Không Được Vãng Sinh

Chương 59: Tiểu Tô trẻ tuổi nóng tính




Công ty của Triệu Lỗi họp tròn ba ngày, lấy việc giám đốc cũ khu Trung Quốc thất vọng mất chức, Triệu Lỗi nhậm chức phó giám đốc mới làm dấu hiệu mà kết thúc. Tuy Triệu Lỗi là chức phó nhưng chức giám đốc ở trên là do giám đốc khu Á Thái kiêm nhiệm, có đợi cũng không được gì cho nên Triệu Lỗi trở về phòng, lúc âm thầm đối mặt với Hứa Bán Hạ cực kỳ hưng phấn. Một cục diện mới toanh mở ra trước mắt Triệu Lỗi, từ hôm nay anh bước vào một cảnh giới mới.
Hứa Bán Hạ còn tưởng rằng hai người có thể ôm sâm banh chúc mừng thăng chức, tha hồ vui chơi ngày đêm những ngày còn lại, không ngờ sau đó Triệu Lỗi đưa giám đốc Á Thái đi khắp cả nước. Hứa Bán Hạ đương nhiên là không chút do dự tự bỏ tiền ra đi theo, nhưng đi theo mãi cũng cảm thấy mất hứng, bọn họ dùng tiếng Anh để nói chuyện cho nhanh, mà sau khi tốt nghiệp tiếng Anh cấp sáu ở đại học cô vẫn chưa củng cố thêm, nói những từ thường ngày cũng rất bình thường nhưng gặp phải cuộc thảo luận cao cấp như Triệu Lỗi thì cô chỉ có chỗ nào mát mẻ thì cô đi đến đó. Từ trước đến giờ cô đều là một người giống như kẻ ngang ngược vậy, cho dù không làm chủ đạo được do hoàn cảnh ngăn trở thì suy nghĩ của cô vẫn có thể trở thành chúa tể của mình. Duy nhất chỉ có khi ngồi bên cạnh Triệu Lỗi làm việc nhà, cô mới cảm thấy vô cùng lúng túng, một trái tim mạnh mẽ đã quen lại không biết dựa vào chỗ nào, ngây ngô dại dột. Cô nhớ đến con hổ Đông Bắc bị nhốt trong lồng sắt ở vườn bách thú.
Nhưng khoảng thời gian này cô ăn ngon ngủ kỹ, gương mặt cũng khôi phục lại vẻ hồng hào. Hơn nữa rất hiếm có cơ hội ở bên cạnh Triệu Lỗi, phong thái của phụ nữ trên người Hứa Bán Hạ cũng được thể hiện rõ. Nhưng tối mùng bảy tết lúc lưu luyến chia tay với Triệu Lỗi tự đi máy bay trở về, Hứa Bán Hạ mới phát hiện ra bảy ngày này cô thực sự là không làm cái gì, cũng không suy nghĩ cái gì cả, cả người đều nhàn rỗi, ngoài có một số cảnh thân mật với Triệu Lỗi ra. Bỗng nhiên lúc cô nhìn thấy A Kỵ đến đón thì mới có cảm giác từ trong mơ tỉnh dậy. Trên đường trở về từ sân bay, cô không nói câu nào, ôm lấy Phiêu Nhiễm, gần như im lặng cả đường đi, khiến A Kỵ còn tưởng khi cô ở bên Triệu Lỗi thất tình rồi.
Đến tận tầng dưới nhà Hứa Bán Hạ A Kỵ mới suy nghĩ cẩn thận nói một câu: “Mập, nghĩ thoáng chút”.
Hứa Bán Hạ nghe thấy vậy thì ngạc nhiên, nhìn Đồng Kiêu Kỵ nói: “Nghĩ thoáng? Nghĩ thoáng cái gì? Tôi với Triệu Lỗi rất tốt mà”.
A Kỵ tò mò nói: “Thế mặt chị lại không vui vẻ như thế? À, không nỡ xa người ta rồi. Về em nói cho Mèo Hoang biết, chị cũng có ngày này”.
“Cũng không phải, cũng không phải”. Hứa Bán Hạ liên tục lắc đầu, dắt ba anh em Phiêu Nhiễm xuống xe: “Nói thật, lúc rời đi nhìn Triệu Lỗi, trong lòng rất buồn nhưng đến lúc ngồi trên máy bay, cả người ngược lại cảm thấy thoải mái tự do, không kiềm chế được gọi một ly rượu. Có phải là tôi đáng đời ế chồng không? Mùi vị của việc làm việc nhà cũng rất không dễ chịu”.
Đồng Kiêu Kỵ không biết nguyên do, cậu ta cũng có tính cách tuỳ hứng không chịu gò bó, sao cậu ta ở cùng với Mèo Hoang không cảm thấy gò bó? Cậu ta đưa chìa khoá xe cho Hứa Bán Hạ, một bên cảm thấy nghi hoặc nói: “Béo, có phải là hai người các chị đều muốn làm lão đại? Vì để tranh làm lão đại nên mới đấu tranh nội bộ đến nối rối tinh rối mù không?”
Hứa Bán Hạ đứng im, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi mới dứt khoát phủ nhận: “Chắc chắn không phải. Ở trong sinh hoạt hàng ngày Triệu Lỗi không muốn làm lão đại lắm, tôi cũng lười quan tâm đến những chuyện vớ vẩn. Chẳng qua… Chẳng qua cậu nói cũng có thể có đạo lý, có thể tôi là tôi không thích hợp làm mẫu người phụ nữ dịu dàng nhỏ yếu này, mấy ngày này bởi vì phải phối hợp với lịch trình của Triệu Lỗi nên không thể tự quyết định hành trình của mình, cực kỳ khó chịu. Để xem đã, nhưng sau này Triệu Lỗi được điều đến Bắc Kinh, cơ hội gặp nhau của tôi và anh ấy cũng nhiều hơn rất nhiều, cũng là chuyện tốt mà”.
Đồng Kiêu Kỵ nhất thời không thể chấp nhận được thái độ của Hứa Bán Hạ lúc này, lúc này cô không thẳng thắn dễ chịu, không phải là Hứa Bán Hạ mà cậu ta quen biết nhiều năm. Cậu ta do dự một chút nhưng vẫn nói thẳng: “Béo, một lúc chị nói tốt một lúc chị lại nói không tốt, rốt cuộc thì là tốt hay không tốt? Sao chị cũng nói thừa thãi nhiều giống như người phụ nữ hay so đo vậy? Lúc Mèo Hoang ở bên cạnh em cũng không cảm thấy vì ở cùng thời gian dài mà chán ghét, tính cách không thay đổi chút nào”.
Hứa Bán Hạ nghe vậy thì im lặng, ở trước mặt Triệu Lỗi cô đã sửa sang lại hình tượng của mình, tính cách đã bớt phóng túng rất nhiều. Vẻ mặt cô bình tĩnh suy nghĩ rất lâu mới nói: “Người với người không giống nhau. Tôi vẫn chắc chắn muốn Triệu Lỗi, tuyệt đối không thể để những người phụ khác có lợi được, càng ngày tôi càng thích anh ấy. A Kỵ, tôi chỉ là không thích ứng được trong chốc lát, rất nhanh sẽ tốt thôi. Cậu trở về đi, tối rồi”.
Sau khi Đồng Kiêu Kỵ rời đi, Hứa Bán Hạ dắt ba con chó vào trong nhà, người giúp việc cũng đã trở lại.
Trước khi đi ngủ, cô nhìn cái hộp đựng đồng hồ đeo tay ở trên tủ đầu giường, đó là chiếc đồng hồ cô mua từ Hồng Kông chuẩn bị tặng cho Triệu Lỗi, nhưng lúc đi Bắc Kinh vội quá, quên mất mở két sắt lấy ra rồi mang theo. Hứa Bán Hạ hơi do dự một lúc rồi lại cất vào trong két sắt. Bản thân cô cũng rất rõ rằng, rốt cuộc là cố ý hay là vô ý quên chiếc đồng hồ ở nhà, nhưng cô lựa chọn không suy nghĩ sâu xa.
Rất nhiều công ty ngày đầu tiên đi làm sau tết đều rất lười biếng, đến công ty lúc bảy giờ chấm công rồi sau đó mọi người cầm ly trà sữa chia sẻ cảm xúc của mình trong tết. Nhưng Hứa Bán Hạ không giống vậy, vừa đến đã triệu tập trung tầng họp, trong nửa tiếng đồng hồ phải thoả thuận được kế hoạch làm việc trong một tuần, sau đó vỗ tay giải tán cuộc họp làm việc. Lúc thỏa thuận kế hoạch dường như không có phần cho Hồ Công chen miệng vào, chỉ có cô và Tiểu Đao Công nói chuyện, tốc độ nói chuyện cũng rất nhanh. Bởi vì Hứa Bán Hạ biết nếu như Hồ Công chen miệng vào thì tiến độ kế hoạch nhất định sẽ bị trì hoãn. Cô không thể để Hồ Công mở miệng ra nói, nếu như nói ra thì cô không tiện phản bác. Cô thà rằng có một số vấn đề nhỏ nhặt xảy ra ảnh hưởng đến tiến độ kế hoạch cũng không thể bởi vì cứ thận trọng mà kéo dài thời hạn công việc, cô cảm thấy trạng thái tinh thần căng thẳng của một công ty từ đầu đến cuối rất quan trọng. Mục tiêu rõ ràng, nhanh chóng làm việc, phân công hợp lý, tính tích cực của mọi người mới sẽ dâng cao được. Điều này, cô từng nhận được nhất trí của Triệu Lỗi khi nói chuyện điện thoại.
Đối với Hồ Công, Hứa Bán Hạ áp dụng phương pháp dùng mà khô dùng thật. Dùng là kinh nghiệm và kỹ thuật của bà ấy, nhưng đối với tư duy quản lý của cô ấy, Hứa Bán Hạ luôn bác bỏ. Cả đời Hứa Bán Hạ cô làm việc đều đi qua đầu sóng ngọn gió, vẫn luôn nhìn rất chuẩn, chính là tập trung cấp dưới có sức chịu đựng tốt, không có đạo lý một chậm hai nhìn ba thông qua. Nhưng cô rất kính trọng Hồ Công, cho nên vẫn tránh việc từ chối trước mặt Hồ Công, cũng không bao giờ giải thích trực tiếp với Hồ Công. Cô thấy đây như là cái rễ cắm sâu vào hình thái ý thức của hai người, không cần thiết phải cưỡng ép Hồ Công thích ứng với cô, chỉ cần cô ấy hơi để ý một chút, duy trì sự không để ý đến cái bất đồng là được. Có một số chuyện thực sự là trốn cũng không trốn được nên vứt cho Tiểu Đao Công xử lý, để anh ta khuyên bảo mẹ anh ta.
Lúc đầu Hồ Công rất nhiệt huyết, có một chút là muốn báo ơn tri ngộ cho Hứa Bán Hạ, sau này mới từ từ phát hiện ra, bởi vì lúc bà ấy can thiệp vào quá sâu, Hứa Bán Hạ sẽ luôn có hoạt động từ thiện mười vạn khẩn cấp giao cho bà ấy đi làm, lâu dần thì trong lòng có chút không vui vẻ. Bà ấy là một người lấy sự nghiệp làm đầu, thái độ luôn kiên cường, bây giờ lại bị chính sách dụ dỗ của Hứa Bán Hạ làm cho bó chân bó tay, lại không tiện kháng nghị với Hứa Bán Hạ, chỉ có thể về nhà tranh luận dữ dội với Tiểu Đao Công. Tiểu Đao Công tuổi trẻ nhiệt huyết, hợp ý với Hứa Bán Hạ, nhất là Hứa Bán Hạ còn có bản lĩnh kích động lòng người, cho nên lúc tranh luận với mẹ Hồ Công rất quyết liệt, rất nóng nảy.
Nhưng khi Hồ Công nhìn thấy cuối cùng có thể áp dụng thực hiện vào đều luôn là phương án con trai đưa lên, trong lòng có cảm giác già rồi vô dụng. Nhà lại không về được, trong lòng rất chán nản. Ngược lại bọn người Lão Đao Công vốn dĩ đều là người bị quản lý cho nên phương diện này cũng không quan trọng. Đối với điều này, Hứa Bán Hạ cũng phát hiện ra đôi chút. Sau khi qua tết không được bao lâu, cô bàn bạc với Cung Phi Bằng, bàn bạc quyết định việc giao nhiệm vụ bản vẽ chuẩn bị đi xin giấy xí nghiệp công nghệ cao trong tương lai cho Hồ Công toàn quyền xử lý. Khi nhìn thấy Cung Phi Bằng được Hồ Công gọi là người có học thuật cũng rất lõi đời bị Hồ Công làm việc nghiêm túc và phải thiết thực dày vò đến nỗi khóc gọi cha gọi mẹ, Hứa Bán Hạ âm thầm cười to, Hồ Công cuối cùng cũng hài lòng rồi.
Hứa Bán Hạ không ngờ tới là Cao Dược Tiến vậy mà cũng đi làm mùng tám tết bình thường. Ông ta đi đi về về, bay trong khoảng thời gian dài như vậy, lại còn thay đổi múi giờ, mới chỉ hưởng thụ được mấy ngày. Đây đâu phải là đi du lịch, chắc chắn là cưỡi ngựa xem hoa. Trưa Cao Dược Tiến đã gọi điện thoại cho Hứa Bán Hạ hẹn gặp mặt vào bữa tối. Hứa Bán Hạ cảm thấy rất kỳ lạ, trêu ông ta hay là chọc ông ta ở đâu rồi, sao giọng điệu của ông ta trong điện thoại lại ngang ngược như thế.
Lão Tô cứ đến buổi trưa là sẽ nghỉ trưa lại gọi điện cho Hứa Bán Hạ, hiếm thấy Lão Tô vẫn luôn cởi mở bây giờ giọng điệu lại u sầu: “Béo, giúp tôi cái. Em trai tôi thích làm việc ở chỗ của cô, nói là không chịu về trường học, có phải là nó đã làm rất tốt không? Bố mẹ của tôi tết này đến, vừa nghe thấy nó nói như thế đã tức đến nỗi sắp co giật luôn rồi. Cô có thể khuyên bảo nó giúp tôi được không?”
Hứa Bán Hạ có chút không hiểu, Tiểu Tô nhìn trúng điểm nào ở công ty cô? Mới làm việc được có mấy ngày đã có thể bị điên cuồng đến mức này: “Lão Tô, tôi hỏi anh, trước đây em trai của anh có suy nghĩ muốn bỏ học không? Không đúng, tôi ở đây không nhìn thấy cậu ta thực sự thích làm việc. Cậu ta mới đến có mấy ngày, có thể thích đến đây, yêu đến dâu chứ? Tôi đề nghị anh tìm hiểu rõ ngọn nguồn rồi hẵng nói. Nếu không tôi làm việc thế nào cũng không đi đến đâu cả”.
Lão Tô suy nghĩ, cũng đúng: “Thế thì những lời nó nói đều là lấy cớ rồi? Nhưng Béoà, một nhà ba người chúng tôi nghe lý do của nó đếu nhất chí cho rằng nó muốn dốc sức làm việc ở chỗ cô, nó còn nói một số kế hoạch, cái gì mà giúp cô mở ra thị trường quốc tế. Lúc nó nói cực kỳ nghiêm túc, không giống như nói dối. Sao điều này chúng tôi còn có thể không nhìn ra được chứ? Mập, cô rảnh thì xử lý nói giúp tôi, ít nhất là phải lấy được bằng tốt nghiệp đã, người lớn nhà tôi đều đợi phân đoạn cuối cùng này. Hơn nữa nửa cuối năm bốn vốn chính là ngày tháng nhàn rỗi, nó ở trong trường muốn làm cái gì mà không thể? Mập, nể mặt tôi, nhất định phải giúp đó, chắc cô cũng biết bằng đại học quan trọng như thế nào với xã hội hiện nay rồi đấy”.
Hứa Bán Hạ không cho là đúng, cô là người có bằng tốt nghiệp đại học còn phải khoác lác là tốt nghiệp Tảo Đạo Điền Vãn Đạo Điền. Nhưng đối mặt với người cực kỳ tốt như Lão Tô, cô đương nhiên là nể mặt anh ta rồi: “Lão Tô, việc này giải quyết rất dễ. Nhà xưởng chỗ tôi vẫn đang đợi xây, cách ngày sản phẩm được sản xuất ra còn rất xa. Em trai anh đợi ở công ty thì cũng không có việc gì làm, nhiều lắm thì cũng chỉ là lên mạng thu thập tài liệu để chuẩn bị cho sau này. Tôi cho cậu ta một cái máy tính bảng để cậu ta trở về trường học tiếp tục làm. Dù sao thì kỳ học cuối cùng cũng không có nhiều việc. Anh thấy có được hay không? Nếu kế hoạch lớn của cậu ta có thể thực hiện thì còn có thể không về đi học?”
Lão Tô nghe vậy cảm thấy cũng có lý: “Đúng vậy, đúng vậy. Chẳng qua tiền máy tính bảng của em tôi thì cứ để tôi trả, không thể bởi vì chuyện riêng của nhà tôi mà cô lại chi tiền ra được”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Ôi, lại muốn cố gắng tiết kiệm tiền cho em trai anh rồi? Tôi cũng không phải cho em trai anh máy tính không, cậu ta phải làm công để trao đổi. Nếu như lúc em trai anh tốt nghiệp vào công ty khác, lại không mang máy tính đến trả tôi thì tôi sẽ cứ dựa vào người anh là anh đến đòi. Đến lúc đó anh lại cố gắng cũng không muộn. Được không?”
Lão Tô cho dù là có thực tế hơn đi nữa cũng biết được ý tốt của Hứa Bán Hạ, nhưng lời nói của Hứa Bán Hạ khiến cho anh ta không thể nào từ chối được: “Béo, em trai tôi nói cô làm việc rất liều mạng, tôi thực sự không nên nhờ cô giúp đỡ còn khiến cô thêm phiền phức. Nhưng…”
Hứa Bán Hạ cười nói: “Người anh em nói gì vậy, nhà anh có thịt khô thì giữa lại hai miếng, đợi đến khi bố mẹ anh trở về nhà thì tôi sẽ đến chỗ anh ăn một bữa ngon, uống rượu, nói chuyện. Lão Tô, tôi đang suy nghĩ một chuyện, anh nên bắt đầu có dự tính lâu dài sau này rồi. Anh em nhà anh xem ra sau này đều sẽ đăng ký hộ khẩu ở thành phố này, anh có từng nghĩ đến sẽ mua một căn phòng sau này đón bố mẹ anh đến đây không? Tiền không nên cứ hào phóng tiêu cho em trai anh, em trai anh là một người nhanh nhẹn, tôi tin cậu ta nói vừa học vừa làm thì có thể đáp ứng được sinh hoạt học tập đã nói. Anh phải có kế hoạch mua phòng. Nói ra thì đây cũng là kế hoạch gia đình của anh, một chút cũng không quan trọng kém gì việc dỗ dành em trai học hành. Hơn nữa em trai anh là một người có chí khí. Thôi bỏ đi, lời này anh tự mình suy nghĩ, tôi đầu óc mụ mị nhúng tay vào việc nhà của anh”.
Lão Tô nghe vậy lại cảm thấy câu nào cũng đúng, từ lúc quen nhau đến giờ, Hứa Bán Hạ luôn nhanh hơn anh ta một nhịp giúp anh ta suy nghĩ bản chất của vấn đề, quả thực là em trai sớm đã đề ra không cần tiền trợ cấp nữa rồi, đều là anh ta lo lắng em trai phải chịu vất vả nên mới cứ kiên trì. Hơn nữa thực sự phải suy nghĩ đến kế hoạch sau khi bố mẹ nghỉ hưu thì đến đây ở cùng rồi. Anh ta thoáng suy tư một chút rồi nói: “Béo, tôi hiểu rồi. Trở về tôi sẽ bàn bạc với em trai một chút. Cô làm việc đi, tôi không làm phiền cô nữa. Nhưng chú ý làm việc nghỉ ngơi hợp lý”.
Hứa Bán Hạ đánh nhanh thắng nhanh, tuy ngày đầu tiên đi làm sau tết đều có một lượng lớn công việc phải làm, nhưng Lão Tô là anh em, chuyện của anh ta đương nhiên phải giúp đỡ trước. Lập tức nối máy điện thoại gọi Tiểu Tô đến. Gương mặt của Tiểu Tô và Lão Tô có chút giống nhau, nhưng nhìn có vẻ dễ chịu hơn Lão Tô một chút, lại cao lớn hơn người khác, nhìn có vẻ tuấn tú lịch sự. Chẳng qua ăn mặc rất đơn giản, một chiếc áo bông liền mũ, bên trong là áo len có thể nhìn thấy bán ở bất cứ gian hàng nào, xem ra cậu ta không có tiêu tiền của Lão Tô bừa bãi. Hứa Bán Hạ dùng còn mắt của một người chị, không, chính xác hơn thì có lẽ là con mắt của một người anh đánh giá Tiểu Tô đang bước vào phòng, thấy Tiểu Tô thế vậy mà lại ngại ngùng. Hứa Bán Hạ thoải mái tự nhiên giơ tay chỉ về chiếc ghế trước bàn, nói: “Ngồi đi, bàn bạc một chút chuyện riêng với cậu, Đến công ty của tôi mấy ngày rồi, có cảm tưởng gì? Nghe nói cậu đã vui đến nỗi quên trời quên đất luôn rồi?”
Tiểu Tô suy nghĩ kỹ nói: “Chắc chắn anh trai đã nói cho cô biết rồi, tôi không muốn trở về trường học, muốn tiếp tục làm ở đây. Tôi thích làm việc ở đây”.
Hứa Bán Hạ không để bụng nhưng vẫn cười nói: “Nghe nói cậu đã có rất suy nghĩ về công việc tương lai của mình, nói ra tôi nghe xem nào”.
Không ngờ Tiểu Tô lấy một tập tài liệu từ túi áo trong của chiếc áo bông mũ liền mũ đưa cho Hứa Bán Hạ, tràn đầy tự tin nói: “Đây là kế hoạch tôi vạch ra dựa theo tình hình trước mắt, mời sếp Hứa xem qua”.
Hứa Bán Hạ cũng có chút ngạc nhiên và nghi ngờ, cầm tập tài liệu vẫn còn mang theo hơi ấm của Tiểu Tô, mỉm cười nói: “Trở về lấy bằng tốt nghiệp đi, nói thế nào thì cũng phải báo đáp sự đầu tư của bố mẹ của anh trai cậu. Chỉ có thời gian nửa năm, không dài, cậu có thể lấy một chiếc máy tính bảng từ chỗ tôi về trường tiếp tục làm công việc của cậu, từ bỏ bằng tốt nghiệp thì rất đáng tiếc, nhất là bằng tốt nghiệp của một trường đại học tốt như thế. Tôi và Lão Tô là bạn bè, tôi sẽ không giữ cậu lại đâu”.
Tiểu Tô sốt ruột nói: “Sếp Hứa nhìn kế hoạch của tôi đi rồi nói, nếu như kế hoạch của tôi có thể mang đến cho cô lợi nhuận cực lớn thì sao?”
Hứa Bán Hạ vẫn mỉm cười nói: “Tôi sẽ đọc kế hoạch của cậu thật tỉ mỉ. Cũng cảm ơn cậu đã tận tâm với công ty như vậy. Cậu cũng nhanh chóng đi học đi, mấy ngày này ở nhà thì cố gắng thân thiết với bố mẹ cậu, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ chuẩn bị áp dụng biện pháp cưỡng ép, từ chối không cho cậu vào cửa công ty”.
Tiểu Tô ngạc nhiên, nhịn không được đứng lên lớn tiếng kháng nghị: “Không, cô nhất định phải xem kế hoạch của tôi trước rồi nói. Kế hoạch của tôi không dài, cô vừa nhìn đã biết rồi”.
Hứa Bán Hạ không để ý đến cậu ta nhưng vẫn mở tài liệu kế hoạch ra, nhìn lướt qua dưới ánh mắt như hổ rình mồi của Tiểu Tô, cười nói: “Tôi sớm đã biết kế hoạch cậu viết sẽ không thể làm tôi rung động, bởi vì điểm quan trọng để tôi kiếm tiền căn bản là không phải ở cái nhà xưởng này, nhà xưởng này nói đến cùng cũng chỉ là thực hiện một ước mơ của tôi thôi. Nhưng bản kế hoạch của cậu có trình độ nhất định, tôi đề nghị cậu cầm máy tính bảng của tôi rồi trở về trường học đi, lên mạng tìm kiếm cơ hội buôn bán cho tôi. Tôi sẽ gửi văn kiện cho cậu bất cứ lúc nào”.
Tiểu Tô rất thất vọng, chán nản ngồi xuống ghế, không ngờ kế hoạch khiến cậu ta hăng hái sục sôi lại không lọt vào mắt Hứa Bán Hạ. Cậu ta suy nghĩ rất lâu mới nói: “Tôi hiểu rồi, cô là bởi vì anh của tôi nên mới phủ nhận kế hoạch của tôi. Tôi không tin là kế hoạch của tôi không được tôi có đầy đủ số liệu và điều tra các công ty khác trên mạng để chứng minh kế hoạch của tôi. Nhưng mà, không, tôi sẽ không để ý đến sự từ chối của cô, tôi vẫn sẽ không trở về đi học, tôi nhất định phải ở lại công ty của cô, ở lại bên cạnh cô, làm việc giúp cô”.
Hứa Bán Hạ từ trước đến giờ không phải là người dễ dàng vứt bỏ mặt mũi, nghe thấy lời nói trẻ con như vậy cũng chỉ cười hi hi nói: “Cậu không vội, nhà xưởng này của tôi đi vào sản xuất chắc phải đợi đến nửa năm sau, vừa hay là thời gian cậu tốt nghiệp. Nếu như cậu có y muốn đến công ty tôi thì tôi cũng rất hoan nghênh cậu, cậu là một nhận tài có thể đào tạo. Khi đến mùa hè, đúng lúc triển khai công việc mới, cậu chính thức đi vào mở rộng thị trường, không phải là không lãng phí thời gian một chút nào sao? Trở về trường đi, bằng tốt nghiệp rất quan trọng, bởi vì mọi người đều không phải là Bill Gates”. Hứa Bán Hạ cảm thấy mình khó có cơ hội có thể được làm một người chị.
Không ngờ Tiểu Tô vừa mở miệng đã từ chối: “Không, tôi không muốn rời xa cô dù chỉ một tháng. Cho dù cô không tiếp nhận tôi thì tôi cũng sẽ không trở về trường học, tôi phải ở lại thành phố này, phải ở nơi cách cô gần nhất”.
Tha thứ cho Hứa Bán Hạ đã từng trải qua nhiều gian khổ nhưng lúc này nghe vậy cũng ngạc nhiên sợ hãi, cái gì? Thì ra quanh đi quẩn lại, Tiểu Tôi lại đánh chủ ý lên cô. Nhìn ánh mắt tức giận, yêu thương cũng có kính trọng của Tiểu Tô, Hứa Bán Hạ luôn ăn nói nhanh nhẹn cũng không biết nên nói cái gì mới được, ông trời ơi, từ trước đến nay, đây là người con trai đầu tiên chủ động theo đuổi cô trước khi cô phát tín hiệu. Cho dù là anh trai Lão Tô của cậu ta cũng là sau khi hai người làm bạn tốt của nhau mới có hiểu nhầm. Hứa Bán Hạ cần phải chấn định lại mới có thể trốn thoát được trận pháp đào hoa, nhưng vẫn cười hi hi nói: “Tiểu Tô, anh trai của cậu suýt chút nữa là có thể gọi tôi là bạn tốt cõi tiên rồi, tôi không thể làm trái với yêu cầu mà hiếm khi anh ta mới đưa ra được. Cậu vẫn nên trở về đi, tôi đã hiểu rõ ý của cậu rồi. Cho cậu thêm một lời cảnh cáo nữa, trở về lấy bằng tốt nghiệp rồi lại đến. Nếu không tôi sẽ không loại trừ khả năng phái người áp giải cậu đi đến trường học điểm danh. Tôi nói được làm được”.
Tiểu Tô không ngờ tới Hứa Bán Hạ đến cả một câu giải thích như “Tôi đã có bạn trai”, hoặc là “Cậu vẫn còn nhỏ không thích hợp” cũng không có, trong lời nói của cô căn bản là không có ý đặt Tiểu Tô cậu ta vào trong mắt. Dường như cô đối xử tử tế với cậu ta không liên quan đến bản thân cậu ta chút nào, đều là bởi vì giao tình của anh trai cậu ta và Hứa Bán Hạ. Tiểu Tô cảm thấy rất tổn thương, đứng bật lên một cái, giọng nói buồn bực nói: “Tôi hiểu rồi, nếu như anh trai tôi không phải là bạn tốt của cô, cô sẽ không quan tâm tôi có trở về trường học hay không. Sếp Hứa, tôi đường đường là một nam tử hán, tôi cũng nói được làm được. Tôi không trở về thì chính là không trở về. Tôi phải làm cho cô xem”. Nói xong thì xông ra ngoài cửa, đầu cũng không ngoảnh lại.
Hứa Bán Hạ nhìn Tiểu Tô xông ra ngoài, ngẩn người một lúc, cuối cùng cười khanh khách, cảm thấy cực kỳ buồn cười. Nhưng vẫn gọi điện thoại cho Lão Tô báo cáo tất cả. Không ngờ Lão Tô đã vào phòng phẫu thuật, không thể nghe điện thoại, Hứa Bán Hạ chỉ có thể nói với cô y tá nhận điện thoại bảo Lão Tô gọi điện lại thôi.
Hiếm có khi Cao Dược Tiến mời khách mà lại ở nhà hàng Tây, Hứa Bán Hạ đi vào gặp thì nói thầm, cái ông này đi châu Âu một chuyến, đồ Tây vẫn chưa ăn chán sao? Nhưng nhìn vẻ mặt của Cao Dược Tiến cũng không phải là rất tốt, Hứa Bán Hạ đánh cho ông ta một cái kết luận, nhất định là ăn chơi đàng điếm quá đà rồi. Cao Dược Tiến thấy Hứa Bán Hạ thì khách sáo nói: “Lại béo lại rồi, xem ra ăn tết rất vui”.
Hứa Bán Hạ thành thật không khách sáo nói: “Có âm mưu gì? Hai người chúng ta mà nói chuyện tiếng người thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện. Bác ăn tết cũng vui đấy chứ, cầu được ước thấy”.
Cao Dược Tiến cười nói: “Bác nghe nói cháu nói xấu sau lưng bác. Được rồi, không nói lời thừa nữa, chúng ta bàn bạc về chuyện đội vận tải của A Kỵ”.
Hứa Bán Hạ ngạc nhiên nói: “Cháu đã phân công ty vận tải ra rồi, bác không tìm A Kỵ tìm cháu làm gì? Có phải là cảm thấy cháu phân chia không đều không? Gọi A Kỵ đến đây đi, chúng ta không thể quyết định công ty của cậu ta sau lưng như vậy được”.
Cao Dược Tiến khoát tay nói: “Từ đã, bác nói dự tính của bác với cháu trước. Bác chuẩn bị dự một khoản theo hình thức duy trì cho đội vận chuyển của A Kỵ, không muốn nhập cổ phần. Nếu bác đã đưa tiền thì cháu cũng phải góp phần. Quản lý của công ty A Kỵ cháu không thể buông tay”.
Hứa Bán Hạ nói: “Bác đưa bao nhiêu tiền thì tính là đưa tiền? Bác tính tài sản công ty vận chuyện của A Kỵ, nếu như số tiền bác đưa hơn cháu gấp đôi thì cháu mới nhận. Hơn nữa không thể là dự chi khoản, phải bỏ vốn vào thật. Bác có thể làm được không? Cháu biết đối với một người keo kiệt như bác mà nói, dự chi khoản đã là cực hạn rồi, nhưng bác lấy cái này đến yêu cầu cháu thì có chút quá phận rồi. Bác ăn cái gì? Cháu đã ăn đồ Tây bảy ngày rồi, ngửi thấy mùi của bơ thôi đã sắp nôn rồi. Cháu chỉ ăn canh tôm hùm thôi”.
Cao Dược Tiến gọi món của mình, đợi sau khi cô phục vụ rời khỏi mới nói: “Béo, cháu đừng có quá đáng quá, bác bảo A Kỵ độc lập ra, chẳng nhẽ tự mình sẽ không biết xấu hổ bỏ tiền vốn vào khống chế công ty vận chuyển của A Kỵ? Cháu nghĩ ra được nhưng bác không làm được. Nhưng loại việc cho vay không lộ danh tính thì bác có thể làm được, A Kỵ sợ là cũng sẽ không chấp nhận. Hai đứa bọn nó vẫn còn tính cách trẻ con, không giống như cháu có tiền thì chính là bố. Bác nghĩ tới nghĩ lui vẫn là loại hình thức dự chi khoản này tốt, bác tách nghiệp vụ vận chuyển của công ty sau này ra giao cho A Kỵ làm, đây cũng là chuyện hiển nhiên. Nguyên nhân cũng không cần bác nói với cháu nữa đúng không?”
Tuy Hứa Bán Hạ bị Cao Dược chửi mấy câu nhưng nghe xong lời của ông ta thì yên tâm rồi. Lượng nghiệp vụ của công ty Cao Dược Tiến cực kỳ lớn nên chỉ dựa vào mấy cái xe của A Kỵ thì không bán nổi. Cho nên ông ta chắc chắn sẽ chi dự chi khoản để mua xe cho A Kỵ trước. Nhưng bản chất của Cao Dược Tiến là một người thương nhân, ông ta đương nhiên biết rõ bản lĩnh của A Kỵ, nghi ngờ nếu như đội vận chuyển đột nhiên mở rộng quy mô thì năng lực quản lý của A Kỵ có thể theo được hay không. Nhưng bản thân ông ta cũng không có sức quản mấy chuyện vụn vặt này, chỉ có mượn quan hệ anh em giữa Hứa Bán Hạ và A Kỵ, tìm Hứa Bán Hạ bàn bạc ổn thoả trước, để cô tiếp tục nhúng tay quản lý đội vận chuyển, nếu không thì ông ta không yên tâm. Ảnh hưởng đến đội vận chuyển là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến sản phẩm được vận chuyển của công ty ông ta mới là chuyện lớn. Xem ra cô thật sự là đổ oan cho Cao Dược Tiến rồi.
Hứa Bán Hạ suy nghĩ cẩn thận rồi mới nâng ly nước lọc trong tay lên nói: “Cháu hiểu rồi, bác dụng tâm vất vả vậy, cháu cũng không phải là không có lương tâm. Cháu sẽ mở một đầu mối cho A Kỵ. Vừa nãy hiểu lầm bác rồi, nhưng chuyện gì cũng có nguyên nhân cả, hoàn toàn là bởi vì trước đây nhân phẩm của bác có vấn đề, cháu nhìn thấy bác không thể không có phòng bị”.
Cao Dược Tiến không thể không liếc mắt nhìn Hứa Bán Hạ, đầu năm nay chỉ có cô mới dám nói năng bậy bạ trước mặt ông ta. Chẳng qua cũng khó trách, ông ta lấy danh nghĩa là giúp người anh em của cô độc lập ép Hứa Bán Hạ cắt công ty vận chuyển ra giống như cắt miếng thịt vậy, trong lòng của cô không ghét cay ghét đắng mới lại. Bây giờ lại quay đầu yêu cầu Hứa Bán Hạ nhúng tay quản lý, ông ta đây không phải là đang gây khó dễ sao? Chẳng qua Cao Dược Tiến vẫn luôn hiểu ra trời đất bao la vốn mới là lớn nhất, ông ta có vốn không sợ Hứa Bán Hạ không nghe lời, nhưng trong quá trình đó phải nghe những lời châm chọc của cô.
Bữa ăn này đến cuối cùng cũng chỉ đơn thuần là một bữa ăn công việc. Hai người đều là người chủ đánh nhanh thắng nhanh nên nếu đã bắt tay hợp tác thì lập tức gọi A Kỵ đến, sau đó là giám đốc phân quản hậu cần dưới trướng của Cao Dược Tiến tìm đến. Hứa Bán Hạ nói chuyện cùng với người giám đốc đó mới biết thì ra vận chuyển không phải là vào ra đơn giản như vậy. Cô lập tức nhớ đến em trai Tiểu Tô của Lão Tô, trí nhớ của thằng nhóc này rất tốt, năng lực tiếp nhận rất mạnh, lại có năng lực lập trình máy tính, hoặc là cậu ta có thể làm từ đầu đến cuối nhưng vẫn bảo đảm quản lý vận chuyện của A Kỵ rành mạch phân minh. Nhưng nếu như thế thì không đợi được đến nửa năm, cậu ta chắc chắn phải lập tức chuyển đến chỗ A Kỵ. Lão Tô sẽ nghĩ như thế nào đây?
Hứa Bán Hạ rất rõ, mình nắm bắt công ty của A Kỵ thì cùng lắm chỉ có thể nắm bắt tổng thể, mà A Kỵ nắm bắt công ty là thị trường và môi trường vận chuyển, nhất định phải có người ở trong nội bộ hiểu rõ được toàn bộ trình tự, mọi chuyện đều không có chuyện to chuyện nhỏ nghe theo lệnh của cô làm việc, nếu không sau khi tiếp nhận toàn bộ nghiệp vụ của công ty Cao Dược Tiến, công ty vận chuyển của A Kỵ rất có khả năng sẽ chỉ có một kết cục: Ăn no bể bụng chết.
Hứa Bán Hạ bàn bạc mọi chuyện xong thì lập tức đứng dậy, nói với Cao Dược Tiến và A Kỵ: “Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi đi bắt người cho A Kỵ. Cao mập, bác cứ đợi đấy, bữa cơm hôm nay tôi ăn không vui vẻ chút nào”.
Cao Dược Tiến cười ha ha nhìn Hứa Bán Hạ rời đi, biết được nguyên chủ yếu khiến hôm nay cô không cảm thấy vui vẻ không phải bởi vì ăn không ngon mà là bị ông ta bắt làm việc. Nhưng ông ta cực kỳ tin tưởng năng lực làm việc của Hứa Bán Hạ, vì vậy mới tìm cô thương lượng trước. Nếu không ông ta bỏ tiền vào thật sự có chút không yên tâm.
Hứa Bán Hạ suy nghĩ đến việc Lão Tô vẫn chưa gọi điện thoại cho cô, nghi ngờ con người thành thật này lại bị bắt vào phòng phẫu thuật, phẫu thuật cái gì đó rồi, còn chưa về nhà. Trực tiếp đi đến tổ ấm nhỏ của Lão Tô bắt Tiểu Tô đi, thu lại những lời nói lúc trưa cô nói. Điều này không có gì là không thể cả.
Không ngờ mới đến tiểu khu kia của Lão Tô, bỗng nhiên nhìn thấy có người đeo ba lô chạy ra khỏi cửa cổng của tiểu khu, người đuổi theo đằng sau không phải là Lão Tô sao? Hứa Bán Hạ lập tức ý thức được người chạy đằng trước là Tiểu Tô. Tiểu Tô quay đầu nhìn thấy Hứa Bán Hạ, cũng không quan tâm, lại chạy càng nhanh hơn. Hứa Bán Hạ lập mở cửa xe đi xuống hét nói: “Lên đây, tôi bàn bạc giao dịch với cậu. Không trở về thì không trở về, không có gì đáng lo cả”.
Tuy không phải là đêm khuya vắng người nhưng Tiểu Tô vẫn nghe rất rõ ràng, nghi ngờ quay người lại nói: “Thật sao? Cô hiểu rõ kế hoạch của tôi rồi?”
Hứa Bán Hạ lại rất bình tĩnh nói: “Không, tôi có kế hoạch lớn khác. Lên xe”. Cô cảm thấy đối xử với một đứa trẻ thì thái độ này là đủ rồi.
Tiểu Tô nghe thấy vậy thì vui vẻ, lập tức dừng bước chân, nhảy ngồi vào vị trí phụ lái Hứa Bán Hạ đã mở cửa xe từ trong ra cho cậu ta. Hứa Bán Hạ lập tức phanh xe lại, đợi Lão Tô đi lên.
Lão Tô tốt xấu gì cũng luyện tập hàng ngày, chạy đường dài như thế, hô hấp còn ổn định hơn Tiểu Tô, vừa lên xe đã hỏi: “Mập, các cô bàn bạc thế nào?”
Hứa Bán Hạ nhìn Lão Tô lo lắng bất an nói thầm trong lòng, người anh này làm đến nỗi có thể sánh ngang với làm bố rồi, trên đời này thực sự còn người tốt như thế: “Lão Tô, ý lúc trưa của tôi là nếu như em trai không trở về trường học thì cho dù có trói tôi cũng trói cậu ta về trường điểm danh. Còn để lại lời nhắn cho phòng làm việc của anh, muốn nhắc nhở anh trông nom Tiểu Tô, đừng bởi vì lời uy hiếp của tôi mà chạy mất. Bây giờ xem ra là anh vẫn chưa nhận được lời nhắn, anh không gọi điện thoại cho tôi. Tiểu Tô cậu đừng có rục rịch, tôi còn chưa nói xong mà”.
Lão Tô nói: “Bọn họ không nói với tôi là cô có gọi điện thoại đến. Chẳng trách thẳng nhóc này cả ngày hôm nay nói một lời không hợp ý là muốn chạy ra ngoài tự thuê phòng ở. Béo, cảm ơn cô. Em trai, em không sợ bố mẹ tức chết sao?”
Tiểu Tô lại lo lắng nói: “Sếp Hứa, cô có đề nghị mới gì?” Rồi lại quay đầu nói với Lão Tô: “Anh, em không muốn học nữa, tâm của em đã buông thả rồi, cho dù trói em về trường học, trừ khi anh dính chặt vào người em nếu không thì em vẫn sẽ trốn ra ngoài, em không muốn lãng phí thời gian nửa năm này, anh chắc cũng biết, ngoài bằng tốt nghiệp ra thì nửa năm cuối không nhận thêm được cái gì khác”.
Lão Tô tức đến nỗi sốt luôn rồi, một câu cũng không nói được, nắm chặt nắm đấm muốn đánh người. Hứa Bán Hạ thấy vậy mới khoát tay với Lão Tô, nghiêm túc nói với Tiểu Tô: “Tiểu Tô, chắc cậu cũng rõ, không có bằng tốt nghiệp đại học, sau này con đường tìm việc của cậu sẽ rất khó. Lúc đi xin việc thì người ta nhìn mặt ngoài trước, cậu không có bằng tốt nghiệp, trong tương lai không thể không làm việc từ tầng thấp lên, những hậu quả này cậu đã từng suy nghĩ qua chưa?”
Lão Tô nói trước: “Đúng vậy, em nhìn bệnh viện của anh đi, nếu như em không có bằng tốt nghiệp thì đi vào chỉ có thể làm công việc quét dọn vệ sinh. Trừ khi em muốn tự thi bằng tốt nghiệp gì đó”.
Tiểu Tô nói: “Anh, chỗ của anh không giống, chỗ đó của anh không thể lên cũng không thể xuống, tử khí nặng nề, cấp cho em em cũng không đi đến đơn vị đó của anh. Em không cần bằng tốt nghiệp, không tin thì anh nhìn xem, nếu như ngày nào đó em hối hận thì anh có thể đập em chết”.
Lão Tô tức giận nói: “Em không thể thương cảm bố mẹ sao? Chỉ còn nửa năm, em không thể nhẫn nhịn một chút sao?”
Lúc này Tiểu Tô lại bình tĩnh lại, nhìn anh trai của cậu ta nghiêm túc nói: “Anh, em muốn kiếm tiền sớm một chút. Em không phủ nhận hôm nay bố mẹ sẽ tức giận nhưng thời gian còn dài. Em không cho rằng học một mạch đến tiến sĩ, lấy được cái bằng tiến sĩ làm rạng rỡ tổ tông mới là hiếu kính với bố mẹ. Em chỉ đơn thuần muốn bọn họ được sống những ngày tháng tốt nhanh nhanh, một loại ngày tháng tốt cuộc sống vật chất, phong phú.”
Mỗi chữ trong lời nói của Tiểu Tô như những nhát dao đâm thẳng vào tim Lão Tô. Hứa Bán Hạ lắng nghe ở bên cạnh cũng suy nghĩ, Lão Tô quả thực không có tư cách nói Tiểu Tô, tình trạng gia đình của họ không tốt, nếu như cậu ta thực sự hiếu thuận thì nên sớm đi ra ngoài kiếm tiền giúp đỡ gia đình. Hoặc là nói Tiểu Tô không chịu đi học tiếp, một trong những nguyên nhân trong đó là gia đình của cậu ta đã phải bỏ hết tiền ra cho Lão Tô đi học thời gian dài. Rất có khả năng, Tiểu Tô đã nhìn thấy nhiều tình trạng khó khăn của gia đình nên mới vừa học vừa làm tự nuôi sống được bản thân mình, nhìn thấy cơ hội trước mắt thì quyết đoán từ bỏ bằng tốt nghiệp yêu cầu làm việc sớm. Rất có khả năng Tiểu Tô thích Hứa Bán Hạ cô là bởi vì trước đây cô độc lập bắt đầu sự nghiệp, bởi vì đó cũng chính là lý tưởng của Tiểu Tôi.
Thấy Lão Tô trợn tròn mắt không nói ra được lời nào, Tiểu Tô cũng không có ý muốn thỏa hiệp, Hứa Bán Hạ mở miệng giảng hoà: “Thế này đi, nếu Tiểu Tô đã quyết liệt yêu cầu đi làm thì chỗ của tôi đúng lúc đang cần người, Tiểu Tô đến đây đi. Còn về phần bằng tốt nghiệp, tôi cũng cảm thấy không có gì phải gấp gáp cả, người có bản lĩnh, cuối cùng vẫn là dựa vào bản lĩnh để kiếm sống. Nhưng nếu như một ngày nào đó Tiểu Tô muốn lấy bằng tốt nghiệp, tôi đảm bảo cậu có thể đi đến một trường đại học ở nước ngoài lấy một tấm bằng tốt nghiệp sáng giá. Lão Tô anh xem xem, cách này có phải là tốt hơn hay không?”
Lão Tô bị lời của em trai làm cho bị sặc thành một nút rồi, nhưng người thành thật không phải không tức giận, nghĩ đến ánh mắt thất vọng của bố mẹ trong nhà, anh ta tức giận nói với Hứa Bán Hạ: “Béo, cô đừng nói nghe đơn giản như vậy, cô thật sự không quan tâm đến bằng tốt nghiệp sao? Vậy thì vì sao cô không ra ngoài xây dựng sự nghiệp từ sớm, vẫn còn ở trong trường học để lấy một tấm bằng tốt nghiệp? Cô có biết là nó đã lãng phí là ba năm rưỡi không?”
“Bởi vì tôi sắp xếp ổn thoả, việc gây dựng sự nghiệp và bằng tốt nghiệp không xung đột với nhau. Lão Tô, em trai của anh không phải đơn thuần là bởi vì vấn đề bằng tốt nghiệp”. Hứa Bán Hạ biết Lão Tô sẽ tức giận, nhưng trong lòng lại không cho Lão Tô là đúng, Tiểu Tô lại không phải là làm ở chỗ cần bằng tốt nghiệp để làm việc như Lão Tô anh ta, cần gì phải xem trọng một tấm bằng tốt nghiệp như vậy?
Tiểu Tô lại giải thích nói: “Ngoài bằng tốt nghiệp ra, em không cảm thấy em đã lãng phí ba năm rưỡi, những gì em học được cùng với những kiến thức được mở rộng khi em học đại học đã đủ để em dùng không hết rồi. Em cảm thấy trở về lại học thêm nửa năm nữa mới lãng phí. Hơn nữa em có nguyên nhân của cá nhân em. Những điều này đều do em tự mình quyết định, không liên quan đến sếp Hứa. Anh không cần giận cá chém thớt”.
Mồm miệng Lão Tô không nhanh nhẹn ở trước hai người này không có lời gì có thể nói, một lúc lâu sau mới nhịn cơn tức giận xuống hỏi em trai: “Nửa năm, nửa năm thôi cũng không được sao? Em cứ phải muốn nhìn thấy mẹ khóc thì em mới vui sao?”
Hứa Bán Hạ không lên tiếng, nếu Tiểu Tô kiên quyết không đi học nữa thì cô sẽ thu nhận cậu ta, nhưng vẫn phải nói lời ngon ngọt dụ dỗ Tiểu Tô đi đến chỗ A Kỵ giúp đỡ, chuyện này cô không làm được. Dù sao với tấm bằng tốt nghiệp đại học quý giá đối với Tiểu Tô mà nói là có thể dùng được mãi. Lòng người dễ đổi, ai biết được sau này Tiểu Tô có sẽ hối hận hay không. Hứa Bán Hạ cô đã bởi vì sự bồng bột khi còn trẻ mà phải trả giá rồi.
Tiểu Tô mở miệng từ chối: “Không!” Không có nói lời thừa thãi.
Đôi mắt của Lão Tô nhìn về phía Hứa Bán Hạ, nhìn chằm chằm rất lâu, trong mắt tràn đầy thất vọng. Cuối cùng thở dài một hơi, mở cửa xe bước xuống rồi rời đi. Trên đường anh ta im lặng nhớ lại những lời nói kia, đột nhiên nghĩ đến một điều, lúc này Hứa Bán Hạ đến đây làm gì? Nếu như đến tìm anh ta thì hoàn toàn có thể gọi điện thoại trước. Nhưng lại suy nghĩ tiếp, cô gửi lại lời nhắn ở bệnh viện, không có người nói cho anh ta biết nên cô đến đây tìm anh ra, cũng rất có lý. Nhưng trong lời nói của cô vì sao lại có cụm từ “ý lúc buổi trưa”? Vậy thì không phải biểu thị ý của cô tối nay thay đổi rồi? Vì sao em trai nói cái gì cũng không nghe nhưng lại bị dăm ba câu của cô khuyên cho lên xe rồi?
Nghĩ đến Hứa Bán Hạ vẫn luôn có suy nghĩ khó lường, Lão Tô cảm thấy bên trong có ẩn tình. Lão Tô không quay vòng lại nhưng lại thấy chiếc xe ở đó đã không còn rồi, xe của Hứa Bán Hạ không biết đã đi đâu rồi. Chẳng lẽ em trai sớm đã có chỗ để đi rồi? Về nhà vừa nói với bố mẹ, bố mẹ lo lắng đương nhiên sẽ không lý trí lắm, đứa con út bình thường vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời giờ lại phản nghịch đến như thế, chắc chắn chuyện có nguyên nhân. Lão Tô vẫn luôn tín nhiệm Hứa Bán Hạ bây giờ trong lòng lại có chút lung lay. Sau khi Lão Tô xuống xe, hai tay Hứa Bán Hạ vịn vào vô lăng, mắt không nhìn Tiểu Tô, chỉ nhìn thẳng về phía trước nói: “Thực sự đã suy nghĩ cẩn thận rồi? Không phải là xúc động nhất thời?”
Tiểu Tô kiên quyết nói: “Cho dù sau này có hối hận cũng là chuyện của tôi, không liên quan đến cô. Cô nói đi, có kế hoạch gì mới.”
Lúc này Hứa Bán Hạ mới khởi động xe, chậm rãi lái xe ra khỏi đường xe đi chậm: “Nhìn ra được tình cảm gia đình của cậu rất sâu nặng, mọi người đều suy nghĩ cho nhau. Cho nên hôm nay tuy cậu tuỳ hứng làm liều nhưng máu mủ tình thâm, sau này về nhà vẫn là con trai ngoan của nhà họ Tô. Thứ duy nhất không tìm lại được là bằng tốt nghiệp”. Trong lòng cô cũng nói thêm một câu, sau này Lão Tô có thể sẽ không tha thứ cho Hứa Bán Hạ cô. Em trai Tiểu Tô cuối cùng đi theo Hứa Bán Hạ cô, hơn nữa còn được cô trọng dụng, chuyện rõ rành rành trước mắt, chỉ cần hơi suy đoán hợp lý một chút, ai cũng sẽ cho rằng em trai khác thường là do trúng bẫy của Hứa Bán Hạ xảo quyệt. Nhưng Hứa Bán Hạ sẽ không nói rõ chuyện này với Tiểu Tô, cô vốn dĩ cũng không phải là người tốt lành gì, cũng có ý đồ riêng, chịu một phần trách nhiệm cũng là đương nhiên. Hơn nữa, Lão Tô tức giận cô, đối với Lão Tô mà nói, không phải là một chuyện tốt sao? Ít nhất trong mắt của anh ta có thể nhìn thấy những bác sĩ nữ và y tá có ý với anh ta rồi.
Tiểu Tô im lặng một lúc lâu, trong lòng cậu ta có tình yêu với Hứa Bán Hạ và xúc động, nhưng quyết định không trở về trường học không phải là ý nghĩ nhất thời. Cậu ta tin tưởng vào mình không còn là một đứa trẻ nữa, cậu ta có lý trí và biết suy nghĩ, hiểu rõ mình đang làm gì. Cậu ta suy nghĩ rất lâu mới nói: “Tôi biết bố mẹ tôi sẽ đau lòng nhưng nửa năm sau tôi sẽ khiến cho bọn họ thay đổi cách nhìn. Cô Hứa, nếu như công việc cô đề ra với tôi không thể khiến tôi phát huy hết năng lực của mình thì tôi yêu cầu trở về nhánh tiêu thụ của cô không”.
“Ngông!” Hứa Bán Hạ cười đưa ra một kết luận. Cô chỉ ngông một lần khi ở cấp hai cấp ba thôi, sau này làm ăn nhỏ, chịu rất nhiều cực khổ, bản tính ngông cuồng tự nhiên biến mất: “Là như thế này, anh em A Kỵ của tôi nhận thầu bến tàu của tôi, gần đây công ty vận chuyển của cậu ra nhận được một lượng lớn tiền vốn bỏ vào, chuẩn bị mở rộng theo cấp số nhân. Nhưng tôi cảm thấy khả năng quản lý của cậu ta sẽ không theo kịp. Đối việc quản lý hơn trăm chiếc xe vận tải cần phải có cái đầu có thể tính toán chung, cùng với sự hỗ trợ từ hệ thống máy tính. Tôi nghĩ đến cậu. Cậu rất nhạy bén với những con số, khiến tôi tin tưởng cậu chắc chắn có thể đặt ra giải pháp vận hành tốt nhất cho công ty vận tải của A Kỵ, đưa đội xe vận chuyển trở thành công ty hậu cần hiện đại hoá. Vì vậy, cậu nhất định phải làm được hai việc, một là học tập kinh nghiệm quản lý của các công ty hậu cần tiên tiến khác, quy trình quản lý, tự cậu phải tìm tư liệu, tôi cũng sẽ giới thiệu người giảng giải cho cậu. Hai là nhanh chóng quen với một số quy tắc mánh khóe của ngành vận tải, để tránh khỏi quy trình đặt ra là lý lẽ suông. Những điều này đều phải hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn nhất, tiền lương rất cao. Cậu có tự tin hay không?”
Tiểu Tô suy nghĩ lời nói của Hứa Bán Hạ thật cẩn thận, hùng hồn nói: “Có tự tin. Ngay trong hôm nay cũng có thể bắt đầu làm được”.
Hứa Bán Hạ cũng không khách sáo nói: “Tôi chỉ cho rằng cậu là một nhân tài có thể đào tạo, nhưng cậu còn cách người nên được chọn nhất rất xa. Cho cậu thời gian một tháng, nếu như qua một tháng rồi mà cậu vẫn không có đầu mối thì tôi phải mời người quản lý cao cấp ở bên ngoài. Nếu như cậu làm được thì đây chính là cơ hội rất tốt cho cậu. Đừng tham vọng quá cao xa là tôi sẽ nâng đỡ cậu”.
Tiểu Tô nghĩ lại cũng không thèm nghĩ đã nói: “Tôi sẽ chứng minh cho cô xem”. Đôi mắt cũng tràn đầy quyết tâm nhìn Hứa Bán Hạ.
Đổi thành người con gái khác, hoặc là người khác, dưới ánh mắt nhiệt liệt như thế sớm đã có chút phản ứng rồi, nhưng Hứa Bán Hạ chỉ có lúc gặp Triệu Lỗi mới bị đánh cho tơi bời, còn những lúc khác, những người con trai khác đến cuối cùng đều cúi đầu nhận cô làm lão đại. Cô cho rằng để Tiểu Tô cúi đầu chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi, cho nên căn bản là không đáng để để ý tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.