Không Được Vãng Sinh

Chương 56: Giải quyết khúc mắc




Thấy cuộc họp còn sớm, bí thư Trấn ủy trực tiếp đến văn phòng bí thư Huyện ủy để báo cáo công việc. Anh ta ở đây có thể trực tiếp ra vào, bí thư Huyện ủy thấy mặt thì hỏi: “Chuyện tôi bảo anh làm sao còn chưa có tin tức gì? Không phải anh vẫn luôn là người nhanh nhẹn à?”.
Bí thư trấn ủy cười nói: “Không phải tôi muốn chờ kết quả ra hết mới báo cáo à. Tôi có nói chuyện với đồng chí có chút thân quen bên ngoài, biết Hứa Bán Hạ chỉ là một nhà kinh doanh bình thường, không có làm chuyện gian ác gì. Hôm nay tìm cô ấy nói chuyện, nhìn cũng là người hiểu chuyện, gặp mặt cũng không có kêu oan, giảng giải sự thật với tôi, có gì nói nấy. Nhìn chung thì người này làm ăn hẳn là khá nề nếp, xí nghiệp bình thường mà không có chuyện gì thì sẽ không tự mình gây phiền phức mà tìm người kiểm tra, cô ấy còn trực tiếp cầm báo cáo kiểm tra tới cho tôi nhìn. Tôi vừa tới cục thuế vụ trước, chủ yếu là muốn đối chiếu lời Hứa Bán Hạ nói với tôi với cục thuế vụ một chút, xem cô ấy có nói bậy không”. Sau đó đã kể ra những kinh nghiệm mà Hứa Bán Hạ nói trong bữa tiệc ra cho bí thư Huyện ủy một lần.
Bí thư huyện ủy nghe xong, cười nói: “Bao nhiêu tuổi? Xem ra cũng là người tài giỏi. Năm ngoài đã làm được tốt thế, lợi nhuận và thuế là bao nhiêu”.
Bí thư trấn ủy nói: “Thư ký vừa hỏi đã hỏi đến trọng điểm rồi. Lúc tôi đi cục thuế vụ nghe ngóng, điều ra ghi chép công ty cô ấy. Năm ngoái, có thể nói cô ấy là nhà giàu đóng thuế đầu tiên ở trấn ta. Bí thư, nếu như không có việc gì lớn, tôi muốn xin ngài, tài chính của trấn chúng tôi còn phải nhìn vào cô ấy đấy”.
Bí thư Huyện ủy cười nói: “Chẳng phải tôi vì anh à? Anh vừa xuống, tôi chỉ sợ mấy người có của này không xem bí thư Trấn ủy trẻ tuổi của chúng ta ra gì. Anh tung đòn ra oai với cô ta trước, sau đó lại cho cô ta chỗ tốt, sau này cô ta gặp anh sẽ ngoan ngay. Chỗ tôi thì không sao, xin cấp trên cũ của tôi đấy, trước ở trong hội CPPCC, bây giờ nghỉ hưu rồi. Có điều ông ta có vài ân oán cá nhân, nhưng mà không quan trọng. Chỉ là tôi thấy ông ta cung cấp tài liệu hữu dụng này, cho anh dùng một chút”.
Bí thư Trấn ủy biết ơn không thôi, vội nói: “Hôm nay đã thấy công hiệu rồi, Hứa Bán Hạ chủ động gửi hơi ấm đến một ngôi làng. Nhưng mà người này vẫn luôn rất sảng khoái, trước kia may nhờ kinh doanh xe, tết còn bỏ tiền mời thôn dân xem kịch, là người có thể khai thác. Tôi không biết phải cảm ơn bí thư thế nào”.
Bí thư Huyện ủy gật đầu, nói: “Tôi biết năng lực của anh, việc này giao cho anh biết anh nhất định có thể làm tốt. Đối với Hứa Bán Hạ, sau này anh vẫn phải tập trung vào việc nâng đỡ. Cái trấn kia của anh so với trấn khác, xét trên tổng thể kinh tế thì vẫn tương đối lạc hậu. Làm tốt, thành tích rất dễ nhìn ra. Mấy loại xí nghiệp giống như Hứa Bán Hạ xuất ra đẹp mắt, thực dụng, tiềm lực vẫn còn khai thác được nhiều. Số tiền đóng góp hàng năm cho GDP của anh cũng không nhỏ. Sau này anh trợ giúp nhiều, cho xí nghiệp của bọn họ càng lên cao hơn, có chính sách ưu đãi gì cần ra tay, tới tìm tôi duyệt. Tốt nhất là để cho cô ta kéo kinh tế của trấn các anh lên, hình thành một vành đai công nghiệp. Anh nhất định phải tăng thể diện cho tôi, làm ra chiến tích”.
Bí thư Trấn ủy nghe những lời thân thiết như thế, kích động đến nỗi không nói được gì, nhìn bí thư Huyện ủy bằng ánh mắt đỏ ngầu, chỉ thiếu nói ra câu “người sinh tôi là cha mẹ, người hiểu tôi là bí thư” thôi. Hai người không tiếp tục nói đến cái chuyện gì mà dầu thải gây ô nhiễm bãi biển nữa, cái đó vốn cũng chỉ là thủ đoạn. Tình hình kinh tế chính trị mới là gấp nhất.
Hứa Bán Hạ làm sao biết chuyện của mình lại làm quân cờ trong câu nói tiếng cười của người khác, trong lòng chỉ trăn trở nghĩ đến phó thị trấn, cực kỳ không hiểu nổi rốt cuộc là đắc tội chỗ nào với bí thư Huyện ủy, liệu có phải chuyện xui xẻo của Ngũ Kiến Thiết rơi xuống đầu cô không. Lúc này, gì mà dì Tu mất tích, Thái giám lẻn về đều không nghĩ được, những cái đó so ra đều là loại chuyện nhỏ ăn no rửng mỡ.
Gọi cho Tào Anh và Hồ Công dặn dò tài trợ hạng mục người già nghèo đói, nói là công ty chiếm bãi triều của người ta trong thôn, cướp mất một nửa tài sản trong thôn, cho nên phải bày tỏ chút. Bắt đầu từ hôm nay, giúp đỡ cho cuộc sống của người già và mẹ góa con côi trong thôn, mỗi tháng đưa tiền xuất lực. Tâm trí cô không tập trung nên cũng không để ý tới biểu cảm vui vẻ của Hồ Công, càng không đi sâu vào cảm giác áy náy khi ban đầu muốn phá hủy bãi triều của người ta, dù sao cũng có chỗ bày tỏ, nhân cơ hội hôm nay bày tỏ thái độ với bí thư Trấn ủy để thuận nước đẩy thuyền làm ra. Việc cấp bách hơn càng chiếm giữ suy nghĩ của cô. Đợi đến khi bọn họ đóng của ra ngoài, dập điện thoại, tắt di động, một người tinh tế đẩy bàn cát. Rốt cuộc là ai thuyết phục bí thư Huyện ủy gây khó dễ với cô? Xem tình hình hôm nay, câu hỏi của bí thư Trấn ủy hoàn toàn không có lửa thì sao có khói, xem ra trong tay bọn họ không chỉ nắm giữ chứng cứ, cho nên nếu như hành động của mình giờ phút này quá dồn dập, khả năng sẽ nhận nghi ngờ lại. Vốn suy nghĩ đầu tiên là tìm quân cứu viện Cao Dược Tiến, có điều như vậy chẳng phải giống như nói cho bí thư Huyện ủy là cô đang chột dạ sao? Hứa Bán Hạ cực kỳ tin, bọn họ sẽ không nắm giữ được cái gì về chuyện dầu ô nhiễm, nhưng tất nhiên bọn họ sẽ lợi dụng chuyện này, nói rõ trong bọn họ có người hiểu rất rõ tính cách của Hứa Bán Hạ. Đây mới là điều đáng sợ nhất. Nghĩ đến cô và Triệu Lỗi vì hiểu rõ Ngũ Kiến Thiết cho nên Ngũ Kiến Thiết mới bị bọn họ thiết kế bẫy suýt thì bóp chết, không khỏi không rét mà run. Tên đối thủ nào góp ý trước mặt bí thư Huyện ủy muốn bóp chết cô đó, cô nhất định phải tóm ra được. Cũng bởi vậy mới thấy được, con người thật không thể đi sai bước.
Bây giờ sự nghiệp của cô lớn, những cái khác không cần, chỉ cần niêm phong tra sổ sách của cô tầm vài ngày, cô sẽ chết ngay. Bởi vì con đường sống hiện tại của cô đều nằm trên dòng tiền lưu động nhanh chóng. Nếu như cái tên hiểu rõ cô ra tay chơi cô, với cả nắm chuẩn cái đuôi này của cô, cô sẽ thảm rồi. Sẽ là ai chứ? Vấn đề quan trọng là, trong những người biết rõ việc buôn bán của cô, ai có thể đụng tới bí thư Huyện ủy? Hứa Bán Hạ cũng xếp Cao Dược Tiến vào, bây giờ Đồng Kiêu Kỵ chia ra rồi, không ngoại trừ khả năng ông ta không kiêng dè gì, muốn chiếm thêm mảnh đất tốt này để vỗ béo cho con rể. Ngũ Kiến Thiết có khả năng lớn nhất, bây giờ vì cô phối hợp với sếp Tô, hoàn toàn không cho Hâm Thịnh chuyển mình. Đã bắt đầu bằng mặt không bằng lòng với yêu cầu cung hóa của Ngũ Kiến Thiết. Với cả chuyện cô ném tiền cho Tỉnh Cương sớm đã truyền ra trong ngành, Ngũ Kiến Thiết sẽ không thể không liên tưởng tới khả năng cô và Tỉnh Cương hợp tác chèn ép ông ta. Cầu Tất Chính cũng có khả năng. Con người ông ta trung lập, nhưng bây giờ ông ta có một ít tiền mặt đặt trong tay cô, có lẽ ông ta cũng có chỗ kiêng kị. Mà Phùng Ngộ thì không có khả năng lớn lắm, bà Phùng và cô bây giờ một tuần tính sổ sách một lần, quan hệ cực kỳ tốt. Với cả nhà họ Phùng còn có một khoản tiền lớn trong tay cô, đây mới là quan trọng. Những bạn bè trên phương diện làm ăn cũng không kết giao sâu, cho nên không hiểu rõ cô lắm, hẳn là sẽ không làm ra cái gì.
Thế giới này, chỗ này cũng không thể bền chắc như thép. Chỉ cần xác định được đại khái phạm vi của kẻ đứng sau màn, bắt đầu từ những người này, xác định mục tiêu, phạm vi có thể thu hẹp rất nhiều. Hứa Bán Hạ chạy xe như bay ra ngoài, thẳng đến phủ Huyện, tìm nguyên phó chủ tịch huyện, chủ tịch huyện hiện tại để tìm hiểu tình hình. Sớm nghe nói ông ta và bí thư Huyện ủy có mâu thuẫn, chỉ là không có trở nên gay gắt mà thôi.
Đóng của nói chuyện với chủ tịch huyện nửa tiếng, lúc đi ra, vẻ mặt Hứa Bán Hạ đã tràn đầy ý cười lạnh lùng. Chủ tịch huyện phân tích rất đúng, có thể sai khiến bí thư Huyện ủy, không thể là mấy người trong giới kinh doanh được. Mà người trong giới chính trị thì Hứa Bán Hạ gần như không đắc tội. Cuối cùng Hứa Bán Hạ nhớ tới bố cô bạn gái cũ của Triệu Lỗi, nói tên của ông ta ra, lập tức có được khẳng định.
Bố bạn gái cũ của Triệu Lỗi sao có thể biết được chuyện ô nhiễm bãi bùn của cô, ông ta biết được việc này từ nơi nào? Mục tiêu đương nhiên chỉ thẳng vào cái tên ngu đần Cầu Tất Chính ở CPPCC. Nhớ kỹ lại đã gặp người đó trong lễ kết hôn của con trai Cầu Tất Chính.
Nếu đổi lại là tính tình trước kia, Hứa Bán Hạ sớm đã lái xe như bay qua tìm Cầu Tất Chính, đấm một chưởng vào mũi của ông ta. Nhưng bây giờ cô “dịu dàng” đi rất nhiều rồi, chỉ lấy sổ sách cuối năm làm cớ, hẹn Cầu Tất Chính ra uống trà. Cầu Tất Chính đanh rảnh rỗi, ở nhà cũng không làm gì, hiếm lắm mới được có được buổi xã giao như trời hạn gặp mưa rào thế này, nên đã phi xe tới ngay. Ông ta vẫn làm bộ làm tịch vô cùng, nhưng Hứa Bán Hạ nhìn thấy cũng chỉ muốn cười.
Chưa đợi Cầu Tất Chính ngồi xuống, Hứa Bán Hạ đã đi thẳng vào vấn đề: “Sếp Cầu, bây giờ ông không mở nổi công ty, Ngũ Kiến Thiết cũng không quản được ông, tạm thời lại không có nhà nào mua công ty của ông. Ông nói xem, bây giờ ông không còn nguồn thu khác, tội gì phải rắc rối đặt hai trăm vạn ở chỗ tôi lấy lời chứ? Vì sao ông lại không nghĩ rõ như vậy?”.
Cầu Tất Chính giật nảy mình, nói: “Tiểu Hứa, lời này của cô có ý gì? Cô hiểu lầm gì với tôi à, tôi có thể giải thích. Đừng nói gì mà nghiêm trọng thế”. Nếu đổi lại là trước kia, Cầu Tất Chính đã mắng vốn lại, nhưng bây giờ không cứng nổi, Hứa Bán Hạ là cơm áo, là cha mẹ của ông ta.
Hứa Bán Hạ cười khẩy nói: “Sếp Cầu, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Tôi cho ông cơ hội rồi, tự ông không nói, đến lúc đó đừng có trách tôi”. Nói xong thì đứng dậy bỏ đi.
Cầu Tất Chính sợ đến chảy mồ hôi lạnh sũng người, vội vàng bật dậy kéo Hứa Bán Hạ lại, cực kỳ thành khẩn nói: “Tiểu Hứa, cô có chuyện thì đừng có nói nửa vời vậy. Tôi thật sự không biết đắc tội với cô chỗ nào. Cô nghĩ lại đi, bây giờ tiền cứu mạng tôi đều đặt ở chỗ cô, tôi có thể làm gì cô chứ? Tôi thắp hương, niệm Phật cầu cho cô sống lâu trăm tuổi, thịnh vượng phát đạt còn không kịp ấy chứ”.
Hứa Bán Hạ nghe lời ông ta nói cũng có lý. Đúng là ông ta có ngu đần cũng không ngu đến mức đó. Lời ông ta nói ra nói rõ ông ta vẫn còn có đầu óc nhận biết. Chẳng lẽ mình đoán sai rồi? Thế là lại ngồi xuống, lấy danh thiếp bố bạn gái cũ của Triệu Lỗi có được từ chỗ chủ tịch huyện ra, đưa cho Cầu Tất Chính xem: “Gần đây ông có tiếp xúc với người này không? Ông nói thế nào về tôi trước mặt ông ta?”.
Cầu Tất Chính nhìn xem, vội nói: “Tôi vừa mới ăn cơm với người này xong, tiểu Hứa, sao cô biết? Tôi không có nói gì với ông ta mà, lúc đó Ngũ Kiến Thiết cũng có mặt, không tin cô hỏi ông ta đi. Còn là Ngũ Kiến Thiết đòi tôi dẫn đến gặp đấy. Cô cũng biết, cái tên Ngũ Kiến Thiết này bây giờ đổ thừa phí nhận thầu nửa năm đều cho không tôi, nói nửa năm sau, Quách Khải Đông ra rồi sẽ không dùng hãng của tôi nữa. Tôi lười thưa kiện với ông ta, muốn nói chuyện hẳn hoi với ông ta, cho dù cầm lại được một chút cũng tốt, cho nên đành phải thuận theo ông ta. Ông ta nói có việc cần gặp vị lãnh đạo này, tôi đương nhiên chỉ có thể giúp đỡ thôi. Tôi thật sự không có nói gì, chỉ ăn bữa cơm thôi”.
Hứa Bán Hạ nhìn Cầu Tất Chính, không khỏi nhớ tới lúc trước Triệu Lỗi chật vật muốn cầm lại tiền từ trong tay Ngũ Kiến Thiết về, trong lòng mềm đi, đổi giọng nói: “Sau đó thì sao?”.
Cầu Tất Chính thấy Hứa Bán Hạ hòa hoãn lại, thở phào một hơi, vội nói: “Sau đó nghe bọn họ quan hệ rất tốt, lúc tôi tới xưởng của Ngũ Kiến Thiết còn gặp vị lãnh đạo đó một lần.
Lần này Hứa Bán Hạ cần thời gian để tiêu hóa tin tức này. Cô tựa vào lưng ghế nhắm mắt suy tư. Nếu như chỉ có Cầu Tất Chính ra tay, cô sẽ không lo lắng thế, nhưng bây giờ Ngũ Kiến Thiết và bố bạn gái cũ của Triệu Lỗi cũng hợp tác, hai người này… vậy thì không còn ngọn nguồn gì nữa rồi. Cô lười vờn nhau với Cầu Tất Chính, thản nhiên nói: “Sếp Cầu, chỗ này có thể ký sổ cho tôi, tôi đi trước đây”. Nói xong đã cầm túi xách lên.
Xem r cuối cùng Ngũ Kiến Thiết vẫn có chỗ tỉnh ngộ. Nếu ông ta biết được quan hệ của cô và Triệu Lỗi từ miệng của bố bạn gái cũ Triệu Lỗi, vậy thì ông ta sẽ tính sổ sách trên đầu Hứa Bán Hạ cô, bởi vì cho dù ông ta hận Triệu Lỗi thì vẫn ngoài tầm với. Lần này, quan hệ giữa hai người cũng chỉ có dùng từ thù sâu oán nặng mới có thể hình dung. Con người Ngũ Kiến Thiết này cái gì cũng có thể làm ra được, đối với ông ta, Hứa Bán Hạ đã chuẩn bị từ lâu, nhưng không ngờ ông ta sẽ cờ cao một nước, liên hợp với bố bạn gái cũ của Triệu Lỗi. Điều này nói rõ, chẳng mốc chốc Ngũ Kiến Thiết sẽ mượn lực đánh vào điểm mấu chốt của cô. Làm sao bây giờ?
Hứa Bán Hạ ngồi trong xe hoàn toàn bất lực. Vốn không có tâm tư đi khởi động xe, chỉ ngồi nhìn thẳng đến ngẩn người. Mặc dù bây giờ thực lực cô lớn mạnh, nhưng dân không đấu nổi với quan. Bí thư Huyện ủy nếu cho một chiêu mạnh, mặc dù sau này cô có thể tố tụng hành chính gì đó, nhưng khi đó sự tổn thất của cô đã được tạo thành từ lâu, làm gì còn khả năng cứu vãn? Cho dù thế nào, nhất định phải làm dự phòng dự bị.
Thật muốn bàn bạc với Triệu Lỗi, nhưng việc này liên quan tới bạn gái trước của anh, có thể khiến anh ngượng không? Nếu như anh vì cô mà không thể không tìm tới bạn gái cũ, thế có phải dò đó mà cắt đất bồi thường, nhường lợi gì đó cho bạn gái cũ? Hứa Bán Hạ không thể không biết lợi đó là lợi gì, cô đương nhiên sẽ không đồng ý, Hứa Bán Hạ không thể không có chỗ kiêng dè.
Trái lo phải nghĩ không ra biện pháp giải quyết, Hứa Bán Hạ ỉu xìu lái xe về công ty mình. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ có thể tìm Cao Dược Tiến nhảy vào giúp đỡ. Người này cũng có thể hô mưa gọi gió trong thành phố: “Cao béo, cháu xảy ra chuyện rồi, bị bí thư Huyện ủy để mắt tới”.
Cao Dược Tiến ngạc nhiên nói: “Bí thư Huyện ủy rảnh rỗi làm khó cháu à? Ăn no rửng mỡ ư?”.
Hứa Bán Hạ bực bội nói: “Không chỉ mình bí thư Huyện ủy, còn có lãnh đạo hiệp hội thị chính. Năm ngoài cháu đã ăn đủ khổ của chính phủ rồi, nếu không phải Mèo Hoang hỏi bác vay tiền chuộc cháu ra, thì đến tết xuân cháu vẫn còn phải ở trong đó đấy. Năm nay sao cháu vẫn đen thế nhỉ”.
Cao Dược Tiến ngạc nhiên nói: “Sao cháu đắc tội với người ta vậy? Chuyện lớn gì? Có phải cháu phạm pháp không? Thế này đi, cháu qua nói cho bác, tiện chúng ta thảo luận biện pháp, để A Kỵ cảnh giác. Đừng tưởng rằng ở trong bệnh viện thì sẽ không xảy ra chuyện, còn nữa..”.
Bây giờ Hứa Bán Hạ không có tâm tư đi quản chuyện nhỏ nhặt như dì Tu mất tích, không khỏi hét lớn vào điện thoại: “Cháu phiền chết mất, phiền chết mất thôi, bác đừng lại làm phiền cháu nữa, đầu cháu sắp nổ rồi đây này”. Hét to một bận, lập tức cảm thấy cũng hơi sảng khoái. Nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua rồi biến mất, rất nhanh lại khôi phục tâm trạng “phiền chết”. Gần đây chuyện công chuyện tư phiền phức không thôi, trong lòng cô lại ôm theo ý đồ xấu, đã mệt đến cùng cực từ lâu.
Thế mà làm Cao Dược Tiến giật nảy mình, đưa di động ra xa một thước mới tránh được điếc lỗ tai. Nhưng ông ta lập tức bật cười, hiếm khi trông thấy Hứa Bán Hạ la hét thất thố như thế, hôm nay đúng là lần đầu tiên. Không khỏi nghĩ thầm, cuối cùng vẫn là cô gái nhỏ, đổi lại là ông ta thì sẽ không hô hào như vậy. Nhưng mà cũng có thể thấy bây giờ cô thực sự khó khăn. Chờ Hứa Bán Hạ gào thét xong, lúc này mới cố gắng kìm chế ý cười, giả làm bà ngoại sói dịu dàng: “Béo, có chuyện gì thì bác giải quyết giúp cháu, không có gì lớn hết. Nhanh lên, bác mời cháu ăn cơm”.
Bây giờ Hứa Bán Hạ bó tay hết cách, chỉ có thể tóm lấy cọng rơm Cao Dược Tiến này làm vũ khi sử dụng. Mặc dù biết Cao Dược Tiến nhất định bắt cô giúp nghĩ cách giải quyết cái chuyện phiền toái thần hồn nát thần tính như dì Tu mất tích này. Suy nghĩ cả quãng đường, có phải Ngũ Kiến Thiết biết mối quan hệ của cô và Triệu Lỗi, cho nên cho rằng Hâm Thịnh là do cô và Triệu Lỗi hợp tác giăng bẫy cho ông ta chui vào không? Đương nhiên ông ta sẽ không cho rằng do chính quyết sách của ông ta dẫn đến sai lầm. Cho dù có thừa nhận cũng phải giận chó đánh mèo. Như vậy, cho dù bây giờ ông ta không bộc phát, hoặc là vẫn chưa nghiệm ra được tác dụng của cô trong đó, chờ khi cô và sếp Tô liên hợp ăn Hâm Thịnh, thế nào ông ta cũng phải bùng nổ. Vì vậy, xem ra còn phải nghĩ cách đánh rắn dập đầu mới tốt, một lần vất vả, cả đời thảnh thơi. Chỗ Thái giám cũng vì không có đánh chó mù đường, mới dẫn đến hiện tại cứ nơm nớp lo sợ anh ta sẽ làm ra cái gì. Cảm giác phòng trộm nghìn năm đúng là không dễ chịu chút nào.
Đương lúc lửa cháy tới mông, lão Tô lại gọi điện tìm Hứa Bán Hạ.
Từ khi Hứa Bán Hạ nói với lão Tô về quan hệ giữa cô và Triệu Lỗi, anh ta buồn phiền mấy ngày, nhưng anh ta là người cởi mở, cũng không vì vậy mà hờ hững với Hứa Bán Hạ. Lần này em trai nghỉ đông muốn tìm công việc, anh ta nhớ tới Hứa Bán Hạ: “Béo, em trai tôi năm nay đến tìm việc, nó cũng có quan tâm mấy chỗ rồi. Tôi muốn nhờ cô cho tôi cái chủ ý, em trai tôi ngang lắm, ý kiến của tôi nó thế nào cũng không chịu nghe”.
Hứa Bán Hạ nghĩ hồi lâu, mới nhớ ra: “Em trai anh à? Thế này đi, anh đến khách sạn bốn sao đối diện khu chung cư của tôi chờ tôi. Tôi bàn chuyện với người ta sẽ về nhanh thôi. Cùng nhau ăn cơm, vừa ăn vừa nói”.
Lão Tô đồng ý, có điều không ngờ sẽ thuận lợi như vậy. Hứa Bán Hạ thì thấy mình lại thành công giả làm người tốt một lần, đập tay lái ăn mừng một cái. Không ngờ đến công ty của Cao Dược Tiến, đã thấy Cao Dược Tiến bị chuyện quan trọng cướp mất, từ xa nhìn Hứa Bán Hạ với ánh mắt áy náy. Hứa Bán Hạ đành phải coi như thôi. Mưa rơi vào phòng dột, Hứa Bán Hạ quyết định sau này trước tiết xuân sẽ ngủ đông không ra, hình như cô với tết xuân xung khắc nhau quá.
Lúc đến khách sạn, vừa hay thấy lão Tô dẫn theo một cậu trai đi vào cửa. Dừng xe xong thì theo vào, thấy hai người bọn họ thành thật đứng ở sảnh lớn chờ, cũng không nghĩ tới nên ngồi vào ghế sô pha bên cạnh một chút. Thấy Hứa Bán Hạ, lão Tô bước nhanh tới: “Béo, đây là em trai tôi, còn cao hơn tôi nữa”. Lúc nói, trong ánh mắt nhìn Hứa Bán Hạ đều là kiêu ngạo.
Hứa Bán Hạ nhìn, cười nói: “Thấy em trai anh cao to như vậy, tôi gọi tiểu Tô cũng thấy ngại. Đi, lên lầu hai, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện”. Mặc dù lòng Hứa Bán Hạ tâm sự nặng nề, nhưng ứng phó một chút với lão Tô thì không thành vấn đề.
Không ngờ Tiểu Tô đi theo phía sau, bất thình lình nói: “Cô Hứa, cô cũng đâu béo đâu, sao anh tôi lại bảo cô mập?”.
Hứa Bán Hạ quay đầu cười: “Hết cách rồi. Lúc tôi gặp anh cậu là đang chạy bộ buổi sáng vì giảm béo. Béo là biệt danh từ hồi đó. Bây giờ mới phát hiện thật ra giảm béo rất dễ, quay mình đến lỗ mũi bốc khói thì muốn béo cũng không được”. Ngẫm nghĩ, lại cười bổ sung một câu: “Cậu vẫn biết ăn nói lắm, việc làm thêm đang làm về cái gì?”.
Tiểu Tô ngại ngùng nói: “Viết chương trình cho người ta”.
Hứa Bán Hạ nhớ lại hồi còn đi học, chương trình vẫn là ngôn ngữ C gì đó, đúng là có cảm giác như cách nhau cả thế hệ. Ngồi xuống gọi món ăn, Hứa Bán Hạ rất khách sáo đưa menu cho tiểu Tô, để cậu ta tự chọn món mình thích. Còn cô thì nói chuyện với lão Tô: “Lão Tô, nhìn sắc mặt tôi không bị bệnh chứ?”.
Lão Tô đã để ý tới từ lâu, thấy hỏi thì nói: “Nhưng cũng không tốt, trông như thiếu ngủ”.
Hứa Bán Hạ nói: “Cũng không có cách nào, tối qua Mèo Hoang sinh, con của A Kỵ cứ giày vò đến ba giờ sáng nay, tôi chỉ ngủ tới giữa trưa là đi công tác”. Vừ nói, khóe mắt thấy Ngũ Kiến Thiết đi vào một phòng bao. Còn trông thấy ông ta liếc nhìn bàn của cô một cái. Không biết trong phòng bao kia có ai, Hứa Bán Hạ rất muốn biết, cho nên kéo cái ghế lùi xuống, vừa hay đối diện với cửa phòng bao kia. Nhưng đến lúc này lại trở thành rất thân mật với lão Tô. Lão Tô không biết làm sao, đành phải lặng lẽ lùi ra chút. Nhưng dù như vậy, vẫn biến thành anh ta và Hứa Bán Hạ ngồi cùng một chỗ lén thân thiết. Mà Tiểu Tô ngồi một mình ở một bên khác của bàn tròn.
Lão Tô hơi do dự, mới chầm chập hỏi: “Bạn trai cô, gần đây anh ta không có nhà à?”.
Hứa Bán Hạ mỉm cười, nói: “Bây giờ anh ấy đang làm việc ở một thành phố khác”. Bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách với lão Tô gần quá, đành phải nhích ghế về một chút: “Lão Tô, có phải anh được đặc cách thăng chức bác sĩ trưởng không?”.
Lão Tô cười nói: “Nghe nói đang thảo luận, bệnh viện nói tôi làm rất tốt”.
Hứa Bán Hạ cười đáp: “Mấy lời này là mồi nhử, anh đừng tin họ quá. Tiểu Tô, đừng khách sáo, chọn món mình thích đi”.
Tiểu Tô chọn món thịt kho Đông Pha nổi tiếng, sau đó đưa menu cho Hứa Bán Hạ, cười nói: “Đây không phải quán món cay Tứ Xuyên, tôi cũng không biết chọn thế nào”.
Hứa Bán Hạ nhìn lão Tô, cười: “Lão Tô, hay là để tôi chọn nhé”. Lão Tô gật đầu. Anh ta vốn cũng không am hiểu món ăn cho lắm. Hứa Bán Hạ không nhìn menu, chọn lấy vài món, đương muốn nói tiếp, bỗng nghe Tiểu Tô nói: “Cô Hứa, đủ nhiều rồi, đã hai trăm ba mươi hai tệ”.
Hứa Bán Hạ nghe xong thì giật mình, không nhịn được hỏi: “Cậu mới nhìn menu vài lần mà đã nhớ hết giá cả rồi à?”.
Lão Tô đắc ý nói: “Em trai tôi có thiên phú về con số, đã nhìn thấy là sẽ không quên. Số Pi có thể đọc tới con số mà tôi không thể tưởng tượng ra được ấy”.
Hứa Bán Hạ phất tay bảo phục vụ mang đồ ăn lên, nói với lão Tô: “Hai anh em nhà anh đều là thiên tài, lão Tô anh cũng không tệ đâu. Vậy Tiểu Tô, em không cảm thấy bỏ việc học chuyên sâu là rất đáng tiếc à?”.
Lão Tô cũng nói: “Đúng vậy, em trai, em suy nghĩ thêm đi. Lúc em học nghiên cứu sinh có tiền lương, anh vẫn có thể giúp đỡ em. Em kiếm thêm chút thu nhập hẳn là có thể sống tốt”.
Tiểu Tô quả quyết nói: “Không, em muốn kiếm tiền. Em muốn được giàu được ổn định, không thể để anh giúp thêm nữa. Anh, năm nay anh ba mươi mốt rồi, tiền anh vẫn nên để giành đi. Anh cũng nên tìm đối tượng kết hôn rồi”. Hứa Bán Hạ nghe cũng có lý, với đây là chuyện nhà họ Tô bọn họ, mình không tiện xen vào. Hai mắt cô đảo tới đảo lui quan sát, cũng chưa từng bỏ qua động tĩnh ở căn phòng đối diện kia.
Lão Tô không có ý định buông tha Hứa Bán Hạ. Anh ta vốn muốn chuyển sang cứu binh là Hứa Bán Hạ: “Béo, cô giúp tôi nói một chút. Tôi sống ở đây có phải cũng coi như tốt không? Em trai tôi không phải có hơi mơ mộng xa vời rồi chứ? Mọi thứ đều cần đi từng bước, nóng vội không được”.
Hứa Bán Hạ nhìn lão Tô, cười nói: “Lão Tô, anh hỏi tôi mấy câu này không phải hỏi nhầm người rồi sao? Tôi còn đi xa hơn một bước so với em trai anh, bắt đầu kiếm tiền từ hồi cấp ba rồi. Em trai anh xác định mục tiêu, lại có hành động để chứng minh, tôi không cảm thấy có gì sai cả. Nói thật, cái gì đều ra đường, chưa hẳn chỉ thi nghiên cứu mới là đường. Lùi một bước mà nói, em trai anh có dục vọng kiếm tiền, vẫn nên để cậu ấy xông xáo một chút. Nếu cậu ấy gặp trở ngại, lúc ấy trở về thi nghiên cứu cũng không muộn. Lúc đó không phải càng an tâm đi học hơn sao? Lão Tô, tôi hiểu tâm trạng của em trai anh, ban đầu tôi cũng không chịu học đại học đấy”.
Lần này tiểu Tô vui vẻ, tâm lý bức thiết kiếm tiền của cậu ta so trên thì không đủ, so dưới thì có thừa. So với Hứa Bán Hạ đúng là chênh lệch rất nhiều. Hứa Bán Hạ quyết định kiếm tiền là trâu kéo cũng không lại được. Dù cho vào đại học, cũng có thể thân ở Tào doanh lòng bay Hán. Mà Tiểu Tô vẫn luôn kiêng dè cảm nhận của người thân. Nhưng mà đây cũng do hoàn cảnh quyết định. Năm đó nếu Hứa Bán Hạ có gia đình đầm ấm, tiền tiêu vặt đầy túi thì e là tâm cũng không thịnh như vậy. Nhưng mà Tiểu Tô không nói gì, chỉ híp mắt cười nhìn lão Tô, dáng vẻ rất gian xảo. Cũng đúng, mâu thuẫn nội bộ, chỉ có lão Tô, con người hiền lành này mới có thể biểu hiện ra trước mặt cô.
Món ăn được mang lên, hai anh em nhà họ Tô đều dễ ăn. Hứa Bán Hạ ăn cũng không ít. Ban đầu hai anh em còn kiêng dè, nhưng thấy Hứa Bán Hạ không khách sáo chút nào, hai người thả lỏng. Lượng cơm của khách sạn này sao chịu nổi lễ tẩy rửa của ba người này, gần như đĩa nào sạch đĩa nấy. Lão Tô vội vàng đưa cho Hứa Bán Hạ một tờ giấy, trong đó có tên mấy đơn vị: “Béo, giúp tôi xem mấy chỗ này có được không?”.
Hứa Bán Hạ nhìn, hỏi: “Muốn ổn định hay muốn tiền? Vì sao không tìm việc làm ngay Bắc Kinh?”. Lập tức cười hì hì nói tiếp: “Nói nhảm rồi, cái này còn phải hỏi sao? Nhất định là lão Tô ổn định áp đảo hết thảy, tiểu Tô nhất định là chê tiền ít. Tới chỗ làm việc tiểu Tô cũng muốn chọn ra mặt thay lão Tô”.
Cuối cùng tiểu Tô không khách sáo nổi, cười phá lên. Lão Tô thì có hơi tức giận, bị Hứa Bán Hạ đoán đúng, nhưng không cho Hứa Bán Hạ mặt mũi lắm. Tiểu Tô cười xong nói với Hứa Bán Hạ: “Cô Hứa, anh tôi nói cô làm rất lớn, tôi có thể làm cùng cô không?”.
Hứa Bán Hạ rất thích tiểu Tô, trí nhớ và sự theo đuổi trần trụi với đồng tiền kia không khác cô là bao. Nhưng mà loại người mới ra ngoài xã hội này không biết trời cao đất rộng, huấn luyện khó khăn cực kỳ. Hứa Bán Hạ cũng không muốn ép buộc, miễn cho đến lúc đó ngay cả bạn cũng không làm được với lão Tô. Cho nên cười hì hì nói: “Thế này đi, mấy ngày gần đây dù sao cậu cũng nghỉ đông, mỗi ngày theo tôi đi làm, nếu thấy thích thì cậu đi theo tôi. Nếu không thích, tôi sẽ không cản tiền đồ của cậu. Mấy chỗ trong tờ giấy này đều không phải nơi có thể kiếm tiền, có rảnh thì cậu vẫn nên tìm tiếp đi”.
Đương nói, trong phòng bao của Ngũ Kiến Thiết có một người đi ra. Hứa Bán Hạ không biết ai. Nhưng mà nhân cơ hội này, cô gọi điện thoại cho Ngũ Kiến Thiết: “Sếp Ngũ, thấy ông đang mời khách à, có muốn tôi vào kính chén rượu không?”. Dứt khoát tự mình tìm tới đi, nếu như lúc này trong lòng Ngũ Kiến Thiết có quỷ, nhất định không dám để cô gặp mặt với người bên trong kia.
Ngũ Kiến Thiết nghe xong, nói: “Ôi trời, Béo cũng ở đây à? Cứ để tôi tới mời rượu thôi, nào dám phiền giám đốc lớn cô đây đại giá chứ”. Vừa nói, vừa đi ra. Hứa Bán Hạ nhìn mà cười khẩy trong lòng. Xem ra Ngũ Kiến Thiết không muốn cho cô gặp người mà ông ta mời tới hôm nay rồi.
Chờ ông ta tới, Hứa Bán Hạ đứng dậy đón. Dù sao cô cũng quen làm tiểu bối rồi, lúc này sẽ không tranh giành anh cả, chị đại gì với Ngũ Kiến Thiết.
Ngũ Kiến Thiết gặp mặt thì nói: “Béo, lần trước nói với cô chuyện thế chấp hàng cho tôi, sao cô chẳng nhắc đến gì thế? Trước tết xuân thì thôi, tôi chuẩn bị cho công nhân nghỉ sớm về nhà rồi. Sau xuân cô chuẩn bị sắp xếp hàng của tôi thế nào? Kế hoạch sản xuất của tôi đều cho cô cả tháng rồi”.
Hứa Bán Hạ trực tiếp nói: “Sếp Ngũ, ông ngáng chân tôi sau lưng, khiến cho tôi mấy ngày nay như gà bay chó chạy, chuyện kia của ông thứ cho tôi có lòng mà lực không đủ”.
Ngũ Kiến Thiết không ngờ Hứa Bán Hạ sẽ nói vậy, không khỏi sửng sốt một chút, lập tức đập bàn một cái: “Hứa Bán Hạ, cô thích làm thì làm, không thì thôi, ông đây không thiếu cô chút hàng đấy. Cô và Triệu Lỗi gài bẫy tôi, một ngày nào đó tôi sẽ cho các người phun ra cả gốc lẫn lãi”.
Hứa Bán Hạ cũng không khách sáo, vỗ bàn một cái quay lại: “Ai gài bẫy ông thì ông tự tìm kẻ đó đi. Ông gài bẫy tôi thì tôi cũng sẽ đòi lại ông không thiếu một xu. Ông không thiếu chút hàng đó của tôi, tôi càng không thèm ít tiền đó của ông. Trước kia người khác ra tay, tôi xem kịch, bắt đầu từ hôm nay tự tôi sẽ ra tay. Nhưng mà không phải bất đắc dĩ, Hứa Bán Hạ tôi lười dùng nắm đấm. Sếp Ngũ tự giải quyết cho tôi, mời về”.
Ngũ Kiến Thiết đâu chịu nổi cục tức lớn như vậy, hai tròng mắt như muốn lòi ra, xắn tay áo nói: “Được lắm Hứa Bán Hạ, cô muốn ra tay chứ gì? Nói thực thì tôi đã muốn đánh cô từ lâu rồi. Cút ra đây, muốn đánh thì đánh, hôm nay ông đây cho cô biết tay”.
Hứa Bán Hạ đập bàn một cái, nói: “Lão Tô, anh trông túi cho tôi, tôi đi lát rồi về. Cái quỷ gì, muốn đánh nhau với tôi à, cũng không hỏi xem trước kia tôi lăn lộn ở đâu. Đi! Trước đây tôi coi trọng Hâm Thịnh, quả thực là bị ông cướp đi. Tôi cũng không nói gì, tự ông chơi chết Hâm Thịnh, giờ lại đổ lên đầu tôi? Con mẹ nó chứ, lần này nhất định phải xả cơn tức, ăn sạch Hâm Thịnh nát kia cho ông xem. Hứa Bán Hạ tôi giờ còn mạnh hơn ông rồi”. Vừa nói, vừa tháo đồng hồ, điện thoại đưa cho lão Tô, chuẩn bị ra tay đánh nhau.
Lúc này Ngũ Kiến Thiết mới nhớ tới, má ơi, nhỏ Hứa Bán Hạ này trước kia lăn lộn cái gì, ông ta sao dám đánh tay đôi với người này chứ. Người ta ngay cả bạn trai cũng dám thiến, đánh nhau với cô có thể chiếm được lợi gì? Với cả người này mà ra tay, cái bản mặt giả nhân giả nghĩa còn không phải xé xuống à? Sau này nếu Hứa Bán Hạ sai bọn con đồ mỗi ngày tìm tới của nhà ông ta, ông ta còn sống thế nào?
Lão Tô biết trình độ đánh nhau của Hứa Bán Hạ thuộc hàng đầu, mặc dù lo lắng nhưng cũng không xen vào. Nghe thấy Hứa Bán Hạ bảo anh trông túi, anh đã vô thức ôm túi của Hứa Bán Hạ vào trong lòng. Tiểu Tô thì giật nảy mình, thấy anh trai không ra mặt, còn tưởng gần đây tốt tính. Nhưng cậu ta không ngồi yên được, Ngũ Kiến Thiết hung dữ thế kia, cậu ta sợ Hứa Bán Hạ không phải đối thủ của ông ta. Vội vàng đứng dậy nói: “Đàn ông đánh phụ nữ thì sao là hảo hán, có đánh thì đánh với tôi này”. Lúc này mấy nhân viên phục vụ nam của khách sạn cũng đi tới.
Ngũ Kiến Thiết thấy vậy vội như lừa xuống núi, lớn tiếng nói: “Các người đông thì cũng tính gì là hảo hán, muốn ỷ đông hiếp yếu à? Đến đi, Hứa Bán Hạ. Hôm nay tôi là đàn ông tốt không đánh phụ nữ, tha cho cô một mạng, cô cứ chờ đấy”.
Hứa Bán Hạ cười mỉa mai, nói: “Bớt đi, ông chẳng phải đối thủ của tôi. Ngũ Kiến Thiết, tôi khuyên ông, ông kích người khác thế nào tôi mặc kệ, nhưng ông còn dám đánh lén tôi, ông sờ trên cổ ông xem có mấy cái đầu đã!”.
Ngũ Kiến Thiết hô lên: “Chờ đi, Hứa Bán Hạ, cô chờ đi”. Nhưng khí thế đã không bằng lúc trước, có điều vẫn quyết đoán trở về phòng bao của mình.
Hứa Bán Hạ hừ một tiếng, mới ngồi xuống. Phía sau Cao Dược Tiến đi vào, cười ha ha nói: “Hứa béo, gớm đấy nhỉ. May mà trai đẹp Triệu không thấy, nếu không còn ai dám cưới cô?”.
Hứa Bán Hạ nhìn lại, đành phải đứng dậy, tức giận nói: “Chính là tên Ngũ Kiến Thiết này làm cháu hôm nay chật vật thế. Dám mời bí thư Huyện ủy của chúng cháu tới chơi cháu. Nếu mà gặp ở bên ngoài, cháu còn không đánh cho ông ta một trận ấy. Bác ăn chưa?”.
Cao Dược Tiến nhìn trên bàn chỉ còn lại bát đĩa không, không khỏi ngạc nhiên: “Mấy người mới bắt đầu ăn à? Bác còn tưởng mấy người đã ăn xong rồi chứ?”.
Hứa Bán Hạ nói: “Sai rồi, chúng cháu ăn hết đồ ăn rồi, chờ bác tới tính tiền”.
Tiểu Tô khá nhanh nhẹn, thấy vậy lập tức nói: “Cô Hứa, có phải cô có việc khác không? Tôi và anh tôi tranh đi nhé?”.
Lúc này Hứa Bán Hạ mới có lòng tán thưởng với Tiểu Tô, người biết nhìn là điều kiện tiên quyết có thể làm việc, hiếm thấy cậu ta không giống anh trai mình. Cô cũng dứt khoát nói thẳng: “Lão Tô, Tiểu Tô, tôi không giữ hai người nữa. Tôi và sếp Cao đúng là có chuyện gấp cần bàn. Tiểu Tô, sáng mai tôi sẽ đến chỗ anh cậu tiếp cậu, cứ định vậy đi, được chứ?”.
Tiểu Tô nói: “Cô Hứa, cô cho tôi cái địa chỉ, tự tôi tìm tới là được”.
Hứa Bán Hạ nghĩ một chút, nói: “Cũng được, cậu cứ hỏi anh cậu, đến công ty tôi tìm tôi”. Vừa nói, vừa đứng dậy đưa anh em họ đến cửa khách sạn: “Lão Tô, hôm nay rất xin lỗi. Chuyện của tôi rất nhiều. Bữa cơm này ăn rất sảng khoái. Hôm khác tôi sắp xếp được thời gian, nhất định sẽ bù cho hai anh em cậu”.
Lão Tô đã từng thấy gương mặt mệt mỏi đến không còn chút máu nào của Hứa Bán Hạ rồi, cho nê có thể hiểu được, cười nói: “Béo, cô khách sáo với tôi làm gì. Không phải cô coi chúng ta làm bạn sao, sao có thể tận dụng hết thời gian ra ăn cơm với chúng tôi được? Cảm ơn cô. Cô về đi, người ta còn đang chờ cô kia. Cô cũng phải chú ý kết hợp nghỉ ngơi nữa”.
Chờ Hứa Bán Hạ quay đầu lại, Tiểu Tô lập tức cực kỳ tò mò, hỏi liên tục rất nhiều vấn đề. Cậu ta tràn ngập tò mò với Hứa Bán Hạ, cũng ấn tượng rất tốt về cô.
Lúc Hứa Bán Hạ về bàn ăn, thấy có một người đứng cạnh Cao Dược Tiến. Cao Dược Tiến ngồi, người đó đứng, cho nên lộ ra vẻ cao vút, cực kỳ không cân đối. Cao Dược Tiến cũng không vì người kia đứng là ngẩng đầu thích ứng với người đó. Ngược lại người kia vì Cao Dược Tiến ngồi mà cúi người chịu thiệt. Cho nên nhìn là biết, địa vị hai bên chênh lệch khá lớn. Trông thấy Hứa Bán Hạ tới, người kia vội vàng nói vài lời. Sau đó cúi đầu, khom lưng rời đi, trước khi đi cũng không quên chào hỏi Hứa Bán Hạ.
Hứa Bán Hạ nghi hoặc nhìn bóng lưng người kia, nói: “Người này hình như cháu có quen, nhưng mà người đó có cần phải cúi mình nhiều lần như vậy với bác đâu? Hay là cháu nhìn nhầm?”.
Cao Dược Tiến nhìn có vẻ phiền não, đứng dậy nói: “Béo, đi nhà bác đi, chỗ này không có phòng bao ăn cơm, khắp nơi đều là người quen, phiền lắm”. Vừa nói vừa đi mấy bước, nhìn Hứa Bán Hạ không đi, quay lại nói: “Sao không đi?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Cho dù cháu không trả tiền cũng phải ký sổ chứ? Hay là bác xuống chờ cháu, cháu sẽ xuống ngay”.
Cao Dược Tiến không đi, đứng cạnh bàn chờ Hứa Bán Hạ ký sổ mới cùng đi ra. Đi tới cửa, thấy hai bên không có ai, mới nói: “Cháu không nhận lầm người kia đâu, từ sau khi cầm tiền của bác, người đó vẫn luôn làm dáng vẻ kia. Nói đến thì so với mấy kẻ đã cầm tiền của bác mà vẫn xưng quan lớn trước mặt bác, người đó vẫn có lương tâm hơn nhiều”. Lúc nói, Cao Dược Tiến nhìn cửa thang máy sáng đến soi được gương, cười đắc ý một tiếng. Nụ cười còn chưa tới khóe miệng, thang máy đã “đinh” một tiếng, đến nơi. Cửa thang máy sáng như gương soi nhẹ nhàng mở ra. Cho nên Hứa Bán Hạ chưa kịp nhìn thấy vẻ phí hết tâm tư biểu diễn của Cao Dược Tiến. Cao Dược Tiến có hơi nhụt chí.
Cao Dược Tiến lên xe của vệ sĩ ông ta, Hứa Bán Hạ ở phía sau đuổi theo. Bỗng nghĩ tới, cả ngày hôm nay không nhận được điện thoại của Triệu Lỗi. Không nhịn được gọi một cuộc qua, ai ngờ tắt máy. Đây là ngoại lệ rất lớn. Con người Triệu Lỗi luôn làm việc cẩn thận, nếu như anh tắt máy khác thường thế này, sẽ sớm gửi thông báo, miễn cho Hứa Bán Hạ hiểu lầm. Hôm nay là thế nào đây?
Mọi thứ đều có chủ yếu vào thứ yêu, suy nghĩ vấn đề cũng có chủ yếu thứ yếu. Nhưng điện thoại của Triệu Lỗi không mở máy, khiến cho lòng Hứa Bán Hạ như nặng thêm trăm cân, không có nghĩ được gì vui vẻ, đầu óc trống rỗng, dù ngay cả việc Triệu Lỗi vì sao không mở máy cũng không suy nghĩ nữa. Có điều máy móc đi sát theo xe phía trước, luôn xuất hiện nhiều tình huống nguy hiểm. Cuối cùng khi tới cổng lớn của biệt thự, xe trước của người ta rẽ ngoặt một cái, Hứa Bán Hạ thì “vù” một cái đi qua. Đi qua một lúc mới không thấy xe phía trước đâu, lúc này mới lờ mờ có ấn tượng trong lòng, hình như xe phía trước chuyển hướng rồi. Ngừng ở ven đường suy nghĩ một chút, lúc này mới quay đầu đi vào biệt thự.
Cao Dược Tiến nhìn Hứa Bán Hạ đang cúi đầu vào cửa, trong lòng thấy lạ. Một lát không thấy sao con người này cứ như tiến vào thung lũng rồi. Vốn muốn thấy vẻ mặt mày ủ rũ của cô ở khách sạn, kết quả không được thưởng thức, ngược lại bây giờ thành nhiều mây âm u. Trong lòng tự nhủ thanh niên trẻ đúng là thanh niên trẻ, cảm xúc thay đổi giỏi như vậy. Ông ta dặn bảo mẫu nấu ăn, Hứa Bán Hạ thì ngồi xuống uống trà mà bảo mẫu bưng tới, bất ngờ bị nóng, chén trà rơi xuống đất. Chén trà lăn một vòng trên thảm dày, vẽ thành tấm bản đồ, đầu óc cô lúc này mới tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên, thấy Cao Dược Tiến và bảo mẫu đều nhìn cô, thì ngượng ngùng cười, tự giễu nói: “Hôm nay cháu tâm sự nặng nề”.
Cao Dược Tiến ngạc nhiên nói: “Quan trọng như vậy à?’
Hứa Bán Hạ hừ hừ nói: “Bây giờ cháu thấy bác như thấy cọng cỏ cứu mạng vậy, mà còn là loại rơm rạ mềm nấm mốc sau mấy trận mưa. Bác còn không ăn cơm đi, mang rượu tới, chúng ta vừa uống vừa bàn, gần đây cháu gặp rất nhiều chuyện phiền toái”.
Cao Dược Tiến đứng dậy trở tay vỗ vào gáy của Hứa Bán Hạ. Mang theo một chai Chivas và một hộp đá viên, đổ cho Hứa Bán Hạ một chút. Hứa Bán Hạ có qua có lại, gắp một viên đá cho Cao Dược Tiến.
Lần này Hứa Bán Hạ thật lòng mà nói: “Cao béo, cảm ơn bác đã dành thời gian cho cháu. Đáng lẽ hôm nay bác có chuyện quan trọng hơn phải làm”.
Cao Dược Tiến ngạc nhiên nói: “Ô, Béo biết nói tiếng người hả? Vậy xem ra thực sự gặp phải chuyện nghiêm trọng rồi. Nói đi, bác giúp cháu, cháu giúp Tân Di, A Kỵ”. Ông ta cũng gắp một viên đá cho Hứa Bán Hạ, chế nhạo nói: “Trước giảm cơn nóng, tối nay đủ thời gian cho cháu nói rõ ràng”.
Hứa Bán Hạ chờ bảo mẫu đặt đồ ăn xuống rời đi, mới nói: “Nói với A Kỵ là cháu lo không đập chết Thái giám rồi, Thái giám có thể sẽ tấn công, uy hiếp chúng ta vào lúc này. Cháu không có nhắc tới dì Tu, muốn A Kỵ phái người lưu ý đề phòng. Cháu thấy cậu ấy không coi trọng lắm, cho nên nếu như bác lo cho dì Tu, bác vẫn nên lặng lẽ mà bố trí thêm vệ sĩ của bác ở gần phòng sinh của Mèo Hoang đi”.
Cao Dược Tiến nhíu mày: “Cái tên đần to gan này, sao bác lại có con gái con rể thế nhỉ. Chỉ e là bác phái vệ sĩ qua còn bị bọn nó đuổi về. Không nói nữa, Béo, cháu nói chuyện của cháu đi”.
Hứa Bán Hạ lại như trúng tà, cảm khái nói: “Năm đó bác và cháu cũng đần lại to gan, nếu không bác cũng không có cô con gái Mèo Hoang kia, cháu cũng có người anh em ngưu tầm ngưu mã tầm mã như A Kỵ. Có điều bây giờ chúng ta tích lũy kinh nghiệm, can đảm cẩn trọng, bọn họ thì vẫn không thay đổi. Ví dụ như bác, dì Tu ngốc thì ngốc vẫn to gan, không biết ân tình lớn hơn nữa cũng không chịu được nhiều lần giày vò, thế mà cho là ân tình có thể khiêu chiến được tình cha con máu mủ ruột thịt, nhất là vào lúc Mèo Hoang đang mang thai. Nào biết sự quyết tâm của bác chẳng thay đổi chút nào”.
Cao Dược Tiến vỗ bàn một cái ngắt lời Hứa Bán Hạ, cười khẩy nói: “Hứa béo cháu chớ tự cho mình thông minh, lúc này phân tích đúng sai. Cháu nói, ngớ ngẩn vào táo bạo của các cháu có thể khiến Thái giám tìm tới Tân Di thật không?”.
“Thái giám không có thần thông quảng đại như vậy, là do gần đây cháu thần hồn nát thần tính, nhìn cái gì cũng thấy nguy hiểm”. Hứa Bán Hạ bị Cao Dược Tiến đánh tỉnh, vội vàng chuyển sang vấn đề dì Tu mà Cao Dược Tiến vừa muốn nói vừa kiêng dè kia: “Được rồi, nói chuyện của cháu. Bí thư Huyện ủy của chúng cháu không phải tìm cháu gây phiền phức à? Sau về cháu điều tra, thì ra một vị lãnh đạo ở hiệp hội thị chính lui tới tìm ông ta. Cháu không sợ cạnh tranh thương nghiệp, nhưng cháu thật sự lo bị kiểu điều tra không rõ ràng từ chính phủ phá hỏng. Có câu gặp vấn đề tìm lãnh đạo cấp cao không thực tế bằng trực tiếp tìm người phụ trách. Bây giờ lãnh đạo, người phụ trách đủ cả, cảm giác của cháu rất không ổn”.
Cao Dược Tiến nói trúng tim đen: “Hỏi lại cháu một câu, có phải cháu có tật giật mình, vụ ô nhiễm đất bồi ở biển có phải do ba anh em các cháu làm? Nếu không cháu vội cái gì, cháu vẫn luôn cản đảm, cẩn trọng mà”.
Hứa Bán Hạ quả quyết phủ nhận: “Không liên quan tới ba anh em chúng cháu. Nhưng Cao béo, không phải bác không biết, bị người có tâm trong cơ quan nhà nước để mắt tới sẽ có hậu quả gì. Cháu lo chính là điều này. Cháu vẫn chưa có thực lực xã hội hùng hậu như bác bây giờ đâu”.
Cao Dược Tiến ngạc nhiên nói: “Người lãnh đạo trong CPPCC kia rốt cuộc có khúc mắc gì với cháu? Hứa Bán Hạ, trước kia cháu còn chưa có năng lực tới mức đắc tội với tầng lớp lãnh đạo cấp cao mà? Nói xem là ai, bác xem có thể giúp cháu được không?”.
Hứa Bán Hạ nghe vậy có hơi khó xử, do dự nửa ngày, mới ấp úng nói: “Là bố bạn gái cũ của Triệu Lỗi. Quan trọng nhất là, bây giờ ông ta hợp tác với đối thủ làm ăn của cháu, chính là cái tên vừa mới cãi nhau với cháu trong khách sạn ấy, cho nên hiểu rất rõ lai lịch của cháu. Vì vậy mới biết đánh rắn đánh vào dập đầu. Cháu đau chỗ nào bọn họ sẽ đánh chỗ đó”.
Cao Dược Tiến “ha” cười một tiếng, vẻ mặt đùa cợt, xoay cái chén trong tay, nhìn Hứa Bán Hạ nói: “Cháu tự tìm rồi. Có điều cái vị lãnh đạo trong CPPCC kia cũng đủ mắc ói. Loại chuyện con gái này mà cũng đáng cho ông ta gióng trống khua chiêng làm. Rảnh rỗi quá rồi, khiến cho người ta coi thường. Béo, cháu đừng lo, bí thư Huyện ủy kia có thể ngồi vào vị trí hôm nay tuyệt đối không phải người nhàn rỗi. Nếu ông ta biết dụng tâm của người trong CPPCC kia, sau này người kia có lấy cớ chỉnh cháu, bí thư Huyện ủy cũng chưa chắc sẽ giúp ông ta, chuyện tranh giành người yêu mà truyền đi thì quá kém. Hơn nữa cho dù là lãnh đạo lâu năm, nhưng mà người vào CPPCC dưỡng lão thì còn có thể có năng lực gì? Cho dù bí thư Huyện ủy có hỗ trợ, cũng sẽ không dùng hết sức, người đều là kẻ nịnh nọt. bí thư Huyện ủy còn phải suy nghĩ tới tài chính thu nhập trong huyện của ông ta ấy. Béo, cháu chỉ cần làm tốt việc mình, trung thực nộp thuế là được”.
Hứa Bán Hạ thấy Cao Dược Tiến không chế giễu cô chút nào, trong lòng lại cảm thấy trước kia mình vẫn luôn chế giễu ông ta quả là không tử tế. Mà lời của Cao Dược Tiến, tự cô cũng từng suy nghĩ tới, còn có chút khơi thông với chủ tịch huyện. Với cả đã đạt được sự ủng hộ rõ ràng, cho nên không cảm thấy Cao Dược Tiến có chỗ cao minh nào. Nhưng mà lần nữa có được sự xác nhận của Cao Dược Tiến, trong lòng càng thêm có ngọn nguồn. Sự lo lắng của cô còn có cái khác. Đến tận bây giờ Triệu Lỗi vẫn chưa gọi điện trả lời. Nghĩ đến đây, Hứa Bán Hạ có chút đứng ngồi không yên. Đứng dậy đi tới trước cửa sổ chạm đất, ngạc nhiên phát hiện, bê ngoài trời đổ mưa rồi. Mặc dù Hứa Bán Hạ không phải người tức cảnh sinh tình, nhưng lúc này nhìn giọt mưa bắn lên cửa kính thủy tinh, từng đợt sóng lại gợn lên, vậy mà như nhìn không đủ, cứ ngây ngốc ra đó.
Cao Dược Tiến thấy dáng vẻ này của Hứa Bán Hạ, càng thêm tò mò, cũng không rời bàn, chỉ cất giọng nói: “Béo, sẽ không phải ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng nghĩ không thông chứ. Vậy trước kia bác đúng là coi trọng cháu rồi. Việc này rất đơn giản, nghĩ trăm phương ngàn kế để bí thư Huyện ủy hiểu rõ sự thật, tuyệt đối đừng trở mặt với bí thư Huyện ủy. Đối thủ kia của cháu nên chèn ép thế nào thì chèn ép thế đó, chèn ép không được thì lôi kéo. Dù sao chuyện cũng chỉ như vậy, có gì mà mặt ủ mày chau?”.
Hứa Bán Hạ thở dài: “Sao lại không biết làm thế nào, nhưng mà cháu không thể giải thích được nguyên nhân khiến cháu vào vị lãnh đạo CPPCC kia trở mặt. Nói là cái vị lãnh đạo trong CPPCC kia ăn không nói có đi, người khác sao mà tin được? Nhưng nếu nói thật có chuyện như vậy, nếu như sau này Triệu Lỗi có chuyện gì, mặt cháu biết đặt chỗ nào? Chủ yếu là tự cháu không coi trọng, cho nên không biết nói với người khác làm sao”. Hứa Bán Hạ phát hiện cảm xúc của mình bây giờ hoàn toàn bị Triệu Lỗi chi phối.
Cao Dược Tiến nghe xong suýt sặc rượu trong miệng. Đây là lời mà người đàn bà man rợ như Hứa Bán Hạ nói ra được ư? Nếu không phải nhìn thấy cô nói, nếu như là do người khác kể lại, ông ta chắc chắn không tin. Một người kiên cường, độc tài như vậy, gặp phải Triệu Lỗi, vẫn lộ ra bản chất của phụ nữ, biết lo được lo mất. Không biết trước kia cô đối với Thái giám thế nào, đoán chừng lúc đó do xúc động của tuổi dậy thì. Nếu đổi thành Triệu Lỗi làm gì có lỗi với Hứa Bán Hạ, nhìn thế này, dường như Hứa Bán Hạ sẽ chỉ tự oán, tự xót xa, mà không có gì mà nhướng mày, tuốt kiếm khỏi vỏ. Đúng là không nhìn ra, vẫn còn tưởng Triệu Lỗi đáng thương, bị Hứa Bán Hạ bắt nạt chứ.
“Béo, nói như vậy, hôm nay cháu cau có cả ngày đều chỉ vì trai đẹp Triệu à?”.
Hứa Bán Hạ gật đầu, vừa đi về bàn ăn, giơ ly rượu lên, lại buông xuống, nói: “Chuyện chỗ bí thư Huyện ủy, sau khi cháu đi gặp chủ tịch huyện thì trong lòng đã nắm chắc cơ bản. Nên làm thế nào thì làm thế đó, không có gì lớn. Với cả vừa rồi bác cũng đã nói đạo lý, có thể thấy được bình thường mọi người đều nghĩ vậy, sẽ không sai. Chỉ là… Ôi, được rồi, không nói nữa”.
Cao Dược Tiến buồn cười nhìn Hứa Bán Hạ, trong lòng đúng là thoải mái. Thì ra cô nhóc này cũng có một ngày thế này: “Béo, quan hệ của cháu và trai đẹp là mong muốn đơn phương à? Bác đã nói với cháu từ lâu rồi, loại trai đẹp quá xuất sắc này chớ có chọc vào, cháu không tóm được nó đâu. Lần này cháu xem, bị động rồi hả?”.
Hứa Bán Hạ gật đầu: “Nhưng mà chọc rồi, vứt không được. Được rồi, Cao béo, nếu không còn chuyện gì, cháu về đây, cháu phải ngủ bù cái”.
Cao Dược Tiến cười nói: “Thong thả, con nhỏ ngốc này, chuyện của bác vẫn chưa xong. Cháu phải giúp bác khuyên A Kỵ tăng cường bảo vệ”.
Hứa Bán Hạ đứng dậy, ngẫm nghĩ rồi nói: “Cao béo, hôm nay đầu óc cháu có hơi rối bời, không nghĩ ra được gì cả. Chờ cháu ngủ một giấc rồi bàn lại với bác sau”.
Cao Dược Tiến nói thật là có hơi cười trên nỗi đau của người khác. Rất muốn nói móc Hứa Bán Hạ vài câu, nhưng thấy Hứa Bán Hạ không có ý chống trả, cảm thấy không có hứng, đành phải đứng dậy tiễn, nhìn Hứa Bán Hạ ỉu xìu ra ngoài. Nhưng sau khi cười trên nỗi đau của người khác xong, trong lòng lại có hơi buồn bực. Ông ta đối xử với Béo này cũng không tồi, mặt mũi, vải lót đều cho. Cho dù có lợi dụng, nhưng cũng giúp cô nhiều, với cả chưa từng so đo việc cô xúc phạm, vốn tưởng cá tính Béo là thế. Nhưng hôm nay, thấy thái độ của cô với Triệu Lỗi mới biết, Cao Dược Tiến trong lòng Hứa béo vốn chẳng là gì. Điều này làm ông ta rất phiền muộn. Lại nghĩ tới bản thân hết lòng quan tâm giúp đỡ dì Tu, nhưng dì Tu vậy mà lại tính toán với ông ta. Ông ta đối với Cao Tân Di cũng hết lòng che chở, bây giờ con gái gả đi trong mắt chỉ có mình A Kỵ. Như này xem ra, dường như ông ta không có duyên với phụ nữ. Ông ta không nhịn được gọi điện thoại cho Tiểu Phí bảo cô lập tức tới. Khi có được cuộc hẹn vui vẻ xong, cuối cùng Cao Dược Tiến cũng tìm lại được chút tự tôn. Nhưng vẫn không hết lòng gian nghĩ, làm sao trị Hứa béo một chút mới được. Dù sao cũng phải khiến cô bảo sao nghe vậy với ông ta một lần.
Hứa Bán Hạ không đến khu tập thể cạnh biển của nhà máy, chui vào trong ổ qua loa của mình đi ngủ. Mới nằm xuống, trong lúc mơ màng, điện thoại di động lại vang lên. Vốn là cô luôn tắt máy khi ngủ, nhưng hôm nay có điều cần đợi, cho nên mở máy. Thấy trên màn hình hiện hai chữ trai đẹp, trái tim Hứa Bán Hạ suýt thì nhảy lên cổ họng, người thì bật dậy khỏi ổ chăn. Trời có mắt rồi, cuối cùng Triệu Lỗi cũng gọi điện. Lần này có thể an tâm rồi. Nhưng phút cuối cùng vẫn nén lại lời lo lắng vào trong, chỉ hỏi đơn giản một câu: “Anh bận lắm à?”.
Triệu Lỗi ở đầu bên kia điện thoại ngáp dài một cái, lúc này mới khàn giọng nói: “Cô gái, anh mệt đến bất tỉnh luôn. Tổng công ty trừ ông chủ đều tới, nghiên cứu và thảo luận kế hoạch phát triển Greater China sang năm. Ban đầu anh chỉ là chư hầu một phương, dự thính làm chuẩn bị vì tương lai chấp hành thôi nhưng anh nghe mà khó chịu, đề ra diễn giải của mình, cho nên hội nghị đã định buổi chiều kết thúc mới kéo dài tới giờ. Tin được không? Năm đó Gia Cát Lượng đấu võ mồm với bầy nhà nho cũng chỉ thế này”.
Trái tim Hứa Bán Hạ mới chính thức quay về vị trí cũ. Thì ra là họp hội nghị quan trọng, chẳng trách không thể mở máy. Nghe được giọng nói của Triệu Lỗi, đúng là vẻ mệt mỏi quá độ, Hứa Bán Hạ đau lòng, muốn kết thúc cuộc gọi sớm để anh nghỉ ngơi, nhưng lại không bỏ điện thoại xuống được, quỷ xui đất khiến lại nói: “Có phải người phụ trách Greater China không tán đồng với quan điểm của anh không? Nhưng nếu như người phụ trách tổng bộ cũng không tán đồng, đấu võ mồm cũng không tiến hành nổi, nói rõ là không phải anh chiến đấu một mình rồi”. Tưởng tượng đến phong thái đấu võ mồm của Triệu Lỗi với đám nhà nho, nhất định kiêu ngạo giống lúc tỏa sáng ở hội nghị Hàng Châu, đúng là mê mẩn.
Triệu Lỗi nghe vậy cười, cái gì cũng không lừa được Hứa Bán Hạ: “Đúng vậy, ban đầu anh chỉ chỉ thuận miệng nói một chút, nhưng vừa nói ra lại bị phó tổng giám đốc được phân quản lý tiêu thụ bắt lấy, muốn anh ra ngoài một mình suy nghĩ nửa tiếng rồi quay lại, để nói cụ thể quy củ một chút. Lần này anh đâm lao đành phải theo lao, chỉ đành vắt óc nghĩ ra một phương án đại khái hoàn chỉnh. Lúc về phòng họp nói chuyện, bị phê quá liều lĩnh. Cô gái, giờ anh đắc tội với tổng giám đốc Greater China rồi, rất có thể người ta đang nghi ngờ anh muốn chiếm lấy, sau này có thể sẽ hạn chế anh. Cho nên cái này gọi là họa từ miệng mà ra”.
Hứa Bán Hạ nghe xong thì nghi ngờ hỏi: “Nhưng trong giọng nói của anh vẫn vui vẻ lắm, hình như chẳng để ý gì. Có phải có lòng tin rằng ý kiến của anh sẽ được tiếp nhận không? Nhưng mà em tin vào phương án của anh. Con người anh luôn bảo thủ, ngay cả ý kiến của anh cũng đều bị phê là làm liều, kế hoạch ban đầu trên cơ bản đúng là không thể làm. Làm thị trường sao lại không có chút tinh thần mạo hiểm nào chứ”.
Triệu Lỗi nghe xong cười nói: “Cô gái, so với em, anh tuyệt đối bảo thủ. Nhưng đối với xí nghiệp lớn như chúng ta, cho dù anh cấp tiến, xí nghiệp lớn vẫn là làm từng bước, rất ít kích động. Nguyên nhân anh chẳng hề để ý tới là bây giờ người bên Greater China vẫn chưa đến mức làm anh thế nào. Anh quản lý công ty vẫn còn đang trong giai đoạn đặt kế hoạch xây dựng phức tạp, không ai có thể thay thế anh. Còn về sau, thời điểm khó khăn nhất trước kia anh quan rồi, bây giờ còn sợ cái gì nữa. Cho nên anh sẽ không coi cái vị trí này quá nặng, càng không ngồi bị động chờ đánh”.
Đầu óc Hứa Bán Hạ xoay vòng hồi lâu, nói: “Nói như vậy, anh vẫn có khả năng gặp nguy hiểm?”. Trong lòng Hứa Bán Hạ lo lắng. Nếu như Triệu Lỗi mất đi vị trí hiện tại, có thể lại làm tổn thương lòng tự tôn của anh một lần nữa không.
Triệu Lỗi thả mình lên giường, mỉm cười nói: “Rất có thể bọn họ sẽ tiếp thu ý kiến của anh, nhưng phủ nhận con người anh, đây là kết quả xấu nhất. Nhưng muốn phủ nhận con người anh thì không dễ đâu, ít nhất phải đợi đặt kế hoạch xây dựng xong đã. Còn nhiều thời gian, cô gái, ở chỗ em có chuyện gì không?”.
Hứa Bán Hạ do dự một chút, nói: “Có một việc không biết có nên nói với anh không, liên quan tới bố của bạn gái cũ của anh, cực kỳ nhàm chán”.
Triệu Lỗi ngạc nhiên: “Xảy ra chuyện gì?”.
Hứa Bán Hạ nói: “Có thể Ngũ Kiến Thiết nói cho bọn họ một vài tin đồn thất thiệt, cũng không biết kích thích gì ở sau lưng, để cho bố cô ấy ra mặt giúp con gái tranh giành tình nhân. Em nghi ngờ công việc ở CPPCC của ông ấy quá nhàn, rảnh đến mất cả trạng thái bình thường. Vậy mà ông ấy nhờ cấp dưới cũ, chính là bí thư Huyện ủy ở nơi em gây bất lợi cho em. Đợt nhất bị em cản rồi, nhưng em nghĩ sẽ còn đợt hai, đợt ba”. Hứa Bán Hạ nói đến đây thì ngừng, nói nhiều quá rồi, sắc mặt Triệu Lỗi hẳn là khá khó coi.
Sao Triệu Lỗi không biết Hứa Bán Hạ đang kiềm chế? Biết Hứa Bán Hạ là người thẳng thắn thoải mái, thậm chí còn có chút không từ thủ đoạn, nào chịu được loại ấm ức cỡ này, còn không phải vì nghĩ đến cảm nhận của anh sao? Nếu không, chỉ sợ bố của bạn gái cũ đã phải thân bại danh liệt rồi. Anh nghĩ một hồi, nói: “Cô gái, việc này nếu anh nhúng tay vào, chỉ làm cho việc của em càng thêm phức tạp. Em nên làm thế nào thì làm thế đó đi. Quan hệ của em và anh, tết xuân anh đến chỗ em sẽ dứt khoát làm rõ. Chúng ta quang minh chính đại, không có gì phải che giấu cả. Còn bởi vậy mà có khả năng dẫn tới hậu quả gì, nhập gia tùy tục, chúng ta bàn bạc cách đối phó là được, không có gì lớn hết”.
Hứa Bán Hạ nghe xong thì ngây người, Triệu Lỗi biết kết quả của việc công khai không? Anh hẳn là rõ ràng. Nói như vậy, anh không quan tâm đến việc kiểm toán và công chứng sau lưng cô sao?
“Đúng rồi, anh vẫn không nên nhúng tay vào là tốt nhất. Em sợ nhất là anh xung phong nhận việc, nói anh đi làm tư tưởng cho bọn họ, sau đó giống như mấy bộ phim truyền hình đau khổ vì tình yêu ấy, vì em mà nén giận cắt đất bồi thường cho bên kia”. Nói xong, do dự một chút rồi nói tiếp: “Anh không để ý đến việc em công chứng tài sản của em hả?”. Hứa Bán Hạ quyết tâm, hôm nay đã đen thì đen cho chót, dứt khoát chọc thủng cửa sổ luôn đi. Triệu Lỗi muốn chém muốn giết, muốn róc thịt gì thì tùy. Mọi người rõ ràng với nhau, tránh cho cô đỡ phải nơm nớp lo sợ, làm người không được tự nhiên.
Triệu Lỗi không ngờ Hứa Bán Hạ sẽ trực tiếp nói ra, nhưng lại tưởng tượng, đây mới là phong cách mạnh mẽ của Hứa Bán Hạ. Nói ra, không che giấu, có lẽ là chỗ tốt cho tất cả mọi người. Nhưng anh nói xin lỗi trước: “Cô gái, xin lỗi, anh không nên tự ý nghe ngón tình trạng tài chính của công ty em. Nguyên nhân là do anh cảm giác tài chính của em bây giờ hẳn tưởng đối khẩn trương, muốn hỏi trước rõ ràng một chút, rồi đưa tiền để dành vào lúc tết xuất cho em dùng trước. Nhưng mà quản lý tài vụ bên em rất cứng miệng, anh không moi được gì cả, đây cũng là chuyện đáng mừng. Chuyện em công chứng tài sản, nói thật, lúc anh biết trong lòng rất không thoải mái. Nhưng nghĩ lại, chúng ta đều không phải thiếu nam thiếu nữ gì, lý trí sắp xếp tài sản của mình là chuyện đương nhiên. Anh cũng ăn ngay nói thật, trong lòng anh có vướng mắc, khi nào tới tết xuân thì em phải tốt gấp bội với anh, biết không?”.
Hứa Bán Hạ nghe xong, rõ ràng nghe thấy trong miệng mình thở dài một hơi, cả người lập tức xụi lơ xuống, yên tâm rồi. Chỉ sợ Triệu Lỗi để trong bụng cái gì cũng không nói, anh nói ra như vậy, tuy trong lòng vẫn còn ấm ức, nhưng Hứa Bán Hạ tn, giữa hai người họ không có việc gì rồi. Nhưng lại nghĩ tới chuyện mục đích nghe ngóng tình hình tài chính của cô là muốn trợ giúp tiền cho cô, trong lòng rất hổ thẹn. Sao tâm tư mình lại nặng thế chứ? Cô uể oải nằm trên giường rất lâu, mới nói: “Em yên tâm rồi. Triệu Lỗi, anh không biết đâu, hai hôm nay em vì thế mà sắp phát điên rồi, chuyện chệch đường ray cứ tầng tầng lớp lớp ùn đến. Cho nên em lấy tinh thần cố đấm ăn xôi, nói ra cho chấm dứt với anh. Tốt thì tốt, không tốt thì em cũng nhận. Cũng may. Tết xuân anh tới đây sớm một chút đi, cho dù thế nào, có thể sớm một ngày thì sớm một ngày”. Nói xong, bất giác khóe mắt ươn ướt, sao lại yếu đuối thế này?
Triệu Lỗi nghe Hứa Bán Hạ nói thế, vướng mắc trong lòng thoáng cái biến mất: “Đồ ngốc, chúng ta cũng không phải trẻ con, một hiểu lầm nhỏ sẽ ủ thành sóng gió lớn, em không yên tâm anh quá rồi. Cô gái, anh không thể ở bên em giúp em cái gì, cũng may em vẫn luôn là người tài giỏi, kiên cường, tự em cũng có thể làm rất tốt. Anh chỉ cần thời gian cho phép, sẽ bay đến bên cạnh em trước tiên”.
Đặt điện thoại xuống, trong lòng Hứa Bán Hạ như được mặt trời soi sáng, không nhịn được mà lăn lộn trong chăn, đấm đá một phen, trong lòng đều là dòng suy nghĩ. Không nhịn được muốn nửa đêm làm việc, đánh thức tất cả mọi người. Nhưng cuối cùng vẫn còn chút lương tâm, không ra tay, vui vẻ thiếp đi. Ngày mai nhất định tinh thần sảng khoái, quét đi vẻ mù mịt ở Bắc Kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.