Không Hòa Hợp

Chương 65:




“Con hiểu rõ hết những phương diện con muốn biết.”
Trước khi Trình Bác Diễn nói ba chữ “mẹ chồng em”, đúng là Hạng Tây còn chưa suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, cậu định ra địa vị của trưởng khoa Hứa là, trưởng khoa Hứa, mẹ Trình Bác Diễn, nếu như phải có xưng hô tính thêm mình vào, ngay lúc trưởng khoa Hứa vào nhà đầu cậu cũng thoáng qua từ “mẹ vợ”.
Đương nhiên từ này chỉ lóe lên thôi, sau khi gọi sai thế hệ của bà béo thì chuyện này bay mất luôn.
Bây giờ nghe thấy Trình Bác Diễn nói mẹ chồng, cậu mới hồi phục tinh thần, hai người họ còn có vấn đề này nữa à?
“Sao thế,” Trình Bác Diễn vừa bóp lưng cho cậu, vừa cười hỏi, “Chứ em cảm thấy là gì?”
“Mẹ…….” Sau khi Hạng Tây mở miệng thì ngập ngừng, ngắm Trình Bác Diễn một lúc, cảm thấy mình mà nói ra sẽ bị tháo cánh tay, “Mẹ vợ đó.”
Trình Bác Diễn không nói gì, mặt mày nghiêm túc chuyên tâm xoa bóp một lúc, cuối cùng không nhịn được mà cười: “Mẹ vợ à?”
“Đúng thế, làm sao,” Hạng Tây trừng anh, bị anh cười nên hơi nổi nóng, “Cười cái gì mà cười! Lo xoa bóp đi!”
“Tuân mệnh.” Trình Bác Diễn cười, nghiêm túc bóp eo cậu.
Hạng Tây không lên tiếng, nằm sấp trên sofa nhắm mắt lại, một lát sau mới nhỏ giọng hỏi: “Sao lại không thể là mẹ vợ?”
“Hay là lát nữa đi ngủ anh nói cho em biết vì sao lại không thể là mẹ vợ?” Trình Bác Diễn thò tay vào quần sờ mông cậu.
“Không cần! Em cũng không phải thằng ngu,” Hạng Tây mở mắt híp liếc anh, “Đừng cứ luôn cho rằng em không hiểu gì hết.”
“Em không hiểu đâu, cứ coi như em từng coi phim sết…….” Trình Bác Diễn nói được một nửa thì cười, “Không đúng, em coi mấy mảnh phim nhỏ của anh rồi.”
“Lão lưu manh…..Em chỉ xem có vài cái thôi,” Hạng Tây chậc một tiếng, “Nhưng không nhìn cũng biết được làm thế nào mà.”
“Thật à,” Trình Bác Diễn cũng chậc một tiếng, “Chỉ nói thôi thì ai cũng biết, anh còn nói được anh biết chín chín tám mươi mốt thức nữa kìa.”
Hạng Tây từ từ nhắm hai mắt cười ra tiếng: “Trước kia em cứ tưởng mình đã là người vô liêm sỉ nhất rồi, thật đấy, không ngờ thế giới trong mắt em hẹp đến thế…….”
Trình Bác Diễn xoa bóp cho Hạng Tây xong thì đi tắm, lúc đi ra thì Hạng Tây vẫn nằm sấp trên sofa nhắm mắt, có điều không có ngủ, cánh tay rũ xuống trên đất, ngón tay vừa phủi tới phủi đi trên sàn nhà.
“Có thấy bẩn không,” Trình Bác Diễn cau mày, “Đi rửa tay đi.”
“Có bẩn đâu, một ngày anh lau nhà tám mươi lần, sao bẩn được.” Hạng Tây tiếp tục phủi.
“Nãy bà nội với thím anh không có thay giày,” Trình Bác Diễn qua đó vỗ lên lưng cậu một cái, “Rửa tay!”
“Em đi tắm đây, không cần phải rửa tay đúng không?” Hạng Tây mở to mắt, nhưng vẫn còn nằm sấp không chịu đứng lên.
“Vậy em đi tắm đi,” Trình Bác Diễn nhấc cái lưng quần cậu lên, xách nửa người cậu ngồi dậy sofa, “Nhanh đi đi.”
“Ây ây ây!” Hạng Tây chổng mông lên, “Em đi tắm, bỏ tay ra, thêm lúc nữa anh xé rách lưng quần em mất!”
Lúc Hạng Tây tắm xong đi ra, Trình Bác Diễn đã dọn đĩa trái cây trên bàn trà, có thể thấy được bàn trà đã được lau một lần.
“Anh chịu khó thật đấy,” Hạng Tây đi vào phòng ngủ, “Có phải đã lau sàn luôn rồi không?”
“Chưa lau,” Trình Bác Diễn mở đèn bàn, đang dựa vào sofa nhỏ đọc sách, “Ước pháp chương thứ X, mỗi ngày lau nhà một lần.”
Mỗi ngày vào phòng ngủ, Trình Bác Diễn đều đang dựa vào sofa nhỏ cạnh cửa sổ, tựa như một phong cảnh, phong cảnh làm lòng vững tâm định.
Ánh đèn vàng ấm áp, Trình Bác Diễn ngồi dựa thoải mái, cùng quyển sách lật ra trong tay anh, mỗi lần Hạng Tây nhìn thấy, đều có cảm giác muốn nằm bên chân anh hoặc gối đầu lên đùi anh cọ cọ.
“Chương thứ X là chương thứ mấy?” Cậu chen lên ngồi sofa nhỏ, gác chân lên đùi Trình Bác Diễn.
“Không nhớ nữa, rảnh thì anh viết cho em,” Trình Bác Diễn vừa đọc sách vừa nói, “Lau sàn thì đừng dùng cây lau nhà, dùng giấy chuyên dụng trong nhà bếp ấy…….”
“Có phải cũng không được dùng nước, mà phải dùng dịch khử trùng không?” Hạng Tây nói.
“Dùng nước trước, sau đó mới xịt ít dịch khử trùng, dùng cái bình trong tủ dưới TV mà xịt,” Trình Bác Diễn dặn dò cậu, “Xịt xong thì lại lau, sẵn đó thì xịt vào đế giày luôn đi.”
“Ôi, có phải trước kia anh chưa từng có…..bạn trai chính thức đâu đúng không?” Hạng Tây hỏi.
“Ừ, sao thế.” Trình Bác Diễn nhìn cậu.
“Em nói cho anh biết, với cái tính nghiện sạch của anh này ấy à, đừng nói là anh chướng mắt người ta, người ta cũng chưa chắc dám coi trọng anh,” Hạng Tây cau mày, “Còn chưa đủ mệt à.”
“Cũng phải,” Tay Trình Bác Diễn ôm eo cậu, “Cho nên hiện tại khó khăn lắm mới tìm được một người dám coi trọng anh, phải giữ thật chắc.”
Hạng Tây cười ha ha vài tiếng, ngẫm lại rồi nói: “Nếu em dùng cây lau nhà thì anh cũng không biết nhìn ra được đâu nhỉ?”
“Hay là em thử đi.” Trình Bác Diễn nói.
“Nhìn ra được à?” Trước giờ Hạng Tây chưa từng lau nhà, nên không chắc lắm.
“Dùng cây lau nhà xong thì sẽ có nước đọng, sau khi lau xong thì sẽ nhìn thấy dưới ánh đèn, đều là những đốm nhỏ lấm tấm,” Trình Bác Diễn cười cười, “Nếu là lau khăn thì sẽ không có.”
“Em…….” Hạng Tây cắn răng bật mấy từ trong miệng ra, “Phục anh sát đất luôn, có phải do trưởng khoa Hứa giáo dục từ nhỏ không thế?”
Trình Bác Diễn cười cười không trả lời.
Nhớ đến trưởng khoa Hứa, Hạng Tây bỗng nhớ tới hôm nay mình vừa gặp mẹ ch…..không, mẹ v…..vẫn là mẹ chồ…..Bỏ đi, ai quan tâm là mẹ chồng hay mẹ vợ chứ, tóm lại là hôm nay vừa mới gặp mẹ và người nhà của Trình Bác Diễn……..
Nhớ tới đây cậu đột nhiên căng thẳng.
“Này,” Cậu huých Trình Bác Diễn, “Anh thấy, trưởng khoa Hứa sẽ có ấn tượng gì về em? Có ghét em không?”
“Em mà không nói tới thì anh quên mất,” Trình Bác Diễn đặt kẹp sách rồi đặt sách sang một bên, “Em ra mặt cho mẹ anh lúc nào đấy? Chưa từng nghe em kể cho anh.”
“Hả?” Hạng Tây sửng sốt, “Mẹ anh kể à?”
“Chỉ nói đến thôi, có thím ở đó nên anh không hỏi kỹ,” Trình Bác Diễn vò đầu cậu, “Chuyện gì thế?”
“Chuyện lâu rồi,” Hạng Tây suy nghĩ, lại vỗ chân, “Thật là, mẹ anh giấu sâu quá đi! Em không chắc hôm đó mẹ anh có nhận ra em không, không ngờ nhận ra thật à?”
Hạng Tây kể chuyện hôm đó cho Trình Bác Diễn nghe, lại nói: “Cuối cùng cảnh sát đến thật, dọa em muốn quay đầu chạy mất dép luôn……Anh xem phản ứng của mẹ anh đi, anh thấy mẹ anh sẽ nhìn nhận chuyện này thế nào? Ngày đó mẹ anh nói tính em nóng nảy quá, nên em hơi lo.”
“Em mắng người ta rồi đúng không?” Trình Bác Diễn cười cười.
“Mắng chứ, cũng có ở trước mặt anh đâu, em mà kích động lên thì không chú ý gì hết,” Hạng Tây nghiêng đầu, “Có phải toi rồi không?”
“Không đâu,” Trình Bác Diễn ôm cậu, hôn lên khóe miệng cậu, “Em cũng có làm chuyện gì xấu xa đâu, nhiệt tình giúp đỡ là quan điểm chín chắn, chỉ là miệng nhanh hơn não, có gì đâu mà toi chứ.”
“Vậy tối nay thì sao,” Hạng Tây nhíu mày, “Em còn thăng cấp cho thím anh nữa chứ.”
“Em không cần quan tâm tới thím,” Trình Bác Diễn cười, “Để anh cười một lúc trước đã, em nói tới chuyện này làm anh buồn cười quá.”
“Ây đừng cười chứ, em……” Hạng Tây rất sốt ruột, nhưng Trình Bác Diễn không để ý đến cậu, tự cười tự vui, cậu nhìn một lúc cũng cười theo, “Không phải đâu, thực ra em nhìn người rất chuẩn đó, chủ yếu là em nghĩ thế này, tuổi thím anh chắc chắn cũng xấp xỉ mẹ anh, kết quả trưởng khoa Hứa bảo dưỡng quá tốt, thím anh cũng không giữ bảo dưỡng……Em nhìn bà béo tiến vào thì khẳng định luôn là bà nội……”
“Chờ anh một tí,” Trình Bác Diễn xoay đầu nhìn cái đèn bàn mà cười như điên, cả buổi sau mới xoay đầu lại, “Sau này thím anh gặp em chắc ám ảnh mất.”
“Phải làm sao đây?” Hạng Tây cau mày, “Nhưng mà em nói thật này, tính thím anh không làm người ta thích lắm.”
“Không sao, thím anh thế đấy, lắm mồm,” Trình Bác Diễn sờ đùi cậu, “Dù thím có không thích em, cũng không ai tham khảo ý kiến thím đâu.”
“Có điều em cảm thấy bà nội thích em,” Hạng Tây cười cười, “Đúng không?”
“Ừ,” Trình Bác Diễn gật đầu, “Bà lão thích những đứa trẻ xinh đẹp……Thế nên trong đời cháu thì bà thích anh nhất.”
“Bây giờ đang nói về em mà, anh tém tém lại chút đi,” Hạng Tây cau mày, “Cái gì cũng có thể kéo hết lên người mình thế này, không biết xấu hổ mà cứ khen mình đẹp riết.”
“Không phải anh nói rồi sao,” Trình Bác Diễn ôm lấy chân cậu, đứng dậy, ném lên trên giường, “Bà thích đứa trẻ xinh đẹp như em đấy.”
Trình Bác Diễn tắt đèn, chỉnh nhiệt độ máy lạnh thấp xuống, nằm lên giường.
Hạng Tây cọ lên người anh, ngửi hương chanh sạch sẽ vừa mới tắm xong trên người anh, nhắm mắt lại: “Hay là ngày mai anh gọi điện cho trưởng khoa Hứa đi.”
“Làm gì?” Trình Bác Diễn đặt tay lên lưng cậu, “Nghe ngóng tình báo hả?”
“Đúng thế, anh không muốn hỏi sao? Mẹ anh cảm thấy em thế nào?” Hạng Tây nhỏ giọng nói, “Em không yên tâm, cứ suy nghĩ chuyện này mãi.”
“Được rồi, mai anh gọi cho mẹ,” Trình Bác Diễn trở người ôm lấy cậu, “Có ban thưởng gì không?”
“Sao anh lại…..” Hạng Tây đè cái tay Trình Bác Diễn đang sờ vào trong quần cậu, “Không ngủ được à?”
“Em ngủ được không?” Trình Bác Diễn nhẹ giọng nói bên cạnh cậu, “Bây giờ em đang ở độ tuổi đi trên đường cũng có thể cứng lên một cách kỳ là mà, định lực em tốt đến thế à?”
Hạng Tây không nói gì, mỗi lần Trình Bác Diễn nằm bên cạnh nói nhỏ vào tai cậu đều như có ma lực, căn cứ theo từng tình huống mà ma lực sinh ra lại có hiệu quả khác nhau.
Lo âu sẽ làm cậu bình tĩnh, bối rối sẽ giúp cậu trấn định, bất an sẽ làm cậu an tâm, mà trước mắt…….lại làm cậu chìm vào mộng tưởng.
Mặc dù chỉ có một lần, nhưng từng động tác vuốt ve người cậu, cậu đều nhớ rõ ràng, cũng nhớ tới hưng phấn và khoái cảm…….trước giờ chưa từng trải nghiệm lại không cách nào cản được.
Như bị dòng điện chạy qua vậy.
Hơi thở dốc rơi vào đúng dây thần kinh mẫn cảm.
Lúc tay Trình Bác Diễn trượt vào trong quần cậu, cậu trở tay sờ bụng Trình Bác Diễn.
Phần bụng dưới bằng phẳng rắn chắc thu lại lúc lòng bàn tay chạm dến, phản ứng nhỏ xíu này lại khiến hô hấp cậu gấp rút.
……
“Em không tắm có được không?” Hạng Tây giang hai tay hai chân nằm trên giường, “Em cảm thấy em còn sạch lắm.”
“Không được.” Trình Bác Diễn ở bên cạnh không nghĩ ngợi gì mà trả lời ngay, tay thì cứ sờ tới sờ lui trên giường và người Hạng Tây.
“Anh tìm gì thế?” Hạng Tây hỏi.
“Không tìm gì cả,” Trình Bác Diễn nói, “Anh chỉ sờ xem còn chưa dọn chỗ nào hay không thôi, không phải em không cho bật đèn sao.”
“Bật đi,” Hạng Tây trở mình nằm sấp, “Dù sao em cũng không còn gì để xấu hổ nữa rồi.”
Trình Bác Diễn bật đèn lên, kiểm tra giường một chút: “Không có dơ, đi tắm đi.”
“A……” Hạng Tây chôn mặt vào gối, “Không đi đâu, giờ em vừa mệt vừa buồn ngủ.”
“Đừng nói nhiều nữa,” Trình Bác Diễn ôm eo cậu kéo tới cạnh giường, lại dùng sức nắm chặt tay cậu, nửa kéo nửa ôm lôi cậu xuống giường, “Anh giúp em tắm.”
“A……” Hạng Tây treo trên người anh, “Sao anh phiền thế nhỉ…….”
Vào phòng tắm, Hạng Tây đứng dựa trán vào tường, Trình Bác Diễn chỉnh nhiệt độ, rồi cầm vòi hoa se xả nước vào cậu.
Hạng Tây không muốn tắm, nhưng nhiệt độ của nước rất ấm, lúc này xối lên người lại làm cậu thấy thả lỏng, cậu thở dài, “Đừng làm ướt tóc em nha, không muốn gội đầu đâu, tụi mình cũng có dùng đầu để tuốt đâu.”
“Vậy thì lần sau tuốt kiểu phải gội đầu.” Trình Bác Diễn sờ lưng cậu.
“Đồ khùng,” Hạng Tây nghiêng đầu híp mắt lại cười, “Làm thế nào?”
“Bắn đầy mặt em đó.” Trình Bác Diễn nói.
“Á **,” Hạng Tây thực sự không nhịn được phải thốt câu này lên, năng khiếu lớn nhất của Trình Bác Diễn chính là có thể nói lời lưu manh mà mặt mày nghiêm túc, không đỏ mặt, cũng không cười đùa, “Anh đánh em thì em cũng đã nói ** rồi, suốt ngày anh toàn nghĩ cái gì thế hả…….”
“Chỉ nói mấy lời này với em thôi,” Trình Bác Diễn cười, dán lên lưng cậu hôn một cái lên cổ, “Được rồi, lau người rồi về giường đi.”
Hạng Tây cảm thấy đồng hồ sinh học của mình không tính theo thời gian, mà phải xem xem Trình Bác Diễn có còn ở bên cạnh không.
Dù Trình Bác Diễn lúc mấy giờ sáng, cậu đều cảm giác được, bên cạnh cánh tay trống không, cậu tỉnh lại ngay lập tức, Trình Bác Diễn đi vệ sinh cậu cũng có thể mơ màng tỉnh lại.
“Sáng nay ăn bánh mì sữa bò,” Trình Bác Diễn sờ lông mày cậu, “Được không?”
“Ừm,” Hạng Tây xích qua dựa vào anh, “Có bánh mì hả? Hay là phải đi mua?”
“Mua một ít dưới lầu,” Trình Bác Diễn xoa tay cánh tay cậu, ngồi dậy, “Ngày mai thì mình tự làm bánh mì, lâu rồi chưa dùng máy nướng bánh mì.”
“Máy nướng bánh mì? Để em làm,” Hạng Tây cọ người Trình Bác Diễn nửa ngày rồi gác đầu lên đùi anh, “Anh nói cho em biết làm thế nào đi, để em làm cho.”
“Hôm nay tan làm anh mua mứt trái cây…….” Trình Bác Diễn lay tóc cậu, lại cầm gối đệm dưới đầu cậu, coi như không nghe cậu nói gì rồi xuống giường, “Em ngủ thêm lúc đi.”
Trứng gà sữa bò, bánh mì.
Lúc Hạng Tây rời giường, Trình Bác Diễn đã đặt thức ăn sáng đã nấu xong trên bàn, cậu rửa mặt xong thì ngồi vào bàn, Trình Bác Diễn lại đưa cậu một ly sinh tố.
“Ơ?” Hạng Tây nếm thử, là sinh tố xoài, “Cái này làm làm sao đấy?”
“Dùng tay ép đấy, cắt nhỏ sau đó bỏ vào túi nilon dùng tay ép nát rồi đổ ra, thêm chút nước là được.” Trình Bác Diễn vừa ăn bánh mì vừa nói.
“Sao mà phức…..” Hạng Tây nói một nửa thì phản ứng được, “Máy xay sinh tố đúng không! Suýt nữa là em tin thật rồi! Gì mà dùng tay ép chứ, nghiện sạch như anh mà làm được chuyện này thì có ma mới tin.”
Trình Bác Diễn nở nụ cười: “Cũng phải xem là thứ gì, khoai tây nghiền anh làm thế đó.”
“Hôm nay ăn khoai tây nghiền đi, em đi mua,” Hạng Tây nghĩ ngợi, “Giờ có bảo tiêu rồi, em ra ngoài thì chắc sẽ không sao đâu nhỉ? Chỉ ở siêu thị đối diện thôi?”
Trình Bác Diễn nhìn cậu: “Nếu như bảo tiêu của em không ở dưới lầu thì em không được ra ngoài.”
“Không thành vấn đề.” Hạng Tây búng ngón tay.
Trình Bác Diễn ăn xong bữa sáng, dặn dò chuyện cần chú ý khi lau nhà hôm nay rồi mới ra khỏi cửa, xuống dưới lầu rồi anh còn để ý một chút, đội bảo tiêu của Tống Nhất đã đến, đang đứng một gốc cây trong vườn hoa xem các ông già đánh Thái Cực.
Vừa thấy anh đi ra, mấy người đó nhanh chóng trốn ra sau cây.
Trình Bác Diễn thở dài, Tống Nhất – không phải xã hội đen – tìm mấy người được mấy người có lá gan lớn, giống như Lâm Hách nói, nếu xảy ra chuyện gì thật thì sẽ có người chiếu ứng, mấy cái khác thì chắc là mấy vị này không làm được rồi.
Chỉ là với kỹ thuật theo dõi cấp nhập môn thế này, sợ còn chưa chèo chống được gì đến ngày nhóm người chú Bình bị bắt, thì mấy người đó đã bị bảo vệ tiểu khu tóm mất.
Hai ngày nay Trình Bác Diễn rất bận, bác sĩ Lưu bị trưởng khoa ép nghỉ hai ngày, kiểm tra triệt để và nghỉ ngơi, mặc dù không cần thay bác sĩ Lưu trực ban, nhưng bệnh nhân đến phòng khám Trình Bác Diễn nhiều hơn không ít.
Lúc đầu định dành chút thời gian đi nghe ngóng tình huống của Màn Thầu, nhưng vẫn không tìm được cơ hội, trưa ăn cơm hàn huyên vài câu với đồng nghiệp khu nội trú.
Nói là buổi chiều chuẩn bị ra viện, đồng nghiệp cúi đầu ăn cơm: “Thực ra dưới tình huống này, vào trại tạm giam cũng ổn.”
Màn Thầu xem như đã an toàn, Trình Bác Diễn vừa ăn cơm vừa suy nghĩ, Hạng Tây thì khó mà nói, ngày nào còn chưa bắt được chú Bình, thì ngày đó anh không yên tâm.
Chiều tan làm anh thấy cảnh sát ở cổng, có điều lúc đi ngang qua, xe đã khởi động, chắc là sắp đưa Màn Thầu đi.
“Bác Diễn.” Sau lưng có người gọi anh một tiếng.
Là giọng của mẹ, anh kinh ngạc xoay người, thấy mẹ đang đứng sau lưng mình: “Sao mẹ lại tới đây?”
“Đến lấy kết quả kiểm tra của bà nội con, có hai mục hôm nay mới lấy được,” Mẹ anh cười, “Mới tan làm hả?”
“Dạ,” Trình Bác Diễn gật đầu, “Sao không đến phòng khám tìm con? Bà nội cũng không bị gì nhỉ.”
“Mẹ không định tìm con, thấy con nên mới gọi con một tiếng,” Mẹ anh đưa kết quả kiểm tra của bà nội cho anh, “Không có vấn đề gì cả, sắp xếp phẫu thuật vào tháng sau, đợt này phải kiểm soát lượng đường huyết, con nói với bà đi, đừng thấy thèm ăn thì ăn, nhịn đợt này trước đã.”
“Tối con về gọi cho bà,” Trình Bác Diễn cười cười, “Mẹ đi bộ đến hả? Con chở mẹ về nhé?”
“Mẹ lái xe đến,” Mẹ anh nhìn đồng hồ treo tường, “Con có cần về gấp không? Không gấp thì hai mẹ con mình nói chuyện vài phút.”
“Được ạ, đợi con thay đồ.” Trình Bác Diễn nói.
Mẹ anh muốn nói chuyện với anh, chắc chắn là muốn nói về Hạng Tây.
Nhưng nội dung cuộc trò chuyện không nằm trong phạm vi anh dự đoán, mẹ anh luôn không can thiệp vào chuyện của anh, đến cả tính hướng cũng chưa từng nói nhiều, nhưng dù sao bây giờ có người đầu tiên vào nhà anh, chắc là mẹ anh không yên tâm.
“Tìm chỗ nào ngồi không ạ?” Trình Bác Diễn thay đồ, đi ra ngoài chung với mẹ, “Đối diện có một quán cà phê nhỏ.”
“Không đi, đứng bên đường một lúc đi,” Mẹ anh nhìn phía đối diện, “Con đừng lúc nào cũng ăn uống ở mấy quán này, kết cấu dinh dưỡng……”
“Con không có, thật sự không có,” Trình Bác Diễn cười nói, “Vậy thì đứng đây nói chuyện đi.”
“Bác Diễn,” Mẹ nhìn anh, tay chỉnh trang lại cổ áo của anh, “Thằng bé Hạng Tây ấy, con hiểu nó được bao nhiêu?”
“Về phương diện nào ạ?” Trình Bác Diễn hỏi.
“Chẳng lẽ bạn trai ở chung với con mà con chỉ định hiểu rõ ở một phương diện thôi sao?” Mẹ anh cau mày lại, cười cười, “Đương nhiên là từng phương diện một rồi.”
Vấn đề này nghe thì rất đơn giản, có là ai thì anh cũng có thể trả lời trôi chảy, nhưng nếu là Hạng Tây, vấn đề này đúng là không dễ trả lời.
Tình huống của Hạng Tây quá phức tạp, nếu nói ra hết, đoán chừng mẹ anh sẽ bị kinh sợ, huống chi có vài tình huống đúng là anh không hiểu rõ hết, ví dụ như thân thế của Hạng Tây.
Cuối cùng anh lựa chọn một câu trả lời rất có phong cách của Trình Bác Diễn: “Con hiểu rõ hết những phương diện con muốn biết.”
“Vậy à,” Mẹ nhìn anh, “Con tự có tính toán của riêng mình thì được, thực ra chủ yếu mẹ muốn hỏi là, thằng bé Hạng Tây này, có phải có bối cảnh gì phức tạp không, lớn lên trong hoàn cảnh sống thế nào, chắc là rất khác con đúng không?”
Trình Bác Diễn không nói gì, mẹ anh hỏi câu này, không cần nói anh cũng biết, đây biểu thị sự……..không tính là hài lòng của mẹ đối với Hạng Tây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.