Không Được Vãng Sinh

Chương 53: Quà năm mới từ miền Bắc




Trong điện thoại, Triệu Lỗi nói rằng sẽ liên lạc với sếp Tô, để biết rốt cuộc Hâm Thịnh rơi vào tay của ai, lúc đó Hứa Bán Hạ không mở miệng ngăn cản anh, thật ra thì Triệu Lỗi không biết, bản thân cũng không có thời gian để nói cho Triệu Lỗi những việc nhỏ nhặt không đáng kể, bây giờ sau khi làm ăn xong, mối quan của Hứa Bán Hạ cô và sếp Tô không thể so được với tình bằng hữu của Triệu Lỗi. Trên thế giới này, Có mối quan hệ nào mà bền chặt hơn lợi ích? Chỉ cần nhìn Triệu Lỗi tự động xin giúp Hứa Bán Hạ cô làm việc, cho dù cô biết tình hình bên trong từ sếp Tô là chuyện dễ như trở trở bàn tay, lúc này cũng vui vẻ từ bỏ cơ hội đi tìm sếp Tô. Triệu Lỗi vì nghĩ cho cô, lo lắng cho cô, người ta gọi đó là cảm giác mãn nguyện.
Nhưng mà Hâm Thịnh, bị ngân hàng tịch thu, rốt cuộc sẽ rơi vào tay ai? Cho dù Tỉnh Cương là ứng cử viên tốt nhất, nhưng bọn họ có dã tâm không? Thứ hai, họ có đủ tiềm lực tài chính không? Hứa Bán Hạ đoán là bọn họ có lòng nhưng lại bất lực. Tối nay không nghĩ ngợi gì nữa, vì đã uống quá nhiều.
Mà Triệu Lỗi thả điện thoại xuống, nhịn không được cười một cái, cô gái béo này, từ lời nói đối đầu của cô với Ngũ Kiến Thiết có thể thấy rõ, cô trước mắt đang thiếu tiền. Thì là, mặc dù vốn của cô rất lớn mà không cố định, nhưng đa số chỉ là qua mặt người qua đường, dù sao thì cô tích góp cũng chưa lâu, nền tảng không chắc, trước mắt chính là đội ngũ kỹ sư bước vào hiện trường, cơ sở hạ tầng bắt đầu triển khai với quy mô lớn, lúc hàng loạt trang bị tùy chỉnh hàng loạt, nói tiền chảy ra như nước, là không sai chút nào, những chuyện này Triệu Lỗi đều đã từng trải qua, anh biết mọi chuyện ban đầu sẽ khó khăn. Nhưng Hứa Bán Hạ không nhắc đến những khó khăn đó, giống như trong một đêm vì vụ thuế án, bị tổn thất nặng nề, nhưng hai ngày gặp lại cô vẫn với dáng vẻ tươi cười như cũ, và đồng thời, mặc dù Tết nguyên đán năm đó số lượng lớn hàng hóa lỗ vốn trắng tay, cũng không thấy cô than thở một tiếng nào, sự kiên cường của cô hơn mấy người đàn ông kia nhiều.
Nhưng mà, Triệu Lỗi không muốn Hứa Bán Hạ phải cố độc lập như vậy, anh muốn giúp cô một chút, mặc dù tiền tiết kiệm anh có thể chỉ đủ dựng lại một góc của phân xưởng, thực sự là nhỏ bé không đáng kể, nhưng ở lúc thời điểm quan trọng cũng có thể có chút hữu ích. Đó là để tặng cô một phong bì đỏ to lớn trong dịp tết, hay là đợi cô thiếu tiền thì giống như sưởi ấm than trong tuyết vậy? Nguồn tài chính của Hứa Bán Hạ, Triệu Lỗi không phải là người rõ nhất, anh luôn thận trọng, nghĩ thử nếu hiện tại tiền vốn của Hứa Bán Hạ không eo hẹp, liệu anh có thể góp tiền vào lúc này không, liệu có dẫn đến hiểu lầm không? Giống như bị hiểu lầm anh muốn nhúng tay vào? Mặc dù biết tin rằng Hứa Bán Hạ thật lòng tin tưởng anh, nhưng bản thân không thể làm những việc quá liều lĩnh, tốt hơn là nên làm những việc ít gây ra hiểu lầm. Như vậy, nếu muốn làm mọi việc tốt đẹp hơn, trước tiên phải hiểu rõ tình hình tài chính của Hứa Bán Hạ, nếu có việc cần gấp, anh nhất định sẽ gửi tiền tới cửa, có lẽ sẽ tốt hơn.
Nhìn thời gian, còn chưa tới mười giờ tối, Triệu Lỗi suy nghĩ một chút, tiện đưa cho thuộc hạ, bây giờ gọi điện thoại cho quản lý tài vụ mà anh giới thiệu cho Hứa Bán Hạ, đi nhìn tình hình một chút.Anh ấy chỉ nói chuyện phiếm, chúc mừng năm mới, mỗi người nói về tình hình hiện tại của mình, lời chúc thông thường.
Nhưng quản lý tài vụ nghĩ thầm, hiện tại đã đổi sang chủ mới, với lại Hứa Bán Hạ đối xử với anh ta cũng không tệ, vậy nên anh ta phải giữ thể diện cho sếp Hứa, không tiện nói thêm về tài chính hiện giờ của công ty với sếp cũ, tất nhiên anh ta vẫn không biết rằng mối quan hệ của Triệu Lỗi và Hứa Bán Hạ. Vì vậy, mặc dù anh ta không dám nói bậy là tình hình vốn của công ty rất ổn, nhưng anh ta sẽ không nói công ty hiện tại đang thực sự thiếu vốn,mà chỉ đơn giản nói: “Chúng tôi vẫn ổn, vốn của sếp Hứa năm nay tăng lên rất nhanh, nguồn tài chính phình to như quả cầu tuyết, mỗi ngày số tiền ra vào lớn, công ty chúng tôi phải trang bị một chiếc xe hơi cho nhân viên thu ngân. Mặc dù cửa ải cuối năm không thể để công ty lo lắng như Dương Bạch, ha ha. Nhưng chúng tôi còn đang bận”. Quản lý tài vụ không muốn nói thêm cho Triệu Lôi về tình hình vốn của công ty, nên đổi sang chủ đề khác: “Gần đây công việc kế toán của công ty vận tải của Đồng Kiêu Kỵ đã ra ngoài độc lập, chia cắt khiến chúng tôi phải khổ sở loay hoay, sau đó lại có kế toán cao cấp đến kiểm tra, xong rồi phải công chứng, chúng tôi phải kết hợp nguồn lực lớn. Nói mới nhớ, tết đến đối với những người nhân viên làm tài vụ như chúng tôi, mới chính là cửa ải cuối năm”.
Triệu Lỗi không hiểu rõ, tại sao lại cần phải mời kế toán cấp cao đến kiểm toán? Có vẻ như việc tách khỏi công ty với Đồng Kiêu Kỵ không cần phải huy động lực lượng như vậy, Hứa Bán Hạ và những người anh em của họ về cơ bản Hứa Bán Hạ là người phụ trách. Chẳng lẽ là bị cục thuế nhắm tới rồi? Nếu không Hứa Bán Hạ sao có thể làm những chuyện khổ sở phiền phức như vậy chứ? Không thể không lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Nói mới nhớ, hiện tại khối lượng kinh doanh của các anh quá lớn, chi cục thuế không nhắm vào người mà anh nhắm tới sao? Thu nhập thuế một tháng của công ty các anh, có thể bù thu nhập thuế vào mấy chục công ty lớn nhỏ. Cho dù nghĩ đến việc nắm cái lớn và bỏ cái nhỏ, cũng sẽ không khiến các anh dễ dàng, việc quét dọn nhà của của anh một lần, cũng nhiều hơn người ta sinh lời trong một năm. Anh nói có phải không”.
Người quản lý tài vụ không nghi ngờ anh, cười nói: “Không phải cục thuế nhắm vào chúng tôi, mối quan hệ của chúng tôi với cục thuế rất tốt. Bọn họ sẽ không làm phiền chúng tôi trước tết nguyên đán đâu, mà sếp Hứa còn biết rất rõ luật thuế, làm việc sẽ không xảy ra sai lầm, sẽ không làm khó sổ sách của chúng tôi, mệt mỏi khi bị cục thuế nhắm vào. Sếp Hứa bây giờ đã tách công ty ra rồi, chúng ta nên dứt khoát trong việc tài sản một chút, có thể từ trong đáy lòng, tiện thể làm công chứng một chút, làm rõ cho mọi người. Câu này được bàn giao xuống như muốn lấy cái mạng già bộ tài chính của chúng tôi”. Lúc đó Hứa Bán Hạ nói gì, quản lý tài vụ nói cái đó, anh ta cảm thấy không có gì phải che giấu.
Nhưng tai Triệu Lỗi nghe được cái gì đó nên không chút do dự nói với anh: “Đội tài vụ của công ty vận tải vừa mới bắt đầu, yêu cầu bọn họ lập tức xử lý kiểm tra vào lúc này, có thể cảm thấy làm khó bọn họ”.
Quản lý tài chính cười và nói: “Không có, không có, bây giờ họ đang hạch toán độc lập, chúng tôi không quan tâm đến chuyện của bọn họ, ngay cả người đã được cử đến giúp một tháng sếp Hứa bảo bọn họ đừng nhúng tay vào. Chúng tôi chỉ đang kiểm tra phần của mình thôi. Chưa nghe nói công ty vận tải mà cũng yêu cầu kiểm tra”.
Mấy câu nói này, như đánh thẳng vào lòng Triệu Lỗi, Triệu Lỗi bất đắc dĩ phải nói dối, nói có người gõ cửa tìm anh, sau này hãy nói tiếp, vừa cúp điện thoại quản lý tài vụ ngồi trên ghế sô pha thất thần. Anh là người hiểu rõ Hứa Bán Hạ nhất, Lúc này Hứa Bán Hạ sao làm kiểm tra công chứng tài sản vào lúc này, cô đang nhắm vào ai, anh nghe một chút thì hiểu. Thực sự coi Triệu Lỗi anh là loại người gì vậy, cô lại kiểm tra, lại công chứng như vậy, luôn đề phòng Triệu Lỗi anh như tên trộm, sợ anh lợi dụng, cô nghĩ rằng anh là tiểu bạch kiểm ham muốn tài sản của phụ nữ sao? Chẳng lẽ, lòng tốt của Hứa Bán Hạ đối với anh chỉ là bề ngoài thôi sao? Hay còn điều gì khác mà anh không biết? Nhưng bất luận như thế nào, Triệu Lỗi trong lòng chỉ cảm thấy Hứa Bán Hạ làm như vậy là xúc phạm nhân cách của anh. Mà anh cũng không nghĩ ra được lý do khác khiến Hứa Bán Hạ tích cực kiểm tra công chứng như vậy, không phải anh không muốn tìm lý do cho Hứa Bán Hạ, nhưng mà là tìm không ra. Anh chán nản ngồi trên sô pha, ngây người trên bàn trà nửa ngày, cứ nâng ly lên, rồi lại đặt xuống, cầm tờ báo lên, cũng không có hứng thú, cuối cùng rút ra một điếu thuốc, châm lửa, đắm chìm bản thân mình trong làn khói. Anh cần hồi phục sau cú sốc này.
Nhưng chỉ sau một điếu thuốc, Triệu Lỗi đã lập tức bình tĩnh lại. Nghĩ đến lúc Tết, hai người lưu luyến, không muốn chia tay, và những chuyện trước đây Hứa Bán Hạ là tất cả đối với anh,, anh không phải kẻ ngốc, nếu Hứa Bán Hạ cho dù có thông minh thế nào nhưng chỉ lừa anh một lúc chứ không thể gạt được lâu như vậy, anh biết tình cảm của Hứa Bán Hạ đối với anh, sẽ không có giả dối. Về mặt lý trí mà nói, đối với hai người có rất nhiều công việc kinh doanh riêng, tài sản trước hôn nhân nên được nói rõ ràng, thậm chí còn ký thỏa thuận trước khi kết hôn, nhiều người có của cải đều làm như vậy, Hứa Bán Hạ trước kết hôn đã công chứng tài sản một chút, nhưng đến giờ vẫn chưa đề xuất ký thỏa thuận gì với anh. Trên thực tế anh rất là nhân nhượng. Theo tình hình hiện tại, sau này tài sản của Hứa Bán Hạ nhất định sẽ lớn hơn rất nhiều so với anh, thực sự anh sẽ tận dụng nó. Nhưng lý trí là lý trí, chứ người kiêu ngạo về mặt tình cảm như Triệu Lỗi vẫn không thể chấp nhận được, luôn cảm thấy bản thân trở thành kẻ lợi dụng người khác, hình tượng đáng ghê tởm. Một hòn đá bất giác rơi xuống tim, không phải với Hứa Bán Hạ, cũng không phải với bản thân anh, mà là với mối quan hệ giữa hai người.
Hứa Bán Hạ hoàn toàn không biết điều đó, cô đã có một giấc ngủ rất ngon, thức dậy là một ngày nắng, ánh nắng mùa đông nhàn nhạt tràn xuyên qua rèm cửa chiếu lên chăn, dường như rất ấm áp. Mặc dù là thứ bảy, nhưng gần đây không ngày để nghỉ ngơi, thời gian của một ngày có thể biến thành mấy ngày để dùng, cho nên cô chỉ dám ở trên giường một lát, cũng chỉ trong thời gian ngắn, Hứa Bán Hạ đã nghĩ tới một chuyện. Kết quả có thể xảy ra lớn nhất của Hâm Thịnh là bị ngân hàng thu lại, các ngân hàng thường đau đầu nhất trong việc thu lại hiện vật hơn là tiền tệ, vậy có thể nhân cơ hội này kéo Hâm Thịnh về tay mình hay không? Tuy nhiên, nếu một công ty tư nhân như cô tiếp quản, những người nông dân ở cửa có thể sẽ không muốn giải tán, hơn nữa một doanh nghiệp đã từng có lộ vấn đề nhạy cảm, sau đó sẽ luôn bị các cơ quan bảo vệ môi trường ở địa phương theo dõi, kiểm tra, xét duyệt trong thời gian tới,gây ra nhiều rắc rối, nhất định sẽ ảnh hưởng sản xuất. Chắc chỉ khi Tỉnh Cương tiếp quản, chính quyền địa phương mới có thể mắt nhắm mắt mở. Xét cho cùng, Tỉnh Cương là doanh nghiệp nhà nước, nông dân thì lại luôn tin tưởng vào các doanh nghiệp nhà nước, nên hiện tại thì, chỉ có Tỉnh Cương là phù hợp nhất để tiếp quản Hâm Thịnh. Nhưng Tỉnh Cương chính là có lòng nhưng không có sức, khoản thanh toán còn phải nhờ vào vốn lưu động của Hứa Bán Hạ cô để duy trì, thì làm sao có thể giao cho Hâm Thịnh được? Hứa Bán Hạ cô có vốn lưu động, nhưng cô không thể bỏ tiền ra để mua đống tài sản cố định đó, vì cô cũng bất lực không kém. Nhưng cô đã nghĩ ra một kế hay, nếu như thêm các hoạt động cấp trên của sếp Tống vào đây, tuy cả hai người đều bất lực nhưng có thể giúp đỡ lẫn nhau, cuối cùng có thể thu Hâm Thịnh về tay. Nghĩ đến đây, máu của Hứa Bán Hạ sôi sùng sục, không nằm được nữa, cô bật dậy chạy đến chỗ điện thoại. Việc này không nên chậm trễ, cơ hội không chờ đợi ai.
Tình bạn của Hứa Bán Hạ với sếp Tô, mặc dù mới chỉ được một tháng, Triệu Lỗi không còn được mong chờ, cô với sếp Tô nói chuyện thường xuyên còn nói chuyện nhiều hơn so với Triệu Lỗi, mà chỉ cần Hứa Bán Hạ muốn kết bạn, ai mà không cảm nhận được sự nhiệt tình của cô chứ? Sếp Tô thậm chí còn tiết lộ số điện thoại nhà riêng cho cô. Nhưng sáng sớm thứ bảy, gọi điện thoại ầm ĩ đến nhà người ta thì không lịch sự cho lắm, hay là dùng điện thoại di động, hơi gấp rồi, bây giờ cũng chỉ có Hứa Bán Hạ đang lo lắng, nếu không chủ động đàm phán sẽ thất bại.
Không ôm hy vọng quá lớn, nhưng không nghĩ rằng điện thoại sẽ có thể kết nối được. Sếp Tô thật tội nghiệp, bên quản lí hàng không đã gửi thông báo về chuyến bay nên lúc này cũng bận rộn, anh ta vốn dĩ không có kế hoạch nghỉ ngơi vào thứ bảy, còn chăm chỉ hơn cả Hứa Bán Hạ. Sau khi chào hỏi, cô đi thẳng vào vấn đề: “Sếp Tô, tối qua tôi vừa ăn tối với giám đốc Hâm Thịnh, tôi muốn báo một chuyện thú vị cho anh biết này, haha. Không biết bây giờ có tiện không”.
Sếp Tô nghe vậy lập tức cười nói: “Bất cứ lúc nào cũng tiện. Nói đi, nghe nói công việc đã bị đình chỉ, không thể bắt đầu nữa. Từ đầu đến cuối các công trình khởi công đều ngừng lại rồi đúng không?”.
Hứa Bán Hạ nói: “Đúng vậy, Ngũ Kiến Thiết nói, chính phủ sẽ đưa ra thông báo tối đa, gỡ bỏ công trình của họ, nông dân lại không biết điều chút nào, họ dựng một cái lán tre, rồi ở đó canh cửa hàng ngày để ngăn cản người ra vào, ngay cả khi muốn vận chuyển hàng hóa có giá trị đi ngang cũng không được. Nhưng những người nông dân này có thể sẽ mất cảnh giác trong dịp tết nguyên đán. Đêm qua, Ngũ Kiến Thiết đã thảo luận về kế hoạch tiếp theo của anh ta. Sếp Tô, rất bất ngờ đúng không, anh ta chuẩn bị bán Hâm Thịnh đi đó”. Trong sự cảm thán của, Hứa Bán Hạ lại kể về cuộc trò chuyện tối qua cho anh ta nghe “Tôi cũng phải khâm phục anh ta. Ngũ Kiến Thiết ra tay chặt gãy cơ quan đầu não, đây có thể là giải pháp tốt nhất để ngăn chặn rắc rối lớn cho anh ta, để khỏi bị kéo xuống”.
Sếp Tô nghe xong không kịp phản ứng, một lúc sau mới nghi ngờ nói: “Ngũ Kiến Thiết thật sự ra tay sao? Tàn nhẫn như vậy sao?”.
Hứa Bán Hạ nói: “Đây chỉ là những gì tối qua anh ta nói mà thôi, tôi vẫn chưa tin hết, tốt nhất nhờ sếp Tô tìm hiểu tình hình với bên ngân hàng mà họ đã vay vốn. Tuy nhiên với tính cách của Ngũ Kiến Thiết, khi bị ngân hàng ép, tên thổ phỉ này cũng làm ra được”.
Sếp Tô rên rỉ: “Tiểu Hứa, nếu cứ như vậy, thì sẽ bị động đấy. Phá vỡ kế hoạch ban đầu vẫn chỉ là thứ yếu, mấu chốt là Ngũ Kiến Thiết chỉ nói ý kiến của ông ta trong một phạm vi rất nhỏ đối với bạn bè như cô, nhưng bên ngoài lại trầm ngâm khó đoán. Ông ta không tuyên bố gì cho nên không ai biết ông ta sẽ làm gì tiếp theo, có lẽ sự suy tính mà ông ta nói với cô chỉ là vỏ bọc. Có những biến cố lớn trong việc này, trước khi ngân hàng cho ông ta vay để lấy được quyền sở hữu tài sản của Hâm Thịnh thông qua thỏa thuận hoặc biện pháp hợp pháp thì ông ta có thể lao ra gây rối bất cứ lúc nào. Điều tôi đau đầu nhất bây giờ, là Ngũ Kiến Thiết tự biến bản thân từ vị trí mục tiêu cầm súng sang vị trí mai phục, khó mà biết được giây tiếp theo ông ta sẽ làm gì, làm như thế nào, tôi không thể hiểu được ông ta, không có việc phòng thủ. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta có được bất kỳ lợi thế về nguồn lực chính trị và kinh tế sau đó xuất hiện trở lại? Tôi thà thấy ông ta chìm vào vũng lầy, từng bước tiến về vực thẳm. Sau đó tôi có thể chủ động nắm bắt xu thế, nhưng nhìn thoáng qua. Bây giờ không ổn, không ổn chút nào, tôi phải tìm hiểu xem ông ta bắt đầu làm việc này lúc nào”.
Hứa Bán Hạ nghe vậy không khỏi ngạc nhiên: “À, tôi lại không nghĩ tới chuyện này, nếu ngân hàng muốn lấy tài sản của Hâm Thịnh, Ngũ Kiến Thiết sẽ không trung thực mà giao khoản chuyển nhượng, chắc chắn sẽ bị trì hoãn, cuối cùng được giải quyết thông qua các kênh tư pháp. Nếu họ làm một số thủ đoạn,cuối cùng quyền tài sản đã nằm trong tay ngân hàng và cũng không biết xảy ra lúc nào, như sếp Tô đã nói, có quá nhiều biến số. Ít nhất thì sếp Tô cũng muốn giữ lại nhóm kỹ thuật viên đã bị Hâm Thịnh đuổi ra. Nếu Ngũ Kiến Thiết công khai bầy tỏ thái độ, nhân viên kỹ thuật chờ đợi ở bên lề, cuối cùng bọn họ cũng đã đi ra ngoài, hơn nữa thu nhập thép của Tỉnh Cương cũng không cao, trước mắt vẫn chưa có cải thiện lớn nào, hơn nữa nếu công ty mẹ của Ngũ Kiến Thiết hoạt động trở lại, thì có chuyển biến nhiều, khó đảm bảo được vì ông ta đột ngột đưa ra đề nghị mới trong vụ kiện, để Hâm Thịnh tiếp tục hoạt động. Mà lúc đó nông dân cũng kiệt quệ rồi, ngân hàng thấy khoản vay có thể thu hồi được mà nhận càng sớm càng tốt, còn chính quyền địa phương không muốn làm nhà xưởng tốt, chưa có lợi nhuận từ thuế, khó có thể đoán được ông ta có thể trụ được hay không, lúc đó ông sẽ trở nên bị động. sếp Tô, có vẻ như ông phải điều chỉnh chiến lược của mình”.
Lần này sếp Tô nhanh chóng nói: “Tiểu Hứa, tôi có thể buông tay dễ dàng như vậy không? Chỉ cần tôi không buông tay, Ngũ Kiến Thiết có thể làm dễ dàng như vậy sao? Tôi không lo lắng về kết quả cuối cùng, tôi chỉ sợ rằng có quá nhiều biến số, phải tốn quá nhiều sức lực cho vấn đề đó. Chuyện duy nhất của tôi bây giờ là thuyết phục ngân hàng đừng ảo tưởng về Ngũ Kiến Thiết, đồng thời tôi phải cho ngân hàng một chút hoa hồng, để họ nhanh chóng có được quyền sở hữu tài sản của Hâm Thịnh, tâm huyết của tôi, mà hiện tại việc này tôi phải tự làm. Chỉ là bản thân tôi bây giờ không có tiền, muốn cho ngân hàng chút hoa hồng cũng không được. Chỉ cần ngân hàng hợp tác, thúc đẩy với Hâm Thịnh từng bước, thì Ngũ Kiến Thiết sẽ không thể làm ồn ào nữa. Đợi đi, Chỉ cần đợi tôi lấy được Tỉnh Cương thuận lợi rồi, sẽ cho ngân hàng ép quả cân”.
Hứa Bán Hạ nghe xong, trong lòng xuống hơn phân nửa, hóa ra trong đầu sếp Tô luôn có ý định rõ ràng, chỉ nói vài câu đã tìm ra nguồn gốc của vấn đề, chỉ cần làm việc thuận lợi với trong ngân hàng thì ổn thỏa. Đến lúc đó thuận nước đẩy thuyền, gặp cơ hội thuận lợi, để thực hiện kế hoạch của anh ta: “Sếp Tô, lúc nãy tôi còn tưởng chuyện này rất nghiêm trọng, suýt chút nữa đã quên ý định gọi điện thoại cho anh. Thật tốt có anh chỉ đường, vừa hay tôi có chỗ ngon ngọt có thể làm mồi nhử ngân hàng này. Tôi vốn tưởng rằng Ngũ Kiến Thiết bẻ cổ tay là chuyện tốt, chỉ thuận tiện cho tôi và anh bắt đầu kế hoạch, nhưng tôi không để ý trong biến số, suy nghĩ gì thì cũng chỉ là vài thứ đơn giản. Nhưng vì anh đã suy tính rất kỹ càng rồi, nên tôi cũng không cần lo lắng gì nhiều. Cũng thật tốt, lúc đầu tôi cũng suy nghĩ giống anh là nên cho ngân hàng một chút hoa hồng. Không biết sếp Tô có hứng thú chút nào không?”.
Sếp Tô nghe xong, cười nói: “Tiểu Hứa, thực lực tài chính của cô rất mạnh, có cô nhúng tay vào, tôi sẽ dễ dàng nói chuyện với ngân hàng hơn rồi, bằng không tôi sẽ thiếu tự tin, haha. Cô mau mau nói đi, tôi sẽ nghe”.
Hứa Bán Hạ muốn nói, quỹ của cô mạnh cỡ nào, thì phần lớn đều là tiền của người khác, cáo mượn oai hùm mà thôi, nhưng cô sẽ không nói điều này với người khác: “Sếp Tô, tôi đang nghĩ nếu Hâm Thịnh bị ngân hàng chiếm đoạt, ngân hàng phải đau đầu để xử lý với đống phế liệu đồng sắt thối, bọn họ nhất định nóng lòng muốn xử lý, hy vọng có thể bán được cho ai đó với giá chiết khấu. Nhưng tôi nghĩ, chỉ cần sếp Tô anh luôn nắm quyền kiểm soát, thì ai dám động tay vào Hâm Thịnh chứ? Một người quyền lực như Ngũ Kiến Thiết mà cũng bị đánh bại, ai biết được trong vũng lầy đó có cái gì mà dám thử chứ? Nhưng nếu tìm một công ty mạnh hơn Tỉnh Cương thì không thể xem thường Hâm Thịnh được, vì vậy tôi tính tới tính lui, cũng thấy Tỉnh Cương thu nhận là tốt nhất. Các anh tiếp quản, công việc bên chính phủ sẽ giải quyết dễ dàng hơn, về nhân viên kỹ thuật có thể giao tiếp với Tỉnh Cương, hơn nữa thiết bị của Hâm Thịnh được bổ sung thêm một chút thì không thua kém gì thiết bị của Tỉnh Cương, tiếp quản Hâm Thịnh là một lựa chọn tốt, đặc biệt là bước ngoặt về thành tựu chính trị. Điều đó cho thấy Tỉnh Cương không những có thể duy trì hoạt động bình thường mà còn có thể tiếp tục phát triển và mở rộng. Trong một mớ hỗn độn như bây giờ thì tôi thấy nó khá ok đấy. Nhược điểm duy nhất của anh là không có tiền để mua Hâm Thịnh. Cho nên, tôi nghĩ tốt hơn hết là sếp Tô nên hợp tác với tôi, chúng ta cùng nhau nuốt Hâm Thịnh. Tỉnh Cương mà ra mặt thì thương hiệu cũng sẽ được niêm yết. Tôi sẽ lo những phía khác của Tỉnh Cương các thứ như vốn lưu động, … Đây là ý định ban đầu của tôi. Nếu sếp Tô quan tâm, chúng ta có thể dành thời gian để thảo luận chi tiết hơn về chuyện này”.
Theo như sếp Tô được biết, ngoài những người khác, điều thu hút anh ta nhất chính là những chiến lược mà Hứa Bán Hạ đề xuất. Hiện tại có vẻ Tỉnh Cương có thể đưa vào hoạt động, nhưng để đạt đến mức có thể mở rộng, thì không phải bây giờ, ước tính sẽ mất một thời gian dài. Tuy nhiên, anh ta muốn đạt được được kết quả đó càng sớm càng tốt. Chỉ với những kết quả rõ ràng mới có thể giải thích được vấn đề, sau đó mới có thể giao đáp án hoàn hảo cho các bộ phận liên quan, đạt được mục tiêu cứu nước và tìm được vị trí thích hợp. Hứa Bán Hạ muốn lợi dụng Tỉnh Cương, nhưng lại nguyện ý làm cho tên tuổi của Tỉnh Cương nâng cao, đây là điều mà anh ta cầu cũng không được, còn muốn cái gì nữa? Anh ta nói: “Tiểu Hứa, hôm nay đừng thu xếp chuyện gì nữa, bây giờ tôi sẽ qua bàn bạc với cô luôn. Cô đặt phòng cho tôi đi”.
Hứa Bán Hạ hoàn toàn đồng ý. Đặt điện thoại xuống, trong lòng như nở hoa, thế là xong. Ban đầu, cô hơi lo lắng rằng sếp Tô sẽ không chịu chia cho cô một phần nào của miếng bánh này, hoặc đánh giá về tham vọng của cô, ắt hẳn là chỉ muốn cầm lại những nhân viên kỹ thuật kia, cũng sẽ không thích Hâm Thịnh, cho nên trong lời nói có chút phóng đại khoa trương, những chiến lược đã được sử dụng như một bước đột phá. Vừa nghiện rượu, vừa giàu có, trong đầu sếp Tô để ý nhất chính là chiến tích để đột phá, chỉ cần anh ta đủ tham vọng thì không nên bỏ qua những lợi ích mà Hứa Bán Hạ đã đề xuất. Quả nhiên, anh ta đã quyết định gặp mặt để thảo luận chi tiết hơn, điều này cho thấy anh ta đang rất cấp bách rồi. Như vậy thì sau này mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng hơn.
Chỉ cần sếp Tô sẵn sàng thì cũng sẽ không cần Hứa Bán Hạ đầu tư vốn cho Hâm Thịnh. Cô dễ dàng đồng ý chi một khoản lớn như vậy để đầu tư vào Hâm Thịnh sao? Suy cho cùng, những gì cô đang làm cũng chỉ là kinh doanh hợp pháp, không quanh co thì sao mà nhanh giàu được. Về điểm này, Hứa Bán Hạ đã nghĩ rất kỹ. Sau khi sếp Tô đến, họ sẽ bàn bạc các chi tiết cụ thể.
Cô muốn nói chuyện này cho Triệu Lỗi biết ngay lập tức, nhưng khi Triệu Lỗi tắt máy, anh đã để lại tin nhắn trên điện thoại di động và không nhận thêm bất kỳ cuộc gọi nào. Cô nghĩ rằng hiếm khi được nghỉ ngơi vào thứ bảy, cũng có thể anh ngủ ngon quá nên chưa dậy. Triệu Lỗi Lại có vẻ thích ngủ muộn. Nghĩ đến đây, Hứa Bán Hạ vừa bưng chén cháo vừa mỉm cười, chỉ tiếc là không tìm được Triệu Lỗi để nói chuyện.
Đang lái xe đến công ty, giữa chừng lại có một cuộc điện thoại gọi đến, Hứa Bán Hạ còn tưởng rằng là của Triệu Lỗi, nhưng thoạt nhìn lại là một số lạ. Sau khi bắt máy, hóa ra đó là người đàn ông ở Đông Bắc: Vương Tắc. Hứa Bán Hạ vội vàng nói: “Anh Vương, đã lâu không gặp, chúc mừng năm mới”. Cô đánh trống lảng, bọn họ vừa mới phá nhà máy vào đêm trước, hôm qua Hứa Bán Hạ mới liên lạc với Đồ Hồng, cô cũng không biết tại sao hôm nay Vương Tắc lại gọi đến.
Giọng Vương Tắc có vẻ thoải mái hơn: “Cô Hứa, đã lâu không gặp. Chúc mừng năm mới. Chúng tôi đã dỡ nhà máy và các máy móc hạng nặng vào đêm trước rồi, không ai phản kháng. Sau khi tôi về thì ông chủ của chúng tôi đã kêu tôi chuyển lời: Cảm ơn cô vì chuyện này nha cô Hứa”.
Hứa Bán Hạ vội vàng nói: “Ừm, nhanh thật. Ông chủ của anh thực sự rất giỏi trong việc đưa ra quyết định. Lúc đầu, tôi nghĩ rằng ít nhất tôi sẽ phải đợi đến tết nguyên đán để bắt đầu. Vương Tắc, hãy nói với ông chủ của anh rằng tôi không làm gì cả, chỉ là việc vặt mà thôi. Ông chủ của anh coi trọng tôi như vậy, tôi thật sự không dám nhận”.
Vương Tắc cười tủm tỉm nói: “Sếp chúng tôi đoán chẳng sai. Ông ấy nói cô Hứa sẽ khiêm tốn từ chối. Tuy nhiên, sếp của chúng tôi luôn thưởng phạt rõ ràng, còn nói rằng sẽ tặng cô Hứa một món quà nhân dịp năm mới”.
Hứa Bán Hạ nói thầm nếu ông ta chịu bỏ mặt tôi thì đó là món quà lớn nhất rồi, cảm ơn rất nhiều. Nhưng ngoài miệng vẫn lịch sự: “A, vậy sao được, anh Vương, nói với sếp của anh, tôi làm những việc này cho ông ấy với tư cách là một đàn em, có thể theo ông ấy làm việc là phúc của tôi, đừng đề cập đến quà tặng gì ở đây. Vương Tắc, đừng chuyển quà đó cho tôi làm gì”.
Vương Tắc cười nói: “Chuyện này do ông chủ của chúng tôi quyết định. Ông ấy nói cô nhất định sẽ không nhận, nhưng ông ấy muốn nói với cô là rất vui khi đã dỡ được nhà máy và các máy móc hạng nặng. Cô nhất định phải nhận món quà mà ông ấy đã chuẩn bị kỹ. Chúng tôi đã cử một người anh em qua đó, sáng sớm sẽ mang quà đến cho cô, chắc khoảng mười giờ máy bay mới đến nơi, cô hãy kêu người ra nhận, nếu không người anh em đó của tôi sẽ kiếm cô đến mù cả mắt đấy. Cô Hứa, ông chủ của chúng tôi hy vọng cô thích món quà này”.
Hứa Bán Hạ vội vàng nói: “Vậy thì tôi sẽ nhận. Cảm ơn ông chủ giúp tôi nha, khi nào tiện thì mời ông ấy đến chỗ chúng tôi chơi. Vương Tắc, anh có thời gian thì cũng đến chơi đi, để tôi làm người tiếp đãi”.
Đặt điện thoại xuống, Hứa Bán Hạ thấy không còn sớm nữa, cô vội vàng đến sân bay chờ chuyến bay hạ cánh lúc mười giờ. Bây giờ đã quá muộn rồi nên không kịp gọi người khác ra nhận dùm, vì vậy cô đành lái xe đi thẳng đến sân bay. Nhưng điện thoại lại vang lên, lần này là Đao Công gọi: “Hứa à, sao cháu không đi đến nhà máy? Hôm nay cần cẩu của xưởng kia đến, đợi cháu đến bàn bạc giá cả”.
Thì ra Đao Công đang lái xe đuổi theo sau xe của cô, chỉ tập trung đối phó với Vương Tắc mà cô không thèm để ý đến ông. Hứa Bán Hạ do dự một lúc, rồi nói: “Ông có thể nói với họ về các thông số trước. Cháu phải đón một người ở sân bay, ừm… anh ta đến từ bên Đông Bắc, đúng rồi bọn họ nói rằng họ đến đây tặng một món quà. Cháu có chút lo lắng, cháu sẽ tự đi lấy quà, không dám lơ là người của bọn họ”.
Đao Công nghe xong thì sững sờ: “Họ không buông tha cho chúng tôi sao? Còn muốn cái gì nữa? Rõ ràng là giả bộ thân thiện để dở trò mà, không lo lắng được sao? Hứa, cháu có muốn ông đi với cháu không?”.
Hứa Bán Hạ nghe vậy đã biết Đao Công hiểu lầm rồi, anh ta nghĩ đây là quà tặng cho họ nên vội vàng nói: “Ông đi cùng cháu thì cháu sẽ can đảm hơn nhưng khi ông đi rồi thì người bên cần cẩu của xưởng kia đến thì phải làm sao? Ông quay lại nhà máy đi, trưa nếu có rảnh thì cháu sẽ về xưởng ăn cơm, rồi bàn bạc giá cả sau. Đừng lo lắng, cháu sẽ ổn. Đây không phải địa bàn của bọn họ”
Đêm trước Đao Công đã tận mắt chiêm ngưỡng thân thủ của Hứa Bán Hạ, nhưng ông ta vẫn lo lắng. Hứa Bán Hạ nói đúng, nếu anh ta rời đi, ai sẽ là người đưa ra quyết định đây? Ông ta phải quay về nhà máy thôi.
Mặc dù cuối cùng Hứa Bán Hạ đã khuyên được Đao Công, nhưng sự quan tâm rõ ràng trong lời nói của ông đã khiến Hứa Bán Hạ hơi cảm động. Giữa con người với con người đều có tình cảm, ít nhất theo quan điểm hiện tại thì Hứa Bán Hạ là ân nhân của gia đình Đao Công, tuy cô không để ý mấy chuyện ơn nghĩa này nhưng những người khác không nghĩ như vậy, họ thể hiện sự biết ơn bằng hành động. Về vấn đề này, Hứa Bán Hạ cảm thấy có chút áy náy.
Triệu Lỗi vừa bước xuống giường, mở điện thoại di động lên, anh thấy tin nhắn của Hứa Bán Hạ, suy nghĩ một hồi cũng không trả lời lại. Rửa mặt xong mới cầm điện thoại xem lại tin nhắn rồi ngồi vào bàn ăn nhưng anh vẫn không có ý muốn bấm số gọi lại, sau khi ăn cơm xong đã hơn mười giờ, lúc này anh mới xuống dưới tìm xe, sau khi lên xe mới gọi cho Hứa Bán Hạ: “Cô gái, thứ bảy mà em lại dậy sớm như vậy, có thể làm gương tốt đó nha”.
Hứa Bán Hạ cũng vừa lên xe, đang nghĩ đến vài chuyện không vui thì nhận được điện thoại của Triệu Lỗi, lúc này cô như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, gấp gáp nói: “Vừa rồi, bên Đông Bắc đã gửi cho em một món quà lớn. Cái hộp rất nặng. Họ nói đó là quà năm mới cho em. Em cũng không biết nó là gì cả. Người gửi quà không chịu theo em về để em tiếp đãi. Nhưng mà bây giờ em không dám mở ra, Đao Công nói là giả đò thân thiện để dở trò, nói thật thì em cũng thấy hơi lo lắng”.
Lúc Triệu Lỗi vừa gọi cho Hứa Bán Hạ, anh có chút bất đắc dĩ, lúc này, nghe một người mạnh mẽ như Hứa Bán Hạ mà trong lời nói lúc này lại xuất hiện sự hoảng sợ, trong lòng anh lập tức mềm nhũn ra, có chút miễng cưỡng bỏ qua những suy tư đêm qua: “Đừng lo lắng quá. Hành lý ký gửi trên máy bay đã được kiểm tra nên sẽ không có chuyện gì đâu. Họ sẽ không để mấy loại như chất nổ hay vũ khí gì đâu. Nhưng anh vẫn khuyên em nên tìm một nơi bên đường để dừng xe lại rồi mở ra kiểm tra”.
Hứa Bán Hạ thực sự đang tìm một nơi để dừng xe lại, nhưng có điều cô hơi thiếu động lực một tí: “Em tính ở sân bay xem luôn, nhưng đề phòng vì sợ có chuyện xấu hổ, người ra vào sân bay nhìn thấy thì không hay cho lắm. Em cũng đang tìm một nơi để đậu xe. Đây rồi, có một lối ra ở đây. Em sẽ vào đậu xe cái đã, anh đợi một lát”.
Đặt điện thoại lên ghế xe, tấp vào ven đường, sau đó mang theo điện thoại đi ra mở cốp xe, cô muốn mở hộp quà, nhưng sau khi suy đi nghĩ lại thì cô nói với Triệu Lỗi: “Em nghĩ vẫn là nên mang cái hộp xuống khỏi xe rồi hãy mở ra, anh chờ nha”. Nói xong cô ôm cái hộp gỗ đặt xuống đất, nó rất nặng, không biết bên trong là cái gì, chẳng lẽ quà tặng là đồ rẻ tiền hay sao mà nặng thế nhỉ? Nó là đá sao? Mở hết khóa ra, Hứa Bán Hạ do dự, đi tới bên cạnh, không dám dùng tay mở cái hộp, cô dùng một chân đá mở nắp hộp, rồi nhanh chóng nhảy sang một bên:” Mở ra rồi, ơ hình như không có động tĩnh gì, cũng không phải là dao bay ra, để em xem một chút, rốt cuộc nó là cái gì”.
Triệu Lỗi nghe vậy thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh ta nở nụ cười: “Em nói xem, sao bọn họ lại có thể làm ra chuyện hạ lưu được? Hơn nữa em cũng không có thù oán gì với bọn họ”.
Hứa Bán Hạ đáp lại, nhưng cũng không thể cười được nữa, cô kéo một mảnh bìa màu xanh nước biển trên đó ra rồi nhìn lướt qua, đôi chân của cô mềm nhũng ngồi xuống đất: “Anh đẹp trai à, là hai con nai con. Con nai con, con trên bị đánh nát nửa đầu, máu me bê bết. Con phía dưới cái đầu bị đè xuống rồi không biết như thế nào. Bọn họ đây là đang giết gà dọa khỉ, uy hiếp em, phải không?”.
Triệu Lỗi nghe thấy như bị thắt cổ họng, nói: “Không phải là không thể. Có thể họ đang cảnh cáo em không nên làm những việc như Đồ Hồng và những người khác đang làm. Nhưng đó cũng có thể chỉ là một món quà đơn giản. Họ tặng nó cho em vì đó là con mồi mà chính tay họ đã săn được. Dù sao thì loại này cũng hiếm. Nó là đặc sản của vùng Đông Bắc đó, bình thường em không thể thấy được đâu. Hơn nữa còn cử người đặc biệt mang quà cho em, có thể thấy quà này rất nặng”.
Hứa Bán Hạ nhìn chằm chằm vào con nai nhỏ trong hộp bằng cả hai mắt, cô lẩm bẩm: “Em hối hận rồi, đáng lẽ không nên đưa mấy người Đao Công đến đây, nếu không sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nếu mục tiêu của họ là những người đó thì trong tương lai chuyện này vẫn chưa kết thúc. Trước đây em hơi kích động nên không nghĩ tới hậu quả”. Hứa Bán Hạ từng dùng dao đánh nhau, cũng từng nhìn thấy rất nhiều máu của người khác, cô cũng từng nhìn thấy máu của chính mình. Cô cũng từng cùng bạn bè giết chó để ăn thịt vào mùa đông. Cô không phải là người sợ đổ máu và lột da. Bình thường, cô sẽ không sợ hãi khi nhìn thấy vết máu trên con nai, điều mà cô sợ là người đứng sau con nai chết thảm này đang giơ cao nòng súng trong bóng tối.
Mặc dù trước kia Triệu Lỗi thuyết phục Hứa Bán Hạ từ bỏ kế hoạch cứu người từ hố lửa ở Đông Bắc, nhưng bây giờ chuyện sắp xảy ra rồi, nhắc đến cũng vô nghĩa, nên chỉ có thể nói: “Tiểu Béo, nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực đi, có lẽ thật sự không có gì to tát đâu. Từ trước đến nay em vẫn giúp đỡ bên Đông Bắc một tay. Chỉ cần sau này em không đào gốc của bọn họ, không kết giao với Đồ Hồng thì bọn họ có thể làm gì em? Bọn họ không phải là người nhàn rỗi. Dù sao họ cũng là người ló mặt ra làm ăn, không thể làm bừa được. Việc đã đến nước này, em đã không còn đường lui rồi. Bây giờ em chỉ cần nghĩ cách để biến bất lợi thành lợi thế là được. Anh thấy em hãy suy nghĩ thật kỹ cho bản thân đi. Còn về phía Đồ Hồng thì em đừng bao giờ nhúng tay vào nữa”.
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, hôm qua cô vừa mới liên lạc với Đồ Hồng, xem ra chuyện này nhất định phải giấu thật kỹ, nếu không người ở Đông Bắc sẽ trở nên gấp gáp, cho dù bọn họ không có bằng chứng để nói rằng Hứa Bán Hạ đang lừa dối họ thì cũng khó mà chắc chắn họ sẽ không trút giận lên người khác. Có lẽ họ sẽ chĩa súng bắn nửa cái đầu của cô mất, cô cảm thấy lo sợ khi nghĩ về nó. Cô đá nắp hộp đóng lại rồi đặt chiếc hộp lên xe, sau đó nói với Triệu Lỗi: “Em biết rồi, sau này em sẽ cố gắng tránh những việc như này, em sẽ nói chuyện với các kỹ sư đến từ Đông Bắc, kêu họ cũng nhường mấy bước, đừng gây rắc rối cho em, phải đợi thời cơ chín mùi mới được. Soái ca, thực ra sáng sớm đã gọi cho anh vì muốn nói một chuyện nữa, lát nữa sếp Tô sẽ đến. Anh ấy muốn nói chuyện với em về kế hoạch thu thập thông tin chi tiết của Hâm Thịnh để cùng nuốt trọn nó”.
Triệu Lỗi nghe xong cũng phải khâm phục, bây giờ giọng nói của Hứa Bán Hạ đã bình thường trở lại, lúc này hình như cô đã nhẹ nhõm hẳn ra mới tùy tiện nói đến chuyện khác, thật sự buông xuống rất nhanh, nếu đổi thành người phụ nữ khác, còn không kêu cha gọi mẹ hay sao? Anh ta lại nghĩ về việc tối qua còn đang lo lắng cho tài chính của Hứa Bán Hạ, sao bây giờ cô lại có đủ nguồn lực để mua Hâm Thịnh rồi nhỉ? Anh nghi ngờ, hỏi: “Em lo nổi số tiền đó sao? Anh biết ít nhất thì sếp Tô sẽ không thể mua nổi Hâm Thịnh, vậy đừng nói là em vung tiền ra mua nha? Đừng vay vốn lưu động, nếu không em sẽ giẫm lên vết xe đổ của Ngũ Kiến Thiết, lợi ích nhất thời sẽ đè chết em đấy”.
Hứa Bán Hạ nói: “Tối qua Ngũ Kiến Thiết gặp mặt có nói với em về chuyện sẽ ném Hâm Thịnh cho ngân hàng quản lý. Nếu muốn em mua lại từ tay Ngũ Kiến Thiết thì em không thể mua nổi với số tiền lớn như vậy, nhưng nếu mua lại của ngân hàng thì khác, bởi vậy em mới kéo theo sếp Tô, nếu không có Tỉnh Cương thì ngân hàng sẽ nghi ngờ em. Cho nên việc tốt nhất và duy nhất bây giờ là hợp tác với Tỉnh Cương trước, nhưng hiện tại trong công ty đó lại không còn vốn, em mới lợi dụng sơ hở này để đầu tư vốn lưu động đề hợp tác. Mà cũng may mắn bây giờ em là người không cần lo lắng về vốn lưu động. Mặc dù vốn này không phải em tự có, cũng không quá lớn và dễ kiểm soát nhưng sẽ chiếm ưu thế trong việc mua lại Hâm Thịnh. Đó là một chiến lược mà sếp Tô cũng thấy hợp lí. Sáng nay sếp Tô cũng cảm thấy hứng thú khi em đề cập đến vấn đề này, cho nên anh ta muốn đến đây gặp mặt để nói chuyện cụ thể luôn. Bây giờ chắc anh ta đang trên đường tới”.
Triệu Lỗi đang định nói một câu đại loại như” Anh có nên qua không? “Nhưng trong lòng anh chợt trầm xuống một chút, nuốt lời nói lại, suy nghĩ một hồi mới nói: “Cô gái à, em từng bước từng bước đều phải cẩn thận, Ngũ Kiến Thiết đã rút ra một bài học rồi. Hâm Thịnh không dễ ăn vậy đâu. Còn về hộp quà đó”. Triệu Lỗi ngập ngừng nói: “Anh vẫn nên qua đó một chút. Bây giờ tâm trạng của em hơi phức tạp. Anh qua nói chuyện với em một chút cũng tốt”.
Hứa Bán Hạ nghe xong rất cảm động, trong lòng Triệu Lỗi đang rất lo lắng cho cô, lẽ nào cô không biết? Nhưng cô biết bây giờ Triệu Lỗi quá bận, loay hoay mãi mà công việc vẫn chưa xong, dù muốn anh đến nhưng cô cũng không thể nói ra, sau khi nghĩ lại, cô nói: “Anh bận rộn như vậy hay là đừng đến. Bây giờ thế này đã ổn hơn so với hồi ở Đông Bắc rồi. Không sao đâu, anh tin em đi, em rất kiên cường mà. Mặc dù em nhớ anh nhiều lắm nhưng mà em không có thời gian đi tìm anh, chúng ta đều giống nhau”. Sau khi thở dài, cô lập tức đổi chủ đề: “Em còn chưa nói xong kế hoạch thâu tóm Hâm Thịnh”.
Triệu Lỗi nghe xong những lời của Hứa Bán Hạ thì thở dài trong lòng, cô gái này thực tế đến kinh khủng, lý trí cũng quá kiên cường, nhìn cô từ con mắt của một người phụ nữ bình thường thì có lẽ là người thật lạnh lùng. Không ngờ Hứa Bán Hạ lại chuyển chủ đề nhanh như vậy, nhất thời cảm thấy hơi khó chịu, anh cũng vừa đến nhà máy, vừa xuống xe, anh vừa nói: “Anh đã đến công ty rồi. Em nói sơ qua kế hoạch của em đi để anh tính toán xem sao. Có phải em muốn thông qua quan hệ với ngân hàng rồi kí một bản hợp đồng không? Em đã chuẩn bị bao nhiêu để mua lại Hâm Thịnh, còn nữa, ngân hàng có đòi thuế không, rồi sau này ngân hàng có trả lại em với hình thức cho vay không, bọn em như vậy là tay không bắt sói đó biết không?”.
Hứa Bán Hạ ngạc nhiên nói: “Này, bé ngoan như anh sao lại biết những thứ bàng môn tà đạo?”.
Triệu Lỗi không biết nên khóc hay nên cười: “Trước đây anh đã từng đối mặt với chuyện này rồi, ngân hàng gặp anh và nói rằng hy vọng anh có thể trả được nợ của ngân hàng gần phá sản đó trước rồi họ sẽ giải quyết việc cho vay sau, lúc đó lãi suất cao nên mới tính chi phí tài chính hàng năm, không tin nên anh cũng không đồng ý, giờ lãi suất vay thấp thì có thể thử cách này. Em và sếp Tô cũng đủ táo bạo để làm chuyện này. Anh ta là người đứng đầu về các mối quan hệ xã hội. Chắc hẳn anh ta đang muốn mua một công ty có nền móng vững chắc. Em lại là người bắt được suy nghĩ của anh ta cho nên cũng không nên quá khách sáo”.
Lúc này Hứa Bán Hạ mới biết hóa ra Triệu Lỗi không đơn giản như cô nghĩ. Hai người nói thêm vài câu trước khi tạm biệt. Cảm giác căng thẳng mà hộp quà mang lại cho Hứa Bán Hạ đã nhẹ đi rất nhiều. Cảm giác thật thoải mái khi có người san sẻ, bây giờ thì cô hiểu rồi, chỉ cần có chuyện quan trọng thì người đầu tiên mà cô gọi điện chính là Triệu Lỗi.
Hứa Bán Hạ lái xe quay lại công ty, xuống xe thì thấy Hồ Công, Đao Công và các kỹ sư khác đang nói chuyện với nhau, có thể đoán ra Đao Công đã nói chuyện của bên Đông Bắc với họ rồi. Cô không định cho họ xem cái hộp vì sợ họ lo lắng, nhưng giờ họ đều đã biết, hơn nữa họ đang trong thời kỳ hỗn loạn mà kiểu tặng và nhận quà riêng này với người Đông Bắc cũng rất nhạy cảm. Nếu cô giấu không cho họ biết, ngược lại có thể sẽ khiến họ suy nghĩ lung tung, cô chỉ còn cách mở hộp ra mà thôi.
Trước mặt họ, Hứa Bán Hạ lôi cái hộp ra, sau đó mở ra từ từ, lẳng lặng đứng sang một bên. Ngay lập tức, cô có thể thấy sắc mặt của mọi người đều tái nhợt y như cô lúc nãy, một số còn tái hơn cô. Hồ Công là người phụ nữ bình tĩnh nhất trong số họ. Đám đông im lặng hồi lâu mới nghe Đao Công nói: “Đó là nai con, là loài hoang dã, cho dù con nai có ngu ngốc, nhưng cho dù có bắn cũng không thể bắn đến mức nát đầu như vậy được. Đây rõ ràng là âm mưu, bọn họ đã tặng món quà này, tôi nghĩ bọn họ muốn đe dọa chúng ta”.
Hứa Bán Hạ nói: “Cháu cũng nghĩ vậy. Một phát bắn có thể nổ tung nửa đầu của con nai con. Dù không được cho phép nhưng phát bắn này cũng rất đáng sợ. Phía dưới còn một con nữa, chúng ta lật lên xem sao”. Nhiều người sẽ tăng thêm dũng cảm, Hứa Bán Hạ cũng đã có một khoảng thời gian trấn an tâm lý, cho nên khi xách con nai phía trên đi, cô cũng không quá sợ hãi.
Con nai bên dưới sạch sẽ hơn rất nhiều, nằm dưới đáy hộp thoạt nhìn không có vết sẹo, sau khi kéo lên thì thấy trên đầu nó có một lỗ đen, có thể đoán rằng lỗ súng đã lọt vào hai lỗ tai xuyên qua chính giữa, ba điểm vừa vặn tạo thành một đường với lỗ tai bị thủng, bắn một phát là chết. Một phát này, tuy rằng cảnh này cũng không tốt lành gì so với con kia bị nổ đầu, nhưng ngẫm kỹ lại thì nó khiến cả bắp chân người ta run lên, hơi lạnh thấu tận xương tủy. Điều gì sẽ xảy ra nếu khẩu súng này nhắm vào chúng ta? Cô có thể chạy nhanh như một chú nai sừng tấm ngốc nghếch hay không? Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Hứa Bán Hạ không còn sức lực, con nai được thả lại vào hộp.
Tất cả mọi người đều không nói nên lời, không còn gì để nói. Cô chỉ nghe nói về những gì đã xảy ra vào ngày hôm kia, sau đó vào hôm nay chiếc hộp này đã được chuyển đến. Còn gì để giải thích nữa đây? Không có gì khác ngoài sự cảnh cáo rằng nên thu cái đuôi lại, không nên hành động hấp tấp.
Hứa Bán Hạ nói: “Đừng lo lắng quá. Khi mọi người ở Đông Bắc, họ cũng không bắt mọi người. Khi đến đây, họ càng không thể làm gì được. Họ chỉ làm chúng ta sợ hãi mà thôi”.Vừa nói cô vừa đỡ Hồ Công vào phòng: “Nhưng chúng ta cũng phải đề phòng một chút. Một số việc không thể làm quá lộ liễu”.
Gia đình Hồ Công hiểu ý của Hứa Bán Hạ, từ nay về sau, cho dù bọn họ muốn vạch trần vật liệu gì nữa cũng không dám cho đám người khác biết, càng không thể nhờ Hứa Bán Hạ liên lạc với Đồ Hồng. Họ là những người có lương tâm, họ không muốn kéo Hứa Bán Hạ vào vũng lầy này. Mà con trai Đao Công lại nghĩ xa hơn, anh ta đã hoàn toàn từ bỏ ý định chống lại bọn họ. Cánh tay không thể siết chặt đùi, có lẽ anh ta là người biết rõ nhất về năng lực của bản thân, trừ khi thực sự không muốn sống nữa. Đã từng có một lần gặp phải chuyện không muốn sống nữa, con trai Đao Công thầm nghĩ không có bóng tối cũng khó.
Theo như Hứa Bán Hạ được biết, thì hiện tại gánh nặng tâm lý đã bớt đi rất nhiều, lần hợp tác với Đồ Hồng để hạ gục người đàn ông Đông Bắc đó, cô chỉ là miễn cưỡng. Lần này cô không cần phải quan tâm đến đám người Hồ Công nữa.
Khi trở lại văn phòng, cô không gọi được cho Vương Tắc, cô cũng không dám gọi điện trực tiếp cho người đàn ông kia, chỉ nhắn tin cho ông ta với vài từ đơn giản: “Cảm ơn anh đã giúp tôi làm cho những người kia bình tĩnh lại”. Ngay sau đó, cô lập tức nhận được một tin nhắn phản hồi: “Cô không hiểu nhầm ý của tôi, rất tốt, thông minh”.
Hứa Bán Hạ đọc xong, thầm nguyền rủa trong lòng: Mẹ nhà mày một tên khốn kiếp, một con chó cái, lại muốn lập đền thờ. Rõ ràng tặng “quà” tới để cảnh cáo mà làm bộ như đang giúp đỡ. Đồ đạo đức giả. Không ngờ lại là một kẻ khốn kiếp như vậy, ai dám “hiểu sai” ý của anh ta chứ? Nếu thời gian quay ngược về trăm năm trước, e rằng anh ta vẫn muốn mọi người cúi đầu hô to vạn tuế vạn tuế. Cô không biết những người xung quanh thường đối phó với anh ta như thế nào. Nhìn thấy vua và các vị quan lớn thì ớn lạnh cả lên, có lẽ họ đã bị choáng ngợp. Hứa Bán Hạ không muốn trở thành cấp dưới của người đó, chỉ cần sau này không liên quan đến người đó nữa là được, cô kiên quyết rút lui. Nếu không không phải là tự chuốc khổ vào thân hay sao?
Nói chuyện với sếp Tô rất muộn, nói từ trưa, trên bàn ăn vẫn không nghỉ. Lúc đầu Hứa Bán Hạ chỉ muốn nói về một kế hoạch thôi, sau đó sẽ nói về các phương pháp hợp tác cụ thể khi mọi thứ rõ ràng, nhưng sếp Tô đã quyết tâm giành chiến thắng, thậm chí còn tính đến các hoạt động tiếp theo. Sau khi Hứa Bán Hạ hỏi thì mới biết hóa ra anh ta có quan hệ khá tốt với ngân hàng đó. Chẳng trách, khi Ngũ Kiến Thiết gặp nạn, ngân hàng kia cũng là một trong những nguồn có liên quan, vậy mà họ lại quyết định cắt vốn vay của Ngũ Kiến Thiết nhanh như vậy. Trong trường hợp này, đã có người quen bên trong thì mọi chuyện sẽ được xử lý rất dễ dàng, đương nhiên Hứa Bán Hạ sẽ rất nghiêm túc nói chuyện với sếp Tô. Nhưng lần này vì không cân nhắc kỹ càng nên cô đã mất thế chủ động, nhưng mà sếp Tô lại là người háo thắng cho nên cô cũng không bị thụ động. Mười giờ tối, nhìn chung thì hai người đã thảo luận xong, từng người ký tên vào biên bản cuộc họp rồi mới giải tán. Ngày mai, sếp Tô sẽ trực tiếp đến địa điểm của Hâm Thịnh để nói chuyện với cấp cao của ngân hàng đó. Hứa Bán Hạ biết tốc độ làm việc của sếp Tô, trong lòng tự nhủ những cán bộ cấp cao như vậy rất hiếm thấy, có vẻ anh ta là một người rất có triển vọng. Tất nhiên trong đầu cô đã có suy nghĩ hợp tác lâu dài.
Sau khi về nhà, đêm đông ảm đạm và vắng vẻ, Hứa Bán Hạ lờ mờ nhìn thấy hình như có người nào đó vừa chạy ngang ở dưới lầu, ẩn hiện trong bóng tối, cô bước tới nhìn, nhưng phát hiện không có ai. Cô nghi ngờ rằng gần đây cô đã bận rộn đến mức bị chóng mặt, hoa mắt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.