"Tiểu Nhạc, anh Triệu giữ mày lại chi vậy?" Giang Tiểu Nhạc vừa ra khỏi phòng thì Chu Lương lập tức đi tới, ngón tay còn kẹp điếu thuốc, xem ra đã đợi lâu lắm rồi.
Giang Tiểu Nhạc liếc Chu Lương một cái, Chu Lương cười khẩy: "Không nói được à?"
Giang Tiểu Nhạc hất cằm, Chu Lương lập tức hiểu ý, hai người cùng đi ra ngoài. Mặc dù bọn họ cùng làm việc cho Triệu Tứ nhưng cũng khá thân nhau.
Sân thượng hộp đêm chỉ khóa hờ, Giang Tiểu Nhạc vừa đẩy mạnh thì ổ khóa bung ra ngay, Giang Tiểu Nhạc và Chu Lương lên sân thượng, hai người ngồi dưới đất, xung quanh tĩnh mịch, trăng treo lơ lửng trên trời, sao mọc lác đác.
Chu Lương nhìn quanh rồi nói: "Nghe nói hai ngày trước có người nhảy xuống từ chỗ này đấy."
Giang Tiểu Nhạc ậm ừ, lúc đó cậu vừa theo Triệu Tứ ra khỏi hộp đêm thì nghe "bịch" một tiếng rất lớn, máu thịt tung tóe trước mắt, máu loang ra thấm ướt người kia.
Giang Tiểu Nhạc sững sờ nhìn hắn, mặt đối phương quay về phía cậu, là một người đàn ông trẻ tuổi, mắt còn mở to.
Triệu Tứ chửi một tiếng rồi lấy điện thoại ra hùng hổ gọi người tới xử lý, cứ như đây không phải mạng người mà chỉ là mèo chó ven đường chẳng ai quan tâm.
Chu Lương đưa điếu thuốc cho Giang Tiểu Nhạc: "Hình như cũng là dân nghiện đúng không?"
Giang Tiểu Nhạc cầm điếu thuốc hút một hơi rồi ậm ừ qua loa.
Hai người không nói gì thêm nữa.
Họ không ngờ Triệu Tứ lại để mình dính vào ma túy. Đây là khu Tây, ngư long hỗn tạp, tam giáo cửu lưu, là một mặt khác của thành phố H rực rỡ hoa lệ.
Chu Lương ở thành phố H đã lâu, từng thấy những con nghiện người không ra người quỷ không ra quỷ, cuối cùng mua không nổi ma tuý nên chết dấp ngoài đường. Còn bây giờ hắn đã thành kẻ bán ma tuý cho đám con nghiện kia.
Giang Tiểu Nhạc nhìn điếu thuốc trong tay, bắt chước kiểu gảy tàn thuốc của Trần Thúc rồi nói: "Anh Triệu rủ tao đi làm ăn một chuyến."
Làm gì không cần nói cũng biết. Chu Lương hít sâu một hơi, hắn không phải đồ ngu nên đương nhiên biết rõ một khi Giang Tiểu Nhạc theo bọn họ buôn bán ma túy quy mô lớn thì sẽ không thoát được.
Chu Lương hỏi: "Mày có đi không?"
Giang Tiểu Nhạc làm thinh.
Dù sao hai người vẫn còn trẻ nên không biết sợ là gì, Chu Lương im lặng một lát rồi nói: "Tiểu Nhạc, mày có trách tao không......"
Giang Tiểu Nhạc nghiêng người huých vai hắn, điếu thuốc đã sắp tàn, cậu đưa tay dụi tắt rồi nói: "Tao cần tiền mà."
"Làm gì mà không phải là làm?" Giang Tiểu Nhạc bình tĩnh nói, "Ai biết đời mình dài cỡ nào, kệ đi."
Chu Lương hỏi: "Còn Trần Thúc thì sao? Lỡ anh ta biết mày làm việc này thì sao?"
Giang Tiểu Nhạc nói: "Anh ấy không biết đâu."
Giang Tiểu Nhạc nói rất thản nhiên nhưng lại vô thức tự hỏi liệu Trần Thúc có để ý không?
Trần Thúc thuộc kiểu người mạnh miệng mềm lòng, rõ ràng tự lo thân mình chưa xong mà còn muốn giúp người khác, nhưng bản thân anh lại không hề nhận ra, chỉ tự xem mình như một kẻ xấu tính.
Thật đáng yêu.
Trần Thúc thật đáng yêu.
Nếu Trần Thúc biết cậu dính vào ma túy và buôn lậu thuốc phiện, chưa biết chừng sẽ thật sự cạch mặt cậu. Giang Tiểu Nhạc hơi bứt rứt, cậu không nghiện thuốc lá nhưng giờ phút này lại hệt như kẻ nghiện, bỗng dưng muốn hút một điếu.
Cậu rất thèm mùi thuốc lá trên người Trần Thúc, tốt nhất là trong miệng anh.
Giang Tiểu Nhạc bỏ một viên kẹo sữa vào miệng, kẹo này cậu lấy ở nhà Trần Thúc, mua từ hồi Tết khi cậu và anh cùng đi sắm đồ. Cậu lôi kéo Trần Thúc, anh bực bội ngậm điếu thuốc theo sau, đến quầy bán đồ ăn vặt, Giang Tiểu Nhạc nhìn đống hàng rực rỡ muôn màu, không biết nên mua món gì. Trần Thúc với tay lấy hai gói kẹo sữa ném vào giỏ, Giang Tiểu Nhạc nói, Trần Thúc, tôi không ăn kẹo sữa đâu.
Nghe cậu nói không ăn, Trần Thúc hào hứng vỗ mặt cậu nói ngoan nào, con nít phải ăn kẹo sữa chứ.
Đêm đã khuya, đầu lưỡi Giang Tiểu Nhạc liếm kẹo sữa trong miệng, khó khăn lắm mới làm dịu đi nỗi bứt rứt trong lòng, đường đến nhà Trần Thúc cậu đã từng đi qua vô số lần, cậu rẽ vào chỗ ngoặt, thầm nghĩ còn phải đi thêm ba phút nữa, ngang qua một tiệm uốn tóc lụp xụp, đi dọc hẻm nhỏ hai phút là đến.
Đột nhiên Giang Tiểu Nhạc cảm nhận được gì đó nên ngẩng đầu lên, trông thấy phía xa có hai người đàn ông đang dính sát vào nhau.
Một người thô bỉ vuốt ve hạ bộ và mông người còn lại, người kia cũng không kháng cự, mấy ngón tay dài mảnh hờ hững bám vào vai đối phương.
Giang Tiểu Nhạc không cần nhìn cũng biết đó là ai.
Đèn đường bật sáng, ánh đèn mờ nhạt, Trần Thúc vừa ngẩng đầu lên thì lập tức đối diện với ánh mắt Giang Tiểu Nhạc.
Bốn mắt nhìn nhau.