Không Hòa Hợp

Chương 59:




“Anh cứ tưởng em muốn ngủ với anh chứ……..”
Bình thường vào giờ này Hạng Tây hầu như đã ngủ rồi, hôm nay lúc còn ở KTV thấy rất buồn ngủ, nhưng sau khi Tống Nhất nói đêm nay không cần trực, cậu không còn buồn ngủ nữa.
Cũng không phải là không buồn ngủ, nhưng trong đầu cứ nghĩ mãi, buồn ngủ đến mức mặt đầy nước mắt quỳ xuống là có thể bán mình an táng cha mà vẫn không ngủ được.
Đang nhớ tới rất nhiều chuyện.
Nhớ tới Trình Bác Diễn nhẹ nhàng liếm lên lệ chí trên mặt mình.
Nhớ tới Trình Bác Diễn nói anh thích em.
Nhớ tới Trình Bác Diễn nói anh thích lệ chí này.
Nhớ tới câu ’em thích anh’ mình nói.
Còn nhớ tới tiếng nước chảy lúc Trình Bác Diễn đang tắm và cảm giác mình lo lắng xấu hổ.
Bây giờ Trình Bác Diễn đang ở trong căn phòng bên cạnh, đã ngủ chưa, hay còn đang đọc sách?
Hạng Tây trở mình, trừng mắt nhìn bóng đêm.
Lại trở người một cái.
Lại trở mình.
Ngủ không được, nhưng lại không dám đi qua phòng tìm Trình Bác Diễn.
Cậu muốn dính lấy Trình Bác Diễn, ở bên cạnh anh, có thể ngửi thấy hương chanh trên người anh.
Cậu thích tay Trình Bác Diễn đặt trên lưng cậu, vuốt ve, thích Trình Bác Diễn hôn lên tai và cần cổ cậu, cũng thích đôi môi mềm mại và đầu lưỡi……
Hạng Tây lại trở người một cái.
Không được nghĩ nữa, còn suy nghĩ tiếp sẽ biến thân thành thanh niên nhiệt huyết mất.
Nhưng dù có nhiệt huyết, có vài chuyện cậu lại……..
Không biết trở người bao nhiêu lâu rồi, buồn ngủ đến mức nước mắt không chảy được, lưng mỏi nhừ, vậy mà vẫn không ngủ được.
Cậu sờ điện thoại xem giờ, cậu đã lăn lộn trên giường được bốn mươi phút rồi.
“Ôi.” Cậu ngồi dậy, hoạt động cánh tay, lại gập người lên trước, rồi duỗi lưng ra sau, sau đó mang dép vào rón rén đi ra thư phòng.
Đèn phòng khách đã tắt, nhưng bất ngờ là đèn phòng ngủ Trình Bác Diễn còn sáng, một tia sáng lọt qua khe cửa mở he hé.
Vậy mà còn chưa ngủ à?
Hạng Tây nhón chân đến trước cửa phòng ngủ, giơ tay lên muốn gõ cửa, nhưng lại không gõ xuống.
Gõ cửa xong thì nói cái gì?
Em muốn ở cạnh anh?
Em muốn nằm ở trên anh?
Em muốn ôm anh?
Em muốn hôn anh một cái?
Em không muốn làm gì cả chỉ muốn dính chung với anh thôi?
Đang nghĩ xem nên dùng lời mở đầu thế nào, trong phòng đột nhiên có tiếng, tiếng bước chân Trình Bác Diễn đang bước về phía cửa.
Hạng Tây bỗng có cảm giác như làm trộm sắp bị bắt, nhưng chạy về phòng thì tiếng động không nhỏ, cũng không đủ thời gian, chắc chắn sẽ bị Trình Bác Diễn phát hiện.
Làm sao bây giờ?
Trong nháy mắt Trình Bác Diễn kéo cửa phòng ngủ ra, cậu đổi sang vẻ mặt “A trùng hợp thế à em đang đi qua cửa phòng anh.”
“Á!” Trình Bác Diễn không ngờ ngoài cửa có người đứng, vừa mở cửa ra giật mình lùi lại hai bước.
“A!” Hạng Tây cũng nhanh chóng hô một tiếng, “Sao anh lại đột nhiên đi ra vậy?”
“Em đứng đây làm gì?” Sau khi nhìn rõ là cậu, Trình Bác Diễn ngẩn người.
“Em……đi vệ sinh ngang qua đây,” Hạng Tây nói, “Anh cũng muốn đi vệ sinh hả, hay là anh đi trước đi.”
“Anh không đi,” Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, “Em đi đi.”
Hạng Tây nhìn thấy Trình Bác Diễn đang cầm giấy trên tay, cậu hơi ngại: “Anh muốn đi nặng hả? Vậy em đi trước nha, ra nhanh thôi.”
“……..Đã nói là anh không có đi.” Trình Bác Diễn hơi bất đắc dĩ.
“À,” Hạng Tây chần chừ, xoay người đi đến nhà vệ sinh, “Anh không đi nặng thì cầm giấy làm gì? Xì mũi hả?”
“Em nhanh đi tiểu đi!” Trình Bác Diễn dùng khuỷu tay đẩy cậu.
Hạng Tây không muốn đi vệ sinh, bày cái tư thế đi tiểu trước cái bồn cầu đợi một lúc, sau đó giơ tay ra ấn nút xả nước, rồi ra khỏi nhà vệ sinh.
Sau đó Trình Bác Diễn đi vào, đóng cửa lại.
Hạng Tây đứng ngoài nhà vệ sinh không đi, nghĩ xem nên về thư phòng đi ngủ hay là đợi Trình Bác Diễn đi ra.
Còn chưa nghĩ được, Trình Bác Diễn đã ra ngoài.
“Có phải em có việc gì không?” Thấy cậu còn đứng đó chưa về phòng, Trình Bác Diễn hỏi một câu.
“Không có gì, thì là em……thì là á…….” Hạng Tây nghĩ ngợi, “Em muốn……nói chuyện, ở cạnh anh một lúc.”
“Ở cạnh anh một lúc?” Trình Bác Diễn sửng sốt, bước lên trước xoa đầu cậu, “Không có việc gì thật à?”
“Không có thật mà.” Hạng Tây nói.
“Vậy đến đây đi.” Trình Bác Diễn ôm vai cậu.
“Ừm.” Hạng Tây lập tức gật đầu.
Đúng là Trình Bác Diễn vẫn chưa ngủ, đèn bàn vẫn mở, quyển sách còn đang mở trên bàn trà, chăn trên giường vẫn còn gọn gàng.
“Sao anh đọc sách trễ thế này?” Hạng Tây kinh ngạc.
“Anh không có đọc……..” Trình Bác Diễn nói một nửa thì dừng lại, “Ngủ không được nên đọc một lúc.”
“Em muốn ngủ trên giường anh.” Hạng Tây ngồi mép giường nói.
Trình Bác Diễn cười cười, nói tiếp một câu: “Anh cứ tưởng em muốn ngủ với anh chứ……..”
Vừa nói ra anh đã thấy hối hận, rõ ràng biết rằng bây giờ Hạng Tây rất nhạy cảm, vậy mà mình còn nói câu này ra, có khi Hạng Tây sẽ nhảy dựng lên chạy về thư phòng mất.
“Em…….” Hạng Tây không giống như anh tưởng tượng, ngồi mép giường bình tĩnh cúi đầu, “Bây giờ còn…….chưa muốn ngủ với anh.”
“…….À.” Lần này đến lượt Trình Bác Diễn nói không nên lời.
“Thì, anh hiểu ý em nhỉ?” Hạng Tây cắn môi, ngẩng đầu nhìn anh, “Em khá………không, là rất…….thích anh, nhưng mà…….”
“Hiểu,” Trình Bác Diễn cười cười, “Hiểu ý em mà.”
“Em chỉ muốn ở bên cạnh anh………Anh đọc sách đi, em ngồi ở đây.” Nhìn Hạng Tây rất bình tĩnh, nhưng lúc nói chuyện có thể thấy được sự căng thẳng và xấu hổ, dù sao thì bây giờ đang thảo luận vấn đề “bây giờ em còn chưa chấp nhận việc lên giường với anh đâu”.
“Không đọc nữa,” Trình Bác Diễn cất sách vào tủ sách, lấy cái gối trong ngăn tủ cho cậu, xoay tay tắt đèn bàn đi, “Em ngủ ở đây đi.”
“Không phải em muốn ngủ, em muốn……..” Hạng Tây ôm gối đầu dịch lên giường.
“Nói chuyện, ở cạnh anh một lúc, anh biết mà,” Trình Bác Diễn lên giường, nằm xuống gối, “Muốn nói cái gì đây?”
Hạng Tây không nói gì, đặt cái gối xuống, cũng nằm lên gối, nằm song song với Trình Bác Diễn, ngửi hương chanh trên người anh, thả lỏng cả người.
“Hả?” Trình Bác Diễn không thấy cậu nói gì, nghiêng đầu nhìn cậu.
“Không biết nói gì cả, anh hỏi như ra đề bài thì em nói thế nào.” Hạng Tây nhỏ giọng nói.
Trình Bác Diễn cười rộ lên, nắm lấy tay cậu khẽ nhéo: “Có phải em ngủ không được không.”
“Nãy ngủ không được thật,” Hạng Tây nhắm mắt lại, “Nhưng bây giờ lại buồn ngủ rồi.”
“Ở cạnh anh thì buồn ngủ à?” Trình Bác Diễn cười hỏi.
“An tâm nên buồn ngủ.” Hạng Tây cười cười.
“Vậy ngủ đi.” Trình Bác Diễn đắp chăn bông lên bụng cậu.
“Không phải trước kia anh từng nói,” Hạng Tây kéo chăn lên, cũng đắp một góc chăn lên bụng Trình Bác Diễn, “Nếu em dám ngủ trên giường anh thì chết chắc rồi.”
“Thù thế cơ à,” Trình Bác Diễn khẽ giọng cười hai tiếng, “Anh cũng không nhằm vào em, mẹ anh cũng không tùy tiện chạm vào giường anh đâu.”
“Vậy giờ làm sao đây?” Hạng Tây vặn mình hai lần, còn nhấc chân lên đung đưa, “Bây giờ em nằm rồi, anh đánh em không.”
“Lúc đầu cũng có đánh em đâu,” Trình Bác Diễn nghiêng người nhìn cậu, duỗi tay ra ôm lấy cậu, cười lên, “Em có lăn lộn chỗ anh cỡ nào thì anh cũng không đánh chết em đâu.”
“Anh tốt tính thật đó.” Hạng Tây thoải mái nằm thẳng ra, cậu rất hưởng thụ cánh tay Trình Bác Diễn đang đặt trên bụng cậu.
“Bình thường thôi,” Trình Bác Diễn xích lại gần cậu, kéo cổ áo cậu ra, hôn lên đầu vai, sau đó dùng môi nhẹ nhàng cọ qua cọ lại, “Chủ yếu là do mỗi lần như thế em nhận sai rất nhanh.”
Hạng Tây không nói gì, đôi môi mềm mại Trình Bác Diễn trên vai cậu, cơn ngứa lâm râm trên làn da, lúc nói chuyện mang theo hơi thở nhè nhẹ, giống như được bọc trong cái chăn len mềm mại.
“Em vô cùng thích thế này.” Hạng Tây nhắm mắt lại nhỏ giọng nói.
“Thế nào?” Trình Bác Diễn hỏi bên tai cậu, tay ôm chặt cậu.
“Thì thế này, anh ở bên em, em cọ người anh,” Hạng Tây cười cười, “Lúc em còn ở trong khu Đại Oa, có một con mèo cứ đứng trên tường trước cửa phơi nắng, em vô cùng muốn ôm nó, dựa lên người nó……..”
“Nó không gánh nổi em đâu.” Trình Bác Diễn nói.
“Nó còn không để ý đến em cơ mà,” Hạng Tây cười ha ha, “Chỉ là thích cảm giác thế này, lông mềm mượt, chen chúc một chỗ thân thiết lắm, mèo nè chó nè, lúc nhỏ thì thích cực kỳ, nhưng chỗ tụi em đều là mèo hoang chó hoang, sợ người lạ, không cho ai sờ cả, sau này em có nhặt được một con chó, thân với em lắm, còn cho sờ…….Nhưng bị Nhị Bàn ăn mất rồi…….”
“Em không cảm thấy an toàn thế này…….” Trình Bác Diễn nói rất thấp, nhưng rất nhanh lại quay về chủ đề, “Mèo với chó à?”
“Ừm.” Hạng Tây đáp.
“Vậy anh được coi là mèo hay chó?” Trình Bác Diễn hỏi.
“Chó đi,” Hạng Tây xoay đầu, cọ chóp mũi mình lên mũi anh, “Chó già.”
Trình Bác Diễn hôn lên môi cậu: “Chó già thì được, cứ tưởng em muốn nói là sói già chứ, chó già cũng không tệ.”
*Sói già = lão sắc lang = biến thái.
Hạng Tây cười hai tiếng thì bỗng dừng lại, mượn ánh trăng xuyên qua khe rèm cửa sổ, mở mắt to nhìn anh rất lâu.
“Thực ra mắt em không to lắm, trợn tròn lên lại to thế này,” Trình Bác Diễn dùng ngón tay trỏ và tay cái tạo thành vòng tròn trước mắt cậu, “Xem này, to thế này.”
“Nãy anh,” Hạng Tây nhìn anh qua vòng tròn ngón tay, “Có phải……dùng giấy……”
“À,” Trình Bác Diễn cười cười, đặt tay xuống, “Đúng thế, em không cho đụng vào, thì anh phải tự lực cánh sinh thôi.”
Trình Bác Diễn nói lời này rất thản nhiên, giống như đang nói em không nấu cơm thì anh nấu, nhưng trước mắt Hạng Tây lại đột ngột hiện ra cảnh tượng Trình Bác Diễn nằm trên giường nhắm mắt lại, hô hấp dồn dập “tự lực cánh sinh”……..
Lập tức thấy nóng bừng, cậu trở mình trong vòng tay Trình Bác Diễn, mặt quay vào tường, cả buổi trời cũng không biết nên nói gì, cuối cùng mới nặn ra một câu: “Vậy anh vất vả rồi.”
Trình Bác Diễn cười nghiêng cười ngả, thu cánh tay lại, ôm eo cậu kéo vào lòng mình: “Không vất vả, rèn luyện nhiều năm như thế đã quen rồi.”
Hạng Tây thích nằm ngủ nghiêng người, nhưng sau lưng phải có đồ vật, phải dựa tường, phải có chăn, nhét quần áo vào, gì cũng được, chỉ là không được để trống, sau lưng mà trống là cậu ngủ không yên.
Sau lưng hiện tại là Trình Bác Diễn, dán chặt vào nhau, lồng ngực phập phồng lúc anh nói chuyện cậu cảm nhận được hết, nên thấy hơi chóng mặt.
“Anh có phải……” Hạng Tây nhắm mắt lại, nắm bàn tay đang khoác lên eo cậu, “Cảm thấy em rất kỳ lạ không? Đáng lẽ người lớn lên ở Triệu Gia Diêu ấy, chuyện này đúng là không tính là gì cả, chủ yếu là…….Nếu anh là nữ thì em đã sớm…….”
“Sớm ngủ với anh rồi?” Trình Bác Diễn cười hỏi.
Hạng Tây không lên tiếng, suy nghĩ hồi lâu mới chậc một tiếng: “Hình như cũng không phải………Nói thế này này, thì, không quan tâm nếu anh là nữ em có muốn ngủ với anh không, dù sao giờ là nam em cũng không dám.”
“Biết rồi,” Trình Bác Diễn nằm đằng sau cậu cười nói, “Cũng không ai ép em cả, em tỏ thái độ thế này thì ngày mai anh tuốt cũng thấy ngại.”
Hạng Tây quay đầu muốn nhìn anh, nhưng góc độ này không thấy được, Trình Bác Diễn chống tay lên đưa mặt đến trước mặt cậu: “Muốn nói gì?”
“Em muốn xem sắc mặt anh thế nào rồi?” Hạng Tây nhìn anh, “Một ngày anh tuốt một lần hả? Tần suất này có phải hơi cao không?”
“Em còn biết tần suất tuốt bao nhiêu mới tốt à?” Trình Bác Diễn nhướng mày.
“Chỗ lão giả mù có nhiều sách cũ thu gom lắm, có quyển gì mà thanh thiếu niên gì đó phải làm sao để vượt qua tuổi dậy thì gì đó……Lão giả mù đọc cho em, nói là một ngày một lần là nhiều rồi.” Hạng Tây nói.
Trình Bác Diễn cười ngã về trên gối, cười rất lâu cũng không dừng lại được: “Thanh thiếu niên gì đó, rốt cuộc là cái gì, thanh thiếu cẩu hả?”
“Không biết nữa,” Hạng Tây cũng ngả đầu lên gối, nghĩ ngợi rồi cũng cười theo, “Không phải chứ, em đang nghiêm túc nói chuyện với anh đó, anh cười thế này có phải khinh bỉ tụi em mù chữ không?”
“Giờ em không còn mù chữ nữa rồi,” Trình Bác Diễn hôn lên cổ cậu một cái, “Em có thể đi siêu thị với ba rồi mà.”
“Mặt ngài đây từng bị trưởng khoa Hứa dùng chày cán rồi phải không.” Hạng Tây thở dài.
“Không phải anh một ngày làm một lần,” Trình Bác Diễn cười, “Ngày mai của anh là chỉ lần tiếp theo.”
“Được rồi,” Hạng Tây nhỏ giọng nói, “Vậy lần tiếp theo của anh cách bao lâu?”
“Vậy phải xem anh nhớ em tới mức không chịu nổi nữa là khi nào.” tay Trình Bác Diễn kéo áo cậu lên, vuốt ve bụng cậu.
“À.” Hạng Tây đáp một tiếng, nghĩ ngợi gì đấy lại cảm thấy hơi xấu hổ.
“Đừng nghĩ cái này nữa, anh cũng không làm gì em đâu,” Trình Bác Diễn cắn lên vai cậu, “Chờ ngày nào đó em khóc lóc kêu gào cầu xin anh ngủ với em thì tính.”
“Cút đi, ai khóc lóc kêu gào ngủ với anh chứ.” Hạng Tây nói.
“Đúng thế, không phải em khóc kêu gào ngủ với anh, mà là em khóc kêu gào cầu xin anh ngủ với em.” Trình Bác Diễn nói.
“…….Anh ngủ ngon.” Hạng Tây thấy mình chắc là buồn ngủ lắm rồi.
“Ngủ đi, sáng mai anh gọi em dậy,” Trình Bác Diễn cười cười, “Em ngủ ngon.”
Hơi thở Hạng Tây dần dần chậm lại, chưa tới mấy phút thì đã ngủ mất, Trình Bác Diễn nhắm mắt lại, cảm khái một chút còn trẻ tốt thật, nằm xuống là ngủ.
Cảm khái xong chắc tầm hai phút, anh cũng ngủ mất.
Nhưng đêm này ngủ không ngon giấc lắm, Trình Bác Diễn lớn thế này rồi, trước giờ đều ngủ một mình, lúc còn nhỏ Trình Bác Dư khóc lóc đòi ngủ chung với anh, anh cũng không đồng ý.
Hạng Tây ngủ rất ngoan, không quơ tay đạp chân, nhẹ nhàng thở đều, căn bản ngủ mất rồi thì không cảm nhận được sự tồn tại của cậu, nhưng anh vẫn luôn biết có một người bên cạnh mình.
Ngủ một mình đã gần 30 năm, đột nhiên bên cạnh có thêm một người, có làm sao cũng thấy không quen được, nửa đêm Hạng Tây trở mình, anh biết hết.
Sau nửa đêm thì buồn ngủ ghê gớm, anh mới ngủ thiếp đi.
Cho tới khi đám Bát Bát nghểnh cổ nghênh đón ánh nắng đầu tiên của một ngày mới, bắt đầu hót như điên, anh mới thức giấc.
Anh muốn vươn tay duỗi người, lại thấy tay trái không động đậy được, quay đầu nhìn sng, Hạng Tây nằm sấp trên giường ôm tay trái anh ngủ ngon lành, anh ngáp một cái, vươn một cánh tay duỗi lưng.
Lúc rút tay trong lòng Hạng Tây ra anh rất cẩn thận, lúc này chưa tới giờ bình thường anh dậy, tướng ngủ của Hạng Tây rất ngoan, trước kia Hạng Tây ở thư phòng nên anh không chú ý, hôm nay ở gần nên thấy rất rõ, mặt cậu cũng rất sạch sẽ, không có dấu nước miếng dính đầy mặt…….
Anh đưa tay ra sờ nhẹ lông mi của Hạng Tây, lại chạm lên lệ chí nơi khóe mắt của cậu, sau đó mới thẳng người xuống giường.
Đã dậy sớm thế này thì làm chút cháo ăn sáng đi……Có điều cháo đậu thập cẩm đúng là rất khó ăn……..
Tắm rửa một cái, Trình Bác Diễn quyết định đi xuống dưới lầu mua đồ ăn, thời gian còn nhiều nên không muốn ăn cháo đậu thập cẩm nữa.
Anh bước đến phòng ngủ nhìn thoáng qua, Hạng Tây đã đổi tư thế, vẫn còn ngủ quên trời quên đất, áo bị xốc lên, lộ ra cái bụng.
Trong phòng vẫn còn bật máy lạnh, Trình Bác Diễn đi qua đắp chăn lên bụng cậu, quay người đi ra.
Cổng tiểu khu có sạp bán đồ ăn sáng, bánh bao, bánh quẩy, bắp ngô, sữa đậu nành, bánh mì, sữa bò rất đầy đủ, nhưng Trình Bác Diễn không có khẩu vị, trời nóng thì nhìn cái gì cũng không thấy thèm ăn.
Cuối cùng đi bộ đến quán trà Hồng Kông mới mở ở con phố khác.
Chọn đồ ngon, đóng gói lại, Trình Bác Diễn xách mấy hộp đồ ăn mới bước ra khỏi quán trà mấy bước, thì điện thoại vang lên.
Anh móc điện thoại ra nhìn, là Hạng Tây.
“Alo? Em dậy rồi à?” Anh bắt máy.
“Anh đi làm rồi hả?” Giọng Hạng Tây lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Chưa đi,” Trình Bác Diễn cười cười, “Anh ra ngoài mua bữa sáng, thấy còn sớm nên không gọi em.”
“À,” Đoán chừng Hạng Tây vừa mới tỉnh, nói chuyện còn mang theo giọng mũi, “Làm em hết hồn.”
“Anh đi làm rồi thì em tự mình dọn dẹp sửa soạn về siêu thị thôi,” Trình Bác Diễn nói, “Cái này cũng làm em sợ được hả, gan em có phải chỉ lớn bằng hạt đậu xanh trong cháo đậu thập cẩm không vậy?”
“Anh đừng có nhân lúc người ta chưa tỉnh ngủ nói không lại anh, thì anh được nước làm tới,” Hạng Tây chậc chậc hai tiếng, “Này, anh có muốn nghe tiếng em tiểu không.”
“Không nghe,” Trình Bác Diễn cười cười, “Nhưng tốt nhất là em nên tiểu cho nghiêm túc, anh mà phát hiện thấy em tiểu ra ngoài thì em chết chắc rồi.”
“Anh mua đồ ăn sáng chưa?” Hạng Tây hỏi, “Không biết có phải do hôm nay dậy sớm quá không, em thấy đói quá đi.”
“Mua rồi nè, về nhanh thôi,” Trình Bác Diễn nhìn thời gian, “Sao em không ngủ thêm lúc nữa.”
“Ôi sao ngủ thêm được nữa chứ, tại mấy con chim ăn kẹo Stride đối diện nhà anh hết, lúc trước em ngủ ở thư phòng không thấy chúng nó ồn thế này, hôm nay coi như đã được lĩnh giáo,” Hạng Tây buồn bực nói, “Nếu không phải em nhớ đến phải giữ gìn quan hệ hàng xóm của anh thì đã cho tụi nó uống thuốc câm từ lâu rồi.”
*Ăn kẹo Stride: một hãng kẹo của Trung Quốc. Quảng cáo gốc là “Ăn kẹo Stride đúng là không thể dừng được”. Sau này được dùng để nói về sự hăng hái, năng động, làm việc không dừng lại được.
“Hay là em đến thư phòng ngủ thêm một lát đi, tầm mười phút nữa anh mới đi bộ về tới nhà,” Trình Bác Diễn nói, “Về đến nhà rồi anh gọi em dậy.”
“Để em thử.” Hạng Tây thở dài.
Trình Bác Diễn cúp máy, nhanh chân đi về.
Về đến cửa nhà đã ra chút mồ hôi, anh móc chìa khóa ra, nhẹ tay mở cửa nhà.
TV trong phòng khách đang mở, Hạng Tây không ngủ trong thư phòng, mà đứng trước sofa, nhìn chăm chăm vào cái TV, anh vào nhà rồi Hạng Tây cũng không nhìn về phía anh.
“Xem gì thế?” Trình Bác Diễn thay dép, đặt hộp đồ ăn xuống, xoa tay rồi đi đến bên cạnh cậu.
“Người bị bỏng trước mắt đã được đưa đến bệnh viện, bây giờ còn chưa phát hiện được gì khác ở hiện trường…….” Âm thanh vang lên trong TV.
Trình Bác Diễn ngây người, xoay đầu nhìn TV, là hỏa hoạn đêm qua à?
“Có phải đưa tới bệnh viện các anh không?” Hạng Tây đột nhiên bắt lấy cánh tay của Trình Bác Diễn, “Có phải đưa tới bệnh viện các anh không?”
“Phải xem ở đâu đã,” Phản ứng của Hạng Tây làm Trình Bác Diễn ngệt ra, “Chuyện gì vậy?”
“Triệu Gia Diêu, ở Triệu Gia Diêu.” Hạng Tây trừng mắt nhìn anh, môi trắng bệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.