Không Được Vãng Sinh

Chương 42: Món sủi cảo trong nhà máy hạng nặng




Quản lý nhân viên như thế nào? Chấm công hay là kiểm tra? Hứa Bán Hạ bàn bạc với Triệu Lỗi mấy đêm rồi mới đưa ra quyết định. Nhưng những chuyện này phải đợi về nhà bàn lại. Nhân viên ở miền Bắc cơ bản đã được sắp xếp xong xuôi rồi, Hứa Bán Hạ chỉ lo hối thúc hàng hóa chứ không có cách khích lệ nào tốt cả. Trên đường bay tới Đông Bắc, Hứa Bán Hạ đã suy nghĩ về vấn đề này rất nhiều, cho dù đang ngủ say trên máy bay. Chỉ là tạm thời vẫn chưa thể đưa ra kết luận.
Món quà đầu tiên mà Đông Bắc lạnh giá tặng cho Hứa Bán Hạ chính là một cú ngã sấp mặt. May mà mặt đất đã đóng băng, cô vỗ mông đứng lên, trên người cũng không có một hạt bụi. Hứa Bán Hạ tò mò, bản thân cũng không tính là cao, trọng tâm cũng vững nhưng mà tại sao những người khác không ngã, chỉ có mỗi mình cô bị ngã? Hứa Bán Hạ luôn có tinh thần ham học hỏi, cô đang nghiên cứu cách đi đường của người địa phương Đông Bắc, chọn đường đi và cách ăn mặc, cuối cùng cô đưa ra kết luận, đế giày của bọn họ có hình thù giống như chiếc lốp xe, cho nên khi tiếp xúc với mặt băng thì sẽ gia tăng độ ma sát. Ngược lại với đôi giày của mình, bóng loáng trơn nhẵn, thế này mà không bị trượt ngã mới là lạ.
Cho nên, bây giờ nhiệm vụ cấp bách nhất chính là nhập gia tùy tục, cô cần phải mua áo lông dài đến đầu gối và mua đôi giày đi trên tuyết có đế giống như lốp xe. Sau một hồi bận rộn, diện mạo đã thay đổi. Hứa Bán Hạ đội chiếc mũ lên đầu, nhìn sơ thì cô đã giống như người bản địa ở đây rồi.
Sau khi ăn xong cô bắt taxi đến xưởng máy móc hạng nặng mà Đồ Hồng đã nói, nơi này không nhỏ, có thể thấy trước kia chỗ này cũng rất phồn thịnh. Nhưng mà bây giờ thành phố sầm uất này chỉ là khu ổ chuột mà thôi, khi bước vào nơi này, ngay cả đèn đường cũng mờ hẳn đi. Có lẽ chính quyền đã coi khu đất này như một vùng đất sẽ trở thành cánh đồng, họ không muốn đưa vào cải tạo tài chính lần nữa. Không giống khu náo nhiệt người đến người đi, ở đây mọi thứ đều im ắng, thậm chí tuyết trên mặt đất cũng không được dọn dẹp, có lối đi bộ là bởi vì có nhiều người giẫm lên.
Thỉnh thoảng, có những chiếc xe đạp vội vàng chạy trên con đường đầy tuyết, chuyện này có độ khó rất cao, người lái xe còn không thể lo xong cho bản thân mình nên họ cũng không để ý đến Hứa Bán Hạ. Thỉnh thoảng lại có người đi đường vội vàng cũng không nhìn Hứa Bán Hạ, bọn họ đã quen đi trên băng, không giống như Hứa Bán Hạ phải bước đi vô cùng cẩn thận, có điều có vài người khi đi ngang qua lại vô tình va phải cô khiến cô đứng không vững.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy một dãy cửa hàng bên kia đường với ánh đèn ấm áp mờ ảo. Biển hiệu rất đơn giản được đóng trên mái hiên. Chúng không phải là đèn neon cho nên cô cũng không thể nhìn rõ trên biển hiệu được viết gì, khi cô bước lại gần thì mới biết, hóa ra đây là cửa hàng bán đồ ăn. Tất cả các cửa hàng đều nằm dọc theo con đường này, bên trong cửa kính bày ra một ít rau xanh, một ít trứng và thịt lợn. Với nhiệt độ đang âm như thế này rau sẽ nhanh chóng bị đông cứng, ngay cả thịt lợn cũng sẽ thành thịt đông lạnh giá rẻ, cô cũng không biết liệu những quả trứng kia có bị vỡ nếu chúng bị đông lạnh hay không?
Phía đối diện có hai người mặc quần áo đen kịt đi tới, lưng còng, bước đi khập khiễng, có lẽ là hai người già, nhưng không biết là ông lão hay bà lão. Hứa Bán Hạ khôn khéo tránh sang một bên để không đụng phải họ. Nhưng cô không ngờ rằng, mới dời bước một chút, cánh cửa của cửa hàng lại đột ngột mở ra, một người phụ nữ trung niên mập mạp xách một chiếc giỏ đan bằng mây lao ra, bà ta không nhìn thấy Hứa Bán Hạ, thế là đụng phải cô, cô lập tức ngã xuống đất. Hứa Bán Hạ đang mặc một chiếc áo khoác dày nên cũng không cảm thấy đau, cô còn hào hứng mà tính toán một chút, xem ra cô không mập và cũng không nhanh bằng người bác gái này, trọng lượng không đủ lớn nên cô sẽ là người bị ngã.
Cô là người miền Nam mà lại đến Đông Bắc vào mùa đông, mặc dù ở Hoa Bắc cũng không nóng nhưng ở Đông Bắc này lại là một thế giới hoàn toàn khác, khắp nơi đều mới lạ. Điều này khiến Hứa Bán Hạ quên mất mục đích của chuyến đi tối nay là xem bề ngoài của nhà máy này và vẻ ngoài của tòa nhà ký túc xá gần đó, học hỏi để biết này biết kia. Vì vậy cô cũng cảm thấy vui vẻ khi bị người khác đụng ngã, khi được bác gái áy náy đỡ cô lên, cô cười hì hì nói thật là vui. Hứa Bán Hạ cười rộ lên, trên mặt sẽ lộ ra vẻ đáng yêu, bà ta nhìn cô, hóa ra là một cô gái mũm mĩm, trong lòng bà ta rất thích, cười nói: “Cô gái, nghe giọng của cháu, hình như là người từ miền Nam đến đúng không?”.
Hứa Bán Hạ nói: “Đúng vậy, buổi tối không có việc gì nên đi dạo một chút, tiếc là không có tuyết rơi. Cho cháu vào xem cửa hàng của bà đang bán rau củ gì được không? Cháu không biết rau ở miền Nam và rau ở miền Bắc có gì khác nhau”.
Bác gái vội nói: “Được chứ, cháu vào trong xem đi. Dự báo thời tiết nói ban đêm sẽ có tuyết rơi đấy. Đừng lo, ở đây cứ ba ngày, năm ngày lại có tuyết rơi, cháu cứ ở lại vài ngày là có thể nhìn thấy tuyết thôi”. Bà ta chợt nhìn thấy hai người già đang đi tới, lập tức nói: “Hai người đến rồi à? Hôm nay trong đó vẫn còn một ít cà tím đông lạnh, hai người cố gắng tìm nhé, ở trong đó đó, tôi vào đây”.
Hứa Bán Hạ nhìn hai người già lảo đảo đến gần cái giỏ mây, lục lọi mà nhặt ra những lá cải đã héo úa, không khỏi tò mò hỏi bác gái bên cạnh: “Con của họ có nuôi thỏ à?”.
Người phụ nữ thở dài nói: “Đâu có, đó là lấy về để người ăn, họ là công nhân trong xưởng kia. Nhà máy thì bán rồi, nhưng chưa giải quyết xong những vấn đề khác, lương của công nhân họ cũng không trả, ngay cả lương hưu cũng không thanh toán, kéo dài lâu như vậy, gia đình bọn họ đã xài hết tiền, cho nên lấy gì để nua đồ ăn. Haizz… Công việc kinh doanh của bà cũng ngày càng sa sút, một ngày cũng không thể bán được mấy cây bắp cải”.
Hứa Bán Hạ ngạc nhiên, năm nay mà vẫn có người phải đi nhặt lá rau để ăn sao? Nhìn ra bên ngoài, thấy hai cụ già còng lưng ngồi xổm đang lúi húi nhặt thứ gì đó dưới bóng đèn. Cô không thể không nhớ đến chuyện cô đã từng đứng ở xa xa mà nhìn bên ngoài bãi bồi, lúc đó có một bà lão tiếc thương bãi bồi bị ô nhiễm bởi dầu thải, bà lão chửi rủa vì không thể mang thức ăn đến cho ngư dân khi thủy triều lên xuống, đó cũng là một bà lão lưng đã còng, quần áo cũng đã cũ. Xưa nay hầu hết dân làng ở bãi bồi đều dựa vào biển để kiếm sống. Nay bãi bồi đã không còn nữa, bây giờ bà cụ đó đang sống như thế nào? Có giống như những người công nhân ở nhà máy này hay không? Hai người già sẽ dựa vào cái gì để sống đây? Trong đầu Hứa Bán Hạ thoáng qua một suy nghĩ như vậy, nhưng cô không dám và cũng không muốn nghĩ tiếp nữa, trong thế giới băng giá xa lạ này, bỗng dưng cô lại trở nên đa cảm như vậy. Cô có chút xúc động mà nói với người phụ nữ: “Bà à, toàn bộ chỗ đồ ăn này bao nhiêu tiền? Cháu mua hết, bà giúp cháu tặng cho hai cụ già kia đi, cháu sẽ đến cửa hàng bên cạnh mua thêm mấy cân thịt”.
Người phụ nữ béo đương nhiên rất vui khi có người mua hàng, Hứa Bán Hạ nhìn mấy món đồ đang bày trên kệ cũng không nhiều, cô đặt lên bàn ba trăm rồi bước ra ngoài, đến chỗ hai người già lớn nói tiếng: “Đừng nhặt nữa, cháu đã kêu bác gái bên trong cửa hàng cho hai người một ít rau củ rồi”. Hai cụ già không tin lắm, quay lại nhìn Hứa Bán Hạ thì thấy đó chỉ là một cô gái trẻ tuổi nên hai người cho rằng cô đang nói đùa, bà lão ân cần nói: “Cô gái à, cháu mau trở về đi, chắc cả nhà đang đợi cháu đó”.
Người phụ nữ béo bề bộn bước ra thét to: “Đừng nhặt nữa, cô gái này tốt bụng nên đã mua hết rau của tôi cho hai người đấy”. Sau đó bác gái quay sang nói với Hứa Bán Hạ: “Cô gái, cháu cứ đi mua thịt rồi bỏ vào xe của bà đi, bà chở cho chứ xách theo nặng đấy”.
Hứa Bán Hạ mỉm cười, dứt khoát cứ đi dọc theo từng cửa hàng một, một giỏ trứng gà, nửa con heo, hai túi bột mì lớn, hai thùng dầu lạc, thấy vậy bà lão vội vàng ôm Hứa Bán Hạ nói: “Cô gái, đừng xài tiền bậy bạ, về nhà coi chừng bị người lớn mắng đó, chúng tôi không thể lấy không đồ của người khác được đâu”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Sao lại nói là lấy không đồ của người khác chứ?”. Cô luôn biết đi với Phật mặc áo cà sa, còn lại đừng nói thêm nữa.
Trả tiền xong, bác gái kia đã chạy xe đến, Hứa Bán Hạ nhìn thấy người bán thịt không tìm được tiền lẻ để thối nên lấy luôn hai cái gan heo để trừ vào. Cô mua nhiều thịt heo của họ như, lấy không một chút thì làm sao? Mặc dù Hứa Bán Hạ không biết giá cả rau củ, giá thịt nhưng bản chất gian thương thì vẫn có. Dù đút tay vào trong túi vẫn còn thấy lạnh, nhưng mà bây giờ phải xách thịt và gan heo, cô đành phải mang bao tay vào. Tuy có đeo găng tay nhưng nó cũng chỉ là một lớp da mỏng, có cũng như không. Mới đi mấy bước Hứa Bán Hạ đã cảm thấy tay mình gần như tê cứng, nhưng không thể không tăng tốc để đuổi theo xe của người phụ nữ béo, đã làm chuyện tốt thì phải làm đến cùng, cũng không thể để cho hai cụ già xách được. Hai người già đuổi theo ở phía sau vẫn đang nói chuyện với nhau, nhưng mà tốc độ nói quá nhanh, Hứa Bán Hạ chỉ nghe hiểu được một ít.
Thật không may, vào lúc này điện thoại trong túi cô lại đổ chuông, cô đành phải đưa bàn tay ấm áp còn lại ra ngoài để bắt điện thoại, là của Triệu Lỗi: “Tiểu Béo, em sắp xếp xong chưa? Cảm thấy thế nào rồi?”.
Hứa Bán Hạ khoa trương hít một hơi lạnh, cười nói: “Em lạnh muốn chết, anh có biết khi em thở ra sẽ có chuyện gì không? Hơi thở đóng băng trong không khí giống như một cục kẹo bông, rồi rơi xuống đất trở thành bông tuyết”.
Triệu Lỗi cười nói: “Đừng nói nhảm, anh từng đến Angang vào mùa đông, không phải chưa từng thấy qua. Sao hả? Có phải em đang ở bên ngoài không? Có phải là tuyết đang rơi nên chơi vui lắm đúng không?”.
Hứa Bán Hạ vội nói: “Không, em đang đi dạo gần khách sạn. Xin lỗi, em không thèm nghe anh nói nữa, tay em đã tê cứng vì lạnh rồi”.
Triệu Lỗi nghe thấy bên cạnh cô còn đang có người khác biết không tiện, nên anh cũng tắt máy.
Càng đến gần ký túc xá, xung quanh càng tối. Ánh sáng duy nhất chiếu rọi là một vài tia sáng hắt ra từ cửa sổ của những ngôi nhà xung quanh. Mà tia sáng đó phải xuyên qua cửa kính, xuyên qua màng nhựa chắn gió rồi lại xuyên qua lớp bụi bám dính trên tấm màng nhựa, cuối cùng khi chiếu ra đường cũng không còn lại bao nhiêu. Không thể trông cậy vào tuyết trắng phản xạ ánh trăng tạo thành thành phố tuyết trắng lãng mạn, tinh xảo, ở đây chỉ toàn là tro than ô nhiễm. Hứa Bán Hạ đi từ sân bay vào trong thành, liên tục nhìn thấy cánh đồng tuyết trắng chuyển thành màu xám, rồi từ từ biến thành đường nước bùn.
Con đường tối tăm như vậy, mặt đất lại bị tuyết bao phủ nhấp nhô, Hứa Bán Hạ bước đi cực kỳ khó khăn, không bao lâu mà mồ hôi đã đổ đầm đìa, hiệu quả này còn tốt hơn nhiều so với việc chạy bộ vào sáng sớm. Không biết từ khi nào, một bàn tay vươn ra nắm lấy cánh tay của Hứa Bán Hạ, giúp cô giữ thăng bằng, đôi mắt đen láy khích lệ nhìn cô, ôn hòa và thân thiết, thật giống như ánh mắt của bà cô, đó là đôi tay của bà lão.
Khi bước vào khu ký túc xá, cô thấy xung quanh đều là những ngôi nhà bê tông hai tầng ngay ngắn, có thể thấy lờ mờ những bức tường xung quanh được xây bằng những tảng đá bê tông lớn, những bức tường này rất chắc và dày, trên đầu tường còn được gắn một vòng gai sắt. Quả nhiên đã từng là xí nghiệp trọng điểm của nhà nước, hình dáng này, xưa nay làm gì có nhà ai dám dùng. Hứa Bán Hạ không nghĩ tới cô sẽ tiến vào nhà máy hạng nặng như thế này.
Cũng may nhà bà lão ở lầu một, không cần dùng các đốt ngón tay bị đông cứng bò cầu thang. Mở cổng đi vào sân, bên trong là khuôn viên sạch sẽ gọn gàng, trong sân trồng hai cái cây. Bác gái cửa hàng rau và một người phụ nữ khác đang chuyển đồ vào trong nhà, Hứa Bán Hạ cũng tiến lên giúp một tay, lúc này mặt ngoài của gan lợn đã hơi đông cứng lại, hôm nay Hứa Bán Hạ mới biết một ba trăm nghìn có thể mua được nhiều rau củ như vậy, cô hơi xúc động, hai người già này thế mà không thể bỏ ra nổi mấy đồng tiền để mua rau, chỉ có thể dựa vào việc nhặt rau người khác bỏ đi mà ăn qua ngày.
Khi bước vào phòng, mọi người đều cởi mũ ra, bây giờ cô mới nhìn rõ, là hai cụ già, là một bà lão và một ông lão, họ đều là người sạch sẽ lịch sự, giữa lông mày của họ còn có phong độ của một người tri thức. Có một cái bếp đặt ở giữa phòng, nhìn qua khe hở giữa các tấm thép, bên trong đang đốt lửa. Một ống khói bằng sắt nhô ra từ đỉnh bếp, nó quấn một vòng xung quanh căn phòng rồi được thông ra bên ngoài. Sưởi ấm này chính là phụ thuộc vào nhiệt độ được truyền từ ống khói. Nhiệt độ trong nhà cũng không quá cao, nhưng so với bên ngoài thì ấm hơn rất nhiều, cô cũng không cần phải đeo găng tay nữa, hai người già cũng không còn còng lưng, họ cũng đứng thẳng người lại. Nhìn qua, mặc dù quần áo đã sờn rách nhưng hai người lại rất sạch sẽ và bình tĩnh, lộ ra khuôn mặt của thành phần trí thức khiến Hứa Bán Hạ cảm thấy như đã cách một thế hệ xa xăm, như thể thời gian đã quay ngược lại mấy chục năm trước.
Căn phòng tuy tối tăm, cũ kỹ nhưng vẫn rất sạch sẽ, cũng không có bụi tro. Phòng đốt lò than mà lại có thể sạch sẽ như vậy, chính là cùng với chủ nhân của nó không thể tách rời. Ở Hoa Bắc, Hứa Bán Hạ đã thấy bảo vệ của vài xí nghiệp nhỏ cũng đốt lò than để sưởi ấm, nhưng khi bước vào phòng họ cô không thể di chuyển được, chỉ cần chạm vào một chút là tro bụi rơi đầy đất. Có thể thấy được ông lão và bà lão này rất chịu khó, nhưng tiếc thay, người chịu khó và có vẻ hiểu biết như vậy lại rơi vào kết cục phải đi nhặt rau mà người khác bỏ đi để mang về ăn trong một ngày lạnh giá như thế này. Có thể bọn họ đợi trời tối mới ra ngoài, cũng có thể là vì để che đậy sự xấu hổ của mình. Trong lúc không ngờ Hứa Bán Hạ đã thay đổi cách nhìn về hai người già này.
Bác gái kia đã lái xe rời đi, trong nhà chỉ còn một người phụ nữ khác đang chuyển đồ, bà lão đi tới, bà ấy có một đôi mắt sáng ngời, bà ấy nắm lấy tay Hứa Bán Hạ, bàn tay của bà ấy khô ráp không hề hợp với một đôi mắt như vậy, nhưng nó lại tương xứng với hoàn cảnh ở đây: “Cô gái, thật là xấu hổ, cảm ơn sự giúp đỡ của cháu rất nhiều. Chúng tôi không có công mà lại hưởng lộc, thật là xấu hổ. Cảm ơn cháu”.
Hứa Bán Hạ nghe xong chỉ thấy hốc mắt nóng lên, suýt chút nữa thì rơi nước mắt, cô vội vàng nói: “Bà đừng khách sáo, nếu không chê cháu phiền thì bà mời cháu ăn sủi cảo tự làm đi, tôi chưa bao giờ ăn sủi cảo chính tông do nhà làm ở Đông Bắc cả”. Cô đoán được xưa nay những người trí thức rất chú ý việc có qua có lại, làm sủi cảo tuy có hơi phiền nhưng nếu Hứa Bán Hạ ăn sủi cảo thì có thể làm bọn họ giảm bớt mặc cảm. Đã kinh doanh nhiều năm như vậy, Hứa Bán Hạ cô hiểu rõ nhất là lòng người, ngay cả trong giới công chức trục lợi cũng có thể mạnh vì gạo, bạo vì tiền, đối phó với hai người trí thức lão làng quả thật rất đơn giản. Lúc này Hứa Bán Hạ cảm thấy tấm lòng của cô cũng không tệ lắm.
Bà lão nghe xong lập tức vui vẻ cười nói: “Được chứ, được chứ, sủi cảo thịt heo bắp cải là sở trường của tôi. Cô gái, cô ngồi đợi đi, sẽ xong nhanh thôi. Đúng lúc chúng tôi cũng chưa có ăn cơm. Ông Đao, ông ấy mở túi bột mì ra rồi lấy hai cân bột mì ra đi”.
Ông lão gọi là ông Đao nãy giờ vẫn luôn đứng bên cạnh cười nghe bọn họ nói chuyện, lúc này nghe bà lão nói, ông ấy cũng chuẩn bị lấy bột ra, bỗng nhiên ông ấy quay lại nói: “Bà à, nhà ông Biên cũng nghèo như chúng ta, hay là chúng ta chia những thứ này thành mấy phần rồi cho họ một ít để tối nay bọn họ cũng được ăn no”. Nhớ ra những thứ này là do Hứa Bán Hạ mua, ông ấy vội vàng nói với Hứa Bán Hạ: “Cô gái à, chúng tôi muốn chia một ít người bạn cũ, không biết có được hay không?”.
Hứa Bán Hạ vội vàng nói: “Không sao, không sao, vốn dĩ là cho ông bà, tùy ông bà sắp xếp. Cháu cũng không biết làm sủi cảo hay là để cháu giúp ông xách qua cho bọn họ nhé”.
Bà cụ nghe vậy, trong đôi mắt sáng ngời lại hiện lên hơi nước, bà ấy nắm lấy tay Hứa Bán Hạ, nói: “Cô gái à, cháu đúng là người tốt. Ông Đao, dù sao ông cũng không xách được nhiều. Để Tiểu Đinh đi chung với ông đi, chúng ta không thể để cho cô gái này xách đồ đi được, con bé là người miền Nam, không quen đi trên đất tuyết, nhà ông Biên chỉ có hai vợ chồng già, chúng ta mang đồ ăn đến cho họ, còn những nhà khác có con gái, con dâu thì bảo bọn tự đến đây xách về”. Bà lão nói năng có trật tự rõ ràng, không quanh co, quả nhiên không phải người bình thường. Sau đó lại tính toán mà phân chia thịt và rau thành nhiều phần, phân chia cũng rất hợp lý, vô cùng đơn giản và hào phóng, từ lúc gặp mặt, Hứa Bán Hạ đã nghi ngờ trước đây bà ấy cũng không phải là người bình thường. Còn ông Đao cũng rất xuất chúng, lúc chia bột ra, lấy năm cân thì chính xác là năm cân, không hơn không kém, muốn làm được chuyện này chính xác như vậy trừ khi đã tích lũy kinh nghiệm lúc đi làm trong kho lương thực và dầu mỏ, nếu không thì ông Đao chắc chắn là người có ánh mắt tốt, bình thường là một người có tâm. Tiểu Đinh hình như là con dâu của họ, không biết con trai họ đang ở đâu.
Hứa Bán Hạ cũng không kiên quyết đi theo đưa đồ ăn, có thể thấy bà lão là người rất thực tế. Nhưng mà lúc ông Đao chuẩn bị đi thì bị Hứa Bán Hạ gọi lại, cô lấy hết tiền mang theo bên người ra, còn khoảng một ngàn tệ, cô giữ lại một trăm tệ, cười nói: “Ông à, ông chia tiền này cho mọi người đi. Trong mùa đông này mua than để sưởi ấm cũng tốn không ít tiền. Đây xem như là một chút tấm lòng của cháu”.
Mọi người hơi sững sờ, tặng đồ vật thì có thể chấp nhận được, nhưng đưa tiền thì hơi trần trụi, nhưng mà Hứa Bán Hạ nói đúng, than sưởi ấm cũng là một khoản phí không nhỏ. Bà lão cầm tiền ra đếm rồi nói: “Cô gái, tiền của cháu chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết, chúng tôi sẽ nhận. Nhưng cháu phải để lại địa chỉ chính xác cho chúng tôi, chúng tôi biết mùa đông năm nay chính là mùa đông khó khăn nhất, nhưng sau này sẽ tốt hơn. Khi con trai chúng tôi trở về chúng tôi chắc chắn sẽ trả lại tiền cho cháu”.
Ông Đao và con dâu cầm tiền, đồ ăn đi ra ngoài, Hứa Bán Hạ lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho bà lão nói: “Bà ơi, bà không cần phải để tâm đến chút tiền ấy”.
Bà lão cầm lấy danh thiếp, vừa nhìn không khỏi thở dài nói: “Cháu đúng là tuổi trẻ tài cao, thật sự là không nhìn ra, cháu còn trẻ như vậy mà lại có năng lực lớn như vậy”. Vừa nói bà ấy vừa bắt đầu làm sủi cảo.
Hứa Bán Hạ không giúp được gì, chỉ có thể ở một bên quan sát, cô cười nói: “Cháu cũng không còn trẻ nữa, sang năm đã ba mươi tuổi rồi”. Sau đó cô cố ý hỏi: “Sao mùa đông năm nay lại đặc biệt khó khăn vậy?”.
Bà lão cũng không giống một bà già bình thường, không dễ bị lừa, khi nghe cô hỏi thì hỏi ngược lại: “Tiểu Hứa, cháu là người ở xứ khác đến mà sao lại đi tới chỗ tối tăm này? Tuy rằng chỗ này là khu nhà xưởng, mọi người đều là những người quen biết, nhưng ở đây buổi tối cũng không an toàn”.
Hứa Bán Hạ cảm thấy muốn giấu bà ấy không phải là chuyện dễ dàng gì, không bằng cô cứ nói thật, dù sao cô cũng không có làm ra chuyện xấu gì: “Có một người bạn giới thiệu xí nghiệp này cho cháu, nói là nhà máy này đang muốn cải tạo, có vài thiết bị cũng muốn bán ra. Hiện tại công ty của cháu đang chuẩn bị đưa vào hoạt động, có vài hạng mục cần phải có thiết bị hạng nặng, vì vậy cháu đến xem thử có thiết bị nào phù hợp để mua hay không. Hôm nay cháu vừa xuống máy bay nên cũng chưa liên lạc với bên đó, sợ buổi tối mà phải nhậu nhẹt. Mà ở trong khách sạn lại không có việc gì làm cho nên cháu lại đây xem quy mô của nhà máy, như vậy ngày mai sẽ dễ dàng nói chuyện hơn. Không nghĩ tới, xí nghiệp máy móc hạng nặng rực rỡ lúc trước, bây giờ lại lâm vào cảnh thế này, thật đáng tiếc. Nhưng khiến tôi buồn nhất vẫn là công nhân của nhà máy, vốn dĩ từng là tinh anh trong ngành, mà bây giờ lại phải trải qua cuộc sống như thế này. Cháu nghĩ, bà nói mùa đông năm nay là mùa đông khó khăn nhất, chính là nói về chuyện này đi…”
Bà lão nghe xong thì im lặng một lúc, trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng cắt bắp cải, hồi lâu mới nghe thấy bà ấy nói: “Tiểu Hứa, cháu không biết tình hình, đừng để những người kia lợi dụng. Nhà máy này là nơi mấy ngàn người bọn tôi dựa vào để kiếm sống, bọn họ muốn cải tạo và xây dựng thành các tòa nhà dân cư, có thể, nhưng mà bọn họ đã từng cam đoan nhà máy sẽ tiếp tục sản xuất, thế mà bây giờ lại muốn tháo dỡ thiết bị rồi đưa cho chúng tôi một ít tiền bồi thường. Đây chính là ném chúng tôi vào hố lửa. Chúng tôi chỉ yêu cầu họ đổi cho chúng tôi một mảnh đất xa xôi khác, chỉ cần để nhà máy tiếp tục hoạt động là được. Về mặt kỹ thuật, sản phẩm của chúng tôi rất mạnh, cũng có rất nhiều dự án trọng điểm quốc gia đều yêu cầu sản phẩm của chúng tôi, chúng tôi không thể để cho công ty nước ngoài xâm chiếm vào thị trường trong nước được, nếu không thì đất nước chúng ta sẽ bị động. Nhưng mà bọn họ không đồng ý yêu cầu nhỏ này của chúng tôi. Họ chỉ muốn cướp bóc chứ không hề nghĩ đến tình hình tổng thể, họ thậm chí cũng không nghĩ đến việc sắp xếp công việc mới cho chúng tôi. Con trai của tôi là một trong số những người dẫn đầu chống lại việc dỡ bỏ nhà máy, trong lúc xảy ra xung đột có quan chức đến nói chuyện, trấn an lòng người, nhưng sau khi vừa yên lòng dân, chờ mọi chuyện vừa lắng xuống thì cảnh sát lại đến từng nhà mà bắt những người dẫn đầu tống vào tù. Lúc này mọi người mới nổi giận, tự giác chia thành ba nhóm người, cả ngày lẫn đêm trông coi nhà máy không để bọn họ có cơ hội tháo dỡ máy móc thiết bị. Tiểu Hứa, cho dù cháu có bỏ tiền ra mua thiết bị, bà nghĩ cháu cũng không thể tháo dỡ nó đâu. Chủ sở hữu thực sự sẽ không đồng ý”.
Mặc dù bà lão tràn đầy phẫn nộ nhưng lại không hề nóng nảy, nói năng điềm đạm, bài bản và thuyết phục, nhưng những điều này không thể thuyết phục được Hứa Bán Hạ. Sản phẩm của công ty là sản phẩm có thể tồn tại nếu có thị trường, nếu không nó chỉ có thể bị thay thế, ngoại trừ công nghiệp quốc phòng được nhà nước hỗ trợ, thương nhân không có khả năng sinh lời thì không dậy sớm, nhà máy sản xuất máy móc hạng nặng này chiếm vị trí trung tâm thành phố tốt như vậy, rõ ràng là một cục mỡ, không ăn chính là người ngốc. Chỉ cần hồ sơ xét duyệt đầy đủ là được, Hứa Bán Hạ nghĩ, nếu là cô thì cô cũng sẽ làm như vậy. Cao Dược Tiến từng khai phá hai khối bất động sản, lúc phá dỡ chẳng lẽ không gặp qua sự phản kháng của người khác sao? Nhưng ông ta có tự tin, có thủ đoạn để giải quyết vấn đề này. Bây giờ bên nhà máy này cũng vậy, chỉ cần có chính phủ hỗ trợ, nhóm người không có thu nhập này còn có thể chống cự được bao lâu? Vả lại, những người đứng ra phản kháng vừa không có tổ chức vừa không có thu nhập, sau tất cả, thì giống như ‘ống rỗng’ đã nói, đám người ô hợp, không tổ chức, mặc dù ban đầu sẽ có niềm vui nhưng sau đó họ sẽ tự tan rã, những người đang phản kháng này sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ mà thôi. Nhà đầu tư cũng thực hiện chiến lược rất tốt, họ chỉ bắt giữ một vài người đứng đầu tổ chức chống cự, như vậy thì rắn đã mất đầu, không còn người lãnh đạo nữa, bọn họ cũng rất kiên nhẫn mà chờ đợi cho các công nhân tự tan rã, sau đó họ sẽ tiêu diệt từng bộ phận.
Nhưng mà Hứa Bán Hạ cũng nhìn ra, nếu cô muốn mua lô thiết bị cũ này thì thật sự rất gian nan, nếu làm không cẩn thận cô sẽ bị người khác lợi dụng, chuyển mâu thuẫn này lên trên người người khác sứ như cô, đến lúc đó cô sẽ không thể chịu nổi. Xem ra thông tin mà Đồ Hồng cung cấp hoàn toàn không chính xác, mâu thuẫn ở đây còn gay gắt hơn nhiều so với những gì Đồ Hồng đã nói, không chỉ là một cuộc biểu tình ôn hòa, mà đã liên quan đến các cơ quan nhà nước. Hiện tại Hứa Bán Hạ đã thay đổi ý định thu mua ban đầu, cô đã có tính toán khác. Có điều, việc cấp bách nhất chính là rũ sạch quan hệ của chính mình. Nhưng phải giải thích như thế nào mới hiệu quả đây, trong lòng Hứa Bán Hạ đều biết rõ ràng, hơn nữa, càng giải thích lại càng giấu đầu hở đuôi, Hứa Bán Hạ sẽ không làm vậy, vì vậy cô suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Thật sự là không nhìn, không nghe thì sẽ không biết. Hóa ra mọi chuyện lại rất khác so với những gì mà cháu biết. Cảm ơn bà đã giải thích cho cháu, nếu không thì cháu đã sa vào vũng lầy này rồi”.
Bà lão cười nói: “Có thể giúp cháu, bà cũng rất vui. Hơn nữa trên thực tế, hơn mười năm nay những thiết bị này đã không được tu sửa lại, nếu cần tu sửa thì phải do chúng tôi tự làm, nếu nó được tháo dỡ và vận chuyển về miền Nam, bà thực sự lo lắng những thiết bị này sẽ không thể chịu được sự giày vò như vậy, tính tới chuyện đưa vào vận hành có thể sửa chữa và có hiệu quả cao trong tương lai, hay là cháu mua thiết bị mới đi. Chúng tôi bảo vệ những thiết bị này là bởi vì chúng tôi đã xem nó giống như con của mình, là một tay chăm sóc tới bây giờ cho nên mới không bỏ được”.
Hứa Bán Hạ không ngờ bà lão sẽ nói như vậy, cô không khỏi tò mò hỏi: “Bà ơi, trước kia ở trong nhà xưởng bà làm gì vậy?”.
Bà lão cười nói: “Tuy nói anh hùng không nhắc đến chuyện khi xưa, nhưng mà, bà từng là phó tổng công trong xưởng, còn ông Đao là kỹ sư. Con trai chúng tôi từng muốn học kinh tế nhưng chúng tôi không chịu, nhất quyết bắt nó phải học gia công máy móc, còn muốn nó quay về quê làm việc, bây giờ thành ra lại làm hại nó, trước kia nó còn là thanh niên kỹ thuật tiêu biểu của toàn tỉnh”.
Hứa Bán Hạ đột nhiên nhớ tới trước đây Quách Khải Đông cũng từng thu được một kỹ thuật viên trẻ của thành phố, kỹ thuật thực sự không cần phải bàn cãi, nhưng tính tình lại không quá tốt. Nghĩ đến bây giờ con trai của bà lão đã thất nghiệp, người như vậy mà lại thất nghiệp, trong lòng cô háo hức muốn thu nhân tài này về tay. Hơn nữa hai ông bà cũng là nhân viên lâu năm trong ngành, cũng giống như bác sĩ, ngành kỹ thuật này càng lớn tuổi thì càng có kinh nghiệm, chỉ cần không hồ đồ là được. Thật sự là nhân tài, Hứa Bán Hạ không khỏi sáng cả mắt, chính mình cũng nên rũ bỏ quan hệ với bên kia thôi.
Cô nghĩ ngợi rồi nói với bà lão: “Hồi đại học tôi cũng học cơ khí, nhưng từ khi ra trường lại đi theo kinh doanh, vẽ bản đồ và cơ khí cũng quên hết rồi. Nhưng nó cũng trở thành một thú vui, tôi thích tự vào xưởng để xem người ta bố trí thiết bị ở chỗ nào cho hợp lý, ngay cả xe nếu không có vấn đề gì lớn thì tôi cũng tự mình sửa, không hề nói khoa trương, hầu như các xí nghiệp trong tỉnh tôi đều đã đi qua hết rồi. Nói về điều này, cái gọi là sở thích của con người là thứ khó lý giải nhất. Trước kia bà muốn con trai mình học bên gia công máy móc là vì sở thích của bà. Nhưng nếu như con trai của bà không thích chúng thì anh ta cũng sẽ không tiếp tục nghiên cứu mà đạt được danh hiệu kỹ thuật viên danh dự, bà không hề làm hại anh ta. Chỉ là mỗi thời mỗi khác, ai mà biết trước được tương lai. Đúng rồi, cháu phải nhanh chóng liên lạc với bạn bảo anh ta đừng có giúp tôi liên hệ với bên kia để thu mua thiết bị nữa”. Khéo miệng Hứa Bán Hạ nhẹ nhàng cong lên, liên kết thành một việc cô đi xem nhà máy chính và sở thích của mình mà không chỉ đơn giản hỏi thăm tình hình. Theo cách này bà lão và những người khác cũng sẽ không chán ghét cô. Cô cũng tri kỷ mà giải quyết chuyện bà ấy cảm thấy áy náy với con trai của mình, như vậy càng khiến cho người khác sinh ra sự yêu thích.
Tuy Bà lão là phó tổng công nhưng sao có thể chịu được lời nói tinh tế của Hứa Bán Hạ, thực sự cảm thấy cô nói đúng, tâm tình trở nên tốt lên, cười nói: “Tiểu Hứa, cháu cứ gọi điện thoại, bà sẽ làm nhẹ tay, không ảnh hưởng đến cháu”.
Hứa Bán Hạ mỉm cười, bấm điện thoại gọi cho Đồ Hồng: “Bao cát, tôi đang ở ký túc xá của công nhân bên nhà máy Đông Bắc mà anh giới thiệu cho tôi đây, anh lại tăng ca à?”.
Đồ Hồng nói: “Nếu tôi không tăng ca thì mới là chuyện lạ đó. Béo, tôi phải khâm phục kỹ năng xã hội của cô, mới vừa đến đã vào được kí túc xá rồi. Thế nào hả?”.
Hứa Bán Hạ cố ý để cho bà lão nghe thấy, như vậy thì cô mới có thể rũ sạch quan hệ, cho nên cô cũng không có chút nào tránh né mà nói: “Bao cát, không tốt lắm, ngày mai anh không cần liên hệ bên đó cho tôi đâu”. Nói xong, cô kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Đồ Hồng, sau đó lại nói: “Anh nói xem, nếu tôi mà theo kế hoạch ban đầu, thì khác gì một con kền kền nhìn chằm chằm vào một con vật sắp chết hả?”. Hứa Bán Hạ cũng tranh thủ mà nói tốt cho chính mình. Tuy nhiên nếu như cuộc xung đột này không quá gay gắt, mà thiết bị lại còn tốt thì cô sẽ không phản đối việc bản thân mình trở thành một con kền kền.
Đồ Hồng nói: “Trước đây những tình huống tương tự chỉ được tiết lộ một tí xíu trên mạng, không ngờ bây giờ ở đó lại xảy ra chuyện như vậy. Không ngờ những người áo mũ chỉnh tề mà tôi từng gặp lại thực sự làm ra chuyện này. Béo, cô nên quay về, chúng ta không thể ngăn cản bọn họ, nhưng chúng ta có thể lựa chọn không tham gia vào chuyện này”.
Hứa Bán Hạ biết Đồ Hồng lạnh lùng, nhưng không ngờ anh ta vẫn có chút tinh thần trọng nghĩa, cô không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, chỉ là lúc này cô cũng không dám cười, mà chỉ nói: “Được, tôi cũng đã quyết định sẽ quay về, anh không nói thì tôi cũng sẽ không tiếp tục, nếu không thì tôi gọi anh làm cái gì? Chỉ là tôi muốn hỏi anh một câu, anh cùng người trong xí nghiệp kia có quan hệ tốt không? Có thể giúp nghĩ cách thả con trai của Đao Công ra hay không? Cũng sắp tới Tết rồi, nếu cứ giữ người mãi không thả, thì làm sao mà cả nhà già trẻ bọn họ có thể sống được chứ”. Đang nói chuyện, ông Đao cùng con dâu và một đám người đi vào nhà, chủ yếu là người già, có rất ít người trẻ, vẻ mặt của họ đều tràn đầy vui mừng hớn hở. Nghe thấy Hứa Bán Hạ nói chuyện, họ lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt nóng rực mà nhìn cô, dường như cô chính là niềm hy vọng của bọn họ.
Đồ Hồng nói: “Quan hệ của tôi với bọn họ cũng không quá thân, nhưng mà tôi có thể nhờ người giúp đỡ đi hỏi thăm một chút, tôi sẽ cố hết sức. Cô chờ tin tức của tôi”.
Hứa Bán Hạ cũng chỉ muốn dò hỏi một chút nhưng không ngờ Đồ Hồng lại nghiêm túc đến vậy, điều này Hứa Bán Hạ có thể nghe ra, đặt điện thoại xuống. Các bác gái tiến lên bắt tay cô nói cảm ơn, tất cả đều xuất phát từ tấm lòng. Lần đầu tiên Hứa Bán Hạ cảm thấy cảm giác làm việc tốt thật tốt. Trong số đó có một bác gái do dự hồi lâu mới nói ra tên con trai của mình, cũng là một trong số những người dẫn đầu trong lần tổ chức phản kháng này. Sau đó, mọi người bắt đầu vội vàng nói ra tên con trai của bọn họ. Có bảy người, thêm con trai của nhà ông Đao nữa, tổng cộng là tám người, Hứa Bán Hạ viết tên của họ ra giấy, việc này có thể làm được hay không không phải là chuyện mà cô có thể quyết định được.
Sau khi mọi người cầm lấy thịt, bột mì và rau củ, rồi mang theo hy vọng rời đi, bà lão… Tổng công Hồ đi tới, nói: “Tiểu Hứa, đừng cảm thấy khó xử, cháu đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi, chuyện thả người ra, cũng không đơn giản như vậy. Chúng tôi là người ở đây, nhưng vì để con cái đi ra mà phải đi tạo mối quan hệ khắp mọi nơi, đến cuối cùng tán gia bại sản. Còn cháu là người ngoài cuộc nên dễ dàng động tâm, cô cũng đừng để chuyện này ở trong lòng”.
Người đã từng làm tổng công có khác, dù quản người và quản lý kỹ thuật cũng khác nhau, Hứa Bán Hạ cười nói: “Duyên trời định, cháu sẽ cố gắng hết sức làm, xem như không uổng phí một chuyến đến Đông Bắc”.
Khi sủi cảo được mang lên trên bàn, thì một cậu bé được ôm ra từ trong chăn, nhóc ấy chỉ mới hai, ba tuổi, ngủ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng hồng hồng, rất dễ thương. Sủi cảo tự làm rất khác, da mỏng nhưng nhân lại mọng nước, cậu nhóc cũng vui vẻ mà ăn, mặc dù Hứa Bán Hạ đã ăn tối rồi nhưng mùi thơm mà ăn như hổ đói. Cuối cùng phải kiềm chế lại một chút, cô biết đó là khẩu phần ăn của cả nhà họ nên cô cũng không ăn nhiều. Trong lúc đó, tổng công Hồ lại hỏi chuyện ở công ty của Hứa Bán Hạ, hiếm khi có cơ hội tìm được một cố vấn tốt như này, thế là cô nói qua một lần bản quy hoạch mà Triệu Lỗi đã thiết kế cho cô. Bởi vì không thể đưa ra những số liệu cụ thể, cho nên Hứa Bán Hạ hỏi hai người xem liệu rằng ngày mai cô có thể mang laptop tới lĩnh giáo họ được hay không, hai người cũng rất cao hứng, họ cảm thấy mình cũng có ích, lại cảm thấy Hứa Bán Hạ đã đưa than ngày tuyết, giúp đỡ bọn họ nhiều như vậy, bây giờ chính là cơ hội để họ báo đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.