Không Hòa Hợp

Chương 1:




Họ Hạng, nhặt được ở phía Tây.
Trình Bác Diễn nhìn đồng hồ trên tường, năm giờ rưỡi.
Bên ngoài trời đã tối, cách cửa sổ có thể thấy cành cây trủi lụi, bị lão gió Bắc thổi leo lắt như muốn mượn trời xanh thêm năm trăm năm nữa.
Dự báo thời tiết nói ngày mai có tuyết, nhưng nhìn trời thế này, đoán chừng tối nay là tuyết rơi rồi.
Bác sĩ Lưu phòng bên đang gào rống lên nói chuyện với một bệnh nhân bị nghễnh tai, nói cả buổi trời, lúc này lại gào lên một trận nữa, nghe cái giọng này là thấy sắp khàn tới nơi rồi.
Trình Bác Diễn nhanh tay lấy một viên ngậm bỏ vào miệng, gọi một bệnh nhân vào.
Một bác gái được dìu vào trong, một chân không thể chạm đất, cứ ai da ai dô, biểu cảm trên mặt khá đau đớn.
Sau khi ngồi xuống bác gái đó cứ nhìn Trình Bác Diễn một lúc, trước khi Trình Bác Diễn định mở miệng thì bác cướp lời: “Bác sĩ lớn tuổi phòng bên có rảnh không? Tôi có thể nhờ bác ấy khám không.”
“Bác ấy có bệnh nhân rồi, bác muốn chọn bác sĩ thì phải hẹn trước”, Trình Bác Diễn cười cười, “Bác bị thương ở chân ạ?”
“Hẹn không được, mấy ngày trước làm sao tôi biết được chân mình sẽ gãy chứ”, Bác gái chỉ chỉ chân mình, “Không đổi bác sĩ khác được à, tôi lớn tuổi rồi, cũng chẳng gãy được mấy lần, bác sĩ lớn tuổi chút mới có đủ kinh nghiệm không phải sao?”
Trình Bác Diễn có chút bất đắc dĩ: “Để cháu xem trước cho bác có được không? Bác đừng làm trễ bệnh tình.”
Bác gái nhìn nhìn Trình Bác Diễn, chắc cũng đau đến không chịu nổi rồi, không nói nhiều thêm nữa: “Vậy người trẻ cậu phải giúp tôi nối cho lành đấy.”
“Bác gái à,” Trình Bác Diễn từ trên ghế ngồi xổm xuống trước mặt bác gái kia, “Đau ở bắp chân sao?”
“Đúng vậy,” Bác gái nhíu mày, “Cậu nói xem có thần kỳ không, tôi đang coi TV, vậy mà cũng gãy chân được! Chuyện này là sao chứ!”
“Bác ngồi xem như thế nào?” Trình Bác Diễn sửng sốt, vậy cũng khá thần kỳ đó, anh đưa tay ra muốn nhẹ nhàng kéo ống quần bác gái lên xem xem, nhưng bác gái mặc dày quá, không thành công.
“Tôi chỉ đặt chân lên bàn trà, xem hết cái bản tin luật của đài trung ương, tôi muốn ngủ một chút rồi đi mua đồ ăn, nhà hết đồ ăn rồi, cần mua thêm, nấu đồ ăn xong còn hầu hạ mấy tên ăn hàng…”
“Bác à,” Trình Bác Diễn không thể không ngắt lời của bà, “Ngủ một chút, sau đó thì sao?”
“Sau đó? Làm gì có sau đó, Tôi vừa nhấc chân,” Bác gái nói rồi tay đập lên bàn một cái, “Rắc một phát! Gãy chân luôn! Không đặt chân xuống đất được! Đợi con gái nhà tôi về nhà mới đưa tôi qua đây, ây đau chết tôi rồi bác sĩ cậu mau nối lại cho tôi đi.”
Trình Bác Diễn hiểu chuyện gì xảy ra rồi, trao đổi với cô gái bên cạnh bác, sau đó viết đơn để đi chụp phim trước.
“Bác sĩ, cậu nói xem tôi bị sao vậy? Buổi sáng hằng ngày tôi đều luyện tập đụng cây bịch bịch đó! Sao mà mới nhấc chân cái đã gãy rồi? Cậu từng thấy ai như tôi chưa? Đây chắc là ca độc nhất nhỉ?” Bác gái chẳng biết gì về tình huống của mình.
“Xương cốt người lớn tuổi hay tơi xốp, bác cũng không phải trường hợp hiếm gặp,” Trình Bác Diễn cười cười, cúi đầu nhanh chóng viết đơn, “Buổi sáng có bà chị kia mới ngủ dậy xoay người một cái xoay gãy luôn cái chân kìa, nhưng bình thường bác phải chú ý, cái vụ đụng cây kia …… còn kêu bịch bịch nữa, lần sau đừng tập nữa, cầm tờ đơn này đi chụp phim, làm gấp cho bác.”
Trước khi phim chụp của bác gái ra lò Trình Bác Diễn đã khám xong mấy bệnh nhân cuối cùng, thời gian đã đến gian tan làm, anh cứ nhìn giờ, hôm nay đã nói là qua nhà bà ăn cơm, giờ này chắc cơm đã là xong rồi.
Anh chỉ có thể dành chút thời gian nhanh tay nhắn cho mẹ nói phải về trễ chút.
Cũng may giờ này người cần chụp phim không có nhiều, phim chụp của bác gái nhanh chóng được in ra, Trình Bác Diễn nhìn nhìn phim chụp, tình hình xương cốt không quá nghiêm trọng, cố định ngoài là được.
“Bác sĩ,” Bác gái ngồi trong phòng trị liệu nhìn Trình Bác Diễn, “Làm trễ giờ tan làm của cậu hả?”
“Không sao đâu, làm xong cho bác là cháu tan làm rồi, ” Trình Bác Diễn nhìn bà, “Cháu phải cho bác…..”
“Tôi biết tôi biết, cậu đợi tôi cởi chút,” Bác gái lập tức vẫy tay, cô con gái qua giúp bà cởi một ống quần xuống, “Nếu tôi biết coi TV mà cũng có thể gãy xương được, thì chắc chắn không mặc cái quần bó thế này.”
Bác gái nói rất nhiều, lúc Trình Bác Diễn đang im lặng cố định cho bác gái, bà cứ hỏi mãi: “Bác sĩ, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sắp 30 rồi ạ.” Trình Bác Diễn trả lời.
“Ồ, vậy cũng không nhỏ nữa, không nhìn ra đó nha, nhìn cũng chỉ mới 28 29 thôi.” Bác gái nói.
“…..Vậy sao.” Trình Bác Diễn cười cười.
“Thế đã kết hôn chưa?” Bác gái nhìn chòng chọc mặt anh mà hỏi.
“Chưa ạ.” Trình Bác Diễn cố định cái nẹp.
“Vậy có bạn gái chưa?” Bác gái rất nhiệt tình nói, “Các cậu bận thế này, chắc không có thời gian yêu đương đâu nhỉ?”
Trình Bác Diễn sợ nói thêm nữa chắc bác gái quyết xong đại sự hôn nhân của anh luôn quá, thế là trả lời: “Có bạn gái rồi ạ.”
“Ồ….” Bác gái có chút thất vọng nhìn qua con gái mình, “Vậy là cô con gái nhà lão Trần cạnh nhà mình hết hy vọng rồi, anh bác sĩ này đẹp trai như vậy.”
“Không lẽ người nào chưa có bạn gái thì cô Trần có hy vọng à,” Cô con gái bất đắc dĩ, “Mẹ đừng hỏi linh tinh nữa, kỳ lắm, bác sĩ đang bận mẹ đừng ngắt lời nữa.”
Chẳng dễ dàng gì mới tiễn được bác gái đi, Trình Bác Diễn thở dài một hơi, thay đồ khóa cửa, nhanh chân bước ra khỏi cổng bệnh viện.
Lúc đi đến bãi đỗ xe anh gọi điện cho mẹ: “Bây giờ con qua đó.”
“Ừ, đi siêu thị mua vài chai dầu, bà con vẫn thích ăn mỡ, nói mấy cũng không nghe, con cứ mua cho bà rồi đem qua đây.” Mẹ anh giao việc qua điện thoại.
Lúc trước mẹ anh là bác sĩ dinh dưỡng, đi đâu cũng kiểm tra bữa ăn, nhà bà nội lúc nào cũng là trận địa trọng điểm.
“Con biết rồi.” Trình Bác Diễn kéo cà vạt, gió lớn thật.
Gió Bắc thổi rất mạnh, thổi mạnh cả người anh như đang vội chạy đi đầu thai, đập vào mặt đến đau.
Nhìn thế này tuyết rơi là cái chắc, hôm nay trời tối sớm quá, còn chưa đến sáu giờ mà đã tối đen như kịch bóng vậy, trời bây giờ đã đen thùi lụi rồi.
Hạng Tây dựa vào tường, nhìn chằm chằm từng xe chạy trên đường, hứng trọn cảm giác gió Bắc thổi vào cổ áo, không hiểu sao trong lòng hoảng hốt.
Còn một tháng nữa là hết năm rồi.
Lại thêm một năm nữa.
“Sắp đến năm mới rồi ha.” Màn Thầu nãy giờ ngồi xổm bên cạnh cậu hỏi một câu.
“Ừm.” Hạng Tây đáp một tiếng, cúi đầu nhìn qua thuốc lá đã sớm tắt trong miệng hắn.
Hạng Tây đưa tay ra bắn một phát, tàn thuốc trong miệng Màn Thầu bay đi thật xa.
“Còn bao lâu nữa là qua năm mới?” Màn Thầu đứng dậy, rụt cổ lại, “Chúng ta đi đâu giờ?”
“Không biết.” Hạng Tây giật giật cà vạt, xoay người ngược hướng gió đi dọc con phố.
“Không biết? Mày không biết khi nào hết năm hay là không biết đi đâu?” Màn Thầu khập khiễng đi theo cậu.
Chân của Màn Thầu thật ra què cũng không ghê vậy đâu, đi đứng bình thường thì nhìn cũng hơi vẹo tí thôi, nhưng hắn luôn muốn cố gắng đi càng vẹo càng tốt.
Nhìn như cũng khá thảm thương, Màn Thầu từng nói, bị bắt mà đương sự mềm lòng là được bỏ qua rồi.
“Cái nào cũng không biết.” Hạng Tây không phải không muốn nói chuyện, một là mở mồm ra là hứng đầy gió, hai là hai ngày này chưa có miếng thu nhập nào, tối nay mà còn không kiếm được một cắc nào, không chừng cậu phải lang thang ngoài đường một đêm, còn quay về thì cậu sẽ bị chú Bình chỉnh thành cục thịt khô.
Vầy sao tâm tình tốt được trời.
Đi dọc đường phố một đoạn, Hạng Tây rẽ ngoặt, khu này cậu không quen lắm, ít đến mà, đi thẳng tới chắc không phải là địa bàn của chú Bình đâu, giẫm chân vào khu này dễ trước phiền toái.
Nhưng hôm nay phải mạo hiểm một chút, khu dân cư bên này cũ rồi, không có bao nhiêu đồ có giá, đến cái tường rào cũng không có, muốn vào cũng tiện.
Đi quanh khu dân cư hai vòng, toàn xe điện nát, không có giá trị gì cả.
Cuối cùng Hạng Tây dừng trước một nhà kho.
Màn Thầu chẳng nói năng gì, đi qua nhìn nhìn mấy cánh cửa, rồi đứng trước một cánh, lấy cái kìm trong túi ra, hai phát mở được khóa cửa nhà kho.
“Hây.” Màn Thầu đẩy cửa ra rồi thích thú thấp giọng gọi một tiếng.
Bên trong có một con xe điện mới tinh, nhưng khóa cứng ngắc, chỉ có thể gỡ bình điện.
Hạng Tây nhìn hai bên, lại ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào tòa nhà sau lưng, nhà nào nhà nấy đều đóng cửa, nhìn ánh đèn hắt vào cửa sổ làm Hạng Tây hụt hẫng khó tả.
Con mẹ nó quái thật.
Kỹ thuật gỡ bình điện của Màn Thầu không bằng Hạng Tây, nhưng hôm nay tay Hạng Tây bị thương, bởi vì cậu bị thương, hắn đành phải nhận công việc này.
Đèn đường xa xa sáng không được nhiêu như ngọn nến, Hạng Tây nhìn cái mông thoắt ẩn thoắt hiện của Màn Thầu trong nhà kho, động tác không thành thạo, cái mông tiến lùi mấy lượt, vẫn chưa làm xong.
Lại đợi thêm mười giây nữa, Hạng Tây không đợi được nữa, chuẩn bị qua đổi chỗ với Màn Thầu.
Bây giờ là giờ cơm, gió Bắc thổi mạnh như vậy cứ như đang có tang cha vậy, bình thường sẽ không có người đi ra đâu, nhưng Hạng Tây không muốn mạo hiểm, cậu còn chưa có gì nhét bụng, người thì lạnh cóng, cảm thấy lỡ đâu có người đuổi theo cậu, cậu sẽ phải vừa chạy vừa tan thành phấn mất.
Vừa bước tới hai bước, hành lang đằng sau truyền đến tiếng bước chân, nghe thấy khá gấp, không giống tiết tấu bình thường khi ra ngoài.
“Đi!” Hạng Tây không nghĩ nhiều, qua đó bắt nắm lấy cổ áo Màn Thầu kéo qua phố bên kia mà chạy.
“Bắt trộm!” Một giọng nói đàn ông vang lên phía sau, tiếng hét này tràn đầy năng lượng, “Bắt trộm đi!”
Hạng Tây không cần quay đầu, nghe tiếng là biết người này chắc chắn cao to cường tráng, nhìn lại mình thì, có mười cái mình cũng không bằng người ta vung mạnh một cánh tay.
“Đuổi theo! Xem có đánh chết nó không!” Một âm thanh khác gào lên, “Hôm qua chưa bắt được, hôm nay còn dám tới!”
Đệt! Hạng Tây lảo đảo một chút, vậy mà có đến hai tên!
“Tách ra không?” Màn Thầu đang phi nước đại hỏi một câu.
“Thêm lát nữa.” Hạng Tây nói, quay đầu nhìn thoáng qua, hai tên kia đang cầm gậy trên tay.
Đây có phải là đúng lúc đụng phải đâu, cái này là người ta đang ở trên lầu nhìn thấy, cầm lấy đồ chạy xuống đuổi đó chứ.
Nghe lời kia thì cái khu rách nát này hôm qua đã có người tới càn quét một lần rồi.
CMN gì xui dữ vậy.
Hạng Tây nghe thấy tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ của Màn Thầu liền thở dài.
Địa thế mấy tòa này khá cao, dưới lầu một là sân phơi to, phải xuống mấy bậc thang nữa mới xuống tới mặt đất
Hai người chuyển qua bên tòa nhà, Hạng Tây bỗng chạy chậm lại, đẩy Màn Thầu xuống sân phơi, đè thấp giọng nói: “Mày đợi lát nữa rồi đi.”
Màn Thầu bị cậu đẩy xuống như đẩy bao tải.
Hạng Tây liếc nhìn thấy cái sân không cao, nhưng nếu ngồi xổm xuống thì có thể tránh được, cậu lại co cẳng chạy tiếp về phía trước.
Mặc dù đánh nhau và bị đánh cả hai đều không phải là sở trường của Hạng Tây, nhưng chạy thì phải đấy, truy binh đằng sau cố chấp đuổi theo đến đường cái, cuối cùng cũng phải chào thua.
Hạng Tây tìm một góc tường chắn gió, dựa vào đó thở dốc cả buổi, giờ không còn lạnh nữa, trên người thì lấm tấm mồ hôi, họng thì vừa khô vừa chát.
“Đờ phắc, đồ thì chưa lấy được một mảnh mà đuổi ghê dữ trời má!” Màn Thầu theo cậu đến đầu đường huých đầu cậu, “Mày có sao không?”
“Không sao,” Hạng Tây nhìn hắn một cái, mặt Màn Thầu dính đầy tro, chắc là dính phải lúc bị đẩy xuống, cậu nắm tay lại nhét vào túi, “Đi thôi.”
“Đi đâu giờ?” Màn Thầu phun nước bọt lên mặt đất, nhìn chằm chằm bao thuốc lá trống không mới rút ra, hắn khó chịu bóp bao thuốc quẳng đi, “Có thuốc không?”
“Không,” Hạng Tây vùi đầu đi về phía trước, “Đi ăn thứ gì đi.”
“Đi ăn? Không lấy thêm một cái sao? Hôm nay về hả?” Màn Thầu vỗ vỗ tro trên quần, “Cứ vậy mà về chắc hai đứa mình không có nổi một ngày đẹp trời để sống đâu, hôm nay lúc ra ngoài tao thấy cái mặt của chú Bình……Ầy tao nói Tiểu Triển mày dạo này không có tí cố gắng nào hết vậy, trước kia cũng không thế này, hai ngày không có thu thế này không phải phong cách của mày……Cũng chẳng nói lời nào.”
“Hút thuốc không?” Hạng Tây móc bao thuốc trong túi ra trước mặt Màn Thầu.
“”Ha!” Màn Thầu lấy hai điếu ra, một điếu đặt trên tai, châm điếu còn lại, “Không phải mày nói không có thuốc sao.”
“Mày nói nhiều quá, hút điếu thuốc cho lưỡi nghỉ ngơi đi,” Hạng Tây nói, “Dạo này tao đổi thành phong thái âm trầm, mày phối hợp tí có được không?”
Tiểu Triển là nhũ danh chú Bình đặt cho Hạng Tây, cái lúc nhặt được cậu ấy.
Trong cái chăn bọc cậu có tờ giấy hẳn là viết ngày tháng năm sinh với họ tên của cậu, chú Bình dựa vào cái họ đó mà đặt tên cho cậu là Hạng Tây.
Họ Hạng, nhặt được ở phía Tây.
Còn lấy nhũ danh cho cậu, đặt là Đại Triển Hoành Đồ.
Hạng Tây chưa từng đi học, đại triển hoành đồ có nghĩa gì thì cậu không biết, sau khi lớn hơn một chút thì tên mù chuyên lừa đảo con gái nhà lành mượn danh thầy bói mệnh sống sát vách giải thích nghĩa từ này cho cậu, lúc đó cậu mới hiểu.
Vui cả một đêm.
Đại triển hoành đồ (1)?
Vậy thì cũng nên gọi là Đại Triển chứ.
Hơn nữa người như cậu thì phát triển được sự nghiệp gì vĩ đại chứ.
(1) Đại triển hoành đồ nghĩa là mong muốn mở rộng cơ đồ, phát triển sự nghiệp một cách vũ bão.
“Sao mày không ăn đi?” Màn Thầu vừa ăn cơm đĩa vừa nhìn Hạng Tây.
“Không muốn ăn.” Hạng Tây cầm đôi đũa chọc chọc đĩa cơm mấy lần, gắp cục thịt lên rồi lại bỏ xuống.
“Nãy gió lùa vào làm đau dạ dày mày à?” Màn Thầu nhíu mày, “Hay là đổi sang cháo đi, húp cháo cho đỡ đau.”
“Không cần, mày ăn của mày đi.” Hạng Tây dựa vào tường, cũng có phải tiên đan nuốt vô một cái là hết đau được đâu.
Cậu nhìn ngoài cửa sổ, cách hai lớp kính thủy tinh lại thêm hơi nước đọng lại, bên ngoài vốn là cảnh đường phố mờ ảo giờ lại y chang phim ma, chỉ còn mấy vệt sáng cùng bóng đen.
“Tiểu Triển.” Màn Thầu cúi đầu ăn nãy giờ, đặt đũa xuống, nhìn nhìn Hạng Tây, “Vừa nãy….cảm ơn nha, mày tốt thật đấy.”
Khóe miệng Hạng Tây cong cong: “Không có gì, tao cũng phải vì mày.”
Màn Thầu không lên tiếng, cầm đôi đũa lên tiếp tục ăn.
“Mạy chạy chậm hơn rùa, nếu tao còn phải xách theo mày thì không chạy thoát được.” Hạng Tây uống một ngụm trà nóng, trong dạ dày như đang có người cầm đao cùn cứa qua cứa lại.
“Mày ấy……Mày muốn nói sao thì nói,” Màn Thầu cười ha hả hai tiếng, “Vậy sao mày không xuống cùng trốn với tao, còn không phải muốn dụ đi sao?”
“Não mày bị giày mài hư rồi à,” Hạng Tây thở dài, tay nắm lại đè vào dạ dày, “Người ta rẽ phát không thấy hai đứa mình thì biết tao với mày đang trốn ở dưới rồi, với cái não của mày ấy à, Nhị Bàn có thể để mày ở lại đến giờ đúng là không dễ dàng gì.”
Nhị Bàn là anh em kết nghĩa của chú Bình, Màn Thầu cũng coi như là người của chú.
Màn Thầu vừa nghe thấy hai chữ Nhị Bàn, sắc mặt lập tức có chút khó coi.
Chú Bình là lão đại, Nhị Bàn rất nhiều lúc nghe lời chú Bình, chỉ là người này độc ác, tàn nhẫn, chân của Màn Thầu cũng là do bị Nhị Bàn đánh gãy, mém chút nữa là tàn phế rồi, Màn Thầu sợ Nhị Bàn cũng phải.
Nhưng cũng giống Màn Thầu chỉ nghe tới Nhị Bàn là sợ mềm nhũn cả hai chân, Hạng Tây sợ chú Bình, chú Bình có cái mặt tròn, gặp ai cũng cười, nhưng bụng dạ độc ác, Hạng Tây lớn lên với chú mà cũng chẳng rõ được tính tình chú.
“Tiểu Triển.” Màn Thầu im lặng ăn hết tô mì trước mặt, “Tao kể mày nghe một chuyện.”
“Đừng nói cho tao.” Hạng Tây đứng lên cầm áo khoác xoay người muốn đi, “Tao không muốn nghe.”
Vẻ mặt này của Màn Thầu Hạng Tây chưa thấy bao giờ, cậu biết chắc Màn Thầu có chuyện lớn muốn nói, nhưng cậu không muốn biết, mấy chuyện lớn của Màn Thầu không liên quan đến Nhị Bàn thì cũng phải dính tới chú Bình, cậu biết rồi thì chỉ tổ rước lấy rắc rồi cho mình.
“Tao sắp nghẹn chết rồi,” Màn Thầu bắt lấy tay cậu, “Tao chỉ muốn nói chuyện với người khác thôi mà.”
“Bây giờ mày nói cho tao,” Hạng Tây nhìn chằm chằm mặt hắn, “Lúc về tao kể cho Nhị Bàn.”
“Tao muốn rời đi,” Màn Thầu cắn cắn răng nói, sau đó buông tay, dựa vào ghế, “Đi nói với Nhị Bàn đi.”
Đã bảo là đừng nói mà sao cứ nói chi vậy, dựa theo tính khí Hạng Tây thì một giây sau chắc lôi hắn đánh biến từ cái máy tính bảng thành cái điện thoại gập luôn.
Nhưng Hạng Tây không động đậy gì, vẫn nhìn hắn chằm chằm, qua mấy giây mới nặn được một câu: “Đệt mộ mày.”
Màn Thầu không giống Hạng Tây, Hạng Tây được chú Bình nhặt về mấy tháng đã luôn lăn lộn đến bây giờ, lúc Màn Thầu được Nhị Bàn đưa về mới có bảy tám tuổi.
Lúc Nhị Bàn đến phương Nam “công tác” gặp phải, lúc mới đến Hạng Tây còn nghe không hiểu Màn Thầu nói cái gì.
Không phải bị lừa bán, Màn Thầu cứ nói mình bỏ nhà đi bụi, cũng từng kiên định tỏ ra rằng không muốn về nhà.
“Đời mày nhàm chán quá rồi hả?” Hạng Tây quay lại ngồi lên ghế.
“Tao chịu không nổi nữa rồi,” Màn Thầu cắn môi, kích động vén tay áo, xắn ống quần lên, vỗ bành bạch lên cánh tay và chân, “Có bao nhiêu vết thương? Đừng có nói là mày không biết, đến tao cũng không biết nữa mà, tao mà ở đó thêm nữa chắc cmn chết mất!”
Hạng Tây híp mắt lại không nói gì, ai cũng có không ít vết thương trên người, nhiều năm như vậy rồi Màn Thầu không nói rời đi, lúc này không thể nào muốn rời đi vì chuyện này.
“Tao muốn về phương Nam,” Màn Thầu rót một ly trà uống hai hớp, “Tao muốn về nhà.”
Hạng Tây nhíu mày, những lời này của Màn Thầu làm cậu cảm thấy khó mà tin được, giật hết cả mình, lông mày nhíu lại quên thả về chỗ cũ.
“Tao biết mày không tin, đổi lại là tao tao cũng không tin, tao sợ tao chạy đi, Nhị Bàn tìm thấy tao thì tao chết chắc, với lại tao cũng không có xu nào trên người……” Âm thanh Màn Thầu rất thấp, lúc nói đến đây giương mắt lên nhìn Hạng Tây, đôi mắt sáng rực, “Nhưng giờ tao có tiền rồi.”
Hạng Tây không nói lời nào.
“Nhị Bàn để ba vạn tệ trong phòng, tao……biết chỗ nào rồi.” Màn Thầu nói.
Hạng Tây như bị thứ gì chọc phải, nhảy dựng lên khỏi ghế, cầm lấy áo khoác xoay người rời đi.
Trên đường không có ai cả, Hạng Tây định đến đi tàu điện ngầm.
Rụt cổ đi một đoạn, một người bước ra từ siêu thị trước mặt, Hạng Tây nhìn một cái, nhanh chóng quay đầu lại, Màn Thầu đang đi theo sau cậu cách mấy mét.
Người vừa đi ra từ trong siêu thị một tay cầm cái túi, một tay cầm điện thoại nghe máy.
Không có túi xách, quần tôn dáng chân, có thể thấy được trong túi không có gì, bóp tiền ở trong túi áo khoác, vì mới đi ra khỏi siêu thị ấm áp nên còn chưa kéo khóalên.
Hạng Tây huýt sáo với Màn Thầu.
Màn Thầu nhìn về phía trước một cái, lập tức hiểu ra, khập khiễng đi tới, miệng thì gào lên: “Này tên ngốc kia đợi chút với! Đừng có đi nhanh như vậy chứ!”
“Tên ngốc cái quần…..” Hạng Tây nói một câu, nhanh chân bước về phía người đàn ông kia.
“Đừng chạy nữa mà,” Màn Thầu chạy qua, lảo đà lảo đảo bổ nhào cả người về phía cậu, “Đi uống rượu đi!”
Hạng Tây thuận theo sức lực này loạng choạng đụng phải người đàn ông kia.
“Con mua rồi, mua ở siêu thị đầu đường,” Trình Bác Diễn cầm điện thoại nói chuyện với mẹ, “Lát nữa con……”
Lời còn chưa nói xong, cảm thấy phía trước có người đi tới, mắt còn chưa nhìn rõ đã bị người tông vào lồng ngực rắn chắc, anh nhíu nhíu mày: “Này!”
“Mợ nó mày bị mù à!” Người đụng phải anh quát một tiếng, lại quay đầu cười cười với anh, “Anh trai à xin lỗi nha, ngại quá.”
“Sao thế?” Âm thanh mẹ vang lên trong điện thoại.
“Không có gì,” Trình Bác Diễn lách qua khỏi hai người kia, tiếp tục đi về phía trước, “Bị người ta va phải, đợi lát con……đợi chút, tí nữa con gọi cho mẹ.”
Trình Bác Diễn cúp điện thoại, đưa tay sờ vào trong túi áo khoác.
Quả nhiên trống trơn.
Anh quay đầu, hai người va phải anh vừa nãy chẳng còn thấy bóng dáng.
Người què mà chạy được nhanh như vậy đúng là kỳ tích.
Đứng tại chỗ mấy giây, Trình Bác Diễn cầm túi đồ tiếp tục đi về phía trước, đầu tiên phải gọi điện thoại báo ngân hàng mất thẻ trước đã, điện thoại của mẹ lại gọi tới: “Có chuyện gì thế?”
“Vừa đặt vào trong thì…..bị trộm rồi.” Trình Bác Diễn thở dài một hơi.
“Bị trộm rồi?” Mẹ có chút kinh ngạc.
“Ừm, vừa mới nãy.” Trình Bác Diễn quay đầu lần nữa, không có ai.
“Chứng minh thư để trong bóp tiền hả?” Mẹ thở dài, “Nói bao nhiêu lần rồi đừng có để chứng minh thư trong bóp tiền.”
“Con sai rồi,” Trình Bác Diễn cười cười, “Hôm nay cần dùng đến, tiện tay bỏ vào luôn.”
“Bỏ đi, qua đây trước đi,” Mẹ không còn gì để nói, “Bà con đợi đến sốt ruột rồi này.”
“Dạ.” Trình Bác Diễn cúp điện thoại, kéo khóa áo khoác lên.
Hạng Tây mở bóp tiền ra, lấy tiền ra đếm, hơn bốn vạn.
“Phắc, con cá này lớn thật.” Màn Thầu đứng bên sụt sịt mũi.
Hạng Tây đập cọc tiền vào tay Màn Thầu: “Cho mày hết đấy.”
“Tiểu Triển…..” Màn Thầu sững người, không nhận lấy.
Hạng Tây nhét tiền vào túi hắn, xoay người đi về phía trước: “Chuyện kia đừng có nói với tao nữa, mày thích làm gì thì làm, đừng có nói với tao nữa, tao không biết cái gì cả.”
“Có người bạn như mày đúng là không phí.” Trong giọng nói Màn Thầu mang theo chút nghẹn ngào.
“Ai là bạn mày?” Hạng Tây nhíu mày quay đầu nhìn hắn, “Đừng ngu ngốc nữa được không?”
Tiếp tục im lặng đi về phía trước, Hạng Tây rút hết mấy thứ còn lại trong bóp tiền ra, mấy tấm thẻ ngân hàng, còn có cả chứng minh thư, Hạng Tây lấy ra xem, Trình Phu Diễn (2).
(2) Bạn Tây bị nhầm chữ 敷/fū/ – Phu với chữ 博/bó/ – Bác do hai chữ đều có chữ 甫/fǔ/
Cái tên gì nghe dở ẹc.
Hiếm thấy ảnh trên chứng minh thư có người đẹp trai như vậy, Hạng Tây chậc một tiếng, lúc rẽ sang bưu điện bên góc đường, cậu bỏ chứng minh thư vào trong thùng thư, lại bỏ thẻ trong bóp vứt vào trong thùng rác.
Cầm bóp tiền sờ là biết da thượng hạng, mà còn rất mới, thôi giữ lại vậy.
Đi được hai bước cậu đứng lại, Trình Phu Diễn?
Hay là Trình Bác Diễn nhỉ?
Hạng Tây chưa từng đi học, cậu học chữ trên bảng hiệu với tạp chí đen của tên giả mù, mấy chữ đơn giản thì cậu còn có thể nhớ nét bút, phức tạp thì chỉ nhớ được hình dáng.
Vậy cuối cùng là Phu Diễn hay là Bác Diễn đây?
Cậu quay người về cạnh thùng thư, vịn hòm thư nhìn vào miệng hòm, còn thò tay vào trong móc móc.
“Mày làm gì vậy?” Màn Thầu đột ngột xuất hiện bên cạnh nhìn cậu.
“Mọe,” Hạng Tây vòng vòng thùng thư hai lần, đá một phát, “Dẹp, đi thôi.”
Trình Bác Diễn.
Ai lại đặt tên cho con mình là Phu Diễn được chứ, vậy cũng lấy lệ (3) quá đi.
(3) 敷衍/fūyǎn/ nghĩa là qua loa, lấy lệ.
Vì có thu nhập rồi, hai người gọi xe đi về.
“Triệu Gia Diêu.” Hạng Tây ngồi ghế sau nói địa chỉ.
Tài xế quay đầu nhìn hai người mấy lần, sau đó nói thêm một câu: “Chỉ đến đầu đường thôi đó.”
“Biết rồi.” Hạng Tây hơi không kiên nhẫn nói.
Triệu Gia Diêu là thôn trong thành phố, khu vực này khá lớn nên khả năng che giấu mấy hành vi không đúng rất tốt, là nơi loạn nhất trong thành phố, mỗi ngày đều có tiết mục chuyên nghiệp do các tên vô lại biểu diễn mang tên “Xem ông đây có đánh chết mày không”.
Chủ yếu là mỗi lần gọi xe về, tài xế đều bổ sung thêm câu này, chỉ đến đầu đường thôi.
Đầu đường có một cột mốc đường màu trắng, trên đó là tên đường, bên dưới còn có cái bảng nhỏ màu xanh, viết ba chữ “Đường Nghiêm Quản”.
Xe dừng trước cái bảng này, Hạng Tây mở cửa nhảy xuống xe.
Cậu không biết cái bảng hiệu có lúc nào, nhưng cái bảng này ngoại trừ báo cho mọi người biết ở đây có nguy hiểm ra thì hình như cũng chẳng có tác dụng gì hết.
Mà còn chỉ vào con đường này, khu này nên đổi thành khu Nghiêm Quản đi là vừa.
Màn Thầu trả tiền xe, sờ sờ túi, hình như còn muốn bàn bạc vụ chia hơn bốn ngàn trong túi với Hạng Tây, Hạng Tây không thèm để ý đến hắn, bỏ một câu “Đừng đụng vào tiên của Nhị Bàn” rồi xoay người bỏ đi.
Khu Triệu Gia Diêu này gần như không có đèn đường, dây điện đan xen như muốn nhanh cắt trăng tròn thành từng mảnh nhỏ giăng khắp nơi dường như chỉ có tính trang trí, chỉ dựa vào đèn từ mấy căn xây trái phép trải dài vô tận hai bên đường soi sáng, không thấy rõ bóng người lờ mờ hư ảo góc tường bên đường, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng mắng chửi cùng với tiếng khóc than cao đến quãng tám thình lình vang lên.
Bầu không khí này, không cần phải đi vào, chỉ cần nhìn ở chỗ giao lộ kia một chút đã có thể dọa được không ít người.
Chú Bình tự xây hai căn nhà nhỏ có hai tầng ở trung tâm, số 17 Đại Oa – Triệu Gia Diêu, còn có mấy cửa hàng và cho thuê phòng, đều là xây bất hợp pháp.
Hạng Tây ngây người nhìn “nhà” đã được mười năm.
Khi rẽ vào con đường nhỏ hẹp có một cảm giác càng đi địa thế càng thấp, kéo người cứ đi xuống mãi, có chút thở không được.
Cách số 17 còn hơn mười mét, ban công tầng hai tòa bên vang lên tiếng hét ngắn ngủi, sau đó có tiếng gào rống của một người đàn ông: “Cút mẹ mày đi!”
Hạng Tây chưa kịp ngẩng đầu, một bóng người nhỏ gầy bay ra khỏi ban công tầng hai, nặng nề rơi xuống trước mặt Hạng Tây và Màn Thầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.