Không Được Vãng Sinh

Chương 58: Thất vọng ngày đầu năm




Bởi vì số tiền hỗ trợ người già và trẻ mồ côi rất lớn, hơn nữa thời gian chờ đợi sẽ rất dài, bí thư Trấn uỷ tận lực yêu cầu Hứa Bán Hạ tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, đây là một ví dụ hay tuyên truyền tinh thần văn minh của trấn. Nhưng tự bản thân Hứa Bán Hạ biết rõ tất cả những gì cô làm chẳng qua là bởi vì chuộc tội cho Hải Đồ. Hơn nữa chuyện của Thái Giám vừa mới xảy ra trước mắt, cô còn sức lực nào để tâng bốc bản thân chứ?
Cuối cùng đẩy không được nên đẩy cho Hồ Công chấp hành cụ thể, nói việc này đều là Hồ Công thúc đẩy. Đương nhiên là không thể không thầm trao đổi với Hồ Công về chỗ khó của cô, nói Thái Giám vừa mới qua đời, sau lưng có rất nhiều nghị luận, lại sợ người đứng đầu bị súng bắn. Hồ Công là lão làng đã trải qua những tranh đấu nội bộ trong xí nghiệp lớn thuộc sở hữu của nhà nước, sao có thể không hiểu được sự lo lắng của Hứa Bán Hạ chứ, hơn nữa bản thân Hồ Công cũng có một chút nghĩa khí hào hiệp, thấy Hứa Bán Hạ khó xử, cô ấy đương nhiên sẽ rút đao tương trợ. Hồ Công là người nói chuyện rất chú ý đến chừng mực, ở trong phương diện truyền thông phải nói là rất cẩn thận, không rặn ra được cái gì, khiến cho những người phỏng vấn tụt cảm hứng. Nhưng thấy đến phần của bí thư Trấn uỷ, còn phát cả giấy cho mọi người. Vì vậy hoạt động từ nguyện này trở thành hành vi tập thể của nhân viên toàn công ty của Hứa Bán Hạ. Nhưng người sáng suốt sao có thể không biết, tập thể làm gì lấy ra được nhiều tiền như thế? Hơn nữa còn làm ít và kiên trì? Làm như vậy cũng chính là cuộc một ván vào mồm người lắm việc nhưng không biết gì mà thôi.
Chẳng qua ý nghĩa từ thiện của tập thể này lớn hơn kiếu mấy ông chủ đưa tiền ra thường thấy rất nhiều, bí thư Trấn uỷ ngược lại cực kỳ tán thành.
Cuối cùng thì xe cũng đã sửa xong trước khi Triệu Lỗi đến. Vốn cho rằng chỉ là lắp thêm mấy mảnh kính, làm tấm kim loại bên ngoài và sơn một lớp sơn. Việc đơn giản như thế sẽ làm không quá ba ngày, không ngờ tới làm đến gần một tuần. Ba mươi tết, trên đường phố mát lạnh, lúc mọi người đều trở về đoàn viên thì Hứa Bán Hạ lại đến ngôi nhà trống không của mình quay một vòng, chuẩn bị lai xe đã được sửa xong đi sân bay đón Triệu Lỗi. Đáng thương cho hai con người này, Trên miệng đều hô to kết thúc sớm, nghỉ ngơi sớm, nhưng lại đều làm việc đến giây phút cuối cùng mới chịu thôi.
Phiêu Nhiễm trở về môi trường quen thuộc cực kỳ hưng phấn, tự mình đi lượn khắp căn nhà. Hứa Bán Hạ thì lại chạy vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, đứng trước cái tủ đầy ắp quần áo, chọn trái chọn phải đều cảm thấy không thích hợp. Mở hết đèn lên, đứng trước gương ngắm, phát hiện mấy ngày này, gương mặt trước giờ đều trắng trẻo hồng hào của cô bây giờ lại có chút trắng xám gầy yếu, cho nên quần áo màu đen trắng xám đều không tôn lên gương mặt của cô. Càng đừng nói là đã gầy đi nhiều như vậy rồi mà vẫn không có một bộ quần áo vừa người. Cuối cùng không thể không chọn một bộ áo len màu vàng đất, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài màu đen là được, Nhưng mong rằng bảy ngày tết tiếp theo có thể lấy lại được dáng vẻ ban đầu.
Xem điện thoại, cách thời gian Triệu Lỗi lên máy bay còn hai tiếng nữa. Không biết là Triệu Lỗi đã đến sân bay chưa, có đứng ngồi không yên giống như cô bây giờ không? Hứa Bán Hạ sờ món quà tặng Triệu Lỗi trong túi, là chiếc đồng hồ mua ở Hồng Kông. Lại đi vào phòng bếp, lấy sủi cảo mà Hồ Công đặc biệt làm cho cô từ trong túi ni lông ra, xếp từng miếng lên trên tấm vải sạch sẽ. Đây là Hồ Công dặn dò làm vậy. Hứa Bán Hạ mỉm cười suy nghĩ trong lòng, buổi tối lúc Triệu Lỗi đến, đích thân cô nấu sủi cảo cho anh ăn. Tuy biết là anh sẽ không thích lắm, Triệu Lỗi cũng giống như cô vậy đều có gu ăn hải sản. Nhưng đây là tấm lòng của cô, có phải không?
Cứ vào lúc ngón tay dính đầy bột thì có người gọi điện thoại đến. Hứa Bán Hạ rửa qua tay, mở túi đen ra, trên túi còn có vết bột của ngón tay in lên. Nhưng những điều đó đều không quan trọng, quan trọng là màn hình hiển thị là “Anh đẹp trai”. Hứa Bán Hạ rất vui vẻ nhận điện thoại nói thẳng: “Anh đẹp trai, đã đến sân bay chưa? Có chút sớm quá rồi”. Trên miệng thì cười nhạo nhưng trong lòng thực ra rất thích, thì ra Triệu Lỗi cũng sốt ruột như cô.
Triệu Lỗi lại nói: “Cô gái, xin lỗi, anh không thể đi đến chỗ em được. khu Đại Trung Quốc Bắc Kinh gọi điện thoại cho anh, nói là có người từ trụ sở chính đến, chỉ đích danh muốn anh đến đón tiếp”.
Hứa Bán Hạ giống như ngã từ trên mây xuống đất, cái gì, đợi nhiều ngày như thế, anh không nữa: “Ngày mai là tết, anh chắc chắn không? Trụ sở chính muốn người ta đến vào lúc này? Có chút đùa dai rồi”. Trong lòng Hứa Bán Hạ có liên tưởng không tốt.
Triệu Lỗi nói: “Anh nghĩ có thể là có liên quan đến việc anh có ý kiến trái chiều với giám đốc khu Đại Trung Quốc lúc họp hội nghị lần trước. Từ sau lần đó, anh bổ sung thêm vào phát ngôn của mình trên hội nghị, chuyển tất đến mail của tổng giám đốc và phó giám đốc, cũng coi như là ghi chép ý chính của hội nghị. Anh không cho thêm những suy nghĩ và ý kiến về chuyện khác ngoài những chuyện trong hội nghị, không coi là ngấm ngầm ra tay sau lưng, rất quang minh chính đại. Người ngồi ở vị trí cao nếu như làm ra những thủ đoạn giống như bọn trộm cắp, không trực tiếp giống như trong “văn cách” (văn hoá đại cách mạng) thì loại người đó không thể làm cho mọi người phục. Anh khinh thường cách làm như thế. Có khả năng thời gian tết lần này, trụ sở chính phái người quan trọng đến đây là phản ứng với phát ngôn của anh, nhưng anh không biết là tốt hay xấu. Rất muốn cùng em đi đến đó, nhưng anh vẫn không biết đi Bắc Kinh sẽ gặp phải cái gì, hoặc là đằng sau còn có sắp xếp gì. Tha thứ cho anh, đợi đến ngày mai gặp người quan trọng của trụ sở chính phái đến, anh lại gọi điện thoại cho em được không?”
Cảm xúc của Hứa Bán Hạ lập tức trở nên nguội lạnh. Nhưng cô có thể từ chối sao? Cô rất chán nản nhưng vẫn cố lấy tinh thần nói: “Anh không cần nghi ngờ, phản ứng của trụ sở chính chắc chắn là tốt. Nếu không thì không cần thiết phải phái nhân vật quan trọng đích thân đến, lại còn chỉ đích danh nh đến đó. Em nghĩ anh đưa ra ý kiến trái chiều chắc chắn đã đắc tội với giám đốc, nếu không không phải người quan trọng chỉ tên thì anh sẽ không có cơ hội gặp mặt khâm sai của trụ sở chính. Mà nếu như phản ứng của trụ sở không tốt thì sẽ lạnh lùng gác bỏ ý kiến của anh, giám đốc khu Đại Trung Quốc của các anh bán trả lại cũng đủ đến anh ăn no một hũ. Nhưng em vẫn đợi cuộc gọi của anh ngày mai. Ầy”.
Triệu Lỗi cảm thấy rất có lỗi với Hứa Bán Hạ nhưng lại rất đắc ý, tràn đầy hy vọng vafp chuyến đi Bắc Kinh lần này: “Cô gái, anh cũng suy nghĩ như thế, thật tốt, lúc nào cũng có thể tâm linh tương thông với em. Nhưng giám đốc khu Đại Trung Quốc của bọn anh không giữ được bình tĩnh như em nghĩ đâu, mấy ngày nay đều không tha cho anh, đã tính sổ với anh rồi. Giơ ngón tay ra, đến kế hoạch quản lý công ty hằng năm cũng bị anh ta yêu cầu làm lại. Anh bằng mặt không bằng lòng sửa mấy chữ rồi gửi cho anh ta ngay trong tối hôm đó. Anh thực sự là rất tức giận, có vấn đề gì thì khi họp lúc đó có thể nói ra, không cần thiết sau việc đó lại dùng quyền lực trong tay trả đũa lại. Cho rằng người ta chưa từng làm quản lý? Mấy thủ đoạn cỏn con này còn không lọt vào mắt của anh được. Để anh xem tết lần này gặp mặt anh ta sẽ trả thù như thế nào”.
Triệu Lỗi vẫn luôn ít nói, trừ khi là trình bày một việc gì đó, anh nói liên tục như thế này thực sự rất hiếm thấy. Không cần tận mắt chứng kiến, Hứa Bán Hạ cũng có thể tưởng tượng ra sự hào hứng của anh lúc này. Đúng vậy, bây giờ anh chắc chắn cực kỳ hưng phấn, cơ hội đang vẫy tay ở trước mắt anh. Hứa Bán Hạ không vui vẻ, đợi nhiều ngày như vậy, gần đây lại gặp phải nhiều chuyện không vừa ý, cô chỉ nghĩ việc đầu tiên khi gặp mặt Triệu Lỗi là nói chuyện trực tiếp, đặc biệt là chuyện của Thái Giám nhưng không được nữa rồi. Ngày mai… ngày mai ai biết được là sẽ có kết cục gì chứ. Cô có chút miễn cưỡng nói: “Những nội dung này mấy ngày trước anh không báo cáo đúng sự thật trong điện thoại”.
Triệu Lỗi thì lại cười nói: “Sợ em cười anh hành động theo cảm tính, chuyện lớn như thế. Anh sao có thể không ngậm chặt miệng không nói, lại cứ phải đối chọi lại với giám đốc của khu Đại Trung Quốc. Người ta tốt xấu gì cũng là khâm sai được trụ sở chính phái đi nhiều năm, nền móng ở trụ sở chính rất sâu. Anh một người mới đến vào nói năng bậy bạ không là tìm đánh sao?”
Hứa Bán Hạ vẫn không khỏi than thở nói: “Bớt bớt đi, con người anh làm việc nếu như không suy nghĩ cẩn thận thì sao có thể ra tay được? Nếu như thật sự xúc động thì nhiều lắm cũng chính là im lặng rồi đi mất. Có phải là có suy nghĩ rồi đúng không?”
Triệu Lỗi nghe vậy thì cười to, nói: “Cô gái, thế nào cũng không qua được suy đoán của em. Không sai, hơn nửa năm này anh có cảm giác rất tốt với văn hoá xí nghiệp của tổng công ty, nhưng lại rất không thích lý niệm kinh doanh của khu Đại Trung Quốc. Một công ty đa quốc gia, bây giờ để cho một người Hoa Kiều quản lý giống như dòng họ xí nghiệp mà anh từng làm vậy, liên quan đến đất đai, lý niệm phát triển của khu Đại Trung Quốc cũng cực kỳ lỗi thời. Phát ngôn của anh trên buổi họp tuy có chút ý nói không suy nghĩ nhưng sau này thì là cố ý. Anh nghĩ không ngoài hai kết quả này, hoặc là cá chết rách lưới, loại người này âm thầm làm cũng không có ý nghĩa, cùng lắm thì sau khi kế hoạch kết thúc bị anh ta ghét, hoặc là bởi vì như thế mà nhắc nhở trụ sở chính, thực ra khu Đại Trung Quốc cũng có thể làm như thế, làm như thế có thể làm được càng tốt hơn, kết quả tốt nhất là thay đổi giám đốc khu Đại Trung Quốc. Nhưng anh không thấy vế sau khả quan lắm, dù gì cũng là một người cắm gốc rễ sâu ở trong xí nghiệp lớn sẽ không dễ dàng bị lay động như thế. Cô gái, nếu như sang năm anh thất nghiệp thì em phải sắp xếp cho anh một vị trí tốt rồi”.
Hứa Bán Hạ thẳng thắn lại thở dài một tiếng: “Đi đi, đừng nói nguy cơ nghiêm trọng như thế, em thấy điều anh cố gắng thực hiện là vế sau mới đúng, anh mới sẽ không tiêu cực chờ đợi kết quả của vế trước đâu. Không phải sao, người quan trọng của trụ sở chính không phải là đến rồi sao? Điều anh thực hiện đã có kết quả rồi. Anh đẹp trai, em rất coi trọng anh, ngày mai anh tặng quà năm mới cho em chắc chắn là tin tức tốt của anh”.
Triệu Lỗi cười có chút đắc ý nhưng vẫn không quên Hứa Bán Hạ: “Hôm nay anh đi tranh thủ một chút. Cô gái, tối nay em đi đâu ăn cơm? Anh chắc chắn là ở trên máy bay rồi, còn em? Nhất định phải tìm người cùng ăn đó”.
Hứa Bán Hạ dùng giọng điệu thờ ơ như không nói: “Yên tâm, em đã tìm ba người anh em. Nếu không được thì đi đến nhà bà ngoại ăn một bữa. Ngược lại anh thực sự rất đáng thương, một anh đẹp trai như vậy mà phải nhận cơm tất niên được chị tiếp viên hàng không bố thí”.
Triệu Lỗi dịu dàng nói: “Cô gái, gần đây em vẫn luôn rất bận, có chút mệt mỏi. Hôm nay đừng chơi muộn quá, nên nghỉ ngơi sớm, tĩnh dưỡng tinh thần. Hay là anh được người quan trọng của trụ sở chính thả thì chúng ta đi Đông Bắc trượt tuyết luôn được không? Rất xin lỗi em, hôm nay không thể ở bên em được. Nhưng anh đang suy nghĩ, nếu như, ừ, cái nếu như này có chút khả năng, nếu như anh được trụ sở chính tán thưởng cho đi khu Đại Trung Quốc làm việc thì sau này sẽ ở lại Bắc Kinh, ngược lại chúng ta càng có nhiều cơ hội gặp mặt hơn”.
Hứa Bán Hạ ngẩng đầu suy nghĩ, nói: “Nếu người trụ sở chính đến rất có khả năng tán thưởng kế hoạch của anh thì cực kỳ có khả năng người thực hành kế hoạch sẽ biết thời biết thế nhận định anh. Em cảm thấy khả năng anh đi Bắc Kinh rất lớn, Như vậy ngược lại càng tốt. Anh đừng có cứ xin lỗi xin lỗi mãi, em chịu không nổi. Thời gian của chúng ta còn dài”.
Triệu Lỗi có chút cẩn thận nói: “Còn có một khả năng, quản lý nhân sự nội bộ của công ty đa quốc gia cực kỳ lớn này có một số phương diện thực ra cũng không khác xí nghiệp lớn trong nước của chúng ta mấy, phân biệt đối xử rất gay gắt, không nhạy bén giống như em dùng người. Không loại trừ khả năng là có người không hiểu rõ chuyện đến tìm anh nói cho rõ ràng. Nhưng như thế, e xem, giám đốc khu Đại Trung Quốc càng nhìn anh như một cái gai trong mắt”.
Hứa Bán Hạ nhẹ giọng nói: “Em không lo sẽ xuất hiện loại kết cục này, tầng quản lý sẽ không không có suy nghĩ. Anh đã mua vé máy bay đi Bắc Kinh chưa? Lên đường xuất phát chưa?”
Triệu Lỗi nói: “Lúc nhận được điện thoại của khu Đại Trung Quốc đã bảo thư ký đặt vé máy bay rồi. Anh phải nói với em trước một tiếng. Thời gian… thời gian xuất phát cũng sắp đến rồi, dù sao thì vẫn là vali đấy. Anh đi đây, cô gái, thực ra anh rất hy vọng em có thể một mình đi đến nhà bố mẹ của anh”.
Hứa Bán Hạ có chút miễn cưỡng nhếch khóe miệng cười, giống như Triệu Lỗi đang ở trước mặt vậy, cô cười cho anh thấy. Đối với cô mà nói, khái niệm về gia đình gần như không có, tuy biết rõ Triệu Lỗi hy vọng cô đi gặp mặt bố mẹ anh là có ý gì, hàm ý trong đó không cần nói cũng biết, nhưng ở trong mắt của cô chỉ có Triệu Lỗi, nếu như Triệu Lỗi không có ở bên cạnh thì cô sẽ không đi làm trò tiêu khiển cho những người thân thích không liên quan gì kia. Nhưng cô chỉ cười nói: “Đi đi, tránh để đi đường vội vàng quá. Bên chỗ bố mẹ của anh em đợi anh về rồi cùng đi, anh cũng biết gan của em là bé nhất mà”.
Triệu Lỗi nghe vậy bật cười, Hứa Bán Hạ nhát gan? Gan của anh cũng phải tự hỏi là có to bằng gan của Hứa Bán Hạ hay không. Đối với sự quan tâm của Hứa Bán Hạ, anh cảm thấy rất thoải mái, đã quen với việc có chuyện thì sẽ tìm cô cùng bàn bạc, phát hiện ra lúc nào cũng nhận được sự đồng cảm. Lần này đi Bắc Kinh rất có khả năng là bước ngoặt sự nghiệp của anh, anh không phủ nhận lúc đưa ra ý kiến phản đối trên hội nghị khi đó có ôm suy nghĩ đánh liều, thắng làm vua thua làm giặc, điểm này Hứa Bán Hạ cũng nhìn ra. Anh đã rất quen thuộc với việc quản lý nhà xưởng, anh cần một bước tiến, bước đến một sân chơi mới mà không chỉ là một bậc thang. Nói chuyện với Hứa Bán Hạ càng khiến anh chắc chắn hơn ở trong lòng, tự tin gấp đôi.
Hứa Bán Hạ buông điện thoại xuống lại đứng ngốc ở đó rất lâu, cô dồn bao nhiêu tâm huyết để đợi ngày hôm nay nhưng cuối cùng lại đợi được một cái không khí. Tuy trong điện thoại cô cười hi hi ha ha nói rằng mời ba người anh em đến ăn cơm tất niên nhưng trong lòng cô tự biết, anh em cái gì, chẳng qua là ba anh em Phiêu Nhiễm mà thôi. Cô có thể đi đâu? Ở nhà bà ngoại là thiên hạ của cậu, cô đi đến chen lấn cái gì chứ?
Ngày mai Triệu Lỗi sẽ cho kết quả gì? Điều đó không phải là thứ cô có thể khống chế được. Triệu Lỗi trước giờ đều không thuộc về người cô có thể khống chế, chỉ có lúc sa sút trước kia, mà lúc đó ngược lại cô không hề thích vậy. Có lẽ cô chính là thích một Triệu Lỗi tự do kiêu ngạo như vậy, thích sự khí phách và bình tĩnh khống chế đại cuộc của anh, thích nhìn anh giống như một con chim hùng ưng quyết đấu với trời xanh. Không, cô không thể cũng sẽ không ngăn cản Triệu Lỗi, cô rất rõ ràng, cô và Triệu Lỗi giống nhau, khi cơ hội xuất hiện ngay trước mắt anh sẽ tận lực giành lấy. Cho dù là thông qua cái loa của điện thoại cô cũng có thể ngửi ra được chút cơ hội thuộc về Triệu Lỗi kia, bản thân Triệu Lỗi sao có thể không biết? Sao có thể bỏ qua?
Có lẽ hai người bọn họ đều là ưng, hai con chim ưng bay lượn phía chân trời. Lúc bọn họ sẽ quyết đấu với trời xanh sẽ kêu to với nhau, nói tiếng bảo trọng. Nhưng vĩnh viễn sẽ không giống với chim nhạn, tay nắm tay cùng liều chết. Chỉ bởi vì bọn họ là ưng nên bẩm sinh đã như thế. Triệu Lỗi cũng biết rõ cô, cho nên cũng không yêu cầu cô đi cùng đến Bắc Kinh, buồn chán chờ đợi trong khách sạn mà là đợi sau khi anh có tin tức xác thực rồi mới quyết định. Có lẽ anh cũng cho rằng, bọn họ ở bên nhau có thể rất ngắn ngủi nhưng nhất định phải là toàn tâm toàn ý, nhất định phải là hoa lệ rực rỡ.
Hứa Bán Hạ vì cái nhận thức mà phấn chấn, mang theo Phiêu Nhiễm đi đến nhà xưởng không xa nghìn dặm đón hai con Phiêu Nhiễm khác về nhà đón năm mới. Ba anh em Phiêu Nhiễm hiếm có cơ hội đoàn tụ, vui vẻ chạy nhảy khắp nơi trong phủ đệ sa hoa lộng lẫy này. Hứa Bán Hạ nấu một nồi sủi cảo to chia sẻ cùng với bọn nó. Dù gì cũng khó có cơ hội con nào cũng đều nguyên vẹn. Sau đó cô vật lộn tắm rửa cho các anh em, mệt hết hơi nhưng cũng vui vẻ. Một người ba con chó, vậy mà cũng có thể nảy ra được tình thân, một loại tình thân rất đơn thuần. Từ nay về sau, chỉ cần Hứa Bán Hạ không đi công tác, việc nuôi nấng bọn Phiêu Nhiễm không cần phải mượn tay người khác, tất cả đều do một tay Hứa Bán Hạ xử lý. Vì thế, Hứa Bán Hạ sẽ không làm thức ăn, ngược lại sẽ luyện thành một tay nghề nấu thức ăn cho chó.
Không thể không thừa nhận Cao Dược Tiến là một người thông minh. Người này cũng không có bố mẹ, nuôi một người con gái giống như Mèo Hoang, cũng không đặt người bố là ông ta vào mắt, ông ta lại không chịu vào vây thành, chịu sự ràng buộc của hôn nhân kia, trong ngày lễ lớn là tết đoàn viên gia đình, thân phận của ông ta cũng có chút lúng túng. Tuy có rất nhiều người thân chen chúc đến nhà chơi nhưng thế lại có gì thú vị, cho nên hôm qua Cao Dược Tiến đã thu dọn hành lý đi Địa Trung Hải rồi. Hứa Bán Hạ đoán trong lúc ông ta hưởng thụ ánh nắng của Địa Trung Hải đồng thời cũng sẽ không bỏ qua người đẹp nước ngoài. Đây có lẽ là kết quả của trí tuệ và thực tiễn của Cao Dược Tiến nhiều năm qua.
Nhưng tim Hứa Bán Hạ nói, mới một trận này đã làm cô mệt đến sắp chết, nếu như cô lại ngồi mười mấy tiếng máy bay đi du lịch thì thôi xin tha thứ cho kẻ bất tài này. Nhưng để cô nằm ngủ mười mấy tiếng trên giường thì dễ dàng như trở bàn tay. Đáng tiếc trời không toại nguyện lòng người, vừa sáng sớm mùng một năm mới, ba anh em Phiêu Nhiễm đã kêu gào muốn ăn cơm. Kêu thì kêu di, bọn nó còn không biết xấu hổ học tập theo con mèo lén lút trộm Garfield kia, ba thân hình khổng lồ lần lượt giẫm nhảy nghiền đè lên trên chăn của Hứa Bán Hạ khiến cho Hứa Bán Hạ không thể không mở một con mắt ra, mơ màng đi chia một túi thức ăn chó cho bọn nó, sau đó mới được tiếp tục đi ngủ.
Mùng một tết chỉ đi khắp nơi chúc tết nhưng lúc Hứa Bán Hạ ra khỏi cửa, đếm một nửa số lì xì đã đóng cẩn thận ra. Vốn dĩ là cô suy nghĩ cho Triệu Lỗi, sợ anh không hiểu tập tục, cho nên đóng nhiều thêm một nửa lì xì tiện cho anh lúc đi gặp người thân có thể phát, bây giờ người anh không đến, cô còn đi tham gia náo nhiệt gì chứ. May là cô vẫn luôn không quá quan tâm đến người nhà, chuyện bạn trai đến nhà cô chỉ muốn tạo một cái bất ngờ, lăn lộn qua mùng một tết là được. Nếu không lúc này Triệu Lỗi không đến, cô thật sự khó để ăn nói với người nhà.
Nhưng trong lòng cô vẫn buồn bực, theo bản năng đợi điện thoại của Triệu Lỗi, luôn luôn lấy điện thoại ra xem có tín hiệu hay không. Bởi vì năm nay cô phát tài, những người thân bên ngoại đều hỏi liên tục, Hứa Bán Hạ không có sức trả để ý, mệt mỏi nói mệt. Không ngờ tới là mới ăn cơm được một nửa, người bố mất tích không đến nhà bà ngoại vô số năm lại tìm đến cửa, không cần nói, đặc biệt đến đây tìm Hứa Bán Hạ đấy. Bên cạnh còn mang theo đứa em trai cùng bố khác mẹ của Hứa Bán Hạ. Bọn còn có thể đến vì cái gì? Còn không phải vì Hứa Bán Hạ luôn giữ khư khư không trả một trăm vạn hay sao.
Hứa Bán Hạ nhìn hai người bọn họ ở ngoài cửa, cứ ngồi im tại chỗ không đứng dậy nói: “Các người xuống tầng đợi tôi, ở đây không phải chỗ các người nên đến”.
Những người ngồi ở đây đều biết Hứa Bán Hạ không thân thiết với bố ruột nhưng hiếm thấy bọn họ đánh nhau trước mặt. Bọn họ đều im lặng nhìn hai người đang lúng túng đứng ở cửa, đến cả bà ngoại cũng không nói một lời. Vẫn luôn chờ đợi người làm bố kia mau đi xuống, bà ngoại nói với Hứa Bán Hạ: “Cũng đã nhiều năm như vậy rồi, đối xử với ông ta khách sáo một chút”.
Hứa Bán Hạ chậm rãi đứng dậy, lại gắp một miếng thịt gà ngâm rượu bỏ vào mồm mới lạnh lùng nói: “Hôm nay ông ta đến đây là muốn lấy tiền cháu, cháu đi xuống một chút”.
Bà ngoại ở sau lưng Hứa Bán Hạ nói: “Người đàn ông này đối xử với mẹ con bé rất tốt, sao đối xử với Hứa Bán Hạ lại tệ như vậy chứ, hai người không có duyên phận chính là không có duyên phận. Bây giờ Bán Hạ của chúng ta có tiền rồi, ông ta còn không biết ngại đến đòi tiền, thật sự không biết xấu hổ mà”. Mọi người đều hiểu nhầm lấy tiền trong miệng Hứa Bán Hạ là có ý gì, vốn dĩ có chút đồng tình, bây giờ cũng không khách sáo nữa, đều nói khắp trời đất thật sự không gặp được mấy người bố không biết xấu hổ như thế này, lẽ ra ngày tháng của nhà bọn họ cũng trôi qua rất yên ổn.
Hứa Bán Hạ vốn có ý muốn để mọi người hiểu nhầm, nhưng cũng không có kiên nhẫn trốn ở ngoài cửa nghe lén, ảnh chụp khoa nhi vớ vẩn này, cô còn có thể không biết kết quả? Xuống lầu nhìn thấy người bố và em trai đang đợi ở dưới lầu, chiếc kính viền tơ vàng trên gương mặt trắng của người bố, trông rất lịch sự khí thế, em trai vừa mới nhú vài cọng râu, hiển nhiên là cực kỳ quý báu, tất cả đều mọc trên môi trên. Hai người nhìn qua đều là người sĩ diện. Hứa Bán Hạ đi đến đó lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì? Hiếm có dịp các người chủ động đến tìm tôi”.
Người làm bố kia không dám nhìn thẳng vào mắt của con gái, cẩn thận nói: “Bán Hạ, nghe nói gần đây con làm ăn rất được, vậy một trăm vạn kia của bố có thể trả bố rồi đúng không?”
Hứa Bán Hạ lạnh lùng nói: “Cũng được, ông không học tập được Hoàng Thế Nhân hết, cuối cùng muộn hơn Hoàng Thế Nhân một ngày thì đến hỏi tôi lấy tiền”. Nói xong một tràng, nhìn khuôn mặt trắng của người bố lập tức đỏ lên, đỏ đến tận tai, lúc này cô mới nói tiếp: “Nói đi, cần tiền dùng vào việc gì?”
Người làm bố kia giống như một đứa trẻ học tiểu học trả lời câu hỏi của cô giáo, cúi đầu, mặt đỏ lẩm bẩm nói: “Em trai của con sắp học đại học rồi, cần rất nhiều tiền. Bọn bố cũng chuẩn bị đổi chỗ phòng “.
Hứa Bán Hạ vẫn lạnh lùng nói: “Học đại học cần tiền sao?Từ lúc học cấp ba, tất cả tiền học tiền sách tiền sinh hoạt đều là tôi tự kiếm, tôi không biết học đại học thì ra còn cần tiền của nhà nữa đấy. Nếu em trai đã ra ngoài học rồi thì các người đổi phòng cái gì, chỗ ở bây giờ vẫn chưa đủ sao? Lúc đầu sau khi tốt nghiệp ở trong nhà kho, sao các người không giữ một chiếc giường lại cho tôi? Lý do không đủ. Trở về đi”.
Người làm bố á khẩu không nói được tiếng nào, ngược lại em trai không nhìn nổi nữa, lớn tiếng nói: “Chị, nếu chị đã viết rõ trên biên lai vay tiền là sẽ trả tiền thì vì sao nói không giữ lời? Chị đồng ý với em là dùng số tiền đó mua máy tính cho em, chị cũng nói không giữ lời như vậy, em vốn còn cho rằng chị là một hảo hán”.
Hứa Bán Hạ lạnh lùng nhìn cậu ta một cái nói: “Em thực sự là không nên đến đây với bố của em, mặt tối của người lớn em sao có thể hiểu được. Em biết vì sao hôm nay bố em đến đây nhất định phải mang em theo không? Em biết vì sao bố em không dám nhìn thẳng chị không? Chuyện gì cũng có nguyên nhân hậu quả hết. Chị là vì tốt cho em, vẫn luôn không nói cho em biết nội tình, nhưng bố mẹ không có lương tâm nhà em lại ép em đến đây tìm hiểu bọn họ là loại người gì, quả nhiên là không phải thứ tốt đẹp gì. Yên tâm đi, máy tính và tiền học phí đại học chị đều sẽ nhớ, sẽ không thiếu em. Học kỳ này em vẫn phải học hành chăm chỉ, máy tính không cần gấp. Nếu như bây giờ em có tư duy độc lập, không ngại thì có thể suy nghĩ về một số điều không bình thường của cái gia đình này một chút. Nhưng chị chắc chắn là sau khi em tốt nghiệp đại học, làm việc được một năm thì chị sẽ nói chi tiết tỉ mỉ sự thật cho em biết. Tin rằng lúc đó tâm trí của em đã trưởng thành, sẽ có phán đoán của chính mình. Tôi chỉ nói đến đây thôi, các người trở về đi”. Nói xong, Hứa Bán Hạ không quan tâm đến hai người bọn họ nữa tự đi lên lầu, vứt hai bố con họ ở trong gió lạnh.
Lời của Hứa Bán Hạ khiến cho em trai của cô suy nghĩ, cậu ta cũng cảm thấy lạ. Nhưng cậu ta lại không tin tưởng bố mẹ của mình sẽ là người bố mẹ không có lương tâm như chị nói. Rồi lúc này đâu cứ ngẩn người nhìn bố, cậu ta cũng cảm thấy bố không ngẩng đầu nổi khi ở trước mặt chị, hoàn toàn không thoải mái giống như đối mặt với cậu ta lúc bình thường. Đợi đến khi chị gái biến mất ở cầu thang, bố cậu ta mới ho khan một tiếng nói: “Trở về thôi, tâm lý phản nghịch của chị con vẫn luôn rất nặng. Chuyện gì cũng thuận theo ý của con bé, mẹ của nó mất sớm”.
Em trai nghe thấy vậy lại cảm thấy bố của mình rất ép dạ cầu toàn, trong lòng rất muốn đi lên bắt chị xuống đây giải thích nhưng đã bị bố kéo rời khỏi rồi. Tuổi tác còn nhỏ, trong chốc lát đã suy nghĩ đến nổi đầu phình ra. Nhưng dù sao thì bố mẹ nuôi dạy nhiều năm như vậy, trong lòng của cậu ta rất nhanh đã nghiêng về phía bố mẹ của mình rồi, còn về phần người chị phản nghịch này xem cô sau này sẽ làm như thế nào. Chẳng qua có một chuyện không ngoài dự đoán, sau khi hai người trở về nhà, mẹ cậu ta chửi mắng cả chị gái lẫn bố hết một buổi chiều.
Hứa Bán Hạ không thèm quan tâm anh em của bố cô sẽ nghĩ cái gì, cũng lười quan tâm cậu cùng với những người thân thích chỉ trách bố cô, hôm nay cô rất mệt mỏi. Ăn cơm xong thì chào tạm biệt với bà ngoại rồi ra ngoài, đi đến thăm bố mẹ của Tiểu Trần trước, tặng một bao lì xì to. Sau đó đi đến nhà mấy người kỹ sĩ đến từ Đông Bắc, nhà nào có trẻ con cũng mỗi đứa một bao lì xì. Lúc đi ra ngoài đã hơn bốn giờ rồi, về nhà cho anh em Phiêu Nhiễm đang gào khóc đòi ăn trước mới đi đến nhà của A Kỵ ăn cơm.
Mèo Hoang nhìn thấy Hứa Bán Hạ thì kêu to một tiếng trước: “Ấy, không phải cô có lịch trình đặc biệt sao? Sếp Triệu đâu?”
Hứa Bán Hạ cười hi hi ngồi xuống nói: “Tan rồi, lúc này có thể bà nội của bé Mèo Hoang rồi”.
Vẻ mặt Đồng Kiêu Kỵ không tin nhìn Hứa Bán Hạ, Mèo Hoang lại đưa cho cô một tờ báo, ha ha cười nói: “Bà nội của bé Mèo Hoang chúng ta đã có người làm rồi, cô chậm một bước rồi. Rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy? Chưa từng thấy cô đau lòng vậy”.
Hứa Bán Hạ trả lời ngắn gọn: “Trụ sở chính công ty anh ấy phái người đến, đi Bắc Kinh rồi”. Một bên nhận lấy tờ báo lật ra xem. Bên trên vậy mà là một dòng tin lá cải của Cao Dược Tiến và một ngôi sao có chút danh tiếng, lúc hai người lên máy bay ở Bắc Kinh trúng vào vùng mai phục của phóng viên. Hứa Bán Hạ dù không c=vui đi nữa, lúc này cũng nhịn không được bật cười: “Tôi còn cho rằng bố cô đi ra nước ngoài chơi, thưởng thức thế giới nữa, không tiền đồ, cơ hội lớn lại không nắm bắt. Lúc làm lại không cần ông ta nói chuyện câu thông”.
Đồng Kiêu Kỵ nghe vậy thì cười to theo: “Mập, lời này của cô cho bố của Mèo Hoang nghe thấy sẽ tức đến thổ máu đấy. Khi nào ông ấy gọi điện thoại đến, bọn tôi sẽ truyền đạt cho ông ấy”.
Cao Tân Di cũng cười nói: “Mập, cô ở trước mặt sếp Triệu sẽ nói chuyện như vậy không?”
Hứa Bán Hạ cười nói: “Bọn tôi quen biết nhiều ngày như thế, tôi là người như thế nào anh ấy đã biết từ lâu rồi, tôi trêu ghẹo vịt anh ấy cũng từng thấy. Ầy, sao anh ấy vẫn chưa gọi điện thoại đến nhỉ? Cũng sắp đến giờ ăn tối rồi”.
Đồng Kiêu Kỵ cảm thấy hôm nay Hứa Bán Hạ rất lại, trong lòng có chút lo lắng, không khỏi nhớ đến khi cô dựng lại vụ án lên đối phó với tình hình của Thái Giám năm đó. Năm đó, cô vốn dĩ cũng ung dung thản nhiên, đến lúc không thể nhịn nổi nữa mới tức giận ra tay. Cao Tân Di không biết vẫn cười nói: “Béo, nói thật, vẫn là bố của tôi hợp với cô nhất. Có cô quản bố tôi, tôi không biết hạnh phúc bao nhiêu nữa. Tốt nhất là cô quản ông ta không để ông ta đi kết giao bạn gái lung tung nữa”,
Hứa Bán Hạ cười nói: “Mèo Hoang cô không hiểu bố của cô, bố cô tửu sắc tài vận, một cái cũng không thể thiếu. Cô quản ông ta những cái khác đều được, duy nhất chỉ có bốn điểm này là không thể đụng vào. Không tin thì cô xem cô bất khuất làm loạn với ông ta bỏ nhà đi, nhưng ông ta có thay đổi không?”
Cao Tân Di xoay tròng mắt, cảm thất có lý, đang muốn nói chuyện thì cuộc điện thoại Hứa Bán Hạ đã đợi rất lâu đến: “Cô gái, đợi sốt ruột rồi đúng không. Bọn anh bàn bạc cả một ngày, tranh cãi rất kích liệt, giám đốc khu Đại Trung Quốc rất tức giận. Chút nữa chuẩn bị ăn cơm, anh tranh thủ gọi điện thoại cho em một chút”. Giọng nói của Triệu Lỗi có chút kích động, tốc độ nói rất nhanh. Có thể thấy cuộc đàm phán hội nghị ngày hôm nay dữ dội tới chừng nào.
Hứa Bán Hạ nhìn vợ chồng Đồng Kiêu Kỵ, đi ra ban công nghe điện thoại: “Người quan trọng của trụ sở chính đến không phải là quyết định cuối cùng? Bọn họ vẫn còn chuẩn bị lắng nghe ý kiến sao? Vậy thì anh có chút nguy hiểm rồi”.
Triệu Lỗi nói: “Đúng vậy, người quan trọng là phó giám đốc phân quản thường vụ của trụ sở chính, chắc anh ta đến đây rồi làm quyết định cuối cùng. Giám đốc Á Thái cũng đến, xem ra rất coi trọng. Bọn họ dù sao đều không nghỉ tết, làm khổ chúng ta. Buổi tối vẫn phải tiếp tục, bọn họ nói thời gian của bọn họ có hạn”.
Hứa Bán Hạ suy nghĩ nói: “Cũng đúng, đổi thành em cũng sẽ cố gắng vượt bậc đặt ra phương châm cuối cùng trong mấy ngày này, sau khi hết tết đi làm cũng đúng lúc rực rỡ hẳn lên thực thi phương án mới. Anh đẹp trai, em thấy hôm nay anh nhất định là có cái gì nói cái đó rồi, không kín đáo một chút nào. Cảm xúc rất kích động”.
Triệu Lỗi nghe vậy có chút xấu hổ cười, nói: “Anh vẫn coi là có thể, ông chủ khu Đại Trung Quốc bọn anh buổi chiều đã vỗ bàn hướng về anh rồi. Hôm nay không triệu tập quá nhiều cấp cao của khu Đại Trung Quốc, không có người nịnh bợ anh ta, ý kiến của anh ta cũng chỉ có một mình tiếng nói của anh ta, cho nên anh ta rất buồn bực. Điều duy nhất khiến anh đau đầu là anh dù sao cũng không phải người phụ trách tất cả, chỉ hiểu biết về mảng anh quản lý. Nhưng buổi thảo luận hôm nay là quyết định từng phương án một, có một số thứ anh không hiểu rõ lắm, cơ hội bị ông chủ khu Đại Trung Quốc chặn chết rất nhiều. Hôm nay anh không muốn kích động cũng khó”.
“À, vậy à. Nhưng người quan trọng của trụ sở chính các anh có lẽ hiểu rõ, đây là kết cục do nguyên nhân khách quan tạo thành, anh thân là một Chư Hầu Vương, có thể soi mói phương án khu Đại Trung Quốc đã rất giỏi rồi. Dù sao không ở chức vị này thì không tham gia vào chuyện của chức vị này”. Nói với Triệu Lỗi mấy câu, trái tim treo lơ lửng cả ngày hôm nay của Hứa Bán Hạ không khỏi tự đặt xuống, đầu óc cực kỳ tỉnh táo.
Triệu Lỗi cười nói: “Anh nghĩ anh ta chắc chắn rõ ràng. Hơn nữa anh đã nhìn ra được, tình thế trên bàn hội nghị không có lợi cho ông chủ khu Đại Trung Quốc. Vốn dĩ bọn họ đích thân gấp rút tranh thủ thời gian đến đây để quyết định phương án lại gọi một người có ý kiến phản đối là anh đến, sẽ không bắn tên không đích. Nhìn ra được sự chán nản của ông chủ khu Đại Trung Quốc. Cô gái, anh rất muốn em qua đây, nếu như anh mệt mỏi kiệt sức, tinh thân lại căng thẳng, trở về khách sạn có thể nói với em vài câu như thế này thì đi ngủ cũng có thể sâu giấc hơn nhiều. Anh rất để ý cơ hội lần này, cho nên dùng hết sức để ứng phó, tinh thần… rất căng thẳng.”
Hứa Bán Hạ nghe vậy thì suýt chút nữa nhảy lên, vui vẻ nói: “Được thôi, em cũng muốn tham gia vào thời khác có tính lịch sử quan trọng này của anh, anh đợi em, cứ treo máy vậy, anh đi ăn cơm trước, em đi sân bay xem còn vé đi Bắc Kinh nữa không”.
Triệu Lỗi hiển nhiên là rất vui vẻ. Hứa Bán Hạ càng vui vẻ hơn, buông điện thoại xuống thì tìm hiểu lịch trình bay ngay lập tức, biết được buổi tối còn một chuyến bay đi Bắc Kinh thì cực kỳ vui vẻ, bảo A Kỵ lái xe đưa cô về nhà, xách vali đã sắp xếp từ lâu ra đi thẳng đến sân bay, mua một tấm vé khoang thương vụ duy nhất, bay đến Bắc Kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.