Không Được Vãng Sinh

Chương 50: Ra riêng




Trên sân ga, có ba người đang đứng trong gió lạnh, ở giữa là Hứa Bán Hạ, ​​Đồng Kiêu Kỵ và Tào Anh lần lượt ở hai bên trái phải. Tạm thời Đồng Kiêu Kỵ bị Hứa Bán Hạ kéo qua, thuận thế nghênh đón. Cho nên Hứa Bán Hạ phải giải thích với cậu ta: “Những người tới đây đều là những nhân viên có kỹ thuật tốt, đó là những người có liên quan đến vụ náo loạn ở Nhà máy Đông Bắc mà tôi đã nói với cậu trước đây. Trong số đó, có bảy người trẻ tuổi vừa ra khỏi trại tạm giam là lên xe lửa, nghe nói thân thể họ còn rất yếu. A Kỵ, cậu có nhớ mùa hè năm ngoái tôi đến đón cậu không? Ha ha. Một ngày nào đó, phải là chuyện của năm trước”.
Đồng Kiêu Kỵ đã biết Hứa Bán Hạ và Triệu Lỗi đang yêu nhau, trong lòng cậu luôn cảm thấy may mắn, nếu đầu năm Triệu Lỗi không gặp phải những tình huống tréo ngoe kia, có lẽ Hứa Bán Hạ sẽ không có được kết quả tốt. Bây giờ nhìn thấy cô luôn tươi cười, cậu cũng thấy vui lây. Nghe Hứa Ban Hạ nhắc đến chuyện mùa hè năm ngoái, cậu không nhịn được cười: “Chị đã tống em vào khách sạn, nếu em nói với sếp Triệu không biết anh ấy sẽ nghĩ gì đây. Nhưng chị đừng nói với con Mèo Hoang, cô ấy sẽ liều mạng với em đấy”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Cậu sợ cái gì? Thậm chí Triệu Lỗi đã từng nhìn thấy tôi với mấy “con vịt”, anh ấy cũng đâu phải là cậu bé ngây thơ. Chị nghi Quách Khải Đông đã nói cho anh ấy biết chuyện của Thái Giám. Chuyện của cậu thì khi nào tôi không muốn sống nữa rồi sẽ nói với con Mèo Hoang”.
Đồng Kiêu Kỵ cười một tiếng, đột nhiên nói: “Tối hôm qua có người báo Thái Giám đã về nhà, em còn chưa kiểm tra gì, chị có ý kiến ​​gì không?”.
Nghe vậy sắc mặt Hứa Bán Hạ lập tức trầm xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tết năm 2002 là vào tháng 2. Xem ra Thái Giám ở bên ngoài làm việc không tốt, sau tết mới có thể về nhà. A Kỵ, anh ta hận cậu nhất thì hận tôi thứ hai, lúc đầu chúng ta cũng không quan tâm anh ta, một tên thái giám, sao có thể ác bằng chúng ta? Nhưng bây giờ Mèo Hoang sắp sinh nở, không thể để sai lầm nào xảy ra. Đừng đợi anh ta đứng vững gót chân ở nhà, nếu không có việc gì thì tìm cách đuổi anh ta đi ngay lập tức, tốt nhất là không dám về nhà nữa”.
Nghe vậy Tào Anh sửng sốt, lời nói vụn vặt của Hứa Bán Hạ có thể nghe được rất nhiều thứ, sao cô lại nghe được mùi giống như là giang hồ vậy nha.
Đồng Kiêu Kỵ nghe xong nói: “Ra vậy. Béo, có thời gian thì chị đàm đạo với em chút đi”.
Tào Anh tự giác đi ra xa vài bước, làm bộ ném khăn giấy vào thùng rác, sau đó thì ở nơi đó không đến nữa. Hứa Bán Hạ liếc nhìn cô ta rồi tới chỗ Đồng Kiêu Kỵ: “Tối nay đến chỗ Thái Giám cậu gọi thêm vài anh em đi, đồng thời mang theo thanh đao năm xưa mà cậu đã đúc cho anh ta. Bảo các anh em bớt nói chút, đi đừng để lại cái gì, chúng ta bây giờ nhà lớn nghiệp lớn không rảnh đâu mà chơi với Thái Giám. Lát nữa tôi sẽ đi đón mấy người ở Đông Bắc, có lẽ sẽ bận cả ngày. Có phải cậu muốn nói chuyện ra riêng không?”. Lúc này, tiếng xe lửa đã vang vãng ở đằng xa, quay đầu nhìn lại, còn chưa thấy đầu xe xuất hiện.
Khi Đồng Kiêu Kỵ nhìn thấy Tào Anh đã đi xa, cậu ta thoải mái nói: “Béo, đội xe đầu tiên đều là chị ra tiền, sau đó có mua thì một nửa là của chị, nửa còn lại là do số xe trước kiếm được, em chưa có ra một xu nào. Nếu thật sự chị muốn ra riêng, thì mấy chiếc xe này chị lấy đi, em sẽ nói rõ ràng là em làm việc cho chị, thà rằng chị trả lương cho em cao một chút”.
Dù gì thì họ cũng là anh em, khác với suy nghĩ của Cao Dược Tiến, Hứa Bán Hạ hài lòng nghĩ. Lúc này, đầu xe đã xuất hiện, tiếng vang càng ngày càng lớn, Hứa Bán Hạ biết dù có nói gì đi nữa Đồng Kiêu Kỵ cũng sẽ không nhận, trong âm thanh “răng rắc” cô lớn tiếng nói: “Tôi mới thành lập công ty mới có nhiều rủi ro. Nếu có vấn đề, tôi không muốn mất tất cả, mọi chuyện đều phải lo. Đội xe đứng tên cậu, bến tàu cũng do cậu thầu, cậu đã độc lập kinh tế, tiền cậu làm ra cũng là của cậu. Lỡ như tôi có chuyện gì không như ý, còn có thể hỏi mượn cậu. Không cần nghĩ nhiều, số tiền này cậu cứ giữ đi. Anh em chúng ta, nói rõ với nhau là được, không cần viết giấy tờ bảo đảm gì đâu”.Trước mặt Đồng Kiêu Kỵ, Hứa Bán Hạ không muốn để lộ ra ý định của Cao Dược Tiến.
Đồng Kiêu Kỵ cảm thấy cũng đúng, cậu cũng không có gì mà không nói rõ ràng được, khi đi theo Hứa Bán Hạ tìm được toa xe, cậu lớn tiếng nói: “Thôi như vậy đi, để em viết cho chị một tờ giấy, lỡ như sau này có vấn đề gì, con Mèo Hoang và con của em cũng sẽ rõ hơn”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Mèo Hoang sẽ nhìn tới mấy cái này của chúng ta sao? Nhờ bố cô ấy lấy có phải tiện hơn không? A Kỵ, cậu đừng vẽ vời thêm chuyện”. Con tàu chậm rãi dừng lại, ở cửa sổ đã thấy xung quanh Hồ Công có hơn bốn mươi người trong nhóm của họ, bảy người vừa được thả ra và người thân của họ ở bên ngoài, có thêm một vài kỹ thuật viên đã được Hồ Công thuyết phục mà đến. Hứa Bán Hạ chuẩn bị chờ chuyến xe buýt tiếp theo ở ngoài.
Đồng Kiêu Kỵ vẫn kiên quyết nói: “Em vẫn muốn viết, một bản hai tờ rồi đi công chứng mới được”.
Hứa Bán Hạ mặc kệ cậu ta, cô biết A Kỵ nhất định sẽ viết, nhưng cô sẽ không yêu cầu A Kỵ cầm lại tài sản. Khi chiếc xe dừng lại và mở cửa, hành khách nối đuôi nhau đi xuống, Hứa Bán Hạ đã rất ngạc nhiên khi thấy một số người trong số họ được người đến đỡ. Có lẽ nào những người Tiểu Đao Công bị đối xử tệ hơn cô nghĩ? Hồ Công ôm đứa trẻ đi xuống, Hứa Bán Hạ vội vàng chạy lên cầm lấy hành lý, phía sau là một cậu trai Tiểu Đao và một người thợ dao đang đỡ một thanh niên ăn mặc rách rưới, râu dài xồm xoàn. Trước sự khăng khăng của Hồ Công, cả nhóm trở về ký túc xá trước, sau đó dọn dẹp lại rồi đến bệnh viện.
Gia đình Hồ Công lên xe của Hứa Bán Hạ, ​​những người khác đều lên xe khách, Tào Anh dẫn những nhân viên đi theo sau lên xe sắp xếp cho họ. Trên đường đi, Hứa Bán Hạ bắt đầu giải thích tình hình của ký túc xá: “Tám ngôi nhà có ba phòng ngủ và hai phòng khách đều thuộc cùng một khu. Bảy ngôi nhà mỗi người một phòng. Ai độc thân thì trước chen với mấy phòng còn lại. Các phòng đều có đồ dùng cơ bản ở trong đó. Vì thời gian hạn hẹp, Hồ Công bà nhìn xem còn thiếu cái gì không, nếu có bà cứ nói thẳng với Tiểu Tào bà vừa gặp lúc nảy, không cần khách sáo”.
Hồ Công ngồi ở phía trước ôm đứa bé trong tay, con nít luôn đầy thích thú khi đến nơi ở mới, luôn miệng oa oa không ngừng, mẹ nó ở phía sau nhìn nó. Hồ Công trông có vẻ mệt mỏi, nhưng tâm trạng có vẻ khá tốt, giờ phút này Hứa Bán Hạ biết bà đang rời xa quê hương, tâm trạng sẽ không quá tốt, có thể là giả vờ để Hứa Bán Hạ không khó xử. Hồ Công mỉm cười nói: “Tiểu Hứa, cháu đã thu xếp ổn thỏa, những cái khác chúng tôi có thể tự lo được, không thể luôn làm phiền mọi người”.
Hứa Bán Hạ cố tình nghiêm mặt, nói: “Hồ Công và mấy nhân công thợ dao, mọi người đã đến địa bàn của cháu, thì phải nhận thịt nhận cá của cháu. Mọi người phải chuẩn bị tâm lý làm việc 24/24, không ai bị bỏ qua đâu”. Nói xong cô cười, ngay cả mấy nhân công thợ dao nhỏ cũng bật cười khi nghe thấy, Hồ Công nhịn không được mà đánh nhẹ cô một cái, để cô không nói lời khách sáo. Lập tức Hứa Bán Hạ cười hì hì nói: “Hồ Công, nhân viên kỹ thuật của cháu chỉ mới là hai ba con mèo con. Bà phải tiến cử cho cháu một bộ phận kỹ thuật quản lý tốt để sau này còn lắp đặt thiết bị, nếu không cháu phải nhờ bà ra trận”.
Hồ Công cười nói: “Chuyện này bà đã nghĩ giúp cháu rồi, không nâng ai bỏ ai, bà sẽ đề cử Tiểu Đao Công của bà. Khi còn ở trong nhà máy, nó đã hoàn toàn chịu trách nhiệm về kỹ thuật. Mọi người đều nghe lời của nó”.
Hứa Bán Hạ không ngờ rằng Tiểu Đao Công này đã là nhân viên kỹ thuật tiêu biểu, lại may rồi đây là tài năng hiếm có nha, cô vui mừng khôn xiết nói: “Vậy sao, vậy thì tốt quá rồi. Không biết anh ta biết lái xe không. Cháu sẽ đưa riêng cho anh ta một chiếc xe, còn để đưa đón kỹ sư đi làm thì cháu cũng đã mua một chiếc minibus rồi. Nhà máy của tôi ở gần biển và hơi xa thành phố một chút. Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là mọi người hãy nghỉ ngơi thật tốt đi. Nếu có vấn đề gì thì đợi đến khi sức khỏe tốt hơn rồi hãy nói. À, Hồ Công, chuyển phát nhanh trước đó của bà còn chưa đến, Đồ Hồng đã gửi bài báo anh ta viết cho cháu, chờ về nhà rồi cháu sẽ cho bà xem, chắc chắn bà sẽ rất hứng thú đấy”. Lúc cầm kiện chuyển phát nhanh Đồ Hồng gửi tới cô cũng chưa mở ra, gọi thẳng cho Đồ Hồng nói tin mấy người ở Đông Bắc sắp đến, cô không ngờ rằng Đồ Hồng nói rằng anh ta đã có bản nháp, thế là Hứa Bán Hạ gọi anh ta gửi tới cho cô xem một chút, trong lòng cô âm thầm tin tưởng suy đoán của Triệu Lỗi, chắc chắn Đồ Hồng còn có mục đích khác chứ không chỉ đơn giản gửi tới cho cô xem như vậy. Nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng biết ơn Đồ Hồng vì đã giúp cô tìm kiếm thiết bị. Cho nên bưu kiện này cô còn chưa mở ra, bỏ vào một cái túi lớn rồi khóa trong két sắt, cũng sẽ không gửi cho Đồ Hồng. Để tránh liên quan tới cô, không thể để cho những người kia suy nghĩ đến mình nên Hứa Bán Hạ đã làm những người kia nghĩ mình là tay chân của Đồ Hồng. Ai biết được loại người ở thế giới ngầm này sẽ làm ra chuyện gì, dưới sự cố tình trấn áp của đám Đồ Hồng.
Trên đường đi, Tiểu Đao Công nghe mẹ nói Hứa Bán Hạ rộng lượng thế nào nhân nghĩa ra sao, ​​nhưng anh ta lại không tin lắm, anh ta cảm thấy rằng đôi mắt của cụ bà đã già rồi, một phụ nữ thì có khả năng cỡ nào cơ chứ. Nhưng bây giờ có thể ra khỏi trại mà không bị tội đã là chuyện tốt, có chỗ ở cũng là một điều tốt, chuyện khác thì để nói sau đi. Khi xuống tàu, nhìn thấy Hứa Bán Hạ tuy mập mạp nhưng lại lanh lợi lời ít ý nhiều, trông cũng rất quyết đoán, khác hẳn với hình tượng người tốt mà mẹ anh ta nói, lúc này mới có chút nhẹ nhõm. Giờ phút này, nhìn thấy cô lên xe thì lại sắp xếp mọi chuyện rất đơn giản mà ổn thoả, thậm chí chuyến đặc biệt cũng nói, trong lòng anh ta tự nhủ, đúng là rất quyết đoán, anh rất thưởng thức cho nên không thể không khách sáo: “Sếp Hứa, không cần phải quá đặc biệt đâu, tôi ngồi xe van cùng bọn họ được rồi. Chờ sau này làm được việc rồi thì cô lại thu xếp nữa”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Ngồi chỗ nào thì quyền lợi hay phúc lợi đều phải tương xứng, nó là chuyện hiển nhiên thôi. Xe riêng là quyền lợi của Tiểu Đao Công mà thôi. Còn sau này anh có ngồi chiếc xe này được lâu hay không thì phải xem năng lực của anh rồi”.
Ngay lập tức Tiểu Đao Công nhận ra sức nặng của lời nói này. Anh ta cảm thấy được ân uy của Hứa Bán Hạ, khác với lời nói của mẹ anh là người hiền lành dễ gần gũi. Đây là thái độ mà một doanh nhân nên có, trái lại anh ta lại thích bộ dạng này. Lập tức nói: “Tôi sẽ không phụ lòng sứ mệnh này”.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Hứa Bán Hạ vang lên, khi cô cầm lên, thì ra là phía Đông Bắc, cô làm động tác im lặng rồi mới trả lời. Người bên kia nói: “Bốn mươi lăm người đã giao đến tay cô rồi, trái lại cô rất khách sáo, cầm đồ tốt như vậy đến nghênh đón bọn họ”.
Trong lòng Hứa Bán Hạ lạnh lẽo, đúng là bên kia đã cho người theo dõi, không biết có thuê xe đuổi theo ở phía sau hay không. Lập tức mỉm cười nói: “Hộ tống mấy anh em vất vả, có cần anh em của tôi ra mặt thiết đãi vài ngày hay không?”.
Người kia nói: “Cô đã giúp tôi dẫn hổ rời núi, đuổi đi được mấy lão già khó đối phó. Chuyện sau này, cô chỉ cần thay tôi điều khiển bọn họ, đừng để bọn chúng nói nhảm ở khắp nơi. Còn nữa, tết năm nay tôi không muốn thấy họ ở Đông Bắc”.
Hứa Bán Hạ mỉm cười nói: “Anh có thể cho vài anh em tới để xem tình huống của chúng tôi, là thế ngoại đào viên đấy”.
Người đàn ông kia đương nhiên hiểu rằng thế ngoại đào viên mà Hứa Bán Hạ nói là cách ly với thế giới bên ngoài, lập tức ha ha cười nói: “Tôi tin cô vì đây là ý của cô. Sau này, hãy đến Đông Bắc tìm tôi”.
Hứa Bán Hạ vừa ngắt máy, thì gọi cho Tào Anh: “Tào Anh, anh bảo mấy vị khách lớn đi thẳng đến nhà máy đi, không cần đến ký túc xá trong thành phố. Anh giải thích với bọn họ một chút, có việc gấp, tôi sẽ giải thích với bọn họ sau”. Sau đó, một lần nữa được gọi đến Đồng Kiêu Kỵ: “A Kỵ, có người ở Đông Bắc đến theo dõi, đợi đến tôi sẽ đưa thẳng mọi người ra bãi biển, tạm thời không tiết lộ ký túc xá ở thành phố. Cậu tìm anh em nào đó thông minh chút nhìn trên đường xem. Xem có chiếc xe nào đang theo dõi mình không, xem thử cuối cùng là chiếc xe nào đang theo dõi mình, cậu bảo bọn họ chạy gần theo dõi thôi, đừng gây xung đột. Tôi sẽ giải quyết sau”.
Ở bên cạnh Hồ Công nghe vậy thì sắc mặt đã thay đổi, thấy Hứa Bán Hạ để điện thoại xuống, Hồ Công cẩn thận hỏi: “Bọn họ đi theo sao?”.
Hứa Bán Hạ gật đầu nói: “Không sao, đây không phải là địa bàn của họ. Nhưng hãy đến nhà máy bên bờ biển của tôi để lánh tạm. Tôi nghĩ không nên để họ biết nơi ở của mọi người, kẻo sau này lúc nào họ cũng có thể sai người không đàng hoàng đến hỏi thăm. Nhà máy bên biển của tôi tương đối hẻo lánh, ít xe qua lại, nếu không phải là xe hàng đi theo chúng ta, thì chắc chắn đó là chiếc xe theo dõi, chỉ cần liếc qua là có thể thấy ngay, tôi sẽ cho người tiếp cận bọn họ để chúng ta trở về ký túc xá, đừng lo lắng, chuyện tốt thì hơi gian nan một chút”.
Tiểu Đao Công nói: “Mẹ, con nói rồi lúc nói chuyện trên tàu chúng ta phải cẩn thận. Mẹ thấy không? Đúng là có người theo dõi chúng ta. Sếp Hứa, tôi nghĩ họ tới xem chỗ của chúng ta rồi đi, không ở quá lâu đâu”.
Hứa Bán Hạ thấy đầu óc của Tiểu Đao Công sáng suốt, trong lòng cô vui mừng, cười nói: “Bọn họ muốn ở bao lâu thì tùy, nếu ngày mai họ không về, tôi sẽ nhờ A Kỵ dẫn họ ra đảo ăn uống no say. Khi say rồi thì nhét họ lên máy bay. Ở đây, chỉ cần tôi biết là ai thì sẽ không để họ cản đường. Nhưng cũng có thể thấy rằng chiến thuật của họ rất thâm hiểm đến mức có đuổi các người ra ngoài, đến mức xem luôn nơi cắm rễ thì mới yên tâm được. Cũng phải thôi họ dựa vào cái gì mà tin tưởng tôi chứ”.
Tiểu Đao Công thở dài nói: “Vậy ra năng lực của bọn họ có thể lớn như vậy”. Trong lòng anh ta biết rõ khoảng thời gian này vẫn phải dựa vào Hứa Bán Hạ để đảm bảo an toàn. Cuộc sống trong đó không dành cho con người, khi được bố mẹ và vợ hỏi anh không nói gì, vì sợ họ khó chịu, bản thân anh ta cũng không nói ra được. Đã vào thì không sao, ra thì không muốn về nữa, cho dù chết cũng không muốn trở về nữa.
Nghe xong Hứa Bán Hạ hiểu ngay Tiểu Đao Công sợ những người đó, cũng tốt, chỉ cần anh ta sợ thì sau này có chuyện gì thì sẽ nói cho anh ta biết, tùy anh ta đi làm công tác tư tưởng thế nào với bố mẹ anh ta, nếu không thì cái gì cô cũng phải nói ra, có người đi làm công tác tư tưởng là tốt rồi. Sau này khi có thời gian thì sẽ nói với Tiểu Đao Công một chút, rằng người kia không muốn thấy bố mẹ anh trở về trong tết này.
Do có người theo dõi nên đã bị trì hoãn và khi đến ký túc xá thì trời đã tối. Nhưng Tào Anh đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình, sớm đã gọi người đến đợi ở cửa, phòng khách rực rỡ ánh đèn, tủ lạnh chất đầy rau củ, giường thì dày cộp nệm chăn, phòng tắm có đầy đủ đồ dùng vệ sinh cá nhân. Nó mang lại cho mọi người một cảm giác ấm áp và được quan tâm. Ngay cả Hứa Bán Hạ cũng thoải mái,vả lại cũng là những người vừa thoát khỏi môi trường khắc nghiệt. Sau đó Tào Anh đưa bảy người đã tắm rửa đến bệnh viện kiểm tra. Hứa Bán Hạ thì ở lại phòng của Hồ Công cùng bọn họ thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn.
Sau bữa ăn, Hứa Bán Hạ ngồi ở đó bật TV lên, giới thiệu với Hồ Công rằng đây là đài của thành phố, một đài, hai đài, ba đài bốn đài, và đó là đài của tỉnh... Bất ngờ cô thấy hình ảnh Ngũ Kiến Thiết ở Hâm Thịnh. Đột nhiên cô im lặng và nhìn kỹ hình ảnh đó trong lòng cô tự nhủ động tác của sếp Tô thực sự rất nhanh, mới có hơn hai tuần, đã quay xong phim, TV cũng đang bật. Đối với Ngũ Kiến Thiết một công ty tầm cỡ như vậy, cuộc phỏng vấn tiêu điểm của CCTV còn có hơi lãng phí, kênh tỉnh thôi là đủ cho anh ta ăn một nồi. Tin rằng các biện pháp tiếp theo của sếp Tô sẽ sớm được thực hiện và cũng sẽ không chỉ dựa vào TV, cái này cũng chỉ mới là lý do dầu để bắt chẹt Ngũ Kiến Thiết. Có trò hay để xem rồi. Cô lập tức gọi ngay cho Phùng Ngộ, kêu anh cũng lên xem đi. Hai người kết nối với điện thoại lúc nào không hay, Hứa Bán Hạ chỉ nghe thấy đầu dây bên kia Phùng Ngộ nói: “Vui đấy”.
Cô để điện thoại xuống, thấy Hồ Công và Tiểu Đao Công nói về chuyện ô nhiễm ở Hâm Thịnh, họ tỏ vẻ phẫn nộ và bận bịu với vẻ mặt nghiêm túc: “Hồ Công, Đao Công, sau này chúng ta sẽ không làm việc như thế. Lợi nhuận à, chúng ta nên hỏi về khoa học công nghệ nhiều hơn. Chúng ta không thể tiết kiệm tiền đầu tư vào bảo vệ môi trường”. Triệu Lỗi, sếp Tô, trước mặt còn có thái độ của Đao Công, Hồ Công, đều làm Hứa Bán Hạ không dám nhắc tới hai chữ “ô nhiễm” này: “Nhà máy vừa rồi được chiếu trên TV, cháu quen với ông chủ của họ, họ đang làm ăn với nhà máy khác của ông ấy. Nhà máy kia làm công tác bảo vệ môi trường cũng chẳng ra sao”. Nói xong mới chợt nhớ tới. tình hình này cũng nên nói với sếp Tô. Ngũ Kiến Thiết liên tiếp có hai nhà máy thì chỉ có tệ hơn thôi.
Mặc dù Hứa Bán Hạ đã xem nhẹ chuyện tranh đấu với Ngũ Kiến Thiết, nhưng khi nghĩ đến ông ta, cô vẫn nhớ đến nỗi nhục năm đó khi Phùng Ngộ mang cô theo để vay tiền Ngũ Kiến Thiết và Triệu Lỗi cũng từng chịu sự sỉ nhục của ông ta. Những cái này cũng đã đủ để cô ra trận lật đổ Ngũ Kiến Thiết, nhưng cũng đủ để thúc giục cô làm một việc đơn giản, đó là gọi điện cho sếp Tô và mô tả ngắn gọn về nguồn ô nhiễm và tình hình ô nhiễm ở công ty mẹ Ngũ Kiến Thiết. Sếp Tô giống như vớ được vàng, ai mà không biết bảo hiểm kép có lợi thế nào? Nhưng Hứa Bán Hạ cô cũng muốn, may mắn thay, đất bồi ở biển đã được đường cặn bã che đi. Nếu không có bàn tay vô hình nào cố ý hại mình thì cô chết thế nào cũng không biết. Sau đó mới nghĩ mà sợ lúc trước làm bậy. Trên đời này có một số chuyện không thể làm, có một số chuyện cứ làm thì cả đời này sẽ không an ổn được.
Sau hai tiếng, bọn Tiểu Đao Công đã trở lại, may mắn là chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi là có thể hồi phục sức khỏe. Nhưng Hứa Bán Hạ biết câu chuyện bên trong, và tin rằng cả đời này vết thương lòng của Tiểu Đao Công cũng không bao giờ khỏi. Mọi người đã được sắp xếp xong xuôi, Hứa Bán Hạ ở lại cũng không làm gì nữa nên đã chào tạm biệt rồi đi. Trên đường đi, cô suy sét nói rõ chuyện ra riêng với Đồng Kiêu Kỵ, đơn giản là nhân cơ hội này cô muốn kiểm toán tài sản của chính mình rồi làm một cái công chứng, lo trước khỏi hoạ về sau. Sau này, cho dù là quản lý tài chính trước kia của Triệu Lỗi có lắm mồm mà nói với Triệu Lỗi, thì cô cũng có lý để nói, chỉ là ra riêng. Mặc dù Hứa Bán Hạ yêu Triệu Lỗi, nhưng không có nghĩa là cô sẽ để một nửa tài sản đứng tên Triệu Lỗi. Việc ký kết thỏa thuận tiền hôn nhân quá tổn thương tình cảm, cô cảm thấy trừ khi Triệu Lỗi đề nghị, không thì cô sẽ không nói chuyện này với Triệu Lỗi.
Đi ra ngoài, ngay lập tức cô gọi điện cho Đồ Hồng: “Bao Cát, hôm mấy kỹ sư công trình ở Đông Bắc đến, tôi đề nghị anh đến xem một chút, có hơi tệ một chút, bảy người kia phải có người đỡ, bây giờ không có ai đỡ nên đi lại rất khó khăn”.
Lúc này, Đồ Hồng không ngờ Hứa Bán Hạ lại gọi điện đến, cười nói: “Cô vẫn còn bận đến bây giờ có phải không? Tôi không đến, tôi nghĩ rồi tết tới thì về miền Nam lấy chút đồ. À, cô xem bài báo của tôi chưa, có gì muốn bổ sung không? Tôi để cô điều tra, đến nay cô còn chưa có câu trả lời”.
Lúc này Hứa Bán Hạ đã đề phòng Đồ Hồng, nghĩ thầm đúng là anh ta sẽ không đến, nên tương kế tựu kế nói: “Hôm nay tôi định đưa bài báo của anh cho mấy người Hồ Công xem cùng với tôi, nhưng gặp phải một số chuyện tiếc là chưa xem được, nếu được thì anh tới hỏi thẳng họ đi anh muốn tài liệu thực tế. Anh biết đấy, lúc đó tôi đang ở trong hang hổ hang sói. Làm sao tôi dám giữ mail của anh trong máy tính trừ khi tôi chán sống quá rồi. À mà, hôm nay kỹ thuật viên từ Đông Bắc tới đây, có hai người được bí mật áp giải tới đây, tôi phát hiện bọn họ ban đêm mới trở về, thật là phách lối, muốn vươn móng vuốt đến miền Nam rồi”. Trong lòng cô tự nhủ, không biết Đồ Hồng nghe mấy lời này có cảm giác gì.
Trầm ngâm hồi lâu rồi Đồ Hồng mới lên tiếng: “Phách lối như vậy à? Nhưng là cũng nằm trong dự liệu rồi, bằng không việc phá bỏ mảnh đất cũng sẽ không ầm ĩ như vậy”.
Hứa Bán Hạ dứt khoát hỏi thẳng: “Bao Cát, nói thật đi, anh định đăng ngay bài báo đó phải không, sau đó sẽ đi về miền Nam để tị nạn? Bài báo này không phải là một luật sư có thể viết được, chắc chắn có kế toán cao cấp tham gia, có phải bọn họ cũng đi tị nạn không? Tôi xin lỗi vì đã để anh hy sinh nhiều đến như vậy, cảm ơn anh”. Hứa Bán Hạ muốn moi ra ân nghĩa của Đồ Hồng nhưng lại sợ anh ta sẽ sinh nghi, chỉ có thể giả vờ mong muốn Đồ Hồng giúp cô một tay, để anh thả lỏng cảnh giác, nói một chút tình hình thực tế cho cô.
Nghe đến nửa đầu thì Đồ Hồng có chút ngạc nhiên, nhưng nghe đến câu cuối thì mới an tâm mà cười: “Cảm ơn cái gì, hiếm khi làm chuyện tốt. Tôi không thích người ta ức hiếp kẻ yếu. Chỗ tôi không sao, trên đường đi về miền Nam ở đâu tôi còn chưa biết nữa. Họ khó mà cử người đến áp giải. Hơn nữa, chúng tôi đều là đàn ông. Béo, cô cũng nên cẩn thận chút. Dù cô không phải là người cung cấp tài liệu, sau tết chúng tôi sẽ đăng bài báo này lên. Chúng tôi đã liên hệ với một biên tập đáng tin. Cô phải cẩn thận sau tết lỡ có chó điên cắn người đấy”.
Hứa Bán Hạ nghĩ cũng còn chút lương tâm đấy, biết nhắc nhở cô chú ý, nhưng thế là Triệu Lỗi đã dự đoán không lầm, Đồ Hồng thật sự có ý đồ khác. Có vẻ như anh ta đã lên kế hoạch đi tị nạn, không chỉ mới nghĩ ngày một ngày hai đâu. Không biết bọn họ làm vậy vì cái gì? Con ruồi không đậu một quả trứng bị nứt, công ty của họ chắc hẳn đã phát hiện ra doanh nghiệp tư nhân có lợi gì rồi. Xã hội nhốn nháo, mọi người đều chạy theo lợi nhuận thôi.
Ngắt máy Đồ Hồng xong, cô gọi ngay cho Triệu Lỗi để báo cáo, Triệu Lỗi cười nói: “Cô gái, đã phục chưa? Vẫn là anh nói đúng mà. À hôm nay sếp Tô gọi điện nói công ty Ngũ Kiến Thiết lên TV. Em thấy chưa?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Thật là trùng hợp. Ngàn năm em mới xem TV một lần, thế mà lại tình cờ thấy cuộc phỏng vấn kia. Anh biết em làm gì không? Em chỉ nói sơ lược về tình trạng ô nhiễm của công ty Ngũ Kiến Thiết cho sếp Tô nghe. Dứt khoát thêm một cái bảo hiểm kép đi”.
Triệu Lỗi cười nói: “Em làm vậy là muốn mạng già của Ngũ Kiến Thiết sao? Nhưng thế này, không biết có bao nhiêu người vừa lòng. Béo Béo, em đừng có ra mặt, à còn, chuyện ở Đông Bắc đã bắt đầu rồi, gần đây em cũng nên chú ý an toàn của mình, lỡ như chó cùng rứt giậu, không kịp cắn Đồ Hồng mà cắn em thì sẽ phiền phức, chuyện này không thể coi thường được. Nếu không được thì đến chỗ anh đi, khi nào anh về nước thì em đến luôn đi, chắc chắn không có ai tìm đến chỗ anh đâu”.
Hứa Bán Hạ thở dài nói: “Em không biết muốn đến chỗ anh không nữa. Chỉ là bọn Hồ Công vừa đến, mọi chuyện mới bắt đầu, em không thể đi được. Tới tết đi, dù sao đến tết em cũng không có chỗ nào để đi”.
“Vậy chúng ta hẹn tết đi, nhanh thôi”. Đúng là nhanh thôi, nhưng với tình yêu cuồn cuộn trong người, khoảng thời gian này xa xôi dằng dặc như cách mấy dải ngân hà.
Dằng dặc chờ đợi, ngày đầu tiên đã làm Hứa Bán Hạ gian nan. Về đến nhà phấn khởi tắm rửa, chơi đô vật, nhưng trong lòng vẫn còn rất nhiều chuyện, sắp thấy sếp Tô giày vò Hâm Thịnh của Ngũ Kiến Thiết, cô có khả năng ngồi yên mặc kệ để kiếm một chén canh không? Bọn Hồ Công đã đến, là khua chiêng gõ trống lập tức triển khai hạng mục nhà máy, vẫn đang tạm thời nghỉ ngơi qua cái tài vụ hàng năm rồi lại nói? Vài năm sau, cô vì Triệu Lỗi mà nghiêng về nhà máy, hay là vì lợi ích tối đa hoá mà thiên về buôn bán? Còn nhiều vấn đề chưa thông, cô phải uốn nắn quan hệ thế nào với Cao Dược Tiến đây, làm sao để chia ra chính xác đội xe với A Kỵ, làm sao để hoàn thiện quản lý thường ngày ở công ty? Còn một vấn đề nhức nhối, có cần thay đổi thân phận hay không, biến mình từ người thấp kém làm ăn nhỏ thành thành doanh nghiệp tư nhân phù hợp với giá trị tinh thần và trách nhiệm của xã hội thì cũng giống như thân chó hình người của Cao Dược Tiến bây giờ? Tất cả suy nghĩ, đều đang hội tụ trước thềm năm mới, Hứa Bán Hạ khó mà có được thời gian nhàn rỗi. Xem ra, cô nên như lời Triệu Lỗi nói, cũng không cần gặp chuyện gì cũng phải làm, không thể ôm khư khư tất cả được, cô cũng cũng phải buông bỏ một ít, lo lắng cái trọng tâm thôi.
Cô muốn tìm người nói chuyện. Nhưng là, Đồng Kiêu Kỵ luôn là người nghe theo sắp xếp, không cùng một cấp bậc với sếp Tô, Phùng Ngộ không ôm chí lớn, nói nhiều trước mặt Phùng Ngộ cũng không tiện, để tránh bị hiểu lầm khoe khoang, còn mấy người anh em khác thì cũng không thể nói chuyện, Triệu Lỗi cũng không có ở bên cạnh. Cô nghĩ đến Cao Dược Tiến, không biết đêm nay lão già điên này có rảnh hay không.
Không ngờ tới Cao Dược Tiến nhiệt tình tiếp điện thoại: “Chào mừng chào mừng nha, chính bao lấy cây tể thái nhỏ hoành thánh, cháu qua đây ăn mừng năm mới với bác này”.
Hứa Bán Hạ đến nơi mới hiểu rõ, lúc cô nghĩ đến Cao Dược Tiến, dường như bình thường Cao Dược Tiến không tìm được người nói chuyện thì cũng nghĩ đến cô, hai người bọn họ ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nói chuyện là vô cùng tận. Cho nên dù can thiệp lẫn nhau hay gây thù gì nhưng quan hệ cũng không đến nỗi tệ. Tất nhiên, chắc là Cao Dược Tiến cũng hiểu được điều này.
Chuyện Hứa Bán Hạ không nghĩ tới chính là, dì Tu cũng ở biệt thự Cao Dược Tiến. Nhìn thấy Hứa Bán Hạ lấy hơi lạnh đi vào cửa, bà ta chào hỏi, rồi xoay người lên lầu.
Hứa Bán Hạ ngồi cạnh Cao Dược Tiến nói: “Có một chuyện cháu nghĩ mãi mà chưa rõ, bác mang dì Tu...”.
Cao Dược Tiến nghe hai chữ “Dì Tu”, lập tức phất tay ra hiệu cô dừng lại: “Đừng nói, chuyện này cháu cũng đừng lo. Trái lại là bác có chuyện muốn hỏi cháu, sau khi trở về có nghĩ muốn mua cái sườn núi nhỏ kia hay không. Cháu có cần đi đàm phán chút không?”.
Hứa Bán Hạ đã đoán được Cao Dược Tiến không muốn nói chuyện của dì Tu, lúc đầu, ném người ta vào lòng bàn tay, người biết chuyện cũng biết chuyện này lớn hay không ổn, cho nên Cao Dược Tiến mới không để bọn con Mèo Hoang biết. Cô cũng hỏi qua thôi, dù sao dì Tu cũng không phải là dì của cô, chẳng là cô thích bất ngờ mà nhéo Cao Dược Tiến một cái thôi: “Cháu cũng muốn nói với bác chuyện này. Tạm thời gần đây không rảnh, vừa mới đưa đội xe ra, như ý của bác đã để A Kỵ đứng tên. Bến tàu vẫn là tên của cháu, chẳng là lấy giá thấp cho A Kỵ thầu, cho cậu ta tự quản lý, sắp xếp như vậy bác hài lòng không?”.
Cao Dược Tiến có hơi xấu hổ, ông đi một vòng vẫn bị Hứa Bán Hạ nhìn ra, đành phải coi như không có gì mà nói: “Béo, tình anh em giữa các cháu, bác nói thì không tiện. À thì cháu lấy đội xe ra riêng cũng được, để sau này bác không chịu nổi Cao Tân Di cầu xin sẽ đầu tư vào đội xe, ra riêng cũng dễ làm việc”.
Hứa Bán Hạ hừ một tiếng, nói: “Sườn núi kia, để cháu nghĩ sau, tạm thời không có hơi sức để lo nó, lại nói nếu không có hạng mục tốt, chính phủ cũng sẽ không dùng lực mạnh như vậy lấy mấy ao cá. Vẫn là bác ra mặt thì được hơn, bác nói đi, cần cháu phối hợp thế nào, bác cứ việc nói. Thời giờ của bác không nhiều, tháng sau cháu bắt đầu dựng nhà máy, đặt thiết bị rồi, sớm thôi con rễ của bác sẽ không có chỗ để xe. Bây giờ cháu với cậu ta đã ra riêng rồi, không thể cho cậu ta chấm mút được nữa, giờ như bác mong muốn đã ra riêng rồi thì chắc chắn bác đã bày biện tốt rồi đúng không?”.
Cao Dược Tiến không ngờ Hứa Bán Hạ lật ngược ván cờ, đành phải nói: “Chuyện này A Kỵ có biết hay không? Trước đó cháu phải báo cho cậu ta biết”.
Hứa Bán Hạ nói: “Khứa mập họ Cao này, bác coi cháu là Ôn Sinh à?”. Đúng là, có thời cơ là chia rẽ tình anh em người ta, không có lại tránh về Hứa Bán Hạ nhận anh em, Hứa Bán Hạ cô muốn cho A Kỵ lợi ích thì đó là chuyện của cô, không phải do Cao Dược Tiến khoa tay múa chân lo. Nhưng cũng có chút đáng ăn mừng, cuối cùng Cao Dược Tiến đã nể mặt con gái mà nhận A Kỵ làm con rể, cũng biết suy nghĩ cho con gái. Cao Dược Tiến cười gượng hai tiếng, như Hứa Bán Hạ đã biết, ông ta lại ra vẻ thì cũng vô ích: “Béo, cháu muốn đá phiền phức sang cho bác à, trước tiên phải chào hỏi đã, vô thanh vô thức mà dựng nhà máy lên, sau này xe nhiều như vậy chỗ đâu mà để đây? Tốt thôi, mảnh đất chỗ sườn núi kia để bác nói, nếu như nói nữa, cháu vẫn làm như hứa hẹn ban đầu đi, dọn đầu kia đi, để tránh chúng ta dựng bến tàu”.
Hứa Bán Hạ thản nhiên nói: “Trễ rồi, cháu đo bản vẽ xong hết rồi, kiến trúc sư cũng bắt đầu làm. Chả là nếu có cách hoà hoãn, bác lấy núi nhỏ lấp ao cá, hai cái đều thông thì cháu chừa lại một mảnh đất trống cho A Kỵ đậu xe, bác cho cháu một mảnh đất mới làm chỗ sinh hoạt, thì mọi người đều vui”.
Dĩ nhiên Cao Dược Tiến cũng không phải là kẻ ăn chay, mỉm cười nói: “Béo, cháu được voi đòi tiên à, bến tàu vẫn đứng tên cháu, chỉ là cháu cho A Kỵ nhận thầu, đương nhiên cháu phải cho nó chỗ tốt đẹp để làm ăn, nếu không thì A Kỵ không có cũng được, chuyển cái bao khác đến bến tàu. Mảnh đất xung quanh bến tàu kia, đương nhiên cháu phải lo liệu rồi”.
Hứa Bán Hạ hãm sâu xuống ghế sô pha cười nói: “Sếp Cao nói buồn cười quá, bến tàu này vốn là cái buôn bán nhỏ mà cháu đã định, vốn quy hoạch trong đó cũng không có nhiều chỗ trống, giá nhận thầu cũng tính toán theo quy mô này, không phải là cháu còn vì bác mà tính toán cẩn thận sao, vậy mới chịu lùi một bước, mang khu sinh hoạt dời ra bên ngoài, còn chỉ trích cháu chiếm lợi ích của bác, vật tốt thôi, cháu không chiếm lợi của bác, chừa cho bác một con đường theo như quy hoạch của bác, bác đừng có thừa dịp mà nhận thầu bến tàu khác đấy, trời cao biển rộng, bác muốn chọn cái nào thì chọn”. Cô giương mắt lên trông thấy bóng người ở cầu thang loé lên, cô nghĩ thầm dì Tu len lén làm gì, liên quan đến dì ấy sao?
“Bác cõng rắn cắn gà nhà, hôm nay không chào mừng cháu tới đây”. Cao Dược Tiến không có cách nào ném một câu “không thèm nói chuyện”, bởi vì chuyện này liên quan đến con gái con rể, bây giờ ông ta và Hứa Bán Hạ đều kèm lẫn nhau. Thấy rồi bàn nữa thì cũng phải là nhà nào cắt đất bồi thường, hạ nhiệt chút, ông ta chỉ thoáng giả một chiêu, rời khỏi chiến trường mà cười nói: “Chuyện này chúng ta nói nữa thì vẫn còn sớm, còn không biết có thể lấy được mảnh đất bên sườn núi nhỏ kia được không nữa. Hơi lạnh rồi, bác đi mặc thêm cái áo cái”. Rồi vội vàng lên lầu, coi như kết thúc cuộc trò chuyện này.
Chợt nghe bên ngoài “Phanh” một tiếng, ngay lập tức có tiếng pháo vang lên như đậu rang lốp ba lốp bốp, rơi xuống đất nhìn ở cửa sổ lớn, ánh sáng lấp lóe trên bầu trời đêm trong rất đẹp mắt. Hứa Bán Hạ tỉnh người lại nhìn thời gian, đúng là đã điểm 0 giờ rồi. À, năm mới, lại một năm vui sướng đau khổ đã qua, chỉ mong mọi chuyện trong năm mới đều thuận lợi. Lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên: “Cô gái, em chưa ngủ sao? Đúng lúc, cùng em bước qua năm mới”.
Khi Cao Dược Tiến xuống nhà, nhìn thấy Hứa Bán Hạ núp ở một gốc sô pha, cầm điện thoại thì thầm gì đó, không cần phải đoán là trai đẹp họ Triệu. Nhắm mắt làm ngơ ra ngoài nhìn pháo hoa cho rồi. Trên lầu chị Tu của ông ta đang đứng xem pháo hoa một mình. Cùng một tràng pháo hoa, nhưng tâm trạng lại khác nhau. Cuối cùng nhìn qua đã thấy Hứa Bán Hạ nói chuyện xong, Cao Dược Tiến cứng người lại, vội vàng đi vào nhà, không ngờ chuông điện thoại của Hứa Bán Hạ lại vang lên, Cao Dược Tiến nhịn không được nói: “Phiền vậy”.
Hứa Bán Hạ mỉm cười nói: “Duyên tốt không được à”. Nhìn vào điện thoại, là A Kỵ, lúc này cô mới nhớ tới hành động tối nay, vội hỏi: “Sao vậy?”.
Đồng Kiêu Kỵ nói: “Vài tiếng pháo vang lên trong đó là anh em của chúng thả. Chúng anh em đá văng cửa sân bọn họ để đi vào phòng, Thái Giám sợ đến nổi mặt không còn miếng máu, cũng đã chịu hừng đông sẽ đi ngay. Đao gì cũng không cần để lại cho anh ta”.
Nghe vậy Hứa Bán Hạ không nhịn được cười nói: “Cái ý đốt pháo này là của ai vậy, phải khen thưởng cậu ta mới được. Làm tốt lắm. Nói anh em tiếp cận, nhất định phải nhìn anh ta lên xe lửa đi mới được. Thái Giám cũng không còn dùng được nữa. Tôi đang nói chuyện với bố con Mèo Hoang”.
Đồng Kiêu Kỵ nói: “Con Mèo Hoang nói không cần khách sáo, khách sáo với người này là có lỗi với mình”.
Nghe được Hứa Bán Hạ bật cười, nói: “Cậu ngủ sớm đi, tôi hiểu rồi”. Ngắt máy, anh em và vợ của anh em đều cổ vũ cô thì cô còn gì phải nói nữa, đương nhiên là được nước làm tới, tiếp tục mà gõ đòn Cao Dược Tiến thôi. Để sự nghiệp của Đồng Kiêu Kỵ phát triển thuận lợi, cũng không quên phá mấy chỗ tốt, vì cùng là một mảnh đất, Cao Dược Tiến đi làm thì nhanh hơn cô rất nhiều.
Ở bên cạnh Cao Dược Tiến nghe được mùi không tốt, đuổi theo hỏi: “Đang làm chuyện tốt gì đó? Các người có thể hành động bí mật một chút được không, phủi sạch quan hệ với mấy tên côn đồ kia?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Cháu vốn là nữ côn đồ, trước tiên bác vẫn nên phủi sạch quan hệ với cháu đi. Thái Giám bị người của A Kỵ thiến, cái bom hẹn giờ này còn để ở bên người làm gì chứ? Đuổi anh ta đi đã là khách sáo rồi”. Vừa nói xong, điện thoại lại vang lên, nhìn vào cô giật nảy mình, vô thức mà ngồi thẳng người lên, không còn là giọng nói côn đồ khi nói chuyện với Cao Dược Tiến nữa, mà cung kính nói: “Chào ngài, chúc mừng năm mới”.
Thế mà giọng nói bên kia rất hòa nhã, vui vẻ nói: “Người của tôi trở về, một cái hải đảo kia so với cô thì cũng chẳng đến đâu, ha ha, đúng là thế ngoại đào nguyên. Chúc mừng năm mới”.
Cao Dược Tiến có hơi không hiểu, người nào mà có thể làm cho Hứa Bán Hạ không sợ trời không sợ đất cung kính như thế.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Xem ra sang năm tôi làm xong nhà máy mới phải trồng thêm vài cây đào ở xung quanh. Tôi có chuyện này phiền ngài được không?”. Bỗng nhiên Hứa Bán Hạ lóe lên một ý, thừa dịp người kia đang vui vẻ, sau khi được đối phương đồng ý, cô nói: “Trong tay tôi có người, giữ ở bên người là bom hẹn giờ, nghĩ xa xa chút là đưa đến chỗ ngài sửa chữa, không biết đi được không?”.
Nghe thế người kia cười to, nói: “Được, cô đưa anh ta lưu vong tới chỗ tôi, tôi sẽ thay cô coi chừng anh ta. Còn chuyện gì nữa không?”.
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, rõ là người gọi điện thoại tới, còn hỏi tôi còn chuyện gì không, nhưng lập tức cô giật mình, chẳng lẽ anh ta đã biết gì rồi? Cô lập tức quyết định thí tốt giữ xe, nói: “Ngày mai tôi sẽ cho anh em đưa lễ đến cho ngài, tôi nghĩ ngài nhất định sẽ thích”.
Người kia cười hì hì nói: “Tiểu thư Hứa, tôi hy vọng là tự cô tới, tôi sẽ cô tới lĩnh Hưng Yên đi săn”.
Hứa Bán Hạ vội nói: “Được, được, tôi sẽ tới”. Cô để điện thoại xuống, mới biết mình sợ bóng sợ gió rồi, ra là trải qua chuyện này, người kia đã xem Hứa Bán Hạ thành bạn bè rồi. Mà vừa rồi, cô còn tưởng anh ta đã biết chuyện của Đồ Hồng sắp đặt, thăm dò cô, lúc này mới chuẩn bị lễ mang đến, lễ chính là cái bản nháp mà Đồ Hồng đã gửi cho cô. Nếu vậy sợ bóng sợ gió một hồi, có cần thay đổi lễ không? Trong lòng Hứa Bán Hạ yên lặng ngã người, giúp ai đối với cô thì có lợi hơn nhỉ?
Cao Dược Tiến sớm đã không còn kiên nhẫn nữa, thấy Hứa Bán Hạ nói xong vẫn còn ngơ ngẩn, nhịn không được hét lớn một tiếng: “Béo, làm sao thế? Đăm chiêu suy nghĩ cái gì thế?”.
Hứa Bán Hạ nghĩ đến thoát hồn, Cao Dược Tiến hét một tiếng, cũng chưa hoàn hồn lại, chỉ hốt hoảng cười với ông ta, tự nhủ nói: “Thế nào cũng không bằng bảo tồn lực lượng của mình. Người thân, tính mạng...”. Nói đến đây thì hình như thần hồn cô mới trở về vị trí cũ, ánh mắt sáng lên, nói: “Sao vậy? Gọi cháu làm gì?”.
Cao Dược Tiến nói: “Sao trăng gì, cháu còn hỏi bác, không phải cháu đang muốn đẩy Thái Giám vào hố lửa đấy à? Chuyện này cháu vẫn nên giấu tên đẹp trai họ Triệu đi, nếu không sẽ không còn ai muốn cháu đâu”.
Hứa Bán Hạ mỉm cười nghĩ, một Thái Giám thôi, đi vào khu Hưng Yên, chết sống ra sao thì ai biết được. Nhưng cô không nghĩ đến chuyện này thì người kia cũng sẽ làm ổn thỏa. Như vậy cũng tăng thêm sức lực cho nhà máy hồi sinh, cho nên bọn Hồ Công đã ngo ngoe rục rịch rồi, cho dù Triệu Lỗi có khuyên thế nào cũng vô ích, vậy càng không thể rời khỏi người kia. Làm chuyện ác cũng làm rồi vậy thì làm đến cùng luôn. Cứu người kia một cái, nhờ vào đó mà quan hệ sẽ gần hơn nữa. Đồ Hồng nha, thật xin lỗi anh rồi, ra tới rồi thì thế nào cũng bị lật thuyền thôi. Vả lại cũng là anh ta không có lòng tốt gì trước, vì lợi ích mà thôi.
Nghĩ rõ ràng rồi, cô mới bưng chén hoành thánh nhỏ nóng hổi lên mà tươi tươi cười cười, còn đưa lên “Chúc mừng năm mới”, Cao Dược Tiến nhìn chằm chằm Hứa Bán Hạ, trực giác cho ông biết người này đang làm chuyện xấu gì rồi. Mang tên Thái Giám đến chỗ ngay cả tên lưu manh là cô cũng phải kính nể, vậy thì có cái gì tốt? Nhất thời ông thu lại một chút khinh thường trước đây của mình với Hứa Bán Hạ. Chỉ sợ Hứa Bán Hạ lại tiếp điện thoại nên ông không nhịn được nói: “Béo, Béo, cháu nói một chút quy hoạch tương lai A Kỵ xem”.
Hứa Bán Hạ không chịu bị Cao Dược Tiến chỉ trích, nói: “Cháu đối xử với Thái Giám thế nào, bác đối xử với chị Tu của bác thế nào. Nhưng với A Kỵ, cháu biết bác sẽ không cho hầu bao lớn như vậy”.
Cao Dược Tiến kỵ nhất là nghe chữ chị Tu, Hứa Bán Hạ lại cứ nhắc tới nhắc lui, máu lên não, ném một câu cho Hứa Bán Hạ rồi đi lên lầu: “Cháu không được mặc kệ A Kỵ. Cháu muốn quy hoạch bao nhiêu thì quy hoạch”.
Hứa Bán Hạ nhìn ông ta đi rồi, trong lòng cô không rõ, giữa Cao Dược Tiến với dì Tu đã xảy ra chuyện gì, mà ông ta lại không muốn nhắc đến như thế. Nhưng đề tài thảo luận đêm nay đã giải quyết được rồi, chiếm được thái độ của Cao Dược Tiến. Bây giờ cô có thể không cần nhờ vả Cao Dược Tiến, nhưng cô không thể không vì tương lai của Đồng Kiêu Kỵ mà suy nghĩ. Lưng dựa cây cao bóng cả thì được bóng mát tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.