Không Được Vãng Sinh

Chương 48: Dụ dỗ Hồ Công




“Hứa béo, nhanh lên, đang đợi em đấy”. Trong phòng ngủ vang lên giọng nói lười biếng của Triệu Lỗi. Nghe vậy, trong lòng Hứa Bán Hạ không khỏi nhảy dựng lên một cái, thản nhiên trả lời một câu: “Chờ em làm gì?”. Bởi vì cô đang tập trung nghiên cứu những chai lọ màu xanh lam mà Triệu Lỗi đã đặt trên bồn rửa mặt, so sánh thì mấy cái chai mỹ phẩm xanh xanh đỏ đỏ của cô đúng là lép vế.
Triệu Lỗi thấy lạ, vừa xuống giường chạy qua bên kia xem, quả là trông thấy Hứa Bán Hạ đang cẩn thận nghiên cứu mấy lọ sản phẩm dưỡng da của mình mua. Anh không khỏi cười một tiếng rồi hỏi: “Em đang nghiên cứu cái gì vậy? Anh đang tranh thủ chờ em nói mấy chuyện ở Đông Bắc đấy”.
Hứa Bán Hạ ngồi dậy, ngã vào cái ôm ấp của Triệu Lỗi: “Anh đẹp trai, em nghiên cứu cả buổi trời, phát hiện một nửa đồ ở đây đều dành cho bộ râu của anh. Cũng may, cũng may là em cũng biết mấy chữ tiếng Anh, nếu không thì suýt chút nữa đã hiểu lầm anh hoa hoè loè loẹt”.
Triệu Lỗi ôm cô, đặt cằm trên vai cô, cười cười lấy bộ râu chưa cạo cọ cọ lên cổ Hứa Bán Hạ nói: “Đúng rồi, chút nữa anh sẽ mang quà đến cho em, em xem không? Em đang dùng... Ồ, em đang dùng dòng HR à, anh đã tự ý mua dòng Guerlain rồi, em dùng được không?”.
Hứa Bán Hạ quay đầu nhìn lại thì thấy một đống xanh đỏ đỏ, nhìn phần giới thiệu, so sánh mọi thứ thì đều dùng được, thậm chí tên nhãi Triệu Lỗi này còn không quên mang hàng mẫu về cho cô. Trong lòng cô không khỏi sinh nghi, làm sao anh biết rõ như vậy. Nhưng cô cảm thấy lời này không tiện để hỏi, chỉ đành nói: “Thứ anh mua đều là thứ em cần, tốt lắm”.
Triệu Lỗi liên tục quan sát cô, thấy cô có vẻ không nhiệt tình lắm, anh cũng không hiểu ra sao, ôm chặt lấy cô, thận trọng nói: “Khi anh bước vào quầy mỹ phẩm của Sogo ở Hồng Kông là đã chóng mặt. Mùi thơm nồng nặc đến mức suýt làm anh bị viêm mũi. Đúng lúc Guerlain đang ở ngay bên cạnh anh, bọn họ giới thiệu cái gì, anh nghe tốt thì mua luôn, anh nghĩ, hàng của Pháp thì sẽ không tệ. Mấy cái này xem như quà năm mới đi”. Vừa nói, anh ấy đã lấy ra bên cạnh một cái hộp đẹp mắt: “Hy vọng em sẽ thích nó”.
Hứa Bán Hạ mở hộp ra nhìn, đó là một chuỗi ngọc trai màu hồng, không quá lớn nhưng các hạt đều nhau, màu sắc mềm mại và rất rất là đẹp. Nhìn lại bao bì, hóa ra nó được làm bởi Mimotogi: “Nó đẹp quá. Lúc trước em cũng mua một viên ngọc trai này ở Shanghai Yaohan. Bây giờ làm thành chuỗi trông rất khác biệt”. Triệu Lỗi nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy chuỗi ngọc trai, đeo vào cho cô, sau đó vuốt ve trên cổ của cô trìu mến nói: “Cô gái, khi vừa nhìn thấy chuỗi hạt này, anh đã nghĩ ngay đến em châu tròn ngọc sáng, đúng là rất hợp với em”.
Hứa Bán Hạ nằm trong lòng Triệu Lỗi, cảm thấy rất xúc động, nhưng giờ phút này cô cảm thấy rất hạnh phúc: “Chắc là anh đã nghe em nói rồi, em được ông bà nuôi dưỡng. Người già dường như không quan tâm quà cáp năm mới cho lắm. Tết đến chủ yếu là mua cho em vài bộ quần áo mới, sau khi họ mất thì hai năm sau em vẫn mặc quần áo cũ, khi đó em thân dài vai rộng, duỗi chân duỗi tay là một mảng lớn, cũng không có ai lo. Sau này khởi nghiệp làm ăn, mỗi năm cũng chỉ có em tặng quà cho người ta thôi, người ta cũng đáp lễ lại nhưng đây là lần đầu tiên có người tặng em đồ dùng cho phụ nữ. Anh có biết không? Có lần anh đưa cho em một con dao rọc giấy, suýt nữa đã khiến em phát điên, còn bị Cao Dược Tiến lấy ra làm trò cười”.
Lúc đầu nghe Triệu Lỗi rất yên tâm, thì ra cô cũng có vui vẻ nhưng không phải là kiểu nhảy cẫng lên, sau khi nghe chuyện cây dao rọc giấy, nghĩ một chút anh không khỏi nở nụ cười: “Khi đó, anh cũng không thấy gì chỉ có bạn em thấy thôi. Chà, cô gái, lúc đó em đã thích anh rồi đúng không?”.
Hứa Bán Hạ không phủ nhận, cười hì hì nói: “Đúng vậy, mùa hè năm ngoái trong cuộc gặp gỡ khách hàng ở Hàng Châu em đã có “tà tâm” với anh rồi đấy, nếu không em sẽ không để ý đến Quách Khải Đông. Nhưng em giấu giếm rất giỏi, còn nghĩ mình sẽ không có bất kỳ hy vọng nào, mặc dù làm bạn với anh cũng được rồi. Chỉ là em thấy hơi lạ, sao từ từ anh lại nghĩ đến em, thật khó hiểu”.
Triệu Lỗi bật cười, đây là phong cách của Hứa Bán Hạ, ​​chắc là có rất ít cô gái nói mình đã có “tà tâm” sau đó còn sẽ chủ động tìm cách để tiếp cận. Nghĩ đến nguyên nhân cũng không nói rõ được, đành phải nói: “Cô gái, em có cảm thấy hôm nay sếp Tô thực sự là bản sao của anh ngày trước không? Nếu cuộc sống của anh ta tiếp tục suôn sẻ, anh ta sẽ theo đuổi những người đẹp được công nhận và những chiếc xe xịn hào nhoáng. Rồi sẽ coi thường người thật sự gắn bó với mình. Cô gái, em có nhớ vụ thuế tết năm ngoái không? Thật ra lần đó vài ngày rồi anh vẫn chưa được ngủ ngon, đúng lúc em gọi đến em nói cũng gặp tình trạng như vậy, anh đã đến ngay kho bãi của em, vốn chỉ muốn tìm người để than thở, không ngờ nói với em vài lời, sau mấy ngày lo lắng lòng anh đã nguôi ngoai. Cả người đều thoải mái, vậy mà anh lại vô thức ngủ trên một chiếc ghế không thoải mái như vậy. Tiếc là khi đó anh vẫn đang ở trong giai đoạn tổng quát của sếp Tô, nhìn thì ngon nhưng cũng không ăn được. May mắn thay em có kiên nhẫn”.
Hứa Bán Hạ nghiền ngẫm mấy chữ “người thực sự gắn bó”, thì ra là vậy. Tuy nhiên, có một câu phải phản bác lại: “Trình độ kia của sếp Tô ắt phải có, nhưng so với anh một năm trước thì vẫn có khoảng cách. Khi đó anh mạnh vì gạo, bạo vì tiền cũng không phải hoàn toàn là do tên tuổi của chủ doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài. Anh hãy nhìn người kế nhiệm của anh xem, bây giờ anh ta cũng chưa được coi trọng như anh trước kia đâu. Anh đẹp trai, khi em nhìn thấy anh, thần tượng Chu Du mà em tìm kiếm từ nhỏ chính là khuôn mặt này của anh. OK, nói rõ rồi thì chúng ta hãy bắt đầu chủ đề tiếp theo: Chuyến đi Đông Bắc của em”.
Triệu Lỗi cười hì hì nói: “Sao không gọi anh là ‘Lỗi’ nữa?”.
Hứa Bán Hạ ngượng ngùng nói: “Ngượng miệng đó, mới gọi một lần đã dị ứng một ngày. Gọi anh đẹp trai thì thoải mái hơn. Được rồi, không nói mấy cái này, chúng ta nói lại mấy chuyện nghiêm túc”.
Vẻ mặt Triệu Lỗi vẫn không có gì nghiêm túc, nhưng khi Hứa Bán Hạ miêu tả cuộc gặp gỡ với ông chủ doanh nghiệp tư nhân, anh mới trở nên nghiêm túc hơn, ngồi thẳng người lên. Khi Hứa Bán Hạ kể về cuộc gặp gỡ của hai tên côn đồ đã nghỉ hưu, anh không cười hay cắt ngang mà chỉ dùng mấy tiếng nặng hoặc nhẹ “Ừm Ờ” biểu thị anh đang lắng nghe. Nói cả buổi, Triệu Lỗi mới hỏi: “Sao em đi ra ngoài không gọi cho anh? Ít nhất anh có thể giúp em đưa ra ý kiến”.
Hứa Bán Hạ không chút do dự nói: “Lúc đó nửa đêm em xem danh sách quấy rối cũng không có anh. Gần sáng rồi, chắc anh đã ngủ say. Bây giờ anh đang ở giai đoạn xây dựng cơ bản, mệt như vậy, làm sao mà em dám phiền anh. Lúc trên danh sách đều là người em thấy ghét”.
Triệu Lỗi suy nghĩ một chút, cũng không đành lòng trách cô, chỉ nói: “Cô gái, em quá mạnh mẽ. Sau này không nên tự mình gánh vác mọi chuyện. Nếu chúng ta cùng nhau chia sẻ gánh nặng, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Lúc trước anh tức giận, không phải anh cũng tìm đến em lúc nữa đêm đó sao? Hôm nay chúng ta đã ở chung một chỗ, tốt biết bao. Em cứ nói tiếp đi, anh nghe”.
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, đúng vậy, lúc trước nửa đêm Triệu Lỗi cũng rũ cô giải sầu, cô cũng chỉ cảm thấy vui vẻ, không thấy phiền chút nào, xem ra sau này cô phải thay đổi thái độ thôi. Thấy Triệu Lỗi cũng không có ý trách móc, cô cũng không biện bạch nữa, tiếp tục nói về chuyến đi Đông Bắc. Nhưng lần này, cô đã nói chi tiết hơn, ngay cả mâu thuẫn tâm lý của cô với bọn Hồ Công cũng nói ra. Nói hết tất cả cho đến khi nói xong, Triệu Lỗi mới hỏi: “Chỉ vậy thôi? Sao anh lại cảm thấy kế hoạch em dụ dỗ bọn Hồ Công có hơi huyền diệu nha. Đề phòng khu phức hợp nông thôn của họ bùng phát, hoặc trong lòng họ có ý nghĩ muốn cùng sống cùng chết với mọi người, không muốn chạy trốn khỏi tiền tuyến bao vây kháng chiến, chịu chết cũng không muốn rời quê hương, lúc đó em cũng chỉ thu nhận một ít người được thả ra từ bên trong. Những người này tương đối trẻ, em nghĩ rằng mấy người này có hữu ích không? Còn nữa, mấy người đến đều là đơn thân độc mã, dễ đến cũng sẽ dễ đi, em cũng không dễ dàng nắm giữ. Anh nghĩ em phải nghĩ cách khác đi”.
Hứa Bán Hạ cũng cau mày nói: Nếu không phải bản thân em cũng cảm thấy không chắc chắn thì cũng sẽ không chờ qua tết, em muốn bọn họ sẽ càng ngày càng thất vọng, bóng đen trong lòng càng ngày càng dày, dù sao chịu khổ cũng là xương thịt của bọn họ. Em chỉ chờ gặp anh để bàn xem có cách nào tốt hơn không đấy”.
Triệu Lỗi buông tay ra, đứng dậy nói: Cô gái, chờ anh hút điếu thuốc. Anh đi ra phòng khách ngồi một lát, để anh suy nghĩ kỹ chút, em cũng nghĩ xem có cách nào được không rồi chúng ta sẽ bàn bạc”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Có cần cô gái này đốt thuốc giúp ngài không? Em nghi lúc nửa đêm kia anh gọi em ra là để em châm thuốc cho anh, cũng khá là mập mờ nha”.
Triệu Lỗi không khỏi mỉm cười nói: Em nằm mơ đi, lúc đó tâm tình anh rối rắm, làm gì có tâm trạng mà mập mờ với em”. Vừa nói, anh vừa rút một điếu thuốc, ném bật lửa cho Hứa Bán Hạ, Hứa Bán Hạ ngầm hiểu, nhảy lên bật lửa cho anh. Lúc này Triệu Lỗi mới ôm Hứa Bán Hạ một cái, rồi đi ra gian ngoài. Hứa Bán Hạ cũng lười nghĩ nhiều, chuyện này cô đã nghĩ nhiều ngày rồi, cũng không có khó khăn gì để nghĩ về nó, cô dứt khoát bước vào toilet, nhìn trái nhìn phải xem sợi dây chuyền trong gương, đúng là da cô sáng lên thật. Trong lúc này, cô cũng lục tung cái tủ quần áo ở nhà bằng trí nhớ của mình, xem có bộ nào hợp với sợi dây chuyền này không. Lại bước tới bỏ mấy món của Guerlain mà Triệu Lỗi đã mua cho cô vào vali. Đợi hồi lâu cũng không thấy Triệu Lỗi đi vào, đáng lẽ anh đã hút xong một điếu thuốc rồi đi, chắc vẫn đang suy nghĩ, thôi cô không ra phiền anh.
Hứa Bán Hạ muốn mở TV lên, nhưng lại sợ làm ồn đến Triệu Lỗi, nhìn thấy quần áo của hai người lộn xộn ở trên ghế, cô đứng dậy thu dọn. Tất nhiên, ý định tốt chưa chắc đã đem lại kết quả tốt, hậu quả của việc Hứa Bán Hạ treo quần áo có thể là sẽ còn nhăn hơn ba phần so với để trên ghế. Nhưng còn chưa treo được mấy cái, đã nghe thấy tiếng Triệu Lỗi gọi cô ở bên ngoài: “Cô gái, mang thuốc lá ra đây được không, ra ngồi với anh này”.
Hứa Bán Hạ đi ra ngoài, thấy cửa sổ bị Triệu Lỗi mở ra, một chút gió mát thổi vào vậy mà cảm thấy sảng khoái. Nghĩ đến dáng vẻ bạn gái người ta như chim non nép vào lòng, không giống như mình ngồi xuống là đao to búa lớn, hiếm khi tự giác mà ngồi xuống bên cạnh Triệu Lỗi, hỏi anh: “Anh nghĩ ra cái gì rồi? Hao tâm tổn trí như vậy sao?”.
Triệu Lỗi nhíu mày, nói: “Anh muốn đi một chiêu hiểm. Em thấy được không”. Vừa nói anh vừa chạm vào điếu thuốc, vừa cầm lên lại buông xuống, mỉm cười nói: “Anh đang cai thuốc, muốn từng chút từng chút bỏ nó. Anh không hút nữa, không thể phá lệ được. Cô gái, cục cưng, lấy cho anh một ly nước được không? Tốt nhất là lạnh một chút, để anh không nghĩ đến thuốc lá nữa”.
Hứa Bán Hạ lập tức nhảy lên, rót cho anh một ly nước sôi để nguội, đưa tới tay Triệu Lỗi: “Nhìn xem, em phục vụ tốt làm sao. Vừa rồi rảnh rỗi cũng đã treo quần áo giúp anh”.
Triệu Lỗi nghe xong thì mỉm cười, đưa tay sờ lên mặt Hứa Bán Hạ coi như ban thưởng: “Cô gái, chẳng phải Đồ Hồng là một anh chàng đẹp trai sao? Nếu vậy, anh phải hại cậu ta một chút. Kế sách này là dành cho cậu ta”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Cái này có liên quan gì đến cái sự đẹp trai của anh ta đâu? Đồ Hồng đẹp trai kiểu nho nhã, có chút giống Triệu Văn Tuyên. Anh đang ghen phải không hả? Nhưng như vậy thì em cũng vui đấy, ở bên anh em phải luôn luôn trong trạng thái ghen tị, rốt cuộc cũng có lúc anh ghen vì em rồi, ha ha”.
Triệu Lỗi cười nói: “Em nói như vậy, khi nào anh ghen sẽ nghĩ lại. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không lớn tiếng mà đi rêu rao. Nhưng vấn đề là Đồ Hồng lớn lên đẹp trai như vậy. Cô gái, sau này em nên ít liên lạc với cậu ta thì hơn, cậu ta không có việc gì sao mà còn bận bịu giúp em, chắc chắn không phải là hảo tâm gì, em biết không?”.
Hứa Bán Hạ tự nghĩ ở trong lòng, còn nói không ghen. Súyt nữa thôi là đã nói Đồ Hồng thành đầu trộm đuôi cướp rồi. Nhưng Hứa Bán Hạ cũng không ghét Triệu Lỗi ghen tuông, cô còn rất vui là đằng khác: “Nói đi, anh định hại Đồ Hồng thế nào?”.
Triệu Lỗi cười nói: “Thực ra cũng thể xem là hãm hại. Không phải Đồ Hồng đã đưa cho em bản câu hỏi yêu cầu em điều tra công ty niêm yết ở Đông Bắc sao? Có lẽ cậu ta đã có hiểu biết đại khái về tình hình kinh doanh của công ty, nếu không thì sẽ không thể viết được mấy câu nhắm vào vấn đề như vậy để em đi tra xét. Em nói xem? Nếu là em, chỉ trong một đêm em có thể lấy ra được mấy câu hỏi quá chi tiết đối với một số tài liệu như tài liệu báo cáo không?”.
Hứa Bán Hạ lắc đầu nói: “Lúc đầu em nghĩ là có lẽ họ đã nghĩ đến chuyện làm ăn với công ty tư nhân ở Đông Bắc, giống như trước kia anh ta đã làm ăn với Cao Dược Tiến, trước đây cũng đã điều tra sơ bộ về công ty của Cao Dược Tiến từ lâu, có lẽ bọn họ đã điều tra rõ mặt mày cái nhà Đông Bắc này”.
Triệu Lỗi gật đầu nói: “Chuyện này cũng có thể. Từ lâu anh đã luôn nghi ngờ anh ta có ý định hạ bệ xí nghiệp Đông Bắc, không rõ nguyên nhân ra sao. Chỉ gửi cho cái mail, giá hoạ cho em. Nếu sau này chuyện bại lộ ra là có thể dẫn đám người ở Đông Bắc lần theo manh mối để tìm em tính sổ, tưởng rằng em là hậu viện. Sau đó cậu ta có thể trốn đi. Nhưng cô gái, chuyện này cũng không phải là không thể”.
Hứa Bán Hạ cười thầm, trong lời nói Triệu Lỗi cũng không có khách sáo với Đồ Hồng, hiển nhiên là có lý do. Nhưng theo tính cách của Đồ Hồng thì có lẽ không có độc ác thâm hiểm đến thế, cho nên Hứa Bán Hạ cũng không tin suy luận của Triệu Lỗi, cười nói: “Anh đẹp trai, anh còn nói là không ghen, Đồ Hồng trong miệng anh thành một kẻ gian trá đến vậy nha. Em không tin là anh ta sẽ độc ác như vậy”.
Triệu Lỗi cười nói: “Đừng nói nhảm, ngày nào em cũng tiếp xúc với nhiều đàn ông như vậy, cứ như thế mà ghen thì anh chết mất. Anh chỉ nói ra cậu ta đã quen thuộc với mấy công ty tư nhân niêm yết đáng mong đợi kia. Anh đã nghĩ ra một loạt các câu hỏi có chủ đích cho em, nhưng lời giải thích của em cũng có lý, nhưng anh không tin rằng họ sẽ bắn tên mà không có mục đích, Trung Quốc có nhiều công ty niêm yết như vậy, họ làm sao có thể hiểu hết được? Sao hết lần này tới lần khác chỉ chọn em? Coi như là trùng hợp đi, cô gái, em cũng phải cẩn thận thì hơn. Ít nhất có thể là do anh ở ngoài cuộc thì tỉnh táo hơn người ở trong cuộc, phải không?
Lòng Hứa Bán Hạ run lên, đúng vậy, phòng ngừa thì không thể không có rồi, hơn nữa trong bầu không khí người lừa tôi gạt như vậy, sao có thể xuất hiện một chú thỏ ngây thơ? Lỡ như... Lỡ như Đồ Hồng không tiếp nhận lời khuyên giải của cô, anh ta vẫn đăng bài báo theo ý định ban đầu của họ. Là thành Lưu Thù Uy thứ hai, vậy chẳng phải kế hoạch của cô sẽ đổ vỡ hết sao? Đúng rồi, phải thêm một cái khiên phòng thủ thôi”.
Triệu Lỗi uống một miếng nước, vuốt vuốt cái ly, ánh mắt như tò mò nhìn cái ly bị nghiêng một góc 45 độ mà nước đầy đáy cốc chưa tới miệng cốc. Rõ ràng là lượng nước ít hơn thể tích của cái ly tới một phần hai. Anh chơi chán mới nói: “Cô gái, em biết anh đang lo lắng điều gì, anh luôn cảm thấy rằng rất có thể họ sẽ đăng lên các bài báo, nếu không họ sẽ phụ lòng những việc trước đây mà họ đã cố gắng. Rất nhiều người, đặc biệt là một đội, sau khi mọi việc đã bắt đầu, họ sẽ có quán tính tiến lên phía trước. Nói không ngoa là rất khó ngăn cản bọn họ, trừ khi có một ngoại lực thực sự ngăn cản họ. Hoặc họ còn kế hoạch khác? Ví dụ, họ đang táo bạo trong việc vạch trần một tệ nạn quá rõ ràng, dẫn đến danh tiếng đã trở nên lớn đến mức họ đã trở thành hiện thân của công lý. Để có được danh tiếng tốt trong tương lai, một số công ty không ngay thẳng sẵn sàng chi nhiều tiền để yêu cầu họ hợp tác và đóng gói. Họ có thể trở thành lá cờ đầu vì chuyện này. Đau khổ cũng chỉ có mấy người bị họ lợi dụng, cô gái, đó là em đấy”.
Hứa Bán Hạ nhớ lại lời nói trước đây của cô với Đồ Hồng, vẫn lắc đầu: “Có lẽ không đâu”.
Triệu Lỗi nắm lấy eo cô, cúi đầu ghé vào tai cô trìu mến nói: “Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng đó đi? Cho đến khi trải qua nhiều thứ, em mới hiểu được bản chất con người có thể nham hiểm như thế nào vì lợi ích. Chớ mà coi thường... Nếu không, lúc đó em sẽ không biết làm gì như anh nói”.
Hứa Bán Hạ có chút bối rối trước sự thân mật của Triệu Lỗi, nhưng cô cảm thấy chuyện của Đồ Hồng còn phải bàn bạc kỹ hơn, đúng là cô phải nghĩ ra một cách an toàn hơn. Vừa muốn hưởng thụ đáp lại sự thân mật của Triệu Lỗi, vừa cố gắng nhanh chóng đưa ra giải pháp tốt, lại càng thêm bối rối, bất giác cô rơi vào mùi hương dịu dàng trên người Triệu Lỗi.
Miễn là cô không uống rượu, Hứa Bán Hạ sẽ thức dậy đều đặn hơn vào sáng sớm. Không biết có phải là đang trong mộng hay không, nhưng khi mở mắt ra cô mới chợt nhớ tới, Triệu Lỗi đang ở đâu? Trong lòng cô khẽ giật mình đứng lên, khẽ nhìn, ánh sáng le lói xuyên qua tấm rèm, nhìn thấy Triệu Lỗi giống như cô đều chiếm một bên lớn ở trên giường, riêng cô ngủ say sưa. Không nhịn được cười, độc thân quen rồi sao? Lưu luyến không muốn rời giường, cô chui đến sau lưng Triệu Lỗi, áp mặt vào lưng anh. Triệu Lỗi có thể có chút cảm giác, mơ hồ hỏi một câu “Có lạnh không?”. Hứa Bán Hạ trả lời “Không lạnh?”. Triệu Lỗi lại thở đều rồi chìm vào giấc ngủ. Có lẽ anh muốn đổi tư thế ngủ, nhưng Hứa Bán Hạ đã nằm sấp phía sau anh, cố gắng mấy lần đều không được, đàng tiếp tục nghiêng người mà ngủ, Hứa Bán Hạ cảm thấy chơi rất vui, muốn kéo màn cửa sổ ra, lấy máy ảnh trong túi ra chụp tư thế ngủ của Triệu Lỗi, nhưng lại sợ làm anh tỉnh dậy, đành dán vào lưng Triệu Lỗi cười ngây ngô, tâm trạng khoái chí như muốn lên trời.
Người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái. Nghĩ lại cuộc nói chuyện tối qua với Triệu Lỗi, cô cũng thấy không thể không đề phòng Đồ Hồng, nếu có vấn đề gì thì cô thực sự bị lợi dụng, lại còn bị người ta chê cười là ngu ngốc. Ngay sau đó, Hứa Bán Hạ ghé vào sau lưng Triệu Lỗi, lắng nghe nhịp tim của Triệu Lỗi, sau đó làm các bước tiếp theo. Mở điện thoại lên, thấy đã hơn 8 giờ sáng, đều đã ngủ hơn 9 tiếng rồi. Thấy Triệu Lỗi không có ý muốn dậy, nghĩ cũng hiếm khi thấy anh ngủ ngon, bình thường không biết có bao nhiêu chuyện làm phiền anh, thôi thì để anh ngủ tiếp đi. Nhưng Hứa Bán Hạ không thể nằm thêm nữa, cô muốn nhanh chóng tiến hành chuyện ở Đông Bắc, để tránh đêm dài lắm mộng. Rồi nhẹ chân nhẹ tay rời giường, đi vào toilet rửa mặt, muốn gọi điện thoại nhưng lại sợ ồn ào tới Triệu Lỗi nên cô đã mặc thêm áo khoác, xách một cái ghế ra ngoài hành lang rồi ngồi ở đó gọi điện thoại.
Đầu tiên là gọi cho Hồ Công, bởi vì cô biết bà lão này làm việc nghỉ ngơi rất có quy luật, chắc chắn lúc này bà ấy đang ăn sáng: “Hồ Công, xin chào, cháu là Hứa Bán Hạ”.
Mỗi lần Hồ Công thấy Hứa Bán Hạ gọi đến đều rất vui vẻ, ​​vì cô luôn mang đến tin vui: “Tiểu Hứa, cuối tuần mà cháu dậy sớm vậy sao?”.
Sau khi cả hai nói về tiến độ của bản vẽ, Hứa Bán Hạ nói: “Hồ Công, hôm qua cháu tới tìm bà. Xem chừng gần nhất thì con trai của bà có thể ra, nhưng gần nhất bên kia đưa ra là ba năm, đừng để bọn họ nhìn thấy mấy người dao nhỏ trong nội thành, nếu không các anh em bên kia bị thương cũng không bỏ qua, cháu nghĩ ba năm cũng không quá lâu, mấy người làm dao nhỏ cũng có thể yên ổn đặt chân ở chỗ cháu. Công ty của cháu đang khai trương một nhà máy mới ở Malaysia và cháu cần họ giúp đỡ, đãi ngộ lớn. Nếu họ có chỗ tốt hơn, họ có thể chuyển giao cho cháu khi cháu đã sắp xếp ổn thỏa. Bây giờ, cháu nghĩ chuyện quan trọng nhất là thả người ra. Không phải ba năm nữa, không biết sau này bên kia còn duy trì được thế lực như vậy không thì cũng không biết. Hồ Công, bà thương lượng với mấy công chức trong nhà giam khác xem sao, nếu như được, mấy người có thể lập tức thu dọn đồ đạc của bọn họ, đóng gói và ký gửi cho cháu bằng tàu hỏa, cháu sẽ đi về Đông Bắc để đưa ra quyết định cuối cùng với họ trong thời gian sớm nhất, nếu còn không được, cháu sẽ tìm cách khác xem còn cách nào tốt hơn không”.
Những lời của Hứa Bán Hạ là nửa thật nửa giả, nhưng nghe qua là tình thân ý tốt, quan tâm hết mực, làm người ta không tin cũng khó. Bản thân Hồ Công cũng cảm thấy rằng đây là đường lui tốt nhất rồi. Bà ta rất biết ơn nói: “Tiểu Hứa, làm khó cháu vất vả giúp chúng tôi rồi. Con của chúng tôi nhờ cả vào cháu, chúng tôi rất yên tâm, sau này đều dựa vào cháu. Bà đã cho bọn Tiểu Đao đi tới chỗ cháu, nhưng không biết mấy nhà khác còn chỗ nào tốt hay không, bà đi hỏi thử xem, buổi tối bà sẽ báo cho cháu hay”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Hồ Công, giữa cháu và bà đều biết, bà hiểu cháu mà, cho nên cháu cũng không cần nói thêm. Bà nói với bọn họ vài lời, nói như vậy, tiền lương ở đây của chúng tôi nói chung là cao hơn lương bình thường, mà họ tới là khách quý của cháu, cháu trả lương sẽ không tệ bạc với bọn họ và đối xử bình đẳng với họ. Cũng sẽ không có bố trí chướng ngại gì cản trở nhân tài phát huy”.
Hồ Công cười nói: “Bọn họ không tin cháu, còn có thể không tin bà sao? Tiểu Hứa, bà đảm bảo với cháu. Hơn nữa với lòng tốt của cháu bây giờ chỗ chúng tôi ai mà không biết? Những người này quá đa nghi, cháu còn chịu nhận con của chúng tôi, còn muốn thu dưỡng bọn nó thì chúng tôi đã rất cảm ơn, làm sao còn yêu cầu gì nữa. Cháu còn nói trước đãi ngộ như thế, cũng đã đủ thể hiện thành ý, cháu yên tâm, có bà đây”.
Hứa Bán Hạ biết rằng những người tài năng kỹ thuật giỏi, cũng giống như những người tài năng quản lý giỏi, khi quản lý, sự hướng dẫn sẽ tốt hơn là đàn áp. Bây giờ cô cho bọn họ lợi ích lớn, sau này họ còn không tận tâm sao? Tất nhiên, tiền đề là phải có những người như Hồ Công, tiếng nói có uy tín mới có thể se chỉ luồn kim được: “Còn một điều nữa, Hồ Công, mấy vấn đề bà hỏi thăm đã có kết quả chưa? Các luật sư và nhà kinh tế của chúng cháu đang đẩy mạnh để đưa ra bài báo nặng ký này. Họ cần những tài liệu hữu dụng từ các cuộc điều tra thực địa”.
Hồ Công vội vàng nói: “Đúng vậy, chúng tôi đang phân loại mấy con dao cũ. Bà sẽ bảo họ mau chóng phân loại, chắc chắn hôm nay bà sẽ gửi tới cho cháu. Tôi sẽ gửi chuyển phát nhanh. Nếu không ở trong tết sẽ mất thời gian”.
Hứa Bán Hạ nói: “Được rồi, cháu đang ở Hàng Châu, cháu sẽ bảo họ để ý. Nhưng Hồ Công, cháu phải nói với bà một điều, bà phải chuẩn bị. Nếu những tư liệu này được Đồ Hồng và những người khác trích dẫn trong bài báo, bên kia sẽ biết rất rõ là nó đến từ chỗ tôi truyền đi mà gần đây cháu không có đến Đông Bắc, vậy cháu lấy được tin tức ở đâu? Không thể không nghi là bên bà đã giúp cháu. Lại nói lần đầu cháu ở chỗ bên bà, ban đêm ra ngoài cháu thấy không bị ai theo dõi, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn biết được cháu ở khách sạn, có thể thấy được là trong ký túc xá của bên bà có nội gián của bên kia, tùy lúc mà báo cáo hành trình. Cháu nghi ngờ rằng bài báo của Đồ Hồng sau khi xuất bản sẽ có sức ảnh hưởng lớn vì đã có bài trước nhưng chưa đủ chứng cứ, mặc dù chỉ trong mạng lưới truyền bá, nhưng đã làm cho những người ở bên kia bàng hoàng, thậm chí còn đe dọa cháu qua điện thoại. Bằng chứng của Đồ Hồng rất nhiều và sức mạnh của các bài báo đăng trên các tạp chí hợp pháp. Quyền lực càng lớn, tất nhiên, phản ứng dữ dội của phe đối lập sẽ càng lớn, nếu đe doạ được sự sống còn của công ty họ thì bà nói xem, họ có được ăn cả ngã về không mà hành động bạo lực hay không? Cháu nghi ngờ rằng hành động của họ sẽ không chỉ đơn giản như bắt đi ngồi mấy ngày như vậy đâu. Mà bên bà đều là người lớn tuổi, người nhỏ tuổi nhất cũng đã ngoài bốn mươi, cháu sợ rằng mọi người không kham nổi. Khi bà gặp bọn họ thì trao đổi về điều này một chút. Đề nghị của cháu là bên bà hãy theo họ, mấy người thợ dao nhỏ từ đây xích lại gần nhau để tránh họa. Chờ bài báo ra mắt thì xem tình hình. Cháu nghĩ kháng chiến là việc lâu dài, đã đến lúc phải giữ gìn sức lực thì không nên liều lĩnh và đừng tiêu hao sức lực của mình vào những bài báo hời hợt vô nghĩa. Lời của cháu cũng chỉ là người ngoài cuộc, mời bà xem xét”.
Hồ Công do dự, bà không phải là không nghĩ tới chuyện này, còn nghĩ đến hậu quả, mà chỉ là nghĩ, bà còn chưa nói với mấy người thợ dao, lúc này bị Hứa Bán Hạ chỉ ra chẳng khác gì ép bà cho câu trả lời rõ ràng. Bà lại chần chừ mãi, đành phải thở dài: “Tiểu Hứa, cháu cho bà thời gian suy nghĩ, chúng ta phải bàn bạc kỹ càng.”
Hứa Bán Hạ ép sát từng bước nói: “Hồ Công, thời gian có hạn, khoảng thời gian ngắn như vậy giữa việc chuyển phát nhanh của bà và việc gửi bài báo của Đồ Hồng. Cháu không rõ về chi tiết cụ thể, nhưng cháu muốn làm điều đó càng sớm càng tốt. Lý do tại sao cháu đề nghị bà hãy đến với mấy người thợ dao đã được thả, bởi vì mọi người có thể chăm sóc cho nhau trên đường đi. Có một câu nữa cháu phải chỉ ra cho bà, mọi người đến chỗ cháu là để giúp cháu, không phải để nương tựa, cháu muốn mời cũng không mời được. Mọi người coi trọng cháu là Hứa Bán Hạ nên chấp nhận từ bỏ ngôi nhà mà các người từng ở nhiều năm để đến đây giúp đỡ cháu. Tốt nhất là đôi bên cùng có lợi, cho nên Hồ Công, mọi người đừng lo, nếu nhà máy mới của cháu không nhờ vào mọi người, thì cháu còn phải tìm kiếm người tài khắp nơi trên cả nước. Công trình này lớn thế nào, chúng ta tình cờ đến được với nhau, có thể hợp tác cùng nhau, Hồ Công, cháu hy vọng bà đến đây để đảm đương công việc, bà ở nhà chờ thì lãng phí thời gian tốt đẹp này quá, trời chiều thì cũng có trời chiều đỏ mà, hơn nữa mọi người cũng chưa già. Ừ, cháu đã nói quá nhiều rồi, Hồ Công, đừng bị cháu lừa, mọi người vẫn nên bàn bạc thêm. Chuyện khác cháu không nói, tính mạng là quan trọng, đừng hy sinh vô nghĩa”.
Khi Hứa Bán Hạ gọi cho Hồ Công, không giống như nói chuyện với Triệu Lỗi mà không lo không nghĩ, đã nhìn thấy Cao Dược Tiến bước vào một căn phòng khác. À, mọi người cùng nhau đặt phòng, được sắp xếp cùng một tầng thì cũng bình thường. Ông ấy lại dậy sớm. Nghĩ đến Cao Dược Tiến cũng trông thấy cô, chỉ hào phóng chào hỏi chút, chào buổi sáng tốt lành qua điện thoại: “Sớm vậy? Ăn sáng chưa?”.
Cao Dược Tiến cười nói: “Bác thấy cháu ngồi ở ngoài, gọi điện cho Triệu đẹp trai sớm vậy à?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Không phải, cháu lo anh ấy nghe thấy thì không ngủ được nữa, nên mới ra ngoài gọi điện. Cảm ơn phòng bác đã đặt, tốt lắm”.
Cao Dược Tiến nói: “Có chuyện thì tới đây nói, ở chung một chỗ, gọi điện thoại làm gì nữa”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Bác có chuyện thì nói nha, sáng sớm không tiện tiến vào sảnh lớn”.
Cao Dược Tiến cúp điện thoại ngay lập tức, một lúc sau mới mở cửa, trêu chọc: “Quên đi, cháu còn phải lo lắng cái gì nữa, chủ yếu là lo tên Triệu đẹp trai hiểu lầm cháu phải không? Sườn núi nhỏ còn có chuyện gì không rõ sao?”.
Hứa Bán Hạ thấy Cao Dược Tiến đứng đó, muốn đứng dậy, lại nghe tiếng mở cửa phòng ở sau lưng, nhìn lại, thấy Triệu Lỗi nhô đầu ra: “Anh dậy rồi?”. Cuối cùng cũng thấy Triệu Lỗi mặc đồ ngủ, Triệu Lỗi nhìn thoáng qua Cao Dược Tiến, lên tiếng chào “Chào buổi sáng sếp Cao” rồi nói với Hứa Bán Hạ “Làm anh giật mình, còn tưởng rằng em chạy đi đâu. Muốn vào nói chuyện hay không?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Không cần đâu, em vào phòng sếp Cao thì không tiện lắm, sếp Cao cũng không vào phòng của chúng ta đâu. Chúng ta nói chuyện ở hành lang là được rồi”.
Triệu Lỗi nghe vậy, cười với Cao Dược Tiến một tiếng “Không có ý tứ”, rồi đóng cửa đi vào.
Hình như Cao Dược Tiến đã thấy được sự mập mờ giữa hai người Hứa Triệu này, thật khó chịu mà, biết là một chuyện, trông thấy lại là một chuyện. Ông rất giận nói: “Lại nói chuyện với cậu sao”. Nói xong ông cũng đi.
Hứa Bán Hạ đảo mắt nhìn Cao Dược Tiến, thờ ơ trở về phòng, không thấy Triệu Lỗi trong phòng khách, đi vào phòng ngủ, thấy toilet đang đóng cửa, chắc là anh đang ở trong đó lấy mấy cái chai chai lọ lộ ra dùng, không có ý tốt gõ cửa mà tới nhìn, đành phải ngồi chơi. Nhớ tới thái độ của Cao Dược Tiến, cô thấy chơi rất vui nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.