Tuyết Dung không thể tưởng tượng được, một cô gái có bề ngoài xinh đẹp, luôn tỏ ra nhu mỳ yếu đuối trước kia mà hiện giờ đứng trước mặt cô lại không khác gì một ác nữ, không có chuyện gì không dám làm cả.
Chính từ giây phút Lục Thanh Hoa dẫn cô tới giáo đường tổ chức hôn lễ, rồi sau đó cưỡng chế gắn bom hẹn giờ trên người cô, cô mới hoàn toàn nhận ra, người phụ nữ này độc ác như thế nào.
Và cô cũng nhận ra, bản thân mình đã ngu ngốc đến bao nhiêu khi trước đây đã không chịu suy nghĩ cho cẩn thận những gì cô ta nói.
Chính cô mới là kẻ ngu ngốc, cô luôn tự mình đắm chìm trong mớ cảm xúc đau thương tự mình tạo ra mà không hề suy xét những mặt đã thay đổi.
Tỷ như lúc này khi cô nghe thấy những lời từ chính miệng Lục Thanh Hoa nói, cô mới ngỡ ngàng nhận ra, bản thân mình bị cô ta lừa như thế nào.
Tỷ như khi Mộ Thiếu Quân thay đổi, đối xử dịu dàng, ân cần với cô, cô không nên nghi nghờ anh, cô không nên bị cảm xúc đau thương và những lời nói giả tạo của Lục Thanh Hoa mà nghi ngờ anh.
Cô…thực sự đã hiểu lầm anh rồi sao?
“Mày nói xem, nếu mày đứng ở đây quan sát tao và Mộ Thiếu Quân tiến hành nghi thức hôn lễ, và rồi khi Mộ Thiếu Quân nhấc chiếc nhẫn trong hộp ra thì mày có tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra không?”
Lục Thanh Hoa nhìn cô vô cùng sung sướng nói.
“Bùm! Một tiếng nổ thôi là mày sẽ không còn trên đời này nữa đâu.” Cô ta cười vang đầy thích thú, vừa nói hai tay vừa vung lên phụ họa nhằm hù dọa cô.
Trán Tuyết Dung chảy mồ hôi lạnh, nhìn lên quả bom hẹn giờ đang yên vị trên người mình, sống lưng cô ngày càng lạnh lẽo.
Lưỡi hái tử thần đang đặt trên cổ cô và….cô sắp phải chết sao?
“Lục Thanh Hoa, cô điên rồi? Sao cô lại như vậy? Không phải cô yêu Mộ Thiếu Quân sao? Không phải rất nhanh thôi cô với anh ấy sẽ thành hôn sao? Tôi cũng đã rời xa khỏi thế giới của hai người, vậy tại sao cô còn bắt tôi tới đây và muốn giết tôi?” Cô không thể tin nổi nói.
“Ha!” Lục Thanh Hoa cười như nghe thấy một trò đùa vui nhất trên đời, “Lâm Tuyết Dung…à không, bây giờ tao phải gọi mày là Cố tiểu thư mới đúng. Là mày đang khuyên nhủ tao hay thương hại tao? Tao phải nói là mày là con ngu hay nói mày giả ngu?”
???
Cô ta gọi cô là gì vậy?
Cố tiểu thư?
Cô họ Cố từ bao giờ vậy?
Trong lòng mang theo nghi vấn, Tuyết Dung lại nghe thấy cô ta nói tiếp.
“Hôm qua những gì mày thấy không khiến cho mày hiểu rõ điều gì hay sao? Tao là người của Hạng ca, từ đầu tới cuối tao đều làm việc cho Hạng ca, như vậy tao mới có một cơ hội để sống!”
“Tao tốn bao nhiêu tâm sức để tiếp cận Mộ Thiếu Quân, nhưng thật không ngờ ở đâu lòi ra một Lâm Tiêu Tiêu đáng chết cản trở kế hoạch của tao, con nhỏ ngu xuẩn đó khiến tao nằm viện hai năm cũng thôi đi, thật không ngờ loại con gái nuôi Lâm gia như mày cũng tranh địa vị của tao.”
“Mày biết không, Mộ Thiếu Quân quả thực rất yêu mày đấy. Tại sao anh ấy lại yêu mày như vậy chứ? Tại sao không yêu tao như vậy? Tao khổ khổ cực cực bên cạnh anh ấy, chúng tao được coi là một đôi bao người mơ ước, nhưng sao chứ, Mộ Thiếu Quân căn bản không hiểu tình yêu là cái gì!”
“Chưa từng đụng đến tao nhưng tại sao lại đụng tới mày, rốt cuộc mày đã cho anh ấy uống phải bùa mê thuốc lú gì hả? Hại kế hoạch của tao tan tành, hại tao phải sống trong trụy lạc, hai tao suýt nữa bị kẻ kia giết chết.”
Lục Thanh Hoa càng nói càng kích động, Tuyết Dung há hốc mồm nhìn cô ta.
Cô bị cô ta nắm lấy tóc rồi giật mạnh khiến da đầu đau nhói phải ngẩng đầu đối diện với đôi mắt chất chứa thù hận và sự căm ghét của cô ta đối với mình.
“Ban đầu cô nghe lệnh người ta tiếp cận anh ấy, nhưng sau đó cô động tâm, cô luôn miệng trách anh ấy yêu tôi nhưng cô thì sao? Tình yêu của cô là cái gì? Cô yêu anh ấy mà muốn hại anh ấy sao?”
Tuyết Dung coi như vỡ lẽ, hiện tại đứng trước cô là một Lục Thanh Hoa ác độc, tinh thần có chút điên cuồng, cô nói.
Cô không phủ nhận mình là người chen chân vào mối quan hệ giữa hai người họ, bằng một cách vô tình hay cô ý nào đó, thường nói người không được yêu chính là kẻ thứ ba.
Nhưng hiện tại xem ra, Lục Thanh Hoa căn bản không phải một nữ nhân hiền lành, cô ta rõ ràng có ý đồ mới tiếp cận anh, nhưng trong quá trình đó lại xuất hiện người thứ ba phá hoại, đầu tiên là Lâm Tiêu Tiêu, sau đó là cô.
Cho nên cô ta mới hận cô như vậy! Hận cô đã phá hoại kế hoạch của cô ta, cũng hận cô vì đã chiếm được tâm của Mộ Thiếu Quân!
Cô thật ngu ngốc, rốt cuộc hơn một tháng quá Mộ Thiếu Quân đã phải trải qua những gì? Có phải khi nói lời hôm đó, ngoại trừ cô, anh cũng rất đau khổ không?
Tình yêu đến một cách nhanh chóng, ra đi cũng nhanh, nhưng tình còn đó thì mãi mãi sẽ không mất đi.
Cô thì hay rồi, chịu đựng đau khổ yêu thầm anh bao nhiêu năm, đến khi được đáp lại thì lại không nhận ra, chỉ vì mấy lời nói khó nghe của anh, chỉ vì sự chia rẽ của Lục Thanh Hoa mà cô lại có thể dễ dàng buông bỏ tình cảm của mình.
Lục Thanh Hoa nói đúng, cô quả thực rất ngu ngốc!
Mộ Thiếu Quân….giờ anh đang ở đâu vậy?
“Mày thì hiểu cái gì? Tao không hề yêu anh ta! Mà cũng không phải, nếu không yêu anh ấy sao tao lại ghét mày đến như vậy? Không, tao không biết….!!!”
Đột nhiên Lục Thanh Hoa hất cô xuống sàn, cô ta hét lên, lắc đầu rồi lại gật đầu, trạng thái tinh thần hình như có chút bất ổn định.
Cô nhíu mày, cô ta bị làm sao vậy?
“Cố Tuyết Dung! Phải rồi, mày hiện tại là Cố Tuyết Dung, không phải họ Lâm kia!” Lục Thanh Hoa chạy tới gần cô, dán sát mặt vào cô cười vô cùng khó coi, cô vừa sợ vừa hoang mang.
“Cô nói gì vậy?”
“A, mày chắc chưa biết nhỉ? Mày là con gái ruột thất lạc hơn 20 mươi năm trước của Cố gia, mày là con gái của Cố Hàn, Cố Dư Thanh kia cũng là người của Hạng ca cài vào đấy!” Lục Thanh Hoa vuốt ve gương mặt của cô nói.
Mắt cô trừng lớn, lại không thể tin được điều vừa mới nghe thấy.
“Mộ Thiếu Quân không nói cho mày biết sao? À, cũng phải, anh ta cùng bọn người Cố gia kia muốn bảo vệ mày mà ép mày phải rời khỏi thành phố này, nhưng bọn chúng không thể ngờ được là tao lại bắt được mày dễ dàng như vậy? Thật là một trò đùa thú vị mà!”
Lục Thanh Hoa lắc đầu cười hơi quái dị, một tay bóp chặt lấy cằm cô.
Tuyết Dung:”…..” Không thể nào?
Rốt cuộc có bao nhiều điều cô còn không được biết nữa?
“Thôi, tao không nói với mày nữa, giờ tao có việc phải đi giải quyết. Chúng mày đâu, mau mang con tiện nhân này giấu vào chỗ kín đi, nhớ kỹ, phải trông chừng nó cho kỹ cho tao.” Lục Thanh Hoa đứng lên, phủi phủi tay rồi căn dặn những tên đàn em phía sau.
Tuyết Dung như một con búp bê bất động để mặc những người đó kéo mình đi.
Tâm trí cô hiện tại rất rối loạn, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu.
Sau đó, Lục Thanh Hoa rời khỏi nhà thờ, cô thì bị bọn chúng nhốt xuống dưới tầng hầm.
Điều mà cô không thể tưởng tượng ra là, dưới sàn nhà này còn có một cái hố, cánh cửa dưới sàn nhà được trang trí giống hệt hình viên gạch nên rất khó nhận ra dưới sàn nhà có một tầng hầm.
Cô bị đẩy nhốt dưới đó. Khi cánh cửa khép lại, mọi thứ đều mờ mịt đen tối.
Đến khi mắt cô lần nữa thích ứng được với bóng tối thì cô mới tá hỏa phát hiện, xung quanh chân mình được đặt rất nhiều bom hẹn giờ khác. Những quả bom này so với cái đang cài trên người cô không khác nhau.
Đếm đếm thì thấy…mười quả!
Trời ơi!
******
Mong mn thông cảm cho au vì ra chương chậm nhé, au sẽ nhanh nhất có thể kết thúc bộ này.😖😖😖😘😘