Không Được Vãng Sinh

Chương 8: Mèo hoang nhỏ Cao Tân Di




Chuyển ngữ: Sinqua/ Beta: Silvereyes
Ba người trở về từ phương Bắc, vẻ mặt ai nấy đều không tốt lắm, rượu thịt nhiệt tình làm mặt mày xanh xao thiếu sức sống. Đương nhiên, máy bay còn chưa cất cánh thì Hứa Bán Hạ đã ngủ thiếp đi, mãi tới lúc hạ cánh, Triệu Lỗi đẩy cô mới tỉnh dậy. Trong lòng Triệu Lỗi còn thầm nghĩ, béo cũng có chỗ tốt đấy, nếu một cô gái trẻ tuổi có chút nhan sắc ngủ ở nơi như này chắc chắn sẽ bị quấy rối tình dục.
Trong lúc ngồi xe về thành phố với Triệu Lỗi, Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, bình thường Triệu Lỗi cũng sống hưởng thụ lắm, nhưng muốn có quần áo xứng với xe sang cỡ đó thì phải bỏ tiền mua, trông anh ta cũng nghiêm chỉnh nhưng tiền bỏ ra chiều bạn gái lại nhiều như nước, chẳng biết một tháng còn dư bao nhiêu mà để dành. Thế nên suy cho cùng, giám đốc quản lý gì đó toàn là cái danh tốt, chỉ có tiền trong tay ta mới là thật và đáng tin cậy.
Lão Tống được Hứa Bán Hạ đưa về khách sạn nhận phòng nghỉ ngơi trước, còn Triệu Lỗi tới công ty chấm công xong thì cũng về nhà nghỉ ngơi. Chỉ có Hứa Bán Hạ miệt mài chăm chỉ, từ trưa đã vội chạy qua khu đô thị mới tìm bạn bè quen biết, mất bốn giờ hơn mới làm xong thủ tục đăng ký công ty ở khu đó cho lão Tống. Một chồng sổ nhỏ, thêm ba tờ giấy chứng nhận được đóng khung kính hẳn hoi, còn có một túi đầy những con dấu, nếu là người khác thì chẳng biết qua bao nhiêu ngày mới xong. Điện thoại lão Tống tắt máy, có lẽ còn đang ngủ, đã có tuổi mà còn bị hành hạ lên xuống như thế, chắc ngủ một đêm cũng chưa lại sức. Ngay cả Hứa Bán Hạ cũng thấy đầu óc hơi mơ màng, lái xe mà chẳng chuyên tâm được.
Nhưng cô vẫn không về nghỉ ngơi. Biết cô trở lại, Phùng Ngộ đã gọi hai cuộc bảo cô đến. Bà Phùng trông thấy sắc mặt Hứa Bán Hạ, câu đầu tiên chị ta nói là: “Tiểu Hứa, có giảm béo thì cũng phải có chừng mực chứ, không thể liều như thể không cần mạng thế được”. Dù gì Phùng Ngộ cũng là người trong giang hồ nên hiểu chuyện hơn, hỏi: “Đi theo sếp Triệu được tiếp đón nhiệt tình lắm hả?”.
Hứa Bán Hạ cười đáp: “Đúng thế, làm đàn em cho sếp Triệu còn oai hơn tự mình tìm tới cửa bọn họ ấy. Hộp danh thiếp tôi mang theo dùng sạch luôn rồi, tay nhận về gần hai hộp danh thiệp, có mấy người quan trọng tôi phải ghi chú đằng sau, chứ không sau này chẳng biết ai với ai mà lần. Mà sếp Phùng chỉ muốn hỏi tôi vậy thôi à?”.
Phùng Ngộ nhìn qua vợ mình, cười hì bảo: “Thế cô đoán thử xem, vì sao tôi gọi cô tới?”.
Bà Phùng cũng buồn cười nói: “Tám chuyện, chính xác là tám chuyện đó. Sợ là Tiểu Hứa chẳng đoán được chuyện long trời lở đất như này đâu…”. Phùng Ngộ sớm biết vợ mình nhanh mồm nhanh miệng, mới nghe đến đó đã thấy sai sai, sợ lộ hết chuyện hay, thế là vội xua tay ngăn chị ta nói tiếp.
Hứa Bán Hạ tò mò nhìn hai vợ chồng, cười hỏi: “Có chuyện tốt gì hả? Mấy ngày nay tôi ở phương Bắc uống rượu tới mức đầu óc choáng váng, đừng có bắt tôi động não nữa chứ”.
Phùng Ngộ: “Lại giả vờ đáng thương rồi. Không phải tôi bảo rồi à, cơ hội lần này, dù cô có lột sạch da đổi lấy cũng đáng lắm. Đồng ý tới một trại trẻ mồ côi khá đơn sơ vào chủ nhật này đi rồi tôi nói”.
Hứa Bán Hạ cười: “Đại ca à, anh muốn tôi làm từ thiện thì cứ nói thẳng đi. Nhưng mà đại ca muốn chi bao nhiêu tiền? Dù sao tôi cũng phải chi ít hơn chút để làm nổi bật lòng tốt bụng của đại ca chứ”.
Phùng Ngộ vẫy nắm đấm qua lại, bật cười: “Thôi đi, tôi có phải sếp Cầu đâu mà đại ca cái gì. Thế quyết định vậy nhé?”. Thấy Hứa Bán Hạ gật đầu thì anh ta mới nói tiếp, “Nhắc đến sếp Cầu mới nhớ, hai hôm trước ông ta tới tìm tôi, bảo là muốn ra ngoài chơi với tôi, ha ha”.
Bà Phùng cướp lời: “Tên sếp Cầu này hóng gió ở đâu không hóng lại đi hóng ở nhà tắm công cộng, tôi tò mò nên mới đi theo xem thử, không ngờ ông ta lại nghiêm túc lắm luôn, đi tới thị trường vật liệu bên kia nhà ga”. Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, không phải cô tò mò, mà là không yên tâm: “Ông ta dẫn bọn tôi tới một công ty nhỏ, mà cũng chỉ có một căn phòng thôi…”.
Phùng Ngộ ngắt lời cô: “Tiểu Hứa, tôi nhớ hồi đó lúc mới làm ăn cô cũng thuê một căn ở đó”.
Hứa Bán Hạ cười bảo: “Lúc trước không biết, cứ tưởng giống thị trường rau quả, chỉ cần có mặt tiền buôn bán là sẽ có người tới tìm. Tôi thuê nửa năm mà chẳng có mối nào. Tiền thuê đắt lắm, bình thường một công ty chỉ thuê được một phòng, phải làm ăn phát đạt lắm mới thuê nhiều phòng được. Mấy người nhìn thấy gì? Có phải các lễ tân với nhân viên đều rất xinh đẹp không?”
Phùng Ngộ và vợ nhìn nhau cười một tiếng, đáp: “Đúng là bên trong có hai người phụ nữ thật, nhưng tôi biết một người trong đó, là vợ của A Quách. Còn một người nghe sếp Cầu giới thiệu là cô em vợ của A Quách. Hai người đó phụ trách một công ty thương mại, thân hình mập mạp, không kém cô là mấy”.
Cả ngày đi loanh quanh miết nên giờ đầu óc cô hơi ngớ ngẩn, thế là hỏi: “Vậy là Quách Khải Đông không chỉ có một xưởng chuyên công đoạn mài phẳng cho sếp Cầu, mà còn có một công ty thương mại chuyên cướp nhân tài của sếp Cầu à? Sao cướp được?”.
Phùng Ngộ cười hì lấy một tập tài liệu được đóng gói cẩn thận trong ngăn kéo bàn làm việc ra, đưa cho Hứa Bán Hạ rồi bảo: “Cô tự xem đi. Từ vợ cho đến cô em vợ kia của A Quách đều nhiệt tình quan tâm giúp đỡ, căn phòng được bày trí như muốn lừa người khác đây là chi nhánh của công ty sếp Cầu vậy”.
Hứa Bán Hạ mở tập tài liệu ra, thấy bên trong có một tờ báo cáo điều tra, nói rõ thu chi công ty sếp Cầu có bất thường, ví dụ như tỉ lệ phế liệu có vấn đề. Hứa Bán Hạ chỉ nhìn lướt qua rồi lật nó lại, đằng sau là bản sao chép hóa đơn có vấn đề kia. Mấy bản hóa đơn thuế giá trị gia tăng này chỉ thanh toán cho một công ty, địa chỉ ghi rõ là công ty bên thị trường vật liệu. Ở mục tên sản phẩm, hầu như đều có hai chữ “phế liệu”, sắt phế liệu, ống nước phế liệu, nhựa phế liệu. Hứa Bán Hạ vừa xem đã hiểu, Quách Khải Đông ghi đồ tốt thành đồ bỏ, bán chính phẩm cho công ty của vợ mình và em vợ với giá của phế liệu, sau đó hai người kia lại nâng giá bán ra ngoài. Cứ vậy một vào một ra, mức giá chênh lệch cực cao, có thể nói là lời to. Hứa Bán Hạ đóng tập tư liệu kia lại, nói: “Làm lộ liễu quá rồi. Quách Khải Đông phải biết là sớm muộn gì sếp Cầu cũng điều tra ra, sếp Cầu đâu phải dạng ăn no nằm đó không biết gì đâu”.
Phùng Ngộ cười tinh ranh: “Phải nói là A Quách chẳng biết sợ là gì mới đúng. Dù sếp Cầu có tức tới hộc máu cũng không làm gì được anh ta, bởi vì nhà xưởng của công ty mới bước vào giai đoạn thi công, thiết bị mới lắp, đa số nhân viên quan trọng trong công ty đều là người của A Quách. Phải, sếp Cầu đâu phải người ngu. Ông ta biết nếu mình nổi giận với A Quách thì anh ta có thể đóng băng hoạt động của công ty, nền tảng coi như dừng lại, mắt xích tài chính cũng theo đó mà đứt gãy, thế là mất cả chì lẫn chài. Cho nên hôm qua ông ta không thể không đồng ý yêu của A Quách, cho công ty của vợ A Quách một thân phận chính đáng, là chi nhánh của công ty sếp Cầu. Tiểu Hứa, cô thấy không, thời thế bây giờ là ai ác hơn thì người đó thắng, không ác nổi thì chỉ có nước về nhà ôm con”.
Đang nói chuyện thì bà Phùng mới nhận điện thoại bên ngoài chạy vào, vội nói: “Có chuyện rồi. Con trai mình đánh nhau cắn chảy máu lỗ tai bạn cùng lớp, bây giờ bị giáo viên giữ lại rồi”.
Thân hình cao to của Phùng Ngộ nghe vậy thì nhảy dựng cả lên, chốt một câu ngắn gọn với Hứa Bán Hạ: “Còn định hỏi cô thành quả thu được khi đi phương Bắc mà, hôm nào lại hỏi sau. Tôi phải đi đón con trai mình. Thằng nhóc thô lỗ này, chỉ biết gây rắc rối cho tôi thôi”.
Hứa Bán Hạ cũng đứng, cười bảo: “Con anh đúng là còn trẻ mà tài năng ghê gớm, bắt đầu tập làm đại ca rồi đó. Có tương lai lắm đấy! Con trai ngoan! Lên học cấp hai tôi mới làm chị đại, vậy là thằng nhóc còn sớm hơn tôi mấy năm. Sếp Phùng, có muốn lên trường quậy một lát không?”.
Phùng Ngộ vừa vội vàng đóng cửa vừa cười nói: “Con trai tôi còn đang bị giáo viên giữ lại, sao tôi dám quậy được? Hồi trước sếp Cầu cũng từng quậy rồi ấy, dẫn theo một nhóm người xông vào văn phòng giáo viên, kết quả vẫn phải chuyển trường cho con mới xong chuyện. Tiểu Hứa, hôm nào chúng ta trò chuyện sau, nhìn vẻ mặt cô không tốt lắm, mau về nghỉ ngơi đi”.
Hứa Bán Hạ phì cười, bước tới ôm bà vai bà Phùng an ủi: “Chị dâu đừng buồn, con trai đánh nhau mà thắng là chuyện tốt, cùng lắm thì mình bồi thường chút tiền với nói xin lỗi thôi. Nếu ngày nào thằng bé cũng về nhà với lỗi tai đầy máu thì mới là chuyện lớn. Yên tâm đi! Hồi nhỏ tôi nổi tiếng hay đánh nhau, bây giờ vẫn còn tốt chán đấy thôi”.
Bà Phùng nửa tin nửa ngờ, lên xe còn hỏi Phùng Ngộ: “Nhìn Béo hiền lành thế mà còn đánh người à? Cô ấy là nữ nữa, nói khoác thôi hả?”
Phùng Ngộ vừa lái xe vừa đáp: “Ngũ Kiến Thiết mà còn sợ cô Béo. Lúc mới bắt đầu làm ăn cũng có người thấy cô ấy là nữ nên chèn ép, nhận hàng không trả tiền, làm Béo tức giận. Cô ấy gọi điện qua bảo nội trong mười ngày không trả thì cứ giữ số tiền ấy đi, tiền nào việc nấy, để mà lo thuốc men chữa trị. Tên đó đâu có tin một cô gái như cô Béo sẽ làm gì mình đâu, thế nên mặc kệ. Kết quả là hắn ta bị người ta kéo vào bụi cỏ lau đánh tụi búi. Ngay cả cảnh sát hắn cũng không dám báo, tiền thuốc men thì tự mình trả, hôm sau ngoan ngoãn dâng tiền lên cho Béo. Chuyện này truyền ra, chẳng còn ai dám quỵt tiền cô Béo nữa. Nhưng cô Béo là người giữ chữ tín, chỉ cần không bắt nạt cô ấy thì cô ấy sẽ không làm gì mình đâu, làm ăn còn uy tín hơn Ngũ Kiến Thiết nhiều”.
Bà Phùng trợn mắt há mồm: “Cô Béo làm thế thật luôn? Sao nghe cứ như chị đại xã hội đen thế!”
Phùng Ngộ nói tới hăng say: “Thật ra chuyện này chỉ là giết gà dọa khỉ, chưa phải chuyện ác nhất cô Béo từng làm đâu. Hồi đó cô ấy từng cho người thiến tên bạn trai lăng nhăng của mình, sau đó dựa vào năng lực không phải đi tù”. Nói rồi Phùng Ngộ mới hối hận khi mình lỡ mồm lỡ miệng. Anh ta cũng là tên lăng nhăng bên ngoài đấy thôi. Thế là anh ta không dám kể nữa, sợ bà Phùng học theo thì chết mất.
Bà Phùng há hốc mồm nghe kể, mãi tới khi đến trường rồi mới bảo: “Cô Béo giỏi thật đấy, mạnh mẽ dứt khoát, làm thế thì còn ai dám ngoại tình đâu”. Nói rồi bà Phùng còn liếc mắt lườm chồng mình.
Phùng Ngộ cười lớn bảo: “Anh là người thế nào chẳng lẽ em không biết à? Sao anh không biết em thường xuyên nhờ cô Béo quan sát anh làm gì được. Có cô Béo là thần của bọn đàn ông trăng hoa, em không cần lo lắng”. Đã vậy rồi, Phùng Ngộ chỉ có thể nói ba láp ba xàm xoay chuyển tình hình hiện tại.
Đúng là bà Phùng có nhờ Hứa Bán Hạ nghe ngóng chồng mình làm gì thật, nhưng mỗi lần hỏi đều không tra ra chuyện gì nên chị ta nào còn tâm trạng đi tìm Hứa Bán Hạ. Nay nghe “sự tích” của cô ấy thì chị ta yên tâm hơn rồi, một người căm ghét lũ trăng hoa thế kia thì sao có thể để bạn bè xung quanh lăng nhăng với đàn bà được: “Đúng vậy, anh liệu mà kiềm chế bản thân đi, em có cô Béo giúp mình quan sát anh rồi đó”.
Phùng Ngộ giả vờ chống đối: “Vợ à, em tìm ai không tìm, sao lại tìm cô Béo hung dữ như thế giám sát anh làm gì?”.
Bà Phùng đắc ý cười một tiếng, không hề hay biết mưu kế của chồng mình.
Hiếm có một hôm Hứa Bán Hạ về nhà ăn cơm khuya, làm người giúp việc luống cuống cả tay chân, bởi vì A Kỵ và Tiểu Trần cũng sắp tới. Lần cuối tới đây, họ cũng đi bốn người, Tiểu Trần đi cùng Chu Thiến, còn A Kỵ dẫn theo một cô bạn gái cá tính như mèo hoang tên Cao Tân Di. Hứa Bán Hạ cảm thấy cái tên đó xứng đôi với mình ghê, đều là vị thuốc Đông y hết. Nhưng mà hoa Tân Di nở đẹp hơn hoa Bán Hạ nhiều, hoa Bán Hạ trông như một con rắn độc, có lẽ năm đó khi bố đặt tên cho cô cũng không nghĩ tới chuyện này.(*)
Ngồi trên bàn cơm, Hứa Bán Hạ híp mắt cười, thân thiện nhìn hai cặp đôi liếc mắt đưa tình trước mặt. A Kỵ vốn lạnh lùng, thế nhưng cực kỳ dịu dàng với Cao Tân Di, ngược lại còn bị Cao Tân Di giương nanh múa vuốt bắt nạt, không ngờ anh ta còn có chiêu này. Thật ra trong lòng Hứa Bán Hạ rất khó chịu; cô đâu quen nhìn người khác bắt nạt anh em của mình, cho dù có là A Kỵ tự nguyện; Tiểu Trần và Chu Thiến thì khá tốt, ngay cả vỏ tôm Chu Thiến cũng bóc thay Tiểu Trần; có điều Hứa Bán Hạ không nói ra chuyện đó, cô hiểu hai chữ “duyên phận” này. Nhưng cô vẫn mừng thay Đồng Kiêu Kỵ lắm. Bây giờ anh ta đang trong thời gian nộp tiền bảo lãnh thân phận, hiếm có cô gái nào dám lại gần, mà con mèo hoang nhỏ này thuộc về thiểu số đấy.
Ăn cơm xong thì đường ai nấy đi, Cao Tân Di lén lút nói với bạn trai mình: “Mặc dù chị Béo cứ cười tủm tỉm suốt, nhưng em cứ không dám nhìn thẳng chị ấy. Cứ như chị ấy nhìn thấu con người em, rõ ràng là có địch ý”.
Đồng Kiêu Kỵ không để tâm: “Béo là bạn chí cốt của anh. Lúc trước có tiền cùng tiêu, có trận cùng đánh. Sao tự dưng lại làm khó em?”.
Cao Tân Di quay qua, chu miệng nhỏ: “Thì ra hai người là thanh mai trúc mã, thế sao anh không theo đuổi chị ấy đi? Nhất định là chị ấy ghét em do em cướp anh đi mất, chỉ là da mặt mỏng nên không nói thôi”.
Đồng Kiêu Kỵ cứng cổ nói: “Em nói gì đấy, Béo là anh em của anh, đúng là cứ thích bới lông tìm vết”.
Cao Tân Di tức giận hét to: “Sao anh lại bảo vệ Béo? Có phải anh vẫn luôn nhớ thương chị ấy, chỉ lấy em làm vỏ bọc thôi không?”. Nói rồi vung tay, quay đầu chạy thẳng.
Đồng Kiêu Kỵ hốt hoảng, vội chạy hai ba bước đuổi kịp sau đó giữ chặt Cao Tân Di lại, nhưng mới định lên tiếng thì đã bị Cao Tân Di đạp một phát lên chân. Đồng Kiêu Kỵ là người rắn rỏi, đạp thì đạp thôi, anh ta cũng chẳng thấy đau, tay vẫn giữ chặt Cao Tân Di nói: “Để anh nói rõ cho em nghe, anh em là anh em, còn vợ là vợ. Anh và Béo là anh em nhiều năm, cả Tiểu Trần cũng thế mà, em thấy Chu Thiến có nói gì chưa?”. Thấy Cao Tân Di giãy dụa dữ dội muốn chạy, anh hoảng quá, ôm chặt lấy cô rồi bế lên vai khiêng đi.
Cao Tân Di giơ cao nắm đấm, quơ tay quơ chân, nhưng tất cả vô dụng trước Đồng Kiêu Kỵ. Cô chỉ còn biết dở khóc dở cười bảo: “Tên óc trâu này, thả em xuống, đầu hướng xuống đất sẽ bị chảy máu lên não đó. Anh muốn hại chết em rồi tìm con khác phải không?”.
Đồng Kiêu Kỵ bận rộn một hồi, đổi từ khiêng trên vai thành cõng trên lưng, còn bị Cao Tân Di cắn một cái lên tai, mặc dù hơi đau nhưng trong lòng ngọt ngào như mía lùi, không ngại khổ cực cõng cô về nhà. Đương nhiên, không phải nhà Cao Tân Di, mà là phòng đơn Đồng Kiêu Kỵ đang thuê. Từ đó mèo hoang hóa mèo nhà, Đồng Kiêu Kỵ cảm thấy hình tượng này khá mới mẻ.
Bên kia, mặc dù Hứa Bán Hạ tiếc nuối không rời chăn êm nệm ấm, nhưng nhớ tới cân nặng của mình, thế là phải chịu khó dậy sớm mỗi ngày. Cũng hết cách rồi, đi phương Bắc có một chuyến thôi mà cô lại tăng cân rồi. Bây giờ Phiêu Nhiễm đã khác hẳn những chú chó khác, ánh mắt nó xuất hiện tia hung ác, Hứa Bán Hạ rất vừa lòng với thay đổi của nó. Con chó to như vậy mà ánh mắt dịu dàng như nước thì bự con thế làm gì? Có khác gì lão Tô đâu, to con mà thật ra chỉ là thư sinh.
Trên đường đi không gặp lão Tô, Hứa Bán Hạ có hơi chán nản, cô vác túi đồ to như vậy trên lưng để cho lão Tô, còn Phiêu Nhiễm cứ chúi mũi vào hít suốt, nó thèm nhỏ dãi luôn rồi. Không đến thì không đến, Hứa Bán Hạ bắt đầu sắp xếp lịch trình hôm nay cho mình.
Bỗng dưng sau lưng vang lên tiếng bước chân nặng nhọc, Hứa Bán Hạ cụp mắt, thấy Phiêu Nhiễm hí hửng quay ra sau vẫy đuôi, khỏi nói cũng biết là lão Tô tới rồi. Cô quay lại nhìn, quả nhiên là lão Tô đang chạy vội đến. Tiếng chào hỏi vang lên từ xa: “Béo, đã lâu không gặp, đi công tác gì mà lâu quá”.
Hứa Bán Hạ vừa chạy lùi lại vừa hỏi: “Lão Tô, sao nay lười thế? Ra hơi muộn đó”.
Anh ta vừa chạy tới bên cạnh Hứa Bán Hạ, cười bảo: “Nếu biết cô đã về thì tôi đem mấy cuốn lịch ra cho cô luôn rồi. Có người tặng lịch treo tường cho tôi, mà chẳng biết cô có cần không?”.
Mặc dù Hứa Bán Hạ đã nghĩ tới cuốn lịch vạn niên điện tử trên bàn mình nhưng vẫn cười ha hả nói: “Được đấy, mai tôi tới, nhớ đem cho tôi nhé. Tôi cũng đem vài thứ cho anh, cầm cái túi này đi”. Nói rồi cởi túi xuống đưa lão Tô.
Anh ta cầm lên cân đo một hồi mới hỏi: “Cảm ơn cô, mà cái gì thế, nặng vậy?”.
Hứa Bán Hạ cười đáp: “Không biết hồi trước ở Bắc Kinh anh có ăn mấy cái này chưa, hai cái giò hầm tương, một miếng thịt cừu ướp ngũ vị hương. Không phải hàng hút chân không nhạt vị đâu. Lúc về nhớ bỏ vào tủ lạnh nhé!”.
Lão Tô nghe thế thì vội mở túi ra, đầu rúc vào trong hít một hơi thức ăn, sau đó mới tiếc nuối không rời chui ra, còn nói: “Hồi trước tôi có ăn rồi, nhưng không ăn thường xuyên lắm. Béo, cảm ơn cô, rất tuyệt”.
Cô nhìn anh ta, cười bảo: “Thấy anh thích đồ tôi tặng thì tôi cũng thuận mắt anh hơn nhiều rồi. Ha ha. Nhưng mà Phiêu Nhiễm vẫn không ưa gì anh đâu đấy”.
Đến giờ, lão Tô cũng khá quen với cái tính hay mỉa mai của Hứa Bán Hạ rồi, nghe thế chỉ cười nhẹ nói với Phiêu Nhiễm: “Hôm khác anh mang xương giò hầm tương cho mày sau. Chờ đi nhé!”.
Hứa Bán Hạ cũng bật cười hỏi: “Lão Tô, chủ nhật này tôi đến trại trẻ mồ côi, anh có rảnh không? Đi cùng đi!”.
Lão Tô áy náy đáp: “Dạo này chủ nhiệm của tôi đi Thượng Hải học, cả ngày tôi bận tối tăm mặt mũi. Béo à, cô nhân hậu quá”.
Hứa Bán Hạ ngẫm nghĩ, thấy thế cũng được, lão Tô với bọn Phùng Ngộ không phải người đi cùng đường, không đi cùng vẫn tốt hơn: “Quên đi, lúc đầu tôi còn định mời anh đi cùng để khám bệnh cho bọn nhóc ở đó. Tôi đoán ở mấy nơi như vậy trẻ em mắc bệnh bẩm sinh khá nhiều”.
Lão Tô nghe thế thì áy náy hơn, tựa như vừa làm chuyện gì sai ấy: “Béo à, hay là cô chờ chủ nhiệm của tôi về đi rồi tôi đi cùng cô”.
Hứa Bán Hạ chợt thấy buồn cười, sao trên đời còn có người thành thật như thế chứ, thế là bật cười: “Anh nghiêm túc thế làm gì, dù sao sau này cũng còn nhiều cơ hội mà. Ài, lão Tô này, anh ăn mặc mỏng manh thế, lỡ cảm lạnh thì sao? Hôm nay ra đường tôi còn cảm thấy chỗ mình chẳng ấm hơn phương Bắc là bao”.
Lão Tô dễ dàng bị Hứa Bán Hạ dẫn qua chủ đề khác, gãi đầu bảo: “Tôi không thấy lạnh mà, chạy mấy vòng là người nóng lên thôi. À Béo, thấy cô gầy hơn trước một chút rồi đó”.
Hứa Bán Hạ giả vờ tức giận: “Gì chứ, chỉ gầy đi một chút thôi? Giảm hẳn mười lăm ký, bằng chân sau của một con heo đó. Sau này đừng gọi tôi là Béo nữa, phải gọi là Gầy”.
Lão Tô nhoẻn miệng cười, ngũ quan như nhíu lại một chỗ: “Được được, gọi cô là Gầy, gọi cô là Xương Sườn cũng được”.
Hứa Bán Hạ thấy hôm nay chọc anh ta không vui lắm, do lão Tô đối đáp trôi chảy quá, thế là bật cười: “Thôi cứ gọi là Béo đi, tôi quen được gọi thế hơn. Lão Tô, nghe nói tiền hoa hồng của bác sĩ nhiều lắm mà, sao làm việc cả năm mà anh còn keo kiệt thế?”.
Lão Tô nghiêm túc lên, bình tĩnh đáp: “Người ta phải vào khoa bệnh của tôi là đủ xui rủi lắm rồi, nếu còn nhận phong bì từ họ thì chẳng phải sẽ thất đức lắm à? Tôi thấy cứ vậy khá tốt, cái gì cũng từng trải, còn có tiền đóng học phí cho em trai nữa”.
“Ra thế à, em trai anh còn đang đi học hả?”. Hứa Bán Hạ vốn là một cao thủ mượn gió bẻ măng, mà do quan hệ của bố mình nên từng tiếp xúc với khá nhiều bác sĩ, biết họ ai cũng lén lút nhận phong bì, nhất là loại bác sĩ nổi tiếng như bố cô. Không ngờ lão Tô là người nghiêm chỉnh tới vậy, cô lập tức chuyển chủ đề.
Nhắc tới em trai mình, lão Tô cười bảo: “Đúng vậy, nó mới học đại học năm ba thôi. Tôi học hành liên lụy ngôi nhà nghèo khó của tôi nhiều lắm, thế nên vừa có việc là tôi nuôi em trai ngay. Thành tích của thằng bé rất tốt, lúc nào cũng nhận được học bổng. Nó cũng nói rồi, chỉ cần tôi nuôi nó hết đại học, sau này cứ dựa vào nó gồng gánh cho”.
Hứa Bán Hạ: “Giỏi thật, tôi sợ nhất là đọc sách đấy”. Ngẫm nghĩ rồi lại nói thêm, “Có nghị lực, tốt”.
Lão Tô nghe vậy thì mặt mày hớn hở bảo: “Ai cũng bảo em trai tôi vậy”.
Cô nghiêm túc nói: “Anh cũng tốt lắm mà, học hành suốt tám năm. Nếu là tôi thì tôi bỏ cuộc từ lâu rồi. Năm đó may là em trai của anh không dính kế hoạch hóa gia đình, không thì quốc gia lại thiếu đi một người tài”.
Lão Tô chẳng biết cô nói thật hay giả, nghe thì đầy châm chọc nhưng mặt mày cô Béo cực kỳ chân thành, thế là nghĩ Hứa Bán Hạ bị dở hơi rồi, nói chuyện mà không mỉa mai thì sẽ khó chịu. Bỗng nhớ tới suy nghĩ bữa trước mình chạy bộ nghĩ tới, anh ta vội nói: “Béo này, mấy hôm trước cô không ở đây, tôi nhớ cô lắm đấy”. Nói rồi mới thấy sai sai, sao lúc nghĩ thì chẳng thấy gì, mà nói ra lại sến súa như vậy. Thế là âm cuối càng trầm thấp, hai chữ cuối nhỏ tới mức không nghe được.
Hứa Bán Hạ nghe vậy thì hoảng hốt, không nhịn được dừng chân mà chống nạnh, đứng trước mặt lão Tô, nhìn chằm chằm anh ta hồi lâu, thấy mặt anh ta đỏ bừng cả lên, cả người như sợi mì luống cuống. Trong lòng cô có nhiều lời mỉa mai lắm nhưng đến bên họng thì lại nuốt trở về. Lương tâm xuất hiện, chợt không muốn tổn thương tên thành thật chất phác này nữa. Cô bật cười một tiếng rồi chạy đi trước, còn nói: “Ừm, tôi cũng rất nhớ anh. Lúc tới Bắc Kinh có ghé trường anh học, uy nghi hùng vĩ lắm. Nhưng mà vẫn thấy ở lì trong đó tám năm học hành đúng là kỳ tích”.
Lão Tô thở phào, vừa nãy suýt chút nữa đã bị Hứa Bán Hạ dọa cho giật nảy mình. Trong ấn tượng của anh ta, con gái chưa có ai từng hùng dũng hiên ngang đến thế. Nhưng anh ta không hề cảm thấy cô đanh đá chua ngoa, chỉ thấy cô đáng yêu dễ gần. Sau đó lão Tô không dám nói thêm gì nữa, chậm chạp chạy đằng sau Hứa Bán Hạ. Làn gió sớm thổi hương thơm trên người cô thoáng qua chóp mũi.
(*): Hoa tân di là một loài Mộc Lan. Hoa rất đẹp và cũng là một vị thuốc Trung Quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.