu vực gần công ty lại không có dầu loang. Dạo hết một vòng, cá tôm cua chạy trốn chối chết cũng không tránh được vận rủi, lật bụng đen xì chết trên bãi cỏ – một nơi mà đáng ra chúng không nên xuất hiện. Vốn dĩ bùn ven biển có màu vàng đậm, phía trên còn có những lỗ thủng lỗ chỗ, ném một cục đá qua là tôm cá rủ nhau trốn vào trong lỗ. Nhưng hiện giờ bãi đất bồi hoàn toàn biến thành màu đen bóng nhẫy của dầu loang, sự im lặng chết chóc trải cả một dải đất dài, im lặng đến giật mình đáng sợ. Hứa Bán Hạ chỉ muốn mùi dầu máy làm cho mảnh đất này không thể nuôi tôm cá được nữa, không ngờ đến kết quả lại khiến cho hệ sinh thái biển cục bộ ven bãi đất bồi gặp phải đại nạn như thế này. Quá thảm, xa xa còn có một con hải âu đang lảo đảo, Hứa Bán Hạ nhìn cảnh này, đột nhiên nội tâm cảm thấy áy náy không chịu nổi.
Cho đến khi có người hô to một tiếng: “Béo! Sao bây giờ cô mới đến? Làm sao bây giờ?”. Lúc này Hứa Bán Hạ mới hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trưởng thôn thở hổn hển đứng gần đó. Cô bước nhanh đến, vội vàng nói: “Xảy ra chuyện gì? Tôi đang trên đường đi làm thì Tiểu Trần gọi điện báo chuyện này”.
Áy náy thì áy náy, nhưng việc đã đến nước này, chỉ còn cách che giấu và khắc phục hậu quả. Lúc đến gần, cô còn nói một câu: “Hình như là mùi dầu máy, trưởng thôn, phải nghĩ biện pháp xử lý, nếu không nó mà bốc cháy thì bãi phế liệu của tôi cũng bị xóa sổ luôn”.
Nhưng âm thanh của Hứa Bán Hạ đã bị chìm nghỉm trong tiếng nhao nhao của thôn dân, tất cả mọi người đều đang chửi mắng. Mặc dù họ không biết đây là chuyện tốt do Hứa Bán Hạ làm ra nhưng mấy câu chửi ấy lọt vào lỗ tai của Hứa Bán Hạ đều có cảm giác câu nào cũng đang chửi cô. Chẳng qua là Hứa Bán Hạ đã chuẩn bị từ trước, cũng không thèm để ý. Trưởng thôn sững sờ rất lâu mới nói với Hứa Bán Hạ: “Tôi đã thông báo mọi người trong trấn, bọn họ sẽ nhanh cử người đến thôi. Nhưng người đến thì cũng có tác dụng gì, mùi dầu máy thế này không phải ngày một ngày hai là xử lý được, hai năm cũng không thể xử lý dứt điểm. Đợi ít nữa đê biển vây quanh, thế chẳng phải bãi đất bồi này chết chắc rồi sao?”.
Hứa Bán Hạ không lên tiếng, giờ phút này cô đã thoát khỏi trạng thái kinh hoàng ban nãy, cũng ngẩn người nhìn bãi đất giống trưởng thôn và những người khác. Cố gắng đồng nhất hành động của bản thân với những người xung quanh chính là cách ẩn náu tốt nhất của nhân loại.
Người trong trấn, trong huyện lần lượt đến, nhưng ô nhiễm thì cũng ô nhiễm rồi, không thể vãn hồi được nữa. Hứa Bán Hạ nghe hình như bọn họ đang cãi nhau, cũng đưa ra ý nghĩ của mình, nhưng xin ý kiến mãi vẫn chẳng ai dám đưa ra quyết định cuối cùng. Thế nên cô chỉ đành tìm trường thôn, tỏ vẻ bất mãn chào tạm biệt rồi trở về bãi của mình. Ngay lúc đó cô còn nghĩ sẽ đứng ra bỏ tiền mua mấy chục xe cát vàng để vùi lấp dầu loang, nhưng ngẫm nghĩ thì thấy hình như không phù hợp lắm với hành vi của gian thương, cho nên cô vẫn nên tém lại trong thời điểm nước sôi lửa bỏng, ai nấy đều phẫn nộ này thì hơn; tránh cho người khác chỉ trỏ, moi móc được chân tướng sự thật.
Đến bây giờ, Hứa Bán Hạ đã không còn sự thảnh thơi như lúc nghe được chuyện này vào sáng nay nữa, trong lòng chỉ còn lại áy náy. Đứng ngồi không yên trong phòng làm việc, cô còn nhiều bạn bè làm kinh doanh nên đi tìm mấy người nói chuyện phiếm, lắm lúc thấy làm ăn mà rảnh phát sợ. Chỉ là cả ngày nay Hứa Bán Hạ luôn giật mình lo lắng, nghĩ lại chỉ cảm thấy chuyện mình làm quá tổn hao âm đức, bị người ta mắng chết không tử tế cũng không oan.
(Truyện được đăng tại Vouusontrang.com)
Có điều, Hứa Bán Hạ vẫn luôn không hiểu lời bà lão đếm chuỗi phật châu run rẩy đằng xa kia nói có ý gì. “Không được vãng sinh”? Hình như rất khó hiểu. Giữa trưa, lúc ăn cơm, Hứa Bán Hạ lấy di động lướt Google một chút, ngược lại còn không nhịn được phá lên cười, thì ra là nguyền rủa còn ác hơn cả chết không tử tế. Bãi đất bồi đã bị hủy rồi, dựa vào lời lẩm bẩm của một bà lão thì làm được gì? Hứa Bán Hạ cô cũng không tin Phật, rủa cô không con không cái còn có chút lung lay, chứ ‘vãng sinh*’ ấy hả? Kiếp này còn chưa lo nổi đây.
* Vãng sinh: xem giải thích ở phần giới thiệu truyện.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô tốt hẳn lên, lái xe đến chỗ Quách Khải Đông đưa tiền hoa hồng. Mối làm ăn đầu tiên, chắc chắn anh ta đang thử thăm dò sự tin cậy của đối phương. Đưa tiền hoa hồng sớm cho anh ta đủ để cho Quách Khải Đông thấy Hứa Bán Hạ cô thực sự thành tâm, tiện cho ‘hợp tác’ lâu dài về sau.
Có không ít người đang ngồi trong văn phòng của Quách Khải Đông, cửa phòng phun sương hệt như ống nhả khói. Hứa Bán Hạ không đi vào, đứng ở cửa đợi Quách Khải Đông đánh mắt qua, chào hỏi với anh ta, sau đó chỉ vào văn phòng của Cầu Tất Chính rồi mới rời đi. Nếu đem ra so sánh thì chỗ của Cầu Tất Chính tuy hơi yên ắng quạnh quẽ nhưng lại tỏa ra chút kiều diễm. Có một cô gái trẻ tuổi, có lẽ là nhân viên tài vụ, đang dùng chất giọng thỏ thẻ dạy Cầu Tất Chính dùng máy tính. Người đẹp bên cạnh, dường như xưa nay đàn ông đều thích kiểu này. Sự tồn tại này cũng hợp lý thôi, Hứa Bán Hạ một mực cho là vậy, đồng thời cô cũng cho rằng nếu một người không có thất tình lục dục thì đó mới là người khó bị ảnh hưởng nhất, khó mà tiếp cận.
Đương nhiên Cầu Tất Chính cũng sẽ không cảm thấy khó xử, thấy Hứa Bán Hạ, ông ta bèn dặn dò cô gái kia ra ngoài pha trà. Người trong ngành đều công nhận Cầu Tất Chính đối xử với mọi người rất nhiệt tình, ai cũng nói ông ta hào sảng giống kiểu đại ca, chính là kiểu học vấn còn ít cho nên đạt được một mức nhất định rồi thì không thể tăng tiến thêm được nữa.
“Tiểu Hứa, sao lại rảnh đến đây thế? Hiếm có đấy nhé”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Bãi bồi chỗ tôi có một chiếc thuyền chở đầy dầu máy bị lật, mùi dầu thải bốc lên đau hết cả đầu nên muốn chạy đến đây lánh nạn”.
Cầu Tất Chính cũng cười đáp: “Cô hay thích xem thiết bị dưới nhà máy, có phải nghe nói chỗ tôi có dây chuyền sản xuất mới nên không đợi được muốn đến xem không? Đi, tôi đưa cô đi xem một chút”.
Hứa Bán Hạ nhìn đôi dép quai hậu màu trắng của Cầu Tất Chính, cười nói:
“Đúng là không thể giả ngu trước mặt lão giang hồ, nháy mắt đã bị sếp Cầu nhìn ra ý đồ của tôi. Nhưng sếp Cầu ăn mặc chỉnh tề như vậy, hay là đừng tự mình xuống phân xưởng, sai người…”.
Cầu Tất Chính làm sao biết được mục đích chuyến đi này của Hứa Bán Hạ, ông ta còn cho mình đã đoán đúng, đắc ý đứng dậy nói: “Khà khà, cô còn khách sáo với ông anh này làm gì, chúng ta đi hết, tôi đi với cô. Đã mấy người đến xem rồi, sếp Triệu cũng đã đến, xem xong mới dễ nói, Tiểu Quách không hổ xuất thân từ dân kỹ thuật, người khác làm dây chuyền mới phải mất nửa năm mà cậu ta chỉ mất ba tháng”.
Chủ nhân đã nóng lòng muốn dâng đồ tốt như vậy, nếu còn không cho ông ta mặt mũi thì người này còn khó chịu hơn, cho nên Hứa Bán Hạ cười hì hì theo Cầu Tất Chính xuống phân xưởng. Quả nhiên, một dây chuyền sản xuất mới tinh đang chạy, đèn chiếu sáng cũng được lắp mới nên rất sáng sủa. Mọi ngóc ngách thiết bị đều không thấy dấu hiệu lâu năm, trông rất đẹp mắt. Nhưng Hứa Bán Hạ nhìn từ đầu máy đến cuối máy, lòng chợt nảy sinh nghi ngờ: Vì sao lại thiếu một công đoạn cán phẳng nguyên liệu? Nhìn lúc công nhân bốc vật liệu, chắc hẳn nó đều phải được xử lý qua. Quách Khải Đông hiểu biết như vậy, chắc hẳn anh ta phải biết trực tiếp cán bằng dây chuyền sẽ tiết kiệm được bao nhiêu chứ. Theo lý mà nói, chắc chắn anh ta không thể quên thêm công đoạn này được. Hơn nữa, nhà xưởng này cũng được xây dựng độc lập vì dây chuyền này, không có giới hạn về diện tích để dẫn đến vấn đề đơn giản hóa thiết bị. Hứa Bán Hạ đoán chừng có điều mờ ám trong này nên không bình luận gì thêm. Cô chỉ liên tục khen dây chuyền này sản xuất rất tốt, địa phương đang cần loại sản phẩm này, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền, không lo lỗ.
Nhưng Cầu Tất Chính nghe vậy thì nói: “Có thể là vừa mới đưa vào hoạt động nên chi phí giật mình luôn. Tôi cũng không biết vấn đề nằm ở đâu, chẳng là nghe nói đưa dây chuyền mới vào sản xuất, không bù tiền là tốt lắm rồi. Bình thường, các dây chuyền mới sẽ cho ra rất nhiều phế phẩm, nhưng ít nhất thì phế phẩm của chúng tôi không nhiều”.
Trong lòng Hứa Bán Hạ đã hiểu ít nhiều nhưng không có chứng cứ, mà cho dù có bằng chứng cô cũng không nói ra. Hiện giờ, đối với cô mà nói, Quách Khải Đông quan trọng hơn Cầu Tất Chính. Vì vậy, cô chỉ cười hì hì nói: “Chứ còn gì nữa, Tiểu Trần đợi ngỏng cổ để lấy được phế phẩm từ chỗ của ông, giờ thì không biết cậu ta thất vọng bao nhiêu đây. Sếp Cầu à, dây chuyền mới đưa vào sản xuất, không lỗ chính là lãi. Tôi nghe những người làm nhà máy đều nói như vậy”.
Cầu Tất Chính nghe vậy bèn cười ha hả, nhìn đồng hồ, nói: “Tiểu Hứa, tối nay cô không có hội họp gì chứ, chúng ta đi cùng nhau đi ăn cơm, tôi gọi Phùng Ngộ”.
Nhìn đến văn phòng bên kia, người chỗ Quách Khải Đông đã đi phân nửa, Cầu Tất Chính đứng ở cửa nói vọng vào: “A Quách, tối nay cậu đừng thu xếp chuyện gì nhé, tôi đãi”.
Hứa Bán Hạ không biết lời này vào tai người có ý thực tự chủ cực mạnh như Quách Khải Đông sẽ có cảm giác gì, chẳng qua Quách Khải Đông chỉ cười nói: “Được, mọi người đợi một chút, tôi gọi Triệu Lỗi xem cậu ấy có rảnh không, cậu ấy luôn nói muốn gặp gỡ chúng ta, oán trách tôi không chịu cho cậu ấy cơ hội đấy”.
Nói xong, anh ta cầm điện thoại lên gọi. Cầu Tất Chính cảm thấy rất hứng thú, đi vào bên cạnh chờ.
Hứa Bán Hạ thừa cơ đến một chỗ vắng vẻ, gọi điện cho Đồng Kiêu Kỵ: “A Kỵ, gần đây cậu có vận chuyển vật liệu kiểu này cho công ty sếp Quách không”. Nói xong, cô mô tả đại khái quy cách cho Đồng Kiêu Kỵ, hỏi tiếp: “Vận chuyển đến đâu rồi?”
Âm thanh của Hứa Bán Hạ không lớn, tránh bị Quách Khải Đông hoặc Cầu Tất Chính nghe thấy, nhưng Đồng Kiêu Kỵ lại ngồi trên xe, tạp âm lớn nên không nghe rõ, anh ta liên tục hỏi cô đang nói cái gì. Hứa Bán Hạ dứt khoát cúp máy, nhắn tin cho Đồng Kiêu Kỵ.
Chẳng bao lâu sau, Đồng Kiêu Kỵ nhắn lại nói anh ta chưa từng vận chuyển loại nguyên liệu này đến công ty sếp Quách mà là đưa đến một bãi phế liệu như của Hứa Bán Hạ, rồi ngày hôm sau mới đưa chỗ đó đến công ty sếp Quách. Hứa Bán Hạ đọc tin nhắn của Đồng Kiêu Kỵ thì hiểu ngay suy đoán của mình đã chính xác. Bởi vì cô chỉ cần liếc mắt là biết dây chuyền này dùng nguyên liệu gì, đã thiếu mất công đoạn cán ban đầu thì nói lên công đoạn này nhất định được hoàn thành ở một chỗ khác. Gần như có thể khẳng định, kho bãi mà Đồng Kiêu Kỵ chuyển hàng tới chính là chỗ này. Là một nhân viên kỹ thuật xuất sắc, Quách Khải Đông không thể quên thêm công đoạn cán nguyên liệu vào dây chuyền, nguyên nhân chỉ có một, đó là anh ta cố ý làm vậy. Rất có thể, kho bãi kia chính là của Quách Khải Đông, bởi vì thiết bị cán không đòi hỏi kỹ thuật cao, giá rẻ, lắp đặt thuận tiện, anh ta có thể cáng đáng nổi. Nếu đúng là như vậy, tay này đúng là dám chơi đây, rõ ràng là che mắt bịp bợm ông chủ ngờ nghệch như Cầu Tất Chính. Hứa Bán Hạ rất xem thường Quách Khải Đông, cho rằng chiêu này không đủ tư cách chung mâm trong ngành.
(Truyện được đăng tại Vouusontrang.com)
Triệu Lỗi đồng ý lời mời của Quách Khải Đông, còn nói muốn dẫn bạn đến. Không ngờ Phùng Ngộ lại nói hôm nay anh ta phải về nhà nấu cơm cho vợ con, không đến được. Hứa Bán Hạ nghe xong liền biết nhất định Phùng Ngộ đang ngồi trên bàn mạt chược mất rồi, vì vậy cô bèn xung phong nhận việc đi kéo Phùng Ngộ.
Phùng Ngộ ở công ty, quả nhiên đang lâm vào trận ác chiến trên bàn mạt chược, thấy Hứa Bán Hạ đến, anh ta nhăn nhở: “Béo à, sao cô không chịu tha cho tôi thế?”.
Hứa Bán Hạ cúi người áp trên vai vợ Phùng Ngộ đến mức cô này kêu oai oái thì mới cười hì hì đứng dậy, nói: “Biết anh đang chơi mạt chược, ban đầu tôi cũng không định cản trở anh phát tài đâu. Nhưng hôm nay sếp Triệu cũng có mặt, do Quách Khải Đông mời. Tôi nhớ anh từng nói rất muốn tìm cơ hội ăn bữa cơm với sếp Triệu, ở chỗ sếp Cầu nên không tiện lấy danh sếp Triệu để lòe anh, làm cho sĩ diện của sếp Cầu vứt đi đâu chứ. Thế nên tôi đành phải qua đây mời, thế nào, có đi không? Nếu đi, tôi có một chuyện thú vị nói cho anh đấy”.
Phùng Ngộ lúng túng nhìn vợ mình không nói gì, cuối cùng vẫn là vợ anh ta chật vật lắm mới ngỏng cổ khỏi bàn mạt chược, nói: “ Béo à, cô chỉ cần chỉ cho tôi chỉ cho tôi một nước sáng, tùy hai người đi đâu thì đi. Nhưng trước tiên vẫn phải kể chuyện thú vị cho tôi trước đã”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Chị dâu, em sớm biết là chị sẽ vì câu nói này mà, yên tâm, Tiểu Trần đang trên đường rồi. Chuyện thú vị kia, đợi sếp Phùng về rồi sẽ kể cho chị biết”.
Vợ Phùng Ngộ “Hừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa, chị ta nhìn Hứa Bán Hạ là phụ nữ, lại là kiểu mũm mĩm mà Phùng Ngộ tuyệt đối sẽ không thích. Tiếp xúc nhiều ngày, chị ta cảm giác người này cũng ổn, cho nên chị ta cũng yên tâm khi thấy chồng mình ra ngoài cùng Hứa Bán Hạ. Có Hứa Bán Hạ ở đó, bọn họ hẳn là sẽ không đi mấy chốn mua sắc tìm vui gì đó, dù sao cũng phải cố kỵ dè chừng chút ít.
Đợi Tiểu Trần đến nơi, Phùng Ngộ mới lưu luyến rời bàn mạt chược, đi một bước lại ngoảnh lại ba bước. Thấy giờ cơm vẫn còn sớm, hai người đến văn phòng ngồi tán gẫu. Phùng Ngộ gần như vừa ngồi xuống đã hỏi ngay: “Chuyện gì thú vị? Nói mau”.
Hứa Bán Hạ cười kể lại tình hình hôm nay nhìn thấy ở công ty Cầu Tất Chính cho anh ta, một bên rút bản đồ mà Phùng Ngộ đặt trên bàn, nói: “Đó, chính là chỗ này, anh và Quách Khải Đông đã sớm quen thuộc chỗ này phải không?”.
Phùng Ngộ nhìn kỹ, lắc đầu thở dài: “Nói thế nào thì A Quách cũng là tôi giới thiệu để quen biết sếp Cầu, sao có thể làm ra chuyện không nên làm như vậy được, tôi còn tưởng cậu ta là thành phần trí thức, để ý thể diện chứ. Cũng không biết cậu ta cán nguyên liệu cho sếp Cầu lấy giá bao nhiêu, đoán cũng không thấp, sếp Cầu lại không chịu bỏ thời gian học hỏi, không biết giá cả thị trường. Chỗ cô chỉ thì tôi không biết, nhưng tôi đoán bên trong chắc định có mờ ám”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Sếp Cầu làm gì có chuyện không chịu học, ông ta chỉ khinh thường học những thứ ấy thôi. Chiều nay tôi qua chỗ ông ta, ông ta còn nhiệt tình học máy tính với một cô gái nhỏ đấy”.
Phùng Ngộ nghe vậy cười đáp: “Chuyện này ấy à… ha ha, A Quách cũng từng phàn nàn với tôi, nói sếp Cầu đồng ý để một nhân viên công vụ học lái xe, công ty thanh toán tiền học không nói, mà thời gian cũng chỉ coi như có mặt thôi. Tôi nói với A Quách, khổ chủ không vội thì cậu ta vội cái gì, dù sao thì cũng là tiền của sếp Cầu, ông ta thích tiêu thế nào thì tiêu thế ấy, A Quách xót cho ông ta làm gì. A Quách nói sếp Cầu cứ như vậy thì công việc của cậu ta khó trôi, đúng là, có gì mà khó trôi? Đưa một cô gái đến làm thư ký cho sếp Cầu chẳng phải là xong chuyện rồi à?”
Hứa Bán Hạ nghe xong thì cười, cảm thấy Quách Khải Đông này kỳ lạ thật đấy, ‘chỉ cho phép quan chức phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn*’, chính anh ta cũng mắt trước mắt sau ăn tiền của sếp Cầu cơ mà.
* Nguyên văn: 只许州官放火,不许百姓点灯” ý chỉ mình làm việc xấu thì được nhưng không cho người khác làm vậy.
“Tôi nhớ sếp Quách cũng xuất thân từ xí nghiệp quốc doanh, khả năng là phương diện quản lý tương đối khó. Nếu như anh ta là thuộc hạ của anh, trông thấy anh ngả bàn chơi mạt chược ngay trong phòng họp, anh nói xem có tức hộc máu không? May mắn sếp Cầu cũng chỉ học ít máy tính thôi, ha ha, đúng rồi, trước kia sếp Cầu làm gì vậy?”.
Phùng Ngộ không khách sáo cười đáp: “Béo à, so với người thu phế liệu như cô thì ai cũng xuất thân mạnh hơn chút đấy, cô nói xem, một cô gái đang yên đang lành không chịu sao cứ thích đi thu phế liệu? Trước đây, vợ chồng sếp Cầu mở một cửa hàng buôn bán nhỏ ở Miếu Thành Hoàng Thượng Hải*, về sau làm ăn ngày càng lớn, tích đủ tiền trong tay thì kinh doanh vật liệu thép. Khi ấy, không biết ông ta quen biết trưởng phòng của mấy xưởng thép gì đó thì phải, đi theo người đó phát tài, hiện giờ không làm tiếp được nữa nên mới nghĩ đến mở xưởng. Cái người này không chịu cầu tiến cũng không phải ngày một ngày hai đâu, nếu không thì A Quách cũng không lén lút sau lưng giễu cợt ông ta không có học thức, mà A Quách làm vậy cũng hơi thiếu phúc đức một chút”.
* Miếu Thành hoàng Thượng Hải là một ngôi miếu Thành hoàng tại Phố cổ Thượng Hải, Trung Quốc. Ngôi miếu là nơi thờ cúng ba nhân vật trong lịch sử Trung Hoa được tôn là Thành hoàng của Thượng Hải. Tên gọi “Thành hoàng Miếu” cũng được dùng để chỉ khu vực thương mại xung quanh ngôi miếu.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Không biết sếp Quách nhìn người thu phế liệu như tôi thế nào đây”.
Phùng Ngộ cười: “Cô còn chưa lọt vào mắt A Quách đâu, tôi làm bạn với cậu ta nhiều năm, cho nên cậu ta cũng sẽ không nói tôi. Ngay cả Ngũ Kiến Thiết cũng không thoát khỏi miệng thối của A Quách, Ngũ Kiến Thiết là người lòng dạ hẹp hòi nhất, hiện giờ A Quách đều tránh ông ta khắp nơi”.
Hứa Bán Hạ nhìn đồng hồ đeo tay, đứng dậy nói: “Đi thôi, gần đến giờ rồi”. Hứa Bán Hạ không nói, thực ra Phùng Ngộ cũng chẳng lọt vào mắt Quách Khải Đông đâu, chuyện hôm đó trong quán trà đã biểu thị tất cả, nhưng mà tự dưng cô đi kiếm chuyện không đâu làm gì? Quách Khải Đông bòn tiền của Cầu Tất Chính, Phùng Ngộ biết cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn như vậy, cho nên nói cho anh ta nghe cũng chẳng sao, chia sẻ bí mật với bạn bè cũng là đạo lý chung sống với bè bạn mà thôi. Nhưng nếu cô nói ra Quách Khải Đông nói sau lưng Phùng Ngộ, nhất định chuyện đó sẽ chọc giận Phùng Ngộ. Mặc dù quan hệ của cô với Phùng Ngộ rất tốt nhưng cớ gì phải làm dây dẫn nổ đây, tốt nhất cứ đứng ngoài xem chuyện? Cô không nói, tự nhiên sẽ có người khác nói, hơn nữa, đây cũng không phải vấn đề về nguyên tắc, không tổn hại gì tới lợi ích của Phùng Ngộ, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
(Truyện được đăng tại Vouusontrang.com)
Đến chỗ đậu xe, Phùng Ngộ nói nhỏ với Hứa Bán Hạ: “Béo này, ăn xong tôi sẽ đến chỗ Tiểu Lý một lúc, vợ tôi gọi điện hỏi thì cô nhớ nói giúp tôi nhé”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Một câu”. Phùng Ngộ mới quen Tiểu Lý vào năm ngoài, Tiểu Lý này là thành phần trí thức của công ty, thu nhập không thấp, đơn thuần chỉ vì tình yêu nên mới ở bên Phùng Ngộ. Cô ta chưa từng đòi tiền của Phùng Ngộ, cũng chưa từng dây dưa với anh ta, cho nên Phùng Ngộ đối với cô ta rất thật lòng, chưa bao giờ đưa cô ta ra ngoài. Cũng chỉ Hứa Bán Hạ biết có một người như vậy nên Phùng Ngộ cần Hứa Bán Hạ yểm trợ.
Hứa Bán Hạ lái xe theo sau Phùng Ngộ, lúc này dường như đã ném mọi chuyện về bãi đất bồi bị nhuốm đen ra sau đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.