Không Được Vãng Sinh

Chương 40: Câu chuyện của dì Tu




Tạm biệt Đồng Kiêu Kỵ xong Hứa Bán Hạ lập tức chạy thẳng đến khu biệt thự, cô có hơi không yên tâm về đám anh em của A Kỵ, đám anh hùng liều mạng kia không biết sẽ làm ra cái gì, cô phóng xe nhanh hết mức, lúc này trời đã sáng. Nếu là mùa hè, thì ở phía đông đã hiện lên ánh sáng, nhưng bây giờ vẫn là mùa đông, nên xung quanh vẫn còn tối đen.
Hứa Bán Hạ không hiểu, mọi chuyện rõ ràng như vậy, tại sao Cao Dược Tiến không chấp nhận, dù dì Tu có là ân nhân cứu mạng nhưng có thể quan trọng hơn con gái sao? Nhìn Cao Dược Tiến quan tâm đến việc Tân Di suýt sinh non khác xa so với sự nhiệt tình dành cho dì Tu, Hứa Bán Hạ không thể không nghi ngờ hôm nay Cao Dược Tiến có phải có gì đó bất thường hay không? Hay lý do của việc bất thường này là vì ông ta chán ghét Hứa Bán Hạ. Ghen hả? Vậy thì có hơi buồn cười.
Đã đến cổng bảo vệ của khu biệt thự, quả nhiên thấy dì Tu bị trói ngồi xổm trên đất, hai huynh đệ của A Kỵ đang đứng canh bên cạnh, trông bọn họ có chút lo lắng, Hứa Bán Hạ chỉ liếc nhìn dì Tu một cái, cũng không để ý tới bà ta nữa, đi lại gần đàn em của A Kỵ lấy trong ví ra một xấp tiền đưa cho bọn họ đi ăn tối, đuổi bọn họ đi trước sau đó cô mới đến cởi trói cho dì Tu: “Cần gì phải làm vậy, tuổi tác lớn như thế còn chơi trò bỏ trốn, thật là, buổi tối hôm nay hai giới hắc bạch của cả thành phố đều điều động người đi tìm bà, có phải bà cảm thấy tự hào lắm không? Để đền đáp bà khắp thành đã đi theo bà, có phải bà nên nói cái gì không? Cho dù bà nói cái gì, tôi cũng sẽ lắng nghe”.
Nhưng dì Tu không nói gì, chỉ ngồi xổm dựa vào tường như tù nhân, hai tay ôm ngực, toàn thân run rẩy, dáng vẻ giống như vừa lạnh, vừa sợ hãi. Mà búi tóc vốn dĩ được búi tròn đã bị rơi từ lâu ra, mái tóc xõa xuống che khuất khuôn mặt trắng nõn già nua, bà ta cúi đầu xuống thấp, không thấy rõ vẻ mặt hiện tại của bà ta. Bà ta vẫn ngồi xổm trên mặt đất, trên đường Hứa Bán Hạ tới đây đã nghĩ sẽ thay Tân Di tát bà ta hai cái để trút giận, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của người này, cô chỉ cảm thấy nếu mà đánh bà ta sẽ làm bẩn tay Hứa Bán Hạ cô, thấy bảo vệ đang tò mò nhìn sang đây, trong lòng cô không vui, lập tức ôm dì Tu lên, nhét bà ta lên xe, đưa bà ta đến biệt thự ven hồ.
Đi đến cửa, cô cũng không nói chuyện, chỉ lấy chìa khóa trong túi dì Tu ra, loại cửa này nếu muốn ra vào cần có chìa khóa riêng, Hứa Bán Hạ vốn ưa thích máy móc nên lần đầu tiên đến đây đã nhìn ra được.
Trong phòng khách vẫn còn mùi thuốc lá, nhưng Hứa Bán Hạ cũng không quan tâm, ném dì Tu lên ghế, cầm thức ăn cho chó đi điều phối bữa ăn cho Phiêu Nhiễm. Phiêu Nhiễm cực khổ một đêm, cũng nên ăn rồi. Chỉ là bây giờ người cũng đói rồi, phải làm sao bây giờ?
Một lúc sau, cửa lại mở ra, Cao Dược Tiến đã trở về, Hứa Bán Hạ nhìn ông ta, sau đó nhìn lại đồ ăn cho chó mà Phiêu Nhiễm còn chưa ăn xong, cười lạnh một cái, ôm Phiêu Nhiễm lên nói: “Đi, chúng ta về nhà ăn cơm”. Cũng không để ý tới Cao Dược Tiến, tự cô rời đi.
Cao Dược Tiến thấy vậy thấp giọng nói: “Đứng lại, bác kiểm tra cho dì Tu một chút, nếu có gì không hay xảy ra, bác sẽ hỏi chuyện cháu”.
Hứa Bán Hạ giễu cợt đứng lại, nói: “Bác nhắc cháu mới nhớ Mèo Hoang còn bảo cháu tát bà ta hai cái, suýt chút nữa cháu đã quên mất rồi. Sếp Cao đúng là có hiếu với dì Tu, sợ là mẹ của sếp Cao còn sống cũng không được bác đối xử hào phóng như vậy. Tiểu Dương Lâu, biệt thự gần hồ, toàn bộ nội thất nhập khẩu ở Thượng Hải mà bà ta thích đều mua, quần áo tơ lụa và lông nhung, vậy mà còn gọi là người giúp việc. Mọi người vào cửa đều phải nhìn mặt bà ta mà làm, cả Mèo Hoang cũng bị khi dễ, bắt nạt, chứ nói gà mẹ của A Kỵ và A Kỵ. Làm kỹ nữ mà còn muốn được lập đền thờ. Đã thấy người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy, lớn tuổi rồi còn giở trò lưu manh với con rể của ông chủ. Còn dám ác nhân cáo trạng trước, nói hổ thẹn không dám nhìn ông chủ, nói còn hay hơn hát. Bây giờ bà ta thành công rồi, chỉ diễn một màn khổ nhục kế nho nhỏ như vậy, mà đã khiến cha con ông chủ sau này không gặp mặt nhau nữa. Chiêu này đủ độc đấy, chỉ có loại phụ nữ hiểu biết tri thức, lễ nghĩa như bà ta mới nghĩ ra được thôi”.
Được thôi, nếu muốn cô ở lại thì phải để cho cô nói, Hứa Bán Hạ dứt khoát ngồi trên ghế trong phòng ăn, chậm rãi nói hết những chuyện chưa kịp nói trong bệnh viện.
“Cháu đừng có mà châm ngòi ly gián, tiền của bác, bác muốn cho người nào thì kệ bác”. Cao Dược Tiến nói xong mím môi không để ý đến cô, quỳ xuống nhìn người vẫn nằm yên trên ghế không nhúc nhích, chỉ có bả vai của dì Tu run lên nhè nhẹ, mái tóc rối bù phủ lên mặt, từng sợi tóc ẩm ướt, có dính trên áo, có dính vào mặt. Chỉ có tiếng khóc nức nở nho nhỏ phát ra, nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Bộ dáng này, so với năm đó lần đầu gặp ông ta còn chật vật hơn. Cao Dược Tiến rất muốn giúp dì Tu vén tóc dính trên mặt ra, nhưng ông ta biết dì Tu là người luôn cắn răng nuốt nghẹn vào lòng, luôn luôn không muốn cho người khác thấy dáng vẻ chật vật của mình, càng sẽ không nói bất cứ chuyện gì, hai tay ông ta chần chừ một chút, cuối cùng vẫn không làm gì, đứng lên đi đến phòng dì Tu lấy chăn mỏng ra đắp cho bà ta.
Hứa Bán Hạ sững sờ nhìn tất cả, Cao Dược Tiến ngang ngược, bá đạo vậy mà cũng đối xử với người khác dịu dàng như vậy, là do trình độ lừa gạt của dì Tu quá tốt hay là ông ta vốn tốt bụng như vậy? Nhưng nghĩ lại, ông ta cũng hết lòng quan tâm săn sóc Mèo Hoang, nếu không phải Mèo Hoang để lại vết thương trong lòng ông ta, ông ta cũng sẽ không độc ác tới mức không để ý tới, xem ra trước giờ là do cô có thành kiến với ông ta. Chỉ nhìn thấy tiền bạc của ông ta mà không thấy bản chất của ông ta.
Làm xong mọi chuyện, Cao Dược Tiến nghiêm mặt đi tới tủ rượu lấy một chai rượu đỏ, ngồi vào bàn ăn, cũng không nhìn Hứa Bán Hạ, chỉ ủ rũ nói: “Đi tới nhà bếp làm chút gì để ăn đi”.
Hứa Bán Hạ xòe hai tay: “Không biết nấu”. Nhưng cô vẫn đứng dậy, đi tới tìm trong tủ lạnh. Lấy đồ ăn bỏ vào lò vi sóng làm nóng, cô vẫn biết. Đảo mắt qua thấy Phiêu Nhiễm đã ăn sạch thức ăn cho chó trong đĩa.
Cao Dược Tiến ở sau lưng cô nói lại: “Cháu có phải phụ nữ không vậy?”.
Hứa Bán Hạ nói: “Mèo Hoang là bác tự tay nuôi lớn, rõ ràng bác cũng không phải là phụ nữ”. Vừa nói, cô vừa lục tủ lạnh, đĩa gà hầm rượu ở trong tay Hứa Bán Hạ là món duy nhất được nấu chín trong tủ lạnh, những thứ khác đều là đồ sống chưa nấu, Hứa Bán Hạ không biết làm gì với những loại rau củ. Suy nghĩ hồi lâu, Hứa Bán Hạ mới nhớ tới khi còn nhỏ cô từng luộc trứng nên lấy vài quả trứng, rửa sạch rồi ném vào nồi nước lạnh. Tuy nhiên các loại bếp gas không làm khó được cô, tìn hai, ba cái, cô tìm thấy bình ga, bật bếp lửa bắt đầu nấu.
Cuối cùng Cao Dược Tiến vẫn lo lắng cho dì Tu, đi ra ngoài xem một chút, thấy bà ta núp ở bên trong chăn, không có nghe thấy tiếng khóc của bà ta nữa, chẳng qua là cả đầu đều chui vào trong chăn, càng nhìn không rõ. Thân thể vẫn co rúm lại như cũ, dưới lớp chăn nhìn thân thể càng gầy yếu, Cao Dược Tiến cúi đầu, cẩn thận lắng nghe, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở, người đang khóc hô hấp sẽ không đều vậy, cách lớp chăn vẫn nghe thấy. Lúc này ông ta mới yên tâm, bước vào phòng ăn còn tiện tay kéo cửa kính đóng lại.
Thấy Hứa Bán Hạ ở trong bếp chắp tay sau lưng nhìn cái nồi, cảm thấy có chút bất lực. Người này nhìn thế nào cũng không phải là người thuộc về phòng bếp, đành phải bước tới hỏi: “Nấu cái gì đó?”.
Có người thình lình bước vào, Hứa Bán Hạ giật mình, sau đó bình tĩnh nói: “Trứng luộc chấm xì dầu”.
Cao Dược Tiến gật đầu, mở tủ lạnh ra tìm, một lúc sau mới lấy ra một hộp đậu phộng, nói: “Chiên một ít đậu phộng, ở đây còn có dưa chuột, cháu rửa sạch đi”.
Hứa Bán Hạ nhìn lướt qua đồ trong tay Cao Dược Tiến, không khỏi ngáp một cái, không giấu được vẻ mệt mỏi nói: “Hay là như thế này đi, bác chờ cháu, cháu ra ngoài tìm quán ăn sáng mua vài món về, dù sao cũng ngon hơn mấy món cháu nấu”.
Cao Dược Tiến nói: “Không, hiện tại cháu không sợ bác, cũng không cần tiền của bác, để cháu lái xe đi ra ngoài, chắc chắn cháu sẽ chạy thẳng về nhà ngủ, cháu đi ra đi, để bác làm”.
Hứa Bán Hạ không phản bác được, kế hoạch nhỏ của cô bị Cao Dược Tiến nói trúng rồi. Cô đành phải lùi lại nhường vị trí cho ông ta, có chút không tin tưởng. Nhưng nghĩ lại thì thấy vẫn tin được, nghe nói là Cao Dược Tiến đã từng trải qua nghèo đói, bụng đói thì cái gì cũng có thể thành đồ ăn, nên chắc nấu ăn cũng không thành vấn đề. Cô đứng sau lưng Cao Dược Tiến duỗi lưng, thật là buồn ngủ. Nhưng phải lấy cái gì để mở bình rượu đỏ kia đây? Chỉ phải đi tìm dụng cụ, tìm cả buổi, cũng không biết dì Tu cất ở đâu, đành phải dùng phương pháp nguyên thủy nhất, lấy một cái khăn đệm ở trên tường, rồi nện đáy bình rượu vào tường một cái, nút chai từ từ bung ra. Đến khi cái nút lòi ra hai phần ba, Hứa Bán Hạ ngáp một cái dùng lực kéo nút bình ra, lập tức có một mùi hương ngọt ngào, dịu nhẹ thấm vào tim gan, rượu ngon.
Một lúc sau, Cao Dược Tiến cầm một đĩa đậu phộng tỏa mùi thơm nồng bước ra, còn có một đĩa dưa chuột xanh, hai đĩa đều trông rất đẹp mắt, Hứa Bán Hạ chợt nhớ đến trứng luộc của cô còn trên bếp, cô vội vàng chạy vào tắt lửa, nhớ lại chi tiết luộc trứng khi còn nhỏ, cô ném trứng vào nước lạnh, cũng bày lên đĩa giống mấy món ăn rồi bưng ra bàn.
Cao Dược Tiến liếc nhìn trứng gà, bỗng nhiên cảm xúc trong lòng nổi lên: “So ra thì thế hệ của cháu so với thế hệ của bọn bác còn hạnh phúc hơn nhiều”.
Không tìm thấy ly rượu, Hứa Bán Hạ lấy ra hai cái chén. Rót rượu đỏ vào trong chén sứ trắng như ngọc, rất xinh đẹp. Hứa Bán Hạ ngáp một cái nói: “Tin chắc sếp Cao chắc chắn không giữ cháu lại để ngồi tưởng nhớ lại hồi ức, có chuyện gì cứ nói thẳng, cháu còn phải về nhà đi ngủ”. Cô gắp một hạt đậu phộng bỏ vào miệng, nhưng thấy mềm nhũn: “Bác nấu thật sự rất tệ đó, đậu phộng không giòn chút nào”.
Cao Dược Tiến nói: “Cháu thì biết cái gì, đậu phộng còn nóng không giòn, khi nguội mới giòn”.
Hứa Bán Hạ dụi dụi mắt nói: “Sao không chịu nói sớm”. Cô cầm đĩa đậu cất vào ngăn đá tủ lạnh, Cao Dược Tiến vừa nhìn đã phải thốt lên, người này thiếu kinh nghiệm sống, nhưng bộ não rất tốt, thoắt cái đã tìm ra cách giải quyết tuyệt vời.
“Thanh niên như cháu sao lại dễ mệt mỏi hơn bác vậy? Đúng là quá vô dụng”. Đã tìm được dì Tu, Cao Dược Tiến cũng không còn lo lắng như lúc đầu, lúc này lý trí áp đảo tất cả, lời nói và hành động chứa đầy đạo lý.
Hứa Bán Hạ nghĩ ngợi một lúc mới nghĩ ra sao cô lại mệt mỏi như vậy, từ tối hôm qua đến giờ cô có được nằm ngủ đâu: “Bác cũng thử xem đi, đầu tiên lái xe chạy như bay trong hai tiếng đến sân bay Thủ đô, sau đó bay đến Thượng Hải, rồi giục tài xế từ Thượng Hải về nhà, người sống cũng bị tra tấn tới chết. Cháu không được như bác, khắp nơi đều có kẻ nịnh nọt đưa đón. Nói đi, có chuyện gì?”. Cô rất bực bội.
Lúc này Cao Dược Tiến cũng không tức giận, nhìn Hứa Bán Hạ giống như bạn rượu tri kỷ, cụng ly với Hứa Bán Hạ một cái, tự mình uống một ngụm rượu, nói: “Bác nói cho cháu nghe quan hệ của bác với dì Tu. Sau khi nghe xong, nếu cháu thấy cháu sai, thì phải lập tức xin lỗi dì Tu”.
Hứa Bán Hạ chế nhạo nói: “Hành vi của bà ta đối với A Kỵ, không phải là dục vọng che mờ lý thì cũng là tinh thần có vấn đề. Cả hai đều không đáng để cháu xin lỗi”.
Cao Dược Tiến cười nói: “Nếu như bác cho cháu sáu mươi triệu, cháu có tính xin lỗi không?”.
Hứa Bán Hạ không khỏi suy xét một chút, hồi lâu mới nói: “Nếu chỉ là một lời nói, không bắt cháu làm gì nữa thì có thể. Nhưng nếu liên lụy tới A Kỵ, và Mèo Hoang thì không làm. Đưa tiền đây, cháu đi xin lỗi”.
Cao Dược Tiến khinh thường cười, nói: “Cháu làm thật sao? Dễ dàng khuất phục như vậy?”.
Hứa Bán Hạ nói: “Bớt cao thượng đi, tuy nhìn bác bây giờ luôn có năm, sáu người theo sau, lúc trước không có tiền không phải cũng luôn lấy khuôn mặt tươi cười ra phục vụ khách hàng sao? Đưa chi phiếu cho cháu xong, cháu sẽ ngay lập tức soạn lời xin lỗi. Cháu biết bác đã mượn xác đưa vòng tiền ra thị trường thành công, đang rất sung sướng, muốn dùng tiền để đập người”.
Lúc này Cao Dược Tiến mới phát hiện, chính ông ta mới là người bị động, vốn dĩ ông ta muốn trêu chọc Hứa Bán Hạ, nhưng không ngờ bởi vì giả cao thượng mà bị Hứa Bán Hạ giễu cợt ngược lại, vừa rồi cũng không vì vừa muốn tiền vừa mặt mũi mà để ông ta ném cái câu đã là kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ về lại cho cô, thay vào đó cô lại trần trụi đi thẳng vào vấn đề. Lúc này, Cao Dược Tiến ngược lại không biết chính ông ta tốn tiền mua lời xin lỗi của cô, chỉ đành cười cười phủ nhận. Biết chắc Hứa Bán Hạ sẽ bày ra vẻ mặt thành khẩn đi xin lỗi, nhưng làm vậy có tác dụng gì? Chuyện vẫn không giải quyết được, mấu chốt không phải nằm ở cô, mà là Tân Di.
Tuy nhiên, Cao Dược Tiến cũng không ngồi không, ông ta cười nói: “Bác chỉ dùng sáu mươi triệu để dụ dỗ mà cháu đã lộ hết bản chất ra rồi”.
Hứa Bán Hạ không biết tại sao Cao Dược Tiến lại nói nhiều như vậy, nói: “Nói ít thôi, cháu cũng hỏi bác một câu tương tự, nếu dì Tu bị dục vọng che mờ lý trí hoặc là bị bệnh thần kinh, ông có xin lỗi Mèo Hoang không? Xin lỗi A Kỵ không? Xin lỗi mẹ của A Kỵ không? Người khác không nói, chứ mẹ của A Kỵ bị bà ta chèn ép, đến bây giờ bà ấy còn không dám động vào điện thoại”.
Cao Dược Tiến nói: “Bác không mặt dày như cháu nên không nói ra được. Nhưng bác sẽ bồi thường cho bọn họ”.
Hứa Bán Hạ “Hừ” một tiếng nói: “Nói hay thật, thể diện của bác là thể diện, thể diện của dì Tu là thể diện, chẳng lẽ của người khác thì không phải? Cháu hỏi bác, tuy rằng lúc trước Mèo Hoang càn quấy, nhưng cô ấy là loại người không nói đạo lý sao? Con gái bác, bác biết rõ nhất. Hôm nay Mèo Hoang làm ầm ĩ đến mức phải vào bệnh viện giữ thai, cũng không biết có ảnh hưởng gì đến đứa trẻ không. Nếu có bị gì, thì đó là của chuyện cả đời của cháu ngoại bác, bác có thể bù đắp được không? Thật ra thì bố mẹ của đứa trẻ chỉ tát bà ta hai cái đã là nhẹ rồi. A Kỵ đã nể mặt mũi của Tân Di mà kiềm lại bớt rồi, nếu không theo tính tình của A Kỵ, bác đã quên trước kia A Kỵ đánh bạn trai cũ của cháu như thế nào rồi hả? Chính bác bình tĩnh suy nghĩ lại đi, bác có phải vì định kiến của bác, bởi vì ấn tượng ban đầu luôn cho rằng dì Tu là kẻ yếu, chỉ cần có ai đối chọi với dì Tu, người đó đang bắt nạt dì Tu. Bác nghĩ oan cho bọn cháu, bà nội bác chứ”.
Mặc dù lúc ở bệnh viện Hứa Bán Hạ đã nói những lời tương tự, nhưng lúc đó nửa đêm khuya khoắt người còn đang mất tích, lòng Cao Dược Tiến nóng như lửa đốt, không nghe vào chuyện gì, lúc này nghe Hứa Bán Hạ nói vậy cũng không có tức giận muốn hộc máu nữa, dù cuối câu còn chửi bà nội bác nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Quả thật Hứa Bán Hạ còn chưa nói đến tình huống xấu nhất, lỡ như Mèo Hoang bị sảy thai thì sao? Nếu chuyện đó xảy ra, đôi vợ chồng son có thể sẽ giết người. Tuy nhiên sau ngày hôm nay, hai đứa nó và dì Tu chắc chắn sẽ không gặp mặt nhau nữa. Với sự nóng nảy của con gái ông ta, không biết sau khi xuất viện sẽ làm gì nữa. Trong lòng Cao Dược Tiến nổi sóng to gió lớn, trên mặt lại lộ vẻ mệt mỏi, Hứa Bán Hạ nhìn thấy cho rằng ông ta biết mình sai nên mới mệt mỏi như vậy.
Cao Dược Tiến nghĩ ngợi, cuối cùng không khỏi thở dài nói: “Chuyện gia đình đúng là phức tạp. Là bác đã dặn dì Tu đừng để Tân Di nghe điện thoại. Dì ấy luôn nhát gan, xem lời nói của bác như thánh chỉ, nên dì ấy không để cho Tân Di nghe điện thoại là chuyện có thể hiểu được”.
Hứa Bán Hạ giễu cợt nói: “Coi lời nói của bác như thánh chỉ sao? Bác cũng quá đề cao bản thân rồi đó. Không phải lúc trước bác đã nói ở đây vốn định dùng gỗ đỏ sao, kết quả bị dì Tu phản đối, bác đành phải phái người theo bà ta đi Thượng Hải, mua gỗ tử đằng về làm bàn ghế. Cho dù là người vợ đã chết của ông cũng sẽ không phản đối gay gắt vậy, địa vị dì Tu chỉ là một người giúp việc chứ có phải là bà chủ đâu? Dì ấy mà trẻ lại vài tuổi, còn có thể nói là hai người yêu nhau…”.
Cao Dược Tiến nghe vậy lập tức nói: “Vớ vẩn”. Hứa Bán Hạ không để tâm, tiếp tục lời nói: “Nhưng hai người kém nhau mười mấy tuổi, vì vậy cháu chỉ có một cách giải thích là bà ta luôn lợi dụng lòng báo ân của bác. Bề ngoài bà ta làm cho vị trí của bản thân thật thấp và xây dựng hình ảnh bản thân yếu ớt, để bác càng thấy tội lỗi và càng muốn bồi thường cho bà ta hơn. Lúc nãy tôi vừa nói, có giúp việc nhà ai lại dùng tơ lụa lông nhung? Cho dù bác đốt tiền, thì xin hỏi sếp Cao, mẹ của bác có được đối xử tốt như bà ta không? Cháu sợ mẹ bác ở dưới âm phủ nhìn lên thấy những chuyện này chắc tức giận đến mức dậm chân, à… Không phải sẽ dậm chân, phải đổi thành hộc máu mới đúng”.
Nói đến đây, cô biết rõ còn cố ý hỏi: “À, tự nhiên cháu rảnh rỗi đi quản chuyện của nhà bác làm gì vậy?”.
Cao Dược Tiến ngồi nghĩ ngợi một lát, cảm thấy Hứa Bán Hạ nói cũng không phải không có lý, nhưng không tình nguyện tin tưởng, cảm thấy cô đang đánh chó mù đường. Nghĩ nửa ngày, đầu óc loạn cả lên, nói câu: “Đậu phộng có thể lấy ra được rồi”.
Lúc này Hứa Bán Hạ mới sực nhớ ra còn đậu phộng, nhảy dựng lên lấy đậu phộng ra, bên ngoài đã bọc một lớp đá. Khi trở lại bàn lập tức gắp một ít lên ăn, quả thật rất giòn, chỉ là lạnh đến rụng răng: “Trời ạ, đông cứng thành Băng Phách Thần Châu luôn rồi. Cháu phải ăn từng hạt một, nếu không linh hồn của cháu sẽ bị đông lạnh mất”.
Cao Dược Tiến không đọc tiểu thuyết võ hiệp, không biết Băng Phách Thần Châu là gì, tưởng là kem gì đó, lúc Hứa Bán Hạ đặt lên bàn, ông ta lập tức gắp một viên ăn, mùi vị rất ngon, nhưng mà lạnh thật. May là trong nhà bật máy sưởi đủ ấm, Phiêu Nhiễm đã nằm ngủ trên mặt đất từ lâu.
Hứa Bán Hạ thấy Cao Dược Tiến không nói gì, lại nói: “Cháu với bác cứ bình đẳng mà nói đạo lý với nhau là được rồi, làm gì mà nổi giận, còn dọa không tiếp tục đảm bảo cho cháu nữa. Thật ra cháu hiện giờ không cần đến đảm bảo của bác, để cho bác ký tên không phải là để lại thể diện cho bác sao, để bác giữ được cảm giác hài lòng cho cháu”.
Cao Dược Tiến nghe xong, gần như nghẹn họng, lời này là sao? Thì ra đứng ra đảm bảo cho cô chính là vì tốt cho ông ta: “Được rồi, được rồi, cảm ơn cháu, bác thật không tốt khi chiếm lợi của cháu, cháu đừng cố làm khó bác, bác cũng phải giữ lại cái mặt già này”.
Hứa Bán Hạ hừ một tiếng, chẳng muốn nói nữa, đùa giỡn một chút thì được, đùa thêm nữa thì chính là con nít. “Được rồi, lý do của cháu đại khái là thế đấy, không muốn nói xin lỗi cũng được. Nhưng bác phải rót đầy chén uống hết, cháu sẽ xem như bác đã xin lỗi”.
Cao Dược Tiến lại suýt nữa nghẹn họng, cái gì, cô cho rằng cô nói đúng?
“Cô Béo, chính cháu cũng suy nghĩ lại đi, có lẽ cháu cũng đã có phán đoán rồi. Nguyên nhân chưa chắc chỉ có hai điều cháu vừa nhắc tới, hơn nữa dì Tu cũng không phải là người mưu mô như vậy. Bác biết dì Tu từ năm mười bảy tuổi đến bây giờ, dì ấy chắc chắn không phải là loại người như vậy, chỉ là có chút quái gở. Bác sẽ rót đầy chén rượu này, nhưng bác sẽ đặt nó ở đây, đợi bác nói xong, chúng ta sẽ quyết định xem cháu sẽ uống nó hay bác uống”. Nói xong, ông ta thực sự rót một cái chén rồi đặt nó giữa hai người.
Hứa Bán Hạ cầm lấy chai rượu, đổ đầy chén của mình, đẩy ra giữa, lẩm bẩm nói: “Cháu sẽ không uống chén bác đã uống. Nếu sai cháu sẽ uống chén này”.
Cao Dược Tiến cảm thấy thấy buồn cười, trong lòng ông ta biết Béo này không sợ ông ta, không chỉ vì cô không sợ, mà là bởi vì cô can đảm, thận trọng. Cho nên khi nói chuyện với cô, ông ta mới có thể cảm nhận được một chút cảm giác đối thủ ngang tầm mình. Nhưng bởi vì cô còn trẻ và là phụ nữ. Khi đối mặt với Hứa Bán Hạ, ông ta không tránh khỏi có chút nhàn nhã: “Sau khi bác tốt nghiệp trung học, mới mười sáu tuổi. Trong nhà ăn không đủ no, nên phải đi hỗ trợ làm nông. Cháu có biết hỗ trợ làm nông là gì không?”.
Hứa Bán Hạ ngáp một cái nói: “Bác có thể lược bỏ một ít công lao vẻ vang của bác rồi đi thẳng vào chủ đề luôn được không. Cháu làm sao có thể không biết hỗ trợ làm nông là gì?”.
Cao Dược Tiến gật đầu nói: “Được rồi, coi như là cháu biết. Khi đó bác và rất nhiều người cùng đi ra đường chờ tuyển chọn. Lúc đó bác còn không cao bằng cái cuốc, những người đến chọn đều không để mắt đến bác, cuối cùng có một vị bí thư của một thôn ở vùng núi rất xa chọn bác, anh ta còn thở dài nói rằng hôm nay đến muộn nên không chọn được người tốt”.
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, bây giờ ông ta cũng không cao, chỉ có điều là cô lười mờ miệng nên không thèm nói nữa, hôm nay biểu hiện của Cao Dược Tiến ở bệnh viện làm cô rất thất vọng, cô cảm thấy tố chất kém không có cách nào thay đổi, quýnh lên là lòi đuôi ra liền. Không giống như Triệu Lỗi, dù sa sút nhưng vẫn là ông chủ. Cho nên ông ta ngoài ánh hào quang chói mắt của tiền tài, thì cô chỉ nể mặt mũi ông ta là ba của Mèo Hoang thôi.
“Thôn ở miền núi đó nghèo lắm, bác lại đang tuổi phát triển, khẩu phần ăn không đủ, đến cuối mỗi tháng thì không còn gì ăn, nếu giun đất trông đẹp mắt một tí thì bác cũng sẽ miễn cưỡng ăn. Bởi vì mấy thanh niên bọn bác về nông thôn ăn không đủ no, nên thường đi trộm khắp nơi, thôn dân thấy vậy nên ghét bọn bác lắm. Ăn không đủ no sẽ bị thiếu máu, vào mùa hè năm thứ hai, lúc bác đang bắt ếch bên sông, đứng dậy quá mạnh, bởi vì thiếu máu, hai mắt lập tức tối sầm lại, bác rơi xuống sông. Bác không biết bơi, rơi vào trong nước lập tức bối rối, may mắn có dì Tu đi ngang qua nên đã cứu được bác. Bác không biết mọi chuyện diễn ra như thế nào, nhưng bác chỉ biết rằng dì Tu cũng suýt chết đuối”.
Cao Dược Tiến có chút kích động, dừng lại ăn vài hạt đậu, uống thêm một ngụm rượu. Vì đặt cược trước đó, Hứa Bán Hạ lập tức nói: “Tuy rằng bác đã uống rượu nhưng cháu sẽ không tính rằng bác đã xin lỗi đâu”. Thôi bỏ qua, lúc này lười đôi co với cô, mệt mỏi thật sự.
“Từ đó về sau, bác luôn ở bên cạnh dì Tu, nhưng dì ấy vốn là người nhát gan nên bác không tiện ngang nhiên đến nhà bọn họ, dì ấy thường mang nắm đồ ăn cho bác, lúc đó có ăn là tốt rồi, cho dù chỉ là bánh cám. Từ những gì dì Tu kể và mấy lời bàn luận của dân làng, bác biết được dì ấy không phải là người địa phương, nhà dì ấy ở ngoài núi, vì dì ấy là con cháu của một địa chủ, do sợ hãi phong trào giết hại địa chủ để chia lại ruộng đất nên cả gia đình bỏ trốn. Bởi vì bỏ trốn sớm nên họ đã vào sơn thôn này đăng ký hộ khẩu nhưng vẫn không thoát được. Dì Tu lớn lên xinh đẹp trắng trẻo, vào năm mười bảy, mười tám tuổi bị con trai của trưởng thôn cưỡng hiếp. Nhưng sau khi có thai, gia đình trưởng thôn lại không chịu nhận, đành phải gả cho một tên què. Tên què kia cũng không phải kẻ tốt, khi đứa trẻ sinh ra, biết không phải con của mình, ngay ngày hôm đó đã ném vào nước cho chết chìm. Tuy nó là nghiệt chủng nhưng mẹ con tương thông, sau hôm đó dì Tu ốm nặng, nhiều năm sau cũng không sinh thêm đứa nào. Thật vất vả dì Tu mới có thai lại, nhưng chưa kịp thành hình đã mất, nghe nói là một đứa bé trai. Tình cờ là chuyện đó xảy ra trước mấy hôm bác được cứu. Thì ra hôm đó dì Tu không còn can đảm sống, muốn nhảy xuống sông tự tử, kết quả dì ấy cứu được bác và bác cũng gián tiếp cứu dì ấy”.
Lúc này Phiêu Nhiễm ngẩng đầu nhìn ra ngoài, hai người bị động tác của nó hấp dẫn, cùng nhau nhìn ra phòng khách, dì Tu vẫn cuộn tròn mình không nhúc nhích, Cao Dược Tiến nói tiếp: “Sau này mới biết được, mấy nắm đồ ăn dì Tu cho bác ăn là dì ấy nhịn đói mới có. Lúc đó bác còn nhỏ, có ăn là mừng rồi, làm sao mà nghĩ được nhiều như vậy. Thời gian đó không có ai khá giả cả, lấy đâu ra lương thực dư? Sau này chuyện đó bị người khác biết nên trong thôn đồn rằng bác là tình nhân do dì Tu nuôi, bọn bác ngoại tình. Dì Tu bị chồng đánh, vừa xấu hổ vừa hận nên bỏ trốn trong đêm”.
Hứa Bán Hạ không nhịn được hỏi: “Với sức của bà ta, hiện tại bà ta còn không có chạy xa được, lúc đó làm sao có thể chạy? Là bác giúp bà ta đúng không?”.
Cao Dược Tiến không khỏi bật cười, nói: “Cháu đoán không sai, lúc đó bác cũng chạy cùng. Tuy nhiên bác đưa dì Tu lên xe lửa đi Thượng Hải, về sau không biết dì ấy sống như thế nào. Đến ngày bác phát đạt, dì ấy đến tìm bác, bộ dáng chật vật. Dì ấy không nói gì, bác cũng không hỏi”.
Hứa Bán Hạ ngạc nhiên nói: “Sao bà ta chuyên môn thích thanh niên trẻ tuổi vậy?”. Trong lòng cô rất muốn hỏi là lúc đó dì Tu có động tay động chân gì với Cao Dược Tiến không.
Cao Dược Tiến “À…” một tiếng, chợt nghĩ ra cái gì, cau mày suy nghĩ một lát, cuối cùng nghĩ không ra, quá mệt mỏi. Ông ta xoa xoa huyệt thái dương, mắng: “Cô Béo, cháu lại nói nhảm rồi. Dì Tu không phải người như vậy”.
Hứa Bán Hạ tò mò hỏi: “Cháu vẫn không hiểu một điều, tại sao trước kia Mèo Hoang luôn sợ dì Tu? Mèo Hoang còn nói mẹ của cô ấy cũng sợ dì Tu. Lúc bà ta tới tìm bác, vợ cũ của bác còn ở đó không? Thái độ của bà ta với vợ cũ của bác như thế nào?”.
Cao Dược Tiến nghĩ, dì Tu có vẻ không thích mẹ của Mèo Hoang lắm, hai người không hợp nhau nên ông ta mới chuyển dì Tu đến biệt thự này để bà ta dưỡng lão. Không biết vì nguyên nhân gì, Cao Dược Tiến muốn tìm hiểu rõ ràng, nhưng hôm nay đã quá buồn ngủ, đầu óc làm việc không được nữa, ông ta giận dữ nói: “Đừng truy cứu nữa, là bác sai, bác không nên để Tân Di đến đây, nếu không sẽ không xảy ra chuyện này. Bác uống chén rượu này”.
Hứa Bán Hạ nhìn Cao Dược Tiến uống rượu, nghĩ thầm ông ta nói xin lỗi rồi, nhưng lời xin lỗi có vẻ không thành tâm chút nào: “Vậy lúc bác ở trong bệnh viện chỉ trích cháu, có phải nên uống lại giống chén rượu này không?”.
Cao Dược Tiến do dự, nhất thời không nói nên lời. Ông ta tức giận chỉ trích Hứa Bán Hạ hình như còn vì lý do khác.
Hứa Bán Hạ nhìn ông ta, đứng dậy nói: “Được rồi, cháu không làm khó dễ bác nữa, cháu phải về nhà ngủ, bản thân bác phải rõ ràng, con gái vẫn là con gái… Mẹ nó, sao cháu lại xen vào việc nhà của bác nữa chứ, gặp sau”.
Nói xong Hứa Bán Hạ đến dẫn Phiêu Nhiễm đi ra ngoài, nhìn dì Tu nằm trên ghế, không hiểu sao vẫn muốn đá bà ta một cái. Bà ta là một người đáng thương, không sai, nhưng Hứa Bán Hạ luôn tin tưởng vào phán đoán của bản thân, bà ta không còn là người đàn bà có chồng đơn thuần ở thôn núi trước kia nữa, bây giờ bà ta là một kẻ mưu mô rất thâm sâu, từ lúc nhìn thấy bà ta nhìn đầu tiên ở trước cửa nhà, Hứa Bán Hạ đã nhìn rõ bà ta. Mà quan hệ của Hứa Bán Hạ cô với Cao Dược Tiến từ nay về sau sẽ rất phiền phức, khó chịu, sau này Cao Dược Tiến còn có bao nhiêu thể diện để kiêu ngạo trước mặt cô đây?
Cao Dược Tiến không có đứng dậy tiễn Hứa Bán Hạ, vươn tay lấy rượu do Hứa Bán Hạ để lại uống, lúc này trong lòng ông ta cũng nổi lên nghi ngờ. Ông ta khôn khéo hơn người, mặc dù biết Hứa Bán Hạ không phải là người tốt, lời nói luôn hướng về phía Tân Di và A Kỵ, suy luận rất tùy tiện, tuy nhiên nếu loại trừ mấy phỏng đoán kia, chỉ nghe những sự thật cô chỉ ra, dì Tu thật sự có rất nhiều chỗ đáng nghi ngờ.
Ông ta yên lặng nhìn về phía dì Tu, đến cuối cùng thì bà ta bị tâm thần hay là người có mưu kế thâm sâu như Hứa Bán Hạ đã nói?
Cũng may là Tân Di không sao, cuối cùng cũng tìm được dì Tu. Nhưng mà sau này, hai người này phải làm sao đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.