Không Được Vãng Sinh

Chương 41: Cổ tay mạnh mẽ




Hứa Bán Hạ chưa về nhà ngủ, quay ra bến tàu quan sát một chút, sớm như vậy mà đã có tàu hàng cập cảng, cánh tay dài của cần cẩu đang bận rộn dỡ hàng. Phía xa, một vòng mặt trời đỏ đã ló dạng, nhuộm lên mọi thứ ở bến tàu một lớp màu đỏ tươi, đó là màu của niềm vui và hy vọng. Mặt trời như thế này Hứa Bán Hạ đã thấy nhiều lần, nhưng một lần gặp là một lần xúc động. Ngay cả Phiêu Nhiễm cũng giống như bị lây nhiễm, sủa gâu gâu từ lúc mặt trời ngoi lên khỏi mặt nước biển.
Chẳng bao lâu, tất cả ánh sáng trên cần cẩu, trên cột đèn và trong phòng đều được thay thế bằng ánh sáng mặt trời, những công nhân bận bịu đi qua khi nhìn thấy Hứa Bán Hạ cũng nở nụ cười xem như chào hỏi, sau đó ai làm việc nấy, không cần người khác chỉ đạo, vì họ đã được đào tạo một cách bài bản rồi, người khác nhìn vào chắc chắn sẽ không tin đây là bến cảng chỉ mới hoạt động được nửa năm.
Một lúc sau, phía sau lưng cô có người lên tiếng: “Béo, không ngủ hả?”.
Hứa Bán Hạ không cần quay đầu nhìn cũng biết là giọng của ai, nhưng cô vẫn quay đầu lại đấm nhẹ vào ngực A Kỵ, nói: “Cậu làm rất tốt. Sao mẹ cậu lại đến bệnh viện thay ca sớm vậy? Đêm qua Mèo Hoang có sao không?”.
Khuôn mặt A Kỵ tràn ngập niềm vui. Cậu ta có thể nghe ra đây là lời khích lệ thật lòng của cô: “Mẹ em vẫn chưa đến nhưng ba của Mèo Hoang đã cho một người giúp việc đến chăm sóc cô ấy rồi, ông ấy cũng chuẩn bị qua xem, em sợ Mèo Hoang sẽ cảm thấy khó xử nên đi rời đi. Em đã nói nguyên nhân với cô ấy rồi, cô ấy cũng hiểu nếu em ở lại thì có thể lại cãi nhau một trận nữa. Cô ấy còn nói đêm qua không cảm thấy cơ thể có gì không ổn, nên cũng không có vấn đề gì lớn. Thật sự em sợ gần chết, lúc đánh nhau đổ máu rồi bị thương đến mức không đi được, trong lòng em chưa từng sợ hãi như vậy. Béo, sau này cái bà già kia phải xử lý như thế nào?”.
Hứa Bán Hạ thở dài: “Nhìn bà ta giống như một tấm giẻ rách, tôi không thể nào ra tay mà đấm bà ta được, tôi cũng không có thói quen đánh người già yếu. Tranh cãi với ba của Mèo Hoang một đêm, sau khi tìm được người, ông ta cũng đã tỉnh táo hơn rất nhiều, dù sao ông ta cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn. Nhưng từ những điều bất thường, có thể thấy cảm tình của ông ta dành cho người phụ nữ kia rất sâu, ông ta còn kể tôi nghe người phụ nữ đó đã từng chăm sóc ông ta như thế nào. Tôi cảm thấy đối với ông ta người phụ nữ đó giống như cha mẹ tái sinh. Sau này, cậu và Mèo Hoang nên tránh xa ra. Cậu cũng đừng để tâm đến mấy việc này, cũng may là Mèo Hoang không xảy ra chuyện gì, việc hôm qua cứ coi như là quá khứ đi. Nếu như ba Mèo Hoàng đã gọi người giúp việc đến chăm sóc cô ấy, còn tự đến thăm, điều đó chứng tỏ ông ta đã biết lỗi, muốn làm chút việc đền bù cho Mèo Hoang. Thật ra, nếu cậu không quay về đây thì hôm nay mối quan hệ giữa cậu và ông ta có thể phát triển theo hướng tích cực đó”.
Đồng Kiêu Kỵ nghe xong, hỏi: “Vậy chị có hỏi giúp em tại sao bà già kia lại hay động tay động chân với em không?”.
Hứa Bán Hạ cười, nói: “Tôi không phải không biết xấu hổ mà đi hỏi. Đoán chừng dì Tu lúc chạy trốn đến Thượng Hải đã gặp phải chuyện gì nên bản chất mới thay đổi như vậy. Sau này hai người gặp phải dì Tu nên tránh xa ra một chút, người phụ nữ kia tôi xem không rõ bản chất của bà ta lắm”.
Đồng Kiêu Kỵ gật đầu nói: “Em biết rồi, nhưng sau này sẽ không có cơ hội như thế nữa đâu. Béo, trước khi về nhà đi ăn chút gì đi. Em đãi, trứng vịt muối, cháo trắng hay là bánh bao thịt?”
Hứa Bán Hạ đi theo, trên đường có hơi ấp úng nói: “A Kỵ, tôi và Triệu Lỗi.. đang ở bên nhau”. Thật ra, cô rất muốn nói “Tôi đã cua được Triệu Lỗi rồi”, nhưng lời nói đến cửa miệng lại thay đổi, có chút nũng nịu.
Đồng Kiêu Kỵ suýt chút nữa té ngã: “Xảy ra khi nào? Sao một chút biểu hiện cũng không có vậy? Lúc trước Mèo Hoàng có nói với em là người không nói lý lẽ như ba cô ấy ở trước mặt chị lại trở nên rất nghe lời, cô ấy còn nói với em kêu chị đừng có leo lên ba cô ấy, nói ba cô ấy không phải người tốt, cô ấy cũng không muốn gọi chị là mẹ kế đâu. Em thấy chị không giống như là thích sếp Cao nên không nhắc chuyện này với chị, vậy mà không nhìn ra chị và sếp Triệu lại đang có gì nha”.
Mặt Hứa Bán Hạ đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ như con tôm hùm được nấu chín, một lúc lâu mới nói: “Chuyện diễn ra vào hôm kia, anh ấy đặc biệt đến dự sinh nhật của tôi”.
Đồng Kiêu Kỵ suy nghĩ một chút, lập tức nói: “Ây da, em sai rồi, em không nên gọi chị tới, làm ảnh hưởng đến chị rồi. Béo, sếp Triệu xem như xứng với chị”.
Hứa Bán Hạ giả vờ bình tĩnh cười: “Cậu không làm ảnh hưởng đến tôi đâu, anh ấy bận rộn nhiều việc, lúc cậu vừa điện tới thì tôi cũng đã tiễn anh ấy đi rồi. Còn nữa, dặn Mèo Hoàng đừng có nói bậy, sếp Cao không phải là người dễ đối phó như vậy đâu biết không? Tôi đã dùng hết các biện pháp từ cứng rắn đến mềm dẻo mới làm ăn được với ông ta đó. Sáng nay xém chút nữa là đàm phán không thành công rồi, tôi phải đảm bảo điều kiện với ông ta mới đàm phán thành công đó, hên là không có việc gì. Tuy nhiên tôi nghĩ vẫn nên giữ khoảng cách với ông ta một chút. Chúng ta đã có thực lực nhất định rồi, tương lai sẽ không kém, không cần làm trò giải trí cho người khác nữa”.
Hứa Bán Hạ vẫn đang canh cánh trong lòng về chuyện Cao Dược Tiến dùng sáu mươi triệu để làm mồi nhử sáng nay. Về chuyện này, có thể nói với A Kỵ một chút, hơn nữa A Kỵ vẫn luôn làm rất tốt, ở trước mặt Cao Dược Tiến cậu ta còn mạnh hơn Hứa Bán Hạ cô rất nhiều.
Đồng Kiêu Kỵ hơi do dự, mới nói: “Ba Mèo Hoàng trút giận lên chị sao? Cô Béo, em xin lỗi”.
Hứa Bán Hạ nói: “Tôi cũng không phải là người dễ ức hiếp, chuyện đó cậu đừng lo. Hơn nữa cậu cố gắng dành nhiều thời gian quan tâm Mèo Hoang đi, đừng chỉ biết làm việc”.
Cháo trắng trộn với cải bẹ xanh, thêm một quả trứng vịt muối, Hứa Bán Hạ ăn một hơi hết hai bát, toàn thân lập tức ấm áp, mệt mỏi cũng bị quét sạch. Sói ăn no sẽ hết hung dữ, người ăn no sẽ rất hiền lành, Hứa Bán Hạ vừa no vừa ấm bụng lại bắt đầu suy nghĩ mơ hồ, cô cảm thấy Cao Dược Tiến cũng có chút đáng thương, nếu không sao ông ta vừa đấm vừa xoa giữ lại cô nhớ lại chuyện quá khứ chứ? Có lẽ ông ta cũng đang nghi ngờ dì Tu, nhưng lại cố gắng bênh vực để làm mọi chuyện yên ổn xuống, muốn lấy cái danh nghĩa người tốt. Vừa rồi ông ta cũng nói, bây giờ ông ta rất sĩ diện.
Hứa Bán Hạ khó có được cảm thông mà nói với Đồng Kiêu Kỵ: “Đối với ba Mèo Hoang… Dù sao cậu cũng là người ngoài, sau này nên lịch sự hơn một chút, ít nhất cũng phải đối xử với ông ta như thái độ khách sáo mà chú đối xử với Tần Phương Bình. Mèo Hoang có thể hành động theo cảm tính, còn cậu thì không được, cậu đừng gây thêm rắc rối cho cô ấy. Chuyện đã đến nước này, nếu chúng ta nhường một bước, đoán chừng Cao Dược Tiến cũng sẽ nhường một bước”.
“Béo, em và Cao Dược Tiến không có quan hệ lợi ích”. Đồng Kiêu Kỵ có hơi không muốn: “Mèo Hoang cũng đã nói em không cần phải khách sáo với ba cô ấy”.
“Mèo Hoang thì biết cái gì? Chờ thêm mấy ngày, ba cô ấy sẽ thật sự chán nản, rồi sẽ muốn sớm bồng cháu trai mà đối xử tốt với con gái, bà ta chờ bị bỏ rơi đi. Cách mà sếp Cao đối xử với Mèo Hoang đúng là không đúng, nhưng luôn hết lòng quan tâm giúp đỡ, so với ba em thì tốt hơn gấp trăm lần. Nếu em mà có người ba như Cao Dược Tiến thì mỗi ngày em sẽ thắp hương cho Bồ Tát”.
“Người ba kia của chị quá tệ, không có tư cách so sánh”. Mặc dù Đồng Kiêu Kỵ không cho là đúng, nhưng cũng không trực tiếp phủ nhận, có điều vẫn đáp ứng yêu cầu của Hứa Bán Hạ.
Sau khi tạm biệt Đồng Kiêu Kỵ, cô lái xe đến công ty ở trung tâm thành phố, nó được thành lập để phối hợp với việc tiêu thụ quy mô lớn, đồng thời cũng giúp khách hàng tìm được cửa mà thành lập. Khi cô đến công ty, mới hơn bảy giờ, trong phòng làm việc không có ai. Hứa Bán Hạ tự pha một tách trà, mở cửa phòng làm việc, mở rèm, ở bên trong nhìn từ bức tường kính nhìn ra ngoài.
Lúc giờ làm việc đến tám giờ năm phút, cửa văn phòng mới được mở ra, có người bước vào. Vừa bước vào cửa đã bị giật mình, bà chủ đã ngồi sẵn bên trong với vẻ mặt nghiêm nghị, cả phòng bà chủ đều sáng đèn. Người vào trước là quản lý tài vụ do Triệu Lỗi giới thiệu, anh ta luôn vào giờ này, anh ta có chìa khóa cửa lớn. Khi quản lý bước vào cửa, anh ta lo lắng mọi người sẽ đến muộn ít nhất vài phút, nhìn dáng vẻ của sếp. Hôm nay anh ta cố ý đến sớm để chấm công, nhưng mọi người lại vô tình bị bắt quả tang. Có trò hay để xem rồi.
Hứa Bán Hạ vẫn luôn ngồi trong phòng làm việc, đến tám giờ mười phút, thấy số người đến còn không được một nửa, cô lập tức đứng dậy kéo rèm cửa, đóng cửa lại, không nhìn ra ngoài nữa. Đến tám giờ ba mươi phút, chủ nhiệm văn phòng cũng đến trễ gõ cửa bước vào, mồ hôi nhễ nhại, nói một tiếng ‘Sếp Hứa’ đã không nói được câu nào nữa. Hứa Bán Hạ chỉ lẳng lặng nhìn ông ta mà không nói gì. Càng như vậy, chủ nhiệm văn phòng càng lo lắng, muốn nói gì nhưng sợ bản thân càng nói càng sai, chỉ đành đứng đợi Hứa Bán Hạ chỉ trích mình. Hiếm khi đến muộn một lần, lại bị sếp bắt được, không cần nói lý do gì nữa.
Hứa Bán Hạ nhìn chằm chằm giám đốc văn phòng mười phút, nhìn chằm chằm đỉnh đầu ông ta, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi chỉ muốn hỏi ông, ông tính giải quyết chuyện này như thế nào?”.
Chủ nhiệm văn phòng cẩn thận nói: “Hôm nay tôi đến muộn, tôi sẽ dựa theo quy định, trừ lương cuối tháng”.
Lúc đầu Hứa Bán Hạ rất mong chờ chủ nhiệm văn phòng sẽ nhận ra rằng ông ta không chỉ thiếu trách nhiệm, vấn đề lớn nhất là ông ta không làm tốt công việc của mình, không quản lý kỷ luật tất cả nhân viên. Nhưng điều đáng buồn là ông ta lại tránh nặng tìm nhẹ, tưởng lấy một sai lầm nhỏ để đánh lạc hướng chú ý của Hứa Bán Hạ. Hứa Bán Hạ cười lạnh một tiếng, giọng nói lạnh như băng: “Thật đáng tiếc, ông đi ra ngoài, đóng cửa lại cho tôi”. Sau đó cô không nói thêm gì nữa.
Chủ nhiệm văn phòng thấy thái độ của sếp, biết không thể lừa được nữa rồi, sau khi đi ra ngoài, ông ta luôn nghĩ không biết sếp sẽ dùng cách gì. ‘Thật đáng tiếc’, tiếc cái gì? Tiếc vì đã xử lý ông ta đi trễ hôm nay hay là cái gì khác? Hay là muốn ông ta dựa theo quy định mà xử lý hết tất cả những người đi làm trễ hôm nay? Đương nhiên có thể, nếu tuân theo quy định, chắc chắn sẽ không có ai phản đối. Nhưng mà ông ta đã làm văn phòng hơn mười năm rồi, biết việc này sẽ tốn công mà không có kết quả, ông ta sẽ không ngu ngốc mà đi đào sâu vào, để mọi người coi ông ta là con heo thúi. Dù sao sếp cũng bận rộn, sẽ sớm bay đi thôi, đến lúc trở về có thể sếp đã quên chuyện hôm nay từ lâu? Ông ta không muốn đắc tội với mọi người để bị cô lập đâu. Ông ta thích mọi chuyện đều dễ thương lượng, mọi người đều là người làm công, tại sao ông ta phải tự đặt mình vào thế đối lập với những người khác?
Khi chủ nhiệm văn phòng còn đang suy nghĩ, viết ra những ý kiến về cách giải quyết việc đi muộn của mọi người trong hôm nay thì Hứa Bán Hạ đang tìm số điện thoại của một người. Cô đang tìm một người trạc tuổi cô và được công ty săn đầu người gọi là mẹ kế Tào Anh. Vào thời điểm đó, công ty săn đầu không đề cử cô ta, nói rằng cô ta không được người trong ngành bình luận tốt, nhiều người đã nói rằng cô ta giống như dao nhỏ, giết người như ngóe. Lúc trước Hứa Bán Hạ từng gặp Tào Anh một lần, người này tương đối tốt, chỉ là thấy mình thiếu kinh nghiệm trong việc quản lý tập thể, cho nên cuối cùng cô vẫn nên thuê người có kinh nghiệm dày dặn. Thật kỳ lạ, rõ ràng Tào Anh mở máy nhưng lại không nghe máy. Hứa Bán Hạ kiên nhẫn gọi vài lần, cuối cùng cũng có người bắt máy, bên kia rất ồn ào. Trong giờ làm việc, cô ta lại đang làm gì vậy? Sau khi Hứa Bán Hạ giới thiệu về bản thân, lập tức nói với cô ta về việc hôm nay cả tập thể đi làm muộn, hỏi cô ta: “Cô Tào, nếu là cô, cô sẽ giải quyết như thế nào?”.
Tào Anh không nghĩ ngợi nhiều, nói: “Băng dày ba thước không phải chỉ do một ngày lạnh. Nếu chuyện này xảy ra, tôi sẽ mời họ từ chức”.
Đây chính là câu trả lời mà Hứa Bán Hạ muốn. Giữa trưa, cô hẹn Tào Anh đi ăn cơm, sau khi ăn xong hai người cùng nhau trở về công ty, buổi chiều chính thức tiễn người cũ đi đón người mới đến, Tào Anh nhận chức. Buổi tối, Hứa Bán Hạ lên máy bay đi miền Bắc. Trên máy bay, cô vẫn ngủ như mọi khi.
Cô chỉ có thể cố gắng mở nửa con mắt mà đi vào khách sạn, cô mê mang tắm vòi nước một lúc sau mới nhận ra bản thân mình đang làm cái gì, phát hiện quần áo còn mặc trên người. Sau khi tắm xong cô lập tức đi ngủ. Ngày hôm sau tỉnh dậy, ánh sáng mặt trời đã di chuyển qua cửa kính ở hướng Nam, không cần nhìn đồng hồ cô cũng biết bây giờ đã là giữa trưa. Ngủ là thuốc bổ tốt nhất cho người trẻ tuổi, một người được biết qua, không cần đến hai mươi năm, bây giờ đã lập tức trở lại làm một thiếu niên mạnh khỏe.
Mở điện thoại lên, rất nhiều tin nhắn được gửi đến từ tối hôm qua đến sáng nay, Hứa Bán Hạ chỉ trả lời một tin nhắn đầu tiên chính là tin nhắn của Triệu Lỗi.
“Tiểu Hữu, em làm gì cả đêm vậy? Sao lại tắt máy. Tối qua anh muốn đi ngủ sớm, nhưng đã đợi em đến mười một giờ đấy”.
“Đi ngủ đó, mấy hôm trước em không được ngủ”. Nhưng cô cũng không nói hôm qua đã xảy ra chuyện gì, Triệu Lỗi hoàn toàn không biết những chuyện này, giải thích sẽ rất dài: “Hôm qua, em điều chỉnh cơ cấu quản lý công ty cả một ngày, siết chặt kỷ luật, suốt đêm bay về miền Bắc. Điều buồn cười là em đã ngồi dưới vòi nước một lúc mới nhớ ra tất cả quần áo vẫn còn trên người. Tuy nhiên trên máy bay em không ngủ hai tiếng, thì làm việc đến xoắn cả não như này thì không hồ đồ mới lạ đó”.
“Tiểu Hữu, em có biết làm việc quá sức sẽ chết không? Em đừng ỷ vào sức khỏe tốt, xuất thân từ gia đình trung y mà muốn làm gì thì làm. Trước đây công việc kinh doanh của em đơn giản, khối lượng kinh doanh nhỏ, nên em có thể làm mọi thứ một mình. Nhưng bây giờ em nên học cách giao việc cho người khác làm, tự mình làm chuyển thành người khác làm. Hiểu không?”.
“Nhưng mà em vẫn lo lắng một điều, nếu doanh nghiệp không nằm trong tay em. Chờ một ngày em tỉnh dậy, có thể lúc bồi dưỡng người thành công, công ty đã rơi vào trong tay người huấn luyện của mình hay không? Em vô cùng lo lắng điều đó”.
“Tiểu Hữu à, sau bao nhiêu năm em đã tiếp xúc với biết bao nhiêu người, sở trường lớn nhất của em đó chính là biết nhìn người. Em đã có ưu điểm này thì chỉ cần cải thiện thêm việc lợi dụng bản tính của con người, tạo ra một công ty vững chắc. Chữ ‘Lý’ trong quản lý được cân bằng. Anh không học qua quản lý nhưng anh cảm thấy ‘Quản’ là mặt nạ đỏ, ‘Lý’ là mặt nạ trắng, nếu phối hợp cả hai thì sẽ tạo ra hiệu quả tốt hơn. Nhân lúc bây giờ nhân viên của em đang từ từ tăng lên, em phải suy nghĩ cẩn thận về điều này, dành nhiều thời gian hơn cho việc quản lý nhân viên. Nếu không, hiện tại bên đông nặng thì ngả sang phía đông, tây nặng thì ngả sang phía tây, trong tương lai sẽ có nhiều người hơn nữa, mọi thứ sẽ phức tạp hơn, đến lúc đó mỗi ngày em chỉ có thể làm lính cứu hỏa. Nội bộ nháo nhào chính là thứ có thể khiến một doanh nghiệp bị sụp đổ”.
Hứa Bán Hạ suy nghĩ thật kỹ trong chốc lát, nói: “Có phải anh nghĩ em không nên chỉ ở miền Bắc thì làm việc mới phát triển đúng không? Ừm, em nghe lời anh vậy, bắt đầu học cách buông bỏ từ từ. Nhưng em không biết làm sao để buông bỏ được. Sau này điện thoại anh phải mở hai mươi bốn trên hai mươi bốn, bất cứ lúc nào em cũng có thể sẽ gọi cho anh”.
“Ôi, vậy không phải là anh đang tự tìm rắc rối hay sao? Trái lại đã cho em một cái cớ để kiểm tra anh hai mươi bốn giờ rồi”.
Khi Hứa Bán Hạ ngừng cuộc gọi với Triệu Lỗi, cô mỉm cười, đưa tay lên trời duỗi eo. Triệu Lỗi thật sự rất tốt, nên điều anh nói cô sẽ suy nghĩ thật kỹ. Anh là một nhà quản lý chuyên nghiệp, chắc chắn anh ấy có bí quyết để quản lý công ty. Lúc nào có thời gian cô phải đi học hỏi và moi móc tất cả kinh nghiệm của anh mới được. Nếu nói như vậy chẳng phải quyết định thay trưởng phòng hôm qua của cô là sai lầm sao? Hứa Bán Hạ chỉ nghĩ về điều này trong vài giây, sau đó cô khẳng định chắc chắn đó không phải là quyết định sai lầm. Công ty của cô không cần một người thất trách như vậy.
Cuộc gọi thứ hai là gọi cho Đồng Kiêu Kỵ, xem ra câu ‘gặp sắc bỏ bạn’ là vô cùng thích hợp với Hứa Bán Hạ: “A Kỵ, tối qua tôi mệt quá nên ngủ luôn, chắc cũng không có chuyện gì quan trọng nhỉ?”.
“Sao không có việc gì được, ba của Mèo Hoang đã ngủ cả ngày rồi. Ông ta ngồi canh bên giường Mèo Hoang cả đêm không chịu về nhà, báo hại em không có cơ hội vào thăm cô ấy. Mèo Hoang cũng có hỏi ông ta về chuyện của bà già kia, ông ta còn nói là không biết, còn nói bà ấy thật đáng thương, ông ta muốn chăm sóc bà ta được cơm no áo ấm cả cuộc đời”.
“Còn cái gì hơn được ăn no mặc ấm, à chắc chắn là ăn ngon mặc đẹp. Không ngờ sếp Cao lại là người có lương tâm như vậy. Mèo Hoang không sao chứ? Nếu không cậu cũng không nói mấy chuyện như vậy cho tôi nghe”.
“Tất nhiên là Mèo Hoang không sao, nhưng khi không sao thì lại khiến người ta đau đầu, cô ấy cứ liên tục đòi xuất viện. Mẹ em nghe cô ấy lảm nhảm gần nửa tiếng đồng hồ, nên mới gọi điện thoại bảo em quản Mèo Hoang đừng để cô ấy làm loạn. Ngày hôm qua siêu âm B rồi, bên trong có một Mèo Hoang nhỏ…”.
Lúc này giọng của Đồng Kiêu Kỵ rất dịu dàng: “Em không nói cho mẹ em biết, bà ấy muốn A Kỵ nhỏ chứ không phải Mèo Hoang nhỏ”.
Hứa Bán Hạ nghe cậu ta nói, trong lòng cũng có chút mềm mại. Không biết sau khi đứa nhỏ kia chào đời sẽ có hình dạng như thế nào. Trước đây không phải cô chưa từng nhìn thấy trẻ sơ sinh, nhưng chúng cũng không có quan hệ gì với cô. Cô chỉ đứng từ xa nhìn thôi đã thấy phiền phức rồi. Bây giờ nhìn Tân Di và A Kỵ đi tới từng bước, một người cứng rắn như A Kỵ mà sau khi gặp phải Mèo Hoang thì cũng trở nên dịu dàng hơn rồi, khó trách Cao Dược Tiến không có cách nào trị nổi Mào Hoang. Đúng là cha con chẳng khác nhau chút nào. Chỉ có cô là ngoại lệ, có được một người ba không có nhân tính. Đến một tin tức ngắn cũng phải nhờ em trai cùng cha khác mẹ nhắn lại. Hứa Bán Hạ cũng không thèm trả lời ông ta, không ngoài dự đoán là ông ta đã tìm được một cái Laptop trong nước đến đòi tiền.
Khi trả lời cuộc gọi nhỡ của Cao Dược Tiến, Hứa Bán Hạ đã đến phòng ăn, trước đó cô đã xử lý vài việc: “Sếp Cao tìm cháu sao?”.
Cao Dược Tiến nói: “Cháu thật sự muốn trở nên xa lạ với bác à?”.
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, sao mà ông ta biết? Cô không biểu hiện ra ngoài một chút nào nha. Ông ta chủ động mở miệng, ngược lại sẽ làm cô bị động, giải thích hay không giải thích đây? Xem ra gừng càng già càng cay. Hứa Bán Hạ chỉ có thể giả vờ như không biết gì mà hỏi lại: ‘Tại sao?’ Chỉ là không biết tại sao Cao Dược Tiến lại chủ động với cô như vậy, có vẻ điều này không cần thiết, ông ta thực sự muốn mang cô về làm mẹ kế của Mèo Hoang sao? Xỉu luôn đó.
Cao Dược Tiến không trả lời cô mà chuyển chủ đề: “Cô Béo, khi nào thì cháu trở về? Bác dự định phát triển một khu đất ở ngoại ô thành phố Lâm Giang, diện tích rất lớn. Hôm nay bác đã nhận bản thiết kế, cháu có muốn xem không? Muốn tới xem rồi chọn một nơi phong thủy tốt để xây một căn nhà không?”.
Hứa Bán Hạ vẫn không hiểu, Cao Dược Tiến định làm gì đây? Lấy lòng sao? Không thể nào. Cô không biết mục đích của ông ta là gì, không thể chọc vào, giọng cô có chút giễu cợt nói: “Cháu thấy nhà gần sông hồ thì có chút cản trở, nước u ám quá. Sau này sếp Cao có khai phá khu đất nào trên núi thì cho cháu xin một chỗ nha”.
Sao Cao Dược Tiến có thể không nghe ra là cô đang trêu chọc căn biệt thự cạnh hồ và người ở bên trong được chứ? Nhưng ông ta làm như không biết gì, chỉ cười nói: “Bác chuẩn bị xây sáu tòa nhà cao ba mươi tầng, tự bác chiếm một tầng cao nhất, cũng cho Mèo Hoang một tầng cao nhất khác làm ổ mèo, nếu cháu muốn thì bác sẽ giữ lại một tầng cho cháu”.
Hứa Bán Hạ biết rõ, bây giờ thị trường bất động sản đang rất điên cuồng, dĩ nhiên cô cũng biết rõ việc đặt trước một tầng trên cùng là sự ưu ái như thế nào. Bất động sản do Công ty Cao Dược Tiến phát triển luôn có quy mô lớn, giá liên tục tăng, cơ sở vật chất vô cùng hiện đại và đầy đủ, cũng vô cùng cao cấp, bất động sản do công ty ông ta phát triển được bán hoặc cho thuê, nghe nói là thể hiện cho thân phận. Vậy tầng trên cùng có nghĩa là có thân phận cao nhất, Hứa Bán Hạ bị dao động: “Ở tầng cao nhất thì sau này cháu có thể quan sát gia đình bác bằng kính viễn vọng luôn đấy. Nhưng ở tầng cao như vậy làm gì? Làm Hằng Nga sao? Có lẽ sau khi bác giao nhà thì cháu sẽ bán nó ngay lập tức, kiếm được một mớ tiền, cứ theo tình hình này chắc chắn có thể kiếm lợi nhuận. Sếp Cao à, sao lợi quá vậy?”.
Cao Dược Tiến không chút do dự, hỏi: “Cháu cho rằng như vậy là có ý gì?”.
Hứa Bán Hạ suy nghĩ một chút, hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Không bao giờ có quà mà không có lý do. Chúng ta nói rõ trước, bác cần cháu làm cái gì, trả cháu cái gì, để đến lúc đó không cần nói cháu nhúng tay vào chuyện nhà của bác, cháu không muốn tự làm mình mất mặt”.
Cao Dược Tiến khịt mũi nói: “Tiểu Hứa, đương nhiên bác sẽ không vô duyên vô cớ mà làm vậy, bởi vì bác biết rõ cháu là người có tâm địa gian xảo mà, cháu là bản sao của bác hơn mười năm trước. Cháu tham tiền, tham sắc, hung hăng hiếu chiến, thiếu nguyên tắc, những thứ này trước đây bác đều có, đã từng trải qua. Bây giờ bác có hạn chế về thân phận nên có rất nhiều việc không làm được, nhưng bản sao của bác thì vẫn đang đi trên con đường cũ của bác, bác thích xem nó như đang xem chính bản thân mình làm việc chăm chỉ. Hơn nữa thật trùng hợp, khi cháu lại là phụ nữ, đối với bác mà nói thì điều đó… Còn hấp dẫn hơn. Chỉ đơn giản vậy thôi”.
Hứa Bán Hạ sững sờ, cô bị lời tỏ tình đột ngột của Cao Dược Tiến dán chặt vào trên mặt đất, không thể cử động nổi. Không sai, sau cuộc trò chuyện với Đồng Kiêu Kỵ, Hứa Bán Hạ cho rằng Cao Dược Tiến có thể là đang mập mờ với cô, cho nên muốn dừng lại đúng lúc, giữ một khoảng cách nhất định. Bây giờ Cao Dược Tiến lại nói ra rõ ràng như vậy, cô không biết phải trả lời như thế nào. Từ chối ông ta hay là phối hợp với ông ta? Ngay lúc Hứa Bán Hạ nghĩ có nên gật đầu đồng ý mua tầng cao nhất đó hay không. Đột nhiên, trong lòng Hứa Bán Hạ dâng lên một cảm giác thách thức, Cao Dược Tiến nói ra nguyên nhân của vấn đề, chỉ đơn giản là do ông ta có ưu thế về tài nguyên. Mọi chuyện đã thế này, ông ta không thể tiếp tục đóng giả nông dân ngốc lừa con lừa, chỉ là củ cải được treo trước miệng lừa để dụ nó, ông ta muốn duy trì mối quan hệ thú vị với Hứa Bán Hạ nên chỉ có thể đưa tiền ra. Tuy nhiên, Hứa Bán Hạ cũng có thể chọn từ chối, cô muốn như thế nào? Cô không làm những gì ông ta muốn, chơi trinh sát hay phản trinh sát trên chiến trường. Bây giờ các điều kiện đều đã chín muồi, số tiền trong tay đã đủ để cho phép lòng tự trọng của cô được làm mọi việc nên Hứa Bán Hạ chọn cách từ chối: “Sếp Cao à, cháu hiểu rồi, cảm ơn bác đã nói thật. Tuy nhiên cháu vẫn chưa muốn mua tầng cao nhất kia. Số tiền đầu năm nay trong tay của cháu, còn chưa tới cuối năm, đã không ngừng tăng hơn gấp đôi. Đối với cháu mua nhà lầu để tăng giá trị tài sản là một đầu tư ngu ngốc. Ngoài ra, sống một mình trong một căn hộ rộng lớn như vậy thì có ích gì chứ? Đến nói chuyện cũng có tiếng vang. Ngày nào bác dọn vào ở, cháu sẽ mời một học giả nổi tiếng tới viết một bức hoành ‘Cung Trăng’. Bác có thể làm chú Cuội hái gốc cây”.
Cao Dược Tiến cười nói: “Béo à, đến khi nào thì cháu mới nói được một câu mà không làm tổn thương bác vậy? Không trêu chọc bác là không thoải mái đúng không? Trong Cung Trăng thiếu một Hằng Nga. Tuy rằng cháu béo nhưng cũng có thể giả một chút, tóm lại cũng là phụ nữ. Hay là bác chia một nửa địa bàn cho cháu”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Nếu bác ghi cho cháu một nửa di sản, cháu sẽ lập tức cuốn chăn gói chuyển vào. Không cần đợi Cung Trăng hoàn thành”.
Đương nhiên Cao Dược Tiến sẽ không đồng ý, một nửa di sản, kế tiếp không phải là lãnh hôn thú trở thành vợ chồng chính thức sao? Như vậy không ổn, ông ta cũng cho rằng bản thân tham tiền, tham sắc như Hứa Bán Hạ, nếu có một cô vợ béo ở bên cạnh chẳng phải hai yêu thích lớn của ông ta sẽ vô ích sao? Ông ta lập tức cười nói: “Cô Béo à, đừng giỡn nữa, cháu bằng lòng bỏ anh Triệu đẹp trai của cháu sao? Chờ khi nào cháu chơi chán cậu ta thì vẫn còn hàng tá anh đẹp trai xếp hàng chờ kìa, vừa hay bác đã nửa đời người rồi nên chỉ ngồi đợi xem kịch hay thôi”.
Khi Hứa Bán Hạ nghe Cao Dược Tiến lại lôi chuyện của cô ra nói, còn nói ông ta đã già rồi với giọng điệu khó xử, có thể thấy ông ta rất để ý đến điều này. Một người đàn ông trung niên, bề ngoài rất mạnh về tài chính, nhưng trong lòng lại ẩn chứa nhiều nguy hiểm. Ông ta vậy mà nói rằng cô ‘chơi chán’ Triệu Lỗi, câu này thực sự rất khó nghe, Hứa Bán Hạ tự nói trong lòng rằng tình cảm của cô không hề có một chút giả dối, rất đơn thuần, rất nhường nhịn, có chỗ nào ‘chơi’? Cô giận nói: “Dù thế nào đi nữa cũng không buồn nôn bằng bác với dì Tu”. Nói xong, cô lập tức cúp điện thoại.
Cao Dược Tiến không ngờ rằng Hứa Bán Hạ sẽ cúp điện thoại của ông ta mà không hề do dự. Ngoại trừ cô nói bây giờ cô không cần đảm bảo của ông ta, cho nên có thể hành động mà không cần xem sắc mặt của ông ta, còn có một lý do khác nghiêm trọng hơn, đó chính là ông ta đã coi thường bạn trai Triệu Lỗi của cô. Điều này khiến Cao Dược Tiến cảm thấy rất mất mác, cũng rất không cam lòng.
Lúc này, thư ký lại đến thông báo dì Tu bị cảm và sốt phải đưa vào bệnh viện, bà ta được đưa vào khu bệnh viện cao cấp có ti vi, ghế sofa và bồn tắm trên tầng cao nhất của khoa nội trú của bệnh viện. Cao Dược Tiến nhớ đến năm trước khi mẹ ông ta bị ốm nặng hấp hối cũng không muốn tiêu tiền lung tung của ông ta, nhất quyết phải chuyển từ phòng bệnh riêng xuống phòng bệnh bình thường dành cho hai người, cho dù ông ta có khuyên thì bà ấy cũng không chịu trở lại phòng bệnh riêng. Kết quả ông ta không thể không nhờ quan hệ để chuyển người ở giường bên cạnh đi phòng khác để phòng này chỉ có một mình bà ấy nằm. Còn dì Tu… Bà ta đề nghị tất cả như lẽ đương nhiên, mà ông ta cũng không tiện từ chối.
Hỏi thăm thì biết dì Tu chỉ bị cảm lạnh vì bỏ chạy trong một ngày giá rét, không có biến chứng gì khác. Chỉ cần tiêm và uống thuốc thì thật sự không cần nhập viện, Cao Dược Tiến lại nghĩ đến lời châm ngòi của Hứa Bán Hạ. Để giết một con lợn, đầu tiên phải nuôi mập mới ra tay được, bây giờ nó đang được nuôi mập. Trước đây ông ta luôn né tránh suy nghĩ này, nhưng bây giờ ông ta phải chấp nhận cái điều này. Dì Tu đã thay đổi từ lâu rồi.
Ông ta lấy từ trong văn phòng ra một túi hồ sơ bị dán kín, ông ta không phải kẻ ngốc, khi dì Tu xuất hiện một lần nữa ở trước mặt ông ta một cách kỳ lạ, ông ta lập tức thu nhận dì ấy, nhưng ông ta cũng lén thuê công ty điều tra đi điều tra. Trong hồ sơ này là thông tin của dì Tu ở Thượng Hải, nghe nói là rất tồi tàn, thấp kém và hỗn loạn, nhưng ông ta đã lựa chọn là không mở nó ra mà nhắm mắt làm ngơ. Đúng vậy, một người phụ nữ nông thôn yếu đuối vô dụng, không có hộ khẩu thường trú thì có thể làm được việc gì khi đến Thượng Hải chứ, ông ta sợ nhìn thấy những thứ dơ bẩn đó sẽ ảnh hưởng đến lòng biết ơn của ông ta đối với dì Tu. Bây giờ ông ta vẫn không muốn đọc nó, ông ta bước vào phòng tắm bật lửa đốt tất cả. Không cần quan tâm về những việc mà trước đây dì Tu đã làm, không phải hành vi của bà ta đã là câu trả lời tốt nhất hay sao? Ông ta rất tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.