Không Được Vãng Sinh

Chương 57: Cái giá đẫm máu




Sáng sớm hôm sau, quả nhiên tinh thần của Hứa Bán Hạ vô cùng tốt, đi tới bệnh viện thăm Cao Tân Di trước. Lúc tới không có khách, cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nói chuyện hẳn hoi với Mèo Hoang một chút. Đồng Kiêu Kỵ cũng ở đây, cậu ta cũng nhân dịp trước khi bận rộn vào ban ngày tới thăm vợ con. Hứa Bán Hạ vốn còn muốn né Cao Tân Di rồi giúp Cao Dược Tiến lấy Thái giám ra làm cớ muốn Đồng Kiêu Kỵ cảnh giác hơn, không ngờ Đồng Kiêu Kỵ lại nói ra: “Béo, em đã sắp xếp mấy anh em tuần tra ở gần bệnh viện rồi, chị ở bên kia sao rồi? Gần nhà có cần cho người đi xem không?”.
Cao Tân Di tò mò hỏi: “Sao vậy? Đi đập tổ chức xã hội đen à?”. Cao Tân Di sinh con xong buồn muốn chết, cực kỳ không hợp với cá tính của cô ta, thấy có trò vui, làm sao cũng không chịu buông tha.
Hứa Bán Hạ nói: “Chúng tôi mới mặc kệ cô ấy, chúng tôi sợ có người bắt bé Mèo Hoang. Ai bảo sự nghiệp của bố cô lớn quá”.
Đồng Kiêu Kỵ cũng hiểu ý cười một tiếng, không nói ra, sợ dọa Cao Tân Di đang trong tháng ở cữ. Cao Tân Di lại cả giận nói: “Được lắm, mấy người qua cầu rút ván, có bé mèo là không cần mẹ mèo nữa à?”. Không ngờ cô ta giương nanh múa vuốt quá đà, đánh thức bé mèo, phòng sinh lại náo loạn, đám người ba chân bốn cẳng lên.
Hứa Bán Hạ không giúp được chút nào, cười với Đồng Kiêu Kỵ, nói: “Được rồi, tôi đi đây, hai người cứ bận đi. Tôi phải đi tìm người tính nợ đã”.
Đồng Kiêu Kỵ thấy trong mắt Hứa Bán Hạ lộ ra sát khí, gần như không nghĩ ngợi mà nói: “Béo, có cần cho mấy người đi cùng không?”.
Hứa Bán Hạ vui vì anh em vẫn quan tâm, mỉm cười nói: “Không cần, tôi chỉ cần là đi bàn với một cô bé không biết thời thế mấy câu thôi. Đi đây”.
Lúc đi ra ngoài được hai bậc thang, thấy Cao Dược Tiến đang cúi đầu đi tới. Nghĩ đến hôm qua thất thố trước mặt ông ta, nên không muốn gặp, tránh cho bị ông ta giễu cợt. Cô rẽ sang lối đi khác, sau đó đi thẳng tới chỗ làm việc của bạn gái cũ Triệu Lỗi. Vẫn là do trước kia cô hỏi được ở chỗ Tần Phương Bình.
Gặp mặt, cô gái kia giật nảy mình, bất giác đứng dậy, nghiêm nghị nói: “Đây là chỗ làm của tôi, cô tới làm gì? Tôi cho cô ba phút, nếu không tôi gọi bảo vệ”. Người cùng phòng làm việc nghe vậy đều đứng lên, nhìn chằm chằm Hứa Bán Hạ.
Hứa Bán Hạ nào coi mấy người đó vào mắt, cười khẩy một tiếng, nói: “Bố cô làm ra chuyện xấu, tôi ngại nói. Cho cô địa chỉ đồn công an, Hứa Bán Hạ tôi sinh ở đây, làm giàu ở đây, cô bảo bố cô lạm quyền chơi tôi trước, thì nên dùng quyền hạn mà hỏi thăm xem Hứa Bán Hạ tôi là ai. Bố cô ở sau lưng tôi làm ra hành vi bỉ ổi gì, lần đầu nể mặt Triệu Lỗi nên tôi coi như thôi, nếu có lần thứ hai thì cứ chờ xem”. Nói xong, đập tờ giấy lên bàn như sét đánh, cũng không đợi cô gái kia có phản ứng gì, nghênh ngang rời đi.
Nếu như không ngoài dự liệu, trong vòng một phút, bạn gái cũ của Triệu Lỗi sẽ gọi điện tới tìm bố mình, kể ra nguyên do. Sau đó đoán chừng không tới nửa ngày, ông bố kia sẽ thông qua quan hệ thăm dò xem Hứa Bán Hạ cô là người thế nào. Sau đó nữa người trên sẽ đóng cửa phân tích kỹ càng xem Hứa Bán Hạ cô có phải kẻ liều mạng gì không, có biện pháp thông qua đường tắt của pháp luận đưa cô ra công lý không. Cuối cùng phát hiện Hứa Bán Hạ cô chẳng làm cái gì, cho dù làm, có tiền lệ trong tay, cũng không có cách nào truy cứu trách nhiệm pháp luận của cô. Bất đắc dĩ, lại gọi điện thoại trưng cầu tới lui cách phương, kết quả đạt được đều giống vậy. Thế là người trên sợ hãi ngay. Nghĩ đến bị người trong giới xã hội đen để mắt tới cũng không phải chuyện vui vẻ gì, ai cũng khó mà đảm bảo, cô con gái õng ẹo của mình đêm nào đó đi đường về bị người ta vẽ lên mặt, hoặc là bà vợ nát rượu mà ông ta chướng mắt từ lâu ra cửa bị người ta hành hung, mà chính ông ta chưa chắc đã trốn được, ai cũng có lúc lạc đàn. Làm trộm nghìn ngày thì được chứ sao phòng trộm cả ngàn ngày? Tính ra, vậy là ông quan rảnh rồi đến khùng cũng biết nên làm sao rồi.
Hứa Bán Hạ vốn không có suy nghĩ nhiều như thế, cũng không có chuẩn bị đường ống gì, để bí thư Huyện ủy biết ông ta nối giáo cho giặc, làm nhiều chuyện hoang đường. Đầu nguồn đều ngăn chặn, còn lo lắng cái gì? Cao Dược Tiến nói đúng, bí thư Huyện ủy xưa nay không thù với cô, gần đây không oan, làm gì lại đi vắt óc tìm mưu tự động tới xin lỗi Hứa Bán Hạ cô? Chỉ là chỗ Ngũ Kiến Thiết phải nghĩ cách. Ngũ Kiến Thiết không giống với Cầu Tất Chính, người này có tài, té ngã cũng dễ xoay người, tất nhiên không dễ đẩy ông ta vào chỗ chết. Mà Hứa Bán Hạ tin, cũng khẳng định không có khả năng làm ông ta thế nào. Ông ta không chết được, trừ khi ông ta nhụt chí, nhưng dựa theo tính tình của Ngũ Kiến Thiết, điều này không có khả năng. Cho nên cô chỉ có thể ngàn năm phòng trộm. Cái gọi là tăng cười kiến thiết bản thân, chính là chặn việc bị bắt được điểm yếu, lỗ hổng.
Xe đến nửa đường, Tào Anh gọi điện thoại tới: “Sếp Hứa, bí thư Trấn ủy tới tham quan, xin hỏi lúc nào cô tới?”.
Trong lòng Hứa Bán Hạ thầm mắng một câu “có thôi không trời”, nhưng thầm nghĩ bên bạn gái cũ của Triệu Lỗi chỉ để lại lời nói thì không có tác dụng, cho nên chỉ đành nhịn, cực kỳ không vui nói: “Cũng không phải vườn bách thú, có gì mà thăm. Nói cho anh ta biết, trong vòng hai mươi phút nữa tôi sẽ tới”.
Mặc dù không tình nguyện lắm, nhưng lúc này chỉ có chạy xe như bay trở về. Xuyên qua thị trấn nhỏ, đi vào đường cái của công ty. Con đường này chỉ là một con đường nông thôn rất phổ biến, hai bên hai làn xe, không có lối cho người đi bộ và phân chia làn xe. Thấy nơi xa có một cái xe đạp ngoặt qua khỏi đường đi của cày máy, loạng choạng đạp về phía cô.
Mặc dù mới sáng sớm, nhưng đã có xe tải lớn từ bến tàu lái tới. Người kia còn chưa đạp được bao xa, một chiếc xe tải lớn ầm ầm đuổi theo. Lái xe tải thường có tính tình nóng nảy, thấy trước có một tên ngốc cưỡi xe và ấn còi inh ỏi, tốc độ thì không giảm chút nào. Người kia không biết sao run một cái, thân xe nghiêng, ngã về bên trái, vừa hai đập vào lốp xe của Hứa Bán Hạ. Hứa Bán Hạ giật nảy mình, căn cứ theo kinh nghiệm mà phanh gấp nhưng không kịp, phanh xe kiểu gì cũng đâm vào người. Bên trái là chiếc xe tải, bất đắc dĩ, đành phải đánh tay lái về đất bùn phía bên phải thấp hơn đường ngã vào.
Bởi vì đã chuẩn bị tâm lý từ lâu cho nên mặc dù đụng, nhưng cái tay vẫn chống ở tay lái, ngực mặc dù bị va một phát, nhưng không đau lắm. Cảm giác không có chuyện gì, túi khí cũng không bắt ra, lúc mới mới chuẩn bị mở to mắt. Bỗng nhiên trần xe “rầm” một tiếng vang lớn, cực kỳ bất thình lình, Hứa Bán Hạ không khỏi rụt cổ lại, đánh mắt hai bên trái phải, chung quanh đều là ruộng nước, cũng không nhìn ra cái gì, lúc này mới nghĩ nhìn ra sau xe. Mới quay người lại, chỉ nghe “rầm” một tiếng vang giòn, phần cửa sổ ở đuôi xe vỡ vụn, một tảng đá lớn có góc nhọn phá cửa sổ mà vào. Theo hòn đá lăn xuống, Hứa Bán Hạ nhìn thấy một bóng lưng người đàn ông, lập tức thấy người này đứng lên, bên lên một tảng đá lớn, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn. Chính là người đi đường suýt chui vào bánh xe của cô. Nhìn kỹ lại, Hứa Bán Hạ không khỏi hít vào một hơi lạnh, đây không phải Thái giám thì là ai? Sáng sớm hôm qua mới nằm mơ thấy anh ta, không ngờ giấc mơ đúng là linh. Nhưng bây giờ Hứa Bán Hạ không dám ca ngợi mình là Hứa Bán Tiên. Nhưng Hứa Bán Hạ cũng không khỏi yên tâm lại. Ngày nhớ đêm mong, cuối cùng Thái giám cũng xuất hiện rồi. Xuất hiện thì tốt, ra tay thì tốt, chỉ cần không phải lượn lờ như quỷ ở dưới nhà cô là được rồi.
Chẳng trách vừa rồi đi xe đạp đến xiêu vẹo, trừ việc cố ý ra thì khả năng có liên quan tới việc bị đằng sau xe để mấy viên đá lớn. Chỉ là không biết trong tay anh ta còn mấy viên nữa. Hứa Bán Hạ cảm thấy chui vào trong xe bị động chịu đánh không phải cách, nghĩ tới cuộc điện thoại vừa nhận của Tào Anh, vội vàng gọi lại, tiện tay mở cửa xe bên trái ra. Quả nhiên không ngoài dự đoán, một viên đá bay tới, đánh vào cửa xe bên phải. Nhân lúc này quay người, Hứa Bán Hạ cầm túi thò đầu ra cửa xe bên trái, thừa dịp Thái giám quay người khiêng đá không chú ý, chậm rãi từng bước vào đống bùn nhão. Dù cho bây giờ lực tay của Thái giám siêu mạnh, nhưng sức nặng của tảng đá, sao có thể ném xa như vậy? Hứa Bán Hạ gọi Tào Anh tìm người tới giúp. Lúc này một tảng đá lớn bay tới, cơ thể Hứa Bán Hạ nè đi, chân lại hãm trong bùn, đi không nhanh được, đá rơi xuống đập vào đầu gối. May mà nỏ mạnh hết đà, không có nhiều tổn thương lớn gì.
Thái giám thấy Hứa Bán Hạ vậy mà trốn nhảy ra bên ngoài, ra khỏi tầm vi ném đá. Anh ta hùng hổ cầm lên tảng đá lớn cuối cùng ném về phía trần xe, rồi lại quay người tìm vũ khí khác. Hứa Bán Hạ không dám ở lại, sợ phi đao, đạn sắt gì bay tới. Mình tay không tấc sắt, lại đang ở trong đống bùn, di chuyển không tiện, chỉ có thể không chọc nổi mà lẩn đi. Chỉ chờ chịu được mấy phút này, người cứu viện sẽ nhanh chóng tới. Nhưng bùn đất khó chạy được, với cả mỗi lần rút chân ra, lại càng mang thêm nhiều nước bùn, thế là chân càng nặng, chạy trốn càng khó. Cộng thêm thấp thỏm không yên, quả thực là từng bước gian nan.
Nhưng vừa đi vừa phải để ý xem Thái giám ở sau lưng lại ném ra đồ gì, trong lòng thật ra hi vọng Thái giám liều lĩnh đuổi tới, nhưng lại biết Thái giám hiểu rất rõ thủ đoạn của cô, nên không dám tùy tiện tới gần. Đi vào bước, không nghe thấy đằng sau có tiếng động khác thường nào. Nhìn lại, thấy thái giám đang đỡ xe đạp dậy. Muốn chạy à? Đâu dễ dàng như vậy? Nếu Thái giám đã hết chiêu, tinh thần Hứa Bán Hạ tỉnh táo, vừa quay lại, vừa hét lớn: “Đứng lại, có gan thì đứng lại cho tôi”. Không hề nghĩ lại xem, nếu là Thái giám thì còn có cái gan gì. Hứa Bán Hạ bị bùn nhão cản trở làm bực bội, dứt khoát cúi người quăng giày. Thoát khỏi trói buộc, nhanh chân đuổi theo.
Xem ra Thái giám luống cuống rồi, mặc dù anh ta đối phó với Hứa Bán Hạ, nhưng trong lòng vẫn có nỗi kinh sợ ăn sâu bén rễ. Thấy cô để chân trần đuổi theo, bị dọa đến nỗi đầu óc trống rỗng, đỡ xe đạp dậy chạy trốn bạt mạng. Lên xe, chân cũng mềm nhũn, nhưng không nhịn được quay đầu nhìn xem người có đuổi theo kịp không. Không hề thấy có xe tải lớn đang chạy như bay tới.
Hứa Bán Hạ tìm nơi đặt chân lên bùn lầy, thấy sắp chạy tới vỉa hè, thắng lợi trong tầm mắt, chợt nghe thấy tiếng phanh gấp của xe tải, nhưng không thấy bóng dáng của Thái giám đâu. Hứa Bán Hạ đang nghi ngờ, thấy xe tải của công ty mình lái tới, nghĩ chút, hai tay chống lên nền đường nhảy lên. Vừa mới tới nơi, thấy dưới bánh xe tải có một vũng máu đỏ tươi. Cả người và xe của Thái giám đều chui xuống dưới đáy bánh xe lớn.
Sau đó đã nhận định tai nạn là Thái giám hoảng hốt chạy bừa, tự mình chui vào dưới bánh xe lớn của xe tải. Nhưng trong lòng Hứa Bán Hạ rõ ràng, cái mạng này của Thái giám có một nửa trách nhiệm của cô. Thuở niên thiếu chỉ tùy ý làm bậy, nhìn A Kỵ thiến Thái giám, chỉ cảm thấy hả lòng hả dạ. Không ngờ ngoài việc không cam lòng vì chuyện đó mà A Kỵ phải chịu trách nhiệm của pháp luật, còn không hề nghĩ tới cả đời này của Thái giám coi như bị hủy. Năm đó đúng là ngu đến liều, chưa từng nghĩ tới, người bị hủy sẽ hận cô thế nào.
Hứa Bán Hạ nghĩ tới lúc Thái giám đạp xe xiêu vẹo đụng vào máy cày, phi thẳng tới xe cô, e là Thái giám làm gì đều chuẩn bị hai tay rồi, hoặc là khiến cô trở tay không kịp, đụng vào anh ta, để lại bóng ma cả đời cho cô. Hoặc là khiến cô nhanh chóng quẹo hướng, đụng vào bất kỳ xe nào khác hoặc là lộ mặt ra đường, tiện cho anh ta ném đá xả giận. Thế nào cũng phải đánh nhau sống chết. Trong lòng Thái giám cực kỳ hận cô, hận cô đến không cần cả tính mạng.
Nếu như chỉ bị đá tập kích, Hứa Bán Hạ có thể điềm nhiên như không. Khi còn bé, quyền cước, đao kiếm cô gặp nhiều rồi, trừ chết ra thì không phải là chuyện lớn gì. Nhưng bây giờ cô không sao, người chết là Thái giám không bảo toàn được tính mạng. Dù cho cô không ra tay, cô vẫn là người bị hại, nhưng một cái mạng vẫn không thể coi thường, trong ngực nặng nề như hòn đá Thái giám ném về phía cô, đè lại khiến cô không thở nổi, khiến cô không thể nào đối mặt. Một vũng máu tươi, một mạng người sờ sờ. Trong mơ cô trải qua cửu tử nhất sinh, hiện thực lại là máu của Thái giám vì sự điên cuồng thời niên thiếu của bọn họ mà vẽ xuống từng dấu tròn.
Cô không thể nào ung dung đối đáp ở phòng hội nghị của bí thư Trấn ủy được, vô lực đi tới nói đại khái sự việc với bí thư Trấn ủy. bí thư Trấn ủy hiểu được tâm tình của cô, không nói nhiều gì, chỉ hiền lành dặn dò cô chú ý sức khỏe, chào hỏi xong thì rời đi.
Lúc này Hứa Bán Hạ mới có thể về khu nhà ở của mình để rửa bùn đất, thay bộ quần áo khác. Đi ra, còn có một đống chuyện chờ cô giải quyết. Tiểu Tô được cô sắp xếp làm việc trong bộ phận tiêu thụ. Trái lại còn phải an ủi Hồ Công, chuyện này không liên quan tới người Đông Bắc kia. Và rất nhiều rất nhiều chuyện khác nữa.
Lúc ăn cơm, Hứa Bán Hạ mới gọi điện thoại cho Đồng Kiêu Kỵ: A Kỵ, cậu ở đâu? Sáng nay chỗ tôi xảy ra chuyện, cậu có biết không?”.
Đồng Kiêu Kỵ nói: “Em biết rồi. Em có đến văn phòng chị, nhìn chị một lúc. Thấy chị đang làm việc, dáng vẻ rất bận rộn, nên cũng không quấy rầy chị. Xem ra chị không coi nó là chuyện quan trọng gì. Phải rồi, em đang ở chỗ Mèo Hoang, bố của cô ấy cũng ở đây”.
Hứa Bán Hạ mỉm cười. Đây đúng là hành động mà người anh em A Kỵ của cô làm ra được. Vì trước kia bọn họ đánh nhau trên phố quen rồi, chỉ cần đứng lên được thì không phải là chuyện lớn gì.
“Cậu đến thăm tôi, vậy mà không vào uống miếng nước? Đương nhiên là tôi không sao, trước kia chúng ta chỉ thiếu chưa được trải qua mưa bom bão đạn, loại đam kiếm này tính là gì. Lúc Mèo Hoang hỏi tới, cậu cũng đừng nói tàn khốc quá”.
Đồng Kiêu Kỵ nói: “Ban đầu không định nói với cô ấy, nhưng giờ xem ra không nói không được”. Trong giọng nói mang theo ý cười.
Lúc đặt điện thoại xuống, Hứa Bán Hạ bỗng nhiên có chút hâm mộ Mèo Hoang và A Kỵ. Hai người ở chung với nhau ầm ĩ, không hề có dáng vẻ của người thành gia lập nghiệp, có thể bù đắp cho nhau. Mèo Hoang có vấn đề gì, một cước đá bay A Kỵ là có thể thu được đáp án. Đúng là tiện lợi, lại vui vẻ hòa thuận. Kỳ lạ là, sau khi xác nhận quan hệ với Triệu Lỗi, cả hai lại ruột mềm trăm mối, tâm tư càng lúc càng giống cô gái nhỏ.
Liếc mắt xuống nhìn tảng đá đụng có chút nhâm nhẩm đau, theo như bình thường thì không phải chuyện lớn gì. Nhưng sau khi suy tính, Hứa Bán Hạ vẫn quyết định đến bệnh viện xem thử, phòng ngừa vẫn hơn. Quanh đi quẩn lại, lúc này lại lấy lái chiếc Buick Regal ban đầu, nhưng vô thức mang nó đi tẩy và nhuộm với các anh em của nó. Một người, một xe, ba chó cũng ngồi đầy. Lúc ra ngoài, trên đường đã tối hẳn. Vết máu buổi sáng theo dòng xe tới lui đã không còn thấy bóng dáng từ lâu nữa rồi. Có lẽ ban ngày nhìn còn có thể thấy trên mặt đường có vết thẫm màu khác thường. Nói đến đúng là khiến người ta không tin nổi, một sinh mạng quen thuộc cứ như vậy biến mất, biến đi nhanh như vậy, làm cho người ta không kịp phản ứng.
Hứa Bán Hạ cũng không hận Thái giám. Thái giám đã đi tới đường cùng, trong lòng lại mang thù hận, chỉ có thể nghĩ ra cách hèn mọn tự lấy bản thân ra trả thù, lại làm cho cô cảm khái vô cùng. Nói cho cùng, đây là việc dại khờ hồi trẻ, làm việc chỉ biết nhân quả gieo trồng bởi khoái ý cừu hận. Trước kia, trên lan can giao thông có tuyên truyền một câu: “Cái giá đẫm máu”. Hứa Bán Hạ cô, A Kỵ, Thái giám cũng chỉ vì dại khờ tuổi trẻ mà phải bỏ ra cái giá đẫm máu? Mặc dù cái giá mà Hứa Bán Hạ phải trả vẫn nhẹ nhất. Nếu như sau này, trong buổi trời chiều nhớ lại đoạn quá khứ này, hẳn là không có khả năng mỉm cười thờ ơ một tiếng rồi thôi. Một cái mạng, bất cứ lúc nào cũng không để người ta nhẹ nhõm nổi. Cho dù trong mắt Hứa Bán Hạ từng coi khinh loại người như Thái giám, nhưng mạng người vẫn sẽ đặt ở trong lòng Hứa Bán Hạ, thỉnh thoảng nhả ra một cái bọt khí, nổi lên mặt nước. Gần hai năm rối rắm, làm cho Hứa Bán Hạ bắt đầu nhớ lại về vẻ vô tư can đảm của năm đó. Cô đã biết, ra ngoài xã hội luôn cần phải trả giá. Trước kia cô làm quá nhiều, cho nên gần đây cứ luôn thần hồn nát thần tính, nơm nớp lo sợ, ngày nghĩ sao đêm mơ vậy.
Bên này Cao Dược Tiến nghe Đồng Kiêu Kỵ miêu ta về chuyện Hứa Bán Hạ gặp buổi sáng, không nhịn được hỏi: “A Kỵ, người anh em con gặp chuyện lớn thế, không phải con nói bây giờ qua thăm người ta à? Chỗ Mèo Hoang có bố rồi”.
Đồng Kiêu Kỵ cười nói: “Cô Béo không giống người bình thường, lúc này cô ấy không cần nhất là người tiếp chuyện. Trước kia cũng giống như này, ai tới cửa là đánh người đó, không cho chút thể diện nào”.
Cao Dược Tiến nghe xong không thể tưởng tượng nổi. Với cả đây là một người phụ nữ, sao có thể từ chối sự quan tâm của người khác chứ? Trừ phi là người ngoài quan tâm không đúng chỗ, quan tâm không đúng trọng điểm. Cao Dược Tiến đặt tay lên ngực tự hỏi, cho dù ông ta có té ngã, lăn bò trong xã hội này nhiều năm như vậy, luyện ra cơ thể Kim Cang Bất Hoại, nhưng lúc gặp chuyện phiền toái cũng muốn tìm người ở bên. Dù cho không nói lời nào cũng được, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất dì Tu giành được cảm tình của ông ta. Hơn nữa Hứa Bán Hạ cũng chỉ là một người trẻ tuổi mới thành thục được nửa phần.
Nghĩ đến trước kia mình cũng giết ra khỏi trùng vây trong gió tanh mưa máu, mới có được địa vị cao siêu ngày nay, Cao Dược Tiến bất giác thấy đồng cảm với Hứa Bán Hạ. Nhìn thái độ của A Kỵ hôm nay, nhớ tới năm đó Hứa béo không chỉ không coi cô như phụ nữ mà đối xử, chỉ e ngay cả đàn ông cũng không kiên cường bằng cô. Giống như Cao Dược Tiến ông ta, người sau ít nhiều cũng có lòng chua xót. Lại nhớ tới tối hôm Hứa Bán Hạ vì Triệu Lỗi mà tỏ ra luống cuống, có thể nhìn ra được, cái cô nhóc này mặc dù liều chết như Kim Cang Bất Hoại, nhưng thật ra vẫn là cô gái nhỏ. Dùy chỉ có điều này mới khiến người ta đồng tình. Tức giận tối qua với cô cũng biến mất.
Cao Dược Tiến nói mấy câu với con gái xong, vội vàng ra về. Hai người Cao Tân Di và Đồng Kiêu Kỵ cũng không cảm thấy gì, trong ấn tượng của bọn họ, dù sao từ trước tới nay Cao Dược Tiến đều là dáng vẻ vội vàng.
Cao Dược Tiến lên xe, bảo hai vệ sĩ tự đi về, còn mình thì lái xe. Vừa đi vừa bấm điện thoại gọi cho Hứa Bán Hạ: “Béo, đang làm gì thế? Ra đi”.
Hứa Bán Hạ đang trên đường tới bệnh viện, thấy hỏi, không hề nghĩ ngợi đáp hai chữ: “Không rảnh”.
Cao Dược Tiến cũng dứt khoát: “Bớt nói nhảm đi, bảo cháu ra thì ra. Bác tìm cháu có việc”.
Hứa Bán Hạ bỗng nhiên nhớ tới không phải Cao Dược Tiến ở chỗ Mèo Hoang và Đồng Kiêu Kỵ sao? Nói vậy hẳn là ông ta đã biết hôm nay trong lòng cô không dễ chịu, thế mà còn tới làm phiền cô? Đúng là ngứa đòn. Cho nên không khách sáo nói: “Không rảnh là không rảnh. Cháu đang đi bệnh viện, bác bớt phiền đi”.
Cao Dược Tiến thấy Hứa Bán Hạ không cảm xúc với mình, giống như hôm qua hô to “phiền chết rồi”, ngược lại làm ông ta cảm thấy đau lòng, cho nên vẫn ôn tồn nói: “Cháu đi bệnh viện nào? Bác qua thăm cháu chút. Béo, coi bác là bạn, đừng từ chối bác”.
Hứa Bán Hạ không ngờ Cao Dược Tiến sẽ nói ra những lời này, cho nên ngây ra. Khó chịu hồi lâu, mới nói ra địa chỉ bệnh viện. Đoán chừng Cao Dược Tiến đi từ bệnh viện nhi ra thì ông ta sẽ tới bệnh viện kia trước.
Quả nhiên, chờ cô đỗ xe vào trong bệnh viện, đã trông thấy Cao Dược Tiến ở bãi đậu xe. Bãi độ xe ở bệnh viện vào ban đêm tương đối trống, liếc cái là thấy ngay.
Cao Dược Tiến thấy Hứa Bán Hạ chui ra khỏi xe, ông ta mới ra theo, gặp mặt đã hỏi: “Béo, cháu bị thương à? Không thấy A Kỵ nhắc tới”.
Hứa Bán Hạ nhếch khóe miệng coi như cười, nói: “Bị hòn đá đập vào chân, có hơi đau, nhưng đi lại không sao cả. Tới để bác sĩ xem một chút cũng tốt, cũng chắc chắn hơn”.
Cao Dược Tiến đi tới mấy bước nhìn Hứa Bán Hạ đi đường, cũng không nói gì. Ông ta bất giác đối xử bình đẳng với Hứa Bán Hạ, suy bụng ta ra bụng người. Đổi lại là ông ta, chỉ cần mình cũng sẽ không ngạc nhiên gì, chờ người tới đỡ. Có điều sau khi đi vào cửa phòng khám, thân hình mập mạp di chuyển đến nhanh, tự mình đi làm thủ tục đăng ký cho Hứa Bán Hạ, lại đi nhìn bảng hướng dẫn xem khoa khám ngoại ở chỗ nào, rồi dẫn Hứa Bán Hạ tới. Hứa Bán Hạ không chịu đựng nổi, Cao Dược Tiến quan tâm thế nào cực kỳ không giống với phong cách của ông ta. Hai người vẫn luôn giễu cợt rồi lợi dụng nhau, tuy ngoài miệng treo hai chữ bạn bè, nhưng trong lòng lại không coi đối phương như ban được. Chỉ thỉnh thoảng cảm thấy ở một số phương diện, vì tương tự đối phương, nên có thể tin tưởng, thậm chí là rất tin. Bây giờ Cao Dược Tiến thế này đúng là vượt ngoài nhận biết trước kia của bản thân.
Tuy là ban đêm, lại là khám gấp, nhưng trong phòng bệnh của khoa ngoại vẫn có không ít người. Cao Dược Tiến vẫn luôn đứng hầu ở bên cạnh, khiến Hứa Bán Hạ áy náy, không nhịn được nhỏ giọng thương lượng với ông ta: “Cao béo, bác vẫn nên ra xe chờ đi, hoặc là bác có chuyện gì thì bận trước đi, cháu khám xong sẽ gọi cho bác. Nếu không bác cứ đứng cạnh cháu cũng ngại kéo ống quần”.
Cao Dược Tiến cười một tiếng, cũng khẽ chế nhạo: “Hứa béo, cái da mặt dày này của cháu cũng có lúc mất tự nhiên nhỉ? Được rồi, bác ra ngoài chờ, cháu nhớ là khi nào xong phải gọi cho bác đấy”.
Hứa Bán Hạ gật đầu, đưa mắt nhìn cơ thể mập mạp của Cao Dược Tiến ra khỏi phòng, trong lòng rất cảm động. Mặc dù không biết Cao Dược Tiến làm vậy là vì cái gì, nhưng ông ta có thể đến đây đã không dễ gì rồi.
Soi X quang xong, chẩn đoán xương cốt không vấn đề gì, Hứa Bán Hạ mới yên tâm. Lúc ra bãi đậu xe, phát hiện Cao Dược Tiến không ở đây, thế là bò vào xe mình. Mặc dù cửa xe mở, nhưng mùi của ba con chó thả trong chung quy vẫn không giống một con. Hứa Bán Hạ không thể không mở rộng ra để thở, lúc này đã thấy xe của Cao Dược Tiến tiến đến.
“Béo, chân không sao chứ? Có thể tự lái xe không? Không thì ngồi xe bác”.
Hứa Bán Hạ mở cửa xe cho Cao Dược Tiến nhìn, cười hì hì nói: “Bác xem, có ba nhóc, cháu sợ là bác nhìn xe cũng không lái ổn nổi. Vẫn là cháu đi theo bác đi, đi đâu? Tốt nhất là đừng đi ăn cơm uống rượu, cháu sợ ba con chó trong xe cháu tạo phản với cháu”.
Cao Dược Tiến đau đầu nhất là chó của Hứa Bán Hạ, đành phải miễn cưỡng nói: “Bác vốn dĩ không muốn đi nhà hàng hay gì cả. Đi, đến biệt thự bên hồ với bác, nơi đó bây giờ trống không, có người quét dọn nên sẽ không bừa lắm. Cháu cũng chưa ăn cơm tối hả? Bác vừa mới đi nhà hàng bọc chút đồ ăn nguội, chúng ta cùng uống rượu. Không có ý kiến gì thì theo bác đi”.
Hứa Bán Hạ gật đầu, không biết sau, cổ họng vậy mà đau nhức, nước mắt dâng lên con mắt, đảo quanh hốc mắt mấy vòng. Nhưng cuối cùng vẫn bị Hứa Bán Hạ ép xuống. Trước kia Cao Dược Tiến không tính là bạn bè thật, có điều hôm nay ông ta có thể đối xử như vậy với cô, Hứa Bán Hạ cực kỳ biết ơn.
Đi theo Cao Dược Tiến tới biệt thự bên hồ, vào trong, hai người cũng không nhiều lời gì, chỉ mở bình rượu, ngồi trên ghế sô pha đối diện ban công tự mình uống riêng phần mình. Bên ngoài là mặt hồ đen kịt, gần như chẳng thấy gì. Cho dù trông thấy, cũng là bên bờ xa xôi bên kia. Mà trong phòng, không khí điều hòa phả ra ấm áp như mùa xuân. Ba con chó đùa giỡn tới lui trong phòng khách.
Uống hết một chai, Hứa Bán Hạ ngăn Cao Dược Tiến mở một chai rượu khác, thở dài nói: “Men rượu đã lên đầu rồi, hôm nay trạng thái không tốt. Cháu còn phải về, nếu không không lái xe về được mất”. Vừa nói xong đã đứng dậy.
Cao Dược Tiến cũng đứng lên, đưa chìa khóa cho Hứa Bán Hạ, xoa đầu cô, nói: “Đây là chìa khóa ở đây. Bình thường bác không tới, nếu cháu muốn đến thì chỉ cần gọi trước cho thư ký của bác là được. Có một vài việc chớ nghĩ nhiều, cái gì cũng vác lên đầu mình, một ngày nào đó sẽ bị đè bẹp. Nghĩ thoáng một chút.
Hứa Bán Hạ cúi đầu, gật khẽ, vẫn không ngẩng đầu dậy. Lúc đi tới bên cạnh cửa, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, trở lại nói: “Có tin tức của dì Tu không?”.
Cao Dược Tiến không đề phòng sẽ hỏi Hứa Bán Hạ chuyện ngoài, sửng sốt một lát mới nói: “Không, không có”.
Hứa Bán Hạ thở dài: “Chỉ cần không phải là một cái mạng nữa là được. Mạng người đúng là quá nặng nề”.
Lúc này Cao Dược Tiến mới thực sự xác định, hôm nay Hứa Bán Hạ sa sút tinh thần chủ yếu là do cái mạng của Thái giám, chứ không phải cô gặp phải nguy hiểm. Quả nhiên A Kỵ nói không sai, Hứa Bán Hạ vẫn luôn không cần an ủi. Nhưng nếu như bình thường, chỉ là lúc này có điểm khác biệt. Bây giờ còn có một cái mạng của Thái giám kẹt ở trong. Cao Dược Tiến do dự một chút, vẫn không nói cho Hứa Bán Hạ biết ông ta chuẩn bị làm sao tiến thêm một bước nữa xử lý dì Tu. Sau này hãy nói đi, cô gái nhỏ gần đây chịu đựng quá nhiều rồi, mà chủ ý của ông ta vốn cũng không phải tốt lành gì.
Hứa Bán Hạ lái xe về, vô thức, lái chậm hơn trước rất nhiều. Ba con chó nhảy nhót tưng bừng làm nổi lên vẻ cô đơn vô cùng của cô hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.