Không Được Vãng Sinh

Chương 45: Bay đến Hàng Châu




Lại đến nhà của Hồ Công, Hứa Bán Hạ đã quen đường quen nẻo, lúc đi ngang qua quán thịt còn ghé vào mua một cái đùi trước. Lúc này cô không mang theo laptop, túi cũng không đeo, hai tay trống trơn. Áo khoác mùa đông tính ra cũng có ưu điểm, túi vừa lớn vừa nhiều, chỗ nào cũng có thể đựng đồ.
Hồ Công biết Hứa Bán Hạ sẽ đến, không biết chờ ở trong sân từ lúc nào, vừa gặp mặt cô đã cẩn thận quan sát dưới ánh nắng mặt trời, thấy không có vết bầm đen nào mới yên tâm. Sau đó bắt đầu nhắc: “Tiểu Hứa, tại sao cháu lại mang đồ đến, mấy thứ này chúng tôi có đủ hết rồi, vậy sao mà được”.
Hứa Bán Hà cười đẩy bà vào nhà, treo thịt ở bên ngoài. Trong phòng hơi ấm hơn một chút, cô tháo mũ, khăn tay, chật vật móc trái móc phải, lấy ra một chiếc điện thoại mới và năm mươi nghìn tệ đặt lên bàn. Hồ Công khó hiểu nhìn cô, lúc cô vừa lấy ra một xấp tiền bà còn muốn nói cái gì nhưng sau đó cô lại lấy ra từng xấp từng xấp nữa, tổng cộng năm sấp, thêm một chiếc điện thoại thì mới cảm thấy kỳ quặc, chỉ có thể chờ Hứa Bán Hạ mở miệng.
Hứa Bán Hạ kéo Hồ Công ngồi xuống, mỉm cười nói: “Hồ Công, cơm tối hôm qua và bữa sáng hôm nay cháu đều ăn chung với họ, sáng nay còn ăn với người quyền lực nhất của họ nữa”. Nói đến đây, đôi mắt sáng như tuyết của Hồ Công chăm chú nhìn Hứa Bán Hạ, chứa đựng sự phức tạp và lo nghĩ. Hứa Bán Hạ vội nói: “Bà đoán đúng rồi, cháu và bọn họ bàn về chuyện của con trai bà. Mặc dù cháu đã mời bạn bè có tiếng nói đến hòa giải hộ bà, có điều nghe nói trước kia đôi bên có nảy sinh xung đột, chất chứa oán hận rất sâu đúng không?”.
Hồ Công gật đầu, nói: “Có, nhưng không phải đôi bên nảy sinh xung đột, mà là chúng tôi làm tường người ngăn cản mấy đòn thượng cẳng tay hạ cẳng chân của bọn họ, cuối cùng bị buộc bất đắc dĩ mới động thủ.”
Hứa Bán Hạ gật đầu nói: “Ra là thế. Từ trước đến nay toàn là ác nhân cáo trạng trước, tối hôm qua cháu biết được bọn họ đã đâm đơn kiện con trai bà và những nhân viên khác. Tạm thời đã tiến hành đến khâu thủ tục pháp lý. Trước khi kết án, cháu tin bọn họ vẫn có cách xóa bỏ chuyện này, nhưng nếu như tuyên án rồi, chuyện này sẽ chắc như đinh đóng cột, khó mà thay đổi được điều gì. Cho dù sau này có thể chứng minh trong sạch thì bây giờ vẫn phải cõng theo thân phận có vết nhơ. Sáng nay cháu và lão đại của bọn họ đã bàn bạc ổn thỏa, thủ tục pháp lý cứ làm chậm lại, cháu về nhà nghĩ thêm biện pháp. Bọn họ cho cháu thời hạn nên buổi chiều cháu phải trả lời”.
Hồ Công giật mình nói: “Tiến… tiến vào thủ tục pháp lý rồi? Con của chúng tôi chỉ phòng vệ chính đáng thôi, nếu bị bọn hắn đổi trắng thay đen nói thành đánh người, chẳng lẽ cả cuộc đời nó phải gánh oan ức trên lưng mãi? Không được, chúng tôi phải tìm luật sư, đập nồi bán sắt cũng không thể bọn họ hãm hại con của chúng tôi!”.
Hứa Bán Hạ hiểu rất rõ, người dân bình thường không có việc gì thì ai lại muốn thưa kiện nên cô mới nhấn mạnh chuyện tiến vào giai đoạn làm thủ tục pháp lý. Quả nhiên khiến Hồ Công luôn bình tĩnh ung dung phải gấp gáp, lúc này mới nói: “Bà đừng nóng vội. Nhưng theo góc nhìn của cháu, có lẽ không có một luật sư nào dám biện hộ cho mọi người đâu, trừ khi người đó không muốn sống. Vả lại, theo cháu biết thì nghiêm túc mà chấp hành án cũng không phải quá khó, quãng thời gian khổ sở nhất vẫn là lúc sống trong trại tạm giam. Trong đó đánh nhau ẩu đả là chuyện thường ở huyện, thời gian ở trong đó không phải là khoảng thời gian mà người bình thường có thể trải qua, nhất là khi con trai của bà đã đắc tội với bọn họ. Hồ Công, con đường này chỉ có một sự lựa chọn duy nhất. Bây giờ trước hết vẫn nên nghe theo lời cháu”.
Nghe xong những lời này, Đao Công đang suy xét còn Hồ Công đã rơi nước mắt. Mẫu tử liền tâm, nhất là khi bà hiểu rõ những lời Hứa Bán Hạ nói ra đều là sự thật. Người mà con trai đắc tội là người có quyền lực ở cả hai giới hắc bạch, ai biết nó đang chịu khổ gì trong nhà giam đó đây? Con trai có bị đánh hay không đã không phải là vấn đề, vấn đề là một ngày nó bị đánh mấy lần? Giây phút này, nếu vị lão đại kia ở trước mặt, Hồ Công nghĩ mình sẽ lập tức thỏa hiệp mà đi lên khẩn cầu.
Hứa Bán Hạ không nói nữa, cô muốn để hai cụ một ít thời gian suy xét tính nghiêm trọng của vấn đề. Bây giờ bọn họ vẫn đang rất tâm huyết, chưa nghĩ đến hoặc là theo bản năng chống lại việc suy nghĩ về loại khả năng đáng sợ này. Phải có người nhắc nhở họ, để họ hiểu một cách triệt để, họ mới sinh ra sự sợ hãi từ tận đáy lòng, có sợ hãi mới có thể tự loạn trận cước. Nói thật, Hứa Bán Hạ không cho rằng bọn họ sẽ thành công nếu cứ tiếp tục chống cự như thế này. Quy trình cải tạo đô thị không thể thay đổi, cho dù công ty tư nhân kia có rớt đài như mong đợi thì vẫn còn những công ty khác nối tiếp, sự chống cự của họ chỉ là châu chấu đá xe. Đổi lại nếu là Hứa Bán Hạ cô, cô sẽ không làm chuyện đối địch thời thế ngu ngốc này. Từ sâu trong lòng cô vốn dĩ không ủng hộ hành vi chống cự của già trẻ lớn bé bọn họ.
Hai cặp mắt già nua của Hồ Công và Đao Công nhìn nhau, ngần ngận nước, dường như đã qua nửa tiếng, Hồ Công mới nói: “Tiểu Hứa, nhưng dù sao cháu cũng không nên bị cuốn vào chuyện của chúng tôi mãi như vậy. Chưa bàn đến việc cháu phải gồng gánh hiểm nguy trên lưng thì cháu cũng cần gì phải lấy lợi ích của mình ra trao đổi chứ? Chúng tôi làm sao trả nổi ân tình của cháu đây, chúng tôi không dám yêu cầu cháu bôn ba lặn lội khắp nơi, sau ngày hôm nay cháu vẫn đừng nên nhớ tới hai lão già này nữa. Chuyện của chúng tôi thì tự chúng tôi giải quyết, đây là mệnh, là mệnh số hết cả rồi”.
Giây phút này, Hứa Bán Hạ có chút mềm lòng. Hai cụ già hiền lành, cho dù trong hoàn cảnh chật vật như vậy, họ vẫn nghĩ cho Hứa Bán Hạ đầu tiên, mong cô bàng quan đứng nhìn đừng dính dáng vào. Trong khoảnh khắc, Hứa Bán Hạ có loại xúc động muốn phơi bày toàn bộ chân tướng cho họ biết. Nhưng cô lập tức tỉnh táo lại, nếu như cô thuật lại cuộc nói chuyện với ông chủ doanh nghiệp tư nhân kia cho hai người bọn họ thì cả hai sẽ lập tức ngộ ra, sự chống cự của mọi người hoàn toàn sụp đổ chính là cái giá để con trai được phóng thích. Họ chọn con trai được giải thoát hay chống lại đến cùng? Có lẽ về mặt tình cảm thì họ sẽ có khuynh hướng nhanh chóng cứu con trai, nhưng sau khi tổng hợp nguyên tắc làm người và thanh danh xã hội, phân tích một cách lý trí hơn thì họ chắc chắn sẽ phản đối cách làm của Hứa Bán Hạ. Bởi vì như thế tức là phải hy sinh phần lớn công nhân trong toàn xưởng không thành thạo món nghề nào, khiến cuộc sống của họ thêm bế tắc. Chưa nói cắn rứt lương tâm, sau này dẫu một nhà bọn họ đoàn viên vui vẻ, hòa thuận thì sau lưng cũng khó mà ngăn cản miệng lưỡi người đời. Đối với người thuộc phần tử trí thức cũ lại cương trực như hai cụ mà nói, có lẽ là sống không bằng chết. Hứa Bán Hạ hiểu, kết quả của sự manh động chính là quay về cục diện bế tắc như lúc đầu. Cô không có được nhân viên kỹ thuật ưu tú, công ty tư nhân lên sàn chứng khoán không lấy được mảnh đất đã được dỡ bỏ gọn gàng kia, công nhân trong xưởng máy móc hạng nặng vẫn ăn bữa nay lo bữa mai như cũ. Loại cục diện bế tắc ba bên đều thiệt như thế này không biết đến bao giờ mới kết thúc. Chuyện này hiển nhiên không ai rõ, nhưng ít nhất Hứa Bán Hạ thấy rằng, nếu bỏ lỡ cơ hội này, cô không thể chiếm được thứ tốt nào nữa. Ông chủ doanh nghiệp tư nhân kia có thể để cô trở về sao?
Thế là chỉ trong chớp mắt, Hứa Bán Hạ ép sự mềm lòng của mình xuống, giữ nguyên vẻ mặt thành thật nói: “Hồ Công, Đao Công, hai người đừng cho rằng cháu là người tốt, giống như chuyện tư vấn hôm qua, nếu thay chỗ khác thì cháu phải trả cái giá đắt hơn. Mà hai người lại vô tư giúp cháu như vậy, chỉ một lát đã thay cháu giải quyết rất nhiều vấn đề, cho nên hai người cũng phải cho phép cháu làm gì để báo đáp lại. Nếu không sau này cháu nhiều lúc cần nhờ vả mọi người vấn đề kỹ thuật, nếu hai người không nhận ơn nghĩa của cháu, thì cháu cũng không dám đi gặp nữa. Có đúng không ạ? Không phải chúng cháu tốt mà do mọi người đánh giá chính mình quá thấp. Cháu không muốn chiếm hời của mọi người nên mới phải làm chút gì đó. Những lời này có hơi thực dụng nhưng đều là lời thật lòng của cháu”. Hứa Bán Hạ nói quá có sức thuyết phục, lúc này cô cũng suýt tin lòng mình nghĩ thế thật. Bốc phét ba lần đã thành chân lý, xem ra câu này đều có lý do cả.
Nếu trước kia Hứa Bán Hạ không có hành vi tự phát như giúp đỡ người nghèo, cưu mang người yếu mà trực tiếp gõ cửa vào nhà nói một tràng dài chân tướng mọi chuyện với Đao Công Hồ Công thì hai cụ chưa hẳn có thể tiếp nhận được sự thật, có lẽ còn nghĩ cô đang dở thói con buôn. Nhưng bởi vì có chuyện tốt trước đó đệm vào nên ấn tượng của bọn họ với Hứa Bán Hạ rất tốt. Nghe những lời này sẽ chỉ thấy Hứa Bán Hạ là người thành thật, đã làm chuyện tốt còn không muốn họ phải áy náy. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, dù là người thông minh cơ trí cũng phải bị nó đánh lừa. Hồ Công rất nghiêm túc nói: “Tiểu Hứa à, cháu là người tốt, đừng khiến chúng tôi nhẹ lòng nữa. Dù sao cháu nói thế nào thì chúng tôi cũng sẽ làm theo thế đó. Haiz, cháu nhanh về mang bản đồ khảo sát và biểu đồ vạch đỏ qua đây, chúng tôi có thể làm tốt nhất cho cháu. Hai lão già này chỉ có chút năng lực thế thôi”.
Hứa Bán Hạ nghe mà thấy đau xót, nhưng chỉ có thể tiếp tục vững tâm, chẳng qua không dám siết chặt tay Hồ Công nữa, vì trong lòng chột dạ. Cô chờ Hồ Công lau nước mắt mới nói tiếp: “Hai người đúng là đánh giá mình quá thấp. Được rồi, cháu ít nói mấy chuyện râu ria lại, buổi chiều cháu bị buộc phải trở về nghĩ cách đây này. Về mặt kỹ thuật, cháu sẽ lập tức gửi bản vẽ qua chuyển phát nhanh. Hồ Công, số tiền năm vạn này nhờ bà quản lý hộ cháu, đây là tiền văn phòng phẩm và thù lao, nếu không đủ thì cháu lại chuyển tiếp. Bà tuyệt đối đừng lấy mặt mũi của mình ra để nhờ vả bạn bè cũ của bà đến làm không công cho cháu, họ bỏ ra trí nhớ, sức mạnh thể chất, cháu trả giá bằng tiền mặt, đây là cuộc giao dịch hợp lý và công bằng. Bà phải cam kết với cháu”. Thật ra trong lòng Hứa Bán Hạ sáng tỏ một điều, những bản vẽ này nếu giao cho Viện Thiết Kế làm thì giá tiền không biết phải đôn lên gấp bao nhiêu lần, thứ làm ra cũng chưa chắc thực dụng bằng thứ do những lão chuyên gia này làm. Nhưng nếu để cho bọn Cung Phi Bằng làm thì càng có hoa mà không có quả. Còn cô bây giờ dâng tiền lên cho bọn họ dùng trước, không những không lỗ mà ngược lại còn được nhận cái danh người tốt. Theo tốc độ ngày hôm qua của họ, tin rằng bản vẽ rất nhanh sẽ hoàn thành, bởi vì còn có một Hồ Công tận tâm tận lực thúc giục đấy.
Hồ Công suy nghĩ, cảm thấy mình có thể bỏ ra sức lực vì Hứa Bán Hạ mà không cần thù lao, nhưng những người khác cũng đâu thể hít khí trời để sống, sao có thể cứ kêu người ta đến làm không công mãi? Mặc dù cảm thấy cầm tiền của Hứa Bán Hạ thế này rất không ổn nhưng cũng chỉ đành vậy. Thỏa hiệp, là từng bước từng bước bị buộc phải tiến hành theo kế hoạch định sẵn.
Sau khi Hứa Bán Hạ chờ Hồ Công yên lặng gật đầu rồi mới đưa hộp điện thoại cho Hồ Công: “Hồ Công, chúng ta phải liên hệ thường xuyên, trong chiếc điện thoại này có một ngàn tệ, bà cầm lấy mà dùng. Đây là hóa đơn, nếu điện thoại có vấn đề gì thì bà đến cửa hàng bảo người ta sửa lại”.
Hồ Công lại gật đầu, thở dài nói: “Tiểu Hứa, cháu cứ yên tâm, mọi việc giao cho bà. Haiz, cháu cũng nên đi rồi, cô gái tốt, bà làm cho cháu mấy cái sủi cảo nhé, lúc nãy bà đang bao nhân thịt heo với hành tây, bảo đảm rất thơm”.
Hứa Bán Hạ nghe mà lòng nặng trĩu, không dám ăn sủi cảo mà Hồ Công dồn hết tâm huyết để làm, vội nói: “Hồ Công, bà đừng gấp. Cháu khó khăn lắm mới đến Đông Bắc một chuyến, hôm qua nghe nói ở đây có món dưa chua và sườn sốt là ngon nhất, trước khi về luôn muốn ăn hai món này vào bữa trưa cuối cùng. Bà và Đao Công đưa cháu đến quán cơm nào ngon ngon chút được không ạ?”. Thấy hai cụ nhìn nhau, dáng vẻ hơi do dự, cô lại gấp gáp bổ sung: “Khi cháu vừa sinh ra thì mẹ cháu cũng qua đời, từ nhỏ được ông bà nuôi nấng mà lớn, họ mất sớm rồi. Không hiểu sao, lúc trông thấy hai người thì cháu lại nhớ đến họ, hai người cứ để cháu tận tâm tận hiếu một lần đi ạ”.
Thật ra địa điểm quán cơm vẫn do Hứa Bán Hạ chọn, chính là nơi gần chỗ ở của cô. Mặc dù quần áo hai cụ rách nát nhưng không hề tỏ vẻ lo sợ bất an, đến đứa cháu cũng ngồi rất nghiêm chỉnh, vừa nhìn đã biết gia giáo rất tốt. Dựa vào lời giới thiệu của Hồ Công, Hứa Bán Hạ chọn miến dưa chua hầm thịt heo, sườn sốt, cà tím xào thập cẩm, gà con hầm nấm, còn tính gọi thêm vài món nữa thì bị Hồ Công ngăn cản, Hứa Bán Hạ đành thôi. Mùi vị dưa chua hơi lạ, nhưng dưa chua hầm cùng với thịt ba chỉ thì ăn rất ngon. Hứa Bán Hạ không khách sáo nữa, ăn rất sảng khoái. Sườn sốt ăn cũng ngon, trên bàn chỉ mỗi cô và cháu nội của nhà họ Đao không biết xấu hổ mà cầm xương lên gặm, Đao Công và Hồ Công đều ăn rất nhã nhặn. Ăn xong, Hồ Công khăng khăng đóng gói mang về, Hứa Bán Hạ cũng không ngăn cản, gọi thêm một phần sườn sốt cho nàng dâu Tiểu Đinh của nhà họ ăn, bởi vì sườn sốt nguyên bàn đã bị Hứa Bán Hạ giải quyết sạch sẽ.
Sau đó mời họ đến phòng ở của mình, giao chìa khóa cho họ. Dù sao cũng muộn rồi, chi bằng lại thuê phòng thêm một ngày nữa, để họ có thể thoải mái mà tắm rửa giữa mùa đông này. Tuy Hứa Bán Hạ không nhiều lời nhưng cô tin rằng Hồ Công Đao Công sẽ không ngốc như vậy, bỏ trống không cần.
Về đến nhà có rất nhiều việc phải làm, mua đứt tám căn phòng nhỏ ở bến tàu gần huyện thành, sửa sang lại một chút chờ nhân viên kỹ thuật từ Đông Bắc đến ở. Trong tiềm thức, Hứa Bán Hạ đã coi bọn họ như vật trong tay. Bản vẽ đã chỉnh sửa lập tức chuyển phát nhanh cho Hồ Công, để họ chính thức bắt tay vào thiết kế. Dựa vào cuộc thảo luận của cô và Triệu Lỗi, cô thương lượng với Tào Anh một lát, bèn triển khai hệ thống đánh giá hiệu suất một cách cứng rắn. Tuy có một phần ba nhân viên nghiệp vụ nộp đơn từ chức vào ngày hôm sau, ngay cả quý cô mặt sắt như Tào Anh cũng lo lắng sẽ thất bại nhưng Hứa Bán Hạ lại rất kiên nhẫn. Kiểm tra là chuyện sớm muộn, vả lại tiêu chuẩn cũng không quá kém, những người đó muốn đi thì cứ để họ đi, đâu thể cứ làm niêu cơm Thạch Sanh mà nuôi họ mãi. Còn đối với những người ở lại mà nói, giống như được tiêm một liều thuốc trợ tim. Khu vực làm việc của bộ nghiệp vụ không gặp phải mấy người nhàn nhã uống trà bàn tán chuyện lông gà vỏ tỏi nữa. Hứa Bán Hạ kiên nhẫn mà nhìn hiệu quả mang lại, có lẽ ít đi một phần ba người thì hiệu suất kinh doanh có khi lại tốt hơn không chừng. Con người mà, có thúc đẩy mới có động lực. Cho nên cô không trả lời bản báo cáo yêu cầu tuyển người của Tào Anh.
Từ khi cô bận tối tăm mặt mày chuyện của bản thân, số lần gặp mặt Phùng Ngộ ít đi rất nhiều, lúc này dù sao cũng phải nhín chút thời gian đi tìm anh ta. Trời lạnh, Phùng Ngộ mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn, vừa thấy mặt đã cười to: “Béo à, haha, họa phúc khôn lường, sao biết không phải phúc. Mấy ngày nay Cầu Tất Chính gấp đến mức muốn nhảy sông tự vận, thiết bị bên kia mới cải tạo một nửa, không thể làm tiếp được”. Vừa dứt lời đã thấy bà Phùng từ ngoài cửa đi vào. Phùng Ngộ vội vàng nháy mắt, im bặt. Họa phúc khôn lường? Mất ngựa(*) gì? Lỡ đâu bà Phùng suy nghĩ lung tung mà hỏi đến cùng thì Phùng Ngộ lại phiền phức.
(*) Trích điển cố “Tái Ông mất ngựa, họa phúc khôn lường”.
Hứa Bán Hạ tặng bà Phùng một cái khăn choàng cổ mua ở Đông Bắc. Cô ấy rất thích, trong phòng có điều hòa không khí cũng một mực choàng vào. Cho dù một người phụ nữ giàu thế nào, xem ra quần áo trong tủ luôn luôn thiếu một bộ. Thăm hỏi bà Phùng vài câu, cô lại quay sang Phùng Ngộ: “Cầu Tất Chính nhảy sông nào? Người nên nhảy sông phải là Ngũ Kiến Thiết mới phải”.
Phùng Ngộ cười nói: “Cô vậy là không biết rồi, Cầu Tất Chính chỉ ký hợp đồng với Ngũ Kiến Thiết một năm, bởi vì hồi đó Cầu Tất Chính tâm không cam tình không nguyện, nhưng lại không thể không nhận thầu, cho nên cự nự lắm, chỉ ký có một năm. Bây giờ ông ta lại lo sau khi hết kỳ hạn thì Ngũ Kiến Thiết không chịu tiếp tục nữa”.
Hứa Bán Hạ nhớ lại lúc trước Phùng Ngộ mắng Cầu Tất Chính ngu đần, có vẻ đúng là ngu thật, cười nói: “A Quách ít nhất phải ngồi trong đó một năm. Sau một năm này cũng không nhất định chịu làm việc cho Ngũ Kiến Thiết. Anh ta ức Ngũ Kiến Thiết không ít đâu, bởi vì lúc trước Ngũ Kiến Thiết vì muốn tóm được A Quách, ông ta luôn móc nối quan hệ để kéo dài bản án của A Quách, không phán quyết được. Nếu không phải chờ tuyên án thì làm sao A Quách mất đi cơ hội hoãn thi hành án. Anh nói người nhỏ mọn như A Quách sau khi ra ngoài có còn nghe lời Ngũ Kiến Thiết nữa không?”.
Phùng Ngộ nghe, cười hì hì hỏi:”Béo à, chuyện luẩn quẩn trong đó làm sao cô biết được thế? A Quách chắc chắn sẽ không kể cho cô nghe, sếp Triệu nói?”.
Hứa Bán Hạ nghĩ, đúng là bị Phùng Ngộ bắt thóp, đành phải cười hì hì nói: “Đúng rồi đó, ngay lần sếp Triệu nổi giận với Ngũ Kiến Thiết thì anh ấy nói cho tôi”.
Bà Phùng ngồi bên cạnh nháy mắt ra hiệu, nói: “Béo, tôi nhìn ra từ lâu rồi, cô đối xử với sếp Triệu kia vô cùng tốt, có ý với người ta không? Cứ nói đi, tôi chường cái mặt mo này ra làm mai cho cô”.
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, ăn cũng bị ăn sạch rồi, cô còn làm bà mai cái gì. Nhưng cảm thấy chưa tới thời cơ thích hợp để công khai nên chỉ cười nói: “Ơ chị dâu ơi, cô đừng nói ra ngoài, nếu không sau này tôi còn mặt mũi gì gặp người nữa”. Nhanh chóng tranh thủ thời gian lái sang chuyện khác: “Đại ca, thực lực tài chính của Ngũ Kiến Thiết không tệ, tại sao lại không giữ nổi nhà máy của Cầu Tất Chính? Tiền ném hết vào Hâm Thịnh rồi hả?”.
Phùng Ngộ nói: “Trừ phi Ngũ Kiến Thiết tiêu ít tiền mua lại khu dân cư bên cạnh nhà máy để làm nhà kho. Nếu không, bên ông ta không có đầu óc tính toán tốt như A Quách, bọn họ không phải nhận lấy bán thành phẩm thì chính là quá nhiều sản phẩm, chỉ có thể nhồi vào trong nhà xưởng đến mức chẳng còn diện tích đặt chân. Từ khi A Quách vào tù, bọn họ cứ mở rồi ngừng, ngừng rồi mở, công nhân không đợi nguyên vật liệu thì chờ dọn xưởng để kiếm sống. Cô nói xem thiết bị cứ mở lại dừng mãi như vậy thì xác suất cho ra phế phẩm sẽ cao bao nhiêu. Từ tháng mười đến nay, Ngũ Kiến Thiết thấy càng mở càng lỗ vốn nên dứt khoát hạ quyết tâm ngừng nó, may mà đỡ tốn hơn một ít. Bây giờ thứ ông ta quan tâm nhất vẫn là Hâm Thịnh, tinh lực tập trung hết vào nó. Hâm Thịnh kia cũng không tệ, vừa tiếp nhận đã có thể khởi công. Người Ngũ Kiến Thiết dùng toàn là người lành nghề của tỉnh Cương, sản phẩm làm ra toàn là hàng chất lượng tốt trở lên, thị trường tiêu thụ dần dần mở rộng. Quy trình làm việc của bọn họ cũng đang bắt kịp từng chút một, nghe nói gần như toàn bộ dây chuyền đều có thể đưa vào sản xuất”.
Hứa Bán Hạ cả kinh nói: “Ngũ Kiến Thiết đúng là người làm nên việc đấy, thời gian ngắn như vậy, ông ta có thể vực dậy Hâm Thịnh còn sót vài hơi tàn, lại còn phát triển tốt như thế, không thể không nể phục. Đợt trước khi tôi vận chuyển nguyên vật liệu cho ông ta cũng chẳng nghe ông ta nhắc đến, hóa ra là muốn im ỉm làm giàu”.
Phùng Ngộ nói: “Thời điểm hiện tại ông ta muốn dựa vào cô để giúp ông ta nhập hàng giá rẻ ở miền Bắc, khi trông thấy cô tất nhiên không nói gì. Nhưng với tôi thì khác, lỗ mũi dựng thẳng lên trời rồi, vừa gặp mặt đã huyên thuyên với tôi cả ngày nay ông ta kiếm được bao nhiêu, một tháng kiếm được bao nhiêu, còn nói mỗi ngày một khác biệt, một tháng thay đổi nghiêng trời lệch đất, bộ điên rồi hay gì. Gặp nhau phải hẹn với thư ký, còn có thời gian hạn định nữa chứ, tới giờ là đi kiểu như bận rộn lắm, tôi cũng lười để ý ông ta”.
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, Ngũ Kiến Thiết cư xử với cô ngược lại khách sáo hơn trước kia nhiều, muốn gọi cho ông ta lúc nào cũng được, chưa bao giờ phải vòng qua thư ký. Xem ra chưa đầy một năm, phong thủy luân chuyển, Phùng Ngộ không muốn phát triển, không đuổi kịp bước tiến dài của Ngũ Kiến Thiết nên bị Ngũ Kiến Thiết coi khinh. Mà Hứa Bán Hạ cô thì thay đổi từng ngày, thực lực tăng cao, Ngũ Kiến Thiết phải lau mắt mà nhìn. Nhìn đi, muốn nở mày nở mặt trước mắt người khác thì không thể cầu xin cũng không thể tìm chỗ nương tựa, chỉ có chính bàn tay mình cực khổ làm nên thì bản thân mới sống tốt được, người khác tự nhiên sẽ coi trọng mình. Giây phút này, trong lòng Hứa Bán Hạ hiện lên một loại cảm giác kiêu ngạo, bản thân cô cũng cảm thấy một năm nay mình trải qua rất gian nan, rất đáng để kiêu ngạo. Nhưng không nên thể hiện ra trước mắt Phùng Ngộ đang ngã lòng, chỉ cười hì hì an ủi: “Đại ca, anh cứ mặc kệ ông ta đi, trước kia anh dẫn tôi đi vay tiền, ngay cả liếc mắt nhìn tôi một cái mà Ngũ Kiến Thiết cũng không chịu, ông ta vốn là loại người như thế rồi”.
Bà Phùng nói: “Tôi cũng nói, loại người này, chỉ cần ngày nào chúng tôi còn cung ứng hàng hóa cho ông ta thì ngày đó ông ta vẫn hất hàm với chúng tôi. Vả lại Béo à, nghe nói cô nhập hàng cho Ngũ Kiến Thiết mấy lần, nói kiểu gì cũng không chịu sản xuất hàng hóa cùng quy cách với chúng tôi, còn bị Ngũ Kiến Thiết mắng một trận, có chuyện này không? Anh em các người đúng là chẳng giống nhau gì cả”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Sao tôi có thể phá hoại mối làm ăn của đại ca, đương nhiên không làm. Ông ta muốn chửi cứ chửi, ông ta mà mắng thì tôi lập tức ném điện thoại, chờ giọng nói nhỏ hơn tôi mới nghe, rồi cứ làm như không nghe gì thôi. Làm người dù sao cũng phải có lương tâm”.
Phùng Thái Thái cười nói: “Béo, bây giờ Ngũ Kiến Thiết bó tay hết cách với cô rồi. Hôm nào đó cô phải cứng rắn đạp đổ uy phong của ông ta, cắt đứt hàng hóa trong một tháng, khiến ông ta ngày ngày kêu la xin đừng”.
Hứa Bán Hạ cũng cười theo, trong lòng lại nghĩ, chuyện làm ăn của tôi đang êm đẹp, tại sao phải dùng biện pháp ngu ngốc này đi đối phó với Ngũ Kiến Thiết? Lại chẳng có lợi lộc gì.
Ra khỏi công ty của Phùng Ngộ, tâm trạng của Hứa Bán Hạ rất tốt, trong miệng lẩm nhẩm “Nông nô đã giành được giải phóng”. Chưa đầy một năm, dù hơi khổ cực và mệt mỏi nhưng lòng dạ rộng rãi hơn nhiều, thành tựu của ngày hôm nay, năm ngoái có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới. Trước kia thấy Ngũ Kiến Thiết như thấy kẻ thù, bây giờ thì cứ phớt lờ, thấy ông ta phát triển Hâm Thịnh tốt như vậy còn hơi nể phục. Nghĩ tới việc một người kiêu căng như Ngũ Kiến Thiết ngày xưa còn rất coi khinh Hứa Bán Hạ, bây giờ lại không thể không cư xử khách sáo với cô, trong lòng Hứa Bán Hạ rất đắc ý cũng rất tự hào.
Ban đêm, khi đang gọi điện thoại cho Triệu Lỗi, cô không nhịn được một năm một mười kể lại những chuyện mình tâm đắc cho anh nghe. Triệu Lỗi vừa nghe vừa cười, đợi cô nói xong mới tiếp lời: “Nói đến chuyện này thì cảm nhận của anh cũng không khác em lắm. Đầu tiên là lúc bị Ngũ Kiến Thiết khinh bỉ, anh hận không thể thuê sát thủ giết quách ông ta đi, cho nên hôm đó anh không ngủ, lên kế hoạch đối phó với Ngũ Kiến Thiết ngay trong đêm. Hiện tại thì bản thân anh đã làm rất tốt, suy nghĩ muốn ăn miếng trả miếng với ông ta cũng phai nhạt. Có lẽ em sẽ nói đó là lòng dạ rộng rãi, anh lại cảm thấy không phải như thế, nhưng đúng là nghĩ đến việc lên tinh thần đối phó ông ta thì anh lại không hăng hái nổi. Sếp mới của tỉnh Cương hẹn anh gặp mặt, anh còn tính kéo dài thời gian, cảm thấy hết hứng rồi”.
Hứa Bán Hạ nói: “Được, được rồi, em cũng không dốc lòng đối phó với Ngũ Kiến Thiết nữa đâu, lúc trước hận không thể tự tay bóp chết ông ta, xả giận cho anh với em, bây giờ thì khác. Hơn nữa em vẫn nên tập trung lực chú ý vào việc triển khai hạng mục mới thỏa đáng, bên Hâm Thịnh xem ra cứ để đó đã”. Chap 𝐦ới l𝙪ôn có 𝘁ại ( Tr𝐔𝐦𝘁r𝙪 𝘆ện.vn )
Triệu Lỗi nói: “Anh cũng nghĩ như vậy, sức lực con người có hạn, hiện tại cán bộ dự bị của em còn chưa kịp đào tạo ra, mở rộng quá nhanh cũng không phải là việc gì tốt, vững vàng mới là nước đi đúng đắn. Tiểu Béo, tổng giám đốc tỉnh Cương hẹn anh đi Hàng Châu, em có đi không? Nếu em sắp xếp được thời gian thì anh lập tức giao hẹn với ông ta. Chúng ta gặp nhau tại Hàng Châu, được không em?”.
Hứa Bán Hạ gần như không hề do dự mà nói: “Ngày mai là được”. Nói xong mới tự nhủ trong lòng, có phải vội vàng quá không nhỉ, lần này lại làm trò cười cho Triệu Lỗi.
Triệu Lỗi thấy Hứa Bán Hạ sảng khoái nhận lời, trong lòng rất thích, cười nói: “Vậy thì cứ quyết như thế đi, ngày mai để anh sắp xếp lại công việc một chút, ngày hôm sau nhé, đợi lát nữa anh đã thông báo cho tổng giám đốc tỉnh Cương. Tiểu Béo, anh rất nhớ em, thấy em cũng nhớ anh như vậy, anh không biết mình vui đến nhường nào”.
Hứa Bán Hạ thấy Triệu Lỗi không cười nhạo cô, lúc này mới yên tâm, trước mặt Triệu Lỗi cô luôn lo được lo mất: “Ngày hôm sau, nếu là ngày hôm sau thì anh phải cho em hai ngày cuối tuần nữa, em dẫn anh đi du lịch Hàng Châu”.
Triệu Lỗi cười nói: “Béo ngốc, anh dời qua ngày hôm sau không phải nghĩ đến hai ngày nghỉ đấy à, không cho em thì cho ai? Em còn chưa kể anh nghe những thu hoạch ở Đông Bắc của em đâu”.
Trong lòng Hứa Bán Hạ như rót mật, cười nói: “Em cũng chờ khi gặp được anh mới nói, chuyện dài như vậy, nói qua điện thoại không kỹ càng được. Đúng rồi, anh muốn ăn gì không để em mang qua?”.
Triệu Lỗi cười nói: “Cái khác không cần, chợ bán thức ăn có bán cá khô, loại nhỏ ấy, em đi mua vài gói với đậu phộng bóc vỏ rán sẵn, mang cho anh một bình lớn, anh thích cái này nhất. Nếu không đúng mùa, chợ bán thức ăn không có thì thôi”.
Hứa Bán Hạ thầm nghĩ, yêu cầu của anh em có thể không làm cho anh à? Nếu ở chợ không có thì dù đến nhà ngư dân lục soát em cũng phải tìm cho ra. Vừa đặt điện thoại xuống, Hứa Bán Hạ đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho buổi gặp mặt với Triệu Lỗi ở Hàng Châu.
Nói đến Hàng Châu, không khỏi nghĩ đến Cung Phi Bằng, cô gọi một cuộc điện thoại, cười hì hì hỏi: “Giận tôi à?”.
Cung Phi Bằng biết rõ còn cố hỏi: “Hứa Bán Hạ, tôi giận em cái gì? Em nói tôi nghe thử?”.
Hứa Bán Hạ đương nhiên sẽ không nói, cô vẫn cười hì hì: “Tôi biết anh sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của tôi mà. Nghĩ đến việc đàn ông các anh đi ngang đi dọc bờ sông mỗi ngày, cơ hội ướt chân cũng nhiều. Tôi thường giúp các anh kêu vài tiếng sói tới, dần dà thần kinh của anh sẽ tê liệt, tâm lý dự phòng cũng chuẩn bị đầy đủ, không phải anh càng thuận tiên hơn sao?”.
Cung Phi Bằng dở khóc dở cười, nhưng nổi giận lại thấy rất mất mặt, chỉ đành phải nói: “Hứa Bán Hạ, em đừng ẩu tả, vợ tôi đang mang thai, sau này em bớt làm thứ chuyện thất đức lại”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Được rồi, tha cho anh đấy. Hôm sau tôi đến Hàng Châu một chuyến, ban ngày anh đừng bận bịu chuyện gì cả, tôi muốn tìm anh thương lượng chuyện nhà xưởng mới của tôi. Lát nữa tôi gửi tư liệu qua cho anh, anh đọc thật kỹ hộ tôi, sản phẩm nào có thể phát triển thành mũi nhọn, hôm sau tôi sẽ hỏi anh. Không được giả bộ ngớ ngẩn với tôi, tôi đã tự mình lên mạng tìm đọc tư liệu rồi đấy”.
Cung Phi Bằng do dự một lát, khách tới cửa là chuyện tốt, nhưng lại hơi phản cảm với thái độ này của Hứa Bán Hạ, nói thế nào hiện tại anh ta cũng là người có thân phận, cho nên nói: “Hôm sau tôi có tiết”.
Hứa Bán Hạ đã biết anh ta sẽ né tránh từ lâu, cười nói: “Anh có khóa thì tôi sẽ đến khoa của anh chờ anh tan học. Dù sao tôi cũng quen. Hôm sau đó, cứ như vậy đi”. Hứa Bán Hạ nghĩ đến việc gặp mặt của Triệu Lỗi và tổng giám đốc tỉnh Cương, cô đứng bên với thân phận người nhà cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng hẹn gặp Cung Phi Bằng, hỏi thăm ngành nghề mới phát triển một chút. Trong trường học của bọn họ, tin tức vẫn nhạy hơn so với bên ngoài.
Cung Phi Bằng bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp ứng, anh ta cũng không phải không biết, chuyện Hứa Bán Hạ yêu cầu, lúc nào mà anh ta có thể né tránh nối? Trừ phi không muốn sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.