Không Giấu Được Nhịp Tim

Chương 9:




11
Không có chuyển phát nhanh nào cả, nhưng có một người đàn ông.
Đứng trước cửa nhà tôi như một bức tường vậy.
Tôi muốn nhanh tay đóng cửa lại, nhưng anh ta quá nhanh mắt, cộng với việc tôi vừa bị cảm lạnh không còn sức, thế là anh ta đã lẻn vào thành công.
Lúc này, tôi mới nhìn thấy, thì ra mẹ hắn cũng tới.
Tôi choáng váng đầu óc!
Dùng ánh mắt như muốn hỏi người đàn ông rằng: "Anh đây là chuẩn bị đưa theo mẹ anh đến để cưỡng ép sao?"
Nhưng mà, khi nhìn về phía mẹ anh ta, thì tôi lập tức nở một nụ cười tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng, cũng không thể để cho mẹ anh ấy xem thường những nhân vật tầm thường mà bé nhỏ như chúng tôi được.
Đầu có thể vỡ máu có thể chảy, nhưng không thể làm cho người dân bình thường như chúng tôi mất mặt được.
Giang Sướng nói: "Nghe nói em bị cảm, mẹ tôi liền xung phong chủ động kéo anh đến chăm sóc em."
Cái đó là không cần thiết.
Tôi vội vàng từ chối: "Làm sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy! Dì đây là người lớn, làm gì có chuyện người lớn phải chăm sóc đặc biệt cho người trẻ được, ở cổ đại đây là muốn giảm bớt tuổi thọ mà."( thật ra nó là chiết thọ ý, nhưng mà mình không hiểu nên đã sửa lại.)
Tiếp theo, tôi nhỏ giọng nói thầm: "Tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa."
Giang Sướng âm thầm đẩy mẹ anh ta một cái, hai mẹ con nhìn nhau.
Thật không may, thế mà tôi lại không thấy nó.
Tiếp theo, mẹ anh ta có chút mất tự nhiên nói: "Tương lai đều là người một nhà, có gì mà phải ngượng ngùng chứ, mẹ chồng chăm sóc con dâu bị bệnh là chuyện bình thường không phải sao"?
Một gia đình, mẹ chồng, con dâu?
"Dì à, con và Giang Sướng đã chia tay rồi." Tôi vội vàng giải thích.
Bà ấy giật mình nói: "Tại sao? Con trai dì ưu tú như vậy, chẳng lẽ là thông minh quá nên bị thông minh hại, con gái hiện nay đều thích kiểu dạng ngu ngốc sao?"
Tôi mặt đầy vệt đen, thật sự là bái phục mạch não của bà ấy rồi, nhưng vẫn nhắc nhở một cách vô tình:
"Không kể đến sai lầm của dì, dì đã suy nghĩ thấu đáo rồi, nên mới ở đây trịnh trọng khẩn cầu con, nhất định không nên buông tha cho Giang Sướng, hơn nữa hy vọng con mau chóng đem nó thu vào trong túi, không cho nó có cơ hội với người khác."
Tôi có chút tò mò, điều gì làm cho người phụ nữ trước mặt này thoạt nhìn chỉ có 30 lại thay đổi suy nghĩ?
Cách làm thông thường phải là cảnh cáo tôi nên cầm tiền rồi nhanh chóng rời đi, không bao giờ được phép xuất hiện trước mặt con trai bà ấy nữa, bằng không cũng đừng trách sao bà ấy lại không khách sáo chứ nhỉ.
Thấy tôi có vẻ kháng cự quá rõ ràng đến mức khiến bà ấy có chút hoảng sợ rồi, liền trực tiếp sử dụng đòn tấn công mãnh liệt.
"Tiểu Cố, nếu con có bản lĩnh để cho con trai dì trở thành vật trong túi của con, thì con muốn cái gì dì đều chiều hết, vé xe nhà cửa... Tất cả đều dễ nói."
Bà ấy càng hào phóng, tôi càng lo lắng.
Tục ngữ có câu "không có lợi không dậy sớm", khẳng định phía trước chắc chắn có bẫy đây mà.
Chẳng lẽ là Giang Sướng có bệnh gì khó nói, không thể để cho người khác biết, lúc để môn đăng hộ đối thì thiên kim tiểu thư không muốn cưới, thế là liền vội vàng cho tôi vào già giàu.
Trong một thời gian ngắn, tôi hình như có chút đồng cảm với anh ta.
Chắc chắn là mắc bệnh, nên mới có thể khiến cho mẹ của hắn không tiếc tự vả đôm đốp lại mình, cũng yêu cầu tôi gả cho hắn.
Ha ha, sẽ không phải là loại bệnh không thể chữa đấy chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.