Cùng chung hơi thở, cùng chung nhiệt độ, và cùng một nhịp đập nơi tim ta.
Đồng nghiệp đi ra từ siêu thị xách hai cái thùng giấy cho ông lão thu phế phẩm, lại xoay người vào tiệm, lúc này Hạng Tây mới thở phào, quay sang nhìn Trình Bác Diễn.
Trình Bác Diễn vẫn còn che mũi, cũng nhìn cậu, không có ý định lái xe đi.
“Lái xe đi,” Hạng Tây đẩy anh một cái, “Nếu không đi thì lát nữa đồng nghiệp sẽ đi ra hỏi mất!”
Trình Bác Diễn khởi động xe, sau khi tay không che mũi nữa, Hạng Tây thấy mũi anh đỏ lên, lập tức áy náy, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, lỡ tay.”
“Lau đi,” Trình Bác Diễn quay đầu xe, ném cái hộp khăn giấy lên đùi cậu, “Nhanh lau sạch hết đi.”
Hạng Tây rút khăn giấy lau ghế xe, Trình Bác Diễn cười rồi thở dài: “Lau người trước đã chứ.”
“Không phải sợ anh khó chịu sao.” Hạng Tây cúi đầu lau sữa chua trên quần đi, lúc đang định lau ghế tiếp, Trình Bác Diễn đưa tay ra trước mặt cậu, cách rất gần, đối thẳng với tròng mắt của cậu.
“Gì đây?” Hạng Tây lui về sau, mới thấy vết sữa chua trên tay Trình Bác Diễn, “Em……..không có cố ý đâu.”
Trình Bác Diễn không nói gì, lại giơ tay lên.
“Anh lái xe đàng hoàng đi!” Hạng Tây nhắc nhở anh, xoay mặt sang thấy ý cười không quá rõ treo trên môi Trình Bác Diễn, cậu sững ra một lúc, đột nhiên giật bắn người ra sau, “Anh là đồ biến thái! Em không liếm đâu!”
Trình Bác Diễn lỏng chân đạp ga, nhìn cậu một cái, nụ cười nơi khóe miệng càng rõ hơn, cuối cùng trực tiếp cười ra, một lúc sau mới nói: “Tôi nhờ em lau tay giúp tôi.”
“Em……..” Toàn thân Hạng Tây lập tức nóng lên, con mẹ nó sao mà mất mặt thế!
Cậu vội vàng cầm khăn giấy trong tay định lau cho Trình Bác Diễn, Trình Bác Diễn nhanh chóng rụt tay về: “Lấy khăn giấy sạch hơn, tờ này em lau đại giang nam bắc rồi mà còn định lau tay à?”
“Trời!” Hạng Tây hét một tiếng, lại rút tờ mới, lau sạch sữa chua trên tay anh, “Lo lái xe đi!”
Trình Bác Diễn cười cười, đặt tay về vô lăng, ánh mắt nhìn về phía trước, im lặng một lúc, bỗng nói một câu: “Em rất muốn liếm hả?”
Hạng Tây đang dựa trán lên cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, nghe thấy câu này, lỗ chân lông toàn thân nở hết ra, cậu xoay đầu: “Trình Bác Diễn! Ban đầu nói anh biến thái không sai chút nào!”
“Em tự nói mà.” Trình Bác Diễn cười bật radio trong xe lên, nghe tình hình đường đi.
“Em không nói, em chỉ nói là em không liếm thôi!” Hạng Tây trừng anh, qua một lát sau mới chỉ vào anh, “Anh á còn gài bẫy em nữa! Anh không biết nói nhờ em lau giùm à!”
“Tôi sai rồi.” Trình Bác Diễn vẫn cười.
“Nhận sai nhanh lắm…..” Hạng Tây thu ngón tay về, cúi đầu xoa xoa, nhỏ giọng nói, “Nãy dọa em hết hồn.”
“Tôi chỉ muốn chạm một chút rồi lái xe đi,” Trình Bác Diễn không cười nữa, “Tôi cũng hết hồn, tôi không biết đồng nghiệp của em lại đột ngột đi ra.”
“Anh mà cũng hết hồn à,” Hạng Tây liếc anh, “Em cứ tưởng anh không quan tâm gì cả.”
“Tôi không quan tâm,” Trình Bác Diễn gõ ngón tay trên vô lăng, “Em bảo tôi đứng ở quảng trường tôi cũng không quan tâm, tôi sợ em…….để ý thôi.”
Hạng Tây không nói gì, cúi đầu nhìn ngón tay một lúc, rồi lại nghiêng người dựa trán vào cửa sổ nhìn phố phường.
Trình Bác Diễn muốn dẫn cậu đến trà trang này, nơi bán chủ yếu là trà hữu cơ trên ngọn núi có phong cảnh rất đẹp của thành phố bên cạnh, trà núi không có ở nội thành, nếu không phải người mua trà thuận đường vào chơi, thì hơn phân nửa đều vào trà trang này mua lá trà.
Trình Bác Diễn đậu xe ngoài cửa trà trang, lúc Hạng Tây nhìn thấy trà trang qua cửa sổ, đột nhiên do dự, Trình Bác Diễn vòng qua ghế phó lái mở cửa xe cho cậu, cậu mới chầm chậm xuống xe.
“Chỗ này cũng quá tao nhã rồi?” Cậu nói nhỏ bên tai Trình Bác Diễn.
Trà trang rất lớn, rất có nét cổ kính, hai bên cổng lớn có trồng cây trà, còn có hòn non bộ nước chảy không ngừng, trên cổng có một ván gỗ thô to không được gọt đẽo nhiều, bốn chữ trên đó được viết rồng bay phượng múa.
Hai bên mặt cửa còn có câu đối, kiểu chữ rất bay bổng.
Hạng Tây cảm thấy chữ mình nhận được đã nhiều rồi, nhưng viết chữ thế này, cậu nhìn cả buổi, chỉ có thể đoán được bốn chữ này là tên trà trang, còn là bốn chữ gì, thì cậu không nhận ra được chữ nào.
“Trên đó viết gì thế?” Hạng Tây hỏi.
“Vân Thủy Phàm Tâm.” Trình Bác Diễn nhìn xem, đi qua đó.
*Vân thủy: mây nước, Phàm tâm: tâm thế gian.
“Chỗ này không cùng phong cách với em,” Hạng Tây đi bên cạnh anh, giọng nói nhẹ nhàng, “Anh có thấy thế không?”
“Chỉ là một nơi bán trà thôi,” Trình Bác Diễn đẩy nhẹ lưng cậu, lại vỗ vỗ, “Làm ăn thôi thì có phong cách gì chứ.”
Trình Bác Diễn nói câu này tạo sự an ủi rất lớn cho Hạng Tây, lại ngẫm nghĩ, bình thường người như chú Bình còn giả vờ tiên phong đạo cốt mà, không phải chỉ là một cái trà trang thôi sao.
Vừa vào cửa đã ngửi thấy trà hương, vào trong trà trang là một đại sảnh, xếp mấy cái bàn trà, xung quanh là mấy cái kệ mang phong vị cổ xưa, các loại trà cụ và lá trà được đặt nhau đan xen nhau trên đó.
Có mấy người khác đến mua lá trà ngồi trước bàn trà, một người phụ nữ nhìn chừng ba mươi tuổi mặc cái đầm dài in hoa đang giới thiệu lá trà cho bọn họ, thành thạo bày trà cụ trong tay lên bàn, nghe không rõ cô ấy đang nói gì, chỉ nghe được giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng.
Trong đại sảnh không còn người khác nào nữa, Trình Bác Diễn và Hạng Tây đứng trước một cái kệ, chậm rãi xem từng loại trà cụ, đa số trà cụ không yết giá, Hạng Tây nhìn thấy giá tiền trước hai bộ trà cụ, liền đến gần đó xem, một bộ hơn ba ngàn, một bộ hơn sáu ngàn.
Một cô gái đi ra từ trong hành lang, mặc cái áo màu trắng hoa xanh bình thường và cái quần màu xanh biển, xem ra là nhân viên phục vụ.
“Chào buổi chiều hai vị tiên sinh,” Cô gái đến cạnh hai người, “Hai vị đến xem trà ạ?”
“Uống trà trước.” Trình Bác Diễn nói.
“Vâng, mời đi bên này.” Cô gái khẽ cười làm động tác mời, xoay người đi vào bên trong.
Trình Bác Diễn kéo Hạng Tây còn đang nghiên cứu giá cả đi, theo cô gái đi vào trong, Hạng Tây vừa đi vừa nhìn đồ vật xung quanh.
Xuyên qua một đoạn hành lang nhỏ là hậu viện của trà trang, cũng có núi cao nước chảy, rất thanh tĩnh, tiếng nước chảy róc rách dưới ánh nắng ban chiều làm người nghe cảm thấy thanh mát.
Cô gái dẫn bọn họ vào trong một gian phòng, phòng này rất lớn, cũng lớn chừng gian ngoài, cũng có mấy cái bàn trà, nhưng điều không giống là, phòng này không có trưng bày lá trà và trà cụ, tranh chữ treo bốn phía và có vài cái bình to nhỏ khác nhau.
Hạng Tây còn đang ở ngoài phòng đã nghe thấy tiếng đàn, vừa vào trong liền thấy một cái đàn được bày biện ở một bên, một người đàn ông đang cúi đầu chơi đàn, trên người mặc bộ đồ màu trắng như bộ đồ đánh Thái Cực Quyền vậy.
Giữa phòng có một bàn trà lớn, một ông lão ngồi cạnh bàn, bên cạnh có một cô gái đang đứng.
Ông lão mặc cùng kiểu với người đàn ông đánh đàn, nhưng đồ màu xám, Hạng Tây thấy bộ màu xám này không tệ, nhìn như lão thần tiên…….
“Hôm nay hai vị đến thật đúng lúc,” Cô gái dẫn hai người họ đến cạnh bàn, nói nhẹ nhàng, “Đây là sư trà Lục sư phụ trú điểm cửa hàng chúng tôi, mỗi tuần chỉ có hai ngày ở đây.”
Trình Bác Diễn và Hạng Tây ngồi xuống cạnh ông lão, trong phòng có bảy tám người khách, đều nhẹ giọng nói vừa trò chuyện vừa xem Lục sư phụ pha trà.
“Anh muốn để em xem cái này à?” Hạng Tây thấp giọng hỏi.
“Ừ,” Trình Bác Diễn gật đầu cười, “Cảm thấy thế nào?”
“Rất có…….tiên khí,” Hạng Tây nhìn ông lão, một lúc sau lại nhỏ giọng nói, “Anh đoán xem em đang nghĩ cái gì?”
“Nghĩ cái gì?” Trình Bác Diễn ghé lại gần cậu.
“Em đang nghĩ, mọi người có thể giả vờ phong nhã thế này, yên tĩnh thế này,” Hạng Tây hắng giọng, cố gắng hạ thấp âm thanh, “Nếu ai muốn đánh rắm……”
Trình Bác Diễn vừa nghe thấy liền cúi đầu xuống, đầu tiên là nhìn mặt đất cười rất lâu, sau đó mới cau mày lại, ngẩng đầu nhìn cậu lại cười lên: “Em im miệng, tố chất đâu.”
“Không có đâu,” Hạng Tây cười cười, “Trước giờ em chưa từng có thứ này.”
Cô gái phục vụ đặt hai đĩa bánh ngọt trên bàn hai người, sau đó rời đi.
Hạng Tây không ăn, tuy đầu tiên cậu nghĩ đến nội dung không phong nhã như đánh rắm này, nhưng động tác của ông lão sau bàn trà đã rất nhanh hấp dẫn sự chú ý của hai người.
Ông lão trông không phải là thần tiên, nhưng thần thái nhàn nhã ngồi chỗ đó, động tác pha trà trầm ổn không nhanh không chậm lại lộ ra tiên khí.
Vừa xem đã thấy không giống với kiểu làm màu của chú Bình, tiên khí của ông lão tỏa ra từ bên trong, nhìn thì như một ông lão bình thường, nhưng từng cái giơ tay nhấc chân, đều làm người khác bất giác an tĩnh theo ông, có một nháy mắt Hạng Tây thấy cậu và trà trước mặt là một thể.
Trà đã pha xong, cô gái đứng cạnh ông lão chia đều ra từng chén trà đặt lên bàn mọi người.
Hạng Tây cầm chén đặt dưới mũi ngửi, sau đó nhìn nước trà, rồi uống một ngụm.
“Thế nào?” Trình Bác Diễn hỏi cậu, cũng học theo cậu ngửi thử, nhìn xem, uống một ngụm.
“Đây là trà hữu cơ của bọn họ nhỉ, có vị đậu,” Hạng Tây nói, “Em rất thích vị này.”
Trình Bác Diễn cười cười không nói gì, toàn bộ quá trình ông lão pha trà, ánh mắt Hạng Tây chưa từng rời khỏi động tác của ông, sau khi uống một ngụm trà lại nhìn qua đó.
Ông lão bắt đầu pha trà lần hai, Hạng Tây vẫn dán mắt vào ông, những người khác xung quanh không ai giống cậu, đều là vừa uống vừa nói chuyện, còn có người đứng lên xem người đánh đàn, có người cầm điện thoại chụp ảnh.
Hạng Tây bình thường xem TV còn quay tới quay lui lại không hề nhúc nhích trong toàn quá trình.
Mãi đến khi ông lão đứng dậy rời khỏi bàn trà, cậu mới thu hồi ánh mắt: “Ông ấy phải đi rồi hả?”
“Ừ,” Trình Bác Diễn gật đuầ, “Nếu muốn xem thì lần sau ông ấy tới chúng ta lại đến.”
“Tính sau đi,” Hình như Hạng Tây vẫn chưa lấy lại tinh thần, lại nhìn bàn trà trống không thẫn thờ một lúc, mới xoay đầu nhìn Trình Bác Diễn, “Có phải anh nói, có chỗ học cái này đúng không?”
“Đúng thế,” Trình Bác Diễn nói, “Lão tiên sinh này, trước kia là người của viện nghiên cứu trà, nhận đồ đệ, có điều người muốn theo ông ấy học nhiều lắm, ông ấy cũng chọn người.”
“………À,” Hạng Tây đáp một tiếng, hơi thất vọng gõ bàn, “Vậy còn chỗ khác học không?”
“Chỗ khác? Em không thử theo ông ấy học sao?” Trình Bác Diễn nhìn cậu, “Nhiều trà trang muốn mời ông ấy đến biểu diễn lắm, ông ấy sẽ giới thiệu đồ đệ qua đó, tốt hơn nhiều so với tìm chỗ khác học rồi tự mình tìm nơi biểu diễn đó.”
“Bác sĩ Trình, anh xem em này,” Hạng Tây chỉ vào mặt mình, “Anh xem mặt của em, nếu anh là ông lão đó, anh có chọn em không?”
Trình Bác Diễn há miệng, còn chưa nói gì, Hạng Tây lại chép miệng: “Hỏi nhầm người mất rồi, đoán chừng anh sẽ chọn em……..”
“Chẳng hiểu tôi gì cả,” Trình Bác Diễn cười lên, “Không phải đoán chừng, mà là chắc chắn.”
“Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó.” Hạng Tây thở dài.
“Tôi cũng nghiêm túc mà,” Trình Bác Diễn thu lại nụ cười, bóp vai cậu, “Trên người em có thứ không giống với người khác, rất đặc biệt, lời này Phương Dần cũng từng nói rồi, tôi cũng nghĩ thế.”
“Chú ta cũng nói với em như thế,” Hạng Tây rũ mắt xuống, “Nhưng có gì đặc biệt chứ, giọng đặc biệt to? Nói tục đặc biệt nhiều……”
“Em còn muốn nói chuyện nghiêm túc không đấy?” Trình Bác Diễn ngắt lời cậu.
“Em nghiêm túc mà, chỉ là em không biết người như em có chỗ gì đặc biệt.” Hạng Tây cắn môi.
“Có vài thứ mình không biết mới hiếm,” Trình Bác Diễn nghĩ ngợi, “Em rất đơn thuần, nghĩ cũng rất nhiều, nhưng lại chỉ muốn điều giản đơn, em không thích đối mặt với quá khứ, nhưng chúng lại cho em giá trị duy nhất, chính là những cái này, không hiểu rất nhiều thứ, cũng nhìn thấu được rất nhiều……Không, là thấu hiểu, từ này có hơi cao thâm……Em có cả đơn thuần lẫn tang thương……”
“Anh bị say trà rồi à,” Hạng Tây nhìn anh, “Anh có thể nói đơn giản chút không?”
“Được thôi, tôi nói đơn giản chút,” Trình Bác Diễn gật đầu, nhìn chằm chằm mặt bàn một lúc, “Đi thử đi.”
“Hả?” Hạng Tây sửng sốt.
“Nói đơn giản là em đi thử đi.” Trình Bác Diễn nói.
Trình Bác Diễn tặng cậu một hộp lá trà, là loại hôm nay bọn họ uống, là loại trà xanh hữu cơ ông lão pha, Hạng Tây đoán trà này không rẻ, khăng khăng chỉ cần hai lượng, lúc Trình Bác Diễn đi trả tiền cậu không muốn đi theo.
“Sao thế,” Khi ra khỏi trà trang, Trình Bác Diễn vò đầu cậu, “Không phải em nói trà này uống ngon hả.”
Hạng Tây thở dài không lên tiếng, cậu có hơi hối hận vì đã không ngăn cản Trình Bác Diễn.
Tuy người cho cậu kiến thức vỡ lòng về trà là chú Bình, nhưng cách pha trà sẽ ảnh hưởng đến hương vị của trà là sự thật, cậu về siêu thị lấy cái ấm đun nước lên, pha trong cái chén trắng sứ, thì trà này lãng phí hết rồi.
“Biết rồi,” Bước chân Trình Bác Diễn đột nhiên dừng lại, xoay người trở về, “Mua thêm bộ…….”
“Ôi! Anh ơi! Anh trai ruột của em ơi!” Hạng Tây hét một tiếng, nhanh chóng ôm cánh tay anh, dắt anh về hướng xe đậu, “Anh đừng dằn vặt em nữa, không cần đâu không cần đâu!”
Cho tới khi đẩy Trình Bác Diễn vào xe, cậu mới buông cánh tay Trình Bác Diễn ra, tay chống cửa xe đứng bên cạnh: “Em nghĩ thế này.”
“Hả?” Trình Bác Diễn cười nhìn cậu.
“Em sẽ đi tìm ông lão thử xem,” Hạng Tây như đã hạ quyết tâm nhảy lên, “Là thế đó, anh đoán xem ông ấy sẽ thu bao nhiêu tiền?”
“Ông ấy không thu tiền.” Trình Bác Diễn nói.
“Cái gì?” Hạng Tây quay phắt đầu lại, “Cái, cái gì?”
“Tôi hỏi thăm rồi, ông ấy dạy đồ đệ không thu tiền, chỉ xem duyên phận,” Trình Bác Diễn cười cười, “Tôi thấy em chắc sẽ có hứng……”
“Có chứ! Có hứng thú chứ!” Hạng Tây hét to giọng một tiếng, “Sao anh không nói sớm hả! Đậu xanh ơi nếu không cần tiền thì em chắc chắn sẽ thử mà!”
“Ôi chao, tôi chỉ muốn để em xác định xem có hứng thú với cái này không, sau đó…….” Trình Bác Diễn bịt tai lại, “Cái đứa dây xâu tiền này.”
*Dây xâu tiền: chỉ người coi trọng đồng tiền.
“Một phân tiền cũng không cần à?” Hạng Tây hưng phấn đập mạnh đùi anh hai cái, “Anh chắc không? Ông lão này có phải bị bệnh gì không thế!”
Trình Bác Diễn không nói gì, nhìn cậu nở nụ cười.
“Vậy đi đâu tìm ông ấy đây?” Hạng Tây rất hào hứng chống cửa xe, “Đến nhà ông ấy? Ông ấy có phòng học không? Hay là đến đây? Hay là đợi ông ấy biểu diễn xong thì chặn ông ấy lại, bụp một tiếng quỳ xuống, khóc lóc kêu gào hãy dạy con chơi bóng…..Không, sư phụ ơi con muốn học trà?”
“Vậy sư phụ phải trực tiếp báo cảnh sát rồi,” Trình Bác Diễn cười nói, “Đến nhà ông ấy cũng được, để tôi hỏi lão đại địa chỉ……”
“Lão đại?” Hạng Tây sững sờ.
“Ừ, bác cả của tôi.” Trình Bác Diễn nói.
“Bác cả của anh? Anh gọi bác cả anh là lão đại?” Hạng Tây hơi bất ngờ, “Làm em hết hồn, anh có sở thích gì đây, bác cả anh……”
“Im miệng.” Trình Bác Diễn chậc một tiếng.
“Vậy anh nhờ…..bác cả anh,” Hạng Tây hắng giọng, “Giúp em hỏi nha!”
“Ừ, hỏi được sẽ nói cho em,” Trình Bác Diễn nhìn cậu, “Sau đó chờ tôi rảnh thì đi đến đó với em nhé?”
“Không cần đi cùng đâu, cái từ ‘rảnh’ của anh ảo diệu lắm, chẳng chuẩn tí nào, em tự đi là được,” Hạng Tây phất tay, “Việc gì không cần tiền thì tự em đi là được rồi, chỉ cần không lấy tiền của em, em đủ lực lắm đấy.”
“Nhìn ra rồi,” Trình Bác Diễn vỗ vô lăng, “Đi chưa? Đi ăn cơm, tôi đói rồi.”
“Đói rồi?” Hạng Tây sờ bụng anh, “Sao em thấy căng thế này.”
“Uống nước no đấy,” Trình Bác Diễn giữ tay cậu, “Phải đi tiểu.”
Bàn tay Trình Bác Diễn đang giữ tay cậu có hơi lạnh, tay cậu run nhè nhẹ, mu bàn tay thấy lạnh, nhưng lòng bàn tay có thể cảm nhận được ấm áp trên bụng của Trình Bác Diễn, cảm giác này có hơi kỳ diệu.
“Em nói rắm thì anh lại bảo em im miệng,” Hạng Tây nhìn Trình Bác Diễn, đột nhiên không biết nên nói cái gì, tay cậu bất động lại khẩn trương, nhưng lại không muốn rút ra, “Còn anh thì cứ tiểu tiểu tiểu……”
“Ừ.” Trình Bác Diễn đáp lại, không nói gì khác.
Hạng Tây thấy cuộc đối thoại thế này có hơi không thích hợp, thế là cũng ngậm miệng lại, trừng lên nhìn thẳng vào mắt Trình Bác Diễn.
Trình Bác Diễn dựa đầu lên ghế, nghiêng mặt nhìn cậu.
Đôi mắt Trình Bác Diễn rất đẹp, đồng tử màu nâu đậm, ánh mắt sâu thẳm mà yên tĩnh, Hạng Tây cảm thấy khi ánh mắt anh nhìn lên người mình thì cảm giác như tất cả tâm tư đều bị nhìn thấu hết, nhưng lại không hề thấy bối rối.
Cậu chậm rãi nhích đến gần Trình Bác Diễn, Trình Bác Diễn không nhúc nhích, chỉ nắm chặt tay cậu.
||||| Truyện đề cử: Sụp Đổ Hình Tượng |||||
Cậu có thể cảm nhận nhịp đập trong lòng bàn Trình Bác Diễn, không rõ ràng, nhưng mỗi lần đập lên đều có thể truyền qua làn da, từ từ đập lên cánh tay.
Cuối cùng đồng bộ với nhịp tim cậu.
Cậu chầm chậm đến gần người Trình Bác Diễn, cứ như nằm mơ vậy, dường như ý thức rõ ràng nhưng lại giống như được bọc trong đống lông vũ thật dày.
Hơi thở nhẹ nhàng của Trình Bác Diễn lướt trên mặt cậu, cậu cảm giác được từng hơi thở ấy, từ tới gần, chạm nhẹ vào, đến khi môi mình đáp xuống môi Trình Bác Diễn, hô hấp từ chậm rãi nhẹ nhàng, từ từ trở nên rõ ràng gấp rút.
Cậu cảm nhận được hết.
Đôi môi Trình Bác Diễn ươn ướt mềm mại, làm cậu cảm thấy quen thuộc và an tâm, Hạng Tây ưỡn người lên, môi chầm chậm ép chặt xuống.
Cảm nhận này rất kỳ diệu, nhịp tim đã mất đi tốc độ, lúc nhanh lúc chậm, đôi lúc như dừng lại, đôi lúc lại chạy nhanh lên, cứ như tim không phải đang đập trong lồng ngực, mà đập ở toàn thân, trái tim đang đập, đầu ngón tay đang đập, cánh tay đang đập, chân đang đập, tai đang đập, cổ cũng đang đập……
Đôi môi đang mím chặt…….cũng đang đập.
Hạng Tây nhìn thấy lông mi run run của Trình Bác Diễn, sự rung động đồng bộ tất cả nhịp đập làm cậu mê muội, cậu nhắm mắt lại trong hơi thở của Trình Bác Diễn.
Hôn như thế nào, Hạng Tây biết, sau khi đôi môi chạm vào nhau thì phải làm gì, cậu cũng rõ.
Nhưng trước mắt bây giờ cậu không muốn làm gì cả, sức lực trong cơ thể biến mất từng chút một, chỉ dựa vào đôi môi đang dán chặt trên môi Trình Bác Diễn mà chống đỡ, ấm áp mà hữu lực.
Cậu nhắm mắt lại, không muốn động đây, không muốn động đậy một chút nào hết, chỉ muốn cứ lặng lẽ dán vào nhau như thế.
Cùng chung hơi thở, cùng chung nhiệt độ, và cùng một nhịp đập nơi tim ta.