Không Được Vãng Sinh

Chương 46: Cùng nhảy với sói




Bật máy tính lên nhận email, loại chuyện làm ăn này của Hứa Bán Hạ bình thường không có nhiều email, có thì cũng đều là của mấy người bạn quen thân. Quả nhiên, trong hòm thư chỉ có một cái email, nhưng địa chỉ lại không phải người quen. Địa chỉ email lạ còn đính kèm văn kiện có nên mở ra không đây? Nhưng tiêu đề của cái email này khiến Hứa Bán Hạ sinh nghi: “Mưu mô sau lưng cô”, đây có ý gì? Hứa Bán Hạ phỏng đoán đây là thư rác, nhưng vẫn tò mò. Sau khi khởi động phần mềm diệt virus, mở email ra. Bên trong chỉ có mấy dòng chữ ngắn ngủi. Hứa Bán Hạ đọc qua, trái tim nảy lên, là tài liệu của Thượng Thị Dân Xí phía Đông Bắc gửi tới. Bọn họ biết cái gì rồi? Hứa Bán Hạ nơm nớp lo sợ mở tài liệu nhìn xem. Trong đầu “ầm” một tiếng, chính là ba vấn đề mà Đồ Hồng gửi cho cô. Trời ạ, sao bọn họ lại biết được? Nhìn chằm chằm máy tính hồi lâu, không bắt được trọng điểm. Bọn họ sao có thể biết được? Chẳng lẽ vẫn còn dấu vết chưa dọn sạch, có tài liệu tạm thời bị cao thủ máy tính của bọn họ tra ra được? Nhưng mà, hôm đó, lúc ăn sáng bọn họ không có nói gì mà. Vì sao lại chọn thời điểm này gửi cho cô xem?
Trong đầu Hứa Bán Hạ nhanh chóng hiện lên vô số hậu quả nghiêm trọng, nhưng nhanh chóng làm quyết định chắc chắn, hừ một tiếng, xấu nhất có thể xấu đến đâu? Tối đa cũng chỉ là bọn họ và cắt đứt quan hệ, rồi đi nói với Hồ Công rằng Hứa Bán Hạ cô hai mặt, mà thế thì sao? Cùng lắm thì tốn thất mấy vạn tệ, không chiếm được bản vẽ của Hồ Công cũng không có được kỹ sư hay mấy nhân viên kỹ thuật, trong thiên hạ không chỉ có mấy người này hiểu ngành kỹ thuật này. Vốn là người không quen, giành được rồi mấy đi, cũng không có gì đáng tiếc. Với cả, cô đã về nhà, một con rắn Đông Bắc có thể làm gì con rắn Hứa Bán Hạ bên này? Hơn nữa, cô vẫn chưa làm cái gì cả.
Nhưng mà, cho dù nghĩ đến dự tính xấu nhất vẫn phải có sự đối đáp tích cực, làm chút gì đó còn hơn là tiêu cực chờ chết. Hứa Bán Hạ không do dự chút nào, bấm điện thoại của ông chủ Thượng Thị Dân Xí. Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi cho người kia.
“Chào ngài, đã nhận được tài liệu của ngài. Muốn nói rõ với ngài một chút, chuyện ngây thơ như hại người không lợi mình thế này, tôi sẽ không làm đâu”.
Người kia thản nhiên nói: “Đây không phải là phong cách của cô, có phải do luật sư Đồ không?”.
Hứa Bán Hạ nói: “Luật sư Đồ nghe thấy trong điện thoại đàn em của ngài vào phòng tôi, tưởng là tôi bị bắt nạt, muốn giúp tôi hả giận, mới gửi cái tài liệu này đi. Sau đó biết tôi bình yên vô sự, anh ta cũng coi như thôi”. Mấy ngày này không liên lạc với Đồ Hồng, nhưng cô cũng không gửi đáp án của Hồ Công mà bọn họ hiểu cho Đồ Hồng, tin rằng Đồ Hồng hẳn sẽ không có hành động gì như vậy.
Người kia nói: “Cô Hứa, cô đi tìm hiểu chút, xem rốt cục luật sư Đồ viết gì rồi hay chưa. Nhưng mà trong tài liệu mà tôi thấy kia không có nhắc đến nội dung về những vấn đề mà luật sư Đồ gửi cho cô. Tôi còn hi vọng, chúng ta hợp tác vui vẻ đấy”.
Hứa Bán Hạ vội nói: “Mong ngài nói cho tôi trông thấy những tài liệu đó ở đâu, bởi vì tôi cũng giống ngài, không muốn nhìn thấy ngài xảy ra vấn đề gì. Nếu như chỗ đất của nhà máy hạng nặng kia có thất thường gì, gây bất lợi cho ngài, thì cũng là bất lợi cho tôi. Tôi cực kỳ không hi vọng nhân viên đã được tôi coi như vật trong túi vì nhà máy hạng nặng mà không được tiếp tục làm việc nữa, như vậy tôi sẽ tổn thất rất nghiêm trọng. Nếu như Đồ Hồng có bất kỳ hành động gây bất lợi cho ngài, tôi sẽ cố gắng ngăn cản”. Gần đây, Hứa Bán Hạ chỉ có tỏ thái độ rõ ràng, nói rõ lợi ích của mình trong việc này, chứng minh mọi người là một tổ chức chung vì lợi ích, bị buộc chung một chỗ, cô không có khả năng đào góc tường của đối phương thôi. Nếu như chỉ một mực giải thích mình sẽ không làm loại chuyện đó, đối phương chưa hẳn đã tin, mình cũng rất mất tự tôn. Đối với người không biết tự tôn trọng bản thân thì người khác cũng sẽ không tôn trọng lại. Nhưng nói tất cả lợi ích của mình cho anh ta nghe, anh ta là người trong nghề, không cần giải thích nhiều, đương nhiên anh ta sẽ rõ ràng Hứa Bán Hạ sẽ không làm ra chuyện tự tổn hại đến bản thân cô.
Người kia ngẫm nghĩ một chút, nói: “Được, tôi cũng không tin với đầu óc của cô Hứa sẽ làm ra hành động ngây thơ cỡ này. Lát tôi sẽ gửi nội dung bản tài liệu đó cho cô”.
Hứa Bán Hạ: “Tôi biết làm thế nào”.
Cúp máy, lúc này mới phát hiện ra trời đang rất lạnh, mồ hôi lạnh chảy ra ướt sũng người, không ngờ, rất nhiều thứ không ngờ tới. Chẳng trách lúc này người kia gửi tài liệu cho cô. Thì ra trên thị trường có bài viết nhằm vào anh ta, anh ta nghi ngờ do Hứa Bán Hạ sai khiến, cho nên ném đá dò đường. Mà trước kia, mặc dù anh ta đã tra ra trong máy tính của Hứa Bán Hạ có văn kiện chưa xóa đi, nhưng lại không nói ra, có lẽ là âm thầm xem cô chuẩn bị làm gì. Xem ra bản thân lo ngàn cái vẫn lọt một, Hứa Bán Hạ thầm hô may mắn, may mà trước đó đầu óc tỉnh táo, không làm việc ngốc gì mà hành hiệp trượng nghĩa. Nếu như thật sự gửi tài liệu mà Hồ Công trả lời cho Đồ Hồng, Đồ Hồng dựa theo cái này chỉnh sửa thành phát biểu nặc danh, không may đụng trúng họng súng, nói cho người kia việc này là do Hứa Bán Hạ cô tham gia hay sao? Người kia giương cung mà không bắn, có khả năng đang âm thầm quan sát Hứa Bán Hạ cô có đi làm hay không. Như vậy, bữa sáng hôm đó có phải là một lời cảnh cáo không? Nguy hiểm thật, lúc ấy còn tự cho mình là thông minh đã xóa hết vết tích, tự cho là làm đến con cá không lọt. Thì ra ngoài núi còn có bầu trời, mạng nhỏ vẫn nằm trong tay mặc người ta bóp nặn. Nhớ tới đúng là sợ muốn chết.
Nếu không phải tính cảnh giác của mình cao, vừa thấy tài liệu đã đánh bạo tìm tới cửa hỏi thẳng, thì không biết sẽ có hậu quả gì? Cũng may người kia đủ độc tài, không thể lại giương cung mà không bắn, nếu không nhẫn nại không bắn, chờ Hứa Bán Hạ không biết gì cả quay lại Đông Bắc, cho cô một cú, khi đó cô mới chịu đủ.
Nỗi căng thẳng này làm cô không còn tâm tư đi làm chuyện khác, chỉ lướt email trên máy tính, mãi chẳng có email tới, Hứa Bán Hạ không nhịn được gọi điện cho Đồ Hồng: “Bao Cát, anh có đọc bài viết nhằm vào công ty niêm yết ở Đông Bắc chưa? Anh viết à?”.
Đồ Hồng nói: “Cô Béo, sao tin tức cô nhanh thế? Không phải do tôi viết, nhưng mà bài viết được đăng tải trên web chứng khoán, sao cô lại biết? Cô đầu tư cổ phiếu à?”.
Hứa Bán Hạ thở phào một cái, nói: “Không phải anh viết thì tốt. Tôi cũng được người khác nói cho biết”.
Đồ Hồng cười nói: “Tôi biết ngay cô sẽ không đi coi trang web chứng khoán mà. Bài viết đó có vài phần có thể tham khảo được, nhưng xem ra người viết không chuyên nghiệp lắm, chỉ thấy được vấn đề mặt ngoài, không có đào sâu. Chiều sâu của bài viết không đủ, sức cũng thiếu. Nhiều lắm cũng chỉ đăng trên trang web, muốn đăng lên báo thì vẫn còn hơi khó. Tôi mà viết thì còn phải thu thập tư liệu, cũng đang chờ tư liệu của cô”.
Hứa Bán Hạ chân thành nói: “Bao Cát, nếu như là vì tôi thì anh thu tay lại đi. Việc này không dễ chơi đâu. Nếu như anh đăng bài nặc danh, không ai coi trọng bài viết của anh cả. Nếu để tên thật thì anh phải chú ý cái mạng đấy”.
Đồ Hồng cười nói: “Tôi biết. Bọn họ làm ra được những việc này với cô, thì chưa hẳn đã chịu buông tha tôi. Nhưng mà, Béo, cô biết không? “Báo tài chính” tháng này có đăng một bài khiến cả giới chứng khoán trong nước chấn động đấy. Là do Lưu Thù Uy của Đại học Tài chính trung ương viết, chừng sáu trăm chữ, chẳng khác gì bản phán quyết tử hình cho cổ phiếu Lam Điền. Cô là phụ nữ, mà mấy người đàn ông bọn tôi tự nhận không phải hiệp khách gì, nhưng thỉnh thoảng gặp chút chuyện bất bình cũng có khả năng mà? Cô đừng lo lắng cho chúng tôi, chúng tôi ở trong nghề này nhiều năm rồi, không giống với người làm giáo sư như Lưu Thù Uy, chúng tôi biết phải làm sao”.
Hứa Bán Hạ không ngờ Đồ Hồng lại cố chấp như vậy, hơn nữa xem ra không phải một mình anh ta làm, suy tính một hồi mới nói: “Bao Cát, anh và giáo sư Lưu kia khác nhau, người ta ở trong cơ quan học thuật, đắc tội người ta vẫn có thể cầm tiền lương làm việc trong trường học như thường. Còn người thì khác. Bây giờ có mấy công ty chịu được việc điều tra kỹ? Anh làm vậy là hủy bát cơm của người khác, những công ty niêm yết có điểm yếu kia sau này sao còn dám tìm tới hợp tác với công ty anh? Cái tiếng xấu này của anh vang xa rồi, sau này còn công ty nhà ai dám nhận anh nữa? Trừ khi anh đổi nghề. Bao Cát, anh phải nghĩ cho kỹ, anh có thể từ bỏ địa vị và thu nhập hiện tại của anh à?”.
Đồ Hồng bỗng im lặng, cảm thấy lời nói của Hứa Bán Hạ không phải không hợp lý. Anh ta cũng không phải mấy đứa choai choai mới ra đời mà ngay cả điểm liên quan đến lợi hại ấy không nhìn ra được. Trước kia một lòng nhiệt huyết không suy nghĩ kỹ thì thôi, bây giờ bị Hứa Bán Hạ nói vậy, sao anh ta còn có thể không rõ? Đồ Hồng có chút bất đắc dĩ nói với Hứa Bán Hạ: “Cô Béo, tôi nghĩ rồi, lời cô nói không phải không có lý”.
Hứa Bán Hạ vội rèn sắt khi còn nóng, nói: “Bao Cát, ngay cả tôi cũng nhịn được khi bị chọc tức, anh cũng nhắm một con mắt mở một con mắt đi. Vẫn nên suy nghĩ về chuyến đi tới miền Nam đầu năm mới của anh đi”.
Lúc Đồ Hồng cúp máy có “ừ” một tiếng, nghe là hiểu cực kỳ không tình nguyện. Nhưng Hứa Bán Hạ tin anh ta sẽ nghĩ rõ ràng, lợi và hại rõ ràng như vậy, anh ta mà không rõ, vậy trước đây kiếm được nhiều như vậy hẳn là có điểm đáng ngờ. Anh ta cũng không phải con cháu của quan lớn, cũng chỉ dựa vào tay chân mình dốc sức làm ra mà thôi, sẽ không chưa nếm mùi khổ chưa trân quý hiện tại đâu. Hứa Bán Hạ không lo anh ta sẽ không nghĩ thông.
Gọi điện thoại cho Đồ Hồng xong, xem ra cũng không cần để ý lắm tới email gửi từ Đông Bắc tới, cô vẫn nên trả lời lại, nói rõ bài viết trên mạng không phải do Đồ Hồng viết. Còn Đồ Hồng có viết không, cô không cần phải đảm bảo với đối phương, đối phương hẳn đã biết cô xử lý thế nào rồi. Cô mà đảm bảo nữa thì ngược lại thành dở, sẽ bị đối phương coi thường mình.
Email tới mang theo lo lắng, Hứa Bán Hạ đến nhà Đồng Kiêu Kỵ và Mèo Hoang ăn cơm. Đã biết Đồng Kiêu Kỵ không ở nhà, không ngờ, Cao Dược Tiến cũng tới nhà Mèo Hoang ăn cơm. Có thể thấy được mặc dù người này có hậu cung ba ngàn, nhưng vẫn thật lòng với con gái. Thật ra ông ta cũng đối xử khá tốt với dì Tu, mặc dù biết người này có vấn đề, nhưng vẫn cung phụng dì Tu như Thái hậu. Mèo Hoang rất vui khi có nhiều người tới bầu bạn như vậy. Tất cả mọi người đều nói lời cô ta thích, Hứa Bán Hạ và Cao Dược Tiến vốn đều là người tinh ranh, muốn người nào vui thì nhất định sẽ khiến người đó vui. Cuộc sống của Mèo Hoàng trải qua rất vui vẻ. Nhưng trong bữa tiệc, Hứa Bán Hạ không chủ động đáp lời Cao Dược Tiến, Cao Dược Tiến cũng không chủ động tìm chủ đề có liên quan tới Hứa Bán Hạ mà nói.
Cho đến khi tạm biệt, Hứa Bán Hạ và Cao Dược Tiến cùng đi, ở trên bậc thang, Hứa Bán Hạ mới có ý làm cái hình thức, chủ động nói: “Sếp Cao, đã tới xem bến tàu của cháu chưa? Bây giờ được A Kỵ quản lý rất tốt, làm ăn đều bận tối tăm mặt mũi”. Dù sao vẫn không muốn đối địch với Cao Dược Tiến.
Cao Dược Tiến đương nhiên không tiếp tục nhỏ nhen mà truy cứu chuyện Hứa Bán Hạ ném điện thoại của ông ta, khẽ nói: “Tiếc là danh tiếc không tốt lắm, nghe nói rất độc tài, một nửa tài xế lái xe tải vận chuyển đã mắng cậu ta đấy”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Đó là ghen ghét. Nếu A Kỵ không độc tài thế thì chuyện làm ăn ở bến tàu của chúng cháu không phải đã bị mấy xe vận chuyển kia đạp phẳng rồi à? Bây giờ phí dỡ hàng ở bến tàu của chúng cháu thấp hơn so với những nhà khác, thuyền đều thích đỗ ở chỗ chúng cháu dỡ hàng. Nhưng dù sao cũng phải cho chúng cháu không sáng đông sơn thì sáng tây sơn chứ? Nếu đội xe chúng cháu không chiếm ưu thế nghiệp vụ tốt thì thu lại phí cho đội dỡ hàng ở đâu? A Kỵ can đảm cẩn trọng, có chừng mực vô cùng, cháu rất phục cậu ấy. Không thì gọi mấy người kia đến trước mặt A Kỵ nói thử xem? Gặp A Kỵ còn cúi người mời thuốc lá ấy chứ”.
Cao Dược Tiến ngừng bước, nói: “Cứ để người ta nói thành xã hội đen mà được à? Chuyện làm ăn càng lớn, các người cũng phải chú ý danh tiếng chút. Cháu cũng đừng cứ đẩy cái chuyện đắc tội người ta cho A Kỵ đi làm. Nó vốn có tiền án, lại bị người ta bôi đen nữa thì không chịu được đâu”.
Hứa Bán Hạ nghe xong, trong bóng tối cười vui vẻ. Mặc dù Cao Dược Tiến nói không dễ nghe, nhưng cuối cùng vẫn nghĩ cho A Kỵ. Cô cười hì hì nói: “Cháu hiểu rồi”. Rồi vội vàng đổi chủ đề: “Sao sếp Cao không có tìm vệ sĩ thế?”.
Cao Dược Tiến cười ha hả. Hứa Bán Hạ mới chú ý tới, tay của ông ta khoác lên cửa xe sau mà không phải cửa trước, xem ra ông ta có rồi: “Béo, cuối tuần có rảnh không? Bác muốn tới Hàng Châu, gặp mấy nhân vật quan trọng. Nhà bọn họ đều đi mấy người, bác chỉ có một cô bạn gái là cháu có thể mang theo thôi”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Cháu ạ? Cuối tuần này cháu của muốn đi Hàng Châu gặp trai đẹp Triệu. Bác đặt phòng ở khách sạn nào thế?”. Biết Cao Dược Tiến trêu chọc cô, ông ta muốn dẫn theo một cô gái tài sắc vẹn toàn nào mà không được? Bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào vị trí bà chủ trống bên cạnh ông ta, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, cho rằng mình là đặc biệt.
Cao Dược Tiến nói: “Mấy nhân vật quan trọng đó muốn ở Shangrila, cháu thì sao? Nếu chưa đặt thì bác đặt giúp cho, tiện có thể mượn cháu dùng lúc nào cũng được”.
Lúc này Hứa Bán Hạ có chút dở khóc dở cười, nói: “Vâng, bác đặt giúp cháu một phòng đi, phải đối diện với hồ Tây đấy. Sáng thứ sáu cháu đi. Nếu bác muốn mượn cháu thì không phải không được, ha ha, tự bác cân nhắc”.
Cao Dược Tiến cũng cười một tiếng. Không phải không muốn mượn dùng, chỉ là không có gan mượn. Cái miệng này không thuận ý cô thì lời nào mà không nói ra được? Thật không biết cô và trai đẹp Triệu làm sao ở chung được. Trông trai đẹp Triệu cũng là người có địa vị, có năng lực, thực sự có thể nhẫn nhịn chịu người phụ nữ dã man này ức hiếp à? Cao Dược Tiến đúng là muốn xem kịch hay chút. Ông ta muốn nhìn thấy Triệu Lỗi bị Hứa Bán Hạ ép tới nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên. Dùng cái này để chứng minh anh anh minh thần võ, sớm nên biết người phụ nữ dã man này không dễ gần. Nhưng trước khi Cao Dược Tiến lên xe, hình như nhàn rỗi nói một câu: “Bác đưa chị Tu về quê đoàn viên rồi, mỗi tháng cho người gửi hai nghìn tệ”.
“Hả?”. Hứa Bán Hạ bị câu nói này làm cho sững sờ, ngạc nhiên nhìn Cao Dược Tiến ném ra một câu: “Đừng nói cho người khác”, rồi nhanh chóng tiến vào trong xe. Cô không biết sau chuyện đó cảnh dì Tu lại bệnh nhẹ tự khỏi, náo loạn ở phòng bệnh cao cấp, khiến cho Cao Dược Tiến lật lại nợ cũ, trong lòng bất mãn. Cô đứng trong gió rét nghẹn họng nhìn trân trối, quê à? Ông chồng hại dì Tu què chân? Đoàn viên? Hứa Bán Hạ bỗng cảm thấy đầu óc cô như hỏng rồi. Chẳng lẽ Cao Dược Tiến không muốn tiếp tục cung cấp cơm ngon áo đẹp cho ân nhân nữa, đạo đức giả với người ta rồi? Lúc ăn cơm còn tưởng Cao Dược Tiến có tình có nghĩa, đối xử cực kỳ tốt với con gái, với chị Tu, nhưng thật ra, bây giờ trở về mới nhớ, Cao Dược Tiến kia đối tốt với ai là người đó không tốt được. Tất cả chỉ trong một ý nghĩ của ông ta, khi nào thay đổi suy nghĩ là trở mặt không quen biết. Lúc trước ông ta xem nhẹ chuyện con gái suýt thì đẻ non bởi vì chị Tu trốn đi, trước đó còn làm tức chết người vợ kết tóc với ông ta. Bây giờ lại đưa chị Tu về gia đình bà trốn khỏi năm đó, Cao Dược Tiến muốn làm gì thì làm, mọi việc đều dựa vào việc yêu ghét cá nhân của ông ta. Trong lòng Hứa Bán Hạ tự nhủ, ông ta còn bới móc chuyện A Kỵ làm việc tùy ý ở bến tàu mà không nhìn xem bản thân ông ta cũng giống vậy, có điều đã bọc ngoài một cái áo lót đẹp đẽ cho việc hoành hành ngang ngược của mình thôi. Nhưng Hứa Bán Hạ nghĩ lại, hành vi của Cao Dược Tiến không thể dị nghị, ai lại không muốn làm mưa làm gió trong phạm vi quyền lực của mình chứ? Chỉ có đàn ông hèn yếu mới về nhà đánh chó giận mèo với cô vợ yếu đuối của mình thôi.
Hứa Bán Hạ không biết Cao Dược Tiến nói cho một mình cô mà không nói cho người khác biết có phải là đang cảnh cáo với cái tính chống đối của cô, để cô không nên không kiêng dè gì những lúc đối mặt với ông ta không. Ông ta cũng nóng tính. Cũng không biết dì Tu động phải dây thần kinh nhạy cảm nào của ông ta, sau này cô phải lưu ý khi ở cạnh Cao Dược Tiến mới được.
Cung Phi Bằng là một vị phó giáo sư tuổi trẻ tài cao, vẫn luôn có trình độ ở một mức nào đó, cũng không biết anh ta có chuẩn bị hay không, khi Hứa Bán Hạ nghe anh ta thuyết trình về xu hướng trong ngành, cảm thấy thu hoạch được rất nhiều. Mặc dù lúc tám giờ, anh ta bị Hứa Bán Hạ gọi tới Shangrila cùng ăn sáng, trong lòng vẫn thấy hơi thiếu tôn trọng như trước đây, nhưng một câu của Hứa Bán Hạ khi gặp mặt “Chưa đến sáu giờ tôi đã tới Hàng Châu nghe lời vàng ngọc của anh rồi”, thì tất cả những cảm giác không tốt của anh ta đều tan thành mây khói.
Cho dù nhìn từ góc độ nào, Cung Phi Bằng đều là người tài. Lúc học đại học, anh ta học chính trị rất nổi trội, có được sự yêu thích hiếm có của giáo viên, thầy cô phụ đạo cũng thích, duy chỉ có Hứa Bán Hạ khiến anh ta chung tình lại chướng mắt anh ta, dăm ba câu là có thể đánh cho vị tinh anh này trở thành thường dân. Đây là bóng ma trong lòng Cung Phi Bằng, vẫn luôn bất giác lấy Hứa Bán Hạ ra để so sánh, hi vọng lúc nào đó có thể vượt qua cô. Cho nên anh ta rất chịu khó, bỏ ra nhiều công sức hơn so với người bình thường, ngoại trừ cố gắng trong việc học, ngay cả chuyện làm ăn, anh ta cũng không muốn lạc hậu hơn Hứa Bán Hạ. Hệ công thương nghiệp cũng có hơn phân nửa là do anh ta chèo chống. Mặc dù ai cũng nói anh ta là mũi nhọn, tự anh ta cũng cho là vậy, nhưng trong lòng vẫn không vững vàng, bởi vì anh ta vừa nói ra một mục nghiên cứu, Hứa Bán Hạ lại lạnh lùng một câu: “Mẹ nó, lại là thứ đồ chơi lừa người, càng sâu càng dễ gạt người”, anh ta lại lập tức chột dạ. Hôm nay, cuối cùng cũng có được lời khẳng định của Hứa Bán Hạ. Nếu như cô chưa tới sáu giờ đã lên đường tới Hàng Châu chỉ vì nghe lời vàng ngọc của anh ta, vậy nói rõ, thật ra Hứa Bán Hạ rất quan tâm tới chân ngôn của anh ta. Với cả, anh ta cũng rất rõ Hứa Bán Hạ không phải đang nói dối, bởi vì từ chỗ cô tới Hàng Châu đúng là cần nhiều thời gian như vậy.
Thật ra Cung Phi Bằng sao mà biết, chưa đến sáu giờ Hứa Bán Hạ đã phải khởi hành là vì hôm nay muốn gặp Triệu Lỗi. Cô vui đến không ngủ được, vội vàng tới Hàng Châu. Lúc này bởi vì muốn nhờ cậy anh ta cho nên mới thuận mồm tâng bốc, như vậy ai cũng vui vẻ.
Hiếm khi Hứa Bán Hạ nghiêm túc đặt câu hỏi, nghiêm túc lắng nghe anh ta như vậy, Cung Phi Bằng gặp việc vui mà tinh thần sảng khoái, trình độ cao siêu được phát huy, trí nhớ dường như cũng cực kỳ tốt, thuộc các loại phát triển mới nhất như lòng bàn tay. Hứa Bán Hạ nghe xong cũng không khỏi thán phục, thực lòng khen ngợi hai câu. Khi Cung Phi Bằng nhắc tới thiết bị gia công mới nhất của phương Tây, hi người nghiên cứu một hồi, nhất trí cảm thấy giá cả của những thiết bị kia cao vì những vật liệu đó không làm ra được ở Trung Quốc. công nghệ thiết bị tiên tiến và dụng cụ cắt gọt tinh xảo, với cả về mặt công nghệ máy móc gia công truyền thống cũng không có cải tiến quá lớn. Nhưng cũng chính vì tăng thêm tính kiểm soát hoàn toàn bằng máy tính, cho nên tính năng của sản phẩm đạt tới hoàn hảo, thành phẩm xuất ra vượt qua bình thường. Vừa hỏi cái này, trong lòng Hứa Bán Hạ cũng có ngọn nguồn rồi. Sau phương hướng phát triển là gì, tiền phải ở mặt dao nào, cần phải đưa nhân tài vào phương diện nào, vừa nghĩ tới đã có mạch suy nghĩ tương đối hoàn chỉnh so với trước kia.
Triệu Lỗi nói sáng còn phải tới công ty một chuyến, sau đó mới mới đến Hàng Châu. Hứa Bán Hạ cũng không trông chờ anh có thể tới sớm, ngược lại Cao Dược Tiến lại tới sớm, vừa tới đã gọi điện thoại cho Hứa Bán Hạ, hỏi cô gặp mặt ở chỗ nào, có thể bàn chuyện học hỏi chút không. Hứa Bán Hạ chán ông ta, nhanh không thể đối đầu, sợ lỡ như gặp phải tình cảnh giống dì Tu, cho nên nói thẳng mình đang ở chỗ nào. Một lát sau, quả nhiên Cao Dược Tiến mang theo một cô gái tới, vừa nhìn cô gái kia đã biết là người có địa vị, gương mặt, dáng vẻ đều thời thượng, lời nói cử chỉ ưu nhã hào phóng. Hứa Bán Hạ nhìn mà có cảm giác “Nàng vốn là giai nhân, sao có thể làm tặc”. Trong lòng hiểu, Cao Dược Tiến đang có ý khoe khoang.
Vốn tưởng mọi người chào nhau cái, Cao Dược Tiến sẽ đi, không ngờ ông ta lại mặt dày vô sỉ ngồi lại, cười hì hì hỏi: “Béo, sao đổi bạn trai rồi?”.
Hứa Bán Hạ chỉ cười nói: “Đàn anh của cháu, Cung Phi Bằng, giáo sư trẻ tuổi”. Vô thức chuyển chức phó giáo sư của Cung Phi Bằng lên thành chính.
Cao Dược Tiến cười nói: “Sao đều mạnh hơn bọn bác thế, Tiểu Phí của bọn bác cũng là nghiên cứu sinh của viện Y. Béo, không bằng cháu rồi”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Không sao, chỉ cần dưới cháu còn người hạng chót, đặc biệt là mập chút làm đệm, tôi vẫn sống rất dễ chịu. Chớ quấy rầy tôi, tôi đang xin Cung béo chỉ bảo chút vấn đề. Các người tự chơi đi”.
Cao Dược Tiến không khỏi cười nói: “Nói gì đó. Bọn bác lười ra ngoài, loại thời tiết này chỉ có đứng trong cửa thủy tinh phơi nắng ngắm hồ Tây mới dễ chịu thôi. Các cháu cứ nói, đừng quan tâm tới bác”.
Hứa Bán Hạ bóp cổ tay, thở dài: “Tiếc là thiết bị sưởi ấm quá, một con ruồi mập đụng phải cửa sổ cái là không chịu đi”.
Cao Dược Tiến biết cô đang nói mình, cười một tiếng không để ý tới. Nhưng ông ta lười đi, Hứa Bán Hạ mới sáng sớm đã chiếm được chỗ ngồi đẹp cạnh cửa sổ, vừa nhìn ra ngoài là thấy cây dây leo gần đó treo ngoài cửa sổ, phía xa là hồ Tây mờ sương. Mặc dù mấy cây ngô đồng Pháp ven đường đã rụng lá cả, nhưng màu xám trắng loang lổ của thân cành dưới ánh mặt trời cũng rất đẹp mắt. Hứa Bán Hạ thấy ông ta mềm cứng không ăn, ỷ lại không đi, đành phải nói tiếng “Xin lỗi” với cô bạn gái Tiểu Phí của ông ta, sau đó lại tiếp tục nói chuyện với Cung Phi Bằng. Bọn họ đều dùng ngôn ngữ trong ngành để nói, mặc dù Cao Dược Tiến không cùng ngành, nhưng cũng là người thạo việc, cảm thấy Hứa Bán Hạ có vẻ không phải là tiểu thương bình thường chỉ biết bịp người.
Cung Phi Bằng đã đẩy tiết sáng xuống buổi trưa, cho nên gần mười một giờ là kiên quyết đòi về, không chịu ăn cơm. Bởi vì anh ta báo cho học sinh đổi thành mười hai giờ nhập học. Hứa Bán Hạ nghi ngờ việc vặt của thầy Cung này quá nhiều, đổi tiết là chuyện thường xảy ra. Cung Phi Bằng có bên thực nghiệp lái xe cho, Hứa Bán Hạ chỉ cần đưa đến cổng. Lần đầu tiên, Cung Phi Bằng có thể cực kỳ đắc ý mà đi trước mặt Hứa Bán Hạ.
Trở lại bàn, Cao Dược Tiến trực tiếp nói: “Hứa béo, dã tâm của cháu không nhỏ nhỉ, muốn tranh sản phẩm mũi nhọn của thế giới hả?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Có làm được hay không lại là chuyện khác, nhưng điều kiện tăng cường phần cứng, tăng đẳng cấp của nhân viên, tranh thủ lối ra cho sản phẩm. Bác nói, kiếm được xí nghiệp kỹ thuật cao có thể thể giảm bớt được bao nhiêu thuế? Bớt được những khoản thuế này, cháu toàn lấy ra phát triển khoa học, tạo thành vòng tuần hoàn, vĩnh viễn bảo vệ được địa vị cao thủ đứng đầu, đối với tiền tài thì phải có cách kiếm…”. Nói đến đây, không khỏi ngừng lại một chút, rồi bổ sung: “Bớt tạo nghiệp, không phải rất tốt ư?”.
Cao Dược Tiến có chút rửa mắt mà nhìn, thành tâm nói: “Xí nghiệp mới của cháu, ngay từ đầu có tài chính để làm vậy cũng là một con đường tốt. Bây giờ bác không được, gánh nặng đè ép cả người. Nhưng mà cháu cũng đã nhắc nhở bác, không bằng bác hạch toán độc lập công ty mới khởi công, tách ra áp dụng công nghệ cao. Phải rồi Béo, cháu có xin tư liệu ở phương diện đó không? Cho bác xem một chút”.
Hứa Bán Hạ lấy tư liệu trong máy tính ra đưa cho ông ta xem. Lúc Cao Dược Tiến đọc, cô không nhịn được nói: “Nếu như cùng làm xuất khẩu, chính sách thuế này thực sự ưu đãi cực kỳ. Bây giờ quốc gia vẫn đang cắt giảm hưởng chính sách ưu đãi thuế ở khu đang đang phát triển, không biết có thể duy trì đãi ngộ thuế siêu quốc dân đối với các xí nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài như thế nào. Với cả nếu biến công ty thành có vốn đầu tư nước ngoài, tài chính ra vào sẽ gặp phiền phức, cháu vẫn xem trọng doanh nghiệp công nghệ cao. Nếu như bác cũng muốn, bác làm trước, đường thông vừa hay nối liền cho cháu, ha ha”.
Cao Dược Tiến đang xem rất cẩn thận nên không đáp lời. Hứa Bán Hạ đoán chừng trong lòng của ông ta đang so sánh với một số hạng mục điều khoản trong đó, đương xem có phần nào không phù hợp, có thể có cách này che giấu không. Cao Dược Tiến vất vả xem hết, mới đóng máy tính lại, đưa cho Hứa Bán Hạ, nói: “Thì ra cháu không chỉ chuẩn bị nhập gia tùy tục, phát triển phù hợp cho nền công nghiệp thô kệch ở bến tàu thôi à? Sao lại thay đổi ý nghĩ thế? Nhưng mà cũng tốt, kỹ thuật hàm lượng cao, chắc sẽ không bị thị trường tùy tiện đào thải. Cháu vừa đến đã đề cao cánh cửa kỹ thuật, sau này cạnh tranh cũng ít một chút, muốn ngủ nướng cũng có thể an tâm”.
Hứa Bán Hạ nói: “Kỹ thuật hàm lượng cao, cũng không có nghĩa là đồ vật không nhỏ như chạm khắc ngà voi. Bác biết đấy, đối với ngành luyện kim, chỉ có kỹ thuật hàm lượng cao, mới có thể làm ra tấm thép càng rộng càng dài. Bến tàu này của cháu sẽ không lãng phí. Mà cho dù cháu không cần nữa, A Kỵ cũng sẽ sử dụng nó tốt”.
Cao Dược Tiến ngẫm nghĩ, nói: “Bác nhớ bên cạnh cháu có gò núi nhỏ, vì sao không mua lại nó, kéo dài phạm vi nhà máy chứ? Nếu không chẳng mấy chốc chỗ đó của cháu sẽ quy hoạch thành con đường duyên hải, gò núi nhỏ đó sẽ bị người ta chiếm đi, sau này phát triển của cháu sẽ có hạn chế”.
Hứa Bán Hạ nói: “Cháu lấy đâu ra nhiều tài chính thế được. Cho dù bây giờ cũng được kỳ hạn trả tiền ba năm, nhưng đến nay vẫn không lấy được chứng nhận đất. Hiện giờ cháu không thể không lấy tiền kiếm được từ kinh doanh lấp vào đầu tư tài sản cố định. Giờ tiến độ của cháu bị giới hạn trong tiến độ kiếm tiền mậu dịch, nào có trống được ra mà mua gò núi nhỏ đó”.
Cao Dược Tiến nghe xong, ngẫm nghĩ một hồi, lúc này mới làm như không có chuyện gì, cười hì hì nói: “Bác đúng là nghĩ ra được một cách kiếm tiền. Bác mua gò núi nhỏ bên cháu lại, để trống ở đó chờ cháu phát triển. Nếu như cháu phát triển tốt, thì không thể không hỏi mua lại giá cao cho bác, ha ha”. Nói xong, chỉ cười hì hì nhìn Hứa Bán Hạ, nhưng trong mắt đều là ánh sáng.
Hứa Bán Hạ nghe ông ta nói mà cảm thấy vui mừng, trong lòng lướt qua rất nhiều ý nghĩ hợp tác với Cao Dược Tiến, nhưng cũng biết hợp tác cần phải suy tính rất nhiều đến địa lợi nhân hòa, nhất là sức của cô và Cao Dược Tiến so ra thì cách khá xa, không dễ cân bằng. Có điều, ông ta mua lại gò núi kia, cũng là một kế sách có lợi cho đôi bên, là một cách hay để hành động thực tế. Ánh mắt của Hứa Bán Hạ cũng lóe sáng, mắt đối mắt hồi lâu với Cao Dược Tiến, lúc này mới trầm ngâm dùng giọng điệu tùy ý nói: “Cháu giúp bác nghĩ cách kiếm càng nhiều tiền. Không bằng bác mua lại gò núi đó, cháu đổi đất của cháu thành của bác, núi nhỏ đó vừa hay lấp mảnh đất kia của cháu. Mảnh đó vốn cho bác, cha vợ con rể bác vừa hay làm hậu cần ở bến tàu, sẽ không để bị bỏ trống. Chỉ là khu đất bên đồi đó bây giờ đang là cơ sở nuôi trồng thủy sản, làm thế nào có được thì phải dựa vào trình độ của bác. Đây tuyệt đối là biện pháp khiến cả hai bên cùng có lợi”.
Cao Dược Tiến ngẫm nghĩ, nói: “Trong đầu cháu có thể nghĩ được hai bên cùng có lợi à? Rõ ràng là có mình bên cháu thắng. Con gái, con rể của bác đều nghe cháu cả, nếu làm theo cách của cháu, thì có khác gì hai bên núi nhỏ đều là của cháu? Việc tận lực đào ao cá của người ta thì giao cho bác. Hứa Bán Hạ, bác có thể để cháu chiếm tiện nghi của bác, nhưng cháu phải biết được chỗ tốt của bác, đừng nghĩ bác ngu mà đòi lừa bác”.
Hứa Bán Hạ không ngờ tính toán nhỏ nhặt của mình đều bị Cao Dược Tiến nói ra, cực kỳ bị động. Quả nhiên gừng càng già càng cay, không lừa được ông ta. Chỉ có vừa uống cà phê vừa cười, không cam lòng nhận sai.
Cao Dược Tiến thấy vậy cũng không truy cứu nữa, dù sao Hứa Bán Hạ cũng không phải cấp dưới của mình, không tiện mắng chửi. Nhưng mà Hứa Bán Hạ nói cái cách đổi kia cũng được. Nếu như đưa cho ông ta toàn bộ mảnh đất ở bến tàu kia, đúng là ông ta có kế hoạch hậu cần rất lớn, cũng muốn xem Đồng Kiêu Kỵ có đỡ dậy được không. Tiêu ít tiền, coi như mở một con đường tương lai cho con gái Tân Di. Với cả ông ta thành bên đầu tư, sau này xem con gái, con rể có chạy thoát được lòng bàn tay của ông ta không. Thế là nói với Hứa Bán Hạ: “Chuyện đào ao cá cháu đi làm, đàm phán thành công thì bác giao tiền. Nhưng mà sau khoản mục giữa cháu và A Kỵ, cháu phải phân rõ, không được chiếm hời của bọn bác”.
Mặc dù trong lòng Hứa Bán Hạ nghĩ phải phân rõ hạng mục với A Kỵ, nhưng trước mắt, vẫn không bỏ được. Mặc dù biết việc này với A Kỵ là một cơ hội tốt. Với ra, rốt cuộc A Kỵ sẽ nghĩ thế nào? Cậu ta có bằng lòng bị Cao Dược Tiến điều khiển không? Vẫn chưa biết được. Nghĩ hồi lâu, mới nói: “Việc này, cháu không thể quyết định một mình được. Với cả cháu thấy bác cũng phải làm rõ với A Kỵ xem cậu ấy sở hữu bao nhiêu cổ phần đã. Cháu cũng muốn nhúng tay vào chút chuyện của anh em, cậu ấy không thể chỉ làm việc cho bác. Về cháu sẽ đưa tư liệu cho bác, bác cân nhắc một cái hạn mức cổ phần. Cháu cũng về thương lượng với A Kỵ một chút. Nếu cậu ta hoặc là Mèo Hoang phản đối, kế hoạch này của chúng ta coi như hết hiệu lực”.
Cao Dược Tiến đúng là ngạc nhiên, không ngờ Hứa Bán Hạ đúng là suy nghĩ cho anh em trước. Trước kia tưởng cô là người tham tài háo sắc, lời nói cũng chỉ qua loa, hưởng lợi mà không trả phí. Nhưng Cao Dược Tiến cũng không phải kẻ mới cảm động đã nhường bước. Ông ta công nhận Hứa Bán Hạ, đồng ý sau về sẽ suy nghĩ thật kỹ. Lúc này, người mà ông ta đợi tới, ông ta hỏi Hứa Bán Hạ có muốn qua làm quen chút không, Hứa Bán Hạ mỉm cười nói với địa vị của cô thì chưa phải lúc làm quen với bọn họ. Cao Dược Tiến nghĩ đến cũng có lý, nên đưa bạn gái của ông ta đi.
Hứa Bán Hạ nhìn hai người rời đi, trong lòng cũng tiếc cho cô gái kia. Một người xinh đẹp thế, ở bên ngoài nhất định chen mồm vào được, lại cứ nhất định đi làm bạn gái của Cao Dược Tiến. Ngồi lâu như vậy, ngay cả một câu cũng không có cơ hội nói, còn phải duy trì nụ cười. Nhưng mà ngẫm lại, dù sao làm vợ của Cao Dược Tiến không phải cũng vậy ư, trừ khi là người phụ nữ mạnh mẽ, nếu không cũng chỉ làm vật trang trí. Nhưng dựa theo tính cách của Cao Dược Tiến, sao ông có thể tìm người mạnh mẽ để làm vướng tay vướng chân chứ?
Lại nghĩ tới việc hợp tác với Cao Dược Tiến, rốt cuộc có thể thực hiện không. Nếu Cao Dược Tiến thật chịu mua khu đất đồi kia đổi với cô, vậy thì đúng là một chuyện tốt. Chỉ là tốt đến người ta không dám tin, hình như quá hời cho Hứa Bán Hạ cô rồi. Nhưng nếu ông ta chỉ đơn giản là muốn suy nghĩ cho Mèo Hoang, giúp đỡ A Kỵ một chút, vậy thì cũng không phải không được. Ông ta đang độ trung niên, không cần suy nghĩ đến việc cho thừa kế, nhưng lại không đành lòng nhìn con gái con rể làm ăn nhỏ, vậy thì thể diện của ông ta cũng khó coi. Nhưng, Hứa Bán Hạ bỗng nghĩ đến, A Kỵ có thể kiềm chế, lỡ như cha con nhà họ Cao có dã tâm lớn, dứt khoát tăng vốn đầu tư, xây lại cầu cảng trọng tải lớn, dứt khoát làm hậu cần lớn. Đến lúc đó, cho dù Hứa Bán Hạ cô có mở rộng sản xuất mảnh đất kia, A Kỵ vẫn sẽ ăn đất của Hứa Bán Hạ cô dưới sự kiềm chế của nhà họ Cao, vậy thì khó nói rồi. Càng có khả năng đến lúc đó phần của ai cũng làm lớn, không ai ăn được ai, cuối cùng phát triển ra bên ngoài. Nếu như vậy, bây giờ Hứa Bán Hạ cô cần gì phải mua đi bán lại, chuyển tới chuyển lui chứ? Chẳng phải vẽ vời thêm chuyện à? Nghĩ tới đây, Hứa Bán Hạ có ý thối lui, ai biết được mảnh đất bên kia có phải miếng mồi nhử của Cao Dược Tiến dụ cô nhảy vào đâu!
Càng ngày càng cảm thấy tiếp xúc với Cao Dược Tiến như nhảy với sói, có chỗ tốt, có kích động, cũng có nguy cơ trùng trùng.
Trước mắt, bởi vì Cao Dược Tiến nhúng tay vào, có khả năng sớm muộn cũng phải tách ra với A Kỵ, nếu không Cao Dược Tiến sẽ không cho người không phải con gái con rể mình nắm giữ vốn đầu tư công ty. Vì tiền đồ của A Kỵ, càng vì tình anh em vĩnh viễn, tách ra là lựa chọn tốt nhất. Nhưng chia thế nào? Anh em ruột tính rõ sổ sách, nói trắng ra chính là cắt thịt.
Hứa Bán Hạ ngồi ở đó ngây người nghĩ, ước lượng tất cả tài sản một lần. Tuy nói là cho anh em, đúng là phải cho rồi, đúng là không khác gì cắt thịt. Chuyện đội xe đương nhiên của A Kỵ, tuy nói tiền vốn đầu tiên đều do cô bỏ vào. Vậy thì còn bến tàu? Nếu như tách bến tàu và đội xe ra, A Kỵ sẽ không có ưu thế, nhưng nếu như cho đi, ưu thế cạnh biển của Hứa Bán Hạ cũng hết. Như thế nào mới khiến cả hai cùng có lợi? Mà vẫn giữ được tình anh em? Bây giờ có một Cao Dược Tiến đâm vào, tình thế không phải do một mình Hứa Bán Hạ chủ đạo nữa.
Trong lúc trầm tư suy nghĩ, điện thoại vang lên, hóa ra là Triệu Lỗi: “Cô Béo, anh đến rồi, em đang ở đâu?”.
Hứa Bán Hạ lập tức vui vẻ, nhảy cẫng lên nói: “Em đi đón anh”. Chợt nhớ tới còn chưa trả tiền, vội vàng chạy tới quầy thanh toán. Vòng tới cửa chính, thấy Triệu Lỗi kéo theo vali bước nhanh tới. Hứa Bán Hạ muốn chạy, muốn nhảy nhưng lại nhịn xuống, cũng bước nhanh qua. Lúc đến gần, Triệu Lỗi quăng hành lý đi, vươn tay ôm cô vào trong lòng. Cuối cùng cả hai vẫn là kẻ sĩ diện, nên nhanh chóng tách ra, tay nắm tay đi vào thang máy. “Ôi, dọc đường ăn cơm chưa?”. Triệu Lỗi lái xe tới, không biết trên đường có dừng lại không, Hứa Bán Hạ vô thức đợi cùng anh ăn cơm.
Triệu Lỗi cười nói: “Muốn gặp em sớm một giây, trên đường chưa ăn cơm. Lúc này hẳn là vẫn còn cơm nhỉ?”. Vừa nói cũng không để ý trong thang máy còn người ngoài, cúi người hôn nhẹ lên mặt Hứa Bán Hạ, khiến cho mặt cô đỏ bừng lên.
Hứa Bán Hạ cũng nhìn đồng hồ trong di động, hơn mười hai giờ. “Tổng giám đốc Tỉnh Cương kia của anh bao giờ tới?”. Đi ra khỏi thang máy, vẫn chưa quen Triệu Lỗi thân mật như vậy, cả người Hứa Bán Hạ không tự nhiên lắm, muốn hơi né ra một chút, miễn cho lại bị Triệu Lỗi đánh lén trước mặt mọi người. Triệu Lỗi nào để cho cô chạy xa, kéo qua, cười nói: “Đại khái hơn mười hai giờ mới tới. Vừa nói rồi nói đã ăn cơm trên người rồi, bảo mình không cần đợi. Cô gái, chúng ta chuẩn bị ăn chút gì nhé”.
Mặc dù kinh nghiệm thực chiến không đủ, nhưng tin đồn, kinh nghiệm gián tiếp rất đủ. Nghe Triệu Lỗi nói xong, nhoáng cái đã hiểu tín hiệu của anh, đỏ mặt, ấp úng nói: “Hay là đến quán cơm Tây tự phục vụ đi, một phần thịt nướng lớn, một phần khoai tây trứng là có thể giải quyết vấn đề rồi”. Vừa nói vừa mở cửa. Căn phòng này quả nhiên tốt, ánh nắng cả phòng, hồ Tây bao quanh. Nhưng bây giờ, ai sẽ còn quan tâm những thứ này chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.