Không Hối Hận Khi Yêu Anh

Chương 57: Kết thúc phần Thượng




Mộ Thiếu Quân không nói thì thôi, nhưng đã nói rồi liền kéo tâm trạng sợ hãi và hoảng hốt của Lục Thanh Hoa thành thù hận ngập trời.
Nếu anh đã nói như vậy, cô ta càng phải làm người lại, vì vậy, bằng tốc độ mà không ai kịp ngăn cản, Lục Thanh Hoa hạ một dao, đâm lên đùi của Tuyết Dung.
Đau đớn nơi da thịt khiến cô muốn hét lên nhưng bị bịt miệng nên không thể phát ra âm thanh nào, nước mắt vì đau và hoảng sợ cứ vậy rơi ra.
Máu trên đùi thấm lên quần ngủ loang lổ khắp một vùng lớn, rồi chảy xuống đất.
Mộ Thiếu Quân đau nhói cõi lòng mà không thể làm gì được cứu cô.
Lục Thanh Hoa đâm xong liền giơ dao lên cảnh cáo:”Nếu các người còn tiến lên phía trước tôi nhất định đâm chết cô ta.”
Hành động muốn tiến lên phía trước của mọi người đều khựng lại. Sát thủ đứng trên sân thượng cũng khựng tay lại, lạnh lùng điều chỉnh cánh tay, bắt đầu xem xét vị trí có thể bắn vào người đối tượng mà không khiến con tin bị tổn hại.
“Mộ Thiếu Quân.” Lục Thanh Hoa nhìn anh cười châm biến, phức tạp và có phần vừa hận vừa bất lực.
Cô ta nói tiếp:”Anh đừng tưởng tôi không biết, ngày hôm nay tôi nhất định sẽ chết. Đi đến con đường này, là anh ép tôi, là con khốn này hại tôi.”
“Chẳng phải anh rất yêu cô ta sao? Nếu vậy tôi sẽ cùng cô ta đồng quy vu tận, khiến anh cô độc, hối hận, đau đớn cả đời.”
Lục Thanh Hoa cười như điên như dại nói với Mộ Thiếu Quân.
“Rốt cuộc làm thế nào thì cô mới thả cô ấy ra?” Anh hỏi.
“Làm thế nào à?” Lục Thanh Hoa cười ghê rợn, “Tôi muốn đích thân anh đeo nhẫn cho tôi ngay bây giờ.”
Nói rồi cô ta lấy từ trong áo cưới ra một hộp nhẫn màu đỏ. Ném về phía anh, Mộ Thiếu Quân chính xác bắt được.
Anh mở hộp nhẫn ra, bên trong là một đôi nhẫn cô ta đã chuẩn bị từ trước.
Mộ Thiếu Quân nhíu mày.
Lục Thanh Hoa nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ cực độ của cô liền cười đầy ác ý vặn vẹo.
Chỉ cần Mộ Thiếu Quân vì cứu cô mà lấy một chiếc nhẫn ra khỏi hộp, hệ thống kích nổ bom sẽ khiến bom nổ.
Đến lúc đó, tất cả những người ở đây sẽ cùng chết với cô ta. Lục Thanh Hoa ác ý điên dại nghĩ.
Nếu đã không sống được, vậy cùng nhau chết đi, như vậy cô ta mới không thấy cô đơn nữa.
Tuyết Dung ra sức lắc đầu như trống bỏi.
Không!
Mộ Thiếu Quân, xin đừng!
“Được!” Mộ Thiếu Quân dứt khoát trả lời.
Lục Thanh Hoa cười như điên vang khắp nhà thờ, giơ một cánh tay ra phía trước ý bảo Mộ Thiếu Quân đeo nhẫn cho cô ta, cánh tay còn lại vẫn kề dao trên cổ cô.
Tình thế bắt buộc không cho phép Mộ Thiếu Quân tiếp tục nghĩ, anh cúi đầu xuống, tóc mái che khuất đôi mắt khiến người khác cảm thấy anh thâm trầm hơn.
Lục Thanh Hoa không phát hiện ra bất kỳ điều lạ nào trong từng bước chân tiến về phía cô ta của anh.
Cho tới khi Mộ Thiếu Quân cách cô một cánh tay của Lục Thanh Hoa, anh liếc mắt nhìn cô một cái rồi đưa tay lên cầm lấy chiếc nhẫn từ hộp ra, cầm lấy tay Lục Thanh Hoa.
Nhưng lại không có hành động tiếp theo. Nụ cười trên môi Lục Thanh Hoa dần đông cứng rồi trở nên vặn vẹo, sau đó là hoảng sợ kinh thất cực độ.
Vì Mộ Thiếu Quân cầm tay cô ta, bằng một hành động nhanh không thấy rõ mà tách được cô ta ra khỏi người Tuyết Dung, con dao kia cũng rơi xuống đất, Tuyết Dung với hành động giải cứu đột ngột của anh cũng không có trầy sước gì.
Lục Thanh Hoa bị Mộ Thiếu Quân đánh một quyền vào cạnh sườn rồi bị anh đẩy ra phía sau, nhóm cảnh sát nhanh chóng chạy đến khống chế cô ta.
Mộ Thiếu Quân nhanh chóng chạy đến chỗ cô, cỏi trói giúp cô.
“Không! Không thể nào như thế được.” Lục Thanh Hoa trợn trừng mắt không thể tin lên được dưới sự khống chế tay chân của cảnh sát, cô ta vừa rãy rụa chống cự vừa kêu lên.
Rõ ràng bom phải nổ?!
Bom nhất định phải nổ chứ!
Tại sao lại không nổ?
Đương nhiên là Lục Thanh Hoa không biết, vào thời khắc trước khi Mộ Thiếu Quân nhấc chiếc nhẫn ra khỏi hộp một giây, bom đã được đội ngũ cảnh sát chuyên dụng để vô hiệu hóa bom đã vô hiệu hóa thành công rồi.
Ải này, coi như thoát chết.
Gỡ miếng vải bịp miệng cô xuống, Mộ Thiếu Quân ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt cô, vết thương trên đùi anh cũng nhanh chóng xé rách áo mình bó lại tạm thời cho cô, để tránh chảy nhiều máu hơn.
“Anh xin lỗi!” Anh áy náy lau đi nước mắt cho cô, Tuyết Dung đồng thời được anh bế lên kiểu bế công chúa.
Cô lắc đầu, tỏ ý mình không sao.
“Anh đưa em về nhà chúng ta.” Anh nhìn cô, khóe mắt hơi đỏ, dịu dàng nói.
“Được!” Tuyết Dung mệt mỏi như muốn ngất đi, cô gục đầu vào lồng ngực anh, cảm nhận hơi ấm ấm áp, an toàn từ anh truyền đến, khiến trái tim cô bình tĩnh trở lại.
Về nhà!
Từ nay cô và anh sẽ không xa nhau nữa!
Cô sẽ không xa anh nữa!
Nhưng….ý trời, có hay không trêu ngươi một người là cô.
Cứu được cô an toàn, cảnh sát dẫn người rời đi, vợ chồng Cố gia, Mộ gia, Hàn Tuấn, Cố Dư Thiên cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm khi cứu được người thoát khỏi nguy hiểm.
Cũng may không có đổ máu nhiều!
Như vậy đối với họ cũng là một kết quả tốt.
Bọn họ rời khỏi nhà thờ này, đi bộ khoảng mười lăm phút thì lên một chiếc thuyền lớn.
Thực ra Tuyết Dung không hề biết, hoặc chính là cô bị lừa, bởi vì nơi này không phải thành phố A.
Cố Hạng đã tới đường cùng, làm ăn phi pháp, lại còn là phần tử bị cảnh sát quốc gia truy lùng, chốn còn không được chứ đừng nói đến hắn còn dám ở lại thành phố A, nơi có Cố gia và Mộ gia.
Biệt thự tối hôm cô bị bắt tới thực chất nằm ở bìa ngoại thành thành phố C, giáp rất gần với thành phố A, biệt thự này là tài sản Cố Hạng mua được.
Muốn đến thành phố C nhanh nhất, tức là muốn đến nơi cô bị giam giữ nhanh nhất, chỉ có đường thủy.
Mà biệt thự của Cố Hạng đó, lại nằm sau lưng của nhà thờ này, cho nên cô mới nhanh chóng bị Lục Thanh Hoa dẫn bộ tới đây.
Khi tất cả mọi người lên thuyền, thuyền cũng khỏi động, thì sự việc bất ngờ lại xảy ra.
Khiến mọi người thất kinh trở tay không kịp là, Cố Hạng như một xác sống vùng dậy từ lúc nào, ông ta bị cảnh sát thành phố A khiêng xác lên một con thuyền sát cạnh thuyền mọi người.
Lúc này ông tay vùng dậy, không biết vì quá thất kinh không kịp ra tay hay thế nào mà Cố Hạng đánh bị thương được rất nhiều cảnh sát, lại thành công nhảy sang thuyền Mộ Thiếu Quân và mọi người.
Vợ chồng Mộ gia và Cố gia có chút kinh hoảng nhìn nhau, nhìn Cố Hạng sống giai đang vùng vẫy đánh nhau với Cố Dư Thiên, Hàn Tuấn và Mộ Thiếu Phong.
Khi Cố Hạng dễ dàng bị Lục Thanh Hoa giết chết bọn họ đã thấy rất kỳ lạ rồi. Nhưng bởi vì kiểm tra thấy ông ta không còn hơi thở nên mới tưởng….aizzz, nhất thời mất đề phòng con cáo già xảo quyệt này rồi.
“Tao sớm đã chuẩn bị một con đường sau cùng cho mình.” Cố Hạng thét nói, ánh mắt cay độc như rắn rết.
Tuyết Dung được mẹ Mộ và mẹ Cố đỡ hai bên yếu ớt nhìn lên người Cố Hạng, cô thấy không ổn. Chẳng nhẽ….
Đúng như cô dự đoán, Cố Hạng cũng tự treo cho mình bom trên người,
“Cẩn thận!” Cô hét lên tuyệt vọng.
Cố Hạng này là một tên điên, hắn ta cũng muốn đồng quy vu tận với tất cả những người ở đây, nên không do dự làm bom nổ.
Khi lời nói của cô vang lên cũng là lúc Cố Hạng chuẩn bị ấn nút kích bom, Mộ Thiếu Quân lại đứng gần gã nhất, anh mỉm cười nhìn về phía cô, sau đó kéo gã cùng nhảy xuống biển.
“Không!”
***************
au: Vậy là chúng ta đã cùng nhau đi đến hết con đường của phần đầu tiên trong chuỗi truyện này của au rồi. Au cảm ơn các bạn độc giả đã theo dõi chuyện của au.
au: Xin mn đừng chán nản vì tới đây mk cho chuyện kết thúc. Đằng sau chương kết thúc này còn kéo theo rất rất nhiều hệ quả khác mà mk muốn nói với mọi người.
au: Nhưng bởi vì suy nghĩ ban đầu nên mk chỉ viết Phần Thượng tới đây thôi. Nếu mọi người quan tâm muốn biết bí mật của lục đại gia tộc, hay thân phận thực sự của na9 nu9, hay diễn biến tiếp theo của chương kết này là gì. Thì mọi người hãy chờ đợi au ra phần hai nhé.
Dự định sẽ sớm thôi! Và thể loại của Phần Hạ sẽ là: huyền huyễn, ngôn tình ạ.
Cảm ơn mọi người rất nhiều khi đã đồng hành với au trong suốt tgian qua. CẢM ƠN RẤT NHIỀU Ạ😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘 ❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.