Không Hòa Hợp

Chương 87:




《Tôi thấy ánh sáng》, tác giả Hạng Tây.
Lúc Trình Bác Diễn dắt Tiểu Khê về đến bên bàn bằng cái dây, mẹ đang nói chuyện với Hạng Tây, nhìn Hạng Tây có vẻ hơi thận trọng, nhưng thả lỏng hơn trước rất nhiều, xem ra trò chuyện rất tốt.
“Tiểu Khê,” Trình Bác Diễn kéo dây, “Dẫn cậu đến chỗ anh trai đi.”
Tay Tiểu Khê cầm kẹo, chạy đến bên người Hạng Tây, vươn tay ra nắm lấy tay Hạng Tây: “Anh ơi!”
“Tiểu Khê thật nợi hại, tìm được anh trai nhanh thế,” Trình Bác Diễn cầm cái dây lắc trước mặt bà nội, “Chó con trinh sát nhà chúng ta giỏi thật đấy.”
*Bác sĩ đọc ngọng từ lợi hại /lì·hai/ là /nì hài/ nên mình để ngọng luôn.
“Cái miệng hư này!” Bà nội giơ tay vỗ lên lưng anh một cái.
“Lý Nghiên mà nghe được sẽ xé xác nó.” Mẹ trừng anh một cái.
“Chị ấy cộng thêm chồng chị cũng không đánh lại con đâu.” Trình Bác Diễn mở cái dây móc trên lưng Tiểu Khê, ngồi xuống cạnh Hạng Tây.
“Tiểu Khê ngoan quá.” Hạng Tây cười với Tiểu Khê, cậu không biết cách dỗ trẻ con, ngoài trừ cười với nói Tiểu Khê ngoan thì cậu không biết phải làm gì cả, chỉ cảm thấy cái tay Tiểu Khê nắm lấy cậu dính toàn nước đường nhớp nháp.
“Anh ơi ăn kẹo này!” Tiểu Khê giơ cục kẹo đến bên miệng Hạng Tây.
Hạng Tây nhìn xem, cúi đầu ăn cục kẹo vào mồm: “Cảm ơn em.”
Tiểu Khê vui vẻ cười lớn.
“Ôi trời đất ơi,” Trình Bác Diễn vừa thấy thì nghiêng đầu, “Cục kẹo đó con bé liếm cả đường đi rồi đấy.”
“Cũng có bảo anh ăn đâu,” Hạng Tây không thèm để ý đến anh nói, “Liếm cả một đường chứ đâu phải lăn cả một đường.”
Trình Bác Diễn thở dài, lấy bình dịch khử trùng trong balo ra: “Giúp con bé xoa tay đi.”
Hạng Tây cầm lấy bình dịch khử trùng, xoa lung tung lên tay Tiểu Khê, “Được rồi, Tiểu Khê em ngồi lên ghế không?”
“Ngồi lên đùi ạ,” Tiểu Khê chỉ Trình Bác Diễn, “Đùi cậu.”
Hạng Tây bế con bé lên đặt lên đùi Trình Bác Diễn.
“Mấy đứa có phát hiện không,” Bà nội ngồi một bên nói, “Sau khi có anh trai Vãng Tây, Tiểu Khê chỉ gọi Bác Diễn là cậu thôi.”
“Phát hiện rồi ạ,” Trình Bác Diễn cười lên, nhìn Hạng Tây, “Cảm ơn nhé.”
Hạng Tây liếc mắt nhìn anh không nói gì.
“Chắc có hai anh trai thì gọi không rõ,” Trưởng khoa Hứa nhìn Tiểu Khê, “Vậy xem ra Tiểu Khê của chúng ta phân biệt được anh trai và cậu mà, cái con bé này.”
“Cậu ơi,” Tiểu Khê ôm Trình Bác Diễn cười, cọ qua cọ lại lên áo trước ngực anh, “Cậu ơi!”
“Con lau mặt đấy hả,” Trình Bác Diễn đẩy cô bé ra, nhìn hai vết kẹo trên áo mình, mặt mày đau khổ lấy khăn ướt, “Lau miệng đi!”
Hôm nay tâm tình bà nội rất tốt, gọi một đống đồ ăn thô đã mất đi dinh dưỡng trong quá trình chế biến, nhưng đúng là rất ngon.
Đến cả cháo ngũ cốc còn ngon hơn cháo đậu thập cẩm Trình Bác Diễn nấu nhiều.
Hạng Tây ăn đến no căng, gần đây lúc nào cũng ăn no, cậu hơi lo lắng, nếu tiếp tục thế nữa mình sẽ biến thành thằng mập mất.
Về phải đi cân thôi.
Sau khi lần lượt chở bà nội, Tiểu Khê và trưởng khoa Hứa về nhà, Trình Bác Diễn lái xe dạo lung tung trên đường.
“Anh lạc đường hả? Đi về phía Đông chứ.” Hạng Tây chỉ đường cho anh.
“Không phải phía Tây sao?” Trình Bác Diễn cười nói, “Anh không có lạc đường, chỉ muốn đi vòng vòng, ngắm cảnh đêm, nếu em không muốn ngắm thì chúng ta đi về.”
“Vậy thì ngắm thôi,” Hạng Tây hạ cửa sổ xuống, gió đêm mang theo hơi lạnh ngoài cửa sổ thổi vào, cậu híp con mắt lại, “Hôm nay anh nói gì với trưởng khoa Hứa thế? Hình như dì quyết định cắn răng chấp nhận em rồi?”
“Nói nhiều lắm,” Trình Bác Diễn nói, “Anh nói là nếu mẹ không đồng ý thì con sẽ dẫn Hạng Tây bỏ trốn.”
“Xạo ghê,” Hạng Tây cũng nói thẳng ra không thèm nghĩ, “Nếu buộc phải bỏ trốn thì cũng là em dẫn anh, với cái năng lực sinh tồn của anh à, còn thêm cái mức độ nghiện sạch nữa, ra ngoài chạy chưa được ba dặm đã không thể tự lo cho mình được rồi.”
Trình Bác Diễn cười nửa ngày: “Phục em luôn đấy, nói chuyện có thể nhẹ nhàng một tí không?”
“Phải cần thời gian chứ,” Hạng Tây hạ ghế về phía sau, gác chân lên đầu xe, “Em ăn nói như thế hai mươi năm, lại là một đứa mù chữ, muốn sửa cũng phải…….”
“Thôi khỏi.” Trình Bác Diễn đột nhiên nói.
“Hả?” Trình Bác Diễn ngẩn người, “Anh giận à?”
“Không giận, chỉ là bỗng thấy không cần sửa nữa,” Trình Bác Diễn nói, “Thức ăn thô đã chế biến, thành phần dinh dưỡng gì cũng mất hết.”
Hạng Tây cười cười: “Thức ăn thô của người ta cũng là thức ăn, em chỉ là một cọng cỏ, không có dinh dưỡng gì để mất cả.”
“Biết ‘Vọng tự phỉ bạc’ nghĩa là gì không?” Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái.
“Không biết, em từng nghe lão giả mù nói từ này rồi,” Hạng Tây cau mày nhớ lại, “Cái gì mà bất nhất hay bất nhị vọng tự phỉ bạc gì đó.”
“Bất nghi vọng tự phỉ bạc, dẫn dụ thất nghĩa, dĩ tấc trung gián chi lộ dã.” Trình Bác Diễn nói.
*Nghĩa là: Không nên tự coi nhẹ mình, nói năng vô duyên mà ngăn sự khuyên can của người khác.
“Cái gì vậy?” Hạng Tây nghe Trình Bác Diễn nói xong cứ như đang nghe tiếng nước ngoài vậy, nghe không hiểu từ nào mà ngệt ra, đến đọc lại một lần cũng không làm được.
“Gia Cát Lượng nói trong Xuất sư biểu.” Trình Bác Diễn nói.
“Trời ơi,” Hạng Tây chậc một tiếng, “Anh lôi Xuất sư biểu ra nói với một đứa thất học có phải cảm thấy vô cùng có thành tựu không?”
“Đừng coi nhẹ bản thân,” Trình Bác Diễn cười cười, Hạng Tây tự ti không thể hết trong một hai ngày được, đó là những điều từng trải và sự thiếu thốn trong quá khứ gây ra, có lẽ cả đời này cũng thể bù đắp lại được, nhưng anh vẫn muốn tạo lòng tin cho Hạng Tây ở mọi mặt, “Em là một viên trân châu……..”
“Em là một viên trân châu, vốn chỉ cần mài giũa một chút thì sẽ càng đẹp hơn, nhưng thế thì sẽ không khác gì những viên trân châu xinh đẹp khác, còn không bằng cứ đặc biết như thế, dù sao cũng là trân châu, thì chính là trân châu,” Hạng Tây nói một tràng, “Đúng không? Ý anh là thế nhỉ.”
Trình Bác Diễn há miệng không nói thành lời, cười một lúc lâu mới thở dài: “Ừ, anh không nói nữa.”
“Đừng mà, anh nói hết đi,” Hạng Tây xoa mũi, “Em muốn nghe anh khen em.”
“Em là…….” Trình Bác Diễn nghĩ ngợi, “Cái đèn bàn nhỏ của anh, không sáng lắm, cũng không chiếu sáng được bao xa, nhưng nếu không có em, xung quanh anh sẽ tối đen mất.”
Hạng Tây cười ha ha ah, nhìn anh: “Buồn nôn chết mất cậu ơi.”
“Lên vòng xuyến dạo không?” Trình Bác Diễn cười hỏi.
“Có, trước khi trời sáng thì có xuống được không, chiều mai em phải đi Vân Thủy.” Hạng Tây nói.
“Không xuống được thì gọi cảnh sát.” Trình Bác Diễn nói.
Xe đang vòng nửa vòng xuyến thì điện thoại Hạng Tây vang lên, cậu lấy ra thì thấy màn hình hiển thị tên Phương Dần: “Phương Dần?”
“Anh ta tìm em làm gì?” Trình Bác Diễn lập tức hỏi.
“Không biết nữa,” Hạng Tây nhận máy, “Alo.”
“Tiểu Triển?” Giọng Phương Dần truyền đến, “Còn nhớ tôi chứ?”
“Nói gì thế, người từng trả tiền cho tôi thì không quên được.” Hạng Tây cười cười.
Trình Bác Diễn nhanh tay lấy một trăm tệ trong cái hộc cạnh tay vịn đặt lên đùi cậu.
Hạng Tây nhìn anh một cái, cười rồi lấy tiền bỏ vào túi, lại hỏi Phương Dần: “Gọi tôi có chuyện gì thế?”
“Có một chuyện,” Phương Dần nói, “Thì, cái chuyên đề tôi chụp trước đó…….”
“30 ngày?” Hạng Tây hỏi.
“Không chụp!” Trình Bác Diễn lập tức chen vào một câu.
“Không phải tôi đã nói là không chụp nữa rồi sao?” Hạng Tây nói.
“Tôi biết, không phải tôi bảo cậu chụp,” Phương Dần cười cười, “Tôi muốn trưng cầu ý kiến của cậu, đương nhiên nếu cậu không đồng ý cũng không sao, thì khỏi đi.”
“Đồng ý cái gì?” Hạng Tây không hiểu ý chú ta.
“Không đồng ý.” Trình Bác Diễn lại nói.
Hạng Tây nhìn anh một cái, nín cười dùng khẩu hình miệng nói một câu: “Đừng ngắt lời em.”
“Là thế này, tôi đang hợp tác với bạn tôi chuẩn bị mở một triển lãm ảnh, để tác phẩm của mấy người vào đó,” Phương Dần giải thích, “Tạm thời tôi không làm chuyên đề 30 ngày, nhưng có một phần ảnh tôi muốn dùng, trong đó có mấy bức của cậu, có lẽ chủ đề này cậu sẽ chấp nhận được.”
“Chú nói đi.” Hạng Tây nói một câu.
“Chủ đề là chạy, không biết cậu thấy sao?” Phương Dần nói, “Chính là, chúng ta luôn có lúc cần phải chạy trong đời, trốn thoát phía sau hoặc là chạy về phía trước.”
“Chú làm thơ hả,” Hạng Tây cười cười, “Chú có chụp tôi chạy bao giờ đâu.”
“Không chạy, chạy cái gì mà chạy.” Trình Bác Diễn nói.
Hạng Tây suýt chút nữa là cười ra tiếng, thở dài, mở loa ngoài.
“Đúng là chưa từng chụp……. Thực ra cũng có chụp rồi, lúc cậu đi tìm việc không phải đã từng bị người ta đuổi sao, tôi có chụp lại, nhưng bức đó sẽ không dùng,” Phương Dần lại giải thích cho cậu, “Chạy ở đây không phải là chạy cụ thể, mà là ẩn dụ một loại trạng thái, trạng thái đang chạy, cậu hiểu ý tôi không?”
“Hiểu.” Hạng Tây trả lời, lờ mờ cảm thấy hứng thú với ý tưởng của Phương Dần lần này.
“Cậu đi tìm công việc, là đang chạy, lúc cậu ở quán cafe từ chối tôi chụp ảnh cậu cũng là vì muốn chạy về phía trước,” Phương Dần nói tiếp, “Đúng không…… Sao tôi cảm thấy tôi đang gọi điện chào hàng thế nhỉ……”
“Ừ,” Hạng Tây lên tiếng, “Giống lắm.”
“Ý tưởng lúc trước của cậu và bác sĩ Trình cũng na ná thế, nếu muốn chụp, cũng hy vọng có thể biểu đạt được ánh sáng, hướng lên trên,” Phương Dần nói, “Ý kiến của chúng ta không hoàn toàn thống nhất, nhưng cũng phù hợp với chủ đề lần này, cậu có hứng thú không?”
Hạng Tây không trả lời ngay, nhìn Trình Bác Diễn, Trình Bác Diễn cũng không nói gì.
Nhưng nói thật, mấy câu cuối cùng của Phương Dần đã đả động đến cậu, giống như sự cố chấp muốn bắt lấy ánh sáng, cậu cũng đang đi, cũng đang chạy, muốn tiến về phía trước, muốn đi lên phía trên.
Cậu im lặng một lúc mới mở miệng: “Có trả tiền không?”
Trình Bác Diễn cười ra tiếng.
“Tôi cứ tưởng cậu muốn nói gì chứ…… Cái điểm này ở cậu đúng thật là……. không thay đổi,” Phương Dần cười, “Có trả tiền, nếu cậu muốn thì có thể đến phòng làm việc của tôi, chúng ta bàn bạc tỉ mỉ, cũng không cần trả lời tôi ngay lập tức, có thể suy nghĩ, trả lời tôi trước cuối tuần này là được.”
“Vậy để tôi……nghĩ xem.” Hạng Tây nói.
Sau khi cúp máy cậu cười Trình Bác Diễn một hồi: “Có phải anh bị điên rồi không.”
“Em có hứng thú không?” Trình Bác Diễn hỏi.
“Nếu là chủ đề này thật,” Hạng Tây nghĩ ngợi, “Hình như cũng khá có hứng thú? Anh có ý kiến gì không?”
“Chỉ cần không phải lấy ảnh của em đi bán lấy sự thương cảm, em tự quyết định là được, đã là người có chứng minh thư rồi.” Trình Bác Diễn vươn tay xoa đầu cậu.
“Vậy…….em đi nói chuyện với chú ta nhé?” Hạng Tây nói.
“Ừ, nếu em muốn thì có thể thêm điều kiện.” Trình Bác Diễn nói.
“Điều kiện gì? Thêm tiền?” Phản ứng đầu tiên của Hạng Tây tự chọc mình cười, “Ôi, chắc thứ em cố chấp nhất chính là tiền rồi.”
“Lấy những ảnh em chụp cho anh ta xem,” Trình Bác Diễn nói, “Để anh ta chọn hai tấm, cũng để vào triển lãm, trên đó viết 《Tôi thấy ánh sáng》, tác giả Hạng Tây.”
“Cái gì?” Hạng Tây sững người.
“Bảo anh ta dùng ảnh của em, là một tấm cũng được,” Trình Bác Diễn liếc cậu một cái, sau khi vòng xuống vòng xuyến thì dừng xe ven đường, xoay người nhìn Hạng Tây, “Nhớ bảo anh ta trả tiền cho em.”
“Anh đang đùa hả,” Hạng Tây lấy lại tinh thần, nhanh chóng lắc đầu, “Đó là triển lãm ảnh chính thức của một thợ chụp ảnh chân chính đấy, mấy bức ảnh em chụp thì tính là gì chứ, nếu chú ta sẵn lòng thì em cũng ngại.”
“Có gì đâu mà ngại chứ, em cũng không phải là thợ chụp ảnh chân chính chụp những bức ảnh chính thức sao,” Trình Bác Diễn vỗ vai cậu, “Nghe lời anh, bàn bạc với anh ta, anh ta không đồng ý thì tính tiếp, còn nếu anh ta đồng ý thì em nói với anh ta là tiền dùng ảnh của em phải gấp bội.”
Hạng Tây im lặng một lúc lâu, cuối cùng cười lên: “Này, giờ em mới phát hiền, ở phương diện này da mặt anh đúng là dày thật đấy.”
“Thử đi, có cơ hội thì thử, dù sao anh ta không đồng ý em cũng không mất mát gì, đúng không.” Trình Bác Diễn cười cười.
Tới giờ Hạng Tây chưa từng nghĩ rốt cuộc cuối cùng ảnh mình sẽ được dùng làm gì, cậu chỉ muốn chụp lại, các kiểu ánh sáng cậu nhìn thấy, các loại ánh sáng trong lòng cậu.
Gần một ngàn bức ảnh Trình Bác Diễn đã phân loại giúp cậu trong thư mục, còn chưa kể đến những bức chụp hỏng, Trình Bác Diễn đã sao chép thư mục này vào USB.
Trình Bác Diễn chở cậu đến phòng làm việc của Phương Dần, cầm USB trong xe đưa cho cậu: “Cầm đi, anh ta là người chuyên nghiệp, để anh ta chọn.”
“Anh nói xem,” Hạng Tây vuốt USB, “Có khi nào chú ta sẽ cảm thấy em có bệnh không?”
“Anh ở đây đợi em,” Trình Bác Diễn vỗ vô lăng, “Ai nói con như thế, con cứ nói với ba, ba sẽ lập tức đi vào tháo cánh tay nó.”
“Đồ điên!” Hạng Tây cười mắng một câu, xách balo xuống xe.
Phòng làm việc của Phương Dần không lớn, ở tầng cao nhất của trung tâm mua sắm có nhà ở, cách trang trí cũng không giống phòng làm việc, nếu không phải trên tường có ảnh chụp với các loại ống kính máy ảnh được đặt trên bàn thì giống quán cafe tư nhân làm màu hơn.
Lúc Hạng Tây đi vào thì chỉ có một mình Phương Dần, chắc là trợ thủ của chú ta đã tan làm rồi, chú ta đang ngồi trước máy tính làm việc.
Nhìn thấy Hạng Tây, chú ta có hơi kinh ngạc, nhìn cậu chằm chằm rất lâu: “Tôi cảm thấy cậu đã thay đổi rồi?”
“Béo lên nè,” Hạng Tây giật ống quần, “Quần cũ chật quá.”
“Không phải thay đổi về béo lên,” Phương Dần khoanh tay lui hai bước đánh giá cậu, “Nhưng lại không nói ra được……. Gần đây đang làm gì thế?”
“Pha trà ở trà trang,” Hạng Tây ngồi lên sofa, đặt balo xuống bên cạnh, duỗi chân ra, “Cho tôi ly nước.”
“Trà trang? Bây giờ cậu đang biểu diễn ở trà trang?” Phương Dần càng kinh ngạc hơn, rót ly nước đưa cho cậu rồi ngồi xuống đối diện, “Tôi biết cậu thay đổi ở đâu rồi…….. Khí chất.”
“Ý nói là trà đã luyện hóa tôi à?” Hạng Tây cười, “Đừng nhiều lời, nói chính sự đi.”
“Được,” Phương Dần gật đầu, đặt một cái laptop trước mặt cậu, “Cậu xem mấy bức này trước đi, đây là những bức ảnh tôi chụp lúc trước, lần này sẽ chọn ra bốn bức để dùng, câu văn cũng ở bên cạnh, cậu có thể đọc xem, có suy nghĩ gì thì có thể nói với tôi.”
Ảnh Hạng Tây đã từng xem rồi, là những tấm Phương Dần đã đăng lên trang web của phòng làm việc trước kia, những câu văn đưa vào khiến người khác khó chịu.
Nhưng qua lâu rồi lại xem những bức ảnh này, Hạng Tây cảm thấy xa lạ, người trong ảnh khóe mắt có chút khinh thường, chính là bản thân cậu lúc trước.
Ảnh không thay đổi gì, thứ thay đổi chính là câu chữ, cùng một bức ảnh, cách biểu đạt không giống nhau, thì sẽ cho người ta một cảm nhận không giống nhau.
Tiểu Z đứng trước bảng thông báo, ngửa đầu nhìn những thông tin tuyển dụng to to nhỏ nhỏ trên đó, tấm lưng thẳng tắp, như muốn cất cánh bay lên, sải đôi cánh ra, hoặc là chạy.
Tiểu Z không thích chủ đề chụp ảnh, theo như cậu ấy nhìn, có lẽ tôi không phải là một người ghi chép, mà giống với người ở sau lưng cản trở bước chân cậu ấy, thế là cậu ấy búng đầu thuốc lá vào ly cà phê trước mặt tôi.
……
“Thế nào?” Phương Dần hỏi cậu.
“Ừ, chú dùng đi,” Hạng Tây lấy cái USB trong túi ra, “Nhưng…….có một điều kiện.”
“Nói xem nào?” Phương Dần nhìn cái USB.
“Đây là những bức ảnh tôi chụp,” Hạng Tây đặt USB trước mặt chú ta, “Chú xem đi.”
“Chụp bao nhiêu thế?” Phương Dần rất hứng thú mở USB trên laptop, “Nhiều thế cơ à?”
“Ừ, chú xem có phải chụp cũng tạm được không.” Hạng Tây bỗng thấy hơi căng thẳng, giống như lần đầu tiên ngồi sau bàn trà, là tâm tình lúc nhìn khách uống trà vào lúc đó.
Phương Dần không nói gì, ấn mở ảnh ra, nhìn từng tấm từng tấm một.
Hạng Tây uống hết bốn ly nước, lại đi vệ sinh, Phương Dần mới xem hết: “Tất cả đều là cậu chụp à? Có người dạy cậu không?”
“Không có, chụp đại đấy, bác sĩ Trình tìm cho tôi một ít giáo trình, tôi coi đó rồi học một ít,” Đầu ngón tay Hạng Tây nhẹ nhàng gõ lên thành ly, “Thế nào?”
“Đa số ảnh……..vừa nhìn đã biết là người không biết chụp chụp lại, có điều rất có thiên phú lấy cảnh,” Phương Dần giương mắt nhìn cậu, “Có hai bức không tồi.”
“Là bức nào?” Hạng Tây lập tức tới gần.
“Là bức cảnh đêm này với bức con đường nhỏ có bóng cây này,” Phương Dần mở ảnh ra, “Thực ra không phải tôi đã nói rồi sao, nếu cậu có hứng thú thì có thể tới đây, tôi sẽ dạy cậu.”
“Ừ, nói sau đi,” Hạng Tây gật đầu, chỉ vào ảnh, “Hai bức này, dùng được không?”
“Dùng vào đâu?” Phương Dần ngây ra.
Hạng Tây cắn môi: “Dùng trong triển lãm của các chú, bức này tên là Tôi thấy ánh sáng tác giả Hạng Tây, nếu chú dùng thì tôi sẽ cho chú dùng ảnh tôi trước kia.”
Nói xong một hơi mấy câu này, Hạng Tây trừng Phương Dần còn chưa mở miệng.
Phương Dần cũng nhìn cậu, sau đó lại quay đầu nhìn ảnh, lại quay đầu nhìn cậu, im lặng một lúc mới nói: “Rất có sáng ý.”
“Gì cơ?” Hạng Tây hỏi.
“Nói thật, mặc dù bức này rất được, nhưng không đủ để cho vào triển lãm nhiếp ảnh, chênh lệch quá xa rồi,” Phương Dần nói, “Nhưng có thể thấy được có thiên phú, hơn nữa……”
“Cái gì.” Hạng Tây hỏi tiếp.
“Phù hợp với chủ đề của tôi,” Phương Dần nói, “Có thể thấy được cậu đang chạy ở một góc độ khác.”
“Vậy có dùng không?” Hạng Tây hỏi.
“Dùng, nhưng chỉ dùng bức cảnh đêm này thôi, bức này tốt hơn.” Phương Dần gật đầu.
“Trả bao nhiêu tiền?” Hạng Tây lại hỏi.
Phương Dần đầu tiên sững sờ một chút, sau đó cười lên: “………Không trả tiền, dùng không.”
“Không được, không trả tiền thì tôi sẽ bảo bác sĩ Trình tới tháo cánh tay anh.” Hạng Tây nói.
“Cậu có bảo anh ta tới đập gãy thì tôi cũng không trả tiền,” Phương Dần cười nói, “Cậu đang chiếm tiện nghi của tôi đấy à, nếu là người khác thì có cho tôi tiền tôi cũng không dùng đâu.”
Hạng Tây do dự một chút, cúi đầu lấy điện thoại ra đi sang một bên gọi cho Trình Bác Diễn: “Chú ấy nói là dùng được một tấm, nhưng không trả tiền, làm sao bây giờ?”
“Cái gì làm sao?” Trình Bác Diễn nói, “Để anh ta dùng đi, em còn hỏi anh ta tiền thật đấy à?”
“Anh nói là bảo chú ấy trả tiền cho em mà!” Hạng Tây nhỏ giọng nói.
“Ba chỉ nói vậy thôi con của ba ơi,” Trình Bác Diễn cười, “Anh ta chịu dùng thì cứ cho anh ta dùng đi, nói với anh ta là cho dùng đấy.”
Hạng Tây cúp máy rồi xoay người lại nhìn Phương Dần: “Được thôi, có điều phóng to cho tôi một chút, phải dùng tên tôi đặt, còn có tên tác giả là Hạng Tây, không phải Triển Hoành Đồ.”
“Không thành vấn đề,” Phương Dần cười, gật đầu, “Hạng Tây?”
“Ừ, Hạng Tây, trên chứng minh thư của tôi có ghi, Hạng Tây.” Hạng Tây nói.
“Được thôi,” Phương Dần đứng dậy, vươn tay ra, “Vậy hợp tác vui vẻ?”
“Trả tiền thì càng vui hơn.” Hạng Tây bắt tay với chú ta.
“Nếu sau này cậu có thể chụp ra những bức ảnh tốt hơn, chắc chắn tôi sẽ trả tiền theo tiêu chuẩn.” Phương Dần nói.
Lúc ra khỏi phòng làm việc, Hạng Tây có cảm giác kỳ diệu, có người đàm chuyện với cậu ở trong phòng làm việc màu mè, trên bàn có một cái laptop, thảo luận về ảnh cậu chụp, bắt tay với cậu, nói hợp tác vui vẻ.
Đừng nói là lúc còn là côn đồ lăn lộn ở Triệu Gia Diêu, dù có là hai tháng trước, cậu cũng không nghĩ tới trường hợp thế này.
“Tiểu Trình lái xe đi,” Cạu ngồi lên xe Trình Bác Diễn, “Chuyện hợp tác đã bàn bạc ổn thỏa rồi.”
“Bây giờ ông chủ Hạng chuẩn bị đi đâu đây?” Trình Bác Diễn cười cười.
“Đi ăn khuya?” Hạng Tây nghĩ ngợi, “Hay là anh chiên mấy con châu chấu đi.”
“……..Được thôi.” Trình Bác Diễn bất đắc dĩ nói.
Mấy ngày nay Hạng Tây không có việc gì thì đều bảo Trình Bác Diễn chiên mấy con châu chấu, mỗi lần làm một ít, chỉ một đĩa nhỏ, làm đồ ăn vặt, Trình Bác Diễn cảm giác mình nằm mơ sắp rơi vào đống châu chấu rồi.
Có điều trình độ chiên châu chấu vẫn ổn định, trước giờ chưa từng chiên cháy, mỗi lần đều chiên vàng giòn rụm, đây cũng là món ăn duy nhất Hạng Tây không giành nấu với anh.
“Thứ bảy tuần sau anh có được nghỉ không?” Hạng Tây cắn châu chấu rôm rốp. “Triển lãm nhiếp ảnh bắt đầu vào ngày hôm đó.”
“Không được nghỉ, nhưng anh có thể thương lượng với đồng nghiệp, nếu thứ sáu anh trực ban, thì thứ bảy có thể nghỉ,” Trình Bác Diễn nhìn lịch, “Anh đi xem với em.”
“Không phải đi xem với em, mà là anh đi xem tác phẩm của em!” Hạng Tây sửa lại cho anh.
“Được,” Trình Bác Diễn hát một câu, “Anh ấy đến xem triển lãm nhiếp ảnh của tôi……..”
“Chỉ có một bức à,” Hạng Tây ngẫm nghĩ lại cười, “Còn là ép mua ép bán nữa chứ.”
“Không cần quan tâm mấy cái đó, dù sao ảnh em chụp cũng được treo ở đó.” Trình Bác Diễn nói.
Đúng vậy, mặc kệ cậu làm thế nào, dù sao ảnh cũng được treo ở đó rồi.
Thứ bảy trời vừa sáng, Hạng Tây và Trình Bác Diễn đã đến địa chỉ Phương Dần cho. Một căn phòng lớn treo ảnh thường có triển lãm nhiếp ảnh tuyệt vời, còn luôn được lên tin tức.
Trước khi bắt đầu, Phương Dần dẫn hai người họ đi loanh quanh, bố trí triển lãm rất có cảm giác, không phải cái kiểu treo từng bức ảnh lên tường trắng, mọi người đi một vòng là xem hết như Hạng Tây tưởng tượng.
Ảnh trong đại sành đều được thiết kế tỉ mỉ, có cái được treo trên tường, có cái thì dựa vào góc tường, có cái thì được đặt bên quầy bar, ảnh chụp Hạng Tây “chạy”, được xếp thành một tổ hợp nhỏ bày ở khu nghỉ ngơi, còn bức 《Tôi thấy ánh sáng》 được đặt trên bàn trà bao quanh mấy cái ghế sofa, phía trước còn có một ngọn đèn nhỏ.
“Thấy thế nào?” Phương Dần hỏi.
“Rất đẹp,” Hạng Tây lần lượt nhìn một vòng, cuối cùng dừng trước “tác phẩm” mình chụp, cái này chụp lúc cậu đi ra khỏi siêu thị vào một buổi tối hôm ấy, đứng trên đỉnh dốc trượt, một dải đèn đường xếp từ trên xuống dưới, dưới ánh đèn vàng nhạt là từng cái bóng kéo dài của cột đèn, chia ánh sáng vàng trên mặt đất thành những cái ô lưới, cậu đưa tay ra sờ ảnh, “Rất đẹp, cảm ơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.