Không Được Vãng Sinh

Chương 61: Ôm bão – Hoàn




Việc thu mua Hâm Thịnh thuận lợi ngoài ý muốn. Bởi vì khi làm việc trong cái xã hội này, có các mối quan hệ tốt hơn là việc không có mối quan hệ nào cả, có một quan hệ lâu năm tốt hơn là một mối quan hệ vừa mới kết giao, một mối quan hệ có một thế lực chống lưng vững chắc có thể trao đổi lợi ích lại càng không có sức mạnh nào có thể địch nổi, sếp Tô chính là một trong những người tài giỏi trong số đó. Trong lúc Ngũ Kiến Thiết vẫn chưa kịp phản ứng trở lại thì Hâm Thịnh đã được bán sang tay của Tỉnh Cương và Hứa Bán Hạ.
Phùng Ngộ lâu ngày không gặp đang vỗ tay thích thú, nhưng vẫn chưa nhận được sự phê duyệt thời gian được một mình đi ra ngoài từ bà Phùng. Bà Phùng giờ đây đã hoàn toàn phủ định Hứa Bán Hạ, bà Phùng yêu cầu bà Huề cùng nhau có mặt để sắp xếp bữa tiệc chúc mừng thì cô chắc chắn sẽ không tham dự, đương nhiên sẽ càng không phê duyệt cho Phùng Ngộ đi ra ngoài một mình để chúc mừng Hứa Bán Hạ, như vậy không phải rõ ràng là đang cổ vũ cho Phùng Ngộ ngoại tình hay sao? Sợi dây cung của các giai cấp đấu tranh đó nhất định phải buộc chặt bất cứ lúc nào, một khắc cũng không được lỏng lẻo. Sau này bạn bè có hỏi, dạo gần đây sao lại không nhìn thấy Béo. Bà Phùng đương nhiên là không tiện kể chuyện xấu trong gia đình cho người ngoài nghe, luôn thong thả buông một câu “Người ta đã là sếp lớn rồi đó”, thế là những người nghe được đều lộ ra một nụ cười ngầm hiểu ý, than thở một tiếng thói đời bạc bẽo mà.
Ngũ Kiến Thiết là thổ phỉ, nhưng không phải là một tên thô lỗ. Ông ta hiểu rõ rằng chơi công khai thì không phải là đối thủ của Hứa Bán Hạ, chơi sau lưng lại càng không phải là đối thủ của Hứa Bán Hạ, cho nên hành quân lặng lẽ, chuyên tâm lo liệu cho phần sự nghiệp còn lại của ông ta. Hứa Bán Hạ thấy ổn rồi nên dừng lại, tiêu diệt Ngũ Kiến Thiết rồi cô cũng sẽ không lấy luôn sự nghiệp của ông ta, huống hồ Ngũ Kiến Thiết ở quê hương ăn sâu bén rễ, tiêu diệt ông ta cần phải hao phí không ít của cải vật chất, lợi bất cập hại. Cho nên hai bên đều bình an vô sự. Ngũ Kiến Thiết sao mà không biết được Hứa Bán Hạ đã buông tha cho ông ta một lần, sau này thỉnh thoảng gặp mặt tuy có ngại ngùng, nhưng sẽ không gươm tuốt vỏ nỏ giương dây nữa.
Sau khi Hâm Thịnh hoàn thiện xong thiết bị bảo vệ môi trường và thay đổi lại phần lớn dây chuyền sản xuất đưa vào vận hành lại lần nữa. Từ sau khi lấy được Hâm Thịnh, sếp Tô giao toàn bộ quyền kinh doanh cho Hứa Bán Hạ, điều này càng khiến Hứa Bán Hạ khâm phục sự quyết đoán của cậu ta, một chút cũng chưa từng dối gạt cậu. Đương nhiên nhân viên kỹ thuật có thể tự nhiên bù đắp hỗ trợ cùng với Tỉnh Cương, chẳng cần phải thọc gậy bánh xe lẫn nhau. Thực ra tiếp tay với một doanh nghiệp chín chắn so với chuyện mở ra một sự nghiệp mới còn tiện hơn nhiều. Vào ngày lễ khánh thành bắt đầu công việc, Hứa Bán Hạ đã mời những người nông dân ở trong thôn tại đây tham quan và giám sát hiện trường, để bày tỏ sự rõ ràng. Mà bản thân cô không tự ra mặt, việc đợi xuất đầu lộ diện này, vẫn là sếp Tô phụ trách đi. Nhưng mà sếp Tô rất xuất sắc, làm đến rất tốt. Trước mắt là lãnh đạo của nhà báo và phóng viên, tuyên bố phí dùng đầu tư làm để trợ giúp học phí cho những đứa trẻ là học sinh nghèo trong thôn, ngay sau đó đã nhận được sự yêu thích rất lớn.
Công trình nhà máy bên bờ biển đợt một cuối sẽ được giao phó ngay lúc đầu hạ, đi lên cần cẩu đầu ở bến cảng nhìn xuống, cứ tưởng là một căn xưởng rất lớn, thì ra chỉ chiếm có 1/3 hơn hai trăm mẫu đất trống. Công nhân hỏi Hứa Bán Hạ đợt hai là khi nào, Hứa Bán Hạ không trả lời được. Không dễ dàng gì mới kết thúc đợt một, lại đào đạo Tiểu Tô trưởng thành, hầu như có thể thay thế cậu ta tính toán kế hoạch, cuối cùng cô mới một giây phút nhẹ thở phào một hơi, cô rất muốn tới Bắc Kinh ở lại mấy ngày, Bồi Bồi cũng là một soái ca bận như con quay giống như cô, cô không ngờ nhanh như vậy lại vác thêm một cái gánh nặng của đợt hai.
Thử nghiệm dây chuyền sản xuất của đợt một vừa kết thúc, lại ở chỗ Tiểu Tô cố gắng mở ra con đường xuất khẩu, Hứa Bán Hạ càng liều cái mạng già đích thân tự mình làm chủ, mở ra thị trường trong nước. Khi thành phẩm trong kho gần như không còn hàng tồn, lúc phần thiết bị được đặt hàng vận chuyển đi, ngay lúc đầu tháng sau Hứa Bán Hạ mới để Tào Anh chuẩn bị một nghi thức ngắn gọn, tuyên bố rằng nhà máy chính thức đi vào làm việc.
Không có mời ai quyền quý, chỉ mời sáu mươi người già trong thôn đến công ty tham gia bữa liên hoan. Mọi người già đều biết Hứa Bán Hạ bỏ tiền bỏ sức ra giúp đỡ những người già cô đơn trong thôn, nên tất cả mọi người đều cư xử rất tôn trọng với cô. Tào Anh nhẹ nhàng nói, số người đến nhiều hơn con số thống kế ban đầu hơn đến tận mấy chục người, Hứa Bán Hạ thầm nói sẽ có người dưới 60 tuổi giả mạo để đến đây. Nhưng hôm nay ai đến đây cũng đều là khách, nhiều lắm thì thêm vài đôi đũa, thêm vài chiếc ghế đẩu. không vì như vậy mà phá hỏng bầu không khí thân thiện của bữa ăn. Giờ đã coi tiền như rác, sợ gì mà không làm cho đến cùng chứ? Nhưng cũng xứng đáng khi bỏ ra một khoản không nhỏ.
Trong lúc đi kính rượu quanh sân, Hứa Bán Hạ đã vô thức chú ý tìm kiếm bà cụ ngồi đếm chuỗi tràng hạt trên bãi biển ô nhiễm và nguyền rủa “không được vãng sinh”, chắc có khả năng như vậy, năm ngoái cô đã đề xuất phụng dưỡng những người già cô đơn thay vì trẻ con, hôm nay cô đề nghị mời người già đến tham gia mở buổi lễ long trọng là vì trong lòng Hứa Bán Hạ cô lúc nào cũng ghi nhớ bốn chữ đó, cô không muốn chối bỏ hiện thực này. Cô nói trong lòng cô không cảm thấy sợ hãi, không quan tâm đến lời nguyền rủa chút nào, đó là giả, đó là khoảng thời gian còn không kịp để tận hưởng mùi vị của sự lo lắng và sợ hãi. Nhưng rồi khi nhớ đến những thủy điểu sắp chết trên bãi biển ô nhiễm dầu thải ngày hôm đó, và sau đó không khí mùa xuân tràn ngập trên vùng đất ven biển ô nhiễm bị những cặn bã bao phủ tâm hồn vui vẻ trẻ trung của tiểu Trần và chim biển cùng bay lên bầu trời cao vút, Hứa Bán Hạ luôn thấy trong lòng trầm xuống. Cô vội vàng muốn tìm lại bà cụ đã từng nguyền rủa cô, và muốn biết thái độ đối xử của bà lão với cô lúc này như thế nào?
Kính rượu hơn nửa vòng tròn, lúc này mới gặp lại bà lão đó. Suốt hai năm không gặp, lưng bà ấy dường như đã không thẳng. Nhưng răng phải rất tốt, ăn thịt mục kho dai mà không bị tụt hậu chút nào.
Thấy Hứa Bán Hạ dừng lại, bí thư lão Tào bên cạnh cười giải thích: “Béo, vợ tôi già rồi, tai bị điếc, đi đứng không linh hoạt, nhưng chuyện lớn cũng không hồ đồ chút nào. Biết rõ những việc lớn cô làm, bà ấy bây giờ ngày nào cũng ở nhà niệm một đoạn kinh cho cô ở trước mặt Bồ tát, phù hộ cho cô làm ăn phát tài, sống lâu trăm tuổi”.
Hứa Bán Hạ dở khóc dở cười, nghĩ đến vô số kết quả, nhưng ngờ có kết quả thế này. Bà lão đang tập trung ăn cơm cảm thấy hình như có người bên cạnh, chậm rãi quay người, lại thì thấy Hứa Bán Hạ, đưa bàn tay nhăn nheo vỗ vỗ lên bàn tay trắng nõn mập mạp của Hứa Bán Hạ, nói “đúng lúc”, lấy ra một cái túi vải nhỏ màu vàng, trịnh trọng đưa cho Hứa Bán Hạ, nói: “Sếp Hứa, tôi mỗi lần tụng kinh, sẽ đếm được một hạt gạo trong bát, nghe nói là cô mời chúng tôi ăn cơm, tôi hỏi nhờ sư phụ Cảnh Dương xin một túi vải vàng để gói mang về tặng cho cô, sau này cô mang theo bên mình, phù hộ cô gặp dữ hóa lành, đại cát đại lợi”.
Hứa Bán Hạ cười trừ khi nghe xong, trong lòng chỉ có bốn chữ “Ân oán rõ ràng”, sững sờ rất lâu, mới nhận túi vải màu vàng trong tay bà lão lên, và nói một cách chơi chữ: “Bà ơi, con sẽ luôn nhớ lời của bà”. Được‎ cop𝒚‎ tại‎ --‎ t𝒓𝐮‎ mt𝒓𝐮𝒚𝐞𝓃.V𝓃‎ --
Cụ bà cụp tai lại, kề đầu tới, để Hứa Bán Hạ nói lại lần nữa, rồi mới nắm lấy tay Hứa Bán Hạ lắc lắc, đắc thắng nói với mấy cụ già xung quanh: “Tôi nói rồi, chúng ta đến đây để ăn, sếp Hứa nhất định sẽ không nói lời cái gì đâu, cô ấy là người tốt”.
Thư ký Tào dở khóc dở cười nói với Từ Bán Hạ: “Bà cụ cứ kiên quyết phải dẫn mấy chị em già ở thôn lân cận hay đi niệm Phật cùng đi theo đến đây, nói sao cũng đều không nghe, nói cô là người rất rộng lượng, nhất định sẽ không đuổi các chị em lớn tuổi này đi”.
Hứa Bán Hạ đã lớn như vậy rồi, hiếm khi được người khác nói là người tốt, không khỏi nhìn Hồ Công cũng đi ngang qua, vừa thấy Hồ Công thì cười mỉm, mím môi không nói một lời, không biết Hồ Công đang nghĩ cái gì. Lần đầu gặp mặt, Hồ Công cũng từng nói cô là một cô gái tốt. Có lẽ bây giờ trong lòng Hồ Công đã hiểu rất rõ ràng về Hứa Bán Hạ, Hứa Bán Hạ cô thiện ở đâu, ác ở đâu.
Gửi rượu và đồ ăn cho làng rồi rời đi, Hứa Bán Hạ một mình tìm đến nơi chôn tóc của Tiểu Trần năm ngoái. Ở đó, hiện tại có một con đường bê tông bằng phẳng giữa bức tường và nhà xưởng, Hứa Bán Hạ chỉ có thể nhớ được vị trí gần đúng, đá, tóc, đều đã bị vùi dưới nền bê tông phẳng lặng trong nước, và tất cả mọi thứ đều đã không còn nữa, ngoại trừ những năm tháng đã qua và ký ức. Hứa Bán Hạ nhìn trái phải không thấy ai, lấy túi vải gói gạo màu vàng của bà lão chôn dưới hàng gốc cây ven đường. Xong rồi thì đứng dậy, phủi tay xuống đất, trong lòng thầm nói: ‘Tiểu Trần, nguyện vọng mà chúng ta cùng kề vai sát cánh chiến đấu tạo dựng giang sơn đã được thực hiện, tiếp sau đó cậu sẽ vãng sinh, sớm tái sinh, và mong rằng Bồ tát phù hộ cậu’.
Bên ngoài bức tường là xe của công ty vận tải của A Kỵ “ầm ầm” A Kỵ vẫn không thay đổi, vẫn là anh hùng khắp bốn phương trọng tình trọng nghĩa, vẫn sống táo bạo ngày ngày uống rượu ăn thịt với một đám anh em, vẫn như cũ đối với Hứa Bán Hạ cô nói một là một. Nhưng Hứa Bán Hạ biết rằng mình đã thay đổi, mặc dù lịch trình của cô bận rộn vẫn còn dành thời gian quan tâm đến cuộc sống của A Kỵ, nhưng trong thâm tâm cô biết rõ, mình trở nên giống như Cao Dược Tiến, bắt đầu duy trì khoảng cách nhất định với A Kỵ. Ba anh em hồi đó, tuy không có quan hệ gì với Đào Viên, nhưng lại cảm thấy như anh em một nhà, bây giờ…
Từ đằng xa, Tiểu Tô cũng đến tham gia bữa tiệc đứng dưới bóng cây nhìn Hứa Bán Hạ không biết đang làm gì, vì nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hứa Bán Hạ lúc rời đi, anh ta mới không đi theo. Anh và Lão Tô có phong cách hoàn toàn không giống nhau, anh thích chủ động mạnh dạn tấn công, nắm bắt mọi cơ hội khả thi để tiếp cận Hứa Bán Hạ, mong xóa đi ba chữ “tiểu đệ đệ” trong lòng Hứa Bán Hạ khi nhìn thấy anh.
Giữa tháng bảy, bầu trời bên ngoài cửa sổ xám xanh như sắt, tiếng hú cuốn lấy bất cứ thứ gì không cố định trên mặt đất đập mạnh, khiến kính cửa sổ phòng làm việc của Hứa Bán Hạ “bật tung”.
Cuộc điện thoại của Cao Dược Tiến vào giữa trưa, giọng nói vẫn như trước, dường như chuẩn bị sẵn sàng cãi nhau với Hứa Bán Hạ bất cứ lúc nào: “Béo, buổi tối sắp có bão rồi, cháu sơ tán ở đó chưa? Đến biệt thự của bác đi, chúng ta xem hồ uống rượu nói chuyện”.
Hứa Bán Hạ trong lòng hơi cảm động, cười nói: “Lúc này, đối với đàn ông mà nói, đến đây xem cơn bão đổ bộ đến này. Bác ở bên đó cơn bão trong tách trà có gì thú vị. Đến đây, để ngắm cảnh con chuẩn bị rượu ngon và đồ ăn ngon, vừa hay đang thiếu người nói chuyện cùng”.
Cao Dược Tiến không rõ ràng, nói một tiếng “Được”, ném điện thoại đi, ngược gió phóng tới văn phòng Hứa Bán Hạ ven biển, vừa bước vào văn phòng mới của Hứa Bán Hạ, chật vật đóng cửa khi bị gió lớn đẩy ra, và bị bắt gặp Hứa Bán Hạ chào ông ta đến một cửa sổ kính cao từ trần đến sàn, vốn dĩ hôm nay ông ta muốn nói gì đó, nhưng Hứa Bán Hạ đã cầm ly rượu, căn bản không thể để ông ta mở miệng.
“Cao béo, bác nhìn thẳng lên trời xem đám mây đen phía trước, đúng, màu sắc hơi tối hơn những cái khác. Từ lúc bác rời đi đến giờ, cháu theo dõi nó từ từ đến gần, dần dần to ra. Dưới đám mây đen có thể nhìn thấy hơi nước rõ ràng, cháu nghi ngờ rằng đó phải là rìa thực sự của cơn bão”.
Cao Dược Tiến nhìn kỹ lại một chút, cảm thấy đám mây đen quả thật như là đang ùn ùn kéo đến, nhưng nói nghiêm túc thì lại cảm thấy đám mây đen vẫn chưa di chuyển nhiều, tựa như đứng im. Tuy nhiên những đám mây ở xa, đã tạo cho mọi người áp lực không thở nỗi. Ông ta nhận một ly rượu vàng từ Hứa Bán Hạ, ngồi trên chiếc ghế sô pha thỏa mái sau tấm kính lớn, nhưng trong mắt choáng ngợp trước khí thế dời núi lấp biển của thiên nhiên, mà trong miệng không thể thốt nên lời, chỉ lặng lẽ uống rượu ăn đồ ăn nhìn bóng đêm mây càng ngày càng gần, di chuyển càng lúc càng nhanh, tay cầm ly rượu của hai người càng ngày càng cứng.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy tiếng “đùng đùng” bên tai duy trì không đứt đoạn truyền đến, trước mắt là một lớp sương mù, nhưng khi tiếng “đùng đùng” càng rõ rệt, tấm kính ở trước mắt lúc thì trong lúc thì mờ ảo, đột nhiên bên ngoài giống như có một đôi bàn tay khổng lồ vô hình kéo mưa như trút nước rơi nặng hạt đến cửa sổ trước mặt của hai người. Nhìn mây đen, sớm không biết đã đẩy lên đỉnh đầu từ lúc nào, lấy sóng to cao vút bên ngoài bờ kè cách đó không xa làm tiên phong. Hạt mưa giống như nắm đấm nhỏ của người lính đập vào kính, ầm ầm đổ xuống, trước mặt là một tòa nhà nhỏ ba tầng, nó giống như một món đồ chơi không dễ thấy trong mắt nó, như thể nó có thể bị nhổ bởi bàn tay của một cơn sóng lớn bất cứ lúc nào, xé tan thành cát bụi.
Bóng tối chen vào từng tấc vuông của văn phòng, cơn bão làm rung chuyển trời đất khiến hai người không dám thở, ly rượu sớm đã cạn, không hẹn mà gặp hai người nắm chặt tay khoan thai ngồi chặt trên ghế sô pha, vẻ mặt ngồi hồi hộp, một bên vừa lo lắng về việc liệu bờ kè cách đó không xa sẽ bị phá hủy bởi bầu trời tung tóe và những con sóng lớn, một bên miễn cưỡng để cơn bão bùng lên trước mặt.
Sau một lúc không biết là bao lâu, Cao Dược Tiến đột nhiên cảm thấy xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, sự im lặng này dường như không chân thật chút nào, ngay cả tiếng mưa ở bên ngoài cũng đã tạnh, ông ta bất an quay đầu nhìn Hứa Bán Hạ. Trong bóng tối hoàn toàn thuần túy, chỉ thấy đôi mắt lóe sáng lên. Lúc này, Cao Dược Tiến suy nghĩ trong lòng dâng lên yên lặng trong mắt của cơn bão, đến mức phải nói ra.
“Béo, cháu có biết không, Mèo Hoang đã biết chuyện chị Tu đã chết”.
“Biết. Mèo Hoang đến mắng cháu, nói với A Kỵ cắt đứt quan hệ giữa bác với cháu”.
“Nó mắng cháu làm gì? Không liên quan gì đến cháu. Nó cũng muốn cắt đứt quan hệ với bác”.
“Cô ta quan tâm đến cháu, không muốn biến thành người xấu như bác”.
“Biến thành người xấu? Cháu cũng cho rằng chị Tu là do bác ép chết sao?”.
“Lúc đầu không quan tâm cháu có lái xe cho Thái giám hay không, nhưng Thái giám cuối cùng không chịu nổi áp lực đâu đâu cũng có của cháu, chết rồi. Quan hệ của bác và dì Tu, bác tự mình nghĩ đi. Con gái bác mắng cháu là bởi vì, bọn họ chết rất hèn mọn, bọn họ còn muốn dùng cái chết của chính mình để lại cho chúng ta sự áy náy, nhưng xem ra chúng cháu không có áy náy. Chúng cháu thật sự không cảm thấy có gì cả”.
“Ai nói không có áy náy? Bác chôn cất Dì Tu ở nơi ồ ạt bác chen ngang năm xưa. Bác đã làm bảy, hai mươi bảy, ba mươi bảy, hai mươi mốt ngày đầu của võ đường đất liền. Bác muốn chị Tu chết sao?”.
“Cao béo, cháu đã từng nói. Trước khi bác xuất hiện, lúc còn nhỏ cháu bị bắt nạt, thậm chí bị bố bỏ rơi. Cháu không có chí tiến thủ, đều là vì muốn giữ mạng sống và tìm miếng cơm ăn, làm tất cả mọi thứ, không ngờ từng bước từng bước hỗn loạn. Bác càng ngày càng sâu hơn cháu. Bây giờ, mặc kệ đám vệ sĩ của bác vây quanh, cháu như kẻ ác bá, chúng cháu động tay động chân, thái giám, Dì Tu còn có thể làm gì được chứ? Bọn họ không có lựa chọn nào khác là trả thù chúng ta bằng cách tự sát. Xem thử chúng ta tàn nhẫn đến mức nào”.
“Béo, đừng nóng nảy, bật đèn lên. Chúng ta có thể có chỗ xin lỗi thái giám Chị Tu, nhưng cháu đừng tự chuốc lấy cái chết của bọn họ lên đầu mình”.
“Thành thật với chính mình. Tôi không giết Bác Nhân, Bác Nhân vì tôi mà chết. Không có khác gì”.
Cao Dược Tiến nghe xong lời này trầm mặc, thất thần ngồi ở trên sô pha.Thành thật với chính mình một chút, nhưng có thể thành thật quá không? Hay là không muốn?
Trong không gian im lặng chết chóc Hứa Bán Hạ khẽ nói với chính mình: “Mắt cơn bão hôm nay hình như hơi lớn. Đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa qua đi?”.
Gần như không nói nên lời, bên ngoài chỉ nghe thấy một tiếng “bùm” rất lớn, giữa trời và đất chỉ còn lại mây gió. Trong âm thanh của gió, mưa và sóng, Cao Dược Tiến lờ mờ nghe thấy Hứa Bán Hạ nói câu gì đó, hình như là “Ta không về được”. Cao Dược Tiến thầm nghĩ, đương nhiên không về được, thời tiết như thế này, còn không dám đi ra ngoài, nói gì là lái xe.
Hứa Bán Hạ lúc này mới nghĩ tới Bắc Kinh xa xôi, không, có lẽ là Triệu Lỗi ở bán cầu khác, mỗi người đều vô tình đẩy bọn họ ra khỏi dục vọng tự nhiên của chính mình, hai người càng ngày càng đi sâu vào con đường riêng của họ, và thêm gió thì nước càng dâng cao, càng đi càng xa. Nhưng ai nỡ lòng quay lại, có ai có thể quay lại? Cô là số phận bồng bềnh chìm một mình trong bụi đỏ lăn tăn này, ai mà biết được.
Có lẽ, người đàn ông Cao béo có ngưu tầm ngưu mã tầm mã này lại là một người bạn cả đời?
Cuồng phong giật mạnh tung nóc nhà, để lại một mắt gió lặng lẽ không giống gió thật, dường như lưu luyến, dường như suy nghĩ, nhưng lại ầm ầm làm việc nghĩa không chùn bước quyết chí tiến lên. Tiến lên, không có quay đầu, sẽ không quay đầu, chỉ có tiến lên.
Cơn Bão, Thái Bình Dương hơi nước vừa đủ tạo ra nó, tăng cường sức mạnh cho nó, mang cho nó sức mạnh để vươn lên. Và những luồng không khí đặc biệt của Thái Bình Dương cũng cuốn theo nó, thúc đẩy nó đi, và nó không tự chủ được mình. Bão, đó là mưa trong hạn hán, đó là cái nóng oi bức sự mát mẻ của thời gian, cũng là một thảm họa địa chất là sự tan nhà nát cửa! Mà mắt bão, là nghĩ đến một cơn bão, là khoảnh khắc tĩnh lặng trong sự va chạm của biển và đất liền, hối hận tức thì. Cơn bão, nó vẫn tiến về phía trước trong vụ va chạm, tiếp tục tiến về phía trước, thuận theo chiều hướng lớn của tất cả cơn bão.
– HOÀN –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.