Không Được Vãng Sinh

Chương 49: Kim phong ngọc lộ




Triệu Lỗi vất vả bước ra từ bên trong, áo sơ mi và cà vạt rất là không bình thường, thiếu chút nữa đã mặc một bộ vest, cầm theo một chiếc cặp rồi đi ra ngoài làm việc. Hứa Bán Hạ nhìn anh, ngạc nhiên hỏi: “Anh làm sao vậy? Đi làm?”.
Triệu Lỗi cười nói: “Anh chỉ mang theo một chiếc áo sơ mi, nhưng em nên đi xem thử xem nó thế nào, bị em treo thành hình dạng gì rồi”.
Hứa Bán Hạ nghi ngờ bị Triệu Lỗi đẩy vào phòng, nhìn thấy cái áo sơ mi bị vứt ở trên giường, xem qua giống như không có gì khác biệt. Triệu Lỗi cầm lên, đưa cho cô xem: “Xem này, cũng không biết em treo kiểu gì, anh mặc vào giống như có ai ở sau lưng nắm cổ áo nhấc lên vậy, cổ áo bị nhổng lên này”.
Hứa Bán Hạ nhìn thấy, thật may là quần áo của cô đã được thay rồi, nếu không thì cũng là kiểu như vậy rồi, đều là một cách treo, cô không khỏi bật cười ha ha, cầm một chiếc túi giặt lên, treo sau lưng cửa. Cười nói: “Hôm qua em đã rất cần mẫn nhưng có vẻ kết quả không tốt lắm. Đi, chúng ta đi ăn thôi”.
Triệu Lỗi cười sờ cái ót của Hứa Bán Hạ, nói: “Em còn không bằng anh. Lúc anh ra nước ngoài bị ép phải ở khách sạn. Có muốn gọi điện thoại cho mấy người sếp Tô không?”.
Hứa Bán Hạ nói: “Anh gọi cho bọn họ đi. Hình như hôm qua anh ta đã nói là hôm nay sẽ dậy sớm để trở về chuẩn bị. Em nghi anh ta đã trả phòng rồi. Anh gọi di động cho anh ta đi”.
Triệu Lỗi đi tìm điện thoại, mở ra đang định gọi điện thì thấy có tin nhắn đến, anh cười nói: “Bọn họ đã đi rồi, nói là sợ chúng ta còn ngủ, không tiện làm phiền mình. Lúc đó cũng đã khoảng tám giờ. Em ra khỏi giường chưa?”. Vừa nói anh vừa bắt đầu kéo cà vạt, thuần túy là để trang trí bề ngoài nên mới mang cà vạt.
Hứa Bán Hạ cảm thấy hối hận, Triệu Lỗi mà áo sơ mi cà vạt thì sẽ rất rất đẹp trai, nhưng nghĩ lại cũng đúng, ai mà thích ăn cơm còn đeo cà vạt làm gì, anh xem Hứa Bán Hạ như người nhà mình, cho nên anh mới cho cô thấy khía cạnh tự nhiên nhàn nhã nhất của anh, nghĩ đến đây trong lòng Hứa Bán Hạ cảm thấy ngọt ngào, cô nắm lấy cánh tay Triệu Lỗi, có chút xót xa nói: “Vừa ra cửa, suýt chút nữa đã cãi nhau với Cao Dược Tiến. Cái người này ỷ là bảo lãnh cho em, đúng là khi dễ lên đầu em mà”.
Triệu Lỗi ngạc nhiên nói: “Lúc anh ra ngoài tìm em không phải đang nói chuyện tốt lắm sao? Theo ấn tượng của anh, ngoài quan hệ công việc ra thì quan hệ của em với Cao Dược Tiến hẳn là rất tốt. Làm sao, ông ta ghen tị với anh sao?”.
Hứa Bán Hạ không khỏi dừng lại, nhìn chằm chằm Triệu Lỗi một hồi, sau đó mới nói: “Có thể là vậy lắm, nhưng em đã thay đổi giọng điệu sau khi thấy anh. A, sao ông ta có thể như thế được? Hôm qua còn mang bạn gái ra khè em cơ, lão điên này, không hiểu nổi ông ta mà”.
Triệu Lỗi cười nói: “Có lẽ là lòng chiếm hữu đi, ước tất cả phụ nữ xung quanh đều thuộc về ông ta. Hơn nữa, cô gái, em đặc biệt như thế, đi với em là tương lai xán lạn, muốn không thích em cũng không được. Nếu đổi lại hôm này là người khác, nói rằng em treo quần áo không được, em phải tạ lỗi với anh”.
Hứa Bán Hạ suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười: “Anh còn nói, lỗi kiểu này mới tình thú nha, nếu không, chúng ta cũng như anh em thôi có gì khác nhau đâu? Hôm qua em thấy bạn gái của sếp Tô rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh sếp Tô, em còn quan sát kỹ tư thế của cô ấy, nhưng em thấy em học không được tự nhiên”.
May mắn thay, hai người khác trong thang máy là người nước ngoài, Triệu Lỗi nghĩ thầm, nếu không họ sẽ phải cười chết mất. Anh cười thuyết phục: “Cô gái, em làm việc rất thẳng thắn tự nhiên, lòng dạ hào phóng, không tạo áp lực cho người khác. Ở bên em, mọi người rất thoải mái. Còn giống như phụ nữ hay không thì mỗi người có ý kiến ​​riêng, ít nhất anh nhìn em càng ngày càng giống phụ nữ. Anh còn ước gì người ta không thấy chỗ tốt của em, để tránh cho anh ở xa khỏi phải lo lắng”.
Hứa Bán Hạ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Thật không công bằng. Ai nhìn thấy anh cũng sẽ thấy anh đẹp trai. Thực ra, mỗi ngày em đều lo lắng anh nha. Hơn nữa, em biết tất cả quy tắc xã giao bây giờ. Trời ạ, em đã thấy bên cạnh anh có ba “tiểu thư” chăm đấy, lòng dạ của em thật sự không hào phóng chút nào đâu”. Nói đến hậm hực, mặc dù biết cái này để tính sổ sau.
Triệu Lỗi biết chuyện này nói tiếp sẽ khó giải thích, thật ra trong lòng Hứa Bán Hạ là hiểu rõ nhất hiện tượng xã hội này, cô so với các người phụ nữ khác thì biết được nhiều hơn, anh đành đổi chủ đề, cười nói: “Nói đến, làm anh nhớ lần đó em đi với một “con vịt”, lúc đó anh nghĩ rằng em sẽ không thích loại người này, nhưng bây giờ anh mới biết rằng bản chất của em thực ra rất bảo thủ”.
Bản thân Hứa Bán Hạ biết chuyện này dù có nói sâu đến đâu cũng vô dụng, bây giờ đi ra ngoài xã giao, ai mà không gọi “tiểu thư”? Nếu mình không gọi, những “tiểu thư” khác sẽ nằm sấp tới dụ dỗ, sự kiên nhẫn của đàn ông... thực ra rất mong manh. Cô không muốn nói nữa, nói nữa cũng không làm gì được, hiện tượng xã hội như vậy mà chỉ dựa vào một mình cô thì quá sức. Ngay khi cô bước vào nhà hàng, Cao Dược Tiến cũng đã ở đó, bàn của ông ta cũng không ít người. Cô nói ngay với Triệu Lỗi: “Cao Dược Tiến ở đằng kia, chúng ta cách xa một chút đi”.
Triệu Lỗi nói: “Đừng để ý quá, lãnh đạo đưa chúng ta đi đâu thì mình đi đó. Giả vờ không biết là tốt nhất”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Đúng vậy, chỉ là chọc tức ông ta một chút.” Không biết tiểu thư dẫn đường tâm trạng tốt hay sao mà thật sự đưa bọn họ tới một cái bàn nhỏ, bên cạnh Cao Dược Tiến, Hứa Bán Hạ và Triệu Lỗi ngồi xuống, hai người không hẹn mà cùng di chuyển ghế lại gần nhau hơn, mỉm cười tinh nghịch với nhau, cố ý làm điều đó cho Cao Dược Tiến nhìn.
Trong lúc ăn sáng, Hứa Bán Hạ giới thiệu một số điện thoại khác cho Triệu Lỗi, xong nói: “Lúc đầu em muốn gọi điện ngay cho ông chủ kia, nhưng em muốn đợi Hồ Công gửi chuyển phát nhanh tới rồi lại nói, nếu không trong lòng họ lại hy vọng thì mắc công, làm không cẩn thận thì sẽ phải kiên trì chống lại một chuyến”.
Triệu Lỗi do dự hỏi: “Vậy em sẽ nói cái gì với ông chủ kia, để gia tăng áp lực đối với đám người nhỏ của Hồ Công và buộc bọn họ phải rời quê hương bằng cách trốn đi? Cô gái, cả nước lớn như vậy, tiêu thêm một chút tiền đi, có thể tìm được người có năng lực, đừng quá cố chấp chuyện vụn vặt, có mấy cái cho em kéo là có thể, chỉ cần đãi ngộ tốt, những người khác sẽ nghe theo mà vào, không nên làm việc quá tuyệt tình”.
Hứa Bán Hạ nói: “Nhưng trao đổi của em với ông chủ của đối thủ là ông ta sẽ giao những người mà em bắt được, em sẽ bắt đầu làm tan rã sự phản kháng của công nhân nhà máy. Em nói với anh rồi mà, anh quên sao? Nếu em không làm tan rã được, người đó còn sẽ không tìm em tính sổ sao?”.
Triệu Lỗi nói: “Cô gái, em là con rắn đầu đàn ở đây, em còn sợ bọn họ làm gì. Tối qua anh đã nói anh nghĩ ra một nước cờ hiểm, kết quả là... Hì hì, sau đó chúng ta đã không nói nữa. Ý anh là, trước tiên hãy đổi người đi, sau đó em giục Đồ Hồng viết bài mà có lẽ họ đã muốn viết từ lâu, để cho ông chủ kia không có thời gian lo việc của em. Mắt xích tài chính của loại xí nghiệp như họ nhìn chung rất mỏng manh, anh thấy Đồ Hồng gấp gáp như vậy có lẽ cũng đã nhìn ra điều này, biết rằng mình có thể đánh nó chỉ bằng một đòn. Chỗ hiểm anh nói là ở đây, bởi vì anh cũng không thể đảm bảo rằng Đồ Hồng sẽ viết được bài báo nặng ký này. Viết ra rồi thì em chỉ cần rửa mắt mà đợi, em cứ nói đi?”.
Hứa Bán Hạ lắc đầu liên tục, nói: “Không được, loại xã hội đen vùng vẫy giãy chết kia sẽ hại em chết”.
Triệu Lôi cũng lắc đầu nói: “Vậy cũng được, sau khi người tới em tranh thủ thời gian buông tay mặc kệ đi, để Đồ Hồng đi quậy bọn họ, thật ra mặc kệ cái công ty tư nhân niêm yết kia có mong đợi chuyện gì hay không, sớm muộn cũng bị san bằng, đầu óc của người già có khi suy nghĩ dễ dàng hơn, em nghĩ rằng người trẻ tuổi sẽ không nhìn ra chuyện này sao? Sau khi bọn họ chạy tới đây hương thụ ngon ngọt, có chịu chấp nhận trở về thể chế bên kia không, thiết bị không được, tài chính thiếu, nhân công bỏ đi? Cho nên, căn bản không cần em làm ác, chỉ cần hủy đi xương sống của nhà máy là sẽ có lợi ích lớn, không cần phải lo ai hủy nó. Mà chỉ lo nhanh chóng hủy nó đi. Nhân công không có cơ hội trở lại làm, không cần đợi em tới phá cho tan rã, sao lần này em lại không láo cá rồi?”.
Hứa Bán Hạ nghe có hơi nửa thật nửa giả: Em ở Đông Bắc bị doạ rồi, mà cái người Đồ Hồng này anh cũng đã thấy rồi, là lần anh giấu diếm em khiến Ngũ Kiến Thiết mua Hâm Thịnh, em phải chạy qua chạy lại giữ phòng của anh với Cao Dược Tiến, sau đó tụi em kết thúc rồi bên anh vẫn chưa xong, em và Đồ Hồng ra ngoài thì gặp anh, hai người còn nói với nhau vài câu”.
“Anh gặp Đồ Hồng rồi sao, À, nhớ rồi, anh còn tưởng rằng em tìm ra Trương Tam Lý Tứ lâm thời để chọc tức anh, cũng có chút để ý cậu ta, anh cũng không có ngạc nhiên gì đâu, cũng là một cái văn phòng cao cấp có thể thấy được khắp nơi ở Thượng Hải”. Anh dừng lại một chút, lại cười hì hì nói: “So với anh thì vẫn còn kém một chút”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Em đã từng gặp qua người không biết xấu hổ, còn chưa có thấy qua người không biết ngượng như anh đâu. Nhưng anh nói đúng. Vậy chiều em sẽ gọi điện cho ông chủ Đông Bắc kia, gọi ông ta thả người không thể chậm được, sau đó gọi cho Đồ Hồng nói chuyện chứng cứ, xem phản ứng của anh ta rồi mới xác nhận. Anh đẹp trai, so ở phương diện nắm chắc vĩ mô thì em không bằng anh”.
Triệu Lỗi cười nói: “Có thước dài thì có thước ngắn, tùy cơ ứng biến đấu trực diện anh đâu bằng em. Nhưng cô gái à, thực lực của em bây giờ đã khác với một năm trước rồi, từ nay về sau, em cũng nên học hỏi nghĩ đến toàn bộ thế cục một chút, còn bận bịu quá không nói ra được, nhặt được hạt vừng thì ném quả dưa hấu”.
Hứa Bán Hạ xấu hổ cười cười: “Lần trước anh đã nhắc em, nhưng vẫn là khó làm, xuất phát điểm của em thấp, nhiều việc chỉ dừng ở biện pháp thô sơ ngay lập tức. Không giống anh ở xuất phát cao đã thấy quá nhiều tràng cảnh lớn, nhìn nhiều trong lòng sẽ có nhiều ý tưởng. Anh phải đợi em dần quen thuộc, không được phép đốt cháy giai đoạn”.
Triệu Lỗi cười: Em còn dám khoe, từ khi nào mà điểm xuất phát của em lại thấp rồi? Lúc trước còn gạt anh nói mình là ‘giới kinh doanh’, anh còn thực sự tin tưởng em. Xuất phát điểm của em là không thấp, mà là em quá hiếu thắng và muốn nắm mọi chuyện ở trong tay mình mới có cảm giác yên tâm. Chỉ khi tự mình cầm trên tay mới cảm thấy thanh thản, phải giành được tất cả những thứ mình thích mới cảm thấy an tâm. Sau này đền đài em vững chắc rồi, em phải chia sẻ chút ngon ngọt cho anh mới đúng nha, có một số chuyện phải biết chừng mực, nắm lợi ích phải nắm lợi ích trung tâm, cần chú ý quan sát, dù còn trẻ cũng có thể chỉ đường, thưởng cho anh em làm việc tốt với em. Mọi người đều vui vẻ”.
Hứa Bán Hạ bị anh làm cho xấu hổ lấy cái nĩa gẩy cái trứng trong đĩa, nghĩ thầm, thật sự là như thế này, cô không cam lòng từ bỏ bất cứ thứ gì có thể sinh lợi, như chuyện ở Đông Bấc cũng thế, đuổi theo nó rất đau khổ và mệt mỏi, nhưng cũng thu được khá nhiều thứ. Nói đến đây, thực sự có người nghi ngờ ngỗng đã bị nhổ lông, cô nói: “Em rất giống nhà tư bản trong thời kỳ vận động sao? Chính là giai cấp bóc lột đã bị Mác phê phán triệt để. Có phải là xấu xa lắm không? Người khác nhìn kinh tế tiểu nông sao? Anh đẹp trai, anh cứ phê phán lần lần thôi, đừng dồn lại một lần mà phê phán, em sẽ tự ti đó”.
Hiếm khi Triệu Lỗi thấy Hứa Bán Hạ có thái độ phủ nhận bản thân như vậy, trong lòng anh biết rất rõ nếu những lời mình nói ra bị thay thế bằng lời của người khác, chắc chắn Hứa Bán Hạ sẽ không thèm để ý, nhưng trong mắt Hứa Bán Hạ, anh thì khác, cô sẽ nghiêm túc xem xét những gì anh nói. Cho nên Hứa Bán Hạ mới phản ứng lớn như vậy. Nhưng không phải anh đã chỉ ra những điều đó để cô trở nên tốt hơn sao? Anh nắm lấy bàn tay của Hứa Bán Hạ, dịu dàng nói: “Cô gái, năm nay, anh đã nhìn em vượt qua mọi chướng ngại. Nếu em không có thực lực mạnh mẽ như vậy thì không thể nào đứng vững được, nếu là anh trước đây cũng không được như thế. Có năng lực như em cũng đâu phải chuyện dễ dàng. Nhưng bây giờ em đã đến quy mô này, hẳn em cũng đã gặp phải vấn đề, chẳng hạn như các vấn đề về đánh giá trước đây. Vì vậy, anh thấy rằng em nên điều chỉnh chiến lược của mình, nếu không tính cách của em cứ cứng nhắc như thế, sớm muộn cũng sẽ nối chân theo mấy doanh nghiệp sớm nở tối tàn kia. Anh chỉ là người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê thôi, anh có thể cho em ý kiến, em không cần phải tự ti. Khi em giải quyết xong vấn đề của mình, anh cũng có nhiều vấn đề khó khăn đến phiền em đây. Em tự ti sao, sau này anh còn tự ti hơn em. Chúng ta cứ tự ti đi tự tự ti lại, thật là nhàm chán”.
Hứa Bán Hạ sao có thể không nghe thấy những lời nói động lòng người của Triệu Lỗi, anh ít nói, thận trọng và hay lo lắng, vì vậy việc nói nhiều lời có hơi kích thích cô là điều đáng khen ngợi. Cô ghi nhớ kỹ lời nói của Triệu Lỗi, sau đó cười hì hì nói: “Em chưa từng có tham vọng thu phục anh”.
Triệu Lỗi cười nói: “Anh còn có thể không biết sao?”.
Hứa Bán Hạ mỉm cười, trong lòng nói với mình cách xa như vậy, tương lai muốn thắng cũng có chút bí hiểm. Đành phải tiếp tục chính sách mắt nhắm mắt mở như lúc đầu. Anh biết rõ cô như vậy, sao có thể không lo sợ được. Nghĩ đến điều này, cô cảm thấy bất lực.
Triệu Lỗi có rất nhiều điều để thảo luận với Hứa Bán Hạ, ​​chẳng hạn công ty họ trưng dụng một công ty địa phương nào đó, thành lập một đội xe để ký hợp đồng vận chuyển hàng hóa của công ty Triệu Lỗi, nhưng bọn họ bỏ bê không quản lý cũng không thể bắt đầu. Thế nhưng không cần bọn họ, họ lại dùng xe chặn lối ra vào của công ty, người trong huyện tới thuyết phục cũng vô ích, lúc nông dân chơi xấu thì không nghe ai cả. Ví dụ, những người từ căn tin trong huyện được công ty trợ cấp đến chỉ để chấm mút, tùy ý sử dụng các phương tiện giải trí ở trong đó. Tuy chuyện lông gà vỏ tỏi nhưng cũng làm người ta nhức đầu. Mà những cái này, Hứa Bán Hạ là tốt nhất, hoặc thông minh hoặc ranh ma đưa ra ý kiến, nếu gặp phải đơn giản như vậy, Triệu Lỗi sẽ ngay lập tức gọi điện để giải quyết. Hóa ra bây giờ công ty của anh quy mô quá lớn, mỗi ngày đều có người ở văn phòng, cuối tuần thì có những nhân vật chủ chốt. Nếu hôm nay Triệu Lỗi không tới thì bình thường cuối tuần anh sẽ ở lại công ty. Điều này khiến Hứa Bán Hạ rất yên tâm.
Hứa Bán Hạ cũng không nhàn rỗi, cách mạng giải trí là không sai. Cả cô và Triệu Lôi đều là những người quá tỉnh táo.
Thật tiếc đêm xuân quá ngắn, hai người họ lưu luyến ăn xong bữa tối cuối tuần trước khi chia tay và đường ai nấy đi. Bắt đầu từ trên bàn ăn, hai người không hẹn mà đã ít nói chuyện, nắm tay nhau trở về phòng, hai người đều đi rất chậm, thang máy không có là đi thang bộ, nhưng cũng sẽ đến cho tới khi nào xong thì thôi. Vào cửa, Hứa Bán Hạ ôm chặt Triệu Lỗi thở dài: “Em không muốn rời xa anh. Nhưng em không thể gặp anh lúc tết rồi, bởi vì lúc đó có thể mấy người ở Đông Bắc sẽ tới, lúc đó chắc sẽ bận rộn lắm, còn anh thì sao?”.
Triệu Lỗi cũng ôm chặt Hứa Bán Hạ, vội vàng nói khi được hỏi: “Lúc đó anh đang làm việc ở nước ngoài, mỗi ngày anh đều sẽ gọi cho em. Cô gái, đừng làm việc quá liều mạng, nhớ làm việc và nghỉ ngơi điều độ”.
Hứa Bán Hạ gật đầu, nhưng không nói gì, cô chỉ cảm thấy vừa mở miệng sẽ chảy ra nước mắt, nhưng giọt nước mắt này thật nhàm chán, có thể Triệu Lỗi sẽ cười cô cho xem, nên cô chỉ biết vùi sâu vào vòng tay của Triệu Lỗi. Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Đi thôi, nếu không về đến nhà muộn quá, ngày mai dậy không nổi”.
Triệu Lỗi cũng không buông, ôm cô một hồi mới đi vào phòng ngủ không một tiếng động thu dọn đồ đạc, Hứa Bán Hạ sững sờ nhìn anh khuôn mặt rũ xuống hai mắt đỏ bừng. Thế mà khi anh mang ra hai cái vali, đầu vẫn rũ xuống, mặc dù tâm trạng vẫn còn buồn bã nhưng nhìn qua sẽ không thấy dấu vết đã khóc, Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, mình đều nhịn được, chẳng lẽ anh không nhịn được sao?
Khi Triệu Lỗi muốn thanh toán hóa đơn, anh được thông báo rằng hoá đơn đã được trả rồi, còn có thể là ai? Chắc là Cao Dược Tiến biết mình sai nên đã xin lỗi bằng cách này. Hai người đi ra bãi đậu xe, xe bị bọn họ đậu cùng một nơi khi đi dạo sau bữa ăn tối hôm qua. Triệu Lỗi để vali của cả hai lên xe, Hứa Bán Hạ chỉ đứng nhìn mà không giúp đỡ. Sau khi mọi việc xong xuôi, Triệu Lỗi mới đi tới, ôm lấy mặt Hứa Bán Hạ, nói: “Cô gái, chúng ta vào cùng một lối cao tốc, hai hướng khác nhau. Em đi trước đi, xe của anh nhỏ, đi phía sau tiện cho anh nhìn em hơn”.
Hứa Bán Hạ gật đầu, đã nhịn ròng rã hơn hai ngày, lúc này có ngàn lời muốn nói nhưng không nói nên lời, dùng sức mà ôm lấy Triệu Lỗi, quyết tâm sắt đá quay người vào trong xe rồi chờ Triệu Lỗi. Nhìn thấy Triệu Lỗi đứng cúi đầu một hồi rồi lên xe. Sau đó mới từ từ mở ra. Đèn đường sáng choang, có thể nhìn thấy xe của Triệu Lỗi ở phía sau bất cứ lúc nào, nhưng xe của anh màu đen, rất khó phân biệt với dòng xe cộ tấp nập. Tuy nhiên, Hứa Bán Hạ tin rằng anh đã đi theo ở phía sau. Hết đường này đến đường khác, lúc sắp đi vào ngã ba, Hứa Bán Hạ muốn gọi điện cho Triệu Lỗi, nhưng cuối cùng do dự một lúc lại không gọi, cô sợ cầm rồi lại không bỏ xuống được. Chỉ hạ cửa sổ xuống ở ngã ba vẫy tay ra phía sau. Sau đó, cô nhìn thấy một chiếc xe màu đen chạy qua hướng rẻ kế bên. Triệu Lỗi đã đi rồi.
Triệu Lỗi giống như nam châm đi theo sau Hứa Bán Hạ, xe của Hứa Bán Hạ rất dễ phân biệt, mở cửa ra lại không nhanh, nên anh đã vất vả lắm mới đuổi theo kịp. Khi Hứa Bán Hạ vẫy tay, đột nhiên anh trở nên tỉnh táo, heh, chia tay. Chiếc xe tự nhiên rẽ vào đường lái về nhà anh. Nhưng trong lòng đột nhiên có hơi khó chịu, cứ như vậy mà chia tay sao? Lại phải đợi đến mấy ngày mới có thể gặp lại? Nghĩ đến cảnh một mình lẻ loi trên đường cao tốc tối om, không hiểu sao trong lòng lại thấy buồn, gần như anh không suy nghĩ gì nữa, quay đầu lại trước trạm thu phí để tìm đường về nhà Hứa Bán Hạ. Tất nhiên, Hứa Bán Hạ đã lên đường.
Không chần chừ, Triệu Lỗi cầm thẻ và theo sát. Vượt qua một chiếc lại vượt qua một chiếc khác, anh vẫn chưa thấy cô, không biết anh đã vượt qua bao nhiêu chiếc xe rồi cuối cùng mới nhìn thấy chiếc BMW to lớn của Hứa Bán Hạ. Lúc này anh đã đi chậm lại và lặng lẽ theo sau cô.
Triệu Lỗi luôn biết rằng Hứa Bán Hạ đối xử với anh rất tốt. Từ cái lần từ chức phong ba đó, cái gọi là lửa thử vàng, gian nan thử sức, anh biết mình đã có tình cảm nam nữ với Hứa Bán Hạ. Lúc đó anh có hơi chán nản, nghĩ phụ nữ thì cũng chỉ có vậy thôi, trước kia anh tiếp xúc cũng không hẳn là không nhiều, nghĩ đơn giản là tìm một người đối tốt với mình, sinh hoạt tốt là được, sau này bớt phải lo. Tuy nói Hứa Bán Hạ có đầy đặn nhưng mặt mũi cũng không tệ, nụ cười rất ngọt ngào, trí tuệ rất cao, vượng phu ích tử, tính tình sảng khoái, lý trí, có một người vợ như vậy thì không còn phải lo lắng gì nữa. Cho nên thấy Cầu Tất Chính tìm cơ hội kết hôn cho con trai, nên anh đã tìm Hứa Bán Hạ để làm rõ. Không ngờ Hứa Bán Hạ lại có thể vui vẻ như vậy, bắt đầu từ ngày đó, hết lần này tới lần khác cô đều cho anh thấy một mặt mềm yếu của bản thân cô.
Không thể không nói mặc dù là Triệu Lỗi mở lời, nhưng anh cũng rất bất ngờ vì cô cho anh lần tiên ngay trong ngày sinh nhật của mình, sau khi bất ngờ qua đi, trong lòng anh càng quyết tâm sắt đá với Hứa Bán Hạ nhiều hơn nữa. Sau đó mỗi ngày một cuộc điện thoại, anh không phải là một kẻ ngốc, anh biết rất rõ Hứa Bán Hạ đối với anh tốt như thế nào, cũng biết cô chiều anh như thế nào. Trái tim anh đã yêu cô từ lâu rồi. Lần này gặp nhau ở Hàng Châu, cả hai đều lưu luyến, mặc dù tiếp xúc giữa hai người có phần không được tự nhiên, nhất là Hứa Bán Hạ luôn kiêng kỵ, như thể cô sợ làm anh tức giận, lời nói luôn có chừng mực. Nhưng anh vốn đã rất miễn cưỡng rời khỏi căn phòng đó, lúc này mỗi người một ngả, cái gì thời gian trong lòng kia, sau đó anh mới nhận ra chính mình cũng đã lún sâu vào tình yêu. Lúc này, anh chỉ muốn mệt thêm một chút để nhìn Hứa Bán Hạ về nhà. Anh đều không buông nổi, không biết cô sẽ thế nào đây, chắc còn kinh khủng hơn. Bởi vì cô đối với anh chỉ có càng tốt hơn. Triệu Lỗi nghĩ cô là phụ nữ, phụ nữ mạnh thế nào cũng cần có người đàn ông chăm sóc, anh phải đưa cô về nhà. Nhưng anh không muốn gọi cho Hứa Bán Hạ, nếu cô biết, cô nhất định sẽ bảo anh quay đầu lại.
Trong bóng tối, hai chiếc xe một trước một sau, căn bản Hứa Bán Hạ không nghĩ chiếc xe phía sau là của Triệu Lỗi. Sau khi chính thức lên đường cao tốc, nước mắt cô tuôn rơi. Cô không muốn rời khỏi Triệu Lỗi, thực sự không muốn rời đi. Ba ngày tốt như vậy, tốt đến không giống thật, tại sao không thể chờ thêm mấy ngày? Anh có việc phải làm, phải trở về, cô cũng phải về nhà, không thể kiếm ít đi chút tiền sao? Tại sao không đi cùng với anh? Theo anh về nơi ở của anh, dù chỉ ở một đêm, ngày mai về nhà cũng được. Bây giờ cô không muốn về nhà, không muốn về nhà. Đang suy nghĩ miên man, thấy lối ra vụt qua, cô chợt nghĩ, quay lại lối ra ở dưới, rồi quay lên đuổi theo Triệu Lỗi. Suy nghĩ đã quyết, nói được thì làm được, hai mắt cô đẫm nước quay lại lối ra. Rất nhanh, mười phút sau, lối ra tiếp theo đã ở ngay trước mặt, hai cây số, một cây số, rẽ ra, trả phí. Sau đó cô nghiêng xe sang một bên và chuẩn bị gọi điện cho Triệu Lỗi.
Vừa nhấc máy, điện thoại đã đột nhiên vang lên. Thoạt nhìn, thấy màn hình hiển thị “Anh đẹp trai”. Hứa Bán Hạ còn chưa nói “Alo” thì ngay lập tức đã nói: “Anh chờ em ở một cái nhà nghỉ gần nhất đi, em sẽ đuổi theo ngay”.
Khi Triệu Lỗi thấy Hứa Bán Hạ dừng nửa chừng, anh không hiểu cô đang làm gì nên vội vàng gọi điện hỏi cô, không ngờ lại là ý đó, hai người đúng là tâm linh tương thông mà, vui mừng đến nổi không nói rõ ràng, anh chỉ lẩm bẩm nói: “Cô gái, em nhìn phía sau đi”.
Hứa Bán Hạ nhìn lại, thấy một chiếc xe đi sau mình, là Triệu Lỗi sao? Ngay lập tức cô hất điện thoại qua một bên, hét lên một tiếng “wow”, nhảy ra khỏi xe rồi lao vào vòng tay của Triệu Lỗi.
“Sau này anh tặng quà cho người phụ nữ khác, chỉ có thể tặng dao rọc giấy”.
“Vâng vâng”.
“Hát Karaoke không được kêu tiểu thư”.
“Ừ, nghe em”.
...
Lúc này kim phong ngọc lộ tương phùng, ​​đã thắng bao người trên thế gian rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.