Không Được Vãng Sinh

Chương 54: Mèo hoang nhỏ ra đời




Bởi vì Hứa Bán Hạ điều động càng ngày càng nhiều vốn tài chính, việc này đã không còn trong phạm vi quyết định của Lão Tống. Nửa năm trước cô đã trực tiếp giao lưu với tổng giám đốc của công ty Lão Tống. Trước khi Tết xuân trôi qua, ngoại trừ kết toán nợ nần thì còn phải cảm tạ một năm qua họn họ đã quan tâm giúp đỡ, hẳn nhiên tổng giám đốc phải bày tiệc chiêu đãi. Nhưng lúc này không còn tính khuôn phép khách sáo như cuộc gặp mặt trước mà là tiệc tùng linh đình giữa bạn bè với nhau. Hứa Bán Hạ đương nhiên không quên tặng chút tấm lòng vừa dày vừa nặng cho nhân viên có liên quan.
Mỗi ngày đều uống say đến không biết trời trăng mây gió gì, ai cũng tránh không được. Lão Tống thấy Hứa Bán Hạ trèo lên cành cao vẫn một mực nâng đỡ việc buôn bán của anh ta, ăn Tết cũng chẳng bỏ quên hay phớt lờ thì trong lòng rất cảm động, cho nên vẫn luôn tự mình đưa đón. Hứa Bán Hạ vốn định đêm ngày hôm sau sẽ về, nhưng lại gặp phải tổng giám đốc của công ty Bắc Kinh, công ty cùng cấp bậc với công ty của Lão Tống, đến dự tiệc ở bàn rượu bên kia. Chàng có tình thiếp có ý, dưới sự giới thiệu của tổng giám đốc bên công ty Lão Tống, những lúc không uống rượu thì hai bên luôn chuyện trò rất vui vẻ. Cho nên đêm hôm sau Hứa Bán Hạ chưa về nhà được mà theo tổng giám đốc công ty Bắc Kinh cùng đi Hồng Kông. Thế là Hứa Bán Hạ lại có nguồn vốn mới. Nguồn tài chính phân tán, không treo cổ trên một thân cây, thế này mới tương đối an toàn, loại thủ đoạn này ngay cả đồ ngu cũng biết.
Tại Hồng Kông, Hứa Bán Hạ vừa ý một chiếc đồng hồ nam Patek Philippe, dây đeo màu đen, mặt ngoài màu trắng, vỏ thép, đơn giản hào phóng. Cô vô cùng thích, nhịn không được mua cho Triệu Lỗi một chiếc làm quà năm mới. Nếu đã đi cùng với tổng giám đốc Bắc Kinh thì tất nhiên cũng nên mua cho anh ta một cái, cái này là bỏ vốn đầu tư, cái kia mang ý nghĩa khác. Đồ vật cho hai người này, dù tài chính hiện tại hơi eo hẹp nhưng Hứa Bán Hạ cũng phải cắn môi xì tiền ra.
Tổng giám đốc Bắc Kinh xuất thân là con ông cháu cha, thấy Hứa Bán Hạ tặng đồng hồ không phải ánh vàng rực rỡ, kim cương lấp lóe, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ. Anh ta không đeo được vật tầm thường, mà chỉ dùng những thứ quý giá tinh tế cho nên rất có mắt nhìn hàng hiệu, trong lòng rất thích, hẳn nhiên phải có qua có lại, tự giác biết sau đó phải làm cái gì. Một số người cầm mấy chục vạn tiền mặt còn chưa khiến anh ta ấn tượng nhưng một món quà được coi là cao quý tương xứng hoặc thậm chí vượt qua thân phận lại có thể hoàn toàn đổi lấy cái gật đầu kiêu ngạo của anh ta. Chỉ bởi vì cả hai dường như có sự đồng cảm về địa vị, có cùng tần số cộng hưởng.
Thật ra Triệu Lỗi cũng là kiểu người như vậy. Trên mặt trận làm ăn buôn bán, Hứa Bán Hạ ngược lại tình nguyện anh ấy là một thứ đồ tầm thường có thể mua đứt bằng một xấp tiền mặt, miễn được nhiều bước trù tính.
Còn trong nền nếp sống thường ngày, Hứa Bán Hạ đánh giá Triệu Lỗi cao nhất, bền lòng vững dạ, kiên định vững vàng.
Bay khỏi Hồng Kông, cô trực tiếp đi cùng anh ta đến Bắc Kinh. Ở đó, Hứa Bán Hạ đã phân phó giám đốc tài chính lấy báo cáo tài chính, đăng ký kinh doanh, đăng ký thuế vụ và các thông tin khác của mấy tháng trước gửi đến tận nơi để điều tra từ lâu. Bảng báo cáo giấy trắng mực đen, còn có con dấu mà mỗi tháng thuế vụ đều đóng vào, dòng tiền mặt và doanh số tiêu thụ khổng lồ liếc qua thấy ngay. Cộng thêm sự tiến cử của tổng giám đốc công ty Lão Tống, tổng giám đốc Bắc Kinh thận trọng xuất ra khoản tiền đầu tiên, bắt đầu tham dự vào việc kinh doanh của Hứa Bán Hạ. Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần đi bước đầu tiên thì Hứa Bán Hạ không lo lắng anh ta không muốn tiếp tục cuộc làm ăn này. Cô hiểu được thế nào là đôi bên cùng có lợi, thế nào là mối quan hệ win-win.
Do nhà xưởng mới đang được trù bị xây dựng và vốn tự có eo hẹp nên Hứa Bán Hạ đã lên kế hoạch rút vốn lưu động từ lâu. Ngân hàng và công ty của Lão Tống là các nguồn vốn tài trợ ban đầu, miễn là cô phối hợp tốt thời gian trả nợ thì cũng có thể giấu giếm cho qua. Hơn nữa so với vốn lưu động khổng lồ thì số tiền mà cô rút ra để đầu tư vào tài sản cố định dù sao cũng có hạn. Chỉ lo khoản bên ngân hàng, bởi vì vốn lưu động của công ty rút gửi ở ngân rõ ràng nhất, ngộ nhỡ muốn vạch lá tìm sâu, thẩm tra kỹ càng thì vẫn có thể biết chuyện cô tham ô vốn lưu động. Cho nên việc này vẫn luôn là nỗi lo dai dẳng của Hứa Bán Hạ. Bây giờ gia nhập công ty Bắc Kinh, ba quỹ tài chính xoay vòng một chỗ, Hứa Bán Hạ trọn vẹn cảm nhận được cái gì gọi là mọi việc thuận lợi, cái gì gọi là niềm vui thú mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Giám đốc tài chính cảm thấy rất kiêu ngạo. Năm đó khi anh ta vẫn còn làm việc dưới trướng của Triệu Lỗi, tuy là một công ty nước ngoài lớn và có thanh danh không tệ, nhưng bây giờ xem ra nguồn vốn lưu động không nhiều bằng Hứa Bán Hạ. Sau khi anh gia nhập công ty, tận mắt nhìn thấy việc kinh doanh của Hứa Bán Hạ phát triển không ngừng. Lúc đầu anh rất lo lắng không biết Hứa Bán Hạ có giống mấy nhà giàu mới nổi bên ngoài hào nhoáng bên trong rỗng tuếch hay không, mê muội theo đuổi giá trị sản lượng tăng cao, lợi nhuận sổ sách đầy đủ mà không biết thâm hụt càng ngày càng lớn, thế là sau đó không thể không đào chỗ này đắp chỗ kia. Nhưng trong lúc hợp tác thì anh rất nhanh đã phát hiện ra suy tính vô cùng khôn khéo của Hứa Bán Hạ. Kể cả tháng mười một, thông thường đây là mùa kinh doanh ảm đạm nhất, trừ khi cô không làm, nếu đã làm thì sau khi trừ các khoản chi phí khác, cô vẫn sẽ thu được lợi nhuận vào tay mà không bị mất đồng nào, cho nên anh tin là không có vấn đề gì. Anh đặc biệt nể phục khả năng ghi nhớ số liệu một cách vô cùng chính xác của Hứa Bán Hạ, lại thêm lương thưởng mà Hứa Bán Hạ trả cũng không thấp nên cô đã lấy được lòng trung thành của anh từ lâu.
Mặc dù gần đây có một lượng lớn dự án đang lên kế hoạch trong khi nguồn vốn eo hẹp thì anh ta cũng không lo lắng. Chỉ bằng việc anh biết được chỗ nào có thể tham ô một ít tiền, Hứa Bán Hạ hiển nhiên càng rõ ràng, anh không cần phải gấp gáp. Chỉ là kỳ lạ tại sao Triệu Lỗi lại hỏi chuyện tài chính của công ty bọn họ có túng thiếu hay không. Giám đốc tài chính và Hứa Bán Hạ làm thủ tục xong xuôi, không ngủ lại Bắc Kinh mà ngồi máy bay về ngay trong đêm. Sau khi nhân viên đưa đón của sân bay rời khỏi, anh ta nhịn không được hỏi: “Sếp Hứa, giang hồ đồn đại nguồn tài chính của công ty chúng ta đang căng thẳng à? Chuyện này nếu tiếp tục bị bàn tán rộng rãi thì không hay lắm đâu”.
Hứa Bán Hạ vốn dĩ muốn hỏi đã kiểm tra xong chưa, nghe được câu hỏi kỳ quặc này, không khỏi nghi ngờ nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện này. Anh nghe ai nói? Để tôi thăm dò lại mạng lưới thông tin của mình một chút đã, vẫn nên đè xuống mới được. Truyền đến tai ngân hàng thì đúng là rắc rối lớn đấy”.
Giám đốc tài chính không nghi ngờ gì, nhưng cũng có chút lo lắng, nói một cách cẩn trọng: “Khi tôi nói chuyện phiếm với Triệu tổng, Triệu tổng có nhắc đến chuyện đó. Đại khái là trong giai đoạn lên kế hoạch xây dựng thì các nguồn vốn luôn gặp phải tình huống giật gấu vá vai. Anh ấy hỏi công ty của chúng ta gần đây có căng thẳng không, tôi nói công ty của chúng ta làm ăn rất tốt, chưa bao giờ xảy ra tình trạng lửa xém chân mày”. Mắt thấy sắc mặt Hứa Bán Hạ cứng lại, vội vàng nói: “Nhưng tôi chẳng tiết lộ thêm cái gì cả, giải thích thêm ngược lại có vẻ giấu đầu lòi đuôi. Cho nên tôi lập tức chuyển chủ đề, nói gần đây chúng ta cực kỳ bận, hơn nữa cũng cuối năm rồi, lại phải kiểm toán công chứng. Thời gian gấp rút đến ngủ cũng không ngon”.
Khi Hứa Bán Hạ nghe đoạn đầu thì cảm thấy rất kỳ lạ, Triệu Lỗi sao lại hỏi giám đốc tài chính của cô chuyện quỹ vốn eo hẹp. Cô và anh ngày nào cũng gọi điện thoại, hỏi trực tiếp cô không được à? Ý gì đây?
Tình trạng tài chính nội bộ của công ty là vấn đề rất riêng tư. Hứa Bán Hạ không phải không bằng lòng để Triệu Lỗi biết, chỉ cảm thấy nói mấy cái này hơi vô nghĩa, lần nào hai người gọi điện cũng nói không hết chuyện, làm gì có thời gian nghĩ đến mớ số liệu khô khan đó? Hơn nữa Hứa Bán Hạ cũng cảm thấy nếu luôn treo từ thiếu tiền bên miệng thì ngược lại mình giống như nhìn chằm chằm vào mấy trăm vạn tiền mặt trong túi của anh. Vả lại cô là kiểu người không chịu thua kém ai, không muốn bày ra dáng vẻ kêu trời trách đất trước mặt Triệu Lỗi. Thế nhưng cô rất khó chấp nhận việc Triệu Lỗi vòng qua cô để hỏi giám đốc tài chính cho nên không tự chủ được mà nhíu mày.
Nhưng chờ giám đốc tài chính nói xong đoạn phía sau thì chuyện trước đó đã bị Hứa Bán Hạ ném qua một bên, hóa ra sự việc còn nghiêm trọng hơn cô nghĩ. Gì đây chứ, bị Triệu Lỗi phát hiện việc cô đang kiểm toán và công chứng tiền vốn? Với sự khôn khéo của Triệu Lỗi, không phải anh đang đợi Vũ Minh nói cho anh biết Hứa Bán Hạ đang dự định làm gì sao? Không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện thương thảo với Triệu Lỗi, nhưng suy xét đến dáng vẻ nhạy cảm của Triệu Lỗi khi đề cập đến những lời nói của Ngũ Kiến Thiết tại hội nghị kinh doanh ở Hàng Châu cho nên cô không dám bàn lại chuyện này trước mặt anh. Khi đó cô giả ngu và làm bộ như quên mất mà nhắc đến, có thể thấy Triệu Lỗi vẫn rất để ý. Nhưng giờ phút này Hứa Bán Hạ lại hối hận khi không nói với Triệu Lỗi, tự mình huỵch toẹt ra ít nhất cũng là một trang anh hùng quang minh lỗi lạc, không hề giấu giấu giếm giếm một ai. Nhưng sau lưng lại âm thầm chuẩn bị nào là kiểm toán, nào là công chứng, đúng là có hơi xin lỗi anh ấy. Không biết bây giờ Triệu Lỗi đang nghĩ gì. Có điều cô sẽ không nói những chuyện này với giám đốc tài chính, chỉ bình ổn tâm trạng, nhàn nhạt hỏi: “Vậy đây là chuyện gần nhất rồi đúng không? Anh nói cho tôi thời gian cụ thể, tôi sẽ xem lại và tìm hiểu kỹ càng, cái danh thiếu tiền này không thể truyền ra ngoài”.
Giám đốc tài chính không biết nội tình, còn cảm thấy mình làm rất đúng, vội nói: “Là chuyện của buổi tối thứ sáu tuần trước”.
Thứ sáu tuần trước? Hứa Bán Hạ lập tức nhớ lại, sau đó sực nhớ đủ chuyện xảy ra vào ngày thứ bảy. Trước đó cô gửi tin nhắn kia cho Triệu Lỗi, Triệu Lỗi nhắn lại rất trễ. Đúng lúc ấy cô đã nhận một vali “quà tặng” rồi từ sân bay đi ra. Nhưng cũng trong đêm đó, cô và sếp Tô nói chuyện rất muộn, quên gọi lại cho Triệu Lỗi, cũng không nhận được cuộc gọi thường ngày của Triệu Lỗi. Vốn dĩ từ trước đến nay cho dù bận cách mấy họ vẫn luôn tâm sự vài lời với nhau, nếu như bận công chuyện thì cũng thăm hỏi sớm hơn tí, chẳng lẽ tối thứ sáu tuần trước Triệu Lỗi cố ý quên không gọi điện thoại cho cô? Lúc này Hứa Bán Hạ thật sự không hy vọng Triệu Lỗi làm chuyện ẩn ý như vậy, nếu tức giận thì cứ tranh cãi ầm ĩ, làm mình làm mẩy lên. Bắt đầu từ chủ nhật Triệu Lỗi vẫn gọi điện mỗi ngày, nhìn không ra có gì khác biệt, nhưng Hứa Bán Hạ nghi ngờ đã có sự thay đổi diễn ra ở nơi nào đó. Triệu Lỗi rất kiêu ngạo, mà lòng tự tôn của người kiêu ngạo thì bất khả xâm phạm. Còn cô, bây giờ cô chỉ có Triệu Lỗi.
Hứa Bán Hạ nơm nớp lo sợ, lo lắng bất an, hận không thể lập tức gọi điện thoại giải thích với Triệu Lỗi. Nhưng giải thích thế nào? Phải nói gì đây? Cô bỗng nhiên nhận ra khả năng hoạt ngôn của mình cũng có lúc không dùng được. Đến giờ lên máy bay, cô đành phải tắt điện thoại. Trên máy bay, cô tiếp chuyện với giám đốc tài chính để phân tán lực chú ý. Việc đã đến nước này, cô chỉ nghĩ làm sao để khắc phục hậu quả. Triệu Lỗi không thể không cảm giác được, Hứa Bán Hạ không hề nghi ngờ chuyện này.
Máy bay vừa hạ cánh đã mở điện thoại, đây có thể là thói quen của rất nhiều người. Hứa Bán Hạ cũng hoảng loạn mở điện thoại ra. Một vài tin nhắn vừa gửi đến, một cái là của Cao Dược Tiến, hỏi cô có thể nói chuyện mấy câu được không, rất quan trọng. Một cái là của Triệu Lỗi, nói cô khởi động máy xong thì gọi điện cho anh. Trông thấy tin nhắn của Triệu Lỗi, lần đầu tiên Hứa Bán Hạ chột dạ không dám gọi điện thoại cho anh mà gọi cho Cao Dược Tiến trước, nói: “Sếp Cao, cháu vừa xuống sân bay. Bác tìm cháu có việc gì không?”.
Cao Dược Tiến nói: “Cháu cũng bận rộn thật, thư ký của bác nói là ngày nào cũng không hẹn được cháu, một chút mặt mũi cũng không chừa cho bác”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Cháu có thể kiểm tra vé máy bay cho bác, nhìn thử cháu có phải ở bên ngoài không thể gặp mặt bác được không. Nếu không hiện tại mới chín giờ, bác rảnh thì cháu lập tức mang theo hành lý chạy tới nha?”.
Cao Dược Tiến suy nghĩ, nói: “Đến biệt thự của bác đi. Trời lạnh, bác không muốn ra ngoài. Nơi mà hồi tết Nguyên Đán cháu từng ghé qua ấy”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Bác chuẩn bị cho cháu chút đồ ăn khuya được không? Sân bay của thủ đô đắt chết đi được, cháu ăn tối còn chưa no bụng đây”.
Cao Dược Tiến nói: “Không đói chết cháu đâu. Nhanh lên, đừng đi lung tung”.
Hứa Bán Hạ đồng ý, để giám đốc tài chính tự mình gọi xe về, cô tìm xe lái đến chỗ Cao Dược Tiến. Ngồi trong xe cho thuê, lề mà lề mề chỉnh chỉnh tóc, gãi ngứa, xê dịch vị trí, nghĩ không ra còn có chuyện gì phải làm, mới lấy hết dũng khí gọi điện cho Triệu Lỗi: “Ngại ghê để anh đợi lâu rồi, em mới xuống khỏi máy bay thôi”.
Triệu Lỗi cười nói: “Đừng nói là vừa theo vị tổng giám đốc mới liên lạc mà em nói đi đến Bắc Kinh nhé? Vừa lúc hôm nay anh cũng được tổng công ty gọi đến Bắc Kinh, thế nào? Tới chỗ anh được không?”.
Nếu là trước kia, Hứa Bán Hạ nghe xong chắc chắn sẽ nhảy cẫng lên hoan hô, sau đó tỏ vẻ tiếc nuối, hôm nay nghe được nhưng trong lòng lại có một loại cảm nhận khác, dường như mọi uất ức đều tràn ra, ngược lại tâm sự nặng gánh trên đường đi được buông xuống phân nửa. Nếu Triệu Lỗi thật sự cảm thấy không thoải mái, anh vẫn có thể giữ phong độ để nói chuyện nhưng tự mình mở lời muốn gặp mặt thì chắc chắn không. Chẳng hiểu sao lòng cô như lên men, khóe mắt cũng ươn ướt, nhịn rất lâu mới nói: “Em vừa hạ cánh ở chuyến bay từ Bắc Kinh về nhà. Tên đẹp trai xấu xa này, anh chẳng gọi điện thông báo trước cho em gì cả, ít nhất em vẫn có thể nán lại Bắc Kinh một đêm”.
Bên kia điện thoại, Triệu Lỗi thở dài liên tục: “Do anh tính sai, anh cũng vừa xuống máy bay. Hôm nay tổng bộ thông báo khẩn cấp gọi anh đến Bắc Kinh gặp người từ trụ sở chính tới cho nên mới không kịp báo lại em. Tiếc thật, nếu không thì anh còn muốn mang cho em một niềm vui bất ngờ. Trụ sở chính của tổng công ty Đại Trung Hoa bọn anh ở Bắc Kinh vừa từ Hồng Kông chuyển đến. Trong tương lai có lẽ anh sẽ có nhiều cơ hội bay đến Bắc Kinh hơn”.
Trong lòng Hứa Bán Hạ có quỷ, nhưng thấy Triệu Lỗi không có ý định truy cứu, cách cư xử hoàn toàn như trước đây, đương nhiên biết ơn, thả lỏng, áy náy, loại cảm xúc gì cũng có, nhưng trăm ngàn loại cảm xúc đồng thời dâng trào lại bật thành tiếng, lầm bầm nói mấy chữ: “Em nhớ anh”.
Thật ra Triệu Lỗi đang ở đầu dây bên kia cũng thở dài, trí nhớ quá tốt, muốn quên đi u nhọt trong lòng không phải chuyện đơn giản. Nhưng nghe thấy giọng nói của Hứa Bán Hạ thế mà mang theo một chút nghẹn ngào hiếm có, trái tim anh cảm xúc lẫn lộn. Anh đơ ra hồi lâu mới dịu dàng nói: “Đồ ngốc, chẳng phải chúng ta không lâu nữa sẽ được gặp nhau à? Nếu không thì anh bay từ Bắc Kinh về, rồi rẽ qua chỗ của em trước?”.
Tai Hứa Bán Hạ chỉ văng vẳng câu nói “Chẳng phải chúng ta không lâu nữa sẽ được gặp nhau à?”, cô rất muốn gặng hỏi Triệu Lỗi, thật sự có thể gặp nhau sao? Nhưng cô cũng biết trò chuyện qua điện thoại thì tạm thời không thể nói rõ ràng, đành phải nhịn xuống, nói: “Bây giờ là lúc anh bận rộn nhất, đừng tới đây, dù sao không bao lâu nữa chúng ta cũng được gặp nhau. À phải rồi, bảo mẫu nhà em từ sớm đã về đón Tết, mấy ngày nay em ở trong xưởng, anh đừng gọi điện thoại qua nhà em nhé”.
Hai người cẩn thận dè dặt tâm sự hồi lâu, bao nhiêu bản lĩnh đều được thể hiện hết trong tình huống này. Cho dù trong lòng mỗi người đều mang những suy nghĩ không thể nói ra nhưng khi trò chuyện vẫn khiến đối phương không tóm được chút đầu mối nào. Cả hai đều muốn gặp mặt nhau, nói ra ngô ra khoai với đối phương vào dịp Tết xuân sắp tới. Khi đó sẽ có nhiều thời gian, đóng cửa lại cãi nhau cũng được, ít nhất có thể nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt của nhau.
Đặt điện thoại xuống, Hứa Bán Hạ thầm nghĩ, chuyện mình đang làm thật ra nếu truy cứu đến cùng thì cũng không sai. Trong xã hội hiện đại, trước khi kết hôn, ai cũng mang tất cả điều kiện hiện có ra, đặt lên bàn mà thảo luận, thậm chí ký kết hiệp nghị, rất nhiều người đều đang làm, nhất là những người có nhà cửa có hộ khẩu đầy đủ. Triệu Lỗi kiến thức rộng rãi, sao lại không hiểu điều ấy? Cho nên có lẽ mình lo lắng dư thừa. Nhưng nếu như Triệu Lỗi thật sự tức giận thì có phải quá hẹp hòi hay không? Chuyện này không liên quan đến vấn đề nguyên tắc. Dù nghĩ là nghĩ như vậy nhưng bảo Hứa Bán Hạ buông bỏ sự lo lắng với Triệu Lỗi thì cô vẫn không bỏ được. Cả đoạn đường lo lắng ngẩn ngơ, mãi đến khi xuống taxi, bị gió lạnh thổi cô mới tỉnh táo lại.
Trong căn hộ ấm áp, Cao Dược Tiến chỉ khoác một chiếc áo len xanh đậm, thấy Hứa Bán Hạ xách vali được bảo mẫu tiếp vào nhà, ông ta hiếm khi đứng dậy nghênh đón, đi qua mấy bước nhìn Hứa Bán Hạ nói: “Cháu đúng là từ sân bay đi thẳng tới đây? Bác còn tưởng cháu phải ghé về nhà một lát”.
Hứa Bán Hạ cười cười, cởi áo khoác đưa cho bảo mẫu, nói: “Nếu bác đã muốn cháu đến canh ba, cháu nào dám cà cưa tới canh năm”.
Cao Dược Tiến nghe vậy cười nói: “Béo à, sao cháu gầy đi nhiều thế? Giảm béo vì trai đẹp? Cần gì hả?”.
Hứa Bán Hạ không nhịn được cười, nói: “Nói gì vậy chứ, bây giờ người cao béo như bác sao cứ lèm bèm lải nhải mãi, ngay cả việc cháu mập hay ốm cũng muốn quản lý? Vừa xuống đã bị gọi đến nói chuyện, nếu là bác thì bác nói có ốm nhom người không? Cháu mệt chết đi mất. Không phải mai là ngày dự sinh của Mèo Hoang à? Vì chuyện này nên cháu mới vội vàng bay về. Hôm nay cô ấy đã nhập viện chưa?”.
Cao Dược Tiến cười nói: “Vào đi, vẫn là phòng một người ở giữa. Tân Di đã sắp sinh con rồi, cháu nói bác làm sao có thể không chu đáo lề mề chậm chạp? Không ngờ bình thường nó thô bạo, ngang ngược như thế nhưng khi sinh con lại như chuột thấy mèo, nắm riết A Kỵ không chịu buông, ông ba già bên cạnh cũng chẳng cần. Haiz, con gái gả ra ngoài như bát nước hất đi”.
Hứa Bán Hạ cười, thì ra là thế, chẳng trách gần đây Cao Dược Tiến lại tốt tính như vậy: “Tâm trạng của người sắp làm ông ngoại đó bác ha? A Kỵ cũng không chờ nổi, hồi nào nói chuyện với cháu cũng dở dở ương ương, như có cái gì đuổi theo sau mông. Được rồi, người đàn ông dáng cao thân béo này, chúng ta đừng nói nhảm nữa, cháu còn phải chạy về công xưởng ven biển, trễ quá cũng không tốt. Bác gọi cháu đến chắc có chuyện gì quan trọng hả?”.
Cao Dược Tiến cười, ngồi trên ghế sa lon, hai tay ôm bụng, lại cúi đầu trầm ngâm. Một hồi lâu, mới hạ lông mày, hơi trầm tĩnh nói: “Hôm nay bác kêu người mang đồ Tết, mang tiền đến nhà chị Tu. Không ngờ người ta báo lại chị Tu đã mất tích. Sự việc xảy ra hồi đầu tuần”.
Hứa Bán Hạ sửng sốt, ánh mắt dán chặt vào Cao Dược Tiến nhưng không biết nên an ủi hay nghi vấn.
Cao Dược Tiến dường như đang lẩm bẩm một mình: “Mèo Hoang đã từng ở chung với chị Tu, chị Tu biết ngày dự sinh của Mèo Hoang. Có điều bác không nói chuyện này cho Mèo Hoang và A Kỵ biết, sợ bọn nó lo lắng. Bác kêu người tìm kiếm ở quanh thôn xóm nhà chị Tu, cũng báo cảnh sát rồi. Nhưng mà… như lời cháu đã nói, cách suy nghĩ của chị Tu không được bình thường cho lắm”.
“Bác lo dì Tu đến bệnh viện tìm Mèo Hoang?”. Hứa Bán Hạ đột nhiên nhớ tới bóng người khả nghi chợt lướt qua sau khi kết thúc buổi hội đàm của sếp Tô vào tối thứ sáu tuần trước. “Nhưng mà lần trước khi dì Tu gặp Đông Ông, dì ấy hổ thẹn đến mức chạy không xa, còn có thể tìm đến bệnh viện mà Mèo Hoang đang sinh? Bác đừng lo mấy chuyện vớ vẩn nữa”.
Cao Dược Tiến hơi xấu hổ, do dự hồi lâu mới nói: “Chạy không xa có lẽ là giả thôi. Bác điều tra được chị Tu ở Thượng Hải rất giang hồ”.
Hứa Bán Hạ giật mình lần nữa, “hả” một tiếng, chẳng lẽ dì Tu cũng lăn lộn làm chị đại? “Dì ấy giống cháu hả?”.
Cao Dược Tiến lắc đầu: “Cũng không mạnh mẽ như cháu, nhưng rất phức tạp, trên làm má mì, dưới ngồi tù. Cho nên bác mới lo lắng, gọi cháu đến bàn bạc”.
Lúc này bảo mẫu bưng lên một bàn sủi cảo nhân tôm, từng cái khéo léo đẹp đẽ, óng ánh trong suốt, nhìn không nỡ ăn. Hai người lập tức ngậm miệng không nói nữa. Kiểu người thô lỗ tục tằng như Hứa Bán Hạ gió cuốn lá bay kẹp ba cái vào mồm nhai nuốt luôn, không kịp thưởng thức mỹ thực. Miệng còn chưa trống đã nhét thêm hai cái. Cao Dược Tiến nhìn mà lắc đầu, sao vẫn là bộ dạng này, không biết trước mặt anh chàng Triệu đẹp trai kia có thô lỗ như thế không. Đang muốn cười nhạo vài câu thì điện thoại reo lên, ông ta mới nghe vài câu, lập tức nhảy cẫng lên, hưng phấn nói: “Biết, biết rồi, tôi đến ngay”. Vừa đặt điện thoại xuống đã nói với Hứa Bán Hạ: “Bác lên thay đồ, cháu ăn nhanh lên. Tân Di hình như sắp sinh”.
Hứa Bán Hạ vội vàng vào phòng bếp nói bảo mẫu bỏ sủi cảo trong hộp nhựa, tự giác mặc thêm áo khoác, chờ Cao Dược Tiến đi xuống. Hứa Bán Hạ lái xe, Cao Dược Tiến xách hộ cô hộp cơm ngồi bên cạnh. Hứa Bán Hạ tiện tay lấy một cái lên ăn. Bởi vì Cao Dược Tiến nói ông ta kích động lắm nên bây giờ không tiện lái xe. Dù sao cũng là ruột thịt liền tâm, tuy quan hệ giữa Mèo Hoang, A Kỵ và Hứa Bán Hạ rất tốt, nhưng còn chưa đến mức kích động ngay cả xe cũng lái không được.
Rất nhanh đã tới bệnh viện, Hứa Bán Hạ bị một cuộc gọi giữ lại trên xe. Cao Dược Tiến không quan tâm cô nữa, đặt hộp nhựa xuống ghế, mình thì đi trước. Nếu đổi thành điện thoại của người khác, Hứa Bán Hạ đã theo sau, vừa đi vừa nghe. Nhưng đây là cuộc gọi của Đồ Hồng, hơn nữa còn không phải gọi bằng điện thoại di động. Hiện tại Đồ Hồng đã không dám kêu Hứa Bán Hạ là Béo nữa: “Cô Hứa, tôi là Đồ Hồng, nghe được không?”.
Hứa Bán Hạ cũng không khách sáo, trả lời dựa theo tình hình thực tế: “Đồ Hồng, anh biết gì không, anh gọi điện thoại cho tôi chẳng khác nào muốn rước thêm phiền phức cho tôi cả”.
Giọng nói của Đồ Hồng không còn khí phách hăng hái như trước mà trở nên sa sút tinh thần, ngữ điệu cũng chậm một nhịp: “Tôi biết, cho nên tôi gọi bằng điện thoại công cộng. Nửa đêm tôi mới tới buồng điện thoại đăng ký thẻ IP. Chúng tôi không có cách nào xuất ngoại, người đó không đồng ý”.
Hứa Bán Hạ không nhịn được hỏi: “Vậy anh bây giờ còn đang ở Vân Nam?”.
Đồ Hồng buồn bực trong chốc lát mới nói: “Ừ. Chuyện châm chọc nhất là người đó chuẩn bị ném một khoản tiền vào cái huyện khốn cùng này để duy trì việc kiến thiết tại địa phương. Nói là để mấy người chúng tôi cùng nhau phụ trách nhưng thực tế thì gần như giam lỏng. Cô Hứa, hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội vào thành phố, gã cho phép chúng tôi mua vài đồ dùng thiết yếu về nhưng gã cũng một mực theo đuôi chúng tôi. Huyện nhỏ kia mạng lưới tắc nghẽn, không tiện gọi điện thoại cho cô, từ hôm nay có lẽ rất ít có cơ hội liên lạc được. Tôi muốn chúc cô năm mới vui vẻ sớm. Trước kia đã làm vài chuyện có lỗi với cô, mong cô lòng dạ rộng rãi mà bỏ quá cho. Hoá ra là do chúng tôi trẻ người non dạ, tầm nhìn hạn hẹp”.
Ban đầu Hứa Bán Hạ không hề có cảm tình gì với Đồ Hồng nhưng giờ đây nghe những lời này cũng không khỏi thổn thức. Nghĩ đến cảnh anh ta lưu lạc tha hương, một thân một mình kéo lấy cái bóng lẻ loi trơ trọi, mà sau lưng không biết cách bao xa có lẽ còn một đôi mắt giám thị, muốn bao nhiêu buồn thảm có bấy nhiêu buồn thảm. Cô thở dài, nói: “Chuyện trước kia dừng ở đây, đừng nhắc nữa. Chuyện sau này anh tự giải quyết cho tốt”. Hứa Bán Hạ không dám nói câu có chuyện gì cứ gọi báo một tiếng, hay là câu loại tình huống này sẽ không diễn ra quá lâu. Người ở Đông Bắc kia kiêu căng lớn lối như thế, chắc chắn sẽ không có một kết cục yên lành. Bởi vì Đồ Hồng hẳn là có người thân bạn bè nên cô không cần mạo hiểm xả thân khiến người ở Đông Bắc kia ngờ vực vô căn cứ. Mà nếu phỏng đoán theo kết cục của người ở Đông Bắc thì tự bản thân cũng phải ngầm hiểu, ai mà biết được liệu Đồ Hồng có bán đứng mình hay không. Mặc dù cô nói không so đo chuyện cũ nhưng trong lòng vẫn không thể tin tưởng Đồ Hồng nổi.
Đồ Hồng thở dài, hồi lâu mới nói thêm một câu: “Vậy tôi cúp máy đây. Lần sau gặp”. Cảm giác trong câu nói “lần sau gặp” có lẽ là cả đời này sẽ không gặp lại Hứa Bán Hạ nữa. Anh ta luôn cảm thấy nếu như anh ta muốn thay đổi tình trạng hiện tại thì Hứa Bán Hạ có thể là một trong những người đáng tin cậy nhất cho nên muốn lung lạc cô, khiến cô cảm động. Nhưng từ cuộc gọi hôm nay mà thấy, Hứa Bán Hạ đã không muốn nhiều lời với anh ta, câu nói của cô vừa bao quát vừa chung chung, đặt vào tình huống nào cũng được, thế là chút hy vọng le lói này cũng biến mất. Xem ra anh ta phải làm “việc thiện” ở nơi hoang vu hẻo lánh này, càng châm chọc là phải giúp gã kia làm.
Trên thực tế trong lòng Hứa Bán Hạ cũng khao khát khởi nghĩa vũ trang, hạ gục người ở Đông Bắc kia. Không đề cập đến Đồ Hồng, chính cô cũng bị người đó chèn ép thảm bại, từ trước đến nay chưa bao giờ bị bó tay bó chân, uất ức đến như vậy. Nhưng cho dù cô có muốn hành động thì giờ phút này cũng sẽ không báo cho Đồ Hồng, trong tương lai dù tiến hành cũng không muốn nói cho anh ta một tiếng nào. Không phải người cùng đường, không phải người chung tư tưởng, không phải người dễ khống chế, tốt nhất vẫn đừng nên trộn lẫn. Lần thua thiệt này ăn đủ lớn rồi, bây giờ mạng nhỏ cũng bị người ta nắm trong lòng bàn tay. Có câu “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn”, không vội. Hiện tại cô đang trong thời kỳ bị theo dõi gắt gao nhất, chờ ông ta buông lỏng cảnh giác, Hứa Bán Hạ cô dù không làm nhân vật chủ chốt hạ gục ông ta thì ít nhất cũng phải là người bỏ đá xuống giếng.
Suy nghĩ một lát mới ra khỏi xe, Cao Dược Tiến đương nhiên đã không còn bóng dáng từ lâu. Cô một mình đi vào toà nhà cao tầng, thầm nghĩ về mấy lời ban nãy của Cao Dược Tiến. Loại người như dì Tu thật sự có thể sinh ra uy hiếp? Nhưng tiềm lực của con người rất khó nói, nhất là sau khi Cao Dược Tiến đưa dì Tu về quê, ném cô ta cho người chồng như kẻ thù của mình, ai biết được dì Tu sẽ cắn ngược lại hay không? Mà bây giờ là lúc Cao Tân Di yếu đuối nhất, cũng dễ bị hãm hại nhất.
Đã đêm khuya nhưng trong phòng sinh vẫn vô cùng bận rộn. Một hàng ghế ngồi đầy người, Đồng Kiêu Kỵ đang đứng. Cao Dược Tiến và mẹ của Đồng Kiêu Kỵ ngồi gần nhau, cái người dáng cao thân mập này hại mẹ Đồng Kiêu Kỵ không thể không nghiêng mình tránh đụng phải ông ta. Đám người không nói chuyện, liên tục quay đầu nhìn cửa phòng sinh, chỉ cần hơi có tiếng động, tốc độ xoay cổ của mọi người quả thật đồng đều hơn cả khi huấn luyện quân sự nghe chỉ huy ra lệnh quay trái nghiêm, quay phải làm chuẩn. Hứa Bán Hạ muốn nói chuyện nhưng thấy tất cả mọi người bình thản đủng đỉnh như vậy thì không thể không ngậm miệng. Thế nhưng cô lại rất buồn ngủ, mấy ngày gần đây quá mệt mỏi, thể lực gần như cạn kiệt. Cô đành phải nhìn qua nhìn lại, nhìn trái nhìn phải, đọc những kiến thức nuôi trẻ trên tường để giữ tỉnh táo.
Mèo Hoang làm người rất dứt khoát nhưng sinh con lại không hề dứt khoát được như vậy, luôn giày vò đến tận hai giờ rạng sáng mới được đẩy ra trong tình trạng sức cùng lực kiệt, bờ môi trắng bệch. Một đứa bẻ nhỏ nhắn, da đỏ hỏn như chuột con nằm trên giường, là một tiểu Mèo Hoang. Mọi người ruột gan rối bời, chỉ biết vây quanh hai Mèo Hoang lớn nhỏ hỏi han này kia, cho nên tất cả các loại thủ tục sau đó đều do Hứa Bán Hạ làm. Khi trời hơi hửng sáng, A Kỵ và một người giúp việc cho bà đẻ ở cữ trông coi. Cao Dược Tiến lại gọi vệ sĩ của ông ta tới, những người khác vì buồn ngủ nên đi về. Hứa Bán Hạ phải đưa rước từng người về nhà rồi mới lái xe của Cao Dược Tiến tới công ty.
Vào năm trước thì bến tàu đã không còn quá bận rộn, khu xưởng hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ có Phiêu Nhiễm và hai anh em của nó thấy Hứa Bán Hạ, dây xích kêu leng keng. Vốn muốn nói bảo mẫu mang Phiêu Nhiễm đến nhà cô nuôi nhưng sau đó nghĩ lại thì cảm thấy có rất nhiều việc không tiện, chi bằng cứ đưa đến xưởng, còn được gặp nhau mỗi ngày. Phiêu Nhiễm cũng vui vẻ, có đồng bạn cùng nhau chơi đùa.
Hứa Bán Hạ cuối cùng vẫn thiên vị, nới lỏng xích của Phiêu Nhiễm, dắt nó đi ngủ chung ở ký túc xá. Sau đó cô lại không yên tâm, dán thêm một tờ giấy ngay cổng, bảo người ta chớ quấy rầy trước giữa trưa khiến cô tỉnh giấc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.