Không Được Vãng Sinh

Chương 51: Nhà máy hạng nặng bị bông tuyết bao vây




Từ biệt thự của Cao Dược Tiến đi ra, có một con đường một chiều không sáng sủa cũng không rộng lắm, đèn đường có lẽ là giống với đèn đường ở đại lộ, đi qua hàng cây rậm rạp cũng không có mấy ánh sáng được len lỏi qua. Kiểu đường này Hứa Bán Hạ không dám đi nhanh, lỡ có người nào uống say chui dưới gầm xe ra, cho dù không kết tội, thì cô cũng sẽ có chướng ngại tâm lý mất.
Đột nhiên cô nhìn thấy một bóng người lưng gù băng qua con đường cái ở phía trước, di chuyển rất chậm, xe của Hứa Bán Hạ đang đi tới thì đã đi tới bên kia đường, thậm chí xuyên qua cửa sổ đã được bịt kín mà cô vẫn có thể nghe thấy tiếng động cực lớn. Bao dệt bị kéo dưới nền bê tông phát ra tiếng “loảng xoảng”, mục tiêu của người này là thùng rác bên đường. Hứa Bán Hạ không hiểu sao lại nhớ tới bộ dáng lảo đảo của Hồ Công và Đao Công mấy ngày trước, mục tiêu lúc đó của bọn họ cũng là rác rưởi, không biết bóng đen đó đang nói cái gì trong thùng rác, Hứa Bán Hạ dừng lại ở một góc, đèn xe vừa lúc rọi sáng bóng đen kia.
Bóng đen kia vội vã bị đèn xe làm cho hoảng sợ, một tay chống dưới đất ngẩng đầu lên, quay đầu lại nhìn thấy phía trước có một đầu xe to lớn đang hướng về phía mình, tái mặt, hóa ra là một người phụ nữ ăn mặc lam lũ, Hứa Bán Hạ thấy vậy phải mở cửa sổ hét lên: “Đừng sợ, tôi nghĩ là đèn đường không đủ sáng, tôi chiếu sáng cho bà, để bà thấy rõ hơn”.
Bà lão kia nhìn thấy là phụ nữ thì cảm giác sợ hãi trong lòng thì biến mất, lúc này mới vịn thùng rác từ từ mà đứng dậy, tiếp tục nhìn xem, thỉnh thoảng còn run rẩy quay đầu nhìn lại. Hứa Bán Hạ thấy bà tìm kiếm đồ vật rất khác mấy người Hồ Công đều là chai, lon nước suối. Cũng là những người đáng thương, đêm giao thừa phải nhân lúc xe rác chưa đến mà tìm những thứ có ích để đổi lấy tiền, mà lưng còn không vác nổi, chỉ có thể lê lết lôi đi. Trong lòng cô chán nản, Hứa Bán Hạ thầm nghĩ, vì cái gì lại khiến một người già nua như vậy phải kiếm sống bằng nghề nhặt rác? Mấy người Hồ Công bị mấy công ty lớn côn đồ ở Đông Bắc chèn ép đến nổi phải nhặt rác để sống, còn bao nhiêu nữa... Hứa Bán Hạ nhớ tới bãi đất bồi ở biển bị cô phá hủy, đó cũng đã làm mất đi bao nhiêu kế sinh nhai của nhiều người. Cô không rét mà lại run, người ta không thể quá tỉnh táo, ngẫm lại sau khi tỉnh táo lại cũng không thể đối mặt. Cô sợ hãi rút ví ra đếm một ngàn tệ, xuống xe đưa cho bà lão, không ngờ khi bà lão nhận được tiền phản ứng đầu tiên của bà là ngơ ra sau khi Hứa Bán Hạ lên xe bà ấy mới phản ứng lại, vậy mà quỳ rạp xuống đất rồi vội vàng chạy chậm qua khỏi đuôi xe cúi đầu bái lại. Hứa Bán Hạ không dám nhìn mà bỏ chạy, càng cảm thấy tiền của mình dường như nguyền rủa bà không được chết.
Xe chạy một quãng đường dài, cuối cùng cô cắn môi quyết định đánh cược vận may. Gọi một cú điện thoại đưa ra kết luận, rạng sáng hôm sau sẽ cùng thái giám lên xe mang theo một viên ngọc bội chưa qua chế tác của lão Khanh, nếu không được thì thực hiện như kế hoạch ban đầu.
Không ngờ điện thoại được kết nối, trên nền là nhạc chói tai, Hứa Bán Hạ bình tĩnh, chém đinh chặt sắt lớn tiếng nói: “Đồ Hồng, tốt nhất anh hãy nói cho tôi biết sự thật, nếu không, ngày mai người của tôi qua Đông Bắc, tôi sẽ lấy bản nháp của anh đi gặp người nào đó”.
Đồ Hồng đang vội vàng đi vui Tết cùng đồng nghiệp và bạn bè, không ngờ nhận lại được cuộc gọi như vậy, bỗng nhiên cả người đổ mồ hôi lạnh trên trán và chân tóc chảy xuống ròng ròng, có điều gì đó không ổn, anh vội vàng bước ra ngoài, tìm một nơi yên tĩnh vừa ở một bên hô lớn: “Béo, cô nghe tôi giải thích...”.
“Đồ Hồng, Béo không phải là tên anh có thể gọi, chỉ có bạn bè của tôi mới được gọi. Một người tính toán sau lưng tôi, không xứng gọi tôi là Béo. Đêm nay là cơ hội cuối cùng của tôi cho anh. Anh tự tin như vậy”. Hứa Bán Hạ dừng xe mới nhận ra đây là bệnh viện Lão Tô làm, bãi đậu xe đông đúc cả ngày lẫn tối lúc này hơi vắng, Hứa Bán Hạ suy nghĩ một chút, sao lúc nào lại đến bệnh viện Lão Tô rồi? Đến đâu thì hay đến đó, đêm giao thừa như thế này, lão Tô tốt bụng hẳn là lại bị sắp xếp ca đêm rồi. Lại nói cô lang thang không chịu về nhà, mình cô đơn như vậy sao?
Lúc này Đồ Hồng mới phản ứng lại, Hứa Bán Hạ, người vẫn luôn cười hì hì gọi anh là Bao Cát nay đã đổi cách xưng hô: “Béo... Hứa... Cô nghe tôi giải thích. Chuyện này ban đầu tôi cảm thấy có lợi cho cô, với người lao động khổ cực ở nhà máy làm nặng Đông Bắc cũng có lợi, nên đã không chào hỏi với cô trước. Mà lại...”.
Hứa Bán Hạ lạnh lùng nói: “Anh không cần giải thích nói anh là chú Lôi Phong, tôi chỉ muốn anh nói thật, không phải anh không biết sau khi bài báo đó đăng lên thì người đó sẽ phản ứng như thế nào, nếu không thì anh đã không có ý đồ sớm như vậy chạy xuống miền Nam để lánh nạn; anh cũng không phải không biết, người đó không thể bắt được tay đen của bọn anh, chắc chắn sẽ giận chó đánh mèo làm liên lụy đến tất cả mọi người, tôi sẽ đứng mũi chịu sào; anh biết rõ thủ đoạn của người đó như thế nào và tôi sẽ phải chịu tội ra sao. Sở dĩ không thể gọi là bạn bè vì anh che giấu sự thật, không nhắc nhở tôi phải lựa chọn và cẩn thận. Đêm nay anh lại muốn giả bộ ngớ ngẩn với tôi, ngày mai tôi sẽ cho anh em mang lễ gì đi Đông Bắc, chắc anh đã biết rồi, tôi cũng không ngu đến mức làm vật tế thần”.
Đồ Hồng bồn chồn, Hứa Bán Hạ nói đúng, lý do thoái thác làm anh tái mặt. Nếu không nói ra sự thật, không cần nói, Hứa Bán Hạ nhất định sẽ không đợi ngày mai mới ra tay, có lẽ đêm nay anh phải bắt đầu né tránh sự truy sát này. Nhưng nếu như nói ra sự thật, Hứa Bán Hạ sẽ phản ứng thế nào? Phía trước chỉ có hai con đường, hai con đường đều không phải là con đường tương lai tươi sáng. Chọn con đường trước, số mệnh thăng trầm.Chọn cái sau, biết đâu sẽ còn sự sống. Đồ Hồng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể đành nói ra hết những kế hoạch của công ty họ.
Ở một bên Hứa Bán Hạ vừa nghe máy “ừm ừ” vừa cất bước đi về phía văn phòng của Lão Tô. Hóa ra cũng là một trận chiến kinh doanh, một nhà nhỏ dãi thèm muốn tài nguyên đất đai trong tay một công ty niêm yết khác, không dám công khai đả hổ vì sợ chết không có chỗ chôn, đành phải giao cho công ty Đồ Hồng bí mật dùng tay chân. Mà Hứa Bán Hạ cô chính là côn trùng vô tình đụng phải mạng nhện. Đúng là đã bị Triệu Lỗi nói đúng. Có lẽ sau này cô cần phải thay đổi thái độ hoa si khi trông thấy trai đẹp.
Hứa Bán Hạ nghe điện thoại xong chỉ nói “Biết” rồi ngắt máy. Biết Đồ Hồng ở bên kia đầu dây hẳn là như con kiến bò trên chảo nóng, nhưng mặc kệ anh ta, anh làm nhiều như vậy thì chịu một chút trừng phạt có đáng là bao chứ, không tính đã là tốt rồi. Nhưng, nếu như bỏ Đồ Hồng thì bây giờ cô phải làm gì? Nếu không có biểu hiện gì kết quả tất yếu người sẽ gặp rắc rối là cô. Vốn dĩ có thể không cần gọi cú điện thoại này, biết hay không biết sự thật mà Đồ Hồng đã làm đều khiến cô tổn thương, thế nhưng khi nhìn thấy bà lão nhặt thùng rác kia thì ngay lúc đó đã mềm lòng rồi, thật sự cô đã đổi ý rồi không mang bản nháp đó của Đồ Hồng đi Đông Bắc nữa. Chỉ là trong phút chốc bất bình muốn ép Đồ Hồng nói ra mọi chuyện, thì tâm trạng cô mới ổn định được.
Cô trầm ngâm ngẩng đầu lên tình cờ bắt gặp khuôn mặt của Lão Tô làm cô giật mình lùi lại một bước, sau đó mới nói: “Lão Tô, sao anh lại giả ma giả quỷ vậy, làm tôi hết hồn đấy?”.
Lão Tô bực bội nói: “Từ khi đi vào đến giờ cô vẫn ngẩn người ra đấy, hào hỏi cũng không thấy hồi âm gì. Cô có sao không? Mặt mũi cũng còn được mà. Chúc mừng năm mới!”.
Hứa Bán Hạ gạt suy nghĩ của mình sang một bên, nói với Lão Tô: “Chúc mừng năm mới, Lão Tô. Tôi biết anh sẽ phải trực ca đêm trong khoảng thời gian tuyệt vời này, đúng là như thế. Tôi có tâm sự, tôi không muốn nói giáo cho giặc cũng không muốn làm tổn thương mình, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa tìm được cách nào tốt để giải quyết nó. Cái đầu rất lớn. Ban đầu, tôi đã nghĩ tính mạng và người thân của mình là quan trọng nhất, chỉ có một ít người đau khổ mà thôi, nhưng khi chứng kiến ​​cảnh tượng như vậy ở trước mắt mình, đột nhiên tôi không đành lòng. Lão Tô, nếu là anh thì anh sẽ làm sao?”.
Lão Tô gần như nhanh chóng nói: “Nếu cô để nhiều người như vậy gánh lấy nỗi đau cho sự tự do của chính mình, Béo, cô sẽ không thanh thản.”
Hứa Bán Hạ đã biết là thế nào Lão Tô cũng sẽ nói như thế, cũng không để ý lắm, hoặc là ngây ngẩn cả người. Từ trước đến nay cô luôn không từ một thủ đoạn nào để đạt được tối đa lợi ích, nhưng cô lại nhìn thấy Ngũ Kiến Thiết vô lương tâm như vậy rồi phải trả giá, giống như cái người vô lương tâm ở Đông Bắc kia tạo nên sự phẫn nộ của dân chúng, nhìn thấy bãi đất bồi đen nhánh ở biển lão thái bà họ Biên bị nguyền rủa, còn có những sự khinh bỉ của Triệu Lỗi, sếp Tô và những người khác. Bây giờ cô càng nghĩ lại càng do dự, cô nghĩ đến thế này thế kia, tốt cho cả hai bên hoặc là khoanh tay đứng nhìn.
Lão Tô không giúp gì được nên chỉ có thể rót cho cô một ly nước, lúc này có người bảo Lão Tô ra ngoài khám bệnh, Lão Tô đành phải rời đi. Hứa Bán Hạ ôm đầu nghĩ đủ chuyện nhưng mọi thứ lại rối tung cả lên. Thấy Lão Tô đã lâu vẫn chưa quay lại, cô quyết định bước ra ngoài trời chịu lạnh. Mặc dù bên ngoài không bị tuyết phủ đầy trời, nhưng gió từ trên cao xuống cũng không yếu, thổi xuyên vào lòng người. Bị gió thổi thế này trái lại làm đầu óc tỉnh táo, nhanh chóng trở về phòng, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà leo lên từng bậc thang, mở điện thoại nhắn tin cho người kia ở Đông Bắc: “Suýt nữa thì bị lợi dụng, tôi xin lỗi. Hứa Bán Hạ”.
Tin nhắn vừa gửi chưa được bao lâu, người kia đã gọi điện đến, giọng nói không có cảm xúc gì, nói: “Làm sao cô phát hiện ra rồi”.
Hứa Bán Hạ nói: “Anh còn hỏi sao, còn có chuyện gì sao, tôi luôn luôn cảm thấy kỳ lạ. Nghĩ tới đây, nghĩ ra chỗ không đúng. Nhưng lợi ích của tôi và anh ở cùng một chỗ, anh hẳn là sẽ tin tưởng tôi không phiền phức. Nhưng tôi vẫn muốn nói rõ với anh”.
Người kia nói: “Trong vấn đề này là tôi đánh giá cô quá cao và cô đánh giá tôi quá thấp”.
Hứa Bán Hạ mở hé cửa sổ hít vào một hơi khí lạnh, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nói: “Đúng vậy, tôi còn trẻ kiến thức nông cạn, không nghĩ tới đủ. Nhưng tôi không coi thường anh, chỉ là tôi không nói rõ với anh thì tôi sẽ ăn ngủ không yên”.
Người kia cười nhạt nói: “Không, cô vẫn đánh giá tôi thấp đấy”. Nói xong cũng ngắt máy.
Hứa Bán Hạ nhìn chằm chằm vào điện thoại, “cô vẫn coi thường tôi” là có ý gì? Nhưng không nói rõ cho anh ta thì được sao? Không nói anh ta cũng hỏi ra thôi, chờ cô nói ra anh ta lại biểu hiện như vậy, rõ ràng là anh ta đã khoan dung, đã rõ mọi chuyện, cô không nói anh ta đều biết, vậy cô sợ cái gì; trái lại là cô nghi ngờ sự khôn ngoan của anh ta. Có hơi làm dáng đấy, nhưng đây là cách tốt nhất đổi sự nhường nhịn của mình để lấy sự khinh thường của người kia, lại sẽ không vì Đồ Hồng mà rước họa vào thân.
Cũng có thể gặp, anh ta sớm đã không tin rằng Đồ Hồng là bạn bè tốt, càng không tin rằng cứ đơn giản như vậy mà giúp đỡ Hứa Bán Hạ, có lẽ anh ta đã để mắt tới Đồ Hồng trước khi Hứa Bán Hạ đi Đông Bắc. Suy nghĩ này đột nhiên làm cô sợ hãi, trời ạ, nếu cô không giải thích cho anh ta hiểu lợi ích của bản thân cô có liên quan như thế nào đến anh ta, cô đã quá chóng mặt để điều tra những vấn đề mà Đồ Hồng đã liệt kê, liệu anh ta có ném xác nhỏ ra lĩnh Hưng Yên không? Đừng tưởng rằng đã bẻ được tay chân của anh ta, nếu muốn làm thật thì cô không phải là đối thủ của con rắn đầu đàn này đâu? Nói đến, may mắn lúc đó thật sự là không kể xiết. Nếu lúc đó có chút sơ suất chắc là có thể chết mấy lần rồi. Giờ cô càng nghĩ tay chân càng bủn rủn, da đầu tê rần, chán nản ngồi trên cái ghế không biết là ghế của ai. Đồ Hồng, Đồ Hồng, thật là hại người thê thảm. Người này, sau này không thể qua lại được nữa.
Vì bọn họ đã biết người biết ta từ lâu nên cô đành lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, không thể làm gì được. Tiếp theo Đồ Hồng sẽ cạnh tranh với công ty niêm yết Đông Bắc, hôm nay cô phát hiện ra hết lòng quan tâm giúp đỡ, sẽ không tiết lộ bản nháp mà Đồ Hồng đã viết, ít nhất là nếu bài báo của Đồ Hồng có hiệu lực và họ là sự giúp đỡ lớn nhất cho bọn Hồ Công. Nhưng cô nghi ngờ, bài báo này của Đồ Hồng có thể thấy hết không, đối phương quá mạnh. Nhưng cô chỉ có thể làm như thế này, cuối cùng không cần quan tâm ai chết vào tay ai, nhà máy hạng nặng cũng khó thoát khỏi số phận bị phá bỏ, công ty đã ủy thác Đồ Hồng cũng ưa thích khu đất của nhà máy hạng nặng. Lão hổ Đông Sơn muốn ăn thịt người, lão hổ Tây Sơn cũng muốn ăn người. Còn cô chỉ có thể tự lo chính mình, bảo toàn địa bàn của mình trên đó còn có Hồ Công Đao Công, đây là sự lựa chọn duy nhất mà cô có thể chọn.
Không đợi Lão Tô trở về, Hứa Bán Hạ đã để lại lời nhắn “Năm mới tôi có tin vui, đã tìm được người ưng ý”, chặt đứt suy nghĩ viển vông của Lão Tô.
Về nhà lấy ngọc của lão Khanh gói vào trong túi giấy. Đầm nước đục ngầu người thì quá sâu, đạo hạnh của Hứa Bán Hạ cô không sâu thế là dừng ở đây. Cho người mang ngọc đi rồi sau đó nhất định không đụng vào nữa. Còn Thái Giám thì thích đi đâu thì đi, đặt vào tay người này thì quả bom hẹn giờ sẽ còn lớn thêm.
Tết nguyên đán cứ như một đường ranh giới, chỉ sau một ngày ngắn ngủi như vậy, nhiều chuyện xung quanh Hứa Bán Hạ đã bắt đầu vận hành. Có lẽ Đồ Hồng đã lên đường, nhưng vẫn chưa có bài báo liên quan hay tạp chí nào đưa tin. Không biết anh ta đang lo lắng chuyện gì, hay là đã bị người ở Đông Bắc kia bóp chết tay biên tập rồi, cũng có thể lắm. Nhưng Hứa Bán Hạ không muốn đến hỏi Đồ Hồng, cũng không muốn hỏi đám người kia, cho dù cuối cùng có xảy ra vấn đề gì hay không, thì chỉ cần nhìn giá cổ phiếu mỗi ngày là biết. Cái cổ phiếu đó chỉ cần dao động nhẹ, trong mức bình thường là hợp lý.
Đối với Ngũ Kiến Thiết, thời gian này các cơ quan chính phủ làm việc rất mạnh mẽ, ngày Tết qua đi, họ lập tức ra thông báo chấn chỉnh. Trước hết Ngũ Kiến Thiết cũng không xem ra gì, ông ta đi vòng quanh với nụ cười vàng óng bất khả chiến bại trên môi, nói nhà máy tiếp tục sản xuất, bất ngờ gặp Thái Cực quyền ở một cơ quan địa giới xa lạ, khi về đến Hâm Thịnh thì điện nước đã bị cắt, một nhóm nông dân địa phương biểu tình. Ngoài cửa nhà máy có người xem TV, có người nghe đồn, nghe đồn, ai mà không nóng giận khi nghe nói có người phá đất đai canh tác của mình? Biết nhà máy đóng cửa vào ngày Tết nên sau Tết một cái, Trương Tam gọi Lý Tứ kêu con mèo con chó, già trẻ lớn bé chặn ở cổng Hâm Thịnh kín mít, Ngũ Kiến Thiết nhìn thấy tức giận ngút trời rồi quay người bỏ đi.
Thế mà ngày hôm sau, công ty mẹ của ông ta cũng lên TV, người quay phim rất giỏi, lựa lúc sức ép thấp nhất, một đám khói đen bốc ra từ ống khói, không có bay thẳng lên trời mà tràn ngập ra xung quanh, mịt mù cả vùng trời. Nhìn qua thì ô nhiễm rất nặng nề, nên hôm sau đội bảo vệ môi trường địa phương mới đến tìm ông ta, nhưng người trong thôn dễ nói chuyện hơn nên Ngũ Kiến Thiết phát hiện ra, bởi vì ông ta đã lên TV hai lần liên tiếp nên ông ta rất chú ý tới nó. Gọi điện ngay trong đêm để yêu cầu xử lý nghiêm và phải dừng công việc để chấn chỉnh. Anh em đã từng kề vai sát cánh chỉ tiếc nuối nói với ông ta rằng họ không còn cách nào khác vì phải làm theo lệnh ở phía trên, ông anh tự lo đi. Ngũ Kiến Thiết rốt cuộc cũng biết mình không cẩn thận, không biết đã đụng phải cái quỷ gì nữa.
Hứa Bán Hạ cũng bắt đầu thành lập công ty riêng của mình, tiến hành thiết kế kiến ​​trúc, thiết kế thủy điện, thiết kế thiết bị và các công trình phụ trợ khác. Tiểu Đao Công đúng là không hổ với danh tiếng của mình, chỉ huy kỹ thuật đã được xác định, tất cả mọi người đều nghe theo. Bởi vì người gánh trách nhiệm là con trai mình, không cần sự khuyên bảo của Hứa Bán Hạ, Hồ Công và Đao Công tự động vào công trường mỗi ngày, trong nhà chỉ còn một người con dâu trong coi đứa nhỏ. Khi Tiểu Đao Công đi công tác đặt mua thiết bị thì Hồ Công phụ trách tình hình chung, tuy Hồ Công không phải là một thanh kiếm cũ mà cùn, nhưng tư duy của bà ấy theo lối suy nghĩ cũ, làm việc quá bảo thủ, luôn để lại rất nhiều chỗ trống trong việc sắp xếp lịch trình. tìm hiểu câu chuyện bên trong thì cô quyết định giảm lại tiến độ lịch trình mà cô đã đặt ra. Mỗi khi Tiểu Đao Công không có ở cuộc họp trù bị, Hứa Bán Hạ đều kiên quyết, không thể cãi lại thời hạn hoàn thành của tàu điện ngầm đã được ấn định, kiểm tra tiến độ hoàn thành hai ngày một lần, nghiêm khắc phê bình nếu không đạt, hoặc đơn giản là đập bàn mà mắng to. Chính là điều này khiến Hồ Công rất khó chịu, dù Hứa Bán Hạ chưa bao giờ mắng bà ấy cũng chưa bao giờ để Phong Bạo làm, thậm chí xoa xoa bà một chút, Hồ Công vẫn cảm thấy phương thức làm việc của Hứa Bán Hạ hơi thô bạo, không giống với ấn tượng ban đầu mà bà đã thấy là một cô gái ngoan có nụ cười ngọt ngào. Mà Tiểu Đao Công thì rất thích ứng với công việc của Hứa Bán Hạ, tính tình anh ta có chút nóng nảy còn hơi thô bạo, Hứa Bán Hạ là gian thương có thể có thì có thể duỗi, đôi khi Tiểu Đao Công còn cần Hứa Bán Hạ giảng hoà cho anh ta. Nhưng Hứa Bán Hạ nghĩ chuyện này cũng tốt rồi vì cô có thể hiên ngang mà nhúng tay vào.
Nhà máy hạng nặng rúng động trước một nhóm nhỏ trụ cột đi về miền Nam: sao người khác thông minh thế mà kiếm cớ tị nạn vào Nam kiếm tiền, nghe nói còn có nhà, có xe, sao mình phải khổ sở kiên trì trong gió lạnh? Vậy là ban đầu tổ trực ca ba có người bắt đầu chuồn mất, có người đến muộn và về sớm. Cuối cùng vào một đêm, dưới sự bao trùm của đợt không khí lạnh miền Nam, một chiếc máy xúc máy ủi lợi dụng không có người trông coi, đã lật tung hàng rào, rồi đập phá cổng, phá tan nhà máy, sét đánh không kịp bịt lấy tai dùng thủ đoạn dã man nhất tháo dỡ hết các thiết bị, làm thành sắt vụn đổi lấy tiền. Những người trong khu tập thể nghe thấy tiếng động, thì mặc áo xuống giường chạy đến, bên trong đã rối tung lộn xộn hết cả rồi.
Những bông tuyết bay trong gió lạnh, từ cửa sổ vỡ cuốn vào từ từ làm sập cánh cửa, từ mọi hướng, và nhấn chìm những con người tuyệt vọng vừa mới ló ra khỏi chiếc giường. Vài chùm đèn pin mờ ảo được đám đông mua, chiếu xuống khung cảnh sầu thảm, trên mặt đất mơ hồ có thể thấy được tàn tích của máy móc, đó là vòng bi, ốc vít, trục khuỷu được mọi người cẩn thận bảo dưỡng bằng mỡ bò... Có vài bông tuyết đang nhảy múa vũ điệu của thần tiên trong vòng sáng, dùng đèn pin chiếu sáng, như biểu diễn bài hát thiên nga của Khinh Vũ Phi Dương. Cũng có một vài bông tuyết bay trên đôi mắt của đám người tuyệt vọng, hóa thành nước mắt, phá vỡ lời thề không dễ rơi lệ của người đàn ông. Càng có nhiều bông tuyết che lấp đi đống đổ nát chết chóc này để che đậy thảm họa trong quá khứ. Khi ngày mai mặt trời mộc lên, đây sẽ là một thế giới tráng men tinh khiết. Tội ác, luôn là thứ dễ chôn vùi nhất.
Mọi sự tức giận đều cần một lỗ thông hơi, một lỗ thông gần đó không có nguy hiểm. Chỉ cần một người khơi lên, đám người cực đoan sẽ đi theo phụ hoạ. Vậy nên, người người ta ta gom đủ năm mao tiền để tìm một cái điện thoại công cộng gần nhất. Trên điện thoại, dùng Thiết Thủ kim loại từng gõ tỉnh mấy người ngủ say, truyền đạt sự phẫn nộ ở đây tới nơi xa.
Giờ phút này đường đông chết cóng, cửa son vẫn như cũ và thịt rượu hôi chua. Hứa Bán Hạ cùng Tiểu Đao Công cơm nước no nê đi ra ngoài mua trang thiết bị, đương nhiên được đại ca cung cấp thiết bị sân khấu tiếp đãi nồng nhiệt. Đây là cái hứng thú còn lại sau bữa ăn. Chủ đơn vị cũng là một phụ nữ, một người phụ nữ nội trợ trung niên mập mạp, dễ thương. Cô và Hứa Bán Hạ, hai người phụ nữ thật sự quen thuộc với bối cảnh xã hội cùng cầm một tách trà, thờ ơ mà nhìn những người đàn ông dưới quyền của cô đang bị vây quanh bởi hoa thơm cỏ lạ, tự mình nói về một số chủ đề nhàm chán, thật sự rất nhàm chán. Nhiều chuyện giữa những người xa lạ thì đâu có gì để nói, nếu không có rượu thịt, không có mỹ nhân thì xã giao với nhau chẳng phải là chuyện nhàm chán nhất trên đời sao? Mọi người đều nhàm chán, vậy làm sao để “vun đắp tình cảm?”.
Cho dù ông chủ không giỏi chuyện này nhưng do tình hình phải thu xếp. Lúc này Hứa Bán Hạ và ông chủ bên khách hàng còn tỉnh táo nên đã rời đi trước, để tùy ý đám đàn ông này quyết định có đưa mấy tiểu thư ra ngoài hay không.
Mặc dù Hứa Bán Hạ có thể mặt không đổi sắc mà sắp xếp một con gà cho A Kỵ, cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi cô ở sảnh nhìn thấy Tiểu Đao Công bị nghiệp vụ viên bên khách hàng nhét vào ngực một cô tiểu thư, Tiểu Đao Công liên tục từ chối nhưng cuối cùng “miễn cưỡng” nhận lời, nhưng cô không nghĩ ra nổi nếu tình huống tương tự cũng xảy ra với Triệu Lỗi, thậm chí cô không dám nghĩ tới, bởi vì cô đã nhìn thấy quá nhiều, không tin đàn ông có thể chống lại cám dỗ. Cho nên dù có gọi Triệu Lỗi, cô đều cố ý gọi điện từ tám giờ đến chín giờ tối để khỏi bối rối khi gọi lúc muộn. Đều là người như nhau, sao cô phải phiền não nghiêm khắc với Triệu Lỗi? Biết điều đó là viển vông, Triệu Lỗi đã trở về nước, lúc ăn cơm đợi anh gọi điện qua, cô nhớ anh nhưng cô sẽ không gọi cho anh, cô có chút tuyệt vọng nên không dám ở một mình, cô lấy một bản “Địa lý quốc gia” trong sạp báo lật xem, không biết Đồ Hồng có ở miền Nam Caiyun không, có từ Caiyun trở về Thượng Hải không. Đi là lựa chọn của anh ta, còn quay lại là bố thí người khác, cũng không thể giúp anh ta được nữa. Mặc dù Hứa Bán Hạ rất muốn biết, luật sư đối mặt với một đại ca thì sẽ giao tranh ra sao, nhưng cô không dám nhúng tay vào.
Nhưng cuối cùng cô vẫn phải đi ngủ, có lo lắng thì giấc ngủ không còn như trước nữa.
Vừa nằm xuống chưa được bao lâu thì đã bị dập cửa đánh thức, Hứa Bán Hạ bước xuống giường, trợn mắt ngoác mồm, hóa ra là Tiểu Đao Công quần áo không ngay ngắn với chiếc điện thoại trên tay. Lúc này, nếu là người phụ nữ khác chắc phải cẩn thận xem xét có nên mở cửa hay không, Hứa Bán Hạ không sợ, một người đàn ông có thể làm gì cô. Vừa mở cửa, Tiểu Đao Công không nói một lời đã đưa điện thoại cho cô mà, khuôn miệng nhẹ nhàng thì thầm không biết đang nói gì, vẻ mặt mờ mịt.
Hứa Bán Hạ nhận điện thoại, nghe một hồi mới biết nhà máy sản xuất máy móc hạng nặng vừa xảy ra chuyện, mọi người đều trút giận lên Tiểu Đao Công người mà bọn họ cho là đang chạy trốn. Gần như không chần chừ, Hứa Bán Hạ không chút do dự tắt máy, trực tiếp mở nắp pin, tháo pin, rút ​​thẻ từ ra, điện thoại có ích lợi gì không? Cái cách này, lúc trước Hứa Bán Hạ cô bị người đuổi theo đòi tiền, không biết cô đã dùng biết bao nhiêu lần rồi. Để lại đồ vật này lên tay Tiểu Đao Công, câu đầu tiên Hứa Bán Hạ hỏi chính là: “Anh đi ra thế này, mấy con gà trong đí thì sao”. Đao Công chưa kịp trả lời cô đã lao ra khỏi cửa, đi thẳng vào thang máy, một tay tóm lấy người phụ nữ kia trở về phòng. Tiểu thư hiểu ý của khách làng chơi, gặp cường bạo thì hét to, tốt nhất là gọi cảnh sát, Hứa Bán Hạ không nói gì, vừa kéo cửa vào đã tát cho cô ta hai cái, đánh cho cô ta đứng ngồi không vững, vừa tỉnh táo lại thì hiểu ngay là đã gặp đại tỷ, lập tức ngoan ngoãn lấy ra những thứ không nên thuộc về mình, cho rằng mình xui xẻo mà bỏ đi. Từ đầu đến cuối Hứa Bán Hạ gần như không nói một lời.
Nhìn tiểu thư vội vàng chạy ra, Hứa Bán Hạ đá một chân lên cửa, đẩy Tiểu Đao Công đang ủ rũ ngồi xuống ghế, đưa cho cậu một cốc nước nóng, nghiêm túc nói: “Bây giờ anh không cần giải thích, bọn họ sẽ không nghe anh giải thích, nhưng thời gian trôi qua, bọn họ sẽ hiểu, không phải là lỗi của anh, anh cũng hết cách. Nhà máy sản xuất máy móc hạng nặng giống như đứa trẻ ba tuổi cầm trong tay một bảo vật nặng nề, không phải Trương Tam đến cướp, thì là Lý Tứ đến cướp, bằng thực lực ít ỏi của anh thì không thể mang nổi đứa trẻ ba tuổi này, cuối cùng cũng chỉ có kết cục thế này thôi. Anh đã trả giá đủ rồi, kệ những người đó muốn nói thế nào, vào đây ngồi nghỉ chút đi”.
Tiểu Đao Công ngẩng đầu khàn khàn lấy giọng nói: “Nhưng mà, đúng là tôi vào trận bỏ chạy. Tôi còn mang người nhà của tôi, thực xin lỗi anh em đã cùng nhau lớn lên”.
Hứa Bán Hạ có thể hiểu được, ngồi đối diện với Tiểu Đao Công vẫn rất nghiêm túc nói: “Sai rồi, anh bị đuổi ra ngoài rồi, nếu giờ này không tìm được dừng chân, không có cơm ăn áo mặc, đang lang thang ngoài đường, họ vẫn sẽ coi anh là đồng minh. Chẳng là anh tương đối tốt hơn, lật ngược cân bằng trong lòng một số người nên anh đã trở thành bao cát xả giận của người khác rồi. Cây to thì đón gió chuyện này anh nên hiểu”.
Tiểu Đao Công chỉ biết ôm đầu, thở dài một hơi, thật lâu sau mới nghẹn ngào nói một câu: “Nhưng tôi vẫn cảm thấy áy náy, bởi vì trong lòng tôi cũng không muốn trở về”.
Hứa Bán Hạ im lặng, biết lúc này Tiểu Đao Công đang bi quan không lối thoát. Dứt khoát đi ra ngoài tìm bác sĩ của khách sạn cho Đao Công uống thuốc an thần là ngủ được rồi, nếu không vượt qua được rào cản đó thì đi vòng qua nó thôi? Thế giới rộng lớn như vậy, có rào cản nào mà không thể đi vòng qua. Chỉ là Tiểu Đao Công đã chiếm phòng cô rồi, cô không thể không dọn dẹp một chút rồi đi đến phòng Tiểu Đao Công. Trông thấy hai cái giường trong phòng của Tiểu Đao Công loạn thành một nùi, không biết cái kia là trên giường nào... Nhìn thôi đã ghét, Hứa Bán Hạ gọi điện đến phục vụ phòng, yêu cầu thay ngay ga trải giường mới. Chỉ là vẫn cảm thấy không khí trong phòng cứ khó chịu.
Cô chợt nghĩ rằng nếu Triệu Lỗi ở nhà người khác, liệu cô có chấp nhận được không? Nếu hôm qua Triệu Lỗi ôm một người phụ nữ khác thì hôm nay cô ấy có sẵn sàng chui vào lòng anh ấy không? Mặc dù cô biết là phải mắt nhắm mở mắt, thật sự là chướng ngại ở trước mặt, vẫn không thể tránh khỏi cô không thể đi vòng quanh được, khối u trong tim cuối cùng trở thành bế tắc. Lúc này, Hứa Bán Hạ nóng lòng muốn gặp lại bác sĩ ở khách sạn để xin thuốc an thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.