Không Được Vãng Sinh

Chương 7: Lời mời sinh nhật




Chuyển ngữ: Sinqua/ Beta: Silvereyes
Lần này Cầu Tất Chính phải trầy da tróc vảy mới thẳng Ngũ Kiến Thiết mà đi lên nắm quyền, nhưng khi lên xe trở về ông ta không hề vui vẻ. Hôm nay Cầu Tất Chính rảnh rỗi, tới công ty Phùng Ngộ chơi thì gặp Phùng Ngộ đang định tới chỗ Ngũ Kiến Thiết bàn chuyện, thế là ông ta đi cùng. Lúc ăn cơm, Cầu Tất Chính đã được một bài học, biết không thể nương tay với mấy tên giang hồ như Ngũ Kiến Thiết, thế là tiên hạ thủ vi cường. Dù Ngũ Kiến Thiết mạnh mẽ phản kháng nhưng Cầu Tất Chính có chuẩn bị trước nên vẫn thắng lợi. Đương nhiên trong lòng Ngũ Kiến Thiết không phục, lúc uống rượu cứ ầm ĩ kiếm chuyện. Mà Cầu Tất Thắng có sợ đâu, phòng rượu trước kia ông ta gặp khi nhập hàng gang thép mới thật sự là hung ác. Cho nên binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, vô cùng phóng khoáng. Ngũ Kiến Thiết không nuốt trôi cục tức này, bắt đầu mỉa mai khiêu khích, mà Cầu Tất Chính đang thầm đắc ý nên chỉ coi như gió thoảng bên tai. Tuy nhiên vẫn có một câu lọt vào tai Cầu Tất Chính: “Sếp Cầu à, ông nên ra ngoài nhiều chút. Ngày nào ông cũng ở trong công ty giống như bồ tát vậy thì có lợi ích gì. Phải nói thật, ông là người ngoài ngành của ngoài ngành, còn Quách Khải Đông lại là trong ngành của trong ngành. Nếu anh ta muốn lừa ông, thì ông một ngày hai tư tiếng nhìn chằm chằm anh ta cũng vô dụng, có khi bán ông đi ông còn còn giúp anh ta đếm tiền. Không bằng cứ thoải mái đi, tìm mấy người anh em đi đánh mạt chược còn sướng hơn”.
Cầu Tất Chính còn nhớ, khi Ngũ Kiến Thiết nói câu này đã bị cồn rượu làm cho đỏ mắt, đáy mắt tràn ngập khinh thường, mà sự khinh thường đó đã đánh trúng nơi yếu ớt nhất lòng ông ta. Cầu Tất Chính thầm nghĩ, có phải Quách Khải Đông lén lút làm chuyện xấu gì bị người trong ngành như Ngũ Kiến Thiết phát hiện rồi không? Thật ra không phải không có khả năng, giống như chuyện kiểu gì vợ cũng phát hiện chồng ngoại tình vậy. Theo như lời Ngũ Kiến Thiết, Quách Khải Đông có muốn động tay động chân gì thì Cầu Tất Chính ông cũng không phát hiện được.
Bởi vì trong lòng chất chứa nghi ngờ, Cầu Tất Chính thật sự không nhịn nổi, trên đường đi gọi cho Phùng Ngộ: “Sếp Phùng, hôm nay Ngũ Kiến Thiết nói mấy câu đó với tôi là có ý gì? Chẳng lẽ A Quách định làm gì tôi à?”.
Phùng Ngộ đã nhận tin từ Hứa Bán Hạ, biết Quách Khải Đông có nội gián bên trong nhưng họ có rảnh lo chuyện này đâu. Nghe ông ta hỏi, anh ta vẫn giữ vững tay lái, mỉm cười bảo: “Sếp Ngũ chỉ nói đùa thôi, sao có chuyện đó được?”.
Lúc nghi ngờ, người ta có xu hướng mong muốn nhận được đáp án tích cực từ kẻ khác. Mà khi đối phương thốt lên đáp án đúng như mong đợi trong lòng, người ta sẽ dễ dàng tin tưởng. Cầu Tất Chính nghe Phùng Ngộ nói thế, trong lòng đã yên tâm hơn nhiều. Phải, chắc chắn là Ngũ Kiến Thiết không phục việc ông ta nắm quyền nên mới nói bậy chọc giận ông ta, nhất định là thế.
Thế nhưng dù sao Cầu Tất Chính cũng là một kẻ sỏi đời, mặc dù không hiểu biết về kỹ thuật, nhưng bản năng nhìn mặt nói chuyện nhiều năm lăn lộn làm ăn vẫn còn đó. Ông ta ngồi một hồi thì chợt nghĩ tới, lúc trả lời giọng điệu của Phùng Ngộ không chắc chắn lắm, có phải là do đã biết Quách Khải Đông có vấn đề từ trước rồi không? Chỉ là lười xen vào nên mới trả lời lập lờ nước đôi để không đắc tội cả hai bên? Cầu Tất Chính vừa cảm thấy mình rảnh rỗi nghi thần nghi quỷ, vừa tự thuyết phục bản thân tin vào giả thuyết này.
Đến công ty Phùng Ngộ, Cầu Tất Chính không để ý lắm nên lỡ đồng ý lời mời dự tiệc gì đó của bà Phùng. Sau đó ông vội vàng lái xe đi tìm bạn cũ, đó là lão Úc, trước kia từng hợp tác làm ăn với ông, sau này phất lên trở thành ông chủ của nhà máy nhỏ, an ổn sống quá ngày. Nhà máy của lão Úc vẫn bán buôn mấy thứ hồi xưa họ cùng bán. Khi ấy Cầu Tất Chính làm ăn tốt hơn lão Úc nhiều, sau này lại thoát khỏi ngành buôn bán nhỏ lẻ, bước chân vào đầu tư vật liệu sắt thép nên ông ta vẫn hơi đắc ý trước mặt lão Úc. Lão Úc cũng thật sự rất hâm mộ ông ta, đại ca đúng là đại ca, biết nhìn xa trông rộng hơn người thường.
Vì vậy Cầu Tất Chính hơi do dự khi nghĩ tới hôm nay phải cúi đầu trước lão Úc học hỏi việc vận hành nhà máy. Cuối cùng là vì không đi không được nên mới kiên trì đi. May mắn, bạn cũ đúng là bạn cũ, lão Úc không hề chế giễu ông ta, còn nhiệt tình suy nghĩ cách điều hành giúp ông ta. Hai người bàn bạc một lúc, thống nhất ý kiến tốt nhất. Cầu Tất Chính sâu sắc cảm thán, những người bạn hiện giờ của ông ta chẳng ai bằng được người bạn cũ ông ta quen được khi buôn bán ở miếu Thành Hoàng Thượng Hải và ở thị trường mua bán sỉ lẻ Nghĩa Ô.
Nếu Phùng Ngộ đã lười xen vào chuyện của Cầu Tất Chính, đương nhiên sẽ không lắm chuyện đi thông báo với Quách Khải Đông. Bọn họ muốn làm gì thì làm, đều là mâu thuẫn nội bộ cả, một người ngoài không có ý định hôi của như anh ta nhúng vào làm gì. Nhưng để đáp lại Hứa Bán Hạ, anh ta vẫn cầm điện thoại lên cười báo tin cho cô, hai bên đầu dây vang lên tiếng cười vui vẻ của kẻ xem kịch. Phùng Ngộ nghe thấy gì đó, cười hỏi: “Béo, cô ở đâu vậy? Sao tôi nghe thấy bên đó toàn giọng người phương Bắc thế?”.
Hứa Bán Hạ không giấu gì Phùng Ngộ, nghiêm túc đáp: “Sếp Triệu dẫn tôi tới phương Bắc thăm vài nhà máy mà công ty họ hay nhập hàng, làm quen thêm mấy người luôn. Hiện tại mới vừa đổi nơi ra sân bay”.
Phùng Ngộ trêu chọc: “Nhanh như vậy sao? Cô ra tay nhanh đấy, đây là cơ hội tốt”.
Hứa Bán Hạ nghe hiểu cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen trong lời nói của Phùng Ngộ, cô cười: “Thời tiết không tốt lắm, tới tận ngày mười lăm tháng mười một trời mới ấm lên, quần áo tôi mang không đủ, lúc ra đường chết cóng luôn”.
Phùng Ngộ: “Bà nội à, cơ hội ngàn năm có một đó, đừng có giả vờ với tôi. Lúc về nhớ nói tôi biết giá cả thị trường bên đó”.
Hứa Bán Hạ nghe thế thì cười ha ha, vẫn là Phùng Ngộ hiểu cô nhất: “Được, khi về còn có chuyện phải bàn bạc với anh”.
Cất điện thoại đi, Hứa Bán Hạ đuổi theo lão Tống và Triệu Lỗi đi trước. Triệu Lỗi nghe thấy tiếng bước, còn chưa quay đầu đã nói: “Hôm nay chúng ta đừng thông báo cho đơn vị khách hàng, nghỉ ngơi một hôm rồi chiến đấu tiếp. Ba ngày liên tiếp đều uống rượu, chai Rainey tôi mang sắp thấy đáy luôn rồi. Béo, cô nói xem ăn cái gì mới có lợi cho dạ dày?”.
Hứa Bán Hạ cười bảo: “Tôi có biết ở đây có chỗ nào ăn ngon đâu. Chờ chút, lên xe rồi tôi tìm thử”. Vừa nói vừa đi đến chiếc xe mới thuê. Hành lý của lão Tống không nhiều, Triệu Lỗi và cô thì mỗi người một va li. Chờ bọn họ ngồi lên ghế sau, cô mới ngồi vào ghế phụ, tự giễu: “Đến tôi cũng cảm thấy xe lún xuống lúc tôi đi lên”. Nghe vậy, Triệu Lỗi và lão Tống không nhịn được cười.
Triệu Lỗi cười bảo: “Béo à, cô ngồi phía trước, vậy xem xem có quán nào đồ ăn ngon không?”.
Hứa Bán Hạ mỉm cười: “Không cần đâu, đến lượt cái máy tính chuyên dùng để chơi game này của tôi phát huy công dụng rồi”. Dứt lời, cô lôi máy tính ra, nhanh chóng lên mạng, mở web bản đồ địa phương ra tìm diễn đàn mỹ thực.
Triệu Lỗi ngạc nhiên nhìn thao tác của Hứa Bán Hạ, nghĩ thầm, anh ta phải kéo dây mới lên mạng được, vậy mà Hứa Bán Hạ trông có vẻ thô lỗ còn tiên tiến hơn anh ta. Bỗng nhớ tới hôm gặp Hứa Bán Hạ nói chuyện rành mạch ở trên đảo, đáy lòng mờ mịt, không thể liên hệ người thu mua phế liệu và Hứa Bán Hạ trước mắt. Hay là cô đang cố gắng học tập tiến bộ lên? Lão Tống nhìn cô rồi nói: “Tiểu Hứa, chơi game thôi mà cũng đỉnh thật, thiết bị tân tiến như vậy”.
Hứa Bán Hạ vừa tra Baidu vừa nói: “Hồi nhỏ mỗi lần cầm tiền tới quán net lén chơi game cứ nghĩ, khi nào mình mới được chơi cho đã đây? Cho nên khi biết có thứ gọi là máy tính tôi đã mua ngay. Tuy bây giờ vẫn đam mê như trước nhưng không tới nỗi chơi ngày chơi đêm. Chẳng qua là đôi lúc ngứa tay muốn chơi nên cứ mang đi công tác cùng”.
Triệu Lỗi cười bảo: “Béo này, hình như cô toàn chơi mấy trò của bọn con trai nhỉ, tôi nhớ hồi trước có đứa con gái nào chạy ra tiệm net chơi đâu”.
Hứa Bán Hạ cũng cười: “Vậy hôm nay tôi nói một câu mà con gái hay nói nhé. Nhờ ơn sếp Triệu, từ ngày gặp anh ở Hàng Châu cho tới hôm nay tôi đã giảm được mười lăm ký rồi. Sau này đừng có gọi tôi là Béo nữa, đả kích quyết tâm giảm béo của tôi”.
Lão Tống nghe thế thì cười: “Đúng vậy thật, lúc mới thấy Tiểu Hứa tôi đã cảm thấy cô gầy đi rồi, giảm béo kiểu gì vậy?”.
Hứa Bán Hạ tinh ranh nói: “Lão Tống, đương nhiên tôi có thể ra vẻ nghiêm trang nói với ông là tôi sợ béo quá mắc bệnh tim mạch. Nhưng thật ra con gái giảm béo chỉ có một lý do thôi”.
Triệu Lỗi cười: “Ài, Tiểu Hứa, tôi thực sự chưa từng coi cô là con gái luôn ấy. Có lỗi quá, có lỗi quá, sau này nhất định sẽ sửa”.
Hứa Bán Hạ sảng khoái đáp: “Đừng, đừng có coi tôi là con gái. Trung Quốc hiện đại chỉ có phụ nữ hơn người mới xứng gọi là ngài. Nếu sếp Triệu coi tôi là con gái thì là xem thường tôi rồi”.
Lão Tống nghe hai người trò chuyện thật thật giả giả, chỉ nhoẻn miệng cười, hồi lâu mới nói: “Tiểu Hứa, không nên đề cập tới chuyện cô là con gái thì hơn, nếu không khi đi cùng cô sẽ không được tự nhiên”.
Hứa Bán Hạ nghe thế chỉ cười một tiếng, cô hiểu điều đó từ lâu rồi. Cô gập máy tính lại, nói: “Được rồi, tôi tìm ra một chỗ có món dẻ sườn cừu thượng hạng và canh thịt cừu, vừa hay có thể làm ấm bụng luôn, nghe nói cũng khá có tiếng. Thấy sao?”.
Triệu Lỗi nhìn qua lão Tống, thấy anh ta nói: “Được đó, mùa đông thích hợp ăn món này, nếu có thịt chó càng tốt hơn”.
Hứa Bán Hạ: “Tôi xem trên mục giới thiệu thấy có quán thịt chó Hoa Giang ở đầu đường đối diện. Hay là chúng ta qua xem thử, quán nào đông hơn thì chọn quán đó. Hôm nay tôi mời khách, lý do thì ăn rồi nói sau, đừng có giành đó”.
Cho dù lúc đăng ký ở quầy tiếp tân khách sạn cũng chẳng ai giành với cô. Hứa Bán Hạ cầm ba tờ giấy chứng nhận thân phận đăng ký phòng, cô và lão Tống đều dùng thẻ căn cước, còn Triệu Lỗi dùng hộ chiếu. Lúc đó cô bỗng cảm thấy mình còn giống sếp của xí nghiệp có vốn đầu tư từ nước ngoài hơn anh ta.
Cuối cùng bọn họ vẫn chọn quán thịt cừu, bởi vì quán thịt chó kia nhìn đơn sơ quá. Lão Tống thì còn bình thường, chứ như Triệu Lỗi thì cau hẳn mày lại. Mặc dù Hứa Bán Hạ cũng không thích nơi có hoàn cảnh kém, nhưng cô không nói gì. Dù sao nếu mọi người đã chọn vào quán thịt chó thì cô cũng phải vào, bởi vì cô là đàn em.
Ngồi xuống rồi thì lão Tống hỏi: “Tiểu Hứa, giờ có thể nói lý do chưa?”.
Triệu Lỗi cũng nửa tin nửa ngờ hỏi: “Đừng nói là chúc mừng giảm béo thành công đấy nhé?”.
Hứa Bán Hạ chỉ cười không đáp, nhất quyết chờ dọn món lên xong hết mới nói: “Hôm nay là sinh nhật tôi, sinh nhật âm lịch”.
Câu này vừa dứt, Triệu Lỗi đã bảo phục vụ mang rượu vang lên: “Sao có thể thiếu rượu được, tiếc là cô không nói sớm hơn chút, nếu không chúng tôi có thể đặt bánh kem rồi. Hôm nay tôi trả tiền, sao để cô mời khách ngay hôm sinh nhật mình được”.
Lão Tống cũng nói: “Hay là bảo nhân viên phục vụ của quán mua bánh kem giùm đi, bọn họ biết chỗ”.
Nhưng không ngờ Hứa Bán Hạ lại ngăn cản ý định mua bánh của lão Tống. Cô chỉ cười lịch sự, nụ cười như ẩn chứa rất nhiều điều khác. Triệu Lỗi càng nhìn càng thấy lạ, nhưng không tiện hỏi cô nên chỉ nói: “Tiểu Hứa, tôi không có chuẩn bị trước, nhưng vẫn muốn tặng quà cho cô. Hay đơn đặt hàng có được không?”.
Cô bỗng cười tươi: “Nếu mà biết trước ngày sinh nhật có thể đổi về một đơn đặt hàng thì tôi đã cho người làm giả chứng minh nhân dân đẩy ngày sinh nhật lên trước mấy hôm rồi. Cảm ơn sếp Triệu nhiều lắm. Lão Tống, ông cũng tặng tôi một đơn đi, mấy ngày nay nói chuyện với ông nhiều vậy tôi cũng có ý tưởng riêng, ông nghe thử xem có vừa ý hay không?”.
Lão Tống cười bảo: “Lúc đầu tôi cũng định nói thế mà bị người ta giành trước mất rồi. Được rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói”.
Triệu Lỗi mỉm cười nhìn tình hình trước mặt, cảm thấy Hứa Bán Hạ biết tận dụng cơ hội thật, còn nhỏ mà cực kì tin ranh. Nhưng vậy thì có gì không tốt đâu, anh ta đã đoán được từ lâu rồi, chắc chắn lát nữa Hứa Bán Hạ sẽ bàn chuyện nhập khẩu thép phế liệu với lão Tống, anh ta cũng phải chú ý để phối hợp đúng lúc.
Lão Tống uống hết ly rượu đầu tiên, bỗng nhiên nghi ngờ hỏi: “Tiểu Hứa, sinh nhật của cô đâu phải tháng năm hay tháng sáu đâu, sao lại tên là Bán Hạ? Chẳng lẽ là vị thuốc Bán Hạ trong Đông y à?”
Hứa Bán Hạ nghe vậy thì cũng hơi ngạc nhiên, cô nhíu mày đáp: “Nhà họ Hứa của chúng tôi nhiều đời học Trung y. Khi bố tôi tầm tuổi tôi hiện tại thì mẹ tôi khó sinh, lúc sinh tôi ra thì qua đời. Đang lúc đau khổ, bố tôi mới đặt tên cho tôi là Bán Hạ. Người ngoài cứ nghĩ cái tên này nét bút đơn giản, hẳn là ngụ ý không tầm thường. Nhưng không biết bố tôi am hiểu y dược, ông đặt tên Hạ Bán cho tôi ý là “Sinh Bán Hạ độc”, ngầm mắng tôi sinh ra có vận xui, hại mẹ tôi chết. Ông đổ hết mọi trách nhiệm và đau khổ khi mẹ chết lên đầu tôi. Hứ, nếu sau này ông không cưới thêm vợ mới chắc tôi cũng nhận tên này rồi, bây giờ cảm thấy chỉ là ông ta nhất thời xúc động thôi”.
Triệu Lỗi và lão Tống nghe thế thì hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói gì. Không ngờ cô Béo ngày thường cười ha hả lại có quá khứ tối tăm đến vậy. Cả hai cùng nhau nâng ly rượu, cụng ly với Hứa Bán Hạ xong thì uống cạn. Lát sau vẫn là lão Tống lên tiếng trước: “Tiểu Hứa, thôi đừng trách bố cô làm gì. Chắc là lúc đó mới kết hôn chưa lâu, với cả còn trẻ tuổi, lúc đau lòng thì có gì không dám làm đâu”.
Hứa Bán Hạ nhếch môi cười: “Tôi không trách ông ấy, chỉ là nhớ tới chuyện hồi đó nên không vui lắm thôi. Từ khi còn nhỏ tôi đã nghĩ, nếu tôi là ông ấy lúc đó, có khi nào tôi sẽ ác độc đến mức còn chẳng thèm nhìn con mình hay không. Bây giờ thì tôi hiểu ra rồi, tôi sẽ không, dù là con cái nhà bên tôi cũng không đụng tới nó một ngón tay, nói gì là con ruột của mình. Cho nên sau này tôi rất ghét bác sĩ, có lẽ là do đã quen nhìn sống chết già yếu nên cả người bọn họ cứ âm u, làm chuyện gì cũng âm u như vậy. Bởi vậy, tôi thà lưu lạc ngoài đường làm côn đồ cũng không thèm học hành kế thừa nghề nghiệp của gia đình. Nhưng mà, ha ha, nói gì thì nói, tôi vẫn biết một ít về dưỡng sinh, canh thịt cừu vừa dễ uống vừa ấm bụng, đừng vì tôi mà mất ngon”.
Hứa Bán Hạ càng tỏ vẻ mình chẳng quan tâm, hai người đàn ông càng thấy cô miệng cọp gan thỏ; trước kia không coi cô là con gái, bây giờ cứ cảm thấy day dứt, cứ như hồi đó cô đã chịu nhiều thiệt thòi rồi. Nhất là lão Tống có con gái, con gái có đòi gì ông ta cũng cho, con bé tựa như áo bông tri kỷ của ông ta
Nên ông ta hiểu rõ quá trình trưởng thành của Hứa Bán Hạ đã phải cực khổ cỡ nào, trái tim mềm nhũn cả ra. Ban đầu chỉ là biết ơn Hứa Bán Hạ, còn xen lẫn chút đề phòng, nhưng giờ đây khi ngồi trên bàn cơm, chút đề phòng đó tan thành không khí, chỉ mong mình có thể cố thêm chút, nhiệt tình giúp đỡ cô bạn nhỏ này.
Thành ra chờ tới khi mọi người chuyển chủ đề, Hứa Bán Hạ nói về dự định nhập khẩu thép phế liệu từ Nga – thật ra ở cùng ba ngày nay, cô cũng từng nhắc tới nhưng lão Tống không chủ động lắm, hình như cảm thấy mình chẳng liên quan tới việc này – lão Tống bây giờ còn hỏi cô trước: “Cần tôi giúp gì không? Có lẽ tôi xin giấy phép sẽ dễ hơn cô”.
Trong lòng Hứa Bán Hạ vui mừng, nói: “Giấy phép không phải vấn đề lớn, chủ yếu là chuyện tài chính. Bởi vì vận chuyển một thuyền thép tới nơi rất tốn thời gian, mà chờ tái chế xong cũng rất lâu. Chúng tôi có tài chính riêng rồi, muốn cắn răng liều thử, nhưng sợ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn chỗ khác. Tôi tính thế này: tôi mượn dùng tiền của công ty ông gửi ngân hàng để làm tiền cọc mở thư tín dụng. Hàng tới thì dỡ hàng ở bến tàu công ty ông phê duyệt, hóa đơn nhận hàng cũng để chỗ ông. Vận chuyển hàng hải quốc tế toàn phải dỡ hàng ở các bến tàu quốc doanh cỡ lớn, không có hóa đơn nhận hàng chúng tôi cũng chẳng lấy hàng được. Sau đó tôi sẽ liên lạc cho xưởng thép nhận hàng. Xưởng thép làm việc có quy mô nhất định, không thể chỉ vì hợp tác với công ty nhỏ như chúng tôi mà thất hứa với công ty khoáng sản lớn như công ty của ông cho nên phía các ông có thể nhờ bọn họ giám sát. Tôi giao cho công ty của công bao nhiêu thì bên xưởng sẽ trả lại từng đó. Chúng ta có thể lập hợp đồng kỳ hạn ghi rõ tôi nhất định phải lấy hết hàng trong khoảng thời gian nào đó, đồng thời phải đặt trước lãi. Cả quá trình có thể bảo cả công ty ông cùng giám sát để không xảy ra sơ suất gì. Phải nói đây là chuyện đôi bên cùng có lợi. Công ty của các ông lớn mạnh, bỏ tiền vốn, tôi biết quy trình thì tôi làm chân chạy. Lão Tống, đây chỉ là ý kiến của riêng tôi thôi, không biết khi hợp tác với hai người thì sẽ có khó khăn gì”.
Đầu tiên lão Tống rất chăm chú lắng nghe Hứa Bán Hạ nói, sau đó híp mắt suy nghĩ. Triệu Lỗi cũng nghiêm túc nghe, tuy rằng cả hai đã thảo luận kế hoạch hoạt động dựa trên chế độ công ty lão Tống xây dựng trước khi đi công tác rồi, nhưng anh ta vẫn sợ Hứa Bán Hạ sẽ nói sai chỗ nào. Bây giờ cẩn thận nghe kỹ, anh cảm thấy rành mạch logic, chỉ cần là người từng kinh doanh nhập khẩu đều sẽ hiểu ngay. Có điều, khi nhớ tới ánh mắt thất vọng của Hứa Bán Hạ khi không thể ăn gian thêm vài tấn thép khi bàn bạc, anh chợt thấy mắc cười. Cô Béo dù rất nhạy chuyện trong giới này nhưng đôi lúc vẫn không mất đi vẻ đáng yêu, vậy còn chấp nhận được chứ không như Ngũ Kiến Thiết. Có lẽ lão Tống sẽ không từ chối, chỉ cần ông ta đồng ý thì hẳn sẽ đề cập chuyện này với sếp trên. Dù sao chư hầu một phương như lão Tống mà lên tiếng chuyện gì thì sếp cũng sẽ cân nhắc kỹ. Thêm nữa, lợi nhuận cực cao mà thành công dễ dàng đến thế, sao lão Tống lại không làm cho được. Đáy lòng Triệu Lỗi và Hứa Bán Hạ căng như dây đàn, nhưng mặt vẫn bình thản nhìn lão Tống.
Lão Tống suy nghĩ một hồi rồi hỏi Hứa Bán Hạ: “Tài chính của riêng cô có thể chắc chắn nhập được bao nhiêu thép phế liệu?”.
Hứa Bán Hạ không chút do dự: “Mười nghìn tấn”.
Triệu Lỗi giật mình, cách đây vài ngày cô còn bảo có thể nhập năm nghìn tấn, sao hôm nay lên gấp đôi rồi? Nhưng đang thời khắc quan trọng, đương nhiên Triệu Lỗi sẽ không vạch trần cô. Giờ phút này đòi hỏi hai người phải ăn ý, cho nên Triệu Lỗi nói: “Tiểu Hứa, trước khi ăn cơm tôi đã đồng ý tặng cô một đơn làm ăn, nếu được thì tới giai đoạn tái chế cô bàn với tôi xem, tôi giúp cô một phần tiền vật liệu. Lão Tống, bên tôi có bảo hiểm tài chính, cứ coi như cho Tiểu Hứa thêm một cái bảo hiểm tài chính thôi”.
Đương nhiên lão Tống hiểu rõ chuyện này, chỉ cần Hứa Bán Hạ nhận hóa đơn và nhận hàng trong ngày, Triệu Lỗi đưa tiền hàng cho cô, sau đó cô mang tới công ty anh ta trả tiền xác nhận, đúng như lời Triệu Lỗi nói, việc Triệu Lỗi đặt hàng đồng nghĩa với việc cho Tiểu Hứa một cái bảo hiểm tài chính, cũng trở thành người trung gian giữa lão Tống và Tiểu Hứa, à không, nói đúng hơn phải là Triệu Lỗi đảm bảo cho khả năng trả tiền của Hứa Bán Hạ. Có thực lực hùng hậu như thế thì mười nghìn tấn thép phế liệu có là gì. Cho nên lão Tống gật đầu đồng ý.
Lúc ăn xong về phòng, lão Tống như đang tự nhủ nói với Triệu Lỗi: “Khi còn nhỏ chắc chắn Tiểu Hứa sống chẳng dễ dàng gì, nếu không thì một cô gái nhỏ cũng không đi kinh doanh phế liệu, bởi gia đình nào đồng ý. Tôi thật đồng cảm với cô ấy”.
Triệu Lỗi cũng cảm thán: “Hôm nay tôi mới biết Tiểu Hứa cực khổ như thế, con cái từ gia đình như thế mà lanh lợi vậy, có lẽ là cô ấy đã cố gắng rất nhiều. Hèn gì tôi cứ thấy đầu óc cô ấy nhanh nhạy, ăn nói nghe không tầm thường, hóa ra là gia đình làm Trung y nên cũng không tệ”.
Lúc Hứa Bán Hạ về phòng thì híp mắt cười với tấm gương đối diện, lúc trước cô lòng dạ ác độc, còn giờ lại thêm hèn hạ vô sỉ nữa rồi. Chỉ vì muốn làm người ta cảm thông để dễ bề đàm phán thành công mà kể lể chuyện quá khứ tối tăm của mình ra, cô đúng là mặt dày tâm đen mà. Bán Hạ sinh ra đã có độc, sẽ có một ngày đạt tới cảnh giới ngũ độc câu toàn (*).
(*) Ban đầu dùng để chỉ năm con vật có nọc độc là bọ cạp, rắn lục, rết, tắc kè và cóc. Sau này để chỉ năm thõi ấu là hút thuốc, rượu bia, mại dâm, cờ bạc và sử dụng ma túy. Ẩn dụ những hành vi vi phạm pháp luật và đạo đức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.