Không Được Vãng Sinh

Chương 5: Bán Hạ muốn giảm béo




Chuyển ngữ: Sinqua/ Beta: Silvereyes
Lúc Triệu Lỗi đi vào phòng bao còn mang theo hai người nữa. Hứa Bán Hạ nhìn thấy trong hai người đó có một cô gái mắt ngọc mày ngài thì trong lòng hơi khó chịu. Theo lời Triệu Lỗi giới thiệu thì cô ta là cô Bao của Học viện Kiến trúc và đang thiết kế nhà xưởng sản xuất mới cho công ty bọn họ. Người còn lại là lão Tống – giám đốc công ty khai phát khoáng sản của tỉnh nào đó ở Trung bộ. Lão Tống mặc một chiếc áo phông Montagut cotton màu xám tro làm nổi bật Triệu Lỗi mặc áo sơ mi hồng vỏ sò ở bên cạnh. Triệu Lỗi thật đúng là dám mặc, có điều anh ta mặc thật sự rất đẹp. Hứa Bán Hạ cũng vô thức nhìn anh ta thêm mấy lần. Triệu Lỗi và Cầu Tất Chính nhún nhường qua lại một lúc thì Cầu Tất Chính đã bị đẩy tới ngồi trên, kết quả cuối cùng định ra là Cầu Tất Chính sẽ chi tiền cho tối nay.
Tất nhiên Quách Khải Đông phải ngồi bên cạnh Triệu Lỗi cho nên cô Bao đành phải ngồi giữa Triệu Lỗi và Cầu Tất Chính. Cầu Tất Chính cũng không biết người phụ nữ này có quan hệ thế nào với Triệu Lỗi nên không dám tùy tiện lên tiếng hay hành động thiếu suy nghĩ. Lão Tống ngồi ở bên kia của Cầu Tất Chính, phía dưới là Phùng Ngộ, Hứa Bán Hạ đương nhiên ngồi ở vị trí hạng bét, luôn luôn là như vậy. Cô Bao có thể bởi vì thân phận con gái mà được ưu ái, còn Hứa Bán Hạ thì cho tới hiện tại cũng chưa từng được đối xử như con gái giống vậy. Nhưng mà Hứa Bán Hạ cũng cảm thấy như vậy mới đúng.
Cầu Tất Chính hỏi Triệu Lỗi: “Sếp Triệu, lúc chiều chúng tôi gọi cho anh hình như anh không ở công ty thì phải?”. Chào hỏi thì phải tìm lời mở đầu, nếu như nói “Chao ôi, lâu rồi mới gặp sếp Triệu” thì Cầu Tất Chính sẽ cảm thấy mất thân phận, còn hỏi như vậy sẽ ngược lại giống như tỏ ra hai người rất thân thiết, hòng mượn câu này kéo gần quan hệ của bọn họ.
Triệu Lỗi rất khách sáo nói: “Đúng vậy, lúc đó tôi đang đi loanh quanh khu khai phát* ở phía đông thành phố với lão Tống, hỏi thăm một vài chính sách ưu đãi. Công ty của lão Tống chuẩn bị thành lập ở một chi nhánh trong thành phố chúng tôi. Tôi nghĩ nếu như chính sách khu khai phát có nhiều ưu đãi hơn thành phố thì đi đăng ký nơi đó có lẽ sẽ khá lắm. Chuyện này chẳng phải đã để cho cô Bao chờ tôi cả một buổi chiều ở công ty sao, thật xin lỗi”. Câu nói sau cùng là nói với cô Bao, cô Bao nghe vậy thì ngại ngùng nhẹ nhàng nói một câu “Không sao”.
* Khu khai phát: Khu khai phát và phát triển, một khu vực trọng điểm kinh tế mới có nhiều ưu đãi cho các doanh nghiệp đầu tư.
Hứa Bán Hạ thầm nghĩ, nếu mà cô Bao này mà không có ý gì với Triệu Lỗi thì cô sẽ vặn đầu mình xuống đưa cho cô Bao luôn. Nắm bắt được cơ hội hiếm có để tiếp cận Triệu Lỗi, Hứa Bán Hạ vội nói: “Nếu sếp Triệu nói trước thì cũng không cần phải đi uổng công. Cách đây một khoảng thời gian, tôi có tìm hiểu về một số khu khai phát của thành phố, cũng chỉ có chính sách ở khu vực khai phát gần biển đó của chúng tôi là có ưu đãi tốt nhất; một vì nó là tiêu chuẩn được nhà nước thẩm định, hai là nó có nền tảng vững chắc. Công ty thương mại thông thường vào khu vực khai phát năm đầu tiên đều phải đóng thuế đầy đủ, nhưng riêng khu vực đó không cần, về mặt tiền bạc có thể thoải mái chút, các loại phí thì cũng không cứng nhắc và tiền nộp thuế khác biệt rất lớn. Các khoản thuế bổ sung của bọn họ khá ít, sự chênh lệch giá nhỏ đó thì đối với chúng tôi vẫn có lợi. Còn nữa, sau khi các anh thuê nhà hay bán nhà của những khu vực khai phát khác thì bắt buộc phải có người canh chừng chỗ đó, khu vực khai phát lúc nào cũng phái người kiểm tra, nơi đây bọn họ thì không cần. Dù vẫn cần thuê nhà hay mua nhà, trên giấy tờ kinh doanh phải có địa điểm kinh doanh chứ, nhưng mà không cần có người canh chừng, từ đó cũng thuận tiện rất nhiều. Nhiều người hưởng thụ chính sách mua nhà này, văn phòng làm việc thì được thiết kế ở khu vực thành phố tận hưởng sự tiện lợi về giao thông, rồi cho người khác thuê riêng căn nhà ở khu vực khai phát để lấy tiền thuê. Tôi có quen người bên văn phòng đầu tư ở đó. Nếu lão Tống vội thì sáng ngày mai tôi sẽ đến tận nơi đón ông, chỉ cần giấy tờ đầy đủ thì làm thủ tục đăng ký và thủ tục thuế sẽ rất nhanh, tôi kêu anh em của tôi đi cùng ông suốt quá trình”.
Triệu Lỗi và lão Tống vui vẻ nhìn nhau, cười nói: “Những thứ chúng tôi muốn hỏi chỉ có nhiêu đây nhưng người bên phòng đầu tư chỉ bám theo tôi nói lòng vòng, nếu sớm biết Tiểu Hứa biết thì chúng tôi cũng không cần phiền phức như vậy. Lão Tống, Tiểu Hứa là bạn của tôi, người cũng nhiệt tình, ông xem ngày mai theo cô ấy qua đó, thế nào?”.
Lão Tống gật đầu liên tục, nâng ly rượu lên cụng với Hứa Bán Hạ, nói: “Tiểu Hứa, có thể ngày mai vẫn chưa được, công ty của chúng tôi là xí nghiệp quốc doanh, con dấu gì đó không đem ra được. Mở chi nhánh không thể nào thiếu những thứ này mà đúng không?”
Hứa Bán Hạ mỉm cười nâng ly rượu lên, một hơi uống cạn hết, rồi nói: “Không sao cả, chúng ta cứ đến khu khai phát để phê duyệt tên công ty trước, sau đó đi chứng nhận tất cả các giấy tờ cần thiết, chẳng hạn như thuế đất công nghiệp và thương mại, thuế quốc gia và mở Ngân hàng Nhân dân,… sau khi hoàn thành tất cả mọi thứ, Lão Tống, ông chỉ cần quay lại một chuyến, lúc trở về thì có thể giải quyết tất cả mọi chuyện một cách nhanh chóng”. Hứa Bán Hạ thấy lão Tống vui vẻ gật đầu thì uống cạn thêm một ly rượu. Trong lòng Hứa Bán Hạ vẫn nghĩ người có thể khiến cho Triệu Lỗi đích thân đi ra ngoài bôn ba khắp nơi cùng anh ta chắc chắn không phải người tầm thường, kết giao thêm một mối quan hệ thì con đường càng thêm rộng mở.
Triệu Lỗi cũng nâng ly tươi cười nói: “Tiểu Hứa, những chuyện nên nói tôi cũng đã để cho cô nói hết rồi, khó lắm mới tìm được một mối làm ăn vừa ý như vậy, rất cảm ơn cô”. Sau khi uống cạn ly rượu với Hứa Bán Hạ, anh ta nói tiếp: “Ngày mai lúc các cô đi qua đó thì giúp tôi hỏi một câu, đầu tư nước ngoài vào khu vực khai phát có chính sách ưu đãi gì không?”.
Hứa Bán Hạ mỉm cười nói: “Không cần hỏi, tôi giải đáp luôn vậy. Công ty vốn đầu tư nước ngoài không thể thành lập công ty thương mại nhưng có thể thành lập công ty sản xuất. Có rất nhiều ưu đãi cho công ty vốn đầu tư nước ngoài của anh, khi anh đầu tư vào khu khai phát sẽ được miễn thêm một số thuế. Bên cạnh đó, hiện nay nhà nước rất khắt khe trong chính sách ưu đãi về thuế của khu khai phát, một số chính sách ưu đãi sẽ không đảm bảo hoàn thuế cho anh, tiền hoàn thuế sẽ chỉ được hoàn lại về tay anh vào cuối năm thứ hai nhưng lại có nhiều thủ tục, có thể không nhận được ưu đãi như chính sách của công ty tài trợ nước ngoài của bên các anh. Nếu sếp Triệu muốn thành lập công ty sản xuất, tốt hơn nên chọn những nơi có giá đất rẻ, giao thông đi lại thuận tiện”.
Sau khi nghe xong, tất cả mọi người đều cười, Phùng Ngộ còn cười lớn hơn: “Tiểu Hứa, sao cô có thể biết rõ những chính sách này vậy, rốt cuộc công ty của cô đăng ký ở đâu? Chiếm được bao nhiêu lợi ích của quốc gia rồi?”.
Triệu Lỗi cũng tươi cười nói: “Tiểu Hứa, sau khi nghe cô nói xong, tôi không có bất kỳ câu hỏi nào, nếu sau này có vấn đề gì về chính sách, tôi cũng sẽ không liên hệ với Hiệp hội Doanh nghiệp Đầu tư Nước ngoài mà trực tiếp liên hệ với cô còn đáng tin cậy hơn”.
Hứa Bán Hạ đắc ý cười, nói: “Kiểu như chúng tôi mở công ty nhỏ, nếu như không hiểu rõ chính sách mà thành thật nộp thuế, vậy không phải là phải uống gió Tây Bắc sao? Chúng ta không trộm thuế trốn thuế nhưng nếu có chính sách thì vẫn phải hưởng thụ!”.
Quách Khải Đông cười nói: “Tiểu Hứa, không ấy đến đại học mở một khóa học đi, những lời này của cô còn hữu ích hơn nhiều so với sách vở”.
Hứa Bán Hạ vội vàng cười nói: “Nào dám nào dám, sếp Quách đừng cười tôi, đây cũng không phải là thời đại Cách mạng Văn hóa, sinh viên phải tiếp nhận sự dạy dỗ của tầng lớp trung nông bần cùng như chúng tôi. Chúng tôi là ba hoa nói chơi thôi, còn những lời giảng của giáo sư người ta đều là đạo lý lớn, không giống nhau đâu”.
Triệu Lỗi nhìn Hứa Bán Hạ cười, còn cô Bao bên cạnh anh ta thì nhếch mép cười. Cầu Tất Chính cười nói: “Tiểu Hứa, cô đúng là dở hơi mà”.
Hứa Bán Hạ cười, việc đáng làm thì phải làm. Lúc lai lịch và giá trị con người của mình không bằng người khác, chẳng lẽ phải làm bộ học theo Quách Khải Đông làm người như vậy? Đừng nói là người khác không thừa nhận, bản thân mình cũng đau khổ. Không bằng cứ tỏ ra dở hơi một chút, hòa nhập tốt với mọi người, trái lại sẽ có nhiều cơ hội hơn.
(Truyện được đăng tại Vouusontrang.com)
Khi những người trong nghề gặp nhau thì thường sẽ nói về thị trường hiện tại, chỉ có Cầu Tất Chính không chen miệng vào được. Mặc dù trước kia ông ta đã từng làm qua vật liệu thép, nhưng đã là cách làm lỗi thời. Hứa Bán Hạ có chút thương hại ông ta, nhưng cũng cảm thấy ông ta quá to gan, không hiểu gì hết vậy mà lại có thể yên tâm giao công việc kinh doanh của công ty cho Quách Khải Đông dối trá này. Kiểu tụ tập này thường giúp Hứa Bán Hạ thu hoạch không ít, nhưng cô phải làm mọi cách mới tìm được cơ hội lắng nghe ý kiến ​​của người trong nghề, trừ khi Phùng Ngộ mang theo cô, đáng tiếc là những cơ hội của Phùng Ngộ cũng chẳng ra làm sao. Cô nhìn ra được, Quách Khải Đông này cũng thực sự có vốn liếng, sự hiểu biết của anh ta đối với con đường nhập hàng xuất hàng, có khi ngay cả Triệu Lỗi cũng không bằng. Nếu mà so thì quan điểm của Triệu Lỗi có chút vĩ mô đối với giai đoạn hiện tại của Hứa Bán Hạ, vẫn là cách nhìn của Quách Khải Đông khéo léo hơn. Nhưng cô vẫn âm thầm ghi lại những lời của Triệu Lỗi rồi âm thầm phân tích nguyên nhân hậu quả, có lẽ sau này sẽ có ích.
Sau bữa ăn, do có việc nên Phùng Ngộ đã rất khéo léo từ chối lời mời đi karaoke của Cầu Tất Chính, mọi người đều tự ra về. Không biết tại sao Hứa Bán Hạ lại thấy trong lòng hơi khó chịu khi nhìn thấy cô Bao lên xe của Triệu Lỗi để về nhà. Có điều Hứa Bán Hạ cũng không quanh co nữa mà lo đưa lão Tống quay về khách sạn, cũng để biết đường tiện cho ngày mai phải đi đón lão Tống. Không ngờ tới Triệu Lỗi vui vẻ đồng ý làm Hứa Bán Hạ khó chịu hơn nữa, chỉ sợ là tên họ Triệu này còn ước nhanh chóng được ở riêng với cô Bao ấy chứ?
Nhưng cô tin rằng sau trận chiến này, vị trí của cô trong lòng Triệu Lỗi sẽ vững chắc hơn rất nhiều. Trên đường đưa lão Tống trở về, Hứa Bán Hạ thầm suy nghĩ, mình để ý Triệu Lỗi như vậy, có phải là có ý gì khác hay không? Nhưng dáng vẻ của tên nhãi này đúng là đủ để lên bục, nhìn trông rất hài hoà thoải mái, hơn nữa còn chưa nói đến địa vị.
Lão Tống và Triệu Lỗi cũng chỉ quen biết nhau sơ sơ, còn Hứa Bán Hạ mới đi theo chạy vặt một ngày thì đã xem Hứa Bán Hạ như người thân. Vì Hứa Bán Hạ nhạy bén nhanh nhẹn hơn Triệu Lỗi nhiều, còn nghĩ giúp ông ta tìm bến tàu hay kho hàng nào thích hợp. Lão Tống cũng không biết tại sao một cô gái béo như vậy có thể quen biết bao nhiêu người. Kể ra thì có biết bao nhiêu là bạn thân, bạn học cũ, đi mở rộng đi làm thủ tục thì đều được bật đèn xanh. Có lẽ là do chủ trương đầu tư làm tốt, cầu cảng, kho hàng, văn phòng tương lai đều bất ngờ hợp ý của lão Tống. Còn hợp đồng linh tinh nào mà lão Tống giải quyết không được thì đều giao cho Hứa Bán Hạ xử lý. Đột nhiên, ông ta phát hiện ngày mai trở lại trụ sở thì có thể nói là chiến thắng trở về, chỉ cần đắc ý ngạo nghễ mang đồ vật này kia tới trước mặt sếp lớn là được. Cho nên tận sâu trong đáy lòng ông ta rất biết ơn Hứa Bán Hạ.
Nhiệm vụ sáng mai đưa lão Tống đến sân bay là do Hứa Bán Hạ đã cạnh tranh với Triệu Lỗi trong buổi tiệc tối, 8 giờ lão Tống sẽ lên máy bay, chắc có lẽ Triệu Lỗi sẽ không đến vì đã vui vẻ giao lại cho Hứa Bán Hạ. Mà hiện tại với Hứa Bán Hạ mà nói thì cũng không sớm lắm, bình thường thì cô đã ra ngoài tập thể dục được hơn nửa tiếng. Không biết lão Tô sẽ nghĩ gì với sự vắng mặt của cô.
Gần đây, Đồng Kiêu Kỵ bận rất nhiều việc, anh ta dùng hơn phân nửa thời gian ở trong xe, bởi vì cảm thấy mình không thể phụ sự kỳ vọng của lão Đại đối với mình. Ngoại trừ mối làm ăn bên ngoài mà Hứa Bán Hạ giúp thì anh còn tự mình kéo thêm hai mối, hình như gần đây hai chiếc xe có xu hướng rất bận rộn.
Vất vả một ngày rồi thức dậy, anh ta vội vàng lái chiếc Santana cũ vốn thuộc sở hữu của Hứa Bán Hạ từ chỗ Tiểu Trần đến chỗ Bán Hạ. Sáng sớm, Hứa Bán Hạ thu dọn đồ đạc xong xuôi, sau đó vui vẻ dắt một chú chó con xuống lầu. Cô vừa thấy Đồng Kiêu Kỵ thì mỉm cười: “Làm sao vậy, hiếm khi có một ngày thoải mái sao không ôm máy lạnh mà ngủ đi?”.
Tuy Đồng Kiêu Kỵ hay nịnh bợ nhưng biểu hiện trên mặt lúc nào cũng rất lạnh lùng, chỉ cười mỉm mà thôi, cho dù có gặp lão Đại cũng sẽ không cười tươi lên bao nhiêu, bởi vì lông mày rậm nên đã che khuất ánh mắt đầy nhiệt tình kia.
“Tiểu Trần nói, nếu phụ nữ có ý định giảm béo chắc chắn là bị đả kích rồi”.
Hứa Bán Hạ vươn vai, phản bác nói: “Tôi là phụ nữ sao? Cũng không có ai coi tôi là phụ nữ”.
Đồng Kiêu Kỵ không duỗi người mà là khoanh tay đứng ở bên cạnh, nói ngắn gọn: “Không có”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Nói thật với cậu, cậu và Tiểu Trần vốn là chịu trách nhiệm thu mua phế liệu, tôi cũng không cần phải ra mặt. Tuy rằng cậu còn trẻ tuổi nhưng cũng đủ nhanh nhạy, ai lộn xộn là rút dao, làm gì có ai ác bằng cậu. Có cậu trông coi thì mấy tên oắt lưu manh sẽ không dám làm bậy. Cậu vào đó rồi, Tiểu Trần thì mặt quá non, một người khó mà chống chọi lại, chỉ còn tôi ra mặt. Cậu nói xem đám lưu manh kia sẽ phục một thằng mặt non hay một đứa con gái đây. Do tôi béo như vậy họ mới không xem tôi là phụ nữ. Bây giờ cậu ra, tuy rằng không đến chỗ của Tiểu Trần, nhưng tên của cậu ở đó thì so với con sư tử đá giữ cửa còn tốt hơn. Tôi còn béo như vậy làm gì? Dù sao tôi cũng xuất thân từ gia đình trung y, làm sao không biết béo có bao nhiêu cái hại?”. Cô vừa chạy vừa nói.
Đồng Kiêu Kỵ thầm nghĩ, dù trước đây chị trẻ nhưng đâu có non nớt, mặt mày khí thái hào hùng. Mặc dù cũng có chỗ động lòng người nhưng vẫn còn cách tiêu chuẩn một chút, còn lâu mới béo trắng mũm mĩm đáng yêu như hiện giờ.
“Béo à, chị đúng là dám hạ quyết tâm. Con gái bình thường chỉ hơi tăng một cân thôi cũng đã kêu gào với cả thế giới”. Hứa Bán Hạ chỉ cười không đáp, chạy khỏi khu phố nhỏ mới hung dữ nói: “Tôi có thể béo lên nhanh thế, nhưng giảm béo cũng nhanh không kém!” Đang nói thì trong đầu bỗng hiện lên thân hình mảnh mai của cô gái họ Bao có mặt với Triệu Lỗi đêm đó.
(Truyện được đăng tại Vouusontrang.com)
Mặc dù Đồng Kiêu Kỵ không đáp, nhưng trong lòng đã xác định, thủ đoạn của Hứa Bán Hạ rất tàn nhẫn quyết liệt, cô đã muốn làm gì thì sẽ loại trừ hết khó khăn nguy hiểm. Giảm cân sao? Dễ như trở bàn tay mà thôi.
Hứa Bán Hạ chạy được một lúc thì bỗng nhiên hỏi: “A Kỵ, hai chiếc xe này của cậu thật sự không đủ à? Hay để tôi sắp xếp thời gian xuất phát luôn, thấy thế được hơn không?”
Đồng Kiêu Kỵ bảo: “Vậy là được rồi. Hôm trước còn bị sếp Quách mắng một trận, nói bên mình làm chậm trễ bên họ”.
Hứa Bán Hạ “hừ” một tiếng, cười nói: “Người khác mắng thì cậu nên nghe. Còn Quách Khải Đông này à, coi như gió thoảng bên tai đi, tìm đâu được nơi nào có tiền hoa hồng cao như bên mình? Muỗi đã có chân ắt sẽ đi chích người, anh ta bằng lòng từ bỏ miếng thịt béo bở chúng ta cho à? Cứ làm qua loa thôi, nói mấy lời ngon ngọt chút, nếu có việc ở chỗ khác thì cứ chạy đi làm trước. Yên tâm đi, bình thường xưởng sẽ có mấy ngày tồn kho nguyên liệu, Quách Khải Đông lòng dạ hẹp hòi mới đi mắng cậu. Nhưng mà phải chú ý giám sát lúc anh ta xuất hàng, nếu không bọn nhân viên dưới trướng anh ta sẽ không phục rồi tìm công ty vận chuyển khác”.
Đồng Kiêu Kỵ đáp “Được” rồi lại nói: “Nhưng có những lúc bận quá thì không tới được. Hồi trước có lần em tìm người giải quyết vấn đề xe, nhưng mới được rủ đi mạt chược là tên đó không thèm tới luôn, em đành phải gọi bên Tiểu Trần nhờ hỗ trợ. Cứ tiếp tục thế cũng không phải cách hay”.
Hứa Bán Hạ gật đầu: “Phải, không thể để con ma bài bạc này làm tài xế được. A Kỵ, cậu xem thử, chỗ nào có tài xế vận chuyển nữa không, chúng ta thuê một người về. Cậu nói đúng, cứ tiếp tục như thế không phải cách hay. Chúng ta chỉ có hai xe, không nhận vụ làm ăn lớn được, mà vụ nhỏ thì chẳng đủ nhét kẽ răng, quá nửa vời thì tính là gì, đã làm thì phải làm cho lớn. Tôi thấy lợi nhuận một tháng qua của cậu cũng không tồi, nếu thật sự không đủ thì tôi mua xe second-hand trước cho cậu”.
Đồng Kiêu Kỵ vừa nghĩ vừa nói: “Béo, chúng ta còn nợ tiền một chiếc xe nữa, chuyện mua xe mới cứ từ từ hãy tính”.
Hứa Bán Hạ không hề lo lắng: “Người làm kinh tế nông nghiệp tính toán chi tiêu từng li từng tí, sợ gì thiếu nợ? Có thiếu nợ thì cũng vì chuyện lớn, chỉ cần sản lượng cao hơn lãi suất thì thiếu nợ có là gì. Bây giờ xe đang trong tay chúng ta, bọn họ lấy đi đâu được. Nếu mình chưa có tiền thì cứ xin khất vài ngày trước, nợ được bao nhiêu ngày thì nợ, không nhất định phải trả đúng ngày. Bây giờ cậu xoay sở tốt lắm, chỉ sợ tên lính mới không đến được, nếu không cũng không chỉ đưa cậu hai chiếc xe đi làm việc rồi. Làm cho tốt nhé, khi nào đủ điều kiện thành lập công ty, tôi sẽ vay ngân hàng giúp cậu”.
Đồng Kiêu Kỵ nghe Hứa Bán Hạ thuyết giảng từ nhỏ đến lớn nên đã thành quen mà không cảm thấy lạ, chỉ thấy cô nhìn xa trông rộng. Thế là đáp một chữ “Được” nhanh gọn lẹ.
Hứa Bán Hạ chẳng quan tâm Đồng Kiêu Kỵ đáp ngắn hay dài, bởi lúc nào anh ta chả thế. Trước mặt cô còn tính là nói nhiều rồi đó, nếu đổi lại thành bọn anh em kia thì anh ta chỉ lạnh mặt ậm ừ thôi, người khác nhìn không thấu.
Từ xa, cô trông thấy lão Tô chạy phía trước. Hôm nay lão Tô thấy Đồng Kiêu Kỵ ở đây, liệu có chào hỏi với cô rồi kể mấy chuyện thú vị ở bệnh viện hay không.
“Phải rồi A Kỵ này, tôi thấy chó chăn cừu Đức cũng ổn lắm á. Hôm qua tôi đến trại nuôi chó nhận nuôi hai con khác huyết thống thả ngoài bãi rồi, khi nào cậu rảnh thì qua coi. Cậu, tôi, với Tiểu Trần, mỗi người một con, sau này đi đâu cậu cũng dắt theo nó, thế thì an toàn hơn”. Đồng Kiêu Kỵ cười lạnh bảo: “Béo à, chị lo tên thái giám kia sẽ tìm em gây phiền phức à? Yên tâm đi, tên đó sợ vỡ mật từ lâu rồi”.
Hứa Bán Hạ cười: “Cậu đừng có khinh địch. Cậu thiến mất bảo bối của người ta, đương nhiên người ta hận cậu cả một đời, chắc chắn sẽ tìm cơ hội trả thù. Cũng vì thế mỗi khi ra ngoài chạy bộ tôi phải mang theo Phiêu Nhiễm. Sau này cậu cũng phải đề phòng tên đó. Cậu hay mang nhiều tiền mặt, khó tránh khỏi có kẻ ghen tỵ đỏ mắt. Mình dắt theo con chó chăn cừu Đức, ít ra có thể làm giảm tà tâm của người ngoài”.
Đồng Kiêu Kỵ đáp “Được”, nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại hỏi: “Lúc em ở trong kia, tên thái giám đó có tới gây rắc rối cho chị không?”
Hứa Bán Hạ giận tím mặt nói: “Sau khi cậu đi vào, tôi gọi mấy người anh em đi xe mô tô đến bao vây nhà của anh ta mấy đêm liền xả giận cho cậu, không đến một tuần anh ta đã bị dọa cho sợ không thấy bóng người đâu, nghe nói là đi Quảng Đông rồi. Nhưng bây giờ chúng ta ở ngoài sáng, anh ta ở trong tối, lỡ như lúc nào đó anh ta lặng lẽ trở về… Cái đầu của người này rất giỏi, gặp phải chuyện rủi ro thì tâm tư cũng không mềm yếu như trước nữa, chúng ta vẫn nên cẩn thận là hơn”.
Đồng Kiêu Kỵ nhìn gương mặt tức giận của Hứa Bán Hạ một cái, từ khi anh ta ra ngoài, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người hiền lành như đất lúc nào cũng tươi cười là Hứa Bán Hạ không cười. Cũng khó trách, trước kia cô yêu cái tên thái giám kia nồng nhiệt đến như vậy. Cho dù tên thái giám kia khiến cô mất mặt trước mọi người, mang theo cô gái khác trái ôm phải ấp khiến Hứa Bán Hạ tức đến nỗi lật bàn. Cô vốn dĩ không thèm so đo với tính toán với cô gái kia mà chỉ chỉ tay vào tên thái giám kia nói từng chữ một, chửi mắng anh ta sẽ không chết không yên. Lúc đó tên thái giám kia nói mấy lời mềm mỏng là được rồi, cứ mượn hơi rượu chửi thậm tệ Hứa Bán Hạ là đồ ‘đàn ông’ nhạt nhẽo không hiểu chuyện đời. Điều này mới chọc Hứa Bán Hạ nổi máu nóng lên, ra tay đánh tên thái giám ngã xuống đất, Đồng Kiêu Kỵ cũng đá một phát vào người anh ta, tiện tay thiến anh ta luôn. Chuyện này bởi vì quá ly kỳ cho nên lúc đó truyền ra ngoài rất ồn ào. Nhưng các anh em nghe xong đều dựng ngón tay cái lên nói hay. Tuy Đồng Kiêu Kỵ bởi vì chuyện này mà vào tù, nhưng cũng bởi vì chuyện này mà địa vị trên giang hồ của anh ta vững chắc hơn. Mới ra ngoài được mấy ngày đã cảm nhận mọi người ai cũng coi anh ta như đại ca. Đương nhiên cũng liên quan tới việc anh ta được Hứa Bán Hạ dìu dắt, trong tay có tiền.
Biết Hứa Bán Hạ nhắc đến chuyện này thì trong lòng chắc chắn không vui vẻ, cho nên Đồng Kiêu Kỵ không dám nhiều lời, chỉ đơn giản nói: “Được, trưa mai em đi ra bãi luôn, cũng đang muốn đi trả xe cho Tiểu Trần”.
Hứa Bán Hạ chỉ ‘ừ’ một tiếng, không nói chuyện, chuyện tên thái giám kia khiến cô rất mất mặt, nhưng cũng tăng thể diện cho cô. Trước mắt, trên giang hồ đều biết người tên Hứa Bán Hạ này trên người có võ, thủ đoạn còn rất độc ác cho nên người quê biết được cũng rất cung kính với cô.
Hứa Bán Hạ không nói chuyện, Đồng Kiêu Kỳ đương nhiên cũng không nói chuyện, hai người giữ im lặng bước đi. Đến tận khi gặp lão Tô trên đường về, lớn tiếng chào từ phía xa. Đồng Kiêu Kỵ thấy Phiêu Nhiễm khẽ kêu lên, chạy về phía người đàn ông có vẻ ngoài chả ra làm sao cả, nghĩ người đàn ông này có lẽ là thân quen với Hứa Bán Hạ nên không khỏi chú ý đến người anh ta nhiều hơn một chút.
Nhìn thấy lão Tô, Hứa Bán Hạ tự động thu hết cảm xúc trên mặt lại, chạy đến qua đón lão Tô cười nói: “Hôm nay nói anh là chuyên ngành gì được không?”.
Lão Tô vừa nhìn thấy Hứa Bán Hạ, cười vui vẻ nói: “Không nói, trừ khi cô nói vì sao cô ghét bác sĩ trước. Nếu không tôi vừa hay ở trong chuyên ngành mà cô ghét nhất thì không phải tự dưng nhiều thêm một kẻ thù sao?”.
Hứa Bán Hạ cười gian xảo nói: “Thực ra anh không nói tôi cũng biết, anh chắc chắn là bác sĩ thú y, chẳng trách bây giờ Phiêu Nhiễm thích anh như vậy”.
Lão Tô chẳng hề để ý nói: “Nói linh tinh, làm gì có bác sĩ thú y nào mà học tám năm mới tốt nghiệp?”.
Hứa Bán Hạ chỉ cong mắt cười: “Lão Tô, thực ra bác sĩ thú y không có gì là không tốt hết, bây giờ các cô gái xinh đẹp ai cũng thích thú cưng, chỉ cần anh có bản lĩnh chữa trị, chăm sóc được cục cưng của bọn họ, bọn họ còn không xem anh như người nhà sao? Lão Tô à, làm không tốt thì chuyện hôn nhân của anh sẽ bị huỷ hoại bằng nghề nghiệp của anh đó. Haiz, không ngờ dáng vẻ thành thật này của anh, thật ra là gian xảo nhất, lúc chọn chuyên ngành khi thi đại học thì phải suy nghĩ kỹ kế hoạch tán gái sau này chứ. Ha ha ha”. Hứa Bán Hạ nghiêm túc chọc ngoáy lão Tô.
Lão Tô bị tức đến nỗi dáng đi cũng không vững chắc, phủ nhận lần nữa: “Tôi đã nói với cô rồi tôi không phải bác sĩ thú y, không tin hôm nay cô đi Bệnh viện u bướu số 2 mà xem, tôi đang…” Nói xong mới phát hiện bị cô Béo này lừa nói ra mình học chuyên ngành gì, nghiêng mặt nhìn chằm chằm vào Hứa Bán Hạ chán nản không thôi, sao già rồi mà vẫn bị cô kích động dễ dàng như thế?
(Truyện được đăng tại Vouusontrang.com)
Đồng Kiêu Kỵ ở bên cạnh nghe cảm thấy rất buồn cười, biết là Hứa Bán Hạ lấy người kia làm trò tiêu khiển.
Hứa Bán Hạ thấy thế, cười hi hi coi như không nhìn thấy lão Tô tức giận, vừa đi vừa nói: “Giỏi đấy. Vậy mà lại là chữa trị u bướu, giỏi đấy. Còn may, không phải là trung y mà tôi ghét nhất”.
Lão Tô rất xúc động nói: “Ai mà bị cô ghét, tôi nghĩ người đó là người xui xẻo nhất”.
Hứa Bán Hạ cười nửa đùa nửa thật nói: “Đó là đương nhiên rồi, tôi sẽ thả Phiêu Nhiễm đi cắn người đó”.
Lão Tô cười nói: “Vậy thì tôi không sợ đắc tội cô nữa, bây giờ Phiêu Nhiễm và tôi là bạn bè”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Nói anh là bác sĩ thú y anh còn không nhận, những người bình thường làm gì có bản lĩnh được như anh, dăm ba câu nói đã dụ dỗ được Phiêu Nhiễm nhà tôi tạo phản đầu quân theo địch rồi. Hay là anh chuyển ngành sang thú y đi, công việc chắc chắn sẽ rất thuận lợi”.
Lão Tô cuối cùng cũng tức quá mà bật cười, nói: “Cuối cùng tôi cũng hiểu, cô đây gọi là phản nghịch tuổi dậy thì. Ha ha, người lớn nói một cô cứ muốn nói hai, chẳng buồn để ý cô nữa”.
Đồng Kiêu Kỵ ở bên cạnh nghe lại bật cười ra trước, lão Đại vậy mà còn có phản nghịch tuổi dậy thì? Nói ra người ta sẽ cười rớt hàm răng mất. Hứa Bán Hạ híp mắt lại nhìn Đồng Kiêu Kỵ khó có lúc cười ra tiếng, dở khóc dở cười nói với lão Tô: “Thứ bảy chủ nhật tôi không chạy bộ nữa, tôi và bạn bè thuê một con thuyền ra biển câu cá”.
Ánh sáng trong hai mắt của lão Tô vụt tắt, nhưng lập tức buồn bã nói: “Thứ bảy tôi phải đi làm, haiz”.
Hứa Bán Hạ không hiểu nhìn lão Tô, hỏi: “Câu cá vui đến thế sao? Sao mà tôi nói cùng đi câu cá, một đám anh em ai cũng hưng phấn nhảy nhót, chẳng lẽ đàn ông đều cầm tinh con mèo hết hả?”. Hứa Bán Hạ nhớ tới ngày lão Tống và Triệu Lỗi nhắc đến chuyện ra biển câu cá, thấy phản ứng của Triệu Lỗi rất nhiệt tình nên mới muốn sắp xếp lần ra biển này. Không ngờ lão Tô cũng sẽ thích.
Lão Tô sốt ruột nói: “Hôm khác tôi cho cô số điện thoại, cô nhớ là sau này có cơ hội như thế này nữa thì nhớ thông báo cho tôi sớm nhất, tôi có thể đổi ca với đồng nghiệp”.
Hứa Bán Hạ trả lời “Được” nhưng trong lòng không hề để ý đến chuyện này, bởi vì cô không muốn để một người bạn không liên quan gì đến công việc của cô trở nên quen thuộc với người trong vòng luẩn quẩn của cô, nếu không thì sau này sẽ không thể rảnh rỗi như này nữa. Sau khi lão Tô chào tạm biệt ở chỗ khúc cua, lúc này Hứa Bán Hạ mới nói với Đồng Kiêu Kỵ: “Người này thế nào? Tôi chạy bộ ở đây, có một người bạn đơn giản như thế, lỡ như có chuyện gì thì có thể có một người chăm sóc”.
Lúc này Đồng Kiêu Kỵ mới hiểu rõ mục đích của Hứa Bán Hạ, không khỏi nói: “Đúng, anh ta tốt ở chỗ anh ta còn là một bác sĩ”. Rồi lại lập tức sửa lời nói: “Nhưng bình thường sẽ không chuyện gì, còn có Phiêu Nhiễm đi theo nữa mà”.
Hứa Bán Hạ mỉm cười nói: “Phòng bệnh hơn chữa bệnh, mất bò mới lo làm chuồng thì đã muộn”.
Đồng Kiêu Kỵ lại khâm phục suy nghĩ tỉ mỉ của Hứa Bán Hạ, đúng là chị ấy làm gì cũng có mục đích mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.