Không Được Vãng Sinh

Chương 47: Tỉnh Cương ra tay




Hai tiếng sau, ở sảnh buffet Tây, thế mà cũng có khá nhiều người, có rất nhiều người nước ngoài. Hứa Bán Hạ đói quá chừng, nhưng lại không có khẩu vị với cơm Tây, đành phải ăn mấy cái bánh sừng bò nhỏ, cũng chỉ có thịt hun khói mới hợp khẩu vị một chút. Thấy Triệu Lỗi lấy một đĩa thịt nướng lớn, trước kia cũng không thấy anh ăn nhiều như vậy, không nhịn được mà mặt mày hớn hở nhìn anh ăn. Anh chỉ mặc một chiếc áo phông cotton dày, màu đỏ trắng đan xen, thế mà rất đẹp. Triệu Lỗi thấy Hứa Bán Hạ chỉ mình mình, cũng không nhịn được cười nói: “Cô gái, em còn nhìn anh, anh sẽ ngượng đấy. Nói chút chuyện em đi Đông Bắc đi”.
Lúc này Hứa Bán Hạ lười nói mấy chuyện chán ngắt đó, chỉ trả lời: “Nước trái cây của anh hết rồi, muốn cà phê hay gì, em đi lấy cho anh”.
Triệu Lỗi kéo cô lại, nói với nhân viên phục vụ muốn cà phê, rồi mới bảo Hứa Bán Hạ: “Đừng cách xa anh hai mét, chúng ta nói chuyện hẳn hoi nào. Có phải chuyện Đông Bắc rất ảnh hưởng tới cảm xúc? Hình như em đều rất không muốn nói với anh”.
Hứa Bán Hạ không khỏi cười nói: “Kết giao với người thông minh quá cũng không tốt, đúng là không có chỗ che thân. Đúng vậy, chuyến đi Đông Bắc… cảm xúc rất nhiều, Đồ Hồng giới thiệu em qua suýt thì đập bàn đứng dậy. Lương tâm em bất ngờ trỗi dậy làm chuyện tốt, không ngờ cũng bị cuốn vào trong. Em không bình luận về mình nữa, nói theo trình tự thời gian đi”. Sau đó, hai người mỗi người một tách cà phê, Hứa Bán Hạ nói, Triệu Lỗi nghe.
Nói đến khi Hứa Bán Hạ bị người đến đưa đi gặp ông chủ của Thượng Thị Dân Xí, vừa hay tổng giám đốc Tỉnh Cương gọi điện thoại đến, nói mình tới rồi. Triệu Lỗi đành phải kéo Hứa Bán Hạ, nói: “Đi thôi, sếp Tô đến. Anh ta nhận cái xí nghiệp nát này, đãi ngộ kém hơn trước kia một chút, trong lòng có thể sẽ tương đối nhạy cảm. Chúng ta vẫn nên đi đón anh ta thôi”. Nói đến đây thì cười một tiếng, Hứa Bán Hạ biết nụ cười này của anh có nghĩa là gì. Trước đó không lâu anh mới tinh thần sa sút, nên có lòng thương cảm. Bất tri bất giác, vậy mà hai người đã có sự ăn ý. Nghĩ vậy, Hứa Bán Hạ không khỏi nghiêng mặt qua, gác lên vai Triệu Lỗi. Triệu Lỗi cũng biết cô nghĩ tới điều gì, vươn tay xoa mặt cô, nói: “Cô gái, em nói tiếp đi”.
Hứa Bán Hạ không nhịn được nói: “Sao anh không lo lắng cho em. Lúc đó em đối mặt với bốn tên cao to Đông Bắc đấy, rất nguy hiểm nhé”. Bỗng nhiên nghĩ tới, trời ạ, hình như cô như này là đang làm nũng.
Triệu Lỗi cười nói: “Em còn nhớ rõ trước kia anh nói gì với em không. Cái tên Tần Phương Bình cái gì cũng nói với anh, cậu ta ăn cơm với bọn em xong, về là nói ngay cho anh biết. Nói cậu ta không phải là đối thủ vật tay với người anh em A Kỵ của em, còn em thì càng giấu nghề. Sau đó cậu ta đại khái cũng kết giao nhiều với A Kỵ, lúc về nói với anh, thì ra trước kia A Kỵ được em thuyết phục, thân thủ của em còn tốt hơn A Kỵ. Trước kia em là chỉ đại đứng đầu bọn họ, đúng không? Cho nên, anh tin em có thể ứng phó được”.
Hứa Bán Hạ không khỏi oán trách một tiếng: “Cái miệng tên Tần Phương Bình này đúng rộng”. Cô còn muốn nói đến đoạn khẩn trương nhất, Triệu Lỗi có thể biểu hiện chút gì. Hóa ra anh sớm biết cô có bản lĩnh, chán. Xem ra sau này muốn tranh thủ lòng yêu thương ngọt ngào của Triệu Lỗi đúng là khó rồi, bực muốn chết. Nhưng lại ngại nói ra, sợ bị Triệu Lỗi giễu cợt, nói sao lại kiểu cách thế. Lúc này đã nhìn thấy sếp Tô, đành phải ngừng lời lại, mỉm cười ra dáng người nhà, vẫn được Triệu Lỗi nắm tay như cũ.
Thấy bên cạnh sếp Tô cũng có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, Hứa Bán Hạ thầm nghĩ, mấy năm nay, sao con mắt của mỗi tên đàn ông đều nhìn chằm chằm phụ nữ trẻ đẹp thế. Bạn gái trước kia của Triệu Lỗi cũng thế. Rất rõ ràng, khi sếp Tô nhìn thấy Hứa Bán Hạ, trong mắt có hơi ngạc nhiên. Hứa Bán Hạ dùng đầu ngón chân cũng có thể biết được cái tên này nhất định đang nghĩ, sao Triệu Lỗi tài sắc vẹn toàn như thế lại tìm một cô nàng béo. Không khỏi nhớ tới lúc Triệu Lỗi hình dung mình, “Cô gái Tùy Đường”, hừ, các cô nàng dưới ngòi bút của Đường Bá Hổ đều có bản lĩnh một mình xông xáo Đông Bắc à?
Chờ sếp Tô hỏi thăm vài câu, quay người đi tới quầy lễ tân đăng ký, Hứa Bán Hạ nói nhỏ với Triệu Lỗi: “Sếp Tô kia không đẹp trai bằng anh”.
Triệu Lỗi mỉm cười nhìn Hứa Bán Hạ, nói: “Bạn gái của sếp Tô cũng kém em nhiều. Lúc anh tới, cái gì em cũng làm xong. Em xem bọn họ đi, còn phải để sếp Tô đi đăng ký, cô gái nhỏ chỉ biết đứng một bên”. Trong lòng Triệu Lỗi âm thầm bổ sung một câu: “Trước kia mình cũng ăn khổ đủ”. Nhưng mà không nói ra, không muốn nhắc lại chuyện này, rất mất mặt. Dù bạn gái trước đây rất có biểu hiện hối hận, đã nhiều lần lấy lòng.
Hứa Bán Hạ đúng là có chút đắc ý, không khỏi dùng ánh mắt ngắm Triệu Lỗi trên dưới một lượt, cười gian nói: “Cũng có chút không tốt, nếu như đánh nhau anh sẽ bị thua. Cái tên Đồ Hồng bị em đánh một trận trước kia, bây giờ nằm gai nếm mật, học Taekwondo gì đó. Nhưng mà em nói rõ cho anh biết, anh muốn luyện cũng đã muộn rồi”.
Triệu Lỗi nhìn gương mặt đắc ý của Hứa Bán Hạ, anh đúng là chưa từng thấy sự ngang ngược của Hứa Bán Hạ, chỉ cảm thấy gương mặt béo này rất thú vị, muốn vươn tay nhéo một cái. Có điều nhớ tới có người ở bên cạnh nhìn nên ngại ra tay, lại nhìn Hứa Bán Hạ cười, nói: “Cô gái, em dứt khoát dạy anh đi, giống như câu chuyện mèo dạy hổ ấy”.
Hứa Bán Hạ làm mặt quỷ với anh: “Dạy anh thì anh tưởng có thể bắt nạt được em hả? Thôi, đừng tự xóa vàng trên mặt mình chứ”.
Lúc sếp Tô đăng kí xong xuôi, thấy Triệu Lỗi và Hứa Bán Hạ ở phía sau nói thì thầm gì đó, hai bên đều liếc mắt đưa tình, thế là tò mò lắm. Anh ta biết Triệu Lỗi là người rất kiêu ngạo, sao chọn đông chọn tây lại chọn đến hoa mắt thế này. Hơn ba mươi tuổi, công thành danh toại, thế mà lại tìm một cô gái không có nhan sắc gì? Cầm chìa khóa phòng, anh ta và bạn gái tiến tới, anh ta chỉ chọn một phòng nghỉ tiêu chuẩn. Mà cũng phải thôi, bây giờ kinh tế của Tỉnh Cương trì trệ, anh ta sao có thể hoang phí quá.
Trong thang máy, Hứa Bán Hạ nhận điện thoại của Cao Dược Tiến, Cao Dược Tiến hừ hừ nói: “Nhìn từ xa thấy mấy người đúng là giống như có chuyện quan trọng nhỉ”.
Hứa Bán Hạ không khỏi cười một tiếng, nhìn Triệu Lỗi, nói với đầu bên kia điện thoại: “Ít nhất là nhìn vào sẽ không có liên tưởng”.
Cao Dược Tiến nói: “Bớt tùy tiện đi”. Rồi cúp máy. Trong lòng cực kỳ không thích nhìn thấy Hứa Bán Hạ và người đàn ông khác tình sâu ý nặng như vậy, nhưng bắt ông ta hiến dâng thay trai đẹp Triệu, ông ta lại càng không bằng lòng, sợ ở trong tay Hứa Bán Hạ sẽ bị cô gặm đến cái xương vụn cũng không còn.
Triệu Lỗi hỏi: “Ai thế?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Bố của Mèo Hoang, chính là sếp Cao lần trước anh nhìn thấy ở sân bay đấy. Vừa rồi trông thấy hai ta, nên dùng lời tới chắn em”.
Triệu Lỗi cười một tiếng, không bình luận, chỉ nói với sếp Tô: “Đợi lát nữa đến phòng chúng tôi nói chuyện đi. Phòng khá rộng, còn đối diện hồ Tây”.
Sếp Tô cười nói: “Không hợp đạo lý quá, hai người đến sớm hơn chúng tôi một chút đã có phòng view hồ rồi. Dự tính tối qua của tôi cũng không có”.
Chờ sếp Tô đi ra ngoài thang máy, Hứa Bán Hạ mới nói với Triệu Lỗi: “Em nhờ sếp Cao đặt phòng, hình như không có phòng nào có ban công hướng ra hồ ở chỗ này”.
Cuối cùng Triệu Lỗi cũng có thể nhân lúc không ai vuốt ve gương mặt của Hứa Bán Hạ, nói: “Trình độ của thầy Mèo đúng là tốt”.
Sếp Tô nhanh chóng tự mình đi lên, nhàn nhã dạo tới cửa sổ, nhìn xuống, nói với Triệu Lỗi: “Vẫn là xí nghiệp đầu tư vốn nước ngoài như anh hào phóng, bây giờ tôi cũng không nỡ tiêu tiền”.
Hứa Bán Hạ vội vàng châm trà, làm ra vẻ hiền lành. Triệu Lỗi cười nói: “Không phải tôi đặt phòng này, là Béo đã đặt trước. Hôm qua cô ấy còn cố ý đi thăm Hâm Thịnh giúp anh một chút”. Có người ngoài nên anh sẽ không nói biệt danh chỉ được mình anh gọi ra.
Sếp Tô nhướng mày, nhìn sau khi vào phòng chỉ có mình Hứa Bán Hạ mặc áo sơ mi đỏ trắng, thì ra bạn gái Triệu Lỗi cũng thuộc ngành nghề này, không nhìn ra đấy.
“Cô Hứa, nghe nói Hâm Thịnh đã được đưa vào sản xuất toàn bộ rồi?”.
Hứa Bán Hạ đưa trà cho anh ta, mỉm cười nói: “Gọi tôi là Béo đi, ai cũng gọi tôi như vậy. Hâm Thịnh được đưa cả vào sản xuất là chỉ dây chuyền sản xuất, bảo vệ môi trường của bọn họ đến lên còn chưa lên. Nghe nói chưa bật được tính năng khử bụi, hình như là khử bụi điện tử, cho nên những cái khác cũng chưa mở được. Việc xả nước thải có tính axit cũng là chủ ý xấu của họ, mua thêm miếng đất trống ở bên ngoài, xây tường bao quanh, chất thải không xử lý chút nào, trực tiếp đổ vào cái hố lớn đã đào bên trong miếng đất đó. Dựa vào bùn đất vây chung quanh cái hố để thấm nước. Hình như xả cũng không phải nhiều lắm, thế mà kiểu phương pháp thô sơ này lại theo kịp tốc độ thấm nước”.
Triệu Lỗi và sếp Tô đều không tin, Triệu Lỗi không nhịn được hỏi: “Sao cơ? Béo, có phải em nhìn lầm không, có phải nhìn nước làm lạnh cho thành nước thải có tính axit rồi? Nước thải có tính axit mà xả thẳng thế thì tính chất rất nghiêm trọng”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Sao sai được, đường ống kia là thông ra từ trong mấy máng đá hoa cương lớn, với cả nước làm lạnh đều trải qua tháp giải nhiệt, sao có thể thải ra ngoài? Ngũ Kiến Thiết sao có thể là người không biết tính toán như vậy được?”.
Sếp Tô không nhịn được hỏi: “Có dùng cách xử lý nước axit đơn giản nhất là bằng vôi không?”.
Hứa Bán Hạ lắc đầu, nói: “Không, chưa từng thấy xử lý. Tôi nghĩ bọn họ hẳn cũng không dùng vôi xử lý, nếu không cặn canxi kết bông sẽ làm nghẽn đất, dẫn đến không thẩm thấy được. Xung quanh mảnh đất này xem ra cần phải bỏ, nhưng giờ là mùa đông, chưa đủ để nhìn ra xem thảm thực vật xung quanh có phản ứng gì không, hiện tại đều hoang vu lắm”.
Triệu Lỗi và sếp Tô nhìn nhau, bọn họ khác với Hứa Bán Hạ, khá chính quy, cực kỳ không chấp nhận được sự thật hoàn cảnh bị phá hỏng ác liệt như vậy. Mặc dù Triệu Lỗi biết Ngũ Kiến Thiết nhất định sẽ gây ra ô nhiễm, nhưng không ngờ ngay cả trung hòa axit mà ông ta cũng không xử lý chút nào. Sếp Tô nhìn Triệu Lỗi, nói: “Bị bọn họ tàn phá thế, xung quanh mảnh đất đó không phải sẽ vĩnh viễn bị phế à?”.
Hứa Bán Hạ nói: “Nhất định là phế rồi. Bây giờ vẫn chưa nhìn ra, chờ đến mùa xuân, nước mưa nhiều, nếu nước ngầm và nước trên bề mặt đất hợp lại, phế chua sẽ khuếch tán ngày càng nhanh. Nhưng mà dù thế nào thì phải chờ mùa xuân mới nhìn ra được. Tôi còn nghi ngờ các ion sắt cũng sẽ xuất hiện trên đất, đến lúc đó sẽ khô vàng một mảng”.
Sếp Tô hít sâu một hơi, nói: “Những chủ doanh nghiệp tư nhân kia đúng là cái gì cũng làm được, vì kiếm tiền, chỉ còn giết người phóng hỏa là không dám làm công khai. Ô nhiễm ư? Ô nhiễm đối với bọn họ cũng chỉ như bữa ăn sáng”.
Hứa Bán Hạ nghe xong không tự chủ sầm mặt lại, chuyện tốt cô làm mặc dù đã bị những thứ cặn bã, nhưng trong lòng cô là rõ nhất. Mà Triệu Lỗi không biết nội tình, khi sếp Tô nói tới chủ những xí nghiệp tư nhân, đã nhạy cảm mà giả bộ vô tình vươn tay đè tay Hứa Bán Hạ lại, có hơi dùng sức tính trấn an, lại để ý sếp Tô, nói: “Anh chuẩn bị ra tay lúc nào? Những thứ này đã đủ đẩy bọn họ ngã ngựa rồi”.
Lúc này có người gõ cửa, Hứa Bán Hạ đứng bật dậy đi mở. Hóa ra là bạn gái của sếp Tô. Người ta mới tới đã ngoan ngoãn ngồi bên cạnh sếp Tô. Hứa Bán Hạ nghĩ đến mình và Triệu Lỗi lại mỗi người chiếm một chỗ trên chiếc ghế sô pha đôi, xem ra là bản thân không biết tự giác. Nhưng mà cô châm trà thì khá là tự giác rồi, vẫn cảm thấy mình có chút dáng vẻ của nữ chủ nhân.
Sếp Tô nói: “Cô Béo nhìn thấy thì vẫn chưa thể chắc chắn, tôi phải cho người có chuyên môn đi tìm chứng cứ. Tốt nhất là chọc vào đài truyền hình. Có điều trước mắt chưa nhìn ra được ô nhiễm, đó mới là vấn đề. Tôi cũng có hơi mâu thuẫn, chẳng lẽ ngồi đợi rồi nhân nhượng cho loại ô nhiễm này mở rộng, cứ thế không có thuốc chữa ư? Với lại thiết bị của tôi cũng đang gấp rút chờ được mở, chúng tôi cũng không chờ nổi. Sếp Triệu, anh thấy sao?”.
Triệu Lỗi ngẫm nghĩ một chút, nói: “Không biết bọn họ có giấy phép môi trường không, nếu có, hành động của anh có thể phải làm to hơn rất nhiều, còn phải bắt cục môi trường ở chỗ đó nữa. Nếu không có thì cho dù anh có giúp bọn họ làm ầm lên, cũng chỉ phải phạt ít tiền, yêu cầu chỉnh đốn và thay đổi thôi, sẽ không đả kích bọn họ lắm. Nếu như không có giấy phép về môi trường thì là thuận tiện nhất”.
Sếp Tô cũng hơi suy nghĩ, lấy điện thoại di động ra tìm người, cho người ta đi điều tra xem Hâm Thịnh có làm kiểm tra môi trường không. Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, từ xưa dân không đấu nổi quan, xem ra đến giờ vẫn thế. Nhìn người ta làm việc thuận tiện bao nhiêu, một cuộc điện thoại là có thể điều tra tư liệu của cơ quan chính phủ, lạc đà dù gầy cũng so được với ngựa khỏe. Không nhịn được mà ngồi đến bên cạnh Triệu Lỗi, nói khẽ: “Không phải có thể đào được nhân tài trên thị trường à? Không bằng đến Đông Bắc đào. Bọn họ chủ yếu quan tâm đến tài chính thôi”.
Triệu Lỗi nói nhỏ: “Sản phẩm của bọn họ mâu thuẫn mới là quan trọng. Ngũ Kiến Thiết hùng hổ dọa người, sao chịu nhường thị trường cho Tỉnh Cương? Em cũng đâu phải không biết bản tính của Ngũ Kiến Thiết. Ông ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào chèn ép Tỉnh Cương vừa mới khôi phục. Trước mắt, Tỉnh Cương chỉ có thể nghĩ cách phế Ngũ Kiến Thiết đi trước, nếu không sao mà cạnh tranh nổi ông ta, tiền vốn đã không đánh được rồi”.
Sếp Tô gọi điện xong, lập tức nói: “Bọn họ sẽ nhanh chóng tra vấn đề môi trường cho tôi thôi. Hai người vừa nói gì vậy? Nói chi tiết lại cho tôi được chứ? Tôi nghe lờ mờ thấy rất thú vị đấy”.
Triệu Lỗi nói: “Suy đoán của Béo khá có đạo lý. Tài sản của Ngũ Kiến Thiết hẳn là không nhiều như vậy. Tôi hỏi A Quách, cậu ta cũng đoán thế. Nghe nói thu mua Hâm Thịnh đã dùng một phần lớn các khoản vay ngân hàng. Sếp Tô, chỉ cần anh có biện pháp vạch ra vấn đề môi trường của bọn họ, để ngừng sản xuất chỉnh đốn, tiền của bọn họ nhất định sẽ xuất hiện lỗ hổng. Sau đó vạch trần hành vi biển thủ công quỹ vay ngân hàng của bọn họ, yêu cầu ngân hàng từ trên xuống dưới cho Ngũ Kiến Thiết vay ngừng cho vay, kiểm tra khoản cho vay trái quy tắc, công ty mẹ của Ngũ Kiến Thiết có khả năng cũng bị ép ngừng sản xuất. Đến lúc đó anh lại hiện thân, chờ bản thân ông ta tới tìm anh bàn điều kiện”.
Sếp Tô cười nói với Triệu Lỗi: “Vấn đề cứ giải quyết vậy thôi à? Đơn giản thế? Tôi vốn đang chuẩn bị kéo người đi Hâm Thịnh xem. Cảm ơn anh, Béo đã giúp tôi một chuyện lớn. Nếu không tôi còn đang nghĩ, làm sao mới có thể không để sếp Triệu của chúng ta dính vào, lại có thể để tôi làm rõ ràng đây”.
Triệu Lỗi cũng không chịu nhường, một tay đặt trên vai Hứa Bán Hạ, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, rồi nói với sếp Tô: “Anh tin Béo đi, cô ấy nhìn nhà máy còn nhiều hơn so với tôi và anh. Kết luận của cô ấy sẽ không sai với bình thường đâu. Hôm qua cô ấy cũng nghĩ đến việc chúng ta gặp mặt hôm nay, cho nên cảm thấy phải đi thực địa một chút mới có thể an tâm. Cô ấy sợ sau xảy ra chuyện, sẽ khiến tôi và Ngũ Kiến Thiết gây thù kết oán. Cho nên cô ấy tự mình đi qua xem xét, cô ấy thì không sao, nổi tiếng thích thăm nhà máy mà. Với cả bây giờ cũng đang làm ăn với Ngũ Kiến Thiết”. Nói xong, mắt cười nhìn Hứa Bán Hạ, nghĩ thầm, cô nhỏ này đường đi đúng là dã man, cũng rất tốt với anh.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Sếp Tô, nhân lúc trời lạnh mặc nhiều quần áo, nếu như dùng camera lỗ kim, tranh thủ lấy ra để tôi đi làm. Tôi ra vào Hâm Thịnh của Ngũ Kiến Thiết không có ai quản đâu. Khi nào nóng rồi, tôi sẽ không giúp được gì”. Triệu Lỗi nghe vậy thì nhìn Hứa Bán Hạ một chút. Sao cô lại nhiệt tình, chủ động thế? Có phải tìm thấy cơ hội buôn bán gì rồi không? Hay đúng là có thể dựa dẫm, nhớ ngày đó bản thân bị cô dựa dẫm vào, biện pháp cô nghĩ ra đúng đó cũng rất hợp lý. Bây giờ nhớ lại chỉ cảm thấy buồn cười.
Sếp Tô nghe vậy cười nói: “Mặc dù cách của cô rất tốt, nhưng cô xem bất kỳ hành vi vi phạm nào được tiết lộ trên tivi, luôn có một phần lớn phóng viên phải trải qua trăm cay nghìn đắng loại bỏ muôn vàn mánh lới, khó khăn. Có vẻ không như vậy thì sẽ không lộ ra vẻ hiểm ác, nguy hại to lớn của gian thương. Lúc về tôi sẽ liên hệ với bọn họ, nhưng mà có lẽ cần phải từ từ mới làm, ô nhiễm không thể nhìn thấy bằng mắt thường, giống như không thấy tật mà giật mình, hiệu quả sẽ không tốt lắm”.
Triệu Lỗi cười nói: “Luật lệ, ha ha, rắn có đường của rắn, cua có đường của cua. Đúng là các phóng viên biết làm thế nào để chế tạo hiệu quả. Nhưng mà chúng ta phải lo lắng một chút, lỡ như trong thời gian sắp tới bọn họ làm kịp việc bảo vệ môi trường, anh sẽ không tóm được nhược điểm”.
Sếp Tô đang muốn nói phải, cô bạn gái anh ta dẫn tới lại đột nhiên hỏi một câu: “Bọn họ vớt lại việc bảo vệ môi trường, đây chẳng phải là việc tốt ư?”.
Ba người đang ngồi tự xưng là kiến thức rộng rãi, túc trí đa mưu đều không nói gì. Bỗng nhiên cảm thấy, trăm phương ngàn kế, đường vòng cứu nước của bọn họ lại không chịu nổi một đòn trong mắt cô gái ngây thơ này. Vạch trần cái cái danh bảo vệ môi trường mà bọn họ đánh vào, thì ra bên trong cũng chẳng phải là thứ gì tốt.
Hứa Bán Hạ không khỏi nghiêng tới bên vai Triệu Lỗi, khẽ cười nói: “Xem ra cũng không phải thứ gì, anh cũng trở nên xấu đi rất nhiều đấy”.
Triệu Lỗi cười nói: “Chưa từng là người tốt gì, chỉ là năm nay bỗng nhiên cảm thấy chi phí làm người xấu rất thấp, sản xuất hiệu quả, lợi ích lại cao. Sức hút quá lớn, muốn người ta không làm chuyện xấu cũng khó”. Anh biết Hứa Bán Hạ chỉ đang nói đùa với mình, cho nên anh cũng nửa thật nửa giả.
Sếp Tô thì giải thích với cô bạn gái hòa nhã dễ gần của mình: “Buôn bán không giống với cuộc sống. Đó là một rừng cây một mất một còn. Thân đã ở trong rừng, thì phải tuân theo luật rừng, đi theo người ta thì mạnh được yếu thua. Nhưng mà chúng ta lại là người văn minh đúng không? Bởi vậy khi ăn người nhất định phải ngụy trang, che đi bản chất xấu xa của mình. Ví dụ như tạo phản thì gọi là đổi mới, ăn cướp gọi là lấy của nhà già giàu chia cho nhà nghèo, vân vân. Bây giờ chúng ta đang ngụy trang thành cứu vớt môi trường, nhưng mục đích cuối cùng là vì đả kích đối thủ của anh. Còn bọn họ có bảo vệ môi trường hay không không phải kết quả cuối cùng chúng ta cần tới. Em hiểu chưa?”.
Cô gái cũng là người nhanh nhạy, nghe sếp Tô giải thích xong, cười nói: “Em hiểu rồi, mọi người đang chơi tính mưu chứ gì. Em nghe không hiểu, vẫn nên đặt nơi đi cơm tối cho mọi người thôi, Trường Sinh Ký được không? Em gọi điện cho thư ký của bố hỏi địa chỉ ở đâu”.
Lời này của cô gái vừa nói ra, Hứa Bán Hạ lập tức nhớ tới cô bạn gái trước đây của Triệu Lỗi, liếc mắt nhìn anh, thấy anh chẳng có phản ứng gì, hiển nhiên là cô lo lắng quá. Lập tức lại tức giận, bất bình nghĩ, bố của người ta cũng là người, vậy sao bố của Hứa Bán Hạ lại không phải rồi?
Sếp Tô giải quyết bạn gái xong, mới ho khẽ một tiếng, nói: “Sếp Triệu, chuyện Hâm Thịnh, về tôi sẽ sắp xếp. Anh nói đúng, phải nắm chắc thời cơ. Đây ấy à, biết Tỉnh Cương đổi tướng, có mấy người kỹ sư muốn trở về Tỉnh Cương đã chủ động liên lạc với tôi. Tôi sẽ bảo bọn họ quan sát hành động của Hâm Thịnh. Quan trọng nhất là, tôi muốn tìm hiểu thị trường từ anh, ai cũng nói anh nhìn xa trông rộng, đứng đầu trong việc nắm chắc đầu não của thị trường”.
Lời này của sếp Tô cực kỳ khách sáo, có thể ủi phẳng lỗ chân lông trên cả người Triệu Lỗi. Có điều Triệu Lỗi không còn là Triệu Lỗi lúc trước, bây giờ anh đã cực kỳ hiểu rõ bản chất sau lời nói lấy lòng, hiểu khi người ta lấy lòng thật ra là hướng vào thân phận của anh, chứ không phải bản thân anh. Anh sẽ không lấy làm đắc ý như trước, để rồi thao thao bất tuyệt, diễn giải những lời lẽ uyên bác dài dằng dặc. Anh chỉ mỉm cười nói với sếp Tô: “Sếp Tô, chỗ này có cao nhân, bây giờ Béo đã kiểm soát sinh kế của hai nhà máy thép nhỏ ở miền Bắc. Vấn đề lớn nhất bây giờ của anh vẫn là không có gạo vào nồi, sản xuất của Tỉnh Cương sẽ làm không nổi. Dù lật đổ Hâm Thịnh, những nhân viên kỹ thuật kia cũng không nhất định sẽ về Tỉnh Cương. Bây giờ nếu như anh chỉ đơn giản dựa vào khoản vay của ngân hàng, tôi nghi cho dù anh có thông qua quan hệ, thì hạn mức cho vay cũng sẽ không cao lắm. Bởi vì bây giờ ngân hàng tương đối láu cá, đang thúc đẩy công ty hóa kinh doanh. Tôi đề nghị anh xoay xở nhiều mặt vào, cân nhắc vốn tư nhân. Về phương diện này, Béo hẳn là có thể cung cấp vài thao tác, biện pháp”.
Hứa Bán Hạ nghe vậy lập tức ngầm hiểu, Triệu Lỗi nói thế tuy là quan tâm sếp Tô, nhưng thật ra lại đang trải đường cho cô. Triệu Lỗi biết cô có dã tâm muốn đánh vào Tỉnh Cương. Không khỏi nắm chắc lấy tay Triệu Lỗi, Triệu Lỗi cũng nhanh chóng nắm ngược lại, hai người đã tâm linh tương thông rồi.
Sếp Tô vì vấn đề tiền bạc mà nhức đầu, bây giờ lại không có khoản chi quốc gia gì. Mặc dù Tỉnh Cương có tấm bảng tỉnh lỵ, nhưng chính sách có thể lệch, tài chính vẫn do bản thân giải quyết. Cho nên anh ta nghe Triệu Lỗi nói xong, ánh mắt sáng lên, lập tức nói: “Tài chính tư nhân đúng là một con đường”.
Hứa Bán Hạ đã tính trước, nói: “Tư nhân đầu tư bỏ vốn bao gồm nhiều mặt, nhưng mà có một chiêu trò tương đối khét tiếng, chính là cho vay nặng lãi. Bởi vì có chính sách quốc gia quy định, pháp luật bảo hộ nên lợi tức tư nhân cho vay không cao lắm, cho nên cho vay nặng lãi là hành động phạm pháp, rất dễ xảy ra vấn đề. Chúng tôi làm thì khác, bây giờ thao tác của tôi bình thường đều là gia công nguyên liệu nhập của nước ngoài, xưởng sản xuất của tôi dựa vào phí gia công mà duy trì sản xuất bình thường của nhà máy. Sau đó dựa vào quỹ riêng của mình để kiếm lợi nhuận. Đương nhiên, sau một khoảng thời gian, nhà máy tự có tài chính tích lũy dần dần, với cả, bởi vì số tiền luân chuyển tăng lên, để lại án cũ với ngân hàng, ngân hàng cho vay cũng sẽ theo tới. Bọn họ sẽ càng ngày càng bằng lòng làm gia công có chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể rời khỏi thị trường này, khai thác một thị trường mới khác”.
Sếp Tô nghe xong, nghĩ một chút rồi nói: “Như thế cũng là một cách. Vấn đề lớn nhất trước mắt của chúng tôi vẫn là không có gạo để cho vào nồi, chờ tìm được gạo vào nồi rồi sẽ giống như sếp Triệu nói. Nếu có thể gia công nguyên liệu nhập cũng có thể sẵn lòng làm, chỉ cần khởi động thiết bị, không cần phải dựa vào vay ngân hàng để phát tiền lương, lòng người đương nhiên không bị lung lay. Nếu không, một tháng tiền lương công nhân cũng mấy trăm tệ, làm tốt hay dựa vào đều giống nhau, muốn quản cũng không quản nổi. Trừ phi chỉ vào mũi bọn họ mà mắng, bọn họ mới có thể bị kích thích, vậy sao mà được. Tôi cũng không muốn nghe chủ tịch ngân hàng khóc lóc với tôi. Cô Béo, cô nói thao tác cụ thể đi, nếu như có thể thực hiện được, phí gia công của tôi là ưu đãi”. Sếp Tô làm việc đúng là cực kỳ sảng khoái.
Triệu Lỗi bóp tay Hứa Bán Hạ, chặn lại lời cô, còn mình thì mỉm cười nói: “Sếp Tô nể mặt Béo nhà chúng tôi, nhưng mà dù sao Tỉnh Cương cũng là xí nghiệp cỡ trung. Tài chính của Béo cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc, với cả cô ấy đã cắm rễ ở miền Bắc, bây giờ phải nhổ tận gốc tài chính ở bên kia, chuyển đến Tỉnh Cương. Một là không thực tế, hai là cũng không nhanh được. Với cả, chính sách quốc gia vẫn luôn nâng đỡ Thép quốc doanh như Tỉnh Cương đây, chèn ép sắt thép nhỏ, cho nên chỉ cần Tỉnh Cương của anh vừa động một cái, ngân hàng sẽ nhanh chóng chuyển từng khoản vào. Không giống như sắt thép nhỏ ở miền Bắc, muốn nhận được ngân hàng cho vay là rất khó. Cho nên dù Béo làm gia công nguyên liệu nhập ở chỗ anh, chỉ sợ không có nhiều thời gian để làm, sẽ nhanh chóng rút lui. Sếp Tô, khi anh đặt ra chính sách tài chính tư nhân, có lẽ cũng suy nghĩ tới những hạn chế này”. Nói xong, lại nghiêm nghị nói với Hứa Bán Hạ: “Nhưng mà Béo, anh vẫn hi vọng em sẽ ném tiền tới Tỉnh Cương, mỗi ngày em nằm ở miền Bắc, anh muốn gặp em cũng không tiện. Với cả, sếp Tô là bạn học của anh, em mà cân nhắc thì hãy ưu tiên”.
Hứa Bán Hạ nghe xong, trong lòng cất tiếng cười to. Cái tên Triệu Lỗi này, Hứa Bán Hạ cô đã chèn ép người mới trong nghề là sếp Tô, nên mới áp đặt việc gia công nguyên liệu nhập mà mình không muốn làm nhất để tạo ấn tượng ban đầu càng thêm mạnh với sếp Tô, sau sẽ tiện cho Hứa Bán Hạ cô hành động. Mà Triệu Lỗi lại không nể tình việc sếp Tô sảng khoái đồng ý, lại quở trách một đống chuyện không ổn của Tỉnh Cương, muốn sếp Tô tiếp tục nhường lợi, xem ra cũng chỉ có giảm phí gia công. Nhưng cuối cùng còn làm người tốt, lộ ra lo nghĩ không hề có công danh lợi lộc, đơn giản chỉ suy nghĩ tới vấn đề cá nhân của mọi người, làm cho người ta không tin cũng khó. Nghĩ lại, bây giờ sếp Tô không khác gì Triệu Lỗi một năm trước, cũng là thiếu niên đắc chí, nhiệt huyết sôi trào, thế giới trước mặt anh ta đều có màu của hoa hồng. Mà, sếp Tô vẫn không bằng Triệu Lỗi, ít nhất Triệu Lỗi cực kỳ hiểu việc. Cho nên, bây giờ Triệu Lỗi muốn đuổi một sếp Tô giống Triệu Lỗi một năm trước, quả thực là xe nhẹ đường quen.
Nhưng mà Hứa Bán Hạ vẫn mang vẻ mặt đứng đắn nhìn Triệu Lỗi, nói: “Anh gọi em về thì em về, với cả bây giờ em cũng phải bắt đầu làm nhà máy mới rồi, cứ bay qua bay lại giữa hai miền nam bắc cũng không phải cách. Cũng được, em rút tài chính tới, coi như giúp sếp Tô ở đây xong, vừa hay nhà máy mới của em hoàn thành, đến lúc đó sếp Tô không cần tiền bạc của chúng ta nữa, chúng ta vừa kịp lúc vận hành nhà máy mới”.
Triệu Lỗi rất chân thành nói với sếp Tô: “Cũng không phải không giúp, nói cho cùng, vẫn là cùng có lợi. Béo đương nhiên không có lợi thì không dậy sớm. Sếp Tô cũng đúng lúc thúc đẩy được Tỉnh Cương, tất cả mọi người đều có chỗ tốt”.
Lời này sếp Tô nghe rất lọt tai. Nếu chỉ nói đơn giản là giúp đỡ, với cái tính khí kiêu ngạo của anh ta, cho dù nhận thì trong lòng cũng có vướng mắc. Một câu “cùng có lợi”, anh ta rất dễ dàng nhận lấy. Ngay lập tức thảo luận với Hứa Bán Hạ về ngày nhập tài chính. Không thể không nói, sếp Tô vẫn có tài hoa, chỉ hơn một tháng ngắn ngủi tiến vào Tỉnh Cương đã nắm rõ tình trạng tài chính nội bộ cơ bản, các số liệu đều đầy đủ rõ ràng, thuần thục cứ như đã vận dụng chúng cả đời rồi vậy. Triệu Lỗi và Hứa Bán Hạ đều thầm nghĩ, người này chỉ thiếu rèn luyện thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.