Không Được Vãng Sinh

Chương 55: Bị lật lại chuyện cũ




Những người đã trải nghiệm hết ba ca làm, nếu bạn hỏi anh ta vào ca đêm thì giờ nào buồn ngủ nhất, gần như ai cũng trả lời là ba bốn giờ rạng sáng mà không phải là 0 giờ. Đối với cuộc sống về đêm phong phú ở thành thị mà nói, 0 giờ chẳng còn là giới hạn nữa. Ra đường vào lúc 0 giờ, bạn vẫn có thể trông thấy kẻ phong lưu nhiệt tình, quyến rũ dạo đêm dưới ánh đèn neon. Chỉ lúc ba bốn giờ rạng sáng mới thật sự yên tĩnh, bảo vệ ngủ gà ngủ gật trong phòng, sáng sớm công nhân vệ sinh còn chưa đi làm. Thành phố hoàn toàn tĩnh lặng.
Cho dù là phòng sinh, khoảng thời gian này cũng rảnh rỗi hơn nhiều so với lúc khác. Trong toà nhà thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng khóc rống của những đứa trẻ sơ sinh bị tỉnh ngủ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Bên ngoài toà nhà cao tầng thì càng yên lặng, chỉ có cơn gió đêm thổi qua những chiếc lá lặng im, phát ra tiếng xào xạc uể oải.
Một bóng người còng lưng đi tới trong gió lạnh, gã không vào toà nhà mà chỉ đứng ở cửa ngó nghiêng một lát rồi lập tức khuất lấp sau hàng rào rậm rạp cây xanh. Trong gió đêm truyền đến vài tiếng kim loại va chạm khe khẽ, nếu như không chú ý thì căn bản sẽ không bị ai nghe được. Rất nhanh đã im lặng như tờ.
Mặc dù Mèo Hoang có người bố tiếng tăm lẫy lừng nhưng phòng sinh thiếu thốn, bệnh viện chỉ có thể để bà đẻ sinh sản thuận lợi nán lại một đêm quan sát, nếu tình trạng bình thường thì ngày hôm sau lập tức xuất viện, nhường phòng sinh cho sản phụ kế tiếp. Cũng khó trách, dù có thiết bị sưởi ấm nhưng ngoài trời lạnh lẽo thì trên hành lang vẫn rất lạnh. Rồi nhìn mấy sản phụ phải đỡ bụng lớn nằm trên cái giường gác tạm ở hành lang. Hoàn cảnh qua đêm ác liệt, còn có người đi qua đi lại huyên náo ồn ào, không biết làm sao chịu đựng được. Mèo Hoang bất đắc dĩ đành phải xuất viện. A Kỵ căng thẳng chăm nom một buổi tối, người đàn ông sắt thép như vậy cũng phải đỏ bừng hai mắt. Hứa Bán Hạ xung phong nhận việc lái xe. Tóm lại cô cũng ngủ mấy tiếng rồi.
Bệnh viện sản nhi toạ lạc tại nơi phố xá sầm uất, từ đây đến nhà Đồng Kiêu Kỵ có một đoạn đường khó đi mà mọi người đều biết, nếu không có việc gì gấp thì ai cũng đi vòng qua nó. Thế là Hứa Bán Hạ vừa ra ngoài đã rẽ phải đi đường vòng. May là không phải cuối tuần nên xe trên đường không nhiều, chiếc nào chiếc nấy chạy với tốc độ rất nhanh. Khi xe tăng tốc vòng qua đường vành đai, đúng lúc đèn xanh chuyển đỏ, Hứa Bán không hề do dự mà giẫm phanh lại.
Nhưng không có chuyện gì xảy ra, tại sao phanh xe không ăn? Đồng Kiêu Kỵ ngồi bên cạnh kinh nghiệm phong phú, lập tức vịn cần phanh tay nhưng vẫn không được, xe căn cứ vào tốc độ ban đầu xông lên phía trước. Toàn thân Hứa Bán Hạ rịn ra mồ hôi lạnh, hai bên thái dương loé lên một giọt óng ánh, men theo sợi tóc và cần cổ chảy xuống, biến mất trong cổ áo. Cô nhanh chóng điều khiến tay lái, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc khó khăn lắm mới xẹt qua con xe container đối diện đang phi như bay đến, bên tai còn vang vọng tiếng ình ình trầm đục của xe container, trước mắt là tro bụi mù mịt.
Còn chưa tỉnh hồn đã gặp phải xe ben chất đầy đất cặn trên toa, xuyên qua khói bụi, rít gào lao tới. Ai lái xe ở thành phố này cũng biết xe ben chở đất là loại xe hoành hành bá đạo nhất trong các loại xe tham gia giao thông, gặp phải nó cũng đừng quan tâm đèn xanh đèn đỏ, tránh thật xa mới là kế sách an toàn. Mà giờ phút này, Hứa Bán Hạ lại đánh tay lái, xe cũng không thể ngoặc một trăm tám mươi độ trong thời gian ngắn. Lúc này tay chân luống cuống, đầu xe gào thét sắp va chạm, mặt mày bặm trợn.
Bây giờ trừ khi xe ben thắng gấp, có thể giảm thiệt hại của trận tai nạn này đến mức thấp nhất. Thế nhưng trên xe của mình có trẻ con chưa được một ngày tuổi, còn có một sản phụ kiệt sức, thắng xe dù nhẹ nhàng cũng có thể tuỳ thời tước đi tính mạng của bọn họ. Hơn nữa xe ben chẳng hề có ý định phanh lại, giữ nguyên tốc độ cao nhất mà xông tới. Trong lúc náo loạn, Hứa Bán Hạ bỗng nhiên trông thấy gương mặt quen thuộc của gã tài xế. Hai mắt gã trợn trừng, khoé miệng cười gằn, bễ nghễ nhìn xuống người lớn và trẻ nhỏ trên chiếc xe này. Trong xe có hai người mà gã căm thù sâu sắc, hai người này đã từng liên thủ tước đoạt niềm vui làm đàn ông cả đời của gã, bây giờ là lúc gã đòi lại bằng hết.
Thái giám! Khi Hứa Bán Hạ trông thấy thái giám đã biết số trời đã định. Dù tránh dù né thì xe ben vẫn sẽ đuổi theo va chạm, cơ hội tốt như vậy, thái giám nào bỏ qua được. Trong đầu Hứa Bán Hạ trống rỗng, chỉ có bốn từ hiện ra rõ ràng giữa thinh không, “Không được vãng sinh!” Bốn từ ập đến cùng lúc với xe ben, trong tiếng vang ầm ầm như sấm rền, xen lẫn tiếng thét của Mèo Hoang và tiếng khóc của trẻ con. Hứa Bán Hạ nhắm mắt lại, nỗi tuyệt vọng xâm chiếm cõi lòng…
Nhưng vì sao không hề đau đớn? Hứa Bán Hạ khó khăn mở to mắt, lọt vào tầm mắt lại là khung cảnh không quá quen thuộc: trần nhà, đèn treo tường, giường mềm. Hoá ra là mơ tưởng viển vông*. Toàn thân bị mồ hôi thấm ướt, lành lạnh khó chịu. Nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ. Tim Hứa Bán Hạ đập như trống chầu, giật mình ngồi dậy. Chị Tu mất tích khiến Cao Dược Tiến lo lắng mà chuyện làm cô bồn chồn nhất vẫn là sự trả thù của thái giám. Thái giám rốt cuộc chỉ bị trục xuất khỏi thành phố nhưng nếu gã muốn bí mật lẻn về cũng không phải là không được. Đêm đó bắt gặp bóng người dưới lầu không biết có phải thái giám hay không.
(*) Nguyên gốc “Hoàng lương nhất mộng”: Câu chuyện “Hoàng lương nhất mộng” (giấc mộng kê vàng) bắt nguồn từ truyện “Chẩm trung ký” của Trầm Ký Tế đời Đường. Chuyện kể rằng, có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, nhân chuyến đi chơi, anh vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủ quán trọ bắc nấu một nồi kê vàng, thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mộng thấy mình lấy vợ và sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý, và cuộc sống sung sướng, thoải mái ấy kéo dài cho đến lúc già chết. Nhưng khi tỉnh dậy, kê vàng vẫn còn chưa chín. Sự gợi ý của câu chuyện này là: Đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo, đều như mộng, như huyễn.
Về tới phòng làm việc, trên đường đi qua phòng họp, cô thấy Phó thị trưởng phân công quản lý công nghiệp đang ngồi bên trong qua ô cửa sổ nhỏ. Tào Anh đang nói chuyện với ông ta. Hứa Bán Hạ coi như không thấy, ngang qua cửa phòng họp đóng chặt, đi thẳng đến phòng làm việc của mình. Vừa vào cửa lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Đồng Kiêu Kỵ: “A Kỵ, kêu mấy anh em đến hỗ trợ, tôi lo gã thái giám”.
Đồng Kiêu Kỵ ngạc nhiên nói: “Sao mà tự dưng lại nhớ tới thái giám? Gã rời đi từ lâu rồi. Chị đừng lo lắng, bố của Mèo Hoang đã gọi một vệ sĩ tới đây”.
Hứa Bán Hạ không biết giải thích như thế nào, không thể nói quá nghiêm trọng sợ Đồng Kiêu Kỵ đang bận bịu càng thêm loạn. Lúc này cô mới chân chính trải nghiệm được cảm giác của Cao Dược Tiến khi nghe nói dì Tu mất tích nhưng không dám báo cho A Kỵ biết, chỉ có thể tìm Hứa Bán Hạ cô đến bộc bạch. Cô chỉ có thể nói: “Coi như chị lo xa cũng được, dù sao chị cũng phải bận lòng chuyện này. Cẩn thận vẫn hơn”.
Đồng Kiêu Kỵ hiểu được sự quan tâm của Hứa Bán Hạ, nhưng cậu ta không lo lắng lắm. Ở phòng sinh trừ vệ sĩ, còn có người giúp việc cho sản phụ mới thuê, và họ hàng hai nhà đông như mắc cửi, người nhiều đến mức con kiến cũng khó chui lọt. Cho dù thái giám tìm tới thật, cũng không vào được cửa, vả lại thái giám cũng không biết Mèo Hoang sinh con. Đồng Kiêu Kỵ không ngờ bố của Mèo Hoang vài phút sau cũng gọi lại, một dáng vẻ khăng khăng dường như rất lo lắng với vấn đề an toàn của Mèo Hoang, Đồng Kiêu Kỵ kỳ quái, hai người này tại sao đều dông dài như vậy? Cậu ta nào biết hai người này mỗi người đều có mục đích riêng.
Hứa Bán Hạ nghe ra được Đồng Kiêu Kỵ không quá để ý, cô cũng chỉ có thể làm được như thế, thôi thì tới phòng làm việc tìm Phó thị trưởng công nghiệp nói chuyện vậy. Người ta tới đây hẳn là có chuyện, không có việc gì thì không đến tận cửa. Tết xuân tới gần, chắc là hóa duyên. Đi vào phòng họp mới thấy còn có Trưởng thôn lão Đinh và Bí thư thôn lão Tào mà Hứa Bán Hạ quen biết đi cùng. Sau khi hỏi han vài câu, Phó thị trưởng cười nói: “Sếp Hứa, quy mô hiện tại quả là khác biệt, nơi này dường như mỗi ngày đều thay da đổi thịt. Chúng tôi ở địa phương cũ cũng sắp không nhận ra nổi nữa rồi”. Hứa Bán Hạ nghe cười, nói: “Thị trưởng nhẹ tay để chúng tôi làm hết sức mình, chúng ta nào dám không nghe lời, haha”.
Ba người quét mắt nhìn nhau một lát, cuối cùng vẫn do Phó thị trưởng nói: “Lão Tào, sao đây, hay anh nói đi?”.
Hứa Bán Hạ sinh lòng nghi ngờ, chuyện gì quan trọng như thế, chẳng lẽ không phải đến hoá duyên? Chẳng lẽ tết xuân năm nay cũng giống năm ngoái, mọi việc không thông thuận, thậm chí còn phải đi vào ở một đêm? Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng mặt ngoài vẫn cười ha hả nói: “Có chuyện gì khó xử à, đừng ngại cứ nói thẳng. Trong thôn muốn sửa chữa cái gì nên thiếu tiền? Hay là muốn tôi mua một ít pháo hoa ngày tết treo lên để mọi người thêm phần náo nhiệt?”.
Lão Tào khó xử nhìn qua Phó thị trưởng, thấy anh ta vẫn đưa mắt ý bảo mình nói chuyện, đành khụ một tiếng, nói: “Béo à, chúng ta là bạn bè nhiều năm, cô ở đây chắc cũng được gần mười năm rồi, cô làm người thế nào, chúng tôi đều hiểu rõ. Nhưng Bí thư Trấn uỷ mới lại không biết, vừa xuống đây rèn luyện đã nghe một ít tin đồn về cô, muốn gọi cô lên hỏi han. May mà có Thị trưởng chúng tôi ngăn cản, bảo chúng tôi đi trước hỏi rõ ràng chuyện gì xảy ra. Chúng ta đều là bạn bè nhiều năm, cách làm người của cô chúng ta làm sao lại không rõ ràng, người như cô là trượng nghĩa nhất. Vậy… sau này có việc gì khiến cô khó chịu, cô cứ việc xả ra với chúng tôi. Đều là anh em trong nhà, chẳng sao hết, nói xong thì cho chúng tôi một câu trả lời chắc chắn, chúng ta cũng có thể thu xếp tốt với Bí thư. Tất cả mọi người đều hài lòng, cô thấy có đúng không? Chỉ là người đi ngang qua sân khấu, cô cũng đừng coi là thật”.
Hứa Bán Hạ càng nghi ngờ, sự kiện trọng đại nào đòi hỏi Bí thư Trấn ủy mới được bổ nhiệm phải bắt cô ra trước, như một ví dụ điển hình? Vội vàng cười nói: “Chúng ta thì có gì mà còn giấu giếm. Tôi còn phải cảm ơn các anh vì giúp tôi ra mặt trước nữa kìa. Nếu không Bí thư Trấn uỷ phải kêu tôi lên giải quyết việc chung thật, tình cảnh lúc đó hẳn sẽ rất tệ. Các anh nói đi, đừng úp úp mở mở nữa, có cái gì cứ nói cái đó, tôi cũng sẽ biết gì nói nấy”.
Lão Tào lại do dự một lát mới nói: “Có lời đồn nói ô nhiễm bãi bùn này là chuyện tốt mà cô đã làm, thừa cơ mua đứt nó với mức giá rẻ mạt. Béo, cô đừng kích động, đồn đãi, chỉ là đồn đãi thôi. Thế nhưng quá nhiều người nói lại tạo thành ảnh hưởng không tốt, cô vẫn nên nghĩ biện pháp loại bỏ tiêu cực, Bí thư Trấn uỷ chỉ quan tâm cô thôi”.
Hứa Bán Hạ nghe xong, bật cười thành tiếng, nói: “Tôi còn tưởng chuyện gì ghê gớm, chuyện này tôi cũng có nghe qua, không chỉ một người nhắc đến nó đâu, nhưng không ngờ sẽ truyền đến tai của Bí thư. Các anh đừng khó xử, không bao giờ có chuyện đấy. Đầu đuôi câu chuyện rất dễ nói. Thị trưởng, vừa lúc tới giờ cơm trưa rồi, chi bằng anh hẹn Bí thư ra đây, chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhà, tôi kể câu chuyện làm giàu của tôi cho anh ta nghe. Việc này lập tức sáng tỏ. Tôi còn mang bảng báo cáo năm nay theo, liếc qua một cái đã hiểu ngay vấn đề”. Vẻ mặt Hứa Bán Hạ tràn đầy thờ ơ nhưng trong lòng lại rất quan tâm. Không biết Bí thư Trấn uỷ mới nhậm chức này rốt cuộc biết được bao nhiêu mới có thể phái ba viên đại tướng tới cửa tra hỏi.
Phó thị trưởng nghe xong cũng nhẹ nhàng thở ra. Anh ta có quan hệ thân thiết với Hứa Bán Hạ, nhất là khi bán đất cho Hứa Bán Hạ hồi trước, anh ta ăn một phần lợi ích rất lớn, nếu cô xảy ra chuyện gì thì anh ta cũng thoát không khỏi can hệ. Bận rộn cầm điện thoại lên gọi cho Bí thư Trấn uỷ, bởi vì anh ta ra mặt mời nên bên kia đồng ý rất nhanh. Hai mươi phút sau, Bí thư Trấn uỷ và Hứa Bán Hạ một nhóm bốn người tụ hội trong một cái phòng bao.
Bí thư Trấn uỷ thoạt nhìn hào hoa phong nhã, cũng rất khách sáo, bắt tay với Hứa Bán Hạ rồi mỉm cười nói: “Nghe danh đã lâu nhưng không ngờ cô trẻ như vậy. Hôm nay chúng ta không uống rượu nên tùy tiện ăn một chút thôi, chủ yếu là nói chuyện phiếm, kết giao bạn bè. Tới đây, ngồi chỗ này”.
Hứa Bán Hạ và Trưởng thôn khách sáo một lát mới ngồi bên tay trái Bí thư Trấn uỷ, vừa ngồi xuống đã rất chân thành nói: “Ban nãy thư ký Tào kể tôi nghe lời đồn đãi kia, tôi nghĩ chuyện tình xưa lắc xưa lơ như vậy thật đúng là nhớ không ra lúc đó mình đang làm cái gì, cũng không lôi ra được chứng cứ chứng minh mình không ở hiện trường, thôi đành nói cho biết thực lực tài chính của tôi mấy năm gần đây. Thực tế rất đơn giản, Bí thư anh nhìn đi rồi sẽ rõ ràng chuyện này có phải do tôi làm hay không. Anh xem, vừa lúc chỗ tôi có bản kiểm toán tài chính nhiều năm do chuyên gia kiểm toán của Sở sự vụ thẩm tra. Lúc đầu chỉ dùng làm công chứng để phân tách với A Kỵ, thuần tuý là bí mật nội bộ của công ty, nhưng lần này vừa lúc chứng minh trong sạch”. Vừa nói vừa lấy ra một bản báo cáo kiểm tra được đóng gói đẹp đẽ đưa cho Bí thư Trấn uỷ.
Bí thư Trấn uỷ làm sao mà hiểu nổi báo cáo của loại hình doanh nghiệp này, có điều vẫn cẩn thận mở ra, sau đó đặt lên bàn, nói: “Thế này là tốt nhất, chủ động khai nhận sự thật luôn tốt nhất”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Đúng vậy, Bí thư anh nhìn chỗ này, đây là tiền vốn của tôi vào dương lịch năm trước, cũng tức là tiền vốn năm con tàu lật khiến đất bồi ô nhiễm biển. Mới hơn bốn trăm vạn một chút. Chuyện năm đó là thế này. Vốn dĩ tôi chỉ thu mua sắt thép phế liệu, nhưng vì nó khá bẩn lại phải chạy tới chạy lui, cuối cùng mới nghỉ ngơi ở chân núi cạnh bãi triều. Đầu năm kia, nhà nước đã xử lý xong các khoản nợ tam giác, xưởng thép đột nhiên thiếu vốn, không còn khả năng đổi tiền lấy phế liệu, vì vậy họ buộc phải sử dụng thép thành phẩm để xâu thành phế liệu. Trước đây tôi thường chỉ mua thép phế liệu để đổi tiền với các nhà máy thép, một lúc đưa cho tôi quá nhiều thép thành phẩm như vậy, tôi cũng không biết bán cho ai và kết quả là tôi đã mất rất nhiều tiền. Anh nhìn vào trang này, lợi nhuận là số âm”.
Thấy Bí thư Trấn uỷ cẩn thận đọc số liệu, Phó thị trưởng cười nói: “Khi đó chắc tôi còn là giám đốc văn phòng làm việc nhỉ, chuyện này tôi có biết. Ngày nào sếp Hứa cũng sứt đầu mẻ trán đến chỗ chúng tôi, nhờ vả chúng tôi giúp cô ấy nghĩ cách”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Đúng rồi, đúng rồi đó, lúc ấy biện pháp nào tôi cũng nghĩ, chạy vạy khắp nơi tìm kiếm sự giúp đỡ. Mãi đến mùa hè năm trước tôi mới làm việc trơn tru được, xem như qua một kiếp. Khi đó đúng lúc đất bồi ở biển bị ô nhiễm. Mời Bí thư xem kỹ càng, so sánh tiền vốn năm kia và năm trước, gần như không hề tăng trưởng. Thu nhập năm trước rốt cuộc cũng ổn định, bổ sung vào thâm hụt năm kia”.
Bí thư lật trước lật sau, quả nhiên không sai. Đột nhiên nghĩ đến hơn hai trăm mẫu đất ở chỗ cô có giá gần hai ngàn vạn, dù trả góp cũng phải can đảm một chút mới mua được, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhân tiện hỏi luôn: “Anh hùng từ xưa luôn gặp nhiều trắc trở, có lẽ lúc đó sếp Tô bắt đầu khổ tận cam lai phải không?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Vẫn chưa xong đâu, năm trước là năm mà tôi thê thảm nhất, con xe cuối cùng cũng phải đi cầm cố, nếu không thì không thể ăn một cái Tết đàng hoàng. Anh nói năm trước tôi sống khổ sở như vậy thì làm sao có thể biết trước tất cả, ô nhiễm đất bồi ở biển để thuận tay mua đứt như lời đồn đại? Trừ phi tôi là thần tiên. Khi đó tôi chỉ cầu cái mạng này để sống, chuyện phát triển đến như bây giờ có mơ cũng không dám mơ tới”. Thuận theo câu chuyện nên kể luôn việc mình phải làm thế nào khi gặp tình trạng thị trường chứng khoán sụp đổ lúc thử làm doanh nhân đầu tiên của mối làm ăn thép phế liệu Đức, làm sao để giữ uy tín và cắn răng vay tiền khắp nơi, rồi khốn cảnh không nộp nổi khoản thuế mười bảy vạn, trước giao thừa bị bắt vào khám ngồi một đêm, sau khi được thả ra thì hai bàn tay trắng, đành phải qua năm mới trên xe hơi. Vì toàn là sự thật nên lời kể cũng khiến người ta lộ vẻ xúc động, ngay cả phục vụ nữ bên cạnh cũng nghe đến mê mẩn, hấp dẫn ghê, đi đâu nghe được câu chuyện thú vị như vậy? Đứng đực ra, quên cả làm việc. Cuối cùng Hứa Bán Hạ chỉ vào tiền vốn bốn trăm vạn của năm trước nói: “Thật ra sau đợt Tết năm ngoái, bốn trăm vạn này chỉ là ước tính, giá trị thực tế còn phải rút nữa. Mặc dù tôi chưa nghèo đến mức phá sản nhưng cũng không khác lắm. Chuyện này nếu các anh điều tra thì chỉ một lát đã có kết quả rõ ràng rồi. Còn chuyện có phải tôi bị nhốt một đêm hay không, hỏi Bộ phận kiểm tra thuế Quận là biết, bây giờ họ vừa thấy tôi đã cười vào mặt tôi đó”.
Mọi người nghe xong đều đưa mắt nhìn nhau, lão Tào Bí thư Thôn nói: “Chuyện này tôi có nghe qua, người ta truyền tai nhau việc Béo trốn thuế lậu thuế nên bị bắt ngồi tù, hoá ra cặn kẽ là như vậy”.
Hứa Bán Hạ vội nương theo mà nói: “Xem này, xem này, tôi phải tìm Phó khoa của Bộ phận kiểm tra thuế quốc gia đến tra hỏi một phen. Người tốt như tôi bị anh ta biến thành tội phạm trốn thuế lậu thuế, đúng là miệng lưỡi người đời”. Nhưng chỉ thuận miệng nói sơ qua một chút, rồi gọi nhân viên phục vụ: “Chị ơi, Bí thư của chúng tôi không uống rượu, ít nhất cô cũng nên rót trà cho chúng tôi chứ, đừng đứng ngơ ra đó nữa”.
Bí thư Trấn uỷ lúc này đã bị sốc bởi câu chuyện gần như truyền kỳ của Hứa Bán Hạ, thầm rà soát lại đầu đuôi, cô trải quan gian nan như vậy thì đúng là không thể nào biết trước việc ô nhiễm đất bồi ở biển để sau này xuống tay. Khi đó cô có thể giữ gìn sản nghiệp đã xem như vạn hạnh, bèn cười nói: “Người đứng ngoài xem náo nhiệt như chúng tôi nghe cũng hãi hùng khiếp vía, một năm đó quả là làm khó cô rồi. Lời thật luôn hữu nghiệm, có mấy lời này của cô thì chuyện gì không rõ ràng nữa? Tin đồn mà, đôi khi phải có căn cứ chứ sao người ta đồn đoán khơi khơi được”.
Hứa Bán Hạ vội nói: “Cũng không thể coi là vô căn cứ, nếu tôi vẫn chỉ buôn bán phế liệu, mua mảnh đất kia không nổi thì hẳn nhiên không ai nghi ngờ vô căn cứ. Bây giờ người ta không biết tôi còn có một đoạn quá khứ khúc chiết như vậy, chỉ thấy tôi mặt ngoài hào nhoáng cho nên nghĩ đông nghĩ tây hẳn luôn có. Bí thư cho tôi một cơ hội biện giải, tôi đã rất biết ơn rồi. Thật ra tôi đã nghe được tin đồn liên quan nhưng lại không thể ngốc như thím Tường Lâm mà đi giải thích khắp nơi, nên đành nén lại trong dạ, ngày tháng còn dài cơ mà. Lần này thì tốt hơn, nói rõ rõ ràng ràng, tôi cũng không còn gánh nặng”. Hứa Bán Hạ không thể không đè thấp tư thế uất ức nói, nếu không thì Bí thư không xuống đài được. Nếu nói Bí thư sai, vậy chẳng phải đang móc mỉa trình độ anh ta kém, nghe gió thành mưa sao? Từ xưa dân không đấu với quan, cô còn chưa vươn đến cấp bậc như Cao Dược Tiến.
Bí thư Trấn uỷ cười nói: “Cô nói cũng có đạo lý, người khác chỉ nhìn thấy thanh thế vẻ vang mặt ngoài, làm sao biết cô còn có một thời kỳ chua xót như thế. Sếp Hứa, tha thứ cho hành vi mạo muội của tôi, tôi rất muốn biết sau đó cô làm cách nào mà thành công đến vậy?”.
Lúc này Hứa Bán Hạ thấy trên bàn sóng yên biển lặng, thái độ của Bí thư Trấn uỷ cũng hoà hoãn, thầm thả lỏng, vội nói: “Này thì ứng với câu nói của người xưa, trong họa có phúc. Bởi vì tôi thua lỗ và phải tích góp đủ tiền để hoàn trả lại cho công kia quốc doanh kia, công ty kia nhìn trúng chữ tín của tôi nên sau đó mạnh dạn cho tôi mượn tiền xoay vòng vốn. Quy mô của công ty bọn họ rất lớn, cọng tóc gáy của họ còn to hơn cái eo của tôi. Lúc này tôi mới mượn gà đẻ trứng, đắp lại hao tổn trước đó, còn kiếm được ít tiền trinh. Sau này do lượng hàng hoá ra vào quá nhiều nên việc luôn dùng bến tàu của người khác để bốc dỡ hàng cũng không hiệu quả, đó là một khoản chi phí rất lớn. Mình ở chỗ đắc địa như bờ biển thì đâu thể bỏ không, lúc này mới nghĩ tới việc mua lại đất ven biển, xây bến tàu, làm một cái bãi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Đến tận bây giờ tôi còn đang mượn gà đẻ trứng, nhưng không phải là một nhà, mà là ba nhà”. Hứa Bán Hạ ẩn ý mượn lòng tin của công ty Lão Tống đối với mình để cho thấy chữ tín của mình trên thương trường. Người nghe rất dễ liên tưởng đến chữ tín tự thân của cô nên đương nhiên họ sẽ có xu hướng phủ nhận tin đồn hơn.
Bí thư Trấn uỷ nghe xong rất khách sáo cười nói: “Chuyện này chúng tôi nghe như đang nghe truyền kỳ vậy, chẳng phải trung ương luôn chủ trương trung thực hay sao? Sếp Hứa, cô có thể trở thành hình mẫu của sự trung thực được rồi đấy. Chút nữa chúng tôi kêu người tuyên truyền rộng rãi, hiếm khi thị trấn của chúng ta có một hình mẫu như vậy”.
Hứa Bán Hạ nghe xong mắt trợn tròn, đứa học sinh kém như cô từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nghĩ tới việc làm tấm gương tiêu biểu, làm tấm gương xấu còn hiểu được chứ làm hình mẫu trung thực thì thôi, người biết chuyện không phải cười rụng răng à? Nhất là Cao Dược Tiến. Cô ngây ra một lát mới nói tiếp: “Cảm ơn Bí thư, cảm ơn anh nhiều, cái này tôi không dám nhận. Thật lòng tôi chỉ muốn làm ăn ngay thẳng, không cần tên tuổi chỉ cần lợi ích. Bởi chắc anh cũng biết, cây to đón gió rồi cây mọc cao hơn rừng, tất có gió thổi bật rễ. Tôi vẫn còn trẻ, người lớn trong nhà một mực căn dặn tôi phải biết tự mình hiểu lấy, đừng ngủ quên trong chiến thắng. Tới lúc đó đắc ý vênh váo, bay quá cao, lại biến thành diều đứt dây. Không phải tôi không muốn tuyên truyền, tôi chỉ sợ thuyền nhỏ như tôi không thể chở nặng, vừa có chút tiếng tăm đã quên hết mọi thứ cho nên phải kiềm chế rồi lại kiềm chế. Đối với sự kiềm chế của bản thân mình thì tôi chẳng có bao nhiêu lòng tin đâu. Bí thư hãy thông cảm cho tôi”.
Bí thư Trấn uỷ thấy thái độ khiêm tốn của Hứa Bán Hạ, không phải kiểu khiêm tốn đến luồn cúi như mấy chủ doanh nghiệp ở thị trấn khi gặp anh ta. Ngôn ngữ thành khẩn tự giễu nhưng không mất tính hài hước, trong lòng thầm có thiện cảm với cô. Hơn nữa, bởi vì anh ta là người xuất thân từ công việc bàn giấy, từ khi xuống cơ sở thấp hơn đến nay, ngày nào cũng gặp phải những lời thô tục, văn chương rỗng tuếch, bây giờ câu nói của Hứa Bán Hạ mặc dù không phải lời hay ý đẹp xuất sắc gì nhưng vẫn có mấy câu thành ngữ vận dụng đúng nơi đúng chỗ, anh ta nghe rất hài lòng. Làm người ai cũng có chút cảm xúc hoá, hiện tại anh ta nhìn Hứa Bán Hạ cũng thuận mắt hơn nhiều.
Lúc này lão Đinh Trưởng thôn mới dám chen vào, cười hì hì nói với Hứa Bán Hạ: “Béo à, năm ngoái cô khổ như vậy nhưng vẫn mời gánh hát đến thôn biểu diễn hí khúc. Năm nay tôi phải bắt chẹt cô mới được, vậy tôi giở công phu sư tử ngoạm* ra nhé? Có được không đây?”.
Hứa Bán Hạ cười hì hì nói: “Năm ngoái tôi làm không được nên chỉ có thể phùng má giả làm người mập. Năm nay tôi chẳng cần giả mập nữa, cho nên…”. Không nói tiếp, chỉ cười nhìn lão Đinh.
Lão Đinh cười nói: “Cô lại hố tôi nữa hả? Cái này không được đâu đấy. Mọi người đã nghe biểu diễn hí mấy năm của cô rồi, cô sao có thể nói từ chối là từ chối. Năm nay hát tới Nguyên Tiêu luôn”. Mọi người đùa giỡn quen, lão Đinh không tin Hứa Bán Hạ nghiêm túc.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Hôm nay Bí thư, Thị trưởng đều có mặt, sao tới lượt chúng ta nói chuyện, vẫn nên mời Bí thư và Thị trưởng chỉ đạo thì hơn”. Vừa nói vừa đá lão Đinh bên cạnh một cái.
Lão Đinh mặc dù không biết Hứa Bán Hạ có ý gì, nhưng cũng ngầm hiểu, không nói thêm gì nữa, nhìn Bí thư.
Trấn ủy bí thư đành phải mỉm cười nói: “Nào dám nào dám, chúng ta đâu biết chỉ đạo cái gì, sếp Hứa khách sáo quá. Tuy nhiên, trong những ngày nghỉ Tết, chính quyền đang tập trung vào các hoạt động tình thương để người nghèo yên tâm đón Tết, mong rằng sếp Hứa cũng có tiền góp tiền, có sức góp sức, mạnh tay ủng hộ chúng tôi “.
Hứa Bán Hạ vội vàng nói: “Tôi hiểu lời Bí thư nói. Chủ nhiệm Đinh, hay là năm nay chúng ta đừng chú trọng bề ngoài quá, tôi cũng không phùng má giả làm người mập nữa, chúng ta cứ nghe theo Bí thư, làm chút chuyện thực tế đi. Lát nữa đi về, tôi sẽ gọi nhân viên công ty chúng tôi lập kế hoạch trao gửi yêu thương cho những người già góa bụa trong thôn của các anh, sẽ tiến hành trước những ngày lễ Tết, được không?”.
Lão Đinh nghe xong đương nhiên vui vẻ, cứ tưởng Từ Ban Hạ gọi Bí thư đến nói chuyện, nghĩa là nước phù sa phải chảy về trấn, leo lên được cành cao như Bí thư Trấn uỷ, cuộc nói chuyện này mới yên tâm hoàn toàn. Vậy thì có gì không tốt?
Bí thư Trấn uỷ vừa nghe cũng vui vẻ, lấy trà thay rượu kính Hứa Bán Hạ một ly, ý tứ rất rõ ràng: “Sếp Hứa, cô là người rất biết cách làm ăn, tôi kính cô một ly. Sau này nếu rảnh rỗi đến trấn thì nhất định phải đi tìm tôi”.
Từ Ban Hạ nhanh chóng cụng ly với anh ta một cách kính cẩn, trong lòng thầm nghĩ, không biết phải tốn bao nhiêu tiền, có chút đau lòng. Chỉ có thể tự lừa gạt bản thân, một là tích đức, hai là coi như làm phước trước mặt Bí thư mới nhậm chức, tránh để anh ta luôn tồn tại lòng nghi ngờ về sự kiện dầu thải, ba là xem như giữ gìn quan hệ với người trong thôn, bớt chút phiền phức, bốn ấy, cũng có thể hợp lý hoá mà kéo Hồ Công ra khỏi sự kiện đó, tránh việc bà nhúng tay quá nhiều, làm chậm tiến trình. Một mũi tên trúng bốn con nhạn, có lời. Hứa Bán Hạ tự giễu nghĩ ngợi. Có điều cũng tốt, rốt cuộc tìm được cơ hội hợp lý để trả món nợ đạp đổ chén cơm của người dân vùng biển.
Dựa theo chỉ thị của Bí thư, cơm trưa tương đối đơn giản, không uống rượu, giải quyết cũng nhanh. Trong lúc ăn, những lời muốn nói cũng nói xong xuôi. Bí thư phải lên huyện họp, bắt tay tạm biệt với Hứa Bán Hạ. Phó thị trưởng cho Hứa Bán Hạ một cái liếc mắt, trở về gian phòng ban đầu nói chuyện tiếp. Không có người ngoài, Phó thị trưởng không làm giá nữa, tuỳ ý hơn nhiều, xưng hô hai bên cũng đổi lại “Béo”: “Béo à, cô suy nghĩ kỹ càng lại một chút, có phải đắc tội nhân vật quan trọng nào không? Vì sao Bí thư mới xuống đây mấy ngày, còn chưa gặp được mấy người đã nhắm vào cô rồi? Anh ta nghe người ta nói được mấy câu? Nói thế nào lại nhắc đến chuyện của cô? Cô phải cẩn thận đấy”.
Ban đầu trong lòng Hứa Bán Hạ cũng có cảm giác hơi mơ hồ, bây giờ bị gọi tỉnh, giật nảy mình, nói: “Đại ca, anh đừng dọa tôi. Tuy tôi cây ngay không sợ chết đứng nhưng cứ mãi điều tra như thế thì tôi sẽ bị dọa đến mắc sai lầm đó, công việc hàng ngày cũng đừng làm nữa. Anh giúp tôi phân tích đi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”.
Ban đầu Phó thị trưởng nghĩ đến việc Bí thư cũ thăng chức, có lẽ Thị trưởng thăng lên Bí thư, không ngờ trời giáng xuống một thư sinh mặt trắng rất có bối cảnh, trong lòng không phục. Vì vậy, không thể tránh khỏi, có một vài lời nói sau lưng: “Béo, anh ta vừa đến đã lập tức điều tra cô, rõ ràng là anh ta vì nhiệm vụ mà tới. Anh ta là người của Bí thư Huyện uỷ, cô nói còn ai có thể giao nhiệm vụ cho anh ta đây? Tự bản thân cô suy nghĩ thật kỹ, làm sao lại đắc tội Bí thư Huyện uỷ”.
Hứa Bán Hạ càng thêm sửng sốt, đắc tội Bí thư Huyện uỷ? Phó giám đốc hay Huyện trưởng ngược lại quen mặt, cảm tình cũng rất tốt, Bí thư Huyện uỷ ngay cả gặp còn chưa gặp qua thì làm sao có thể đắc tội? Nghĩ nửa ngày nhưng vẫn không có chút đầu mối nào, hồi lâu mới tinh thần sa sút nói: “Đại ca, những người làm kinh doanh như chúng tôi, nếu nghiêm túc đi bắt lỗi sai thì chắc là phải bắt một bó lớn. Tôi không biết mình đã làm gì Bí thư Huyện uỷ, nếu ông ta muốn làm gì tôi thì phải làm sao bây giờ?”.
Phó thị trưởng nhìn mà có chút hả giận trong lòng. Gần đây Hứa Bán Hạ lên như diều gặp gió, mặc dù vẫn cư xử khách sáo với anh ta nhưng anh ta vẫn luôn đố kỵ, thấy cô bây giờ sợ đến như vậy, trong lòng hơi chút cân bằng. Chẳng qua anh ta cũng không có thù oán gì với Hứa Bán Hạ, trộm vui xong cũng chân thành chỉ đường ra cho cô: “Tiểu Hứa, bắt giặc phải bắt vua trước. Hôm nay cô lấy lòng Bí thư Trấn uỷ như thế cũng là vô dụng. Tốt nhất vẫn nên tìm quan hệ đi thăm hỏi Bí thư Huyện uỷ cho tốt, chỉ cần Bí thư Huyện uỷ gật đầu, Bí thư Trấn uỷ còn dám hó hé ư?”.
Hứa Bán Hạ đã nghĩ đến từ lâu, chủ yếu chỉ muốn nghe ý kiến của Phó thị trưởng. Hiện tại thấy anh ta cũng hợp phách với mình, vội vàng gật đầu nói: “Đại ca, tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh, vô cùng cảm ơn anh. Tôi đi tìm người đây”.
Cô đưa Phó thị trưởng đến toà nhà Uỷ ban mới về công ty. Trên đường vẫn luôn suy nghĩ cũng nghĩ không ra tột cùng có liên quan gì đến Bí thư Huyện uỷ. Cộng thêm thiếu ngủ, đi công tác về cơ thể rã rời, nhất thời nôn nóng hấp tấp, lửa giận ngùn ngụt. Tất cả mọi người nhượng bộ lui binh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.