Không Được Vãng Sinh

Chương 44: Đâm bị thóc, chọc bị gạo




Hứa Bán Hạ vội vội vàng vàng, cuối cùng cũng kịp lấy một đĩa thức ăn trong một nhà hàng buffet điểm tâm trước khi nó đóng cửa lúc chín giờ. Cô ngồi trước cửa sổ, phơi nắng và chậm rãi thưởng thức. Ngoài cửa là bông tuyết vừa rơi xuống đã bị giẫm thành màu đen, còn có người đi đường mặc những bộ quần áo màu trầm. Có vài người phụ nữ và đàn ông mặc áo khoác quân đội đang dọn tuyết trên đường, phải dùng tới xẻng thì chắc lượng tuyết rơi trong tối hôm qua hẳn là rất nhiều. Nhưng ánh nắng hôm nay rực rỡ xán lạn, bầu trời trong vắt như vừa được gột rửa, mùa đông ở miền Bắc vậy mà không thường có sương mù mặt trời.
Laptop đặt bên trên bàn cơm, bên trong có hai cái email mà buổi sáng vừa nhận được. Cô xem cái của Cung Phi Bằng trước, hiếm khi anh ta không thể hiện sự tức giận. Có điều Hứa Bán Hạ lại không cho rằng ngày hôm qua của anh ta có thể trôi qua một cách vừa lòng đẹp ý. Nếu không sáu giờ rưỡi sáng hôm nay đã không gửi tin cho cô, chắc chắn là ồn ào mất ngủ cả đêm. Email của anh ta giản lược một ít nội dung của hạng mục gần đây trong khoa. Mặc dù Hứa Bán Hạ không phải là học sinh giỏi, có điều thấy mấy nội dung giản lược này, vẫn hiểu sơ được nó đang nói cái quái gì. Thật lòng thì Hứa Bán Hạ cũng không tin vào năng lực thiết kế của bọn họ.
Mail của Đồ Hồng gửi lúc sáng sớm ba giờ hơn, một tập tin đính kèm khá nặng. Cô mở ra xem, ba trang đầy đủ. Hứa Bán Hạ vừa ăn vừa đọc, cuối cùng đã hiểu ra là do tinh thần trọng nghĩa của Đỗ Hồng bộc phát. Trong tệp đính kèm có rất nhiều vấn đề có liên quan đến doanh nghiệp tư nhân niêm yết mà Từ Bán Hạ muốn anh ta giúp đỡ điều tra, rất chi tiết, nếu muốn tự tay hoàn thành nó, Hứa Bán Hạ nghi ngờ cô sẽ phải ở lại thành phố này thêm một tháng. Hứa Bán Hạ không khỏi cảm thấy buồn cười, một luật sư lâu năm như Đỗ Hồng, chẳng lẽ gặp phải những chuyện xấu xí còn chưa đủ nhiều, mới chút việc cỏn con này đã kích động đến vậy? Nhưng nghĩ lại, nếu Đỗ Hồng không phải người dễ kích động thì hồi lần đầu gặp nhau trong thang máy ở Bắc Kinh cũng sẽ không phản đòn sự khiêu khích một cách cố ý của Hứa Bán Hạ, để hai người sẽ không đánh nhau thì không quen biết. Nếu tin nhắn này bị bọn rắn độc đó nhìn thấy, Hứa Bán Hạ cô không biết mình có còn đường sống hay không. Ngón tay thản nhiên nhấn chọn xóa bỏ, nhưng khi khung thoại hiện ra với câu hỏi xác nhận, Hứa Bán Hạ lại do dự. Suy nghĩ một lát, cuối cùng không chọn “Có”. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy giữ mail này trong laptop sẽ xảy ra vấn đề. Về phòng, cô lập tức gửi nó đến trang web riêng của mình, để ở đó đợi điều tra thêm. Còn email cuối trong thùng thư vẫn bị cô xóa bỏ.
Sau đó trầm ngâm một lát, gửi cho Cung Phi Bằng một cái email, trong đó chỉ có vài chữ cực kỳ đơn giản: “Chuyện tối qua chỉ là trò đùa ác ý, xin chớ lo lắng”. Cô mím môi cười và gửi đi, chắc chắn huyết áp của Cung Phi Bằng sẽ đạt trị số tuyệt đối. Khi ấn vào khung “send”, Hứa Bán Hạ thả ngón rất nhẹ, “click” một cái, game over. Cái quái gì ấy, ăn trong bát nhìn trong nồi, coi người khác như phong cảnh ngoài cửa sổ để thư giãn mắt là chuyện của anh ta, anh ta ngàn vạn lần không nên tìm Hứa Bán Hạ cô.
Cô tới ngân hàng lấy ít tiền mặt rồi bắt xe đi thẳng đến nhà bọn Hồ Công. Ban ngày, khu ký túc xá nhìn qua càng thêm đổ nát dưới ánh mặt trời, có vài bức tường đã tróc ra một mảng xi măng lớn, lộ ra gạch đỏ bên trong. Trong khu ký túc có mấy cụ già đang vất vả dọn từng đống tuyết đọng trên mặt đường, mấy đứa con nít mặc dày như trái bóng tròn vui vẻ chơi đùa dưới nắng ấm, ngã xuống đất cũng chỉ lăn một cái, trở mình lồm cồm bò dậy rồi tiếp tục chạy. Con trẻ sẽ không hiểu được thiếu tiền là chuyện đau khổ nhường nào.
Đến sân nhà Hồ Công Đao Công, nhìn qua tường vây thấp bé đã thấy Đao Công ôm cháu nhỏ ngồi phơi nắng, miệng còn lẩm bẩm kể chuyện xưa, dáng vẻ ấm áp. Hứa Bán Hạ đi vào sân, Hồ Công lập tức ra đón, kéo cô vào bên trong, cười nói: “Ông cũng mời tới mấy đối tác cũ, đều đang chờ cháu ở trong phòng đó”.
Hứa Bán Hạ đi vào, quả nhiên người đầy cả phòng, tuổi tác không đồng đều, nhưng trẻ nhất cũng đã bốn mươi, đặc điểm chung là gần như tất cả đều đeo kính mắt, có cận thị, cũng có viễn thị. Mọi người vì Hồ Công mà đối xử với Hứa Bán Hạ rất nhiệt tình, Đao Công cũng ôm cháu trai vào nhà. Dưới sự chủ trì của Hồ Công, hầu như không nói chuyện phiếm mà trực tiếp vào chủ đề chính. Họ đều là chuyên gia, dù Hứa Bán Hạ không phải chuyên gia nhưng cũng đã tham quan rất nhiều nhà máy, rất dễ tiếp thu quan điểm của chuyên gia, cũng có thể đưa ra cái nhìn riêng của mình. Mọi người thảo luận rất sôi nổi.
Lúc ăn cơm, mọi người tự làm một bát mì sợi lớn với cải trắng và thịt băm. Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, thế bột mì nhà Hồ Công có đủ ăn không? Cô còn đang suy nghĩ thì một ông lão kỹ sư công trình chỉ vào mặt Hứa Bán Hạ hỏi: “Chỗ kia bị nứt da rồi hả? Sau này ra ngoài nhớ đeo khẩu trang và khăn choàng, Đông Bắc lạnh, người từ miền Nam đến như cô sẽ không quen”.
Hứa Bán Hạ lập tức hiểu ông đang chỉ cái vết bị tên móng heo kia véo ra hồi tối hôm qua, mỉm cười đáp: “Thật ạ? Sáng nay cháu không chú ý”. Cô vô tình lấy tay sờ, còn hơi nhưn nhức. Bây giờ đúng là yếu ớt, trước kia dù đánh lộn đổ máu cũng sẽ không rên một tiếng, giờ đây thế mà biết đau. “Chắc là dị ứng ạ, ngay cả bản thân cháu cũng chẳng có cảm giác gì”. Thấy Hồ Công quăng đến một ánh mắt mang theo dấu hỏi chấm, Hứa Bán Hạ không khỏi chột dạ đệm thêm một câu.
Mọi người cũng không để ý nữa, sau khi ăn bữa trưa đơn giản thì tiếp tục thảo luận, tốc chiến tốc thắng. Lấy sách chế định quy hoạch của Triệu Lỗi làm cơ sở trù định kỹ lưỡng, vô cùng sống động. Dưới sự đảm bảo chắc ăn của Hồ Công, một kỹ sư công trình thủy điện gần như viết ngoáy ra sơ sơ bản đồ tổng quy hoạch hơn hai trăm mẫu đất thủy điện, đừng nói đến thiết bị, những máy móc cần thiết đều được liệt kê chi tiết thành danh sách, thậm chí còn đánh dấu mấy đơn vị dự bị sản xuất, chế tạo thiết bị. Đồng thời bố cục sơ bộ của phân xưởng cũng được định hình, quá trình sắp xếp càng khỏi bàn. Với thời gian hơn nửa ngày, tốc độ kinh người, bởi vì trong lòng họ tự có mảnh trời của riêng mình.
Khi trời tối mịt, đám người sôi nổi tạm biệt nhau, Hứa Bán Hạ lễ độ đưa từng người ra cổng, tự xưng vãn bối. Lúc về thì bị Hồ Công giữ lại. Sau khi Hồ Công đeo kính lão lên, nhìn mặt Hứa Bán Hạ thật kỹ rồi thở dài nói: “Có phải dị ứng đâu? Tối hôm qua bọn nó đã làm gì cháu?”.
Lòng Hứa Bán Hạ biết không thể gạt được bà lão tâm tư tỉ mỉ này không thể lấy lý do dị ứng hoặc va phải bồn tắm để qua loa xong chuyện, đành nói: “Tối hôm qua khi cháu ra ngoài còn chú ý sau lưng, hẳn là không có ai theo dõi. Thế nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn tìm tới, nhưng sau khi đánh xã giao mấy đòn thì cháu cũng không bị thiệt thòi gì, sau đó cháu còn thấy được chủ nhân chân chính. Cháu giải thích rõ ràng rồi, không sao hết, bà đừng lo nhé.”
Đao Công nghe vậy đi tới, rất nghiêm túc nói: “Bọn họ không phải là người biết nói lý, Tiểu Hứa cháu đừng chuyện lớn hóa nhỏ, chắc chắn là do chúng tôi hại cháu”.
Hứa Bán Hạ không ngờ hai cụ lại quan tâm để ý như vậy, nhất là Hồ Công đang nghiêm mặt, một đôi tay thô ráp dịu dàng cầm bàn tay beo béo của Hứa Bán Hạ, giống như đôi tay của bà nội trong trí nhớ. Lòng cô mềm mại, vươn tay ôm lấy Hồ Công, cũng không nói gì. Hồ Công hơi xấu hổ, cứng đờ trong chốc lát, có lẽ bà không quen với những tiếp xúc thân mật như vậy. Hứa Bán Hạ nhận ra nên vội vàng thu tay lại, cười nói: “Hai người đừng lo lắng, tối hôm qua cháu còn nói chuyện với gã về việc phóng thích con của hai người đang bị giam, gã đưa ra điều kiện, trước mắt con vẫn chưa thể cho gã một câu trả lời chắc chắn, còn phải liên lạc bạn bè nhờ giải quyết. Bọn họ có thể không nói lý nhưng lợi ích thì ai cũng muốn, đều là kẻ tiểu nhân, chỉ cần có lợi, việc gì cũng dễ nói chuyện”.
Hồ Công nghiêm túc nói: “Tiểu Hứa, con đừng cho rằng chúng tôi thỏa hiệp với bọn họ, cháu vốn là người ngoài cuộc, làm sao có thể để cháu thiệt thòi? Chúng tôi không bằng lòng nhìn cảnh cháu bị liên lụy, nếu như cháu nhất định phải kiên trì, sau này chúng tôi chỉ có thể coi như không quen cháu, phân rõ giới hạn, khỏi làm liên lụy người vô tội như cháu. Chuyện của chúng tôi vốn dĩ không phải là trách nhiệm mà cháu phải gánh”.
Hứa Bán Hạ thấy Hồ Công nói rất nghiêm túc, biết rằng nút thắt trong lòng này phải thay bà tháo ra, nếu không người tốt có tính nguyên tắc rất mạnh này sau đó sẽ thật sự quyết tâm đóng cửa từ chối tiếp khách. Ban đầu cô đã có ý tưởng sơ khai về việc làm thế nào để đào kỹ sư của họ về địa bàn của mình, lúc này không thể để bà nghĩ nhiều, phải đi một bước nhìn một bước. Nhiệm vụ cấp bách nhất là phải thuyết phục vợ chồng Hồ Công, không để họ đứt gánh giữa đường. Cô lập tức mở laptop ra, mặc dù không có mạng nhưng click vào lịch sử truy cập vẫn có thể tìm ra email lưu trên web riêng mà buổi sáng Đồ Hồng gửi cho mình. Sau đó cô phóng to chữ đưa Hồ Công nhìn. “Hai người xem cái này, đây là những vấn đề do một người bạn làm trong ngành chứng khoán của cháu trắng đêm mô phỏng ra sau khi biết hết chuyện cháu đã gặp phải ở đây vào tối hôm qua. Mặc dù cháu chưa thành thạo thao tác của ngành chứng khoán, nhưng cháu cho rằng, có lẽ Vây Ngụy cứu Triệu* cũng là một giải pháp tốt. Triệu ở đây là xưởng máy móc hạng nặng. Cho nên cháu nhất định phải ở lại, hơn nữa cháu cũng muốn trút giận cho mình”.
(*) Vây Ngụy cứu Triệu: Tránh nơi địch mạnh nhất, đánh vào điểm yếu khiến địch phải rút về. Thời Chiến Quốc, Bàng Quyên mang quân nước Ngụy tấn công nước Triệu rất gấp. Tôn Tẫn, bạn học cũ của Bàng Quyên, bày kế cho nước Tề đem quân vây nước Ngụy, y rằng Bàng Quyên phải kéo quân về giải vây, nước Triệu được cứu.
Hồ Công nửa tin nửa ngờ, vì xưởng máy móc hạng nặng mà cách nào họ cũng nghĩ ra, kiện lên cấp trên, tìm lãnh đạo cũ, đều địch không lại thế lực của đối phương, mối quan hệ tình nghĩa cũ đều bị phai mờ trước tiền bạc. Chẳng lẽ Hứa Bán Hạ có cách? Lẽ nào bụt chùa nhà không thiên? Vây Nguỵ cứu Triệu, vây được Cường Ngụy Chân không? Tầm mắt của hai cụ già rơi xuống màn hình laptop, trên đó là từng vấn đề một. Khi Đao Công còn đang suy nghĩ rồi lẩm bà lẩm bẩm nói năng một mình thì Hồ Công đọc toàn bộ văn bản một lần, sau đó nhắm mắt lại nghĩ một lúc, rồi mới mở mắt ra: “Tiểu Hứa, vậy thì phải điều tra toàn bộ trụ sở chính của công ty bọn họ.”
Hứa Bán Hạ nói: “Điều tra toàn bộ là chuyện không thể, ít nhất chúng ta không thể xem được bảng báo cáo tài chính, phía trên cũng không yêu cầu chúng ta trả lời. Mấy cái này cháu không dám lưu lại, hai người tốt nhất cũng đừng lưu. Bây giờ hai người cố gắng xem kỹ vài lần, ghi nhớ được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Để trả lời những vấn đề này luôn cần những người địa phương như hai người. Cháu không biết liệu hiệu quả có tốt hay không, thôi thì vẫn là câu nói hồi tối hôm qua, làm hết mình nghe ý trời”. Lời nói quá hoàn hảo ngược lại khiến người ta không dễ mà tin tưởng.
Hồ Công và Đao Công gật đầu, không nói chuyện, bắt đầu ghi nhớ những vấn đề này cho đến khi trời tối mịt. Đối với họ mà nói, chỉ cần một tia hy vọng thì càng phải cố gắng gấp trăm lần. Hơn nữa hy vọng của hiện tại quá ít ỏi, gần như không có, cho nên càng phải cố gắng gấp bội. Hai người vận dụng hết nơron thần kinh để ghi nhớ. Hứa Bán Hạ không nán lại ăn cơm, xóa sạch lịch sử truy cập trong laptop rồi về khách sạn.
Quả nhiên gặp phải Vương đang đợi cô ở đại sảnh, Hứa Bán Hạ nghi ngờ anh ta từ lâu đã đi vào phòng của cô lục soát một lần. Nhưng Hứa Bán Hạ thầm nghĩ, dưới điều kiện cho phép, nếu cô là anh ta thì cô cũng sẽ làm như vậy. Nếu không thì còn gì gọi là thổ bá vương địa đầu xà nữa? Hứa Bán Hạ mặt mày hớn hở nói: “Thật trùng hợp, anh Vương ăn cơm chưa? Tôi rất muốn nhờ anh giới thiệu món ăn nổi tiếng ở địa phương”.
Vương mỉm cười nói: “Tôi cũng đang có ý này, cô Hứa có muốn tôi xuống dưới chờ một lát không?”.
Hứa Bán Hạ cười, dang hai tay ra nhìn mình một cái, nói: “Ồ, phải thay váy dạ hội nữa à? Nếu không thì thay cái gì?”.
Hai người chuẩn bị đi đến một quán thịt chó. Vương nói đi ăn thịt chó, Hứa Bán Hạ luôn miệng nói được. Lúc đầu Vương chỉ tuân lệnh của ông chủ mà hành sự, mượn dịp ăn cơm để tiếp cận và thăm dò Hứa Bán Hạ, giải quyết việc chung. Bây giờ thấy cô hào sảng như vậy, cũng rất thích. Cho nên khác với hôm qua, vừa lên xe đã bắt chuyện tự nhiên: “Cô Hứa ở nhà đi xe gì?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Các anh nho nhã hơn tôi, tôi đi xe BMW X5, xe Jeep, tám xi-lanh, động lực tốt, chạy nhanh còn ít va quẹt. Vả lại người tôi mập, bảo tôi chui ra chui vào loại xe nhỏ như xe của anh, tôi đều cảm thấy mệt mỏi thay anh”.
Vương nghe thấy vui, cười nói: “Có lý đấy, để hôm nào bàn bạc với ông chủ của chúng tôi một lát. Chiếc xe kia của cô chạy trên đường tuyết chỗ chúng tôi rất tốt, động cơ mạnh như vậy, chạy không sợ trượt, không lo không lên được sườn núi.”
Hứa Bán Hạ cười nói: “Xe tốt thì có ích gì đâu, phải biết lái mới được. Lúc trước có một trận tuyết ở Hoa Bắc, tôi lái xe ra ngoài, kết quả mới chạy mấy bước đã không dám nhúc nhích nữa. Tay lái trơn trượt, đạp phanh cũng không yên lòng. Nếu đến chỗ của các anh, chắc tôi không lái xe nửa năm”.
Vương cười nói: “Cô chắc chưa thấy người ta đạp xe đạp trên băng, phía sau còn chở bình gas đâu. Chúng tôi đang lái xe trông thấy người đó cũng phải nể”.
Nói vài câu về phong cảnh ở đó, rất nhanh đã đến quán. Đi vào xem thì thấy bốn gã hồi tối hôm qua đã ngồi bên trong. Món nguội trên bàn đã bày đầy đủ, ly rượu đế cũng đầy, chỉ đợi bọn họ đến khởi động. Hứa Bán Hạ ngồi xuống, cầm ly rượu lên kính gã trai bị cô kìm kẹp tối hôm qua, nói: “Thật trùng hợp, người anh em cũng ở đây, nếu không thì tôi cũng không biết làm sao nhận lỗi với anh. Buổi tối hôm qua, con mẹ nó nếu anh là đàn bà con gái thì tôi cũng không xuống tay ác như vậy, sờ lại cũng không sao hết. Ai bảo anh là đàn ông, tôi sờ lại cũng coi như anh kiếm lời rồi, haha. Người anh em đừng trách tôi, chúng ta uống ba ly, nể mặt lão đại của của anh thì cừu oán này cứ cho qua vậy”. Tức thì tức nhưng trong trường hợp công khai dù sao cũng phải nói như vậy, hơn nữa cô đang là người dưới mái hiên,
Gã đàn ông kia không ngờ Hứa Bán Hạ nói chuyện ngang tàng như vậy, cô lôi thêm lão đại ra chặn, gã không còn lời gì để nói. Vả lại người ta đủ khách sáo, cũng thành khách của lão đại, hơn nữa vừa đến đã nhận lỗi mời rượu. Mặc dù trong lòng còn chút xoắn xuýt nhưng mặt mũi phải đủ, hơi hài lòng cầm ly rượu lên cạn với Hứa Bán Hạ ba ly.
Hứa Bán Hạ uống rượu xong thì cau mày nói với Vương: “Rượu này là rượu gì, sao lại mạnh như vậy, uống xong đến dạ dày cũng nóng hừng hực”.
Vương cũng không ngờ Hứa Bán Hạ chủ động sảng khoái như vậy, ấn tượng tốt hơn, cười nói: “Cô không hiểu biết về nơi này, rượu ngon nhất ở quán này là loại rượu đế do bọn họ tự ủ, uống cạn đến thần tiên cũng say. Lại đây ăn chút thịt cầy lấp bụng”.
Hứa Bán Hạ cũng không khách sáo, vả lại sự khách sáo của cô cũng phải lép vế với trước việc bụng rỗng uống rượu, sau khi lịch sự mời mọi người thì bắt đầu to mồm ăn.
Vương ở một bên nhìn, nói: “Cô Hứa tình tình hào sảng, không hề giống với người miền Nam, cô hẳn nên sống ở miền Bắc của chúng tôi. Hôm nay tất cả chúng tôi đều đang bàn luận về thân thủ của cô”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Chi bằng anh nói thẳng là tôi không giống phụ nữ luôn vậy. Không dối gạt các anh em, từ nhỏ tôi đã học võ gia truyền, tiểu học thì bắt đầu đi đánh nhau, một đường đánh tới, thân kinh bách chiến, có một nhóm anh em bên cạnh. Thân thủ của tôi được luyện ra như vậy đấy. Người như tôi rất giỏi kết bạn, người anh em thân nhất của tôi bây giờ là đại ca bên đó. Sau này các anh có cơ hội qua thăm thú, tôi giới thiệu cho các anh quen, mời các anh ra biển ăn hải sản tươi ngon nhất”.
Vừa dứt câu, Vương Đại Trí đã hiểu, Hứa Bán Hạ này phỏng chừng không khác với lão đại nhà mình lắm. Bản thân cô rửa tay gác kiếm để làm mấy chuyện ngoài ánh sáng, dưới tay vẫn nuôi một đám anh em nên làm gì thì làm nấy. Chẳng trách tối hôm qua mặc dù không biết họ nói cái gì nhưng nhìn ý tứ của lão đại, hai người bọn họ giống như ăn nhịp với nhau. Vương khâm phục lão đại nhất, giỏi cả văn lẫn võ, không ngờ người phụ nữ này cũng là một người như vậy, đúng là không thể nhìn bề ngoài mà phán xét: “Cảm ơn cô Hứa, sau này có cơ hội, chúng tôi nhất định tới cửa thăm hỏi. À, cô Hứa ra ngoài còn mang theo cặp túi lớn như vậy để làm gì? Có mệt không?”.
Hứa Bán Hạ biết anh ta bắt đầu nói mấy lời khách sáo, nhưng giả bộ vô tình nói: “Là laptop thôi, trong đó có lưu một số dữ liệu của tôi, sợ cứ nốc rượu vào là không nhớ gì hết thì lại hỏng việc”. Vừa nói vừa lấy laptop ra, tiện tay khởi động, ăn vài miếng thịt, chờ máy khởi động xong mới di chuyển chuột mở tệp cho Vương nhìn. “Anh xem, những kỹ sư công trình kia đúng là danh xứng với thực. Mới nửa ngày hôm nay đã giúp tôi phác thảo xong toàn bộ sơ đồ bố trí khu vực nhà xưởng. Trí óc của bọn họ thật sự rất tốt, số liệu giống như đã có sẵn trong đầu họ ấy, cứ mở miệng là tuôn ào ào, tôi phục”. Vừa chỉ chỉ trỏ trỏ vừa nói mấy điểm yếu trong sơ đồ thiết kế phác họa cho Vương cùng mấy người khác nghe. Mặc dù Vương chẳng hiểu gì ráo, nhưng gánh vác nhiệm vụ tìm hiểu tin tức, tình báo liên quan đến xưởng máy móc hạng nặng quan trọng như thế thì sao có thể không nghe, đành phải nghe như vịt nghe sấm, mong nghe ra được chút manh mối. Bốn người khác càng không xen lời, tự mình vui vẻ uống rượu.
Tối hôm qua Hứa Bán Hạ còn đấu một trận tán thủ với lão đại, nói gì là đám tay sai này. Với biểu hiện nhiệt tình và chân thành, cô chủ động, mạnh dạn khống chế thế kèo trên của cả bàn, mà mặt ngoài lại lấy Vương làm chủ. Thịt chó liên tục lên món, đĩa trước là thịt chó nguyên đã chặt miếng, đĩa sau là thịt chó kho tàu, canh rau khô thịt chó, thịt chó xào tỏi, thật khó để họ có thể làm ra bao nhiêu món cho một loại thịt, khiến cả bàn ăn rất vui vẻ.
Trong lúc đó, Triệu Lỗi gọi điện đến để nghe ngóng tình hình. Hình như bây giờ anh xã giao không nhiều, lúc ăn cơm có thể thường gọi một cuộc điện thoại. Triệu Lỗi thấy cô bận thì cũng không nhiều lời, chỉ thông báo chuyện của Quách Khải Đông. Mặc dù Quách Khải Đông đã trả lại toàn bộ số tiền tham ô kia, nhưng vì con số quá lớn nên vẫn bị phán hai năm. Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, cho dù chỉ bóc lịch một năm rồi tại ngoại thì cũng đủ để Ngũ Kiến Thiết phải ăn thiệt. Triệu Lỗi còn nói, tỉnh Cương có lãnh đạo vừa nhậm chức, hai ngày nữa hai người chuẩn bị có một cuộc hẹn, tỉ mỉ trao đổi xu hướng thị trường hiện nay. Hứa Bán Hạ lập tức chế nhạo anh lần này thế mà nắm bắt cơ hội lừa người, đã vậy người ta còn tự chui đầu vào rọ. Triệu Lỗi cười thừa nhận, thẳng thắn như một người thành thật trước mặt Hứa Bán Hạ. Hứa Bán Hạ đương nhiên không tiện kể việc tối hôm qua gặp phải nhóm bọn Vương cho Triệu Lỗi nghe, chỉ chào hỏi đơn giản rồi cúp máy.
Thịt chó ngon miệng, rượu gạo tự ủ dù mới vào cửa đã sặc cay mắt nhưng hương vị rất tuyệt, có mùi cực kỳ thơm, không chỉ Hứa Bán Hạ ăn đến tận hứng mà năm người khác cũng thế. Nhưng khi bọn họ đưa cô về khách sạn, Hứa Bán Hạ cố ý giả say “để quên” laptop trên xe của Vương. Trong đó toàn là những chuyện nhìn có vẻ quan trọng nhưng thật ra đều là lông gà vỏ tỏi, thứ quan trọng thật sự đều đặt trong trang web riêng của cô, địa chỉ mỗi mình cô biết, chi bằng cứ hào phóng để bọn họ thỏa mãn lòng hiếu kỳ vậy. Tin rằng, lão đại của họ nhất định hiểu rõ động cơ của cô.
Quả nhiên, trước khi Hứa Bán Hạ đi vào phòng ăn thì bị người phục vụ lo lắng sợ sệt mời đến một gian khác. Bên trong bất ngờ xuất hiện lão đại với vòng eo to gấp đôi người ta, cạnh ông ta đặt túi laptop mà Hứa Bán Hạ “đánh rơi”, còn Vương đang ngồi ngoài gian phòng ăn điểm tâm. Sau khi Hứa Bán Hạ đi vào, cửa sau lưng lập tức bị phục vụ đóng lại. Cô cũng không tiến thêm bước nữa, hơi khom người, mỉm cười nói: “Buổi sáng tốt lành”.
Lúc này người đàn ông dường như mới nhận ra trong gian phòng còn có sự xuất hiện của người khác, dò xét Hứa Bán Hạ một lát, cũng mỉm cười nói: “Cô đi ra ngoài lấy thức ăn rồi đến đây ngồi ăn”.
Hứa Bạn Hạ nghe lời đi ra, đến vỗ vai Vương trước nhưng không nói chuyện, chỉ nhìn mặt cười một cái. Sau đó mới đi lấy một phần ăn, một ly sữa bò, trở lại gian phòng. Vừa ngồi xuống thì người đàn ông vỗ túi laptop một cái, nói với Hứa Bán Hạ: “Tối hôm qua cô lại vẽ vời thêm chuyện”.
Hứa Bán Hạ lập tức hiểu ra, đối phương đang tỏ thái độ cho thấy ông ta tin tưởng cô, mà cô thì phán đoán sai sự tín nhiệm của ông ta nên mới làm ra hành động cố ý đánh rơi túi laptop cho bọn họ kiểm tra. Mặc kệ ông ta có tin tưởng cô thật không, cuối cùng có kiểm tra bộ nhớ laptop hay không, một câu nói thoải mái, quang minh lỗi lạc của đối phương đã khiến Hứa Bán Hạ rơi xuống thế yếu. Cô chỉ có thể vội vàng cười nói: “Thật có lỗi, lòng dạ tôi hẹp hòi, xin ông tha thứ”. Trước mặt người khôn ngoan không bằng thành thật nhận sai, tự nhận trẻ người non dạ.
Người kia gật đầu, cũng không đào sâu vấn đề mà phê phán, chỉ nói: “Tiến triển thế nào rồi?”.
Hứa Bán Hạ vội nói: “Mọi thứ đều đang tiến hành từng bước. Tôi chỉ có một lo lắng, để người trẻ xa quê thì dễ, nhưng để người già xa quê thì có chút khó khăn. Thế nhưng, ông bắt những người trẻ tuổi kia đi vào lỡ như sau khi đi ra không bằng lòng bỏ vợ bỏ con… “.
Người kia quả quyết chen vào: “Không có lỡ như. Thả bọn họ ra đã là giới hạn của tôi, bọn họ đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi, tổn thương người của tôi, tôi không giam chúng nó mười năm tám năm, đã coi như nể mặt cô”.
Hứa Bán Hạ tự nhủ trong lòng: Không, tôi làm gì có chút mặt mũi nào, ông đang nhìn mặt mũi thần tài Triệu Công Minh thì có. Chẳng qua chuyện này đương nhiên không tiện nói ra, chỉ gật đầu nói: “Tôi hiểu, nếu bọn họ khỏe mạnh sáng láng mà ra, không hề chịu chút đau khổ nào há chẳng phải phá bỏ quy củ, coi thường thông lệ hay sao. Nhưng ông không thể nóng vội, nếu ông thả bọn họ quá sớm, bọn họ còn tưởng mọi chuyện quá sức dễ dàng, cũng sẽ không còn kính sợ như trước, kiềm chế hành vi của mình. Sau khi đi ra cũng sẽ ngựa quen đường cũ mà gây gổ với người ta. Sắp đến tết Nguyên Đán, sau Nguyên Đán trước tết xuân, tôi cho rằng đây là khoảng thời gian thích hợp nhất”.
Người kia suy nghĩ, nói: “Cũng được, tết xuân, tết xuân, vậy cứ tết xuân đi. Với thời tiết Đông Bắc như hiện tại cũng không phải là thời gian thích hợp để làm việc bên ngoài. Cô Hứa, tôi luôn dùng người thì không nghi người, cô nói cái gì tôi nghe cái đó. Tết xuân! Cô cũng đừng phụ lòng tin tưởng của tôi”.
Hứa Bán Hạ vội nói: “Xin ông yên tâm, Hứa Bán Hạ tôi ở trước mặt tiền bối như ông làm sao dám nói năng bậy bạ, lừa trên dối dưới. Thế chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao?”
Người kia mỉm cười. Hứa Bán Hạ chú ý, bộ dụng cụ ăn của ông ta đang dùng khác hẳn với bộ đồ ăn dùng trong đại sảnh, có thể là tự mang hoặc là phòng ăn đặc biệt chuẩn bị. Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh soi mặt trên chén dĩa rực rỡ xán lạn, phản chiếu khuôn mặt trẻ tuổi mập mạp trắng nõn. Nếu chỉ nhìn mặt ngoài, dường như không phải là dạng người qua đường đại trà. Hứa Bán Hạ nghĩ đến mình, tại sao mình lại có một khuôn mặt hung thần ác sát vậy chứ.
Người kia ăn từ từ chậm rãi, Hứa Bán Hạ cũng không dám ăn quá nhanh. Chờ ông ta ăn xong, Hứa Bán Hạ mới ăn nốt mấy miếng cuối cùng, sau đó lập tức tiến lên kéo ghế ra thay ông ta, tiễn ra ngoài. Năm đó khi còn làm công việc chạy phục trang cho cậu, loại lễ nghi của bọn tiểu bối này Hứa Bán Hạ thường hay làm, bây giờ thì cử chỉ hơi lạ lẫm, nhưng tốt xấu gì cũng không sai. Đối phương cũng biết cô không thạo việc này, có lễ coi như có lòng.
Về phòng, Hứa Bán Hạ vỗ bụng nghĩ, nếu bữa cơm nào cũng ăn kiểu gượng gạo như vậy, sớm muộn gì cũng bị bệnh đau dạ dày

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.