Không Được Vãng Sinh

Chương 60: Càng đi càng xa




Sau kinh trập, cả đất trời hồi xuân. Sự nghiệp của Hứa Bán Hạ luôn gặt hái được thuận lợi vào mùa xuân, và cuộc sống cá nhân của cô cuối cùng cũng dạt dào ý xuân. Vì Triệu Lỗi đã đến Bắc Kinh, nên Hứa Bán Hạ lại nắm giữ trở lại bộ phận thương mại mà cô vốn định từ bỏ quyền điều hành, ngược lại rồi giao quyền hành trong căn xưởng mới đang xây lại giao phó cho Tiểu Đao Công. Cô muốn có nhiều thời gian hơn để bay đến miền Bắc, bay đến Bắc Kinh để gặp mặt Triệu Lỗi. Tuy Triệu Lỗi rất được việc nhưng dù sao cũng là người mới lên, có nhiều việc cần phải học hỏi, cho nên để không ảnh hưởng đến những công việc hàng ngày thì cần phải tăng ca để chủ trì các cuộc họp báo giao lưu rất nhiều, cho dù anh ta muốn cuối tuần đi đến chỗ của Hứa Bán Hạ, thì cũng lực bất tòng tâm. Nhưng chỉ cần Hứa Bán Hạ ở Bắc Kinh, anh ta sẽ luôn rút ngắn thời gian tăng ca lại. Hai người ở bên nhau có những chuyện nói mãi không hết, nhưng có lần hai người gộp chung mấy chuyện này vào một đề tài để nói, thì phát hiện rằng đề tài chiếm đa số trong đó lại là công việc công việc và công việc. Thế là hai người tự khoác lác rằng mình là “cặp đôi cách mạng”.
Bà Phùng bắt đầu từ sau khi sóng gió do Ngũ Kiến Thiết và Quách Khải Đông gây ra được bình lặng vào năm ngoái, nhìn thấy công xưởng của Cầu Tất Chính tạm thời chưa có ai thuê mướn, càng không có người tiếp tay, đương nhiên việc cải tạo các thiết bị máy móc vốn nói ngay từ ban đầu cũng không thể nào thực thi được nữa, cạnh tranh với một đối thủ mất tích không một bóng dáng như vậy, trong lòng cô ta nhẹ nhõm, vào cuối năm ngoái đã khôi phục lại được cuộc sống hưởng thụ ngày ngày ở trong phòng làm việc ngồi trên bàn đánh mạt chược đại sát tứ phương rồi. Mùa xuân đến, tuy tiết trời vẫn còn se lạnh, nhưng con người vẫn trở nên linh hoạt hơn rất nhiều, tìm đủ người để chơi bài còn dễ hơn mùa đông nữa.
Hôm nay đánh bài đến lúc bốn giờ chiều, đột nhiên nhớ ra Phùng Ngộ sẽ xuống máy bay vào lúc năm giờ rưỡi, nếu như cô ta rời khỏi bàn bài, thì vừa hay còn ba người thiếu một người, sẽ thấy có lỗi với những người bạn phải đội mưa xuân qua để đánh mạt chược với cô, còn tài xế thì phải nhất định vào đúng khoảng thời gian này đi đến trường để đón con trai của cô, giờ đây thói đời hỗn loạn như vậy, cô làm sao có thể yên tâm để cho con trai sau khi tan học tự mình đi qua nhiều con đường lớn như vậy để một mình về nhà cơ chứ? Cô kết thúc một ván đẩy bài xuống, rồi nói: “Tôi đi gọi cuộc điện thoại, bảo Béo đi đón chồng tôi. Các cậu chờ tôi nhé”.
Trong đó có một người bạn thường hay đi đến công ty để chơi mạt chược cùng với vợ chồng Phùng Thị cười hỏi: “Hứa Béo đó à? Cô ấy bây giờ trở thành sếp lớn rồi, còn có thời gian để ra đây sao?”.
Bà Phùng thoáng đắc ý rồi nói: “Cô Béo đặc biệt tốt ở điểm này, tuy rằng đã phất lên rồi, nhưng lại rất có lương tâm, lúc gặp mặt thì một lời gọi tiếng đại ca chị dâu, phép tắc trước đây chưa từng thiếu. Hồi Tết còn đặc biệt từ Hồng Kông đem đến một chiếc máy quay kỹ thuật số cho chúng tôi, to cỡ nắm tay đó, trong thành phố mình còn chưa từng thấy qua. Cô ấy nói là cho đứa cháu chơi. Chúng tôi cũng không phải là tham gì món quà của cổ, mà tấm lòng của cô ấy quả là khiến người khác yêu mến. Để cô ấy đi rước đại ca, làm sao mà có chuyện không đồng ý được”.
Nói rồi cô ta cũng lười rời bàn đi lấy điện thoại trên máy bay riêng, móc điện thoại ra gọi cho Hứa Bán Hạ.
Lúc này Hứa Bán Hạ đang ở phòng làm việc, đối diện cô là Cao Tân Di- một đứa nhóc không an phận cứ nằng nặc phải đem theo con mèo hoang nhỏ tới đây, làm chao đảo cả công ty vận tải. Thần sắc Cao Tân Di không vui vẻ như bình thường, gương mặt cũng chẳng phấn chấn chút nào. Kế bên là người bảo mẫu đang bế đứa trẻ nên đứng cũng không xong mà ngồi cũng không xong, Hứa Bán Hạ ra hiệu cho cô ấy tới phòng hội đồng đợi. Mới vừa trấn an được Cao Tân Di, thì không ngờ lại nhận được điện thoại của bà Phùng, Hứa Bán Hạ chỉ có thể nói với Cao Tân Di: “Cô đợi tôi một lát, cuộc gọi này tôi không thể không bắt máy”. Nói rồi mở điện thoại lên cười, nói: “Chị dâu, có truyền ý chỉ gì hay chăng? Có phải anh hai từ xưởng thép ở phía Bắc về rồi phải không? Cô cho tôi thời điểm chuyến bay đáp xuống đi”.
Bà Phùng nghe thấy cười lên rồi nói: “ Cái đồ yêu tinh này, tôi còn chưa mở miệng mà cô đã biết rồi. Đại ca của cô năm giờ rưỡi là tới, cô mà đi đón anh ấy là không gì bằng rồi. Còn tôi thì không có chuyện gì, cô cứ bận tiếp đi, cứ bận tiếp đi”.
Hứa Bán Hạ cười, nói: “Chị dâu có ý chỉ gì để tôi chuyển lời không? Ví dụ như là để đại ca lập tức về nhà kho món thịt heo sở trường của anh ấy nè? Haha”.
Bà Phùng cười nói: “Béo à, cô lại làm tôi cười rồi, lúc về nhà tôi sẽ cho thằng nhỏ quấy rầy cô làm toán, để xem cô có vui nổi nữa không”.
Hứa Bán Hạ cười ha ha, nói: “Chuyện gì không nói chị dâu lại nói chuyện này chớ. Vậy chị cứ ở nhà đợi đại ca đi nha”.
Bỏ điện thoại xuống, trong lòng Hứa Bán Hạ nghĩ, Phùng Ngộ cái người này ra ngoài có ba ngày lại cứ hay nói thành bốn ngày năm ngày, bình thường khi nào về sẽ báo cáo trước với chỗ của Tiểu Lý, ai mà liệu trước được năm giờ rưỡi mà anh ấy nói nghĩa là khi nào chứ. Nhưng mà chắc chắn bây giờ điện thoại của Phùng Ngộ đang tắt, cho nên cô ấy cũng không do dự gì, trực tiếp gửi một tin nhắn qua cho điện thoại bên Tiểu Lý. Cao Tân Di đợi rất lâu rồi vẫn chưa thấy Hứa Bán Hạ để ý tới mình, cằn nhằn một tiếng: “Này Béo, không phải cô nói là chỉ nhận một cuộc điện thoại thôi sao? Sao lại càng ngày càng nhiều việc thế?”.
Hứa Bán Hạ đang gửi tin nhắn, không nói chuyện, chỉ là ngước mắt lên nhìn Cao Tân Di một cái, rồi lo tiếp tục gửi tin nhắn. Cao Tân Di thấy Hứa Bán Hạ bình thường lúc ở chung với nhau đều cười cười nói nói, vừa ngước mắt qua nhìn lại thì lại lạnh nhạt như băng, mặt không có chút cảm xúc nào cả. Trong lòng thoáng cảm thấy lạnh, nhưng lại không tức giận, nghĩ đến tình trạng mà bản thân mình nhìn thấy ở phòng làm việc thô sơ của công ty vận tải lắp đặt container, nhất thời nảy ra rất nhiều liên tưởng không tốt. Nhưng cũng không dám mang một ánh nhìn giống như Tiểu Đao Công rồi lại làm phiền Hứa Bán Hạ làm việc, chỉ có thể nhịn, đợi Hứa Bán Hạ gửi tin nhắn xong rồi, cô mới nói: “Này Béo, cô quản Tiểu Tô lại một chút đi, cái tên này cứ nghĩ công ty vận tải là của nhà cậu ấy, ngay cả A Kỵ mà cậu ấy cũng không thèm để mắt đến, cái gì cũng phải làm theo đúng như cậu ấy nói. Cậu ta mới đến chưa bao lâu, thì biết cái thá gì chứ”.
Hứa Bán Hạ nghe xong, có hơi cạn lời, bảo: “Có phải Tiểu Tô không cho cô bế đứa nhỏ chạy lung tung khắp nơi phải không? Cả nhà doanh nghiệp đều thành thục như vậy mà, không thể một kiểu quy tắc với cấp dưới, một kiểu quy tắc với cấp trên được, chỉ cần là quy tắc, thì mọi người đều phải tuân thủ. Ai bảo cha cô cứ nhất định phải bỏ tiền vào đây phát triển công ty lớn gì đó cho A Kỵ chứ?”. Thực ra ban đầu là Tiểu Tô gọi điện thoại cho Hứa Bán Hạ, để cô ấy ra ngoài ngăn cản Cao Tân Di đi tám chuyện khắp nơi, nhưng Hứa Bán Hạ cũng lười quan tâm chuyện này, để Tiểu Tô tự mình làm chủ.
Cao Tân Di bị Hứa Bán Hạ nói trúng tim đen, nhưng trên mặt không đổi sắc trong lòng không hoảng, hùng hồn mạnh dạn trả lời: “Cái doanh nghiệp có lớn lắm đâu, này cũng giống như kẻ hèn giả làm người giàu thôi. Trước đây tôi ở doanh nghiệp của cha cũng đâu phải chưa từng va chạm qua chứ, không phải tôi cũng bế theo đứa trẻ tới chỗ này của cô rồi sao? Thế nào, cô muốn đuổi tôi à?”.
Hứa Bán Hạ cười hihi rồi nói: “Cô tưởng cha cô không đau đầu chuyện cô ở chỗ ông ấy đại náo thiên cung hả? Hôm nay cô tới chỗ tôi là tìm tôi để nói chuyện chính, không thành vấn đề. Nhưng nếu như hôm nay cô bế theo đứa trẻ rồi tìm nhà này nhà kia để tám chuyện, thì xem tôi có xách tôi cô ra ngoài không. Tôi mà không xách cô ra, thì chúng tôi sẽ đi tìm người phụ nữ thép- Tào Anh đến để giúp tôi lật mặt”.
Cao Tân Di nghe rồi lập tức nói: “Nói vậy nghĩa là chuyện Tiểu Tô xử lý tôi là do cô giật dây sao? Vậy chuyện cậu ta leo lên đầu A Kỵ ngồi có phải cũng là do cô xúi giục đúng không? Sao cô lại để một tên người mới ức hiếp lão huynh đệ đã nhiều năm của cô thế?”.
Hứa Bán Hạ nghe rồi cũng cạn lời, nói: “Tôi có ức hiếp ai cũng không ức hiếp lên trên đầu của A Kỵ. Nguyên nhân vì sao thì tôi cũng đã nói với A Kỵ rồi, về nhà cô cứ thử hỏi A Kỵ đi. Nếu như Tiểu Tô thật sự ức hiếp A Kỵ, A Kỵ còn có thể không tung ra một cú sao? Tôi chính là người đầu tiên không cho phép. Cô đừng có nói bừa. Thời gian không còn sớm nữa, chi bằng chúng ta cùng nhau dùng cơm tối đi, gọi luôn cha của cô, xem thử phải làm như thế nào. Cô dùng điện thoại này liên lạc đi”.
Cao Tân Di lấy điện thoại gọi cho cha ăn cơm bàn chuyện, vừa hay Phùng Ngộ cũng gọi điện qua đây để tìm Hứa Bán Hạ. Phùng Ngộ ở đầu dây điện thoại bên kia cười rất vui vẻ, nói: “ Béo à, vẫn là cô hiểu tôi. Cô giúp tôi một việc đi, trước chín giờ cô tắt điện thoại đi được không? Tôi với Tiểu Lý đi ăn cơm rồi mới về nhà”.
Hứa Bán Hạ nói: “Không được, tôi có hai cuộc gọi báo giá không thể không tiếp, đại ca à, hay là cứ chọn cách giải quyết như cũ đi, anh nói địa điểm, đỡ mắc công lời nói chúng ta không khớp”.
Phùng Ngộ cũng biết điện thoại chính là đôi tai của những người làm ăn, không thể thường xuyên tắt máy được, nên chỉ có thể tìm cách khác tương đối hơn: “Béo, cô cứ nói là chúng tôi ở khu nghỉ dưỡng Tây Giao ăn đặc sản vùng núi. Chỗ đó xa, mà bà xã tôi thì sợ chạy xe đêm, nên sẽ không tới đó đâu”.
Hứa Bán Hạ cười rồi đồng ý, bỏ điện thoại xuống thì nhìn thấy Cao Tân Di đang dùng ánh mắt hồ nghi để nhìn cô. Hứa Bán Hạ cười nói: “Sao không gọi đi?”.
Cao Tân Di kỳ quặc nói: “Không phải Phùng Ngộ trên máy bay đến năm giờ rưỡi để đợi cô tới đón người về sao? Sao cô có thể gọi được điện thoại cho anh ta chứ? A, có phải anh em các cô giấu chuyện đó với bà Phùng chứ gì? Có phải Phùng Ngộ không hề đi công tác, mà trốn ở chỗ nào đó bí mật không?”.
Hứa Bán Hạ nghe rồi chỉ có thể qua loa nói: “Đại ca này không phải đại ca kia, khắp mọi nơi trên chỗ làm ăn đều là đại ca. Gặp mặt mà gọi tiếng đại ca, thì nói chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều”.
Cao Tân Di không tin, liên hệ tới đoạn tin nhắn lúc nãy, thời gian cuộc gọi—tin nhắn—cuộc gọi xen kẽ rất gần nhau, cô tin bản thân mình đoán không sai. Nhất thời cũng không muốn gọi điện để ăn cơm nữa, đuổi theo Hứa Bán Hạ nói: “Tôi nghe nói nếu như người trên thương trường làm ăn biết được một người đàn ông có kẻ thứ ba, đều sẽ tự giác dấu đi, kết quả đều là vợ cả trong nhà là người cuối cùng biết được chuyện này. Béo à, nếu mà A Kỵ có cái gì mờ ám, thì cô chính là người đầu tiên bao che cho cậu ta có đúng không? Cũng giống như cha tôi ở bên ngoài ăn chơi đàn đúm đó, cho đến tận cuối cùng thì mẹ tôi mới biết được?”.
Hứa Bán Hạ không khỏi tự nghĩ tới năm đó, khi A Kỵ vừa với bước ra lúc đó cô còn thay A Kỵ tìm một người phụ nữ để ở trong căn nhà, này có gì không tốt chứ, nhưng bây giờ A Kỵ đã kết hôn, loại chuyện này tất nhiên cô sẽ không làm nữa. Nhưng mẹ của Mèo Hoang là vì chuyện Cao Dược Tiến ăn chơi đàn đúm rồi tức chết mà, nếu mà cô thừa nhận rồi, Mèo Hoang còn có thể không sốt ruột sao? Nhưng cô nghĩ nếu nói nhiều quá, Cao Tân Di ngược lại sẽ nghi ngờ hơn, cho nên chỉ là một mặt ung dung mà nói: “ Nói năng vớ vẩn, cô nghĩ đi đâu vậy”.
Nhưng mà lúc này Cao Tân Di nghe cái gì đi nữa thì trong lòng cũng sẽ mổ xẻ một chủ, nhìn thấy Hứa Bán Hạ chỉ nói được mấy chữ, mà không phải là dứt khoát phủ nhận, cô vô cùng nghi ngờ, chỉ bất động nhìn chằm chằm Hứa Bán Hạ. Hứa Bán Hạ cũng lười quan tâm cô ấy, trong lòng cô nghĩ, rõ ràng đang ngoan ngoãn làm Mèo Hoang, sao giờ lại lên làm mèo mẹ rồi, cả người cứ cằn nhằn càu nhàu là sao thế này? Ví dụ như cô đây, cho dù cách xa Triệu Lỗi cả ngàn dặm, cô cũng không nói năng gì nhiều. Loại chuyện này mà quan tâm giống cách bà xã của Phùng Ngộ làm, sao mà có thể quản nổi chứ? Tất cả đều phải nhờ sự tự giác của anh ta thôi. Cho dù trong lòng có liên tưởng đến chuyện gì không tốt đẹp, chỉ cần không có chứng cứ, thì cứ mắt nhắm mắt mở thôi. Còn có thể làm sao nữa đây? Nhưng khi nghĩ tới, Hứa Bán Hạ vẫn thầm than trong lòng. Công xưởng vẫn đang xây mới, cô vẫn chưa thể rời khỏi chỗ này. Đợi sau này vận hành dự án thuận lợi, khắp mọi mặt đều thuận buồm xuôi gió, thì cô sẽ có thời gian thường xuyên chạy tới miền Bắc rồi.
Trong lòng có phiền muộn, thấy Cao Tân Di vẫn ngồi ngây ngốc như vậy, cô chỉ có thể tự mình gọi điện thoại. Hẹn A Kỵ, cậu ta đã đồng ý. Nghĩ lại cho dù A Kỵ có bận chuyện gì, chỉ cần không phải vô cùng cấp bách, cô vừa nói một tiếng cậu ta cũng sẽ hoãn lại. Lại gọi tiếp cho Cao Dược Tiến, người đầu tiên bắt máy là thư ký. Hứa Bán Hạ chỉ nói một câu: “Nói với Cao tổng, Hứa Bán Hạ hẹn ông ấy ăn cơm, là chuyện rất gấp. Nếu như ông ấy không có thời gian, thì sau buổi cơm đi uống cà phê”.
Thư ký đó biết rất rõ bây giờ giữa Hứa Bán Hạ và Cao Dược Tiến là mối quan hệ bạn tốt, nghĩ vậy thì nhanh chóng thông báo cho Cao Dược Tiến. Một lúc sau Cao Dược Tiến tới bắt máy, hỏi: “ Chuyện gì mà gấp vậy? Mai mốt có được không cháu?”.
Hứa Bán Hạ nói ngắn gọn: “Chuyện của công ty vận tải. Cháu cần bàn bạc với bác”.
Cao Tân Di đột ngột sáp qua đây, hét lớn trong microphone: “Con không cần tiền của bố nữa, công ty của bọn con không cần làm ăn lớn”.
Tai của Hứa Bán Hạ suýt chút nữa thì bị Cao Tân Di hét tới điếc luôn nên vội đưa điện thoại cho cô ấy, khoanh tay ngồi sang một bên. Bên chỗ Cao Dược Tiến cũng bị luồng âm thanh đó làm giật thót cả người, nói: “Để làm gì? Không phải như thế cũng tốt hả? Con vừa mới bắt đầu thôi sao lại kết thúc rồi?”. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng trách tại sao Hứa Bán Hạ lại yêu cầu tối nay ăn cơm, xem ra là Cao Tân Di đã quậy tới chỗ nó rồi, nó dọn ra khỏi chỗ kẻ đầu xỏ như ông ta làm tấm khiên.
Cao Tân Di hơi thở gấp, nói: “Công ty lớn rồi, ngược lại con quản lý không nổi, còn phải để người khác khoa chân múa tay, làm tới nổi khiến con mất hết mặt mũi. Với lại tiền nhiều thì có gì tốt? Đàn ông mà nhiều tiền thì sẽ sinh hư. Bây giờ công ty có người ngoài quản lý, A Kỵ mà nhàn rỗi thì còn có thể là chuyện gì tốt chứ? Con không cần tiền của bố, chính là không cần tiền của bố, bố khấu tiền về đi”.
Hứa Bán Hạ ở kế bên nghe được mà ngây cả người, không ngờ Cao Tân Di ngoài việc bị Tiểu Tô quản lý tới phát điên, cô ấy vẫn còn suy nghĩ thứ khác. Ngước mắt, cô lại nhìn thấy A Kỵ đang đứng trước cửa, gương mặt khó xử. Hứa Bán Hạ với cậu tâm ý tương thông, biết được A Kỵ không phải là người chồng quá lý tưởng, trước hôn nhân không nói, sau hôn nhân khó tránh khỏi việc đi với gái bao ôm ôm ấp ấp. Cậu ta với mấy người bạn kia tiếp xúc với nhau, có thể cao ngạo tới đâu chứ? A Kỵ đi vào, ngồi lên trên sofa. Hứa Bán Hạ hỏi cậu ta: “Tiểu Tô quản lý nghiêm ngặt như vậy sao? Mèo Hoang nói cậu không vui lắm. A Kỵ, cậu có tâm sự gì, cứ nói thẳng với tôi, chúng ta là anh em, cậu còn có gì muốn giấu tôi nữa chứ?”.
A Kỵ nhìn nhìn Cao Tân Di đang điên cuồng hét lớn với điện thoại rằng “không cần tiền thì chính là không cần tiền”, do dự một chút, mới nói: “Béo à, tôi biết cô và bố của Mèo Hoang đều là vì muốn tốt cho tôi. Nhưng mà cô thử nghĩ xem, kiếm tiền để làm gì chứ? Tôi không muốn cái kiểu làm thái thượng hoàng đế giống như Cầu Tất Chính đâu, bây giờ tôi chẳng cách làm nào việc ở công ty vận tải, làm ra cái gì thì cũng bị mâu thuẫn với ba cái quy trình quái quỷ hết, trong lòng đang rất phiền muộn đây. Người không được vui vẻ, thì kiếm tiền có ý nghĩa gì chứ?”.
Hứa Bán Hạ ngẫm nghĩ, nói: “Quy trình là bước cuối cùng mà chúng ta cùng nhau quyết định, chúng ta đã từ bỏ rất nhiều bộ phận không thiết thực rồi, còn không ổn nữa sao? Có thể thay đổi mà. Mấy cái thứ này còn không thể từ từ gọt giũa à?”.
A Kỵ lại do dự, bộ mặt khó xử, rất lâu mới nói: “Béo à, công ty vận tải chúng tôi đều là mấy lão thô kệch, trên dưới đều là anh em tốt với nhau. Nếu giữa lúc cấp bách mọi người có thể không cần đi ngủ mà hoàn thành hết nhiệm vụ, đều là dựa và tình cảm anh em. Cô xem bây giờ Tiểu Tô quản tới nỗi khiến mọi người phải bó tay bó chân, muốn làm gì cũng không được, tâm huyết của cả công ty đều mất sạch rồi. Nhìn bọn họ khắp người đầy oán khí như thế, tôi cũng chẳng vui vẻ nỗi. So với việc chẳng được vui vẻ, vậy chi bằng đừng mở rộng công ty nữa, nếu không làm người còn gì chờ mong nữa?”.
Hứa Bán Hạ nhìn A Kỵ không nói. Lúc đầu cô cũng nghĩ tới vấn đề này, một đám người giang hồ, làm sao mới có thể trói buộc có tính hiệu quả lại với nhau chứ, có bị phản hồi không tốt không. Vốn dĩ cô nghĩ A Kỵ có thể khởi xướng được tác dụng trên làm dưới theo, thật không ngờ đến A Kỵ lại tự mình giương cao ngọn cờ tạo phản. Nếu như A Kỵ cũng phản đối, vậy thì, sau này việc thay da đổi thịt còn khó tiến hành hơi nhiều rồi. Cô có thể lâm trận thay Tiểu Tô chỉ huy ra hiệu, bỏ qua cho bọn tài xế đó cũng chẳng thể không nghe. Nhưng mà như vậy sẽ đi ngược với mong ước của anh em bọn họ, cưỡng ép đến nỗi khiến tâm trạng của anh em không vui, cứ lâu dài như vậy, khó nói, anh em bọn họ sẽ không đoàn kết. Cô im lặng rất lâu, mới nói: “ A Kỵ, cậu thật sự nghĩ vậy chứ? Không phải lời nói nhất thời vì tức giận chứ? Đã nghĩ thông suốt rồi?”.
A Kỵ gật đầu, bắt lấy điện thoại trong tay của Cao Tân Di, hỏi Cao Dược Tiến: “Có thời gian chưa?”.
Cao Dược Tiến nói: “Bác đi ăn cơm riêng với cháu, không cần hai người họ đi theo làm gì, bọn họ thì hiểu gì chứ”.
Hứa Bán Hạ nói: “Được thôi, định vị sẵn địa chỉ vào điện thoại cháu”. Bỏ điện thoại xuống, tay bấu lấy bàn rồi ngẫm nghĩ một lát, mới nói với hai người: “A Kỵ, tôi hiểu suy nghĩ của cậu, tôi sẽ cố gắng tranh luận với bố của Mèo Hoang nhất có thể. Các cậu tự về ăn cơm đi, bố của Mèo Hoang muốn nói chuyện riêng với tôi”.
Cao Tân Di nói: “Bố tôi là có ý gì chứ, chuyện của chúng tôi, ông ấy dựa vào cái gì mà cứ luôn tự nói tự rằng thay chúng tôi quyết định vậy? Béo à, nhất định cô phải nói với ông ấy, chúng tôi cực kì khó chịu, nếu mà ông ấy cứ nằng nặc phải đưa tiền cho chúng tôi, chúng tôi sẽ dứt khoát đưa ra khỏi đội ngũ, thành lập một công ty khác. Ông ấy thích làm gì thì làm”.
Hứa Bán Hạ thật sự không biết phải nói thế nào mới đúng, cô rũ đôi lông mày xuống nhìn hai con người kia, trong lòng thầm nói rằng không ngờ hai người chính là người tài không cần tiền. Lúc này chỉ gật đầu rồi bảo: “Có cách rồi. Các cậu về đi, tôi sẽ chuyển lời qua đó, bố của các cậu chắc chắn không phải kiểu người không hiểu chuyện”.
Nhưng lúc Hứa Bán Hạ thật sự ngồi đối diện với Cao Dược Tiến, hai người làm thế nào cũng không thể hiểu nổi, cơ hội tốt như vậy, Mèo Hoang với A Kỵ sao có thể dễ dàng bỏ qua được. Nhất là Cao Dược Tiến còn chán nản hơn, nhìn Hứa Bán Hạ nói: “Béo à, cháu có hiểu rõ được danh tiếng công ty của A Kỵ không? Bây giờ nói ra ngoài, ai cũng biết nó là con rể của bác, bác không muốn người ta hễ cứ nghĩ tới nó là nghĩ tới xã hội đen, nghĩ tới việc bác là lão đại chống lưng, đáng tiếc trước đây bác đều là người làm ăn đường đường chính chính. Vốn dĩ ý của bác là muốn bỏ tiền để công ty nó trở nên nề nếp lại, tẩy trắng rồi thì có thể lấy được thể diện, hai người bọn nó sao lại không hiểu được ý bác chứ!”.
Hứa Bán Hạ không hiểu ý của Cao Dược Tiến, trước đây đội xe còn nhỏ, tìm mọi cách để kiếm sống, không thể không có chút thủ đoạn. nhưng bây giờ làm lớn rồi, A Kỵ với mấy thủ hạ nhiều người như vậy vẫn xưng huynh gọi đệ, giống y chang với tác phong như trước đây vậy, cô nhìn thấy vậy cũng có cách nghĩ giống Cao Dược Tiến. Lúc đầu Cao Dược Tiến chịu ra tiền, cô nhìn trúng đây chính là cơ hội, mới tích cực như vậy, coi thường cảm giác của A Kỵ, bây giờ xem lại, A Kỵ từ chối việc cải tạo: “Cao Béo, tôi cũng bất lực rồi. Thực ra không chỉ A Kỵ, Mèo Hoang cũng thích tiếp tục như vậy. Hai người này đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa”.
Cao Dược Tiến ưu tư mà nói: “Béo à, trước đây không phải con cũng từng tiếp xúc với giang hồ nhỉ? Sao con có thể thoát khỏi đó dễ dàng vậy? Con với A Kỵ không phải vẫn là anh em sao? Con dẫn dắt nó đi”.
Hứa Bán Hạ suy nghĩ mất một lúc, nói: “Chắc là có một chút không giống. Con tiếp xúc với giang hồ là vì để duy trì việc kiếm tiền. Còn A Kỵ là vì vui vẻ. Con sẽ dẫn dắt cậu ta từ từ thay đổi, nhưng rõ ràng con không thể giải quyết trong chốc lát được. Lần này xem như là bác tốn tiền còn con thì tốn sức rồi”.
Cao Dược Tiến nghe rồi thì cảm thấy bất lực, ông nghe ra được Hứa Bán Hạ cũng đã hết cách rồi, bản thân ông càng không biết phải làm gì. Hai người bọn nó trước đây chưa từng nghe lời ông, vốn dĩ ông vẫn còn hy vọng ở bọn nó mà, nhất là A Kỵ có thể nghe lời Hứa Bán Hạ, bây giờ xem ra là không được rồi. Cao Dược Tiến do dự hồi lâu, mới có chút không tự tin mà hỏi: “Cháu cứ tưởng hai người họ nó thể từ từ bị cháu thay đổi sao?”.
Hứa Bán Hạ nghe rồi cười khổ, Cao Dược Tiến giỏi ở chỗ nhìn người, ông còn có thể nhìn ra được tính cách của con gái con rể như thế nào cơ mà, sao có thể thay đổi được. Đều đã là người trưởng thành có con rồi, trừ khi là gặp phải sóng to gió lớn ra, nếu không thì tính cách sao có thể nói thay đổi là thay đổi được. “Vậy bác có thể làm gì?”.
Cao Dược Tiến lắc đầu, nói: “Một đứa Cao Tân Di bác đã bó tay rồi, bây giờ lại thêm một tên A Kỵ nữa chống lưng cho nó nữa chứ. Thôi kệ, cứ mặc cho bọn nó chơi đi, bác không nhúng tay vào nữa. Béo à, ngày mai cháu giúp bác rút vốn đi, tiền đã mua xe rồi thì cứ xem như là đồ chơi bác tặng cho tụi nó”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Mẹ nó chứ, sau này đầu thai cháu phải nhìn kĩ gia thế mới được. Cao Béo à, tiền của bác cứ để cháu xài chơi một tháng đi, xem như là bù đắp một đống công lao cháu phí tâm phí sức.” Lúc đang nói chuyện thì điện thoại reo lên, Hứa Bán Hạ nhìn lướt qua màn hình, chính là bà Phùng, lại tra hỏi rồi. Tạm thời không nghe, cô cười tít mắt nhìn Cao Dược Tiến trước”.
Cao Dược Tiến tức giận nói: “Cứ nói tới tiền là mắt cháu sáng lên. Bắt máy đi”.
Hứa Bán Hạ mới đi bắt máy, vẫn cười hi hi giống như trước nói: “Chị dâu, cô lại tra hỏi nữa sao? Ở khu nghỉ dưỡng Tây Giao ăn cơm rồi. Cô cũng đến cùng sao?”.
Không ngờ bà Phùng lại bất ngờ nói: “Sao lại trùng hợp vậy? Hôm nay bài của A Tam bọn tôi rất hên đấy nhé, đồ sát đến nỗi bọn tôi ai ai cũng ủ rũ cả mặt mày, cậu ta ra phần này để mời chúng tôi tới khu nghỉ dưỡng Tây Giao ăn hải sản bắt ở sông. Phòng của các cô ở gian nào? Tôi sẽ tới đó để mời một ly rượu”.
Hứa Bán Hạ nghe rồi thì giật thót, sao lại trùng hợp như vậy chứ. Lúc không lường được nên quả quyết tắt máy, dứt khoát cúp điện thoại. Lập tức nói với Cao Dược Tiến: “Giúp cháu một chuyện, cho cháu mượn điện thoại bác một chút. Một người anh em của cháu để cháu lừa vợ của anh ta đi ăn cơm ở Tây Giao, cháu không ngờ vợ anh ta vậy mà cũng ở Tây Giao luôn. Cho cháu dùng điện thoại của bác gửi tin nhắn cho anh ta, để anh ta nhanh chóng giải quyết”.
Cao Dược Tiến cười hiểu ý, lục ra điện thoại đưa cho Hứa Bán Hạ, loại chuyện này, mười thì có đến tám, chín người đàn ông từng làm, cũng dễ hiểu mà.
Hứa Bán Hạ dùng điện thoại của Cao Dược Tiếc trực tiếp gọi cho Tiểu Lý, Tiểu Lý có vẻ như nhìn thấy số lạ này không quen, phải đợi đến rất lâu mới bắt máy. Hứa Bán Hạ gọi qua được thì gấp gáp nói: “ Tiểu Lý, tôi là Béo đây, để đại ca nghe máy đi, phiền phức rồi”.
Phùng Ngộ nhận được điện thoại rồi hỏi: “Có chuyện gì?”.
Hứa Bán Hạ nói ngắn gọn: “Đám bạn chơi bài của chị dâu kéo theo bọn họ đi ăn, vừa hay địa điểm là ở khu nghỉ dưỡng Tây Giao. Cô ấy nói muốn đến gian phòng chỗ chúng ta để mời rượu, tôi giả vờ nói là điện thoại hết pin nên mới tắt máy”.
“Làm sao đây?”. Phùng Ngộ ngây ngốc luôn, rất lâu mới trả nói, “Béo à, em đi gọi điện cho cô ấy, chị đừng nói gì nữa”.
Nhưng Hứa Bán Hạ vẫn dùng điện thoại của Cao Dược Tiến gửi đoạn tin nhắn cho bà Phùng, giải thích một chút rằng điện thoại của mình hết pin rồi, nên mượn điện thoại của người khác, tin rằng Phùng Ngộ sẽ lập tức đi gọi điện thoại, cô không cần phải nói nhiều, nói rồi cũng vậy thôi, họa cũng đã giáng xuống rồi. Trả điện thoại cho Cao Dược Tiến, Hứa Bán Hạ có hơi ủ rũ, biết là Phùng Ngộ đi ở mé sông nhiều lắm cũng sẽ bị ướt chân thôi, nhưng mà cứ như vậy, sau khi bà Phùng và Phùng Ngộ cãi nhau một trận, tất nhiên bọn vẫn là vợ chồng, nhưng mà sau này bà Phùng nhất định sẽ không còn hẹn gặp Hứa Bán Hạ. Khẳng định rằng sau này cô cũng đừng mong bước vào công ty của Phùng Ngộ hay là cửa nhà nữa, bởi hai chỗ đó đều là địa bàn của bà Phùng, nhưng mà cô còn có thể làm gì chứ? Bạn bè không còn tụ tập sẽ không thân nữa, cô với Phùng Ngộ, có khả năng sẽ lạnh nhạt đi thôi.
Cao Dược Tiến một bên nhìn dáng vẻ gương mặt Hứa Bán Hạ cứ nghĩ luẩn quẩn trong lòng, nhịn không được hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
Hứa Bán Hạ ngẫm nghĩ, nói: “Cả vợ chồng người bạn này đều là ân nhân của cháu, nếu mà vì chuyện tối nay, thì xem ra sẽ càng ngày càng xa cách. Sau này trên công việc vẫn còn qua lại, nhưng sẽ không còn như anh chị em tốt với nhau như trước đây nữa”.
Cao Dược Tiến không đáng mà liếc đôi mắt nhìn Hứa Bán Hạ, lại vùi đầu giải quyết món đầu cá bơn vỉ mà ông đặc biệt gọi cho mình. Không dễ dàng gì mới nói nói ra một tiếng: “Nếu không thì bác làm gì phải tốn nhiều công sức như vậy để kiếm cháu chơi chứ?”.
Hứa Bán Hạ nhìn Cao Dược Tiến, trong lòng có hơi đồng cảm. Cô vừa mới đi bước đầu thôi, mà Cao Dược Tiến lại đi rất xa cô rồi, con đường mà Cao Dược Tiến đi, có lẽ chính là con đường tương lai của cô.
Ví dụ như Hồ Công, rõ ràng cô biết Hồ Công là người tốt, nhưng vì lợi ích của nhà máy, nên cô không thể thỏa hiệp, chỉ có thể vờ tỏ ra ân cần với Hồ Công, để Hồ Công từ từ thất vọng mà hiểu ra.
Ví dụ như Lão Tô, ở mặt bên ngoài khi tiếp xúc với bạn bè, cô cần phải có thời gian có kiên nhẫn lồng vào bộ mặt nạ phù hợp với một người tốt tiêu chuẩn ở trên thế tục, kiên trì giấu chiếc đuôi của bản thân dưới áo choàng, nhưng mà, thời gian lâu rồi, cô cũng mệt rồi, Lão Tô cũng chính chắn rồi, điểm gia hội vốn có đã mất đi sự tồn tại cơ bản, cô cũng nên gỡ xuống chiếc mặt nạ để hạ màn thôi.
Ví dụ như Phùng Ngộ, không có lửa, sao có khói, cho dù sau này có ra kết quả gì đi nữa, cô cũng sẽ không một lời oán trách. Cô đã cố hết sức rồi, cô cũng không thể làm tốt hơn nữa. Nếu đổi lại là trước đây, có lẽ cô sẽ cười hí hửng mà đi chọc bà Phùng cười một trận, cười rồi thì sau này vẫn là bạn tốt, nhưng cô của hôm nay sẽ không làm vậy nữa, thứ nhất là không có thời gian, thứ hai, cô đã không còn cách nào đến bước đường làm ra dáng vẻ cô của trước đây mà bà Phùng từng quen biết nữa. Vật đổi sao dời, mọi người ai ai cũng đều đang thay đổi, cô cũng không thể nào không thay đổi được, địa vị bản thân là một bộ phận, tâm lý cũng là một bộ phận.
Còn A Kỵ, con Mèo Hoang. Nhìn thấy Cao Dược Tiến cũng lười đi lý luận với con gái, dù sao tìm được cô ấy tới đây giải vấn đề của công ty vận tải, Hứa Bán Hạ dường như thấy được mối quan hệ tương lai giữ cô ấy và A Kỵ. Làm sao để bước tiếp mối quan hệ tương lai với A Kỵ, quá trình, cô cũng không rõ được, nhưng từ trên người Cao Dược Tiến mà cô đã nhìn thấy được kết quả. Vậy thì, sau này nhất định phải tìm kiểu người như Cao Dược Tiến mà chơi sao? Hứa Bán Hạ liếc xéo nhìn Cao Dược Tiến một cái, nhìn trước đĩa đầu cá bơn vỉ trước mặt ông đã thành một đống xương khô. Cao Dược Tiến cười hi hi ngước mắt nói: “Béo à, hôm nay khẩu vị của cháu không bằng bác rồi”.
Hứa Bán Hạ thật thật giả giả nói: “ Giảm cân mà, cháu không muốn chết sớm”.
Cao Dược Tiến cười giễu: “Cháu cơm canh thanh đạm sống lâu trăm tuổi thì có gì thú vị chứ”.
Hứa Bán Hạ tự nhiên cảm thấy bùi ngùi: “Đã không thể vãng sanh rồi”. Đúng, cầu được ước thấy, cô đã tiếp cận được việc thực hiện ước mơ thuở nhỏ. Lúc ngoảnh đầu nhìn lại, bạn bè từng người một rời đi, sớm nhất chính là Tiểu Trần. Nhưng đó cũng là cô cầu được ước thấy. Có thể thấy trước được tương lai, cô chìm nổi ở con đường bất tận của thương trường mà tiếp tục hài lòng thỏa mãn, bên cạnh sẽ không còn những người bạn quá cố sẻ chia vui vẻ đau buồn nữa, nếu có thì chỉ là bạn bè như Cao Dược Tiến vậy thôi, mãi đến khi cuộc đời kết thúc rồi. Cũng may, vẫn còn Triệu Lỗi. Lời nói cũng hai đã càng ngày càng có điểm chung rồi.
Cao Dược Tiến lại dùng vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn Hứa Bán Hạ, hỏi: “Cái gì vãng sanh? Sao nghe cứ như tức giận lắm vậy?”.
Hứa Bán Hạ nói sự thực: “Hôm nay trong lòng mất đi cùng một lúc bốn người bạn thân, tâm trạng cháu cực kì không ổn, Cao Béo à, uống vài ly với cháu ha?”.
Cao Dược Tiến thấy Hứa Bán Hạ ủ rũ như vậy, không biết phải làm cách nào để cô vui vẻ, thật sự trưng ra vẻ mặt của một trưởng bối, nghiêm túc mà nói: “Béo à, xem ra cháu là người trẻ tuổi. Cái gì gọi là người bạn đã mất đi chứ? Ví dụ như con gái bác đây, chẳng con gái xuất giá rồi thì không phải con gái bác sao? Con nghĩ lệch rồi”.
Hứa Bán Hạ nói: “Con gái xuất giá rồi sao có thể giống với lúc sắp cưới được? Bác còn có thể tìm cảm giác khăng khít thân mật với chiếc áo hai dây trước đây không?”.
Cao Dược Tiến không cho là đúng: “Nghĩ thông suốt đi, con gái mà tới nhìn bác một cái lúc bác bị bệnh, là bác đã mãn nguyện rồi. Lùi lại thêm một ngàn bước mà nói, nó không dính vào tiền của bác là đã xuất sắc lắm rồi. Béo à, bác không uống rượu với cháu đâu, calo của rượu vang cao lắm, chi bằng ta lại ăn thêm một cái đầu cá nữa”.
Hứa Bán Hạ hiểu ý của Cao Dược Tiến, nhưng mà tạm thời không có cách nào tiếp thu được, chuyện đã đến nước này, cô còn có thể nghĩ cách gì nữa, chỉ có thể tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực hướng về phía trước mà thôi.
Cao Dược Tiến lại nhân lúc sau khi phục vụ dọn dẹp đống xương trắng, rủ mắt xuống không nhanh không chậm nói: “Mấy ngày trước băng trên núi tan rồi, ý của bác là băng trên nước đã không còn nữa rồi”.
Hứa Bán Hạ không biết Cao Dược Tiến sao lại phong hoa tuyết nguyệt như vậy, kỳ quặc mà hỏi: “Bác đang ám chỉ muốn rủ cháu đi chơi xuân sao? Không có cửa đâu, cháu béo nên thể lực kém lắm”.
Cao Dược Tiến ngập ngừng một hồi, đấu tranh tư tưởng một lát, mới ngước mắt nghiêm túc nói: “Không phải. Nói chung chắc là cháu vẫn chưa đi qua vùng núi rồi. Mùa xuân sau khi băng tan, nước chảy trên núi rất nhanh, nước trên sông cũng chảy nhanh cực kì, sẽ khiến mấy thứ dưới đáy sống lật ngược, lại xông về lên bơi”.
Hứa Bán Hạ nhìn Cao Dược Tiến nghiêm túc thật lòng nói, thắc mắc nói: “Có phải trước đây lúc bác làm nhà máy hóa chất, đã làm ra chuyện gì nghiệt ngã ở phương diện bảo vệ môi trường khiến cho băng bị tan không?”.
Cao Dược Tiến gấp khăn ăn trước mặt lại rồi kéo ra, cứ như vậy ba lần, mới gian nan phun ra ba chữ: “Là chị Tu”.
“Hửm?”. Hứa Bán Hạ ngạc nhiên. Nuốt nuốt trôi trôi lời của Cao Dược Tiến nghĩ trước nghĩ sau một tí, hiểu rồi, năm ngoái nói đến dì Tu bị mất tích, mọi người lo lắng chị Tu bất lợi ở chỗ vừa sinh bé Mèo Hoang, lại không nghĩ tới kết cục đơn giản nhất, thực ra dì Tu chìm ở trong nước, sắp chết đi, mà có khả năng là do tự sát. Bây giờ ở vùng núi đã tan băng, thi thể dì Tu bị nước sông chảy xiết mà lật ngược lên, mới biết là chị đã chết. Tự sát, hay là trượt chân rớt xuống nước, những thứ này đã không còn quan trọng nữa rồi, Cao Dược Tiến của lúc này chắc là phải nắm rõ trong lòng, chuyện dì Tu chết cùng với việc ông hung hãn quyết định đưa chị về bên chồng không thể không liên quan được. Cũng giống Thái Giám vốn không phải thứ gì cả, nhưng là một mạng người, cuối cùng vẫn là một mạng người. Mà Tiểu Trần không có gì để nói, Tiểu Trần vẫn luôn là hình bóng ở sâu tận đáy lòng của Hứa Bán Hạ.
Hứa Bán Hạ không giải khuây mà ngồi im lặng cùng với Cao Dược Tiến một lúc, uống xong một chai rượu vang, ông chạy xe về nhà. Hứa Bán Hạ tin rằng mấy ngày trước hoặc là ngày mai lại sẽ trưng ra khuôn mặt như không có gì, nhưng mà tối nay, bây giờ, Cao Dược Tiến cần một nơi để bày tỏ tâm sự. nhưng bày tỏ tâm sự, cũng chỉ thế mà thôi.
Trở về, cô đưa Tiểu Tô có năng lực nhất trong đám rút ra khỏi công ty, nhưng mà vẫn chưa nói rõ nguyên nhân với Tiểu Tô, hà tất phải cho một người trẻ tuổi hăng hái hết sức mình đánh cho một gậy chứ? Cô vứt Tiểu Tô vứt bộ phận tiêu thụ ở trong nội thành, để cậu ta thay cô quản lí việc nhập hàng xuất hàng trăm công nghìn việc. Tiểu Tô đối với chữ số còn nhạy hơn cả Hứa Bán Hạ, đối với lĩnh vực nhạy trong thị trường còn cần phải bồi dưỡng thêm, nhưng Hứa Bán Hạ nhìn trúng cậu là tài năng có thể dạy được, đã đồng ý chính tay bồi dưỡng hạt giống này. Thì ra, chớp mắt, cô đã trở thành tiền bối.
Tiểu Tô hiếu học, có phấn đấu hơn người, càng hiếm được chính là một con gián mệt nhưng không chết đi. Rất nhanh, cậu ta đã nắm được con đường làm ăn của Hứa Bán Hạ. Nhưng Hứa Bán Hạ cô một “sư phụ Mèo” này sẽ dạy ra một “học trò Hổ” cắn ngược lại mình, Tiểu Tô học được chỉ là những thủ đoạn có thể nhìn thấy được mà thôi, còn những thứ đối nhân xử thế không nhìn thấy được, ví dụ như dựa vào bản lĩnh trèo cây của “sư phụ Mèo”, Tiểu Tô vẫn nên chờ ngày mà xem thử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.