“Hai đứa bé kia chưa chết, nương nương, vẫn là câu nói kia, ngài tự giải quyết cho tốt.”
Mạc Nữ nói xong lời
này rồi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Lũng Niệm Từ.
Lũng Niệm Từ đối với hai đứa bé kia
không có bất kỳ áy náy gì, những chuyện táng tận thiên lương trên đời
này bà đều đã làm, nghe Mạc Nữ nói vậy, bà cũng chỉ cười mấy tiếng sau
đó đi tới giường tre trong góc nằm ngủ.
Ngày tiếp theo, vừa qua canh năm, ngay
khi lò hương vừa tàn, Đông Phương Tuấn Lạc đã một đêm không ngủ, hắn gọi Khánh Hỉ vào giúp hắn thay long bào rồi lập tức lên triều.
Cuộc sống cứ như vậy, cứ qua đi mà
không có bất cứ thay đổi nào.
Đông Phương Tuấn Lạc vừa nhận được tin mà
ẩn vệ của Bích Liễu cung truyền tới, Bích Liễu cung bị náo loạn đến mức
gà chó không yên đã là ngày thứ bảy.
Tối nay một cây kiếm đào mộc bị găm lên cửa Bích Liễu cung, khoảng canh tư cùng ngày xuất hiện kỳ cảnh bách quỷ dạ hành, mỗi lần Khanh Bật Liễu muốn ngủ sẽ vang lên những tiếng không phải của
người cũng chẳng phải của quỷ, khi nàng giận dữ giơ kiếm chửi mắng sẽ bị một chậu máu chó từ trên trần dội xuống.(Kiếm đào mộc: kiếm để trừ ma, bách quỷ dạ hành kiểu như cả trăm loại quỷ đi tuần)Mỗi ngày Đông Phương Tuấn Lạc đều nghe
những chuyện dường như không liên quan gì đến quốc gia đại sự này, sau
đó vẻ mặt bất tri bất giác sẽ dịu dàng hơn, thỉnh thoảng còn nhoẻn miệng cười.
Khắp hậu cung bắt đầu truyền tai nhau những chuyện ma quái, mà
địa điểm đều tập trung vào Bích Liễu cung.
Cứ cách hai ba ngày, Đông
Phương Tuấn Lạc lại phải tới Bích Liễu cung an ủi mọi chuyện lắng xuống, sau đó vờ như mắng chửi nhóm thị vệ mấy tiếng, cấm vệ quân cứ thay đi
đổi lại mãi nhưng Khanh Bật Liễu vẫn bị hành hạ đến mức không muốn sống
nữa.
Một ngày nọ, Khanh Bật Liễu khó chịu
nằm trên giường mềm, một cái khăn ướt đắp trên trán, ma ma cầm quạt lông nhẹ nhàng quạt cho nàng.
“Nương nương, nhân lúc trời còn chưa
tối, người mau ngủ một chút đi.”
Ai cũng biết mấy ngày qua Khanh Bật
Liễu thậm chí ngủ không ngon, thời điểm yên ổn duy nhất chỉ có ban ngày.
“Những tên đó điều tra ra chưa? Nuôi
nhiều người như vậy chẳng lẽ một cái bóng cũng không tra ra?”
Khanh Bật
Liễu đau khổ nói, ngọc nhan vô song cũng đã khô vàng mất vài phần, giống như quả cà bị trải qua sương đêm.
“Không phải không tra ra… Mà là…”
“Mà là cái gì?”
“Mà là… Căn bản không bắt được người, không cách nào rat ay a…”
Ma ma kia vẻ mặt ngập ngừng.
“Ngươi nói xem khắp Đông Ly quốc có bao nhiêu người có khả năm làm như vậy? Ta nuôi các ngươi còn không bằng
nuôi chó, chó còn biết vị trí mà đi, còn các ngươi ngay cả một chuyện
cũng làm không xong, ta nuôi các người thật vô dụng.”
Khanh Bật Liễu lấy tay che mắt, toàn thân bực bội không chịu nổi.
Ma ma kia quỳ xuống: “Nương nương, đối phương quả thật là năng lực bất phàm, hay là… thật sự không phải người?”
“Ngươi nói gì?”
Khanh Bật Liếu hét lên
một tiếng, hất cái khăn che trên trán ra, năm ngón tay tát lên mặt ma
ma: “Trên đời không có quỷ, bổn cung không tin tà đạo!”
Ma ma kia uất ức bò lổm ngổm trên đất,
sau đó từ từ lui ra: “Vâng… Lão nô nhất định sẽ điều tra ra, nhất định
sẽ tra ra manh mối.”
Trong tổng bộ Minh bang, một vị Du y
trên giang hồ được đón vào, tấm rèm che lại bóng dáng Phiêu Tuyết, một
sợi tơ hồng buộc vào tay nàng, một đầu khác trong tay Du y.
“Thế nào?”
Trương Mặc lo lắng hỏi,
“Ai~~”
Du y thở dài một hơi, “Mạch của cô nương không bỉnh thường, giống như… thật giống như…”
Ánh mắt Du y hướng lên trên, nói giống như một lúc lâu, cuối cùng vẫn không biết nói tiếp thế nào.
“Giống như cái gì? Ngươi nói đi a!”
Hiếm khi nào như hôm nay, Bạch Ngọc yên ổn đứng trong phòng mà không ra ngoài quậy phá.
“Thật giống như… thật giống như… giống như có tin vui?”
Giọng nói Du y nhỏ như muỗi kêu.
“Ngươi nói cái gì?”
Bạch Ngọc nghe xong, trong lòng thấy cực kì khó chịu, chỉ muốn đạp qua một cước.
“Bạch Ngọc, đừng náo loạn, hắn vừa nói cái gì?”
Giọng nói Du y quá nhỏ, Trương Mặc cũng không nghe ra hắn nói cái gì.
Vẻ mặt Bạch Ngọc không vui: “Quan tâm
lời hắn nói làm gì? Ngươi nhìn cái bộ dáng lấm la lấm lét kia xem, chỗ
nào có thể nhìn ra là người sẽ chữa được cho bang chủ? Mau đi ra, mau đi ra.”
Nàng làm bộ như muốn đuổi Du y ra ngay lập tức.
Mấy ngày nay Phiêu Tuyết đều bị các
nàng náo loạn đến không chịu nổi, mỗi ngày Trương Mặc đều đưa đến rất
nhiều lang trung, ngay cả đại đệ tử của Thần y cốc từ ngàn dặm xa xôi
cũng bị hắn trói tới, thật sự không nhìn ra một kẻ thư sinh như Trương
Mặc khi làm việc cũng độc ác đến mức làm người ta muốn lọt tròng.
Hắn
ngay cả gà cũng không chịu giết mà lại động đao động thương trói cả
người của Thần y cốc đưa về Minh bang! Nghĩ đến Phiêu Tuyết lại thấy
buồn cười.
Mặc dù vẫn duy trì được tâm trạng nhưng mối ngày người đến
người đi, ai cũng lắc đầu bỏ đi làm Phiêu Tuyết cũng sẽ khó mà vui lên
được.
Phiêu Tuyết cũng không trông cậy gì vào người tới hôm nay, chỉ muốn xem mạch xong nhanh nhanh, có thể chữa được thì đó chính là đại phúc trời cho.
“Ai~~”
Phiêu Tuyết thở dài một hơi sau rèm, thấy bộ dạng thở hổn hển của Bạch Ngọc, nàng cũng không quan tâm Du y kia đã nói gì.
Bạch Ngọc đạp người kia ra bên ngoài, Trương Mặc vẫn chưa từ bỏ ý định ngăn cản Du y bỏ đi: “Trở lại.”
Du y lại loạng choạng đi vào, đã bất
ngờ bị người ta “mời”
tới đây còn bị người ta hành hạ, hai chân hắn run
run hỏi: “Công, công tử… còn, còn việc gì sao?”
Trương Mặc nhìn dáng vẻ này của Du y, thật sự vừa tức giận vừa buồn cười: “Kết quả xem mạch vừa rồi thế nào?”
Đôi môi Du y kia run lên, không biết có nên nói hay không? Liếc qua bộ dạng hung thần ác sát của Bạch Ngọc, cảm thấy cực kỳ rối rắm.
“Vị cô nương kia… Giống như, giống như… không bình thường… Mạch, mạch quá yếu… Hình như là có tin vui… Thật
giống như, giống như… chỉ giống như thôi.”
“Cái gì? Ngươi nói có tin vui?”
Trương
Mặc quát to một tiếng, trong khoảnh khắc nghe thấy lời nói kia, đầu óc
hắn như trống rỗng.
“Cái gì? Có tin vui?”
Phiêu Tuyết từ
đâu nghe được giọng nói Trương Mặc, đột nhiên hất tay, không cẩn thận
vung tay vào lò hương bên cạnh, hương bên trong còn chưa cháy hết rơi
lên mu bàn tay Phiêu Tuyết, làm nàng bị thương.
Đau đớn vô cùng chân
thật như vậy nói cho nàng biết nàng không nằm mơ.
Lang trung nói nàng có tin vui?
Hài tử, có hải tử của mình rồi? Nàng thật sự có hải tử của A Li?
Tất cả chuyện này có phải sự thật hay không? Nàng thật sự có hài tử?
Phiêu Tuyết không biết giải thích tâm
trạng lúc nào như thế nào, phức tạp, vui sướng, kích động, đột nhiên
nước mắt chảy ra, ngay cả chính mình cũng không biết mình vì sao mà
khóc, vì sao lại yếu ớt như vậy? Tin tức chưa biết thật giả này lại có
thể làm cho nàng nhảy nhót trong lòng?
Phiêu Tuyết men theo ánh sáng lảo đảo
đi tới, lo lắng hỏi: “Trương Mặc! Trương Mặc! Ta có hài tử? Ta thật sự
có hải tử? Mau, mau nói cho ta biết! ta thật sự có hài tử?”