Là của tôi! Là bạn trai của tôi!
Lúc trước Trình Bác Diễn từng nói, lời nói sâu nặng hơn anh không dám tùy tiện nói ra.
Hạng Tây biết anh có ý gì, cũng biết nguyên nhân anh không dám tùy tiện nói ra.
Bây giờ chợt nghe thấy Trình Bác Diễn ghé vào tai mình nói câu này, cậu ôm cái balo của mình đột nhiên cảm thấy cả người trở nên mông muội.
Cửa thang máy mở ra, một bác gái mua thức ăn trở về đi ra từ bên trong, lên tiếng chào Trình Bác Diễn, Trình Bác Diễn đi vào thang máy, cậu vẫn còn đang thất thần.
“Sắp trễ rồi,” Trình Bác Diễn đưa tay ra kéo cậu vào thang máy, “Nghĩ gì vậy hả?”
“Nãy anh vừa nói gì thế?” Hạng Tây xoay đầu nhìn anh, “Nói gì thế?”
“Không phải em nghe không rõ đó chứ?” Trình Bác Diễn cũng nhìn cậu, “Lời buồn nôn như vậy, anh phải đấu tranh tư tưởng lâu lắm mới nói ra được…….”
“Nói lần một lần nữa đi.” Hạng Tây nhỏ giọng nói.
Trình Bác Diễn cười cười, im lặng một lúc mới lại ghé vào tai cậu: “Hạng Tây anh yêu em.”
Hạng Tây không nói gì, yên lặng nhìn anh chằm chằm, vài giây sau bỗng ngồi xổm xuống, vùi mặt vào cánh tay.
“Sao thế?” Trình Bác Diễn ngẩn người, cúi người xuống muốn kéo cậu dậy thì nghe thấy tiếng Hạng Tây khóc, anh giật mình, nhanh chóng ngồi xổm xuống sờ tóc Hạng Tây, “Này, em sao thế?”
Hạng Tây khóc rồi, mà còn còn khóc rất dữ, cánh tay ôm lấy đầu, tiếng khóc hơi khàn, như đang muốn phát tiết gì đó.
Mãi đến khi thang máy xuống đến lầu một, cửa mở ra, cậu vẫn không có ý định dừng lại.
Bây giờ đúng là thời gian các ông bà chú bác trong tòa nhà sáng sớm rèn luyện về nhà, cửa thang máy vừa mở ra, hai bác gái một bác trai đứng ở ngoài cửa, thấy cảnh tượng này, đều sửng sốt.
“Đứng dậy trước đi,” Trình Bác Diễn giật ống tay áo của Hạng Tây, “Người ta tưởng anh đánh em khóc đấy.”
“Ai tưởng……” Hạng Tây vừa dụi mắt vừa ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt thấy được bác gái bác trai mặt đầy quan tâm đứng ngoài cửa, lập tức ngây ra, nhảy dựng lên cúi đầu xông ra ngoài.
“Thật ngại quá,” Trình Bác Diễn cũng đi ra theo, cười với mấy người đó, “Bữa sáng không ngon, tức quá nên khóc thôi.”
Hạng Tây chạy rất nhanh, Trình Bác Diễn đi cả đường không thấy cái bóng cậu đâu, đến bên xe mới thấy cậu đang dựa vào cửa xe chờ.
“Em không sao chứ? Sao lại khóc thế?” Trình Bác Diễn đi qua.
“Không có gì, chỉ là bỗng thấy hơi cảm động.” Hạng Tây đã lau sạch nước mắt, hốc mắt với chóp mũi vẫn còn đỏ, có điều giọng nói đã không nghe ra được đã khóc trước đó.
Trình Bác Diễn cười cười, sờ mặt cậu: “Đừng dựa vào cửa xe, bẩn lắm đó, lên xe đi.”
Hạng Tây xoa mũi, mở cửa lên xe: “Anh nhạt nhẽo quá.”
“Hả?” Trình Bác Diễn cũng lên xe, nhìn cậu.
“Đã lúc này rồi mà còn nhớ đến có bẩn hay không,” Hạng Tây liếc anh một cái, “Nhạt nhẽo.”
“Đúng là nhạt nhẽo thật,” Trình Bác Diễn nghĩ ngợi, “Anh nên khóc chung với em, hay là chúng ta làm lại đi?”
Hạng Tây cười lên, cười được một lúc lại xoay đầu nhìn ngoài cửa sổ, xe đã lái trên đường cậu mới khẽ nói: “Em cứ tưởng anh không sẽ nói lời này chứ.”
“Sẽ không nói nhiều đâu, nhưng vẫn phải nói một lần,” Trình Bác Diễn cười cười, “Ý nghĩa không giống nhau.”
“Em…..” Hạng Tây quay đầu lại, giọng nói rất nhỏ, “Em cũng…….Em cũng…….Em…….”
Hạng Tây cứ ’em’ cả buổi mà vẫn không nói rành mạch được, cuối cùng vỗ đùi: “Đệt em ngại nói quá.”
Trình Bác Diễn xoay đầu nhìn cậu.
“Rồi, lần sau em sẽ chú ý, căng thẳng quá nên quên chú ý nói cái gì,” Hạng Tây gãi đầu, “Anh lo lái xe đi.”
Trình Bác Diễn không nói gì khác, nhìn đường trước mắt tiếp tục lái xe.
“Em cũng yêu anh.” Hạng Tây ngồi bên cạnh đột nhiên nói rất nhỏ.
Trình Bác Diễn không có phản ứng gì, nhưng xe bỗng tăng tốc, lái được thêm vài mét lại phanh gấp.
“Á! Sao thế!” Hạng Tây giật mình, hét lên.
“Có hơi…….kích động.” Trình Bác Diễn lái xe đến ven đường rồi dừng lại, trở tay cầm một hộp sữa hút mạnh mấy ngụm.
“Làm em sợ quá trời!” Hạng Tây nói, ngẫm nghĩ lại cười, “Anh dễ kích động thế à?”
“Bình thường thôi, anh nói em nghe, em chưa từng thấy người dễ kích động nhất đâu,” Trình Bác Diễn vừa uống sữa vừa xoay mặt qua, nghiêm túc nói, “Nãy anh vừa mới thấy, có người kích động, ngồi xổm trong thang máy khóc luôn.”
“Thật……” Hạng Tây nói một nửa thì phản ứng lại liền vui vẻ, “Anh chọc em à!”
Trình Bác Diễn còn muốn nói gì nữa, ngoài xe truyền đến tiếng còi cảnh sát, một xe cảnh sát dừng bên cạnh xe Trình Bác Diễn.
“Cảnh sát!” Hạng Tây đè thấp giọng xuống hét lên, khẩn trương xoay người muốn xuống xe, “Sao cảnh sát lại đến! Sao thế?”
“Cảnh sát giao thông! Là cảnh sát giao thông, chỗ này không được đậu xe,” Trình Bác Diễn nhanh chóng kéo cậu lại, hạ cửa xe xuống vừa lái xe về phía trước vừa cười với cảnh sát giao thông, “Xin lỗi, đứa bé bị say xe nên dừng lại một chút, đi liền đây!”
“Làm em sợ muốn chết,” Hạng Tây khẽ ngã lên ghế xe, “Mới sáng sớm đã bị sợ thế này rồi!”
“Em…….” Trình Bác Diễn lay tóc cậu, “Cái bệnh sợ cảnh sát của em khi nào mới hết đây.”
“Thật ra cũng không sợ đến thế đâu,” Hạng Tây thở dài, “Không phải là do đám người chú Bình còn chưa bị bắt sao, em sợ cảnh sát đến tìm em, nhốt em lại.”
“Dù có đến tìm em thật, cũng là chỉ để hiểu rõ tình hình hơn thôi, em nói những gì em biết là được rồi,” Trình Bác Diễn nói, “Ai rảnh mà bắt em chứ, giường ở đồn cảnh sát cũng cần gấp như ở bệnh viện vậy.”
“Ừm.” Hạng Tây cười cười.
Tới bệnh viện thì vừa đúng giờ, nhưng mấy hàng ghế ngoài phòng khám đã có không ít người ngồi chờ.
“Em chơi mình đi, đừng chạy lung tung, có chuyện gì đến đây nói với anh, trưa chúng ta ra cổng ăn.” Trình Bác Diễn dặn dò cậu một câu rồi vội vã đi vào phòng khám.
Hạng Tây nhìn ghế ngồi, tìm một chỗ vừa vặn có thể thấy nơi Trình Bác Diễn ngồi.
Lúc ngồi xuống thì mông có hơi…….không dễ chịu lắm, nhưng vẫn còn có thể chịu được.
Hai bên chỗ ngồi nay đều có người ngồi đều bất mãn với Hạng Tây, rõ ràng đối diện còn chỗ trống mà cứ chen vào giữa hai người họ, ông chú bên trai khó chịu lầm bầm một câu: “Phát sốt hả, chen vào sưởi ấm à?”
Hạng Tây không để ý đến ông chú, giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu lấy hộp sữa và bánh mì trong balo ra từ từ ăn.
Thực ra cậu rất quen với trạng thái làm việc của Trình Bác Diễn, dù sao nằm viện lâu như thế, còn thường xuyên lang thang ngoài phòng bệnh, nhưng nhìn chằm chằm như hôm nay thì mới là lần đầu.
Nhìn Trình Bác Diễn vừa mới thay áo blouse trắng, còn chưa cài nút xong đã bắt đầu nói chuyện với bệnh nhân, cậu cảm thấy mới mẻ, còn có một chút kiêu ngạo kỳ lạ.
Nhìn đi! Bác sĩ đó đó, người bác sĩ vô cùng đẹp trai, nói chuyện ôn tồn, cười rất lễ phép, là của tôi! Là bạn trai của tôi!
Sáng nay còn mới nói với tôi rằng anh yêu em!
Hạng Tây cắn bánh mì, cười với cái hộp sữa.
Ăn xong bánh mì uống xong sữa bò, Trình Bác Diễn tiếp hai bệnh nhân, chờ người thứ ba đi vào thì nhìn ra bên ngoài một chút, Hạng Tây lập tức nở nụ cười với anh.
Trình Bác Diễn đeo khẩu trang, nhưng Hạng Tây vẫn biết anh đang cười, bởi đôi mắt đang cong lên.
Bệnh nhân thứ ba được người dìu vào, nhảy lò cò, Trình Bác Diễn lập tức đứng lên kéo cái ghế cho người kia, sau đó ngồi xuống bắt đầu hỏi han kiểm tra chân người kia.
Hạng Tây xuất thần ngắm gò má anh, nhớ tới tình cảnh đầu tiên vào phòng khám vì cậu bị gãy xương.
“Hôm nay không đứng đợi khách sao?”
Đây là câu đầu tiên Trình Bác Diễn nói với cậu trong phòng khám, bây giờ nhớ lại Hạng Tây rất muốn cười.
Cậu cũng nhớ rõ câu đầu tiên Trình Bác Diễn nói với câu ngoài phòng khám: “Đụng trúng chỗ nào thế?”
Lại nhớ trước đó nữa, cảnh tượng lần đầu tiên đụng phải Trình Bác Diễn trên đường, Trình Bác Diễn ăn mặc rất kỹ càng rất phô trương đi ra khỏi siêu thị…….
Vuốt bịch bánh mì và hộp sữa rỗng trong tay, hồi ức lại một tiếng, Hạng Tây mới chầm rãi nhớ lại những chuyện đã xảy ra giữa mình và Trình Bác Diễn.
Ngẫm lại thì đúng là kỳ diệu thật.
Nếu như chết trên tay chú Bình, trốn khỏi Triệu Gia Diêu, những điều này nằm trong phạm vi cậu có thể tưởng tượng, nhưng có thể đi cùng Trình Bác Diễn đến bước này, đó giờ cậu thật sự chưa từng nghĩ tới, cũng căn bản không có khả năng nghĩ đến.
Trình Bác Diễn là ánh sáng ấm áp mà cậu luôn hướng về, trước khi được chân chính ôm lấy chùm sáng này, cậu chưa hề nghĩ tới mình có thể tiếp cận đến thế.
Lúc cậu tỉnh lại từ trong hồi ức, phát hiện xung quanh đã đầy người, hơn nữa người tới không ngừng.
Chỉ nhìn mấy người này thôi mà Hạng Tây cảm thấy tâm phiền ý loạn, quả thực không thể tưởng tượng nổi mỗi ngày có nhiều người đi khám bác sĩ đến vậy.
Thật khó cho Trình Bác Diễn mỗi ngày đều bận thế này, về nhà còn có thể dọn dẹp phòng ốc rồi đọc sách, đúng là một cái máy.
Hạng Tây nhìn bịch không hộp trống trong tay mình, thùng rác ở mấy mét bên ngoài, nhưng cậu không dám đến đó vứt, vừa đứng lên một cái thôi thì chỗ này sẽ có người chiếm ngay sau một giây.
Mỗi lần khám cho một bệnh nhân xong, Trình Bác Diễn đều nhìn ra bên ngoài, Hạng Tây cũng không muốn đi, sợ Trình Bác Diễn vừa nhấc mắt lên không thấy được cậu.
Cứ ngồi vuốt cái bịch và cái hộp đến trưa, người ít hơn một chút, nhưng đã qua giờ nghỉ rồi mà Trình Bác Diễn vẫn còn bệnh nhân trong phòng khám, bác sĩ phòng bên cũng không thấy đi ra.
Bụng Hạng Tây kêu một tiếng, cậu lục balo, cũng không lục được đồ gì để ăn.
Trình Bác Diễn cầm phim chụp nói chuyện với một bệnh nhân, cả buổi sáng cậu không thấy Trình Bác Diễn uống nước, không biết là không có thời gian uống hay là sợ uống rồi không có thời gian đi vệ sinh.
Nhưng Hạng Tây rất muốn đi vệ sinh, nhịn gần hai mươi phút, nhìn Trình Bác Diễn đoán chừng một lúc không xong ngay được, cuối cùng cậu đứng lên, chạy vào nhà vệ sinh.
Lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh, Trình Bác Diễn cũng đã ra khỏi phòng khám, vẫy tay với cậu: “Đi từ cửa sau.”
“Ôi chao, anh được nghỉ ngơi rồi à?” Hạng Tây nhanh chóng qua đó theo anh băng qua hành lang, “Hôm nay sao nhiều người thế.”
“Cũng tạm thôi, cũng không gặp trường hợp nào khó xử lý cả, thế này là được lắm rồi,” Trình Bác Diễn cười cười, “Muốn ăn cái gì?”
“Ăn mì đi, anh làm gì có thời gian ăn bữa lớn chứ.” Hạng Tây nói.
“Tí nữa ăn xong thì em về hả?” Trình Bác Diễn nhìn cậu, “Ngồi đó cả sáng……..Mông không khó chịu à?”
“Em………” Hạng Tây nhìn anh một cái, “Không khó chịu đến mức không ngồi được………Hơn nữa lực chú ý của em không có ở trên mông, cả sáng em nhìn anh chằm chằm mà.”
“Được rồi, lát nữa ăn xong thì em đến vườn hoa nhỏ khu nội trú đi dạo đi, hoạt động một chút, cứ bí bách thế thì không tốt lắm.” Trình Bác Diễn nói.
“……..Em biết rồi.” Hạng Tây thấy chắc là do Trình Bác Diễn làm bác sĩ đã lâu, nói tới mấy thứ này mà còn có thể tự nhiên như thế.
Quán mì ở cổng bệnh viện Hạng Tây đã ăn rồi, vị cũng không tồi, chỉ là cho thịt bò keo kiệt quá, ăn chưa được hai miếng đã thành mì chay mất rồi.
“Cho ít thịt bò quá đi.” Hạng Tây chậc một tiếng.
“Anh gọi thêm một phần thịt bò vào tô em rồi đấy,” Trình Bác Diễn gắp hai miếng thịt trong tô mình cho cậu, “Hay là tối anh dẫn em đi ăn thịt, hai ngày nay ăn chay quá, em thèm thế này rồi.”
“Anh ăn đi, chiều còn phải làm việc mà.” Hạng Tây gắp thịt bò trả về cho Trình Bác Diễn.
Vừa mới gắp lên, Trình Bác Diễn lập tức đè tay cậu xuống: “Đừng đưa cho anh!”
“Trời,” Hạng Tây cười, “Được được, không đưa cho anh, em cũng đã liếm đâu……..”
“Cho em thì em cứ ăn đi.” Trình Bác Diễn tiếp tục ăn mì.
“Ăn đây.” Hạng Tây gắp thịt bỏ vào miệng.
Ăn mì xong Trình Bác Diễn lại mua cho cậu hũ sữa chua, dạo trong vườn hoa một vòng với cậu, rồi lại đi về làm việc.
Hạng Tây vừa uống sữa chua, vừa tiếp tục đi dạo trong vườn hoa, mông bình thường, không có trở nên khó chịu, chỉ là…….bỏ đi, không nghĩ nữa.
Người trong vườn hoa nhỏ rất nhiều, trời bắt đầu chuyển lạnh, nhưng lúc này trời vẫn rất nắng nên đa số mọi người vẫn muốn đợi ở trong.
Hạng Tây dạo vài vòng, đổ chút mồ hôi, thế là ngồi xuống trong cái đình che nắng, một người phụ nữ chân quấn băng ngồi trên xe lăn, một cô bé năm sáu tuổi ngồi bên cạnh, chắc là con gái cô ấy, đang hát cho mẹ mình nghe.
“Ngày mai sẽ khỏi phải không ạ?” Cô bé hát được một lúc, dừng lại nhìn chân mẹ mình.
“Có thể là ngày kia.” Người phụ nữ cười nói.
“Vậy con hát thêm vài bài nữa,” Cô bé hắng giọng, “Bác sĩ Trình nói, nghe nhạc sẽ khỏi rất nhanh.”
Hạng Tây nghe thấy ba chữ bác sĩ Trình, lập tức quay đầu lại.
Người phụ nữ cười với cậu: “Bác sĩ bảo con bé nói nhiều, nghĩ cách để con bé hát đấy.”
“Là bác sĩ Trình Bác Diễn sao?” Hạng Tây cười, biện pháp này nghe rất giống phong cách của Trình Bác Diễn.
“Đúng đấy,” Người phụ nữ gật đầu, “Cậu cũng là bệnh nhân của cậu ấy sao?”
“………Lúc trước thôi,” Hạng Tây nói, “Bây giờ khỏe rồi, hôm nay đến tái khám.”
“À, tôi thì vừa mới vào, phải nằm viện một thời gian.” Người phụ nữ cười cười.
“Bác sĩ Trình tốt lắm.” Hạng Tây nói một câu không đầu không đuôi, nói xong cảm thấy hơi đột ngột quá, còn chưa giao tiếp gì nhiều.
“Đúng thế, chú ấy tốt lắm,” Cô bé lập tức tiếp lời, “Chú ấy còn cho em kẹo nữa, kẹo mút, kẹo sữa bò, nhưng mà hôm nay chú ấy không đến……..”
“À.” Hạng Tây lên tiếng, cậu không thích trẻ con lắm, cũng không biết nên nói chuyện với trẻ con làm sao.
Cô bé không để ý đến câu trả lời đơn giản của cậu, tự mình nói tiếp: “Em còn đến phòng làm việc của chú ấy, chú ấy nói là bạn nhỏ không thể vào được, đưa em về phòng bệnh, nhưng chú ấy đưa em một viên kẹo, có hơi chua, là kẹo ô mai………”
Hạng Tây đành cười theo cô bé, hoàn toàn không biết tiếp lời, cảm thấy Trình Bác Diễn rất kiên nhẫn đối với cô bé nói nhiều này.
Cô bé nói liên miên, lúc Hạng Tây muốn về phòng khám thì cô bé vẫn còn đang nói, mấy lần Hạng Tây muốn ngắt lời cô bé nhưng không thành công.
Cuối cùng vẫn là mẹ cô bé ngồi bên cạnh nói một câu: “Không phải con muốn hát để chân mẹ nhanh khỏi sao?”
Lúc này cô bé mới ngừng nói, quay đầu bắt đầu hát với cái chân của mẹ mình, Hạng Tây nhanh chóng đứng lên, rời khỏi vườn hoa.
Thời gian buổi chiều trôi qua chậm hơn buổi trưa, đương nhiên là vì thời gian làm việc buổi chiều dài hơn buổi sáng, với lại người đến khám buổi chiều nhiều hơn, cả bệnh viện ồn ào.
Mấy chỗ ngồi có thể thấy được Trình Bác Diễn đã có người ngồi, Hạng Tây đành phải đi tới đi lui bên cạnh, khó khăn lắm mới có một chỗ, vậy mà còn phải ngửa đầu ra sau mới thấy được.
Ngửa một lúc thì lại cúi đầu chơi điện thoại, ngửa ra sau rồi lại cúi đầu xuống, chờ đến thời gian được tan làm đã qua gần một giờ, Trình Bác Diễn mới đi ra phòng khám, cậu cảm thấy cổ mình sắp gãy rồi.
“Cổ em sắp gãy rồi!” Hạng Tây vừa xoa cổ vừa cau mày nói.
“Một tiếng trước anh muốn hỏi em đang làm gì vậy,” Trình Bác Diễn nói, “Không phải hàng ghế sau em vẫn còn chỗ trống sao?”
Hạng Tây ngẩn người, đột nhiên buồn bực khom lưng thở dài: “Em quên mất……Căn bản là em quen người phía sau rời đi thì em có thể qua đó ngồi…….”
“Chắc là do anh quá đẹp trai,” Trình Bác Diễn cười nói, lấy điện thoại ra nhìn, “Anh gọi điện thoại, nãy mẹ anh gửi tin nhắn cho anh mà anh còn chưa hồi âm được.”
“Ừm!” Hạng Tây lập tức thẳng người dậy, khẩn trương hỏi, “Nói gì thế? Nói về…….em hả?”
“Không có, đừng lo lắng,” Trình Bác Diễn vỗ lưng cậu, “Chỉ bảo lát nữa qua nhà lấy xúc xích…….Đúng rồi, cũng coi như là có nói tới em.”
“Nói tới em? Em với xúc xích thì liên quan gì tới nhau?” Hạng Tây căng thẳng hỏi.
“Nói xúc xích là bà nội anh làm, sợ em ăn không quen đồ anh nấu, bảo qua nhà lấy về ăn,” Trình Bác Diễn cười nói, lại học theo ngữ khí của bà nội nói thêm một câu, “Mẹ biết Bác Diễn không thích ăn cái này, vậy thì để cho Hạng Tây ăn đi……Chắc chắn là bà anh nói như vậy.”
Hạng Tây cười lên, mắt híp lại, “Bà tốt thật.”
Trình Bác Diễn gọi điện cho mẹ, mẹ anh bảo qua nhà mẹ cầm về.
“Hay là để mai con lấy? Con đang ở cạnh Hạng Tây,” Trình Bác Diễn nói, “Lát nữa đi ăn, cầm một đống xúc xích……..”
“Không sao không sao không sao,” Hạng Tây ở bên cạnh khoát tay, thấp giọng nói vội, “Lấy thì lấy đi, đừng để trưởng khoa Hứa thấy em nhiều chuyện.”
“Vậy tụi con qua đó lấy.” Trình Bác Diễn lại nói một câu.
“Được rồi, nếu tụi con ăn cơm thì đừng đi vào, ở cửa chờ mẹ, mẹ cầm ra đưa cho các con,” Mẹ anh nói, “Nếu muốn vào nhà thì đợi ba con ở nhà thì hẵng đến, như vậy sẽ tôn trọng Hạng Tây hơn.”
“Dạ.” Trình Bác Diễn cười cười.
“Em ở đây đợi anh hay là…….” Hạng Tây hơi do dự, dù sao trưởng khoa Hừa cũng không hài lòng về cậu, cậu không biết đi theo có khiến mẹ anh không thoải mái hay không.
“Đi chung với anh,” Trình Bác Diễn đi ra ngoài, “Anh nói với em là hai chúng ta đi ăn cơm.”
“Nhìn em thế này được không? Hay là em đi rửa mặt nhé?” Hạng Tây kéo anh.
“Rất được, vô cùng được, vừa đẹp trai lại vừa có tinh thần,” Trình Bác Diễn nói, “Không cần rửa mặt, rửa mặt xong thì đẹp trai hơn, cướp mất sự nổi trội của anh.”
Hạng Tây cười ha ha.
Đội bảo tiêu ba người của Tống Nhất đứng ở dưới gốc cây trong bệnh viện, cũng không biết là đứng đó mãi, hay là thấy sắp tan làm rồi mới ra ngoài, Hạng Tây cảm thấy nên nói với Tống Nhất một tiếng, vất vả quá rồi, nên cho người ta chút đồ uống thanh mát.
Lúc Trình Bác Diễn và cậu đi về phía bãi đậu xe, mấy người kia cũng theo sau.
Lúc xe rời khỏi bãi đậu, Hạng Tây quay đầu lại nhìn một cái, xe bọn họ cũng bám theo.
“Đúng là kính nghiệp thật.” Cậu cảm thán một tiếng.
“Đợi chuyện này qua đi, phải mời Tống Nhất Lâm Hách và mấy người kia đi ăn một bữa cảm ơn mới được.” Trình Bác Diễn nhìn qua kính chiếu hậu.
Ra khỏi bệnh viện thì bị kẹt xe, thời gian tan làm, lại còn đi trên đường lớn, bình thường không có xe thì cũng có đèn đỏ chặn lại.
Cuối cùng khó khăn lắm mới tiến lên năm bước ra khỏi con đường, Trình Bác Diễn đạp chân ga, lái đến ba mươi thì cảm thấy mình đã có thể bay lên rồi.
Cậu thở phào một hơi: “Xem ra sau này phải đạp……”
Chưa nói xong lời, một cái xe máy đột nhiên xông ra từ bên phải, lao tới chặn đầu xe, gần như phanh gấp vào đầu xe.
Trình Bác Diễn căn bản không thấy xe này chạy ra từ đâu, nhanh chóng giẫm phanh lại, vì để tránh xe này mà anh còn đánh vô lăng sang rào chắn bên trái, anh thà tông vào rào chắn, cũng không muốn tông vào người.
Xe phát ra một tiếng thắng sắc bén, dừng sát rào chắn, đội bảo tiêu theo sau bọn cậu cũng nhanh chóng phanh lại, xém nữa tông vào đuôi.
“Đậu xanh ông nội mày, má nó mông mày ngồi lên mắt rồi à!” Hạng Tây bị quán tính văng mạnh về phía trước, nếu không phải mỗi lần ngồi lên xe Trình Bác Diễn đều nhìn cậu chằm chằm để cậu thắt dây an toàn, chắc lúc này đã đập lên cửa kính phía trước rồi.
Cậu chửi xong rồi chuẩn bị xuống xe chửi tiếp, xe máy trước mặt chạy mất.
“Tao ——” Cậu cảm thấy cơn giận nghẹn lại trong ngực, nửa ngày sau mới xoay mặt sang nhìn Trình Bác Diễn, nặn ra một câu, “Tại anh không cho em nói tục mà cơn tức này của em không trút ra được đấy!”
“Không phải em đã chửi rồi sao?” Trình Bác Diễn lấy lại bình tĩnh rồi mới khởi động xe lần nữa, “Cũng may không tông vào, em có bị thương không?”
“Không có,” Hạng Tây thở dài, hít sâu thở ra mấy lần, “Tức nổ phổi có tính là bị thương không? Nên đuổi theo tông thằng ngu đó mới phải! Tức chết mất thôi! Tức đến cái mông em đau luôn!”
“Người như thế thì em cứ để người ta chạy đi,” Trình Bác Diễn cười ra tiếng, “Người ta chỉ còn vài phút cuối cùng này thôi, đang gấp lắm mà, cần gì phải bận tâm chứ.”
Hạng Tây nhìn anh rồi cũng cười: “Anh không nói tục, mà mắng xéo người ta cũng được lắm.”
“Anh phải làm dịu cơn tức trong phổi em chứ.” Trình Bác Diễn cười cười.
Lúc còn cách cổng tiểu khu chừng trăm mấy mét, Trình Bác Diễn dừng xe, cổng tiểu khu không có bãi đậu xe tạm thời, chỉ có thể dừng ở đây.
“Đi qua đó thôi,” Trình Bác Diễn mở cửa xe, “Mẹ anh sắp đến cổng rồi.”
“Thấy hơi căng thẳng.” Hạng Tây cũng xuống xe, hoạt động cánh tay.
“Chỉ lấy ít xúc xích rồi đi luôn, căng thẳng gì chứ.” Trình Bác Diễn cười cười.
Hai người đi theo con đường phía trước, đi chưa được mấy bước, tiếng xe máy vang lên từ đằng sau, tiếng môtơ gào rú càng đến gần, nghe thôi cũng cảm thấy tốc độ tương đối nhanh, hơn nữa lại giống như lái từ vỉa hè qua.
Trình Bác Diễn đẩy cậu vào trong, muốn nhường đường.
Hạng Tây bỗng quay đầu lại, sinh sống tại Triệu Gia Diêu mười mấy năm đã khiến cậu có sự mẫn cảm đối với nguy hiểm hơn người bình thường.