Không Hòa Hợp

Chương 10:




Đương nhiên, quả đầu Mohican cool ngầu anh tuấn đẹp trai bắt mắt cũng là do Trình Bác Diễn cạo đó.
“Hạng Tây, 18 tuổi, không có công việc cố định, nghề nghiệp lưu manh, không biết tại sao bị người ta đánh cho một trận,” Trình Bác Diễn ngồi bên giường, nhìn Hạng Tây, thấp giọng nói không nhanh không chậm, “Sau đó lết tới bãi đậu xe bệnh viện, tìm được xe của bác sĩ từng ăn vạ không thành, trốn sau xe đợi người ta tan làm……..Chuyện là vậy à?”
“Là vậy đó,” Hạng Tây nhăn mũi, nằm trên giường cố hết sức vặn vẹo uốn éo, “Bác sĩ Trình giúp một chuyện được không………”
“Hửm?” Trình Bác Diễn đáp một tiếng.
“Chân phải phía sau của em bị ngứa, có thể……gãi giúp em không?” Hạng Tây có chút ngại ngùng nói.
“Sau chân phải bị ngứa?” Trình Bác Diễn nhìn thoáng qua chân cậu.
“Chân phải á! Chân phải phía sau ngứa!” Hạng Tây chậc một tiếng, “Ời bỏ đi, sau chân thì sau chân, bác sĩ Trình anh có thể giúp em gãi gãi sau chân phải được không? Ngứa chết mất! Khó chịu lắm!”
“Ngứa à?” Trình Bác Diễn ngồi im, chậm rãi hỏi.
“………….Đúng vậy!” Hạng Tây đưa mắt nhìn anh.
“Không nói thật thì cứ ngứa đi,” Trình Bác Diễn dựa vào ghế, lấy điện thoại ra chơi, “Không nói thật thì tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát trước thôi.”
Hạng Tây không biết diễn tả cảm giác của mình ra sao, thân trên đau muốn ngẻo, trên chân trên eo trên lưng chỗ nào cũng ngứa, cứ như tra tấn vậy! Vậy mà còn trúng phải Trình Bác Diễn khó chơi nữa chứ!
“Không phải chứ, anh à,” Cậu nghiến răng, “Anh cũng thành thật quá đi!”
“Hết cách rồi, tam quan chính trực, tinh thần trượng nghĩa cứ thế bộc phát thôi, ngày đó cậu cầm bóp tiền lắc lư trước mặt tôi tôi còn chưa báo cảnh sát đã coi như đến giới hạn rồi,” Trình Bác Diễn xem điện thoại, “Cậu còn không xem lại cái nết của cậu bây giờ đi, cái bộ dáng côn đồ đâu rồi?”
“Đức tính gì của em……..Em hốc hác hở?” Hạng Tây nâng giọng cao lên một chút, con mắt trợn tròn.
“Muốn nhìn không?” Trình Bác Diễn ngẩng đẩu lên.
“Nhìn chứ! Có gương không?” Hạng Tây giơ tay lên, lại nhe răng nhếch miệng thả xuống, “Đệt mợ có chỗ nào nhúc nhích được không vậy!”
Trình Bác Diễn đứng lên, lùi lại hai bước, cầm điện thoại chụp cậu một cái, đưa tới trước mắt cậu: “Thương thế toàn thân của cậu không dưỡng ba tháng thì không tốt lên được.”
“Em…….” Hạng Tây nhanh chóng nhìn lên màn hình điện thoại, sau đó thét lên kinh hãi, “Tóc em đâu đệt mợ tóc em đâu!”
Người giường bên nghe xong liền cười lên: “Lúc vào đây đã cạo sẵn rồi.”
“Tự tay tôi cạo để kiểm tra vết thương đó, bảo vệ rất tốt, không có vết thương quá nghiêm trọng,” Trình Bác Diễn ngồi lại vào ghế, “Lần đầu tiên thấy quả đầu của cậu khó coi quá, lần này vừa lúc.”
“**,” Hạng Tây nhíu mày lại, vài giây sau lại đổi giọng điệu, “Anh ơi…….gãi tí đi mà, ngứa muốn chết……..Cả người em đau thế này, ngứa thế chịu không nổi thật đó……..”
Trình Bác Diễn nhìn cậu chằm chằm một lúc, thở dài đứng dậy xốc chăn lên, gõ gõ trên chân cậu: “Chỗ này à? Bị nẹp che mất rồi.”
“Làm sao giờ làm sao giờ làm sao giờ!” Hạng Tây nghe xong liền cảm thấy một giây cũng không nhịn được nữa.
“Đợi tí đi.” Trình Bác Diễn cau mày quay người ra khỏi phòng bệnh, một lát sau lại quay về, trong tay cầm một cây que đan.
“Cái gì thế này?” Hạng Tây sửng sốt.
“Thiết côn sơn dược.” Trình Bác Diễn nói.
“Đụ……..” Hạng Tây vui vẻ, cười hai tiếng lại thấy đau mặt, “Nhanh nhanh nhanh.”
Trình Bác Diễn luồn que đan vào chọc chọc: “Được chứ?”
“Ưm, xuống chút nữa,” Hạng Tây nhanh nhanh hưởng thụ, “Sang trái một chút, đúng đúng đúng đúng đúng……..Chỗ đó đó, ôi giời ngứa chết thôi!”
Trình Bác Diễn lại chọc chọc cho cậu mấy lần nữa: “Chỗ nào ngứa nữa?”
“Sau lưng, gãi được không?” Hạng Tây hỏi.
Trình Bác Diễn không nói gì, đưa tay luồn xuống dưới nâng cậu lên, sờ mấy lên trên lưng cậu: “Được chưa?”
“Hình như……..được rồi,” Hạng Tây nói, Trình Bác Diễn đặt cậu nằm xuống, cậu nhắm mắt lại, “Đau quá đi, phải đau bao lâu nữa thế……..”
“Ngày mai sẽ không đau nữa,” Trình Bác Diễn nhìn đồng hồ, “Cậu còn một tiếng để nói thật với tôi.”
“Nói thật mà,” Hạng Tây bất đắc dĩ, “Bây giờ em khó chịu đến mức muốn chết thẳng cẳng luôn, làm gì còn sức nói dối anh chớ.”
“Vậy sao?” Trình Bác Diễn nghiên cứu vẻ mặt cậu, đúng là anh không có cách nào xác định Hạng Tây có nói thật không, lúc trước khi cậu nói về bệnh tình cha mình, cũng là vẻ mặt chân thành cảm hóa được trời đất.
“Thật đó, anh à,” Giọng Hạng Tây rất thấp, cứ như nói thì thầm, “Xin anh đó, đừng báo cảnh sát nha, em không có chứng minh thư, báo cảnh sát em sẽ gặp rắc rối đó.”
Một tên vô lại được nhặt về, không có chứng minh thư, họ tên tuổi tác thân thế toàn chỉ nói mồm.
Trình Bác Diễn cảm thấy mình có thể tiêu hóa được mấy chuyện này quá sức này trong một đêm thì chắc có vấn đề rồi!
Đầu óc Hạng Tây vốn có chút mơ màng, cả người lại vừa đau vừa khó chịu, lại thêm mái tóc bị Trình Bác Diễn hạ thủ không lưu tình cạo hết, đả kích nặng nề này làm cậu cảm giác tiêu hao rất nhiều sức, buồn ngủ híp mất nửa con mắt.
Trình Bác Diễn tiến đến cạnh đầu giường nhìn một chút, lại liếc sang bình truyền nước bên giường, bấm chuông gọi y tá đến thay thuốc.
Đổi xong bình cuối cùng, hai con mắt Hạng Tây nhắm chặt lại.
Trình Bác Diễn đứng lên hoạt động eo một chút, tướng ngủ Hạng Tây cũng được, nhìn trông rất ngoan, so với lúc cậu mở mắt nói mấy câu không biết thật giả thì đúng là tốt hơn nhiều.
“Cậu nghỉ ngơi trước đi, hôm nay tôi mệt lắm rồi, phải về nhà đây.” Trình Bác Diễn cất điện thoại đi, nói một câu.
“A?” Hạng Tây mở to mắt, có chút mơ màng nhìn anh, “Phải đi rồi à?”
“Không đi thì cậu còn trông đợi tôi nằm chung với cậu à?” Trình Bác Diễn nói, “Tôi nói với y tá rồi, buổi tối bọn họ sẽ đến nhìn cậu một chút, ngày mai tôi lại tới.”
“Anh ơi……..” Hạng Tây gọi anh một tiếng, nháy mắt mấy cái với anh, “Anh qua đây em có chuyện muốn nói.”
Trình Bác Diễn khom người xuống xích lại gần cậu, nghe cậu thấp giọng nói: “Đừng báo cảnh sát nha, xin anh đó.”
“Nếu muốn thì đã báo từ lâu rồi,” Trình Bác Diễn nói, quay người chuẩn bị rời đi, nghĩ một chút rồi xoay đầu chỉ Hạng Tây, “Nhưng không có nghĩa là tôi tin mấy lời cậu nói.”
Trình Bác Diễn về đến nhà thì cảm thấy hoa mắt chóng mặt, lúc ngâm bồn tắm rửa thiếu chút nữa là thiếp đi.
Cái mặt dây chuyền như ý của Hạng Tây còn đang nằm trong túi áo khoác anh, Trình Bác Diễn tắm rửa xong thì lấy ra nhìn dưới ánh đèn, anh không biết ba cái thứ này, nhưng cậu cả của anh làm ăn về mấy cái viên đá, anh cũng thấy một lần.
Người ngoài nghề nhìn thấy mặt dây chuyền này đều có thể nhìn ra đây là đồ tốt, nếu nói đây là của Hạng Tây, anh không có cách nào tin được, lúc được nhặt về đã có trong bọc?
18 năm trước có nhà giàu nào đó bỏ rơi con riêng?
Giống phim truyền hình thế chứ, còn là cái thể loại vô cùng cẩu huyết.
Mấy thứ đồ của Hạng Tây đều ở chỗ anh, nhưng không nhiều mấy, ngoại trừ mặt dây chuyền này còn có một ít tiền lẻ, mấy cái chìa khóa, một cái túi nhỏ đựng băng cá nhân hoạt hình, còn có bóp của Hạng Tây………không phải, bóp tiền của anh.
Không biết vì sao tiền không để trong bóp, bóp tiền rỗng không, Trình Bác Diễn lấy ngón tay kẹp lấy nó xoay hai vòng, ném lên trên bàn, lấy một cái túi nhỏ trong ngăn kéo ra, bỏ đồ của Hạng Tây vào trong.
Mặt dây chuyền không bỏ chung vào đó, lấy ra một cái hộp bỏ vào đó, bỏ vào tủ khóa lại.
Ban đêm Trình Bác Diễn ngủ không ngon, mơ nhiều, cái này tiếp nối cái kia, làm người ta bực hết cả mình, cuối cùng tiếng “anh” trong mộng đánh thức anh dậy.
Anh trừng mắt trong đêm tối, rất lâu sau cũng không phân biệt được tiếng “anh” này là của Hạng Tây, hay là của Trình Bác Dư.
Ngủ không được nữa.
Nằm trên giường thêm chốc lát, anh ngồi dậy mở đèn, xuống giường đến đứng trước tủ sách bên tường.
Cách mặt kính có thể thấy được nụ cười Trình Bác Dư.
Chăm chú nhìn thêm vài lần nữa, Trình Bác Diễn mở cửa kính ra, đẩy ngã khung hình xuống.
Anh không thích Trình Bác Dư, người em trai nhỏ hơn mình bốn tuổi trong ký ức ngoại trừ đem đến phiền não cho anh thì chẳng còn gì khác.
Bố mẹ anh đều là bác sĩ, bận rộn mấy ngày không thấy người là chuyện thường, trong những năm Trình Bác Dư lớn lên đến lúc không còn cần ai chăm sóc nữa, trong nhà không có người lớn Trình Bác Diễn buộc phải lo ăn uống ngủ nghỉ cho hắn.
Những chuyện vặt phức tạp làm anh sứt đầu mẻ trán khiến anh không hề thích người em trai này.
Lúc Trình Bác Dư đi sau anh gọi anh ơi, quấn lấy đòi chơi với mình, hình như anh chưa bao giờ có sắc mặt tốt, trong lòng Trình Bác Dư, chắc anh cũng chẳng phải người anh tốt đẹp gì.
Tình trạng đó kéo dài đến……….
“Anh ơi, nếu em sắp chết thì anh cứu em…….”
Trình Bác Diễn có chút buồn bực tắt đèn đi, tự ném mình lên giường, quấn chăn thật chặt.
Buổi sáng Hạng Tây tỉnh lại rất sớm, bị mặt chú Bình đột nhiên hiện lên dọa sợ mà tỉnh, lúc mở mắt trán đầy mồ hôi lạnh.
Trong phút chốc kịp phản ứng lại mình đang ở trong bệnh viện, cậu được bao bọc trong cảm giác nhẹ nhõm, toét miệng cười cười, nhưng vết thương khóe miệng với khóe mắt cả đêm khong hoạt động, có chút đau đau, cậu cũng không cười nổi.
Trên người trên chân vẫn đau lắm, so với hôm qua cũng chẳng khá hơn là mấy.
Cậu kéo y tá cẩn thận hỏi thăm tình hình của mình, bởi vì là bạn của Trình Bác Diễn, trong lúc bận rộn y tá vẫn nói kỹ cho cậu nghe.
Nghe thấy thuật ngữ chuyên ngành làm Hạng Tây rơi vào sương mù, chỉ biết đại khái như mình bị gãy xương nhiều kiểu, chỗ gãy xương mà tụ vào một chỗ đủ để cậu nằm ra đường ăn vạ một tháng, còn bị đóng đinh trong chân, chính Trình Bác Diễn làm phẫu thuật cho cậu.
Đương nhiên, quả đầu Mohican cool ngầu anh tuấn đẹp trai bắt mắt cũng là do Trình Bác Diễn cạo đó.
Nhưng mà không sao.
Chân bị treo thì sao chứ, cánh tay không động được thì sao, cổ không xoay được thì sao, ngứa thì sao, đầu trọc…….thì đã sao!
So với cuối cùng mình cũng bị chú Bình đuổi ra khỏi khu Đại Oa, đuổi ra khỏi Triệu Gia Diêu, cái gì cũng chẳng bõ mắt!
Lúc Trình Bác Diễn đến kiểm tra phòng, y tá Tiểu Giang cầm cái gương nhỏ của mình soi soi mặt cậu.
“Ôi dào, tình hình quả đầu tôi coi như còn được, nếu không với quả đầu hòa thượng này ai dám ra khỏi cửa chứ.” Hạng Tây thở dài một hơi.
“Trên đường nhiều đầu trọc lắm,” Tiểu Giang cười nói, cất cái gương vào quay người đẩy xe thấy Trình Bác Diễn, lên tiếng chào hỏi, “Chào buổi sáng bác sĩ Trình.”
“Chào,” Trình Bác Diễn gật đầu, đến bên giường Hạng Tây, “Cậu không cần lo, tóc cậu phải dài thêm một tấc mới được xuất viện.”
“Chào buổi sáng bác sĩ Trình,” Hạng Tây thở dài, “………Em nhìn bản thân mà không nhận ra nổi.”
“Đó là vì mặt cậu còn chưa hết sưng, không có liên quan đến đầu trọc,” Trình Bác Diễn lấy băng cá nhân hoạt hình trong túi xé ra dán trên nốt lệ chí trên mặt Hạng Tây, “Thế này dễ chịu hơn chút chưa?”
Hạng Tây sửng sốt, sau đó liền nhìn trần nhà vui vẻ nửa ngày trời, cuối cùng nhẹ giọng nói với Trình Bác Diễn: “Cảm ơn.”
Tiểu Giang đến treo bình nước cho cậu, Trình Bác Diễn lại hỏi cậu thấy thế nào, Hạng Tây cảm thấy toàn thân khó chịu, còn mấy cái khác thì không cảm nhận được lắm.
“Chân em phải như cái chày thế đến khi tóc dài một tấc hả?” Cậu rất u sầu nhìn Trình Bác Diễn, “Phải treo như thế sao? Còn bọc nhựa nữa?”
“Ừ, làm thế để cố định,” Trình Bác Diễn nhìn cậu, “Treo lên có thể đẩy máu tuần hoàn về nhanh, giảm sưng, cũng có thể không làm cậu quá đau, rảnh rỗi không có việc gì làm thì hoạt động ngón chân đi.”
“Ồ……..à đúng rồi,” Hạng Tây bỗng cười cười, “Em nghe y tá nói cón đóng đinh nữa hả? Đóng thế nào? Sau này có lấy ra không?”
“Binh binh binh đập đinh vào,” Trình Bác Diễn cúi đầu viết ghi chép kiểm tra phòng bệnh, “Đương nhiên là phải lấy ra rồi, lúc lấy ra thì bổ một đao, lấy cái cây nạy ra là xong.”
Bệnh nhân giường bên đang ăn cháo, nghe lời này xong cười mém chút là sặc: “Bác sĩ anh vui tính thật đấy, còn trưởng khoa Lương của các anh thì nghiêm túc quá.”
“Trưởng khoa Lương nhiều bệnh nhân, mỗi ngày bận rộn cũng không có thời gian uống nước,” Trình Bác Diễn cười cười, “Lấy đâu ra thời gian cười đùa.”
Kiểm tra xong giường Hạng Tây, Trình Bác Diễn chuẩn bị đi đến phòng bệnh tiếp theo, trước khi đi hỏi Hạng Tây: “Bạn cậu có thể đến bệnh viện chăm sóc cậu không?”
“Bạn?” Hạng Tây ngẩn người, một lát sau mới nhỏ giọng nói, “Em không có bạn.”
“Vậy để tôi tìm một người chăm sóc cậu, nhưng chắc giữa trưa mới tới được,” Trình Bác Diễn không nói gì thêm, nhìn thoáng qua hộp cơm màu hồng đặt trên tủ đầu giường, không biết của cô y tá nào đưa cho cậu, “Bữa sáng cậu……..”
“Để tôi cho,” Giường bên nói một câu, người này tên là Chu Tiến, hơn hai mươi tuổi, bị thương ở mắt cá chân mới vào viện buổi sáng, lúc này vừa ăn cháo xong, “Để tôi cho cậu ấy ăn.”
Trình Bác Diễn ra khỏi phòng bệnh, kiểm tra xong thì ngang qua phòng bệnh Hạng Tây, tiến đến liếc mắt nhìn, thấy Hạng Tây đang cùng Chu Tiến trò chuyện, anh mới trở về phòng làm việc.
Bị trộm mất bốn ngàn, tiền cọc nằm viện, tiền chữa bệnh tiền thuốc men, còn mời người chăm sóc……..Anh có thói quen ghi chú lại trong phần mềm ghi chú trong điện thoại, để chung một chỗ tốn không ít tiền.
Trình Bác Diễn nhíu mày, bị điên rồi, còn điên không nhẹ, thế mà bỏ nhiều tiền thế cho một tên trộm lưu manh.
Mặc dù Hạng Tây không quá hoạt bát, nhưng bây giờ ở bệnh viên chân bị treo tay không thể cử động, đối với vậu mà nói cũng giày vò cậu dữ lắm.
Mới qua ba ngày đã cảm thấy không chịu nổi nữa rồi,
Ngứa thì hành hạ cậu nửa ngày, đánh răng rửa mặt……..Mấy chuyện cơ bản đó thì khỏi nói, ăn cơm đi vệ sinh đều phải giải quyết trên giường, Trình Bác Diễn lại tìm một bà chị chăm sóc cậu, mỗi lần cậu nhịn không được muốn đi vệ sinh cũng phải ngại ngùng mở miệng.
“Bác sĩ Trình, anh Trình ơi,” Hạng Tây chờ Trình Bác Diễn đến kiểm tra phòng bệnh mới vô cùng nghiêm túc kháng nghị với anh, “Có thể đổi người chăm sóc không, anh tìm cho em một cô……..”
“Con trai cô ấy còn lớn hơn cậu,” Trình Bác Diễn nhìn chân cậu, “Với lại hiện giờ người chăm sóc khó tìm lắm.”
“………À,” Hạng Tây nghe xong người chăm sóc khó tìm lắm, lập tức im lặng, dừng một chút mới mở miệng nói một cậu, “Anh bỏ ra……….rất nhiều tiền nhỉ? Em cử động lại được thì sẽ trả cho anh.”
“Ừ, không tính tới cậu trộm trong ví tôi,” Trình Bác Diễn lấy điện thoại ra mở ghi chép sổ sách ra đưa đến trước mặt câu, “Số tiền này từ từ mà tính.”
“Đệt mợ,” Hạng Tây nhắm mắt lại, “Hay là anh ném em ra ngoài đi, trên đường cái, dưới vòm cầu hay cây AT……”
Nói một lúc mà không nghe thấy tiếng Trình Bác Diễn, mà nghe thấy âm thanh vui vẻ của Chu Tiến bên cạnh, Hạng Tây mở to mắt, phát hiện Trình Bác Diễn không còn ở phòng bệnh.
“Bác sĩ đó là bạn cậu à?” Chu Tiến cười một lúc hỏi cậu.
“………Hả?” Hạng Tây bị vấn đề đơn giản này làm bối rối, thế mà một lúc sau cũng không đáp dược, chỉ trả lời đại một tiếng.
Bạn bè? Cậu không có bạn.
Trước kia cậu hay nói câu này, tôi không có bạn.
Lúc nói ra thì rất sảng khoái, cũng không cảm thấy khó chịu mấy, cái chỗ như Triệu Gia Diêu ấy mà, từ bạn bè quá chi là xa xỉ, cũng quá ngây thơ, bạn với chả bè, bạn thật lòng thì sáng tụ chiều tan, bạn giả dối thì không biết lúc nào đâm sau lưng một dao, không quan tâm sinh mạng.
Nhưng bây giờ đột nhiên thấy có chút lạc lõng.
Bắt đầu từ ngày đó Trình Bác Diễn hỏi cậu có bạn bè nào có thể đến chăm sóc cậu hay không, liền thấy lạc lõng.
Không có bạn bè, lúc lại nói câu này ra bỗng thấy rất lạ.
Chu Tiến hỏi cậu câu này, càng làm tâm trạng chìm xuống không sao nói rõ, lúc sau Chu Tiến nói cái gì cậu cũng không biết.
Bạn của Trình Bác Diễn, là thân phận hiện giờ của cậu trong bệnh viện, tất nhiên là Trình Bác Diễn sao có thể người bạn như cậu.
Chỉ bởi vì anh là bác sĩ, mình lại giả bộ khá tội nghiệp, cho nên sự đồng tình thương cảm tạm thời của Trình Bác Diễn đã chiến thắng sự chán ghét đối với cậu, thế là cậu thành bạn của……Trình Bác Diễn.
Hạng Tây thở dài khe khẽ.
Thật ra cậu còn khá hưởng thụ nữa, có bạn như Trình Bác Diễn……Mặc dù Trình Bác Diễn chẳng có hảo cảm gì với cậu, không tin tưởng cậu, cứ muốn báo cảnh sát, còn cạo sạch mái đầu Mohican ngầu lòi của cậu.
Nhưng Trình Bác Diễn là người trong “một cuộc đời khác”, cứu lấy cậu, người đồng hành với cậu gần đây nhất.
Hôm nay Trình Bác Diễn ở phòng khám, nhưng Hạng Tây chờ anh đến bảy giờ tối cũng không thấy anh đến đây, chắc là về thẳng nhà rồi.
Dù gì cũng có người chăm sóc rồi, tình hình của mình cũng ổn định, ngoại trừ toàn thân không thoải mái ra thì thương thế còn chuyển biến tốt cơ.
“Muốn đi vệ sinh không” Cô chăm sóc họ Tôn, rất cẩn thận.
“Bây giờ chưa cảm thấy được,” Hạng Tây nhắm mắt trải nghiệm một chút, “Chị Tôn đi ăn cơm đi, chỗ em không có gì đâu.”
“Được rồi, tôi đi ăn cơm trước đây,” Chị Tôn gật đầu, “Buổi tối lau người cho cậu, y tá nói có thể lau được rồi………”
“Lau……lau gì cơ?” Hạng Tây kinh hoàng một trận.
“Lau người đó, bây giờ cậu không tắm rửa được, lau cho dễ chịu một hút.” Chị Tôn nói xong ra khỏi phòng bệnh ăn cơm.
Chu Tiến ở bên cười như muốn tắt thở: “Này, có phải cậu đau khổ lắm không?”
“Móa ôi……” Thực ra Hạng Tây cũng muốn lau người chứ, ngày đó cậu bị đánh dính đầy bùn đất mà đến giờ cũng không tắm rửa được, lau người chắc chắn dễ chịu hơn không ít.
“Chỉ lau thôi, sợ gì chứ, người ta thấy nhiều lắm rồi,” Chu Tiến vẫn cười, “Không phải bà chị cũng thay đồ cho cậu sao?”
“Thay quần áo cũng đủ xấu hổ rồi, với lại cái này sao mà giống với thay đồ được?” Từ nhỏ đến lớn Hạng Tây đều tự mình xử lý, tắm rửa thay đồ, bị thương thì cũng tự mình xử lý vết thương, chưa có ai hầu hạ cậu bao giờ, người đi trên đường như bọn cậu không giống người tốt, đến người dám lại gần còn không có nữa là.
Hạng Tây đấu tranh tư tưởng cả buổi, đến suy nghĩ nhờ Trình Bác Diễn lau người cho cậu cũng xuất hiện rồi, cuối cùng vẫn để cho bà chị lau người.
Trộm tiền người ra, lừa người ta, nợ người ta ít nhất nửa cái mạng, còn bảo người ta lau người, yêu cầu này cậu không dám nói, nếu cậu nói ra thật, chắc Trình Bác Diễn có thể xách cậu ném ra đường thật.
Bà chị làm người chăm sóc nhiều năm rồi, động tác vẫn rất lưu loát, vù vù lau người cậu với lau bàn này tủ này một lần, sau khi thay đồ xong Hạng Tây mới thả lỏng, nằm trên giường nhắm mắt thở phào một hơi.
“Bác sĩ Trình, tay anh có sao không?” Một cô ý tá cau mày nhìn Trình Bác Diễn.
“Không sao đâu,” Trình Bác Diễn nhìn tay phải bị dán băng gạc với quấn băng vải đơn giản, “Tôi về trước đây, bạn tôi còn đợi trong xe.”
“Lỡ ngày mai bọn họ quay lại thì sao đây, trưởng khoa Lương xém chút nữa là bị đánh rồi.” Cô ý tá lo lắng nói.
“Ngày mai tôi ở khu nội trú.” Trình Bác Diễn cười cười.
Ra khỏi bệnh viện, định cầm điện thoại gọi điện, đèn chiếc xe ven đường nhấp nháy hai lần, Trình Bác Diễn đi qua, duỗi tay phải muốn mở cửa theo thói quen, vươn ra nhìn thấy băng gạc mới đổi sang tay trái.
“Ôi dồi Bác Diễn,” Lâm Hách nghiêng đầu thấy tay anh, “Tay sao thế?”
“Rách da thôi.” Trình Bác Diễn ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn.
“Bệnh nhân làm hả?” Lâm Hách hỏi.
“Người nhà,” Trình Bác Diễn nhìn hắn một cái, “Nhanh lên đi, kiếm chỗ nào ăn, ăn xong tôi còn muốn về ngủ, buồn ngủ chết rồi.”
“Một năm không gặp mà thái độ vậy với tôi à.” Lâm Hách cười cười khởi động xe.
“Hoan nghênh hoan ngênh, vô cùng hoan nghênh,” Trình Bác Diễn giơ cánh tay lên hô lên hai tiếng, “Được chưa?”
“Đồ thần kinh!” Lâm Hách cười nửa ngày, “Cậu nói xem tôi chạy xa như thế đến gặp cậu một cái làm gì chứ.”
“Cũng chẳng phải đến gặp tôi,” Trình Bác Diễn cười cười, “Định về đây sống luôn à?”
“Ừ,” Lâm Hách gật đầu, “Đến tuổi này rồi muốn yên ổn một chút, có người bên cạnh, yên ổn một đời tốt biết bao.”
“Chơi đủ rồi à?” Trình Bác Diễn nói.
“Có xúc động không nào?” Lâm Hách nhìn anh, “Đừng có suốt ngày nghĩ đến công việc kiếm tiền nữa……..”
“Kiếm tiền cái gì, nghiêm túc lái xe đi.” Trình Bác Diễn chậc một tiếng, nói gì thì nói chứ tôi vừa ném đống tiền kìa.
“Nhanh tìm một người đi, đừng sống một mình mãi, bị thương về nhà không ai an ủi cậu đâu.” Lâm Hách nói.
“Không rảnh.” Trình Bác Diễn dựa vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, vết thương trên tay không nghiêm trọng lắm, không ảnh hưởng đến xương cốt, nhưng bị chân ghế quẹt một vết lớn như thế cũng khá đau đó.
Đúng là không rảnh.
Làm việc bận tối mắt tối mũi không ngừng được, còn không biết tại sao tự tìm một bệnh nhân để chăm sóc nữa, làm gì có thời gian nghĩ mấy cái khác chứ………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.