Không Hòa Hợp

Chương 46:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Người này là ai hả!” Hạng Tây vọt tới cửa phòng tắm rống một tiếng, “Mở cửa!”
“Này? Có phải cậu bấm lung tung gì không?” Lưu Viễn Bình chảy mồ hôi đầy đầu đứng trước bàn nhìn cái máy tính bị dỡ ra, “Bên trong có lỏng chỗ nào đâu ta…….”
“Tôi chỉ vỗ nó có một cái.” Hạng Tây để quạt điện ở số lớn nhất, hai người cậu và Lưu Viễn Bình đã bị cái máy tính giày vò cả nửa tiếng, máy tính không hề có dấu hiệu muốn hồi hồn về.
“Không có việc thì cậu vỗ nó làm gì chứ?” Lưu Viễn Bình nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ.
“Tôi……” Hạng Tây không biết nên nói gì, vì Đôi chân dài bình luận nhớ Trình Bác Diễn sao?
“Chơi game nên nóng tính chứ gì,” Lưu Viễn Bình cười lên, sau đó nhăn lông mày lại, “Có vỗ một cái thì cũng không nên hư chứ! Cái máy của tôi có đạp từ trên bàn lăn xuống đất còn chưa hư nữa!”
“Thôi bỏ đi,” Hạng Tây nhìn Lưu Viễn Bình sứt đầu mẻ trán có chút áy náy, Triệu Đồng bên kia còn đang nấu mì cho hai người bọn cậu, “Ngày mai tôi cầm đi sửa vậy?”
“Đừng thế, sửa có chút thôi cũng gần tiền máy năm trăm rồi!” Lưu Viễn Bình cũng rất áy náy, “Để tôi tìm anh ấy! Giờ này ảnh còn chưa về đâu.”
“Đừng đừng đừng đừng……” Hạng Tây gấp gáp nói, “Tôi cầm đi sửa là được, không nhất thiết phải đổi cái khác.”
Máy tính năm trăm tệ, mới bị cậu tát hai phát mà đã tắt ngúm, Hạng Tây thật sự rất rầu, cái này cũng yếu đuối quá đi mất, biết thế đã mua cái tám trăm của Trình Bác Diễn rồi.
Nhớ tới Trình Bác Diễn, tâm tình Hạng Tây lại tụt xuống đáy vực, không vớt lên được.
Sau này tôi sẽ không thế nữa, bảo đảm.
Thì ra ý của Trình Bác Diễn là sau này sẽ không liên lạc với cậu nữa.
Cậu không sợ Trình Bác Diễn sẽ đối xử với cậu như thế nào.
Cậu chỉ sợ sau này Trình Bác Diễn không để ý đến cậu nữa.
“Hạng Tây,” Tống Nhất đi từ văn phòng ra gọi cậu một tiếng, “Vào đây chút.”
“Vâng.” Hạng Tây đang xếp hàng lên kệ, nghe thấy Tống Nhất bảo cậu vào phòng, lập tức hoảng hốt, mấy ngày nay trạng thái của mình không quá tốt, tuy chưa xảy ra sai sót gì…..
Vào phòng làm việc của Tống Nhất, Tống Nhất ngậm điếu thuốc, thấy cậu vào thì ném một điếu cho cậu: “Đóng cửa, đừng để người khác thấy cậu hút thuốc ở phòng làm việc của tôi.”
Hạng Tây cười cười, đóng cửa lại, cầm điếu thuốc không châm lên.
“Hút đi, không sao,” Tống Nhất đưa bật lửa cho cậu, “Ngồi xuống đi, có chuyện muốn bàn với cậu, về công việc.”
“Ừm,” Hạng Tây do dự, châm thuốc lên, ngồi trên ghế, “Có phải em làm việc không tốt không?”
“Không không, cậu làm rất tốt,” Tống Nhất dựa vào bàn, “Chuyện tôi muốn bàn với cậu, xem xem cậu có muốn không, là trực ca đêm, người ban đầu từ chức rồi, bây giờ không tuyển được người thích hợp ngay được……”
Hạng Tây sửng sốt, nhìn Tống Nhất, trực ca đêm?
“Sẽ tính thêm lương ca đêm bình thường cho cậu,” Tống Nhất hút thuốc, “Cậu có thể chuyển vào trong tiệm, có thể tiết kiệm tiền thuê phòng, là một cái phòng đơn nhỏ, cậu qua đó nhìn chưa?”
Cái phòng đơn đó cậu biết, chưa từng vào, nhưng có ở ngoài nhìn, ở cạnh kho hàng, diện tích cũng xấp xỉ chỗ cậu ở bây giờ, nhưng điều kiện tốt hơn nhiều, còn có TV và máy lạnh.
Trọng điểm là, không thu tiền thuê? Còn được tăng lương?
Hạng Tây chỉ cần nghe đến chuyện liên quan đến tiết kiệm và kiếm tiền là đã có hứng thú, chỉ hai điểm này cũng đủ đả động đến cậu, cậu không hỏi gì khác: “Được.”
“Bây giờ căn phòng cậu thuê còn bao lâu?” Tống Nhất hỏi.
“Còn hai ngày nữa.” Hạng Tây nói.
“Vậy chuyển luôn đi, hôm nay hay ngày mai chuyển qua đây, căn phòng kia cũng không cần dọn dẹp, đến là ở thôi.” Tống Nhất mở ngăn kéo ra, lấy một bộ chìa khóa ra, “Sáng cậu vất cả dậy sớm đến mở cửa tiệm đi.”
“Không thành vấn đề.” Hạng Tây cầm lấy chìa khóa.
Trưa Tống Nhất gọi điện đến, Trình Bác Diễn đang đứng trước cửa sổ trong phòng khám.
Từ đây có thể nhìn thấy cổng lớn của bệnh viện, ngoài cổng có lẽ là hơn hai trăm người đang đứng ngoài gào thét, đang giơ biểu ngữ, nền trắng chữ đen viết “Trả mạng lại cho tôi”, “Oan”, bên cạnh còn có thùng loa, có người cầm cái mic nhìn tờ giấy đọc.
Chuyện là có bệnh nhân từ huyện nào đó lên thành phố chữa bệnh nhưng qua đời rồi, người nhà không chấp nhận được, yêu cầu bồi thường.
Hôm bệnh nhân này nhập viện đúng lúc Trình Bác Diễn trực ban, mấy bệnh viện lớn trong thành phố không nhận người, cuối cùng bệnh viện bọn anh thu, nhưng rốt cuộc cũng không cứu được……
Người nhà không muốn mất đi người thân, bệnh viện cũng hy vọng có thể cứu người, nếu không ban đầu cũng không nhận bệnh nhân này, nhưng đến cuối vẫn xuất hiện mâu thuẫn.
“Bận không?” Tống Nhất gọi điện hỏi.
“Lúc này không có việc.” Trình Bác Diễn ngồi về ghế.
“Cậu không ở bệnh viện hả?” Tống Nhất thấy lạ hỏi, “Sao còn có phát thanh là thế nào?”
“Phát thanh gì chứ,” Trình Bác Diễn cười, “Người nhà bệnh nhân chặn trước cổng bệnh viện thôi.”
“Lại chặn à?” Tống Nhất lập tức thấy sốt ruột, “Có liên quan đến khoa các cậu không? Năm ngoái lúc bị chặn không phải cậu còn bị đánh sưng đầu à?”
“Không có, báo cảnh sát rồi. lát nữa xem giải quyết làm sao thôi,” Trình Bác Diễn vô thức sờ đầu mình, vẫn còn sờ thấy một vết sẹo nhỏ chỗ chân tóc, “Có gì không?”
“Chuyện cậu nhờ tôi đã xử lý xong rồi, khi nào thì mời tôi đi ăn bù đây? Tôi phải từ bỏ một nhân tài để sắp xếp ổn thỏa cho cậu ấy đấy.” Tống Nhất nói.
“Không phải cậu nói người đó vô trách nhiệm còn muốn bỏ việc hả?” Trình Bác Diễn cười cười.
“Vậy tôi còn có thể sắp xếp người khác mà.” Tống Nhất chậc một tiếng.
“Cuối tuần đi,” Trình Bác Diễn nhìn lịch để trên bàn, “Ăn gì cậu chọn, thời gian tan làm thì tôi không chắc, các cậu muốn hát hò thì đặt phòng bao đi rồi chờ tôi qua là được.”
“Ok.” Tống Nhất nói xong cúp điện thoại.
Trình Bác Diễn uống nước, nhìn đồng hồ, định đến nhà ăn ăn chút đồ, vừa ra khỏi phòng khám, thì bị bác sĩ Lưu phòng bên gọi lại: “Trình, đi ăn hả?”
“Vâng, đi chung không?” Trình Bác Diễn nói.
“Cậu thay đồ đi.” Bác sĩ Lưu chỉ áo blouse trắng trên người anh.
Trình Bác Diễn thở dài, do dự một chút rồi về phòng cởi áo blouse ra, muốn đến nhà ăn phải qua cổng bệnh viện, trước đó cũng có chuyện người nhà chặn cổng thấy áo blouse liền nhào lên đánh.
“Cảnh sát còn chưa tới sao?” Trình Bác Diễn đi đến nhà ăn với bác sĩ Lưu, nhìn thấy vẫn còn người bên ngoài, nhưng tình hình thế này vẫn coi như yên ả.
“Có đến cũng không dễ giải quyết, chỉ có thể can ngăn thôi,” Bác sĩ Lưu nói, “Chỉ là người nhà không hiểu ít ra còn có thể khai thông, nếu mà là người có chuyên ngành mới phiền phức, tâm trạng mà bị kích động lên thì có nói gì cũng vô dụng.”
Trình Bác Diễn không nói gì, bác sĩ Lưu nhìn anh một cái: “Ôi, mấy ngày nay cậu mệt mỏi lắm phải không? Nhìn không có tinh thần gì cả.”
“Vậy sao?” Trình Bác Diễn cười cười, “Chắc là lâu rồi chưa được ăn sủi cảo của chị dâu nên thế.”
“Cái cậu này, tuần sau sẽ bảo cô ấy gói cho cậu!” Bác sĩ Lưu cười nói, “Không phải tôi muốn nhiều chuyện, đừng tiếp tục một mình nữa, có nấu cơm cho không thì khoan hẵng nói, ít ra lúc về nhà còn có người có thể nói chuyện cùng.”
“Em cũng có muốn đâu.” Trình Bác Diễn vẫn cười, ấn xương sườn của mình.
Đúng thế, không muốn một mình nữa.
Nhưng chuyện này nói không một mình nữa thì không một mình nữa được sao.
Hạng Tây cảm thấy mình thể nhàn rỗi, vừa rảnh rỗi không có việc gì làm cậu sẽ nhịn không được mà mở điện thoại vào weibo Xương đùi lớn xem, nhưng vừa thấy “Chào buổi chiều Tiểu Tây Tây” và với Đôi chân dài ở phía dưới, cậu lại rất buồn bực.
Vì vậy chỉ có thể chuyển nhà.
Còn ba ngày nữa mới tới hạn thuê phòng, nhưng cậu vẫn quyết định lập tức chuyển nhà, tìm chút chuyện cho mình làm.
Cậu không có nhiều đồ, chỉ có một cái balo, nhưng gối đầu ga giường quạt điện gì đó chiếm chỗ quá, cậu đành phải hỏi Lưu Viễn Bình một cái bao bố, để nhét đồ vào trong.
Cậu đi chuyển đồ đến siêu thị hai chuyến, không nỡ bỏ tiền ra gọi xe chở, đành phải một chuyến chuyển quần áo chăn màn gì đó, một chuyến thì khiêng máy tính.
Cậu cầm cái máy tính nát này đến bộ phận bảo trì tu sửa dưới lầu để người ta xem, ổ cứng bị cháy, mua lại cái mới thì mất vài trăm, cậu càng không nỡ bỏ ra số tiền này, nhưng lại không muốn ném nó đi, thế là đành coi như báu vật mà khiêng nó vào căn phòng nhỏ ở siêu thị.
Căn phòng nhỏ ở siêu thị này rất sạch, vì siêu thị mở cũng chưa lâu, thế nên đồ đạc còn rất mới, tường sơn màu xám xanh rất đẹp, giường tủ bàn trong phòng còn đi theo bộ, đều là màu trắng.
Nhưng căn phòng nhỏ này không có nhà vệ sinh với phòng tắm, phải dùng trong tiệm, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng gì, dù sao tối cũng chỉ có mình cậu.
Hạng Tây sắp đồ của mình bỏ vào tủ, cũng bỏ máy tính nát vào trong, lại bất TV với máy lạnh lên, ngã xuống giường.
Thoải mái!
Tối đến sau khi siêu thị đóng cửa, Hạng Tây theo chỉ định, lượn một vòng kiểm tra cửa nẻo đã đóng hết chưa, lại quét dọn siêu thị, rồi mới đi tắm về căn phòng nhỏ.
Nằm trên giường, máy lạnh thổi phà phà, mình coi TV.
Rất dễ chịu, rất thoải mái, rất……Cậu cầm điện thoại lên lúc nào cũng không biết.
Chào buổi chiều Tiểu Tây Tây.
……Đôi chân dài cái ông nội mày.
Hạng Tây bực dọc vứt điện thoại sang một bên.
Trừng cái TV một lúc, cậu bỗng cảm thấy tủi thân.
Tuy cậu có húc vào sườn Trình Bác Diễn một cái, lực cũng không nhỏ, có thể bầm tím một mảng, nhưng chung quy người đột nhiên tập kích lưu manh là Trình Bác Diễn không phải sao!
Sao giờ lại biến thành thế này rồi?
Trình Bác Diễn không để ý đến cậu nữa.
Rõ ràng quan hệ hai người tốt như thế, trước giờ chưa từng cãi nhau, sao có thể nói không liên lạc là không liên lạc chứ?
Hạng Tây đổi tư thế, ôm gối nằm sấp lại trên giường.
Tư thế này làm cậu thấy an toàn, có thể bảo vệ phần bụng mềm yếu, giống chó với mèo vậy, nếu không phải là người đặc biệt tin tưởng thì sẽ không lộ cái bụng ra cho người ta gãi.
Hạng Tây nhắm mắt lại, khẽ thở dài.
Bỗng thấy mình nghĩ thông rồi.
Nói cho cùng cũng không giống nhau, đối với cậu mà nói, Trình Bác Diễn có địa vị khác với tất cả mọi người, mà đối với Trình Bác Diễn mà nói, chắc mình chỉ là một đoạn nhạc đệm, nhạc đệm phát lệch điệu rồi, thì tắt đi mở bài khác.
Thông suốt điểm này, cậu thả lỏng cả người ra, lật người lại nằm thành hình chữ đại trên giường.
*Chữ đại – 大
Thực ra cũng không hề gì, từ nhỏ đến lớn, cậu đều nghĩ như vậy, mình không giống với bọn họ, là lý do tốt nhất, bất cứ chuyện gì đều có thể dùng lý do này.
Pháp bảo tĩnh tâm an thần.
Nhưng lần này hạn thời gian của pháp bảo hơi ngắn, vừa đến cuối tuần đã mất đi hiệu lực.
Lúc sáng thức dậy, cậu phát hiện mình vẫn hơi buồn bực, đặc biệt là lúc thức dậy muốn chụp các đốm sáng mà cái ly phản chiếu lên tường thì máy ảnh lại hiện lời nhắc ảnh đã lưu đầy.
Vậy mà lưu đầy rồi? Vậy mà đã đầy rồi!
Làm sao đây? Máy tính hỏng rồi, ngoài Trình Bác Diễn ra cậu lại ngại để người khác xem ảnh chụp, đi quán net má nó còn cần chứng minh thư……
Hạng Tây cất máy ảnh đi, suy nghĩ xem phải làm sao bây giờ, đi tìm Trình Bác Diễn là biện pháp đơn giản nhất, Trình Bác Diễn còn có thể giúp cậu phân loại ảnh chụp, nhưng……. Lúc cậu mở cửa cuốn siêu thị lên thì có chút xuất thần, cửa còn chưa cuốn lên hết, cậu đã đi ra ngoài, đập mạnh đầu vào cửa một cái.
“Đệt!” Cậu cáu giận mắng một tiếng.
“Không sao chứ?” Vu Bảo Toàn vừa lúc dừng xe trước cửa siêu thị, nghe thấy tiếng động liền chạy đến.
“Không sao, cửa này cuốn lên thôi cũng chậm quá đi!” Hạng Tây xoa đầu.
“Tối chưa sắp xếp gì đâu nhỉ?” Vu Bảo Toàn chạy qua kia khóa xe đạp điện của mình lại, lại chạy đến hỏi một câu.
“Buổi tối?” Hạng Tây ngẩn người.
“Không phải hôm qua đã nói là mấy người chúng ta tối nay đi ăn hả?” Vu Bảo Toàn vỗ vai cậu một cái.
“À,” Hạng Tây nhớ ra, hôm trước Trương Hân đề nghị, bốn người ca bọn họ ra ngoài ăn một bữa, hai ngày này cậu rầu rĩ quá, nên quên mất, “Không có việc gì cả.”
Tan làm mấy người đi thay đồ, nói nói cười cười bàn nhau đi đâu ăn, Hạng Tây vẫn không nói chuyện, cậu vẫn chưa vực dậy tinh thần được, nếu không phải trước đó đã đồng ý đi thì cậu chẳng muốn đi tí nào.
“Bánh thịt môn đinh đi,” Cuối cùng Trương Hân vỗ tay một cái, “Lâu lắm rồi chưa ăn!”
*Bánh thịt môn đinh là món ăn vặt truyền thống ở Bắc Kinh. Vì hình dạng giống môn đinh được đóng trên cửa thời xưa nên mới lấy cái tên này. Nghe nói bánh thịt môn đinh mang hàm ý cát tường.
81_Môn đinh
“Được!” Vu Bảo Toàn cũng vỗ tay một cái.
Trừ Hạng Tây ra, ba người khác đều có xe đạp điện, Hạng Tây ngồi sau xe Vu Bảo Toàn, mấy người chạy thẳng đến quán cơm.
Hạng Tây không có yêu cầu gì quá cao với đồ ăn, đặc biệt là lúc hoang mang bực dọc như bây giờ.
Bốn người hai nam hai nữ, cậu ngồi cạnh Vu Bảo Toàn, ngồi đối diện là Trương Hân và một cô gái tên là hà Tiểu Như, Hạng Tây làm ca chung với cô ấy lâu như vậy, mà nói chuyện chưa tới mười câu.
“Ôi, Hạng Tây,” Lúc đợi đồ ăn, Trương Hân nhìn cậu, “Có phải cậu chụp ảnh đẹp lắm không? Chụp cho tôi với Tiểu Như một bức đi?”
“Em…..chỉ nghịch chơi thôi.” Hạng Tây hơi ngập ngừng, lúc cậu nghỉ sẽ lấy ảnh máy ảnh ra, Trương Hân nhìn thấy hai lần, tuy chưa từng thấy ảnh cậu chụp bao giờ, nhưng luôn nghĩ rằng người cầm máy ảnh mũi heo đều cao tay hết.
“Cậu có mang máy ảnh theo không?” Hà Tiểu Như cũng hỏi, giọng nói rụt rè.
Máy ảnh đang ở trong balo, vì máy ảnh rất đắt, chỉ cần Hạng Tây rời phòng, nhất định phải bỏ máy ảnh vào balo mang theo, sợ mất.
“Có mang,” Cậu nghĩ ngơi, từ cái máy ảnh trong balo ra, cúi đầu bấm tới bấm lui rất lâu, xóa hai bức không vừa ý lắm, nâng máy ảnh lên về phía Hà Tiểu Như và Trương Hân, “Không cần nhìn em, hai người cứ nói chuyện như bình thường đi.”
“Chị thích ăn bánh thịt môn đinh lắm, cũng thích bánh cháo môn đinh, sướng dễ sợ!” Trương Hân xoay đầu nhìn Hà Tiểu Như nói một câu.
Hà Tiểu Như không nói gì, nở nụ cười.
Hạng Tây ấn nút chụp.
“Thế nào thế nào?” Vu Bảo Toàn sáp lại gần.
Hạng Tây đưa ảnh cho bọn họ xem, Trương Hân mới nhìn vào đã bật ngón trỏ lên: “Đẹp thật đấy! Tôi cũng rất ăn ảnh đó chứ! Nét mặt nghiêng của Tiểu Như đẹp quá!”
“Có thể……gửi một bức cho tôi không?” Hà Tiểu Như nhìn ảnh xong, e dè hỏi.
“Tôi lưu ra gửi cậu nhé.” Hạng Tây nói.
Nhưng đi đâu lưu ra đây!
Vu Bảo Toàn thấy bức này rất được, lập tức bảo cậu cũng chụp vài bức cho mình.
Hạng Tây đành phải xóa thêm vài bức, chụp cho bọn họ thêm một ít, cuối cùng máy ảnh báo không còn chỗ trống lần thứ ba, cậu bỗng thấy buồn phiền, có gì đó không rơi xuống nhưng muốn bắt lấy lại không bắt được gì.
“Đầy rồi, không chụp được nữa.” Cậu nhét máy ánh vào balo.
“Cảm ơn nha!” Trương Hân rót nước vào ly cho mọi người, nâng chén lên với cậu.
“Có gì phải cảm ơn chứ,” Hạng Tây cầm ly lên, “Cảm ơn mọi người bình thường luôn quan tâm chiếu cố em, em không biết gì cũng không chê em.”
Nói xong cậu uống hết nửa ly rượu.
“Đậu xanh,” Vu Bảo Toàn trợn mắt, “Cậu toàn uống rượu thế này à?”
“Người bình thường không dùng miệng uống hả?” Hạng Tây cười cười.
“Nhìn không ra đó nha, Hạng Tây cậu thế này muốn lật ba chúng tôi chắc không thành vấn đề đâu ha?” Trương Hân cũng ngạc nhiên.
“Dù sao em đi bộ mà.” Hạng Tây cười gắp một gỏi bao tử ăn, sau đó uống hết rượu còn lại trong ly.
Lâu rồi chưa được uống rượu thế này, lúc trước là bị thương, lúc sau lại bị viêm phổi, sau đó còn phải tháo đinh, Hạng Tây cảm thấy cả nửa năm này mình đều sống trong trạng thái phải hạn chế hút thuốc uống rượu.
Tuy cậu uống rượu rất được, nhưng không hảo rượu, song ly rượu này xuống bụng, cậu lại cảm thấy được niềm vui sướng khi cửu biệt trùng phùng.
Vu Bảo Toàn uống rượu cũng thường thôi, nói chuyện vui vẻ thì uống được chút, nhưng đoán chừng cũng chỉ được hai ba lượng.
Hạng Tây uống bao nhiêu đến bản thân cậu cũng không biết, chút rượu trên bàn, bình thường cậu uống hết chừng đó cũng không có phản ứng gì, hôm nay uống vào lại không quá vui vẻ.
Chóng mặt hoa mắt, lại là cảm giác bức bối nói không thành lời.
Mấy người đi ra khỏi quán đều là bộ dáng ăn no uống đủ, Vu Bảo Toàn leo lên xe, vỗ cái ghế sau: “Lên, chở cậu về.”
“Cậu về mình đi,” Hạng Tây nhìn hắn, “Tôi đi bộ về, cũng không xa.”
“Tôi không có uống nhiều, sẽ không để cậu té đâu.” Vu Bảo Toàn nói.
“Tôi đi bộ về, cho tiêu cơm,” Hạng Tây vẫy tay, xoay người đi về, “Mọi người chú ý an toàn đấy!”
Trời tối lạnh hơn ban ngày nhiều, Hạng Tây vừa đi vừa duỗi tay, ngửa đầu ngắm mặt trăng. Hôm nay thời tiết không tệ, không bị gì che mất, sắc trăng vừa lên rất đẹp, chỉ là không thấy được sao.
Hạng Tây đi vài bước, nhìn thấy bồn hoa vừa được tưới nước bên đường có một vũng nước đọng rất tròn, qua đó nhìn xem, thấy được ánh trăng phản chiếu trên đó, còn có ánh đèn neon của cửa tiệm ven đường, thấy được an tĩnh trong ồn ào huyên náo, cảm giác rất tốt.
Cậu lấy máy ảnh trong balo ra, chuẩn bị chụp một cái, sau đó mới nhớ ra máy ảnh đã đầy rồi.
Cậu ngồi xổm xuống ven đường, cúi đầu lại xem ảnh chụp trong máy ảnh, xem tới xem lui thì dừng tay, đột nhiên không muốn chụp nữa.
Cậu nhìn vũng nước trước mặt chằm chằm rất lâu, cuối cùng nhét máy ảnh vào balo, móc điện thoại ra, bấm số Trình Bác Diễn gọi vào.
Động tác móc điện thoại rất nhanh, sợ làm chậm một chút thì mình sẽ cất điện thoại vào.
Nhanh nhận đi nhanh nhận đi nhanh nhận đi!
Nhanh nhận trước khi em cúp máy!
Hạng Tây nghe thấy tiếng quay số, ngón tay gõ trên điện thoại.
“Alo?” Ngay lúc cậu chuẩn bị cúp điện thoại thì cuộc gọi bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc của Trình Bác Diễn, “Hạng Tây?”
Ngoài truyền đến tiếng Trình Bác Diễn còn có tạp âm hỗn loạn đằng sau, âm nhạc, có người cười, có người đang hát, thế này còn nghe thấy ống nghe vang lên ong ong.
“Anh đang ở bên ngoài à?” Hạng Tây bỗng thấy nhụt chí, Trình Bác Diễn đang chơi vui vậy.
“Đang tụ tập với mấy người Tống Nhất Lâm Hách, em đợi chút, tôi đi ra ngoài rồi nói,” Trình Bác Diễn nói, mấy giây sau tạp âm xung quanh im bặt, “Được rồi.”
“Anh chơi đi,” Hạng Tây nói, cảm thấy hơi buồn ngủ, “Em…..”
“Gặp chuyện gì à?” Trình Bác Diễn hỏi.
“Không có,” Hạng Tây cau mày, đột nhiên giận vô cớ, “Em suốt ngày gặp chuyện được à! Chẳng có chuyện gì hết!”
Bên Trình Bác Diễn không có tiếng, Hạng Tây cũng im lặng.
“Làm sao thế?” Qua một lúc Trình Bác Diễn mới nhẹ giọng hỏi một câu.
Hạng Tây còn chưa đốt được củi để dập tắt ngọn lửa giận vô cớ đang cháy hừng hực này, bị một câu “Làm sao thế” của Trình Bác Diễn làm tắt ngúm, cũng không tìm thấy cái củi bên cạnh đâu.
“Không có,” Hạng Tây rầu rĩ nói, “Máy tính em hư rồi, mà máy ảnh đầy hình.”
“Muốn dùng máy tính tôi à?” Trình Bác Diễn cười cười, “Hay là muốn mua máy tính của tôi? Giảm giá cho em nhé?”
“Không mua nổi,” Hạng Tây ngồi xuống cạnh bồn hoa, “Cứ lưu vào máy trước đã, em cũng không nỡ xóa, không phóng to lên em cũng không biết bức nào xấu xóa được bức nào không.”
“Vậy em đến nhà tôi đi,” Trình Bác Diễn nói, “Bây giờ tôi đi về.”
“Ơ? Bây giờ?” Hạng Tây sửng sốt, “Không phải anh đang……hát sao.”
“Cũng không phải em chưa từng cùng tôi đi hát, tôi chỉ là cái người ngồi bên cạnh chơi điện thoại thôi,” Trình Bác Diễn nói, “Tầm hai mươi phút nữa tôi về đến nhà.”
“Nhanh thế à?” Hạng Tây đứng lên.
“Chỉ ở cạnh tiểu khu thôi, đi bộ chừng hai mươi phút,” Trình Bác Diễn nói, “Em đi từ đâu qua đây?”
“Siêu thị, em ngồi xe bus qua đó.” Hạng Tây xoay người sải bước lớn đến trạm xe bus đầu đường bên kia, lúc bắt đầu thì đi, đi chưa được mấy bước thì chuyển sang chạy luôn.
Nhà Trình Bác Diễn sáng đèn, Hạng Tây nhìn thấy ở dưới lầu, cậu chạy vào thang máy.
Cửa thang máy mở ra, cậu vừa đi ra, cửa nhà Trình Bác Diễn đột ngột mở ra, sau đó thấy Trình Bác Diễn cầm một túi rác ra ngoài.
“Nhanh thế?” Trình Bác Diễn xoay đầu nhìn thấy cậu liền cười, bỏ rác vào thùng rác.
“Giờ này cũng không bị kẹt xe.” Hạng Tây cũng cười theo anh, nụ cười của Trình Bác Diễn vẫn đẹp như thế, nụ cười làm người ta thấy vững lòng.
“Sao máy tính hư thế?” Trình Bác Diễn quay người vào phòng.
“Em chỉ vỗ có hai cái mà nó hư rồi, người ta nói là ổ cứng bị cháy.” Hạng Tây nhắc tới chuyện này lại bực mình, đi sau Trình Bác Diễn thở dài.
“Em uống rượu à?” Trình Bác Diễn quay đầu nhìn cậu.
“…….Ừm,” Hạng Tây kéo áo mình lên ngửi, “Mùi nồng lắm hả?”
“Có hơi nồng,” Trình Bác Diễn vào phòng mở máy tính lên, “Đồ em còn ở thư phòng đó.”
“À.” Hạng Tây chà tay, vào thư phòng, không biết vì sao nghe thấy lời này của Trình Bác Diễn thì dễ chịu vô cùng.
“Tôi tắm trước đã, cả người toàn mùi,” Trình Bác Diễn cầm bộ đồ thay ra phòng ngủ, “Cậu dùng máy trước đi, trong tủ lạnh có bánh ngọt đó.”
“Em mới ăn môn đinh xong.” Hạng Tây cười ngồi trước máy tính.
“Sợ em chỉ uống rượu không ăn gì hết thôi.” Trình Bác Diễn vào phòng tắm đóng cửa lại.
Hạng Tây nhìn máy tính ha ha hai tiếng.
Cười gì chứ thằng ngu này……
Máy tính của Trình Bác Diễn khởi động nhanh hơn cái máy năm trăm của cậu rất nhiều, giá tám trăm đúng là rất khác.
Hạng Tây lấy máy ảnh trong balo ra, đặt trên bàn, đang muốn cắm dây cáp, nhìn thấy góc phải dưới màn hình có một cái avatar nhảy lên.
QQ của Trình Bác Diễn vẫn luôn đăng nhập luôn khi máy vừa mở lên, lúc Hạng Tây dùng máy tính anh, thường thấy được dưới góc phải hiện lên, bình thường cũng không chú ý, nhưng hôm nay không bị bị sao, bỗng muốn xem.
Cậu nhìn chăm chăm vào cái avatar đó cả buổi trời, cuối cùng cắn môi, di chuột qua đó bấm vào.
Khung đối thoại bật ra, thấy tên trên khung đối thoại trước tiên.
Anh đây có đôi chân dài.
Hạng Tây không dám tin vào đôi mắt mới nhận được chữ của mình, xích đầu vào gần nhìn một lúc nữa mới khẳng định được.
Vậy mà đúng là cái đôi chân dài này!
Đệt! Sao đi đâu đến đâu cũng con mẹ nó thấy tên này vậy!
Hạng Tây quả thật không biết nên có phản ứng gì, lại nhìn thấy nội dung trong khung đối thoại, nhảy bật lên từ trên ghế.
Một yêu cầu gọi video.
Một tin nhắn để lại.
Anh đây có đôi chân dài: Không online hả? Còn muốn gọi video với anh một chút mà, ngủ không được.
Toàn gửi lúc nửa đêm!
Gọi video lúc nửa đêm………Biến thái!
“Người này là ai hả!” Hạng Tây vọt tới cửa phòng tắm rống một tiếng, “Mở cửa!”
“Tôi còn đang tắm,” Trình Bác Diễn la lên ở bên trong, nước chảy ào ào, “Cái gì mà ai là ai chứ?”
“Cái tên Đôi chân dài cmn là ai hả!” Hạng Tây vỗ lên cửa một cái.
“Em nói gì thế nghe không rõ, để tôi tắm xong trước đó,” Trình Bác Diễn ở bên trong không biết làm sao, “Em say rượu phát điên phải không?”
“Say rồi! Say rồi! Điên rồi!” Hạng Tây càng nghĩ càng tức, đập cửa không ngừng, “Đừng tắm nữa! Còn nói không nghiện sạch sẽ mà tắm cả một tiếng rồi!”
“Tôi vừa mới vào! Được được được…….” Trình Bác Diễn nói rồi mở cửa phòng tắm ra, cả người dính nước đứng cạnh cửa, tóc trên trán vẫn còn nhỏ nước, “Tôi say rượu phát điên với em, nói đi cái gì ai là ai thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.