Khi Trần Thúc về, Giang Tiểu Nhạc chẳng những đã tắm xong mà còn dọn thịt kho ra rồi làm thêm hai món xào, vừa bưng đồ ăn lên bàn thì cửa mở, Trần Thúc ngửi thấy mùi thơm, nhìn Giang Tiểu Nhạc lại cảm thấy mãn nguyện lạ thường.
Ăn cơm xong, Trần Thúc bảo Giang Tiểu Nhạc cởi áo ra, còn mình ngồi trên ghế salon bôi thuốc cho cậu.
Giang Tiểu Nhạc lớn nhanh như thổi, hai năm trước vẫn còn thấp hơn Trần Thúc mà đảo mắt đã cao bằng anh. Cổ cậu bỏng nắng đỏ bừng, nổi bật trên làn da trắng nõn nhìn hết sức tội nghiệp.
Thuốc mỡ vừa mua về, khi Trần Thúc bôi lên, Giang Tiểu Nhạc rên khẽ một tiếng vì đau.
Trần Thúc liếc cậu: "Em là con gái đấy chắc, có vậy cũng kêu đau nữa à?"
Giang Tiểu Nhạc nói: "Không được kêu đau sao?"
Trần Thúc lẩm bẩm: "Trước kia có thấy em kêu bao giờ đâu."
Lúc mới tới khu Tây, Giang Tiểu Nhạc bị bắt nạt không ít, đánh nhau như cơm bữa, có khi tìm đến Trần Thúc còn mang theo vết thương xanh xanh tím tím, tắm xong rã rời ôm Trần Thúc ngủ, chưa bao giờ kêu đau một tiếng.
Giang Tiểu Nhạc mím môi cười, không nói gì.
Ngón tay Trần Thúc quệt thuốc mỡ bôi lên cổ thiếu niên, bảo cậu ngẩng đầu rồi nói: "Ngày mai đừng đi nữa."
Giang Tiểu Nhạc nghe lời ngửa cổ lên, rũ mắt ậm ừ một cách hời hợt. Trần Thúc nghe vậy thì biết ngay Giang Tiểu Nhạc không nghe lời, anh chà xát đầu ngón tay dính thuốc mỡ, thấy xương quai xanh của cậu cũng đỏ ửng một mảng thì quệt thuốc mỡ bôi lên rồi nói: "Ừ gì mà ừ, vẫn chưa tới lúc em phải vất vả khiêng gạch đâu."
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, mím chặt môi dứt khoát làm thinh.
Trần Thúc tức quá hóa cười: "Làm gì không được mà cứ phải chạy tới công trường chịu khổ chứ?"
Giang Tiểu Nhạc lí nhí: "Cũng đâu khổ lắm ——" Cậu nghĩ thay vì lơ ngơ chen chúc ở chợ lao động thì thà đến công trường còn hơn.
Giang Tiểu Nhạc nói: "Đâu phải làm gì cũng được, Trần Thúc, em không biết mình có thể làm gì nữa."
Trần Thúc ngước nhìn Giang Tiểu Nhạc, bị câu nói này của cậu làm tim thắt lại, vừa bất lực vừa đau lòng, anh cười khẩy một tiếng rồi lười biếng nói: "Xem anh Tiểu Giang của chúng ta tủi thân kìa, chẳng phải chỉ là làm việc thôi sao? Để anh nói em nghe."
"Làm việc ấy à, tuổi trẻ chính là vốn liếng lớn nhất, em cứ nhìn mình mà xem, trẻ trung, đẹp trai, thông minh, em mà có cơ hội thì vác cả trái đất còn được ấy chứ."
Giang Tiểu Nhạc chớp mắt, chậm rãi nói: "Trần Thúc, anh đang dỗ em đấy à?"
Trần Thúc tặc lưỡi: "Em nói cái gì thì là cái đó, vậy em có vui không?"
Giang Tiểu Nhạc nở nụ cười rồi khẽ gật đầu, "Dạ vui!"
Trần Thúc nhịn không được vò tóc cậu, thở dài nói: "Dễ dỗ thật đấy."
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, tóc bị vò rối bù, nghiêm túc nói: "Trần Thúc, em thật sự thích anh lắm."
Trần Thúc sửng sốt, tay rút về không được, vò tiếp cũng không xong, anh cười khan nói: "Biết rồi, đừng có treo câu này trên miệng suốt ngày nữa, lỗ mãng."
Giang Tiểu Nhạc: "Ừm."
Cậu dừng một lát rồi nói: "Trần Thúc, em yêu anh."
Đối diện với ánh mắt chân thành nghiêm túc của thiếu niên, tim Trần Thúc như rơi vào một đám lửa, bị đốt nóng lên. Anh mất tự nhiên giơ chân đạp Giang Tiểu Nhạc: "Tránh ra, mau mặc áo vào đi."
Giang Tiểu Nhạc bật cười, đứng dậy cầm áo ngắn tay bên cạnh trùm lên đầu. Thân hình cậu nảy nở, tay chân thon dài rắn chắc, ở giữa thiếu niên và thanh niên, gầy mà không yếu, cơ bụng nổi lên lộ ra vẻ gợi cảm thuần khiết.
Ánh mắt Trần Thúc nhịn không được đảo qua eo Giang Tiểu Nhạc vài vòng rồi vô thức đưa tay sờ, Giang Tiểu Nhạc hít sâu một hơi, thân thể căng cứng làm cơ bụng càng nổi rõ hơn.
Trần Thúc vân vê xúc cảm lưu lại trên ngón tay, ánh mắt thiếu niên làm anh ngượng ngùng hiếm thấy nhưng ngoài miệng vẫn cười đùa: "Chà, Nhạc Nhạc của chúng ta lớn thật rồi."
Trần Thúc nghĩ thầm, mẹ, hành nghề lâu năm nên nhìn Giang Tiểu Nhạc mà cũng cương được nữa.