“Thần, Nam Cung Hiên Dật, bái kiến
Hoàng Thượng —”
Thanh âm như gió vang lên bên tai Phiêu Tuyết.
Nàng vốn
đang ngửi một con chim vừa mới nướng, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn đối
diện vào một đôi mắt.
Không giống như Đông Phương Tuấn Lạc, hắn có ánh
mắt thâm thúy, tà mị, hơn nữa tà khí trong nụ cười càng không thể kiềm
chế được, trường bào màu bạc tôn lên màu da trắng nõn.
Không có ánh mắt
dễ nhìn như Đông Phương Tuấn Lạc, nhưng bạc môi lại vừa mắt, khuôn mặt
cười yếu ớt làm cho người ta thoạt nhìn phá lệ thư thái: “Bái kiến Hiền
Phi nương nương…”
Nam Cung Hiên Dật tiện đà hướng Phiêu Tuyết hành lễ.
Phiêu Tuyết trong nháy mắt hoảng hốt, thoáng chốc phục hồi lại tinh thần, giống Đông Phương Tuấn Lạc gật gật đầu.
“Nga, Hiên Vương gia, mau mau đứng dậy”
Đông Phương Tuấn Lạc khôi phục lại là bộ dáng như trước, biểu tình hồn
nhiên nâng Nam Cung Hiên Dật dậy, tay còn chưa buông ra, lập tức quay
đầu nhìn về phía Phiêu Tuyết, vui vẻ nói: “Ái phi, trẫm giới thiệu cho
ngươi, đây chính là Vương gia tuấn tú nhất Đông Li Quốc ta!”
(Sâu: Ta
thề là những người theo Lạc ca diễn trò sức chịu đựng thực giỏi, muốn ói quá mà)
Phiêu Tuyết trừng mắt nhìn hắn, mang theo ý cười: “Hiên Vương gia quả thật tuấn tú….”
Nam Cung Hiên Dật lập tức chắp tay nói: “Không dám, không dám..”
Đông Li Quốc có ba vương gia, hai vị
kia đã quá ngũ tuần (50 tuổi), chỉ còn lại một người trẻ tuổi chính là
con của Nam Cung nhất phẩm đại nhân đã qua đời, năm đó là thư đồng thái
tử, Nam Cung Hiên Dật.
Đại danh vừa ra, không cần Đông Phương Tuấn Lạc
giới thiệu nàng đã biết…Phiêu Tuyết hướng Đông Phương Tuấn Lạc liếc mắt
một cái, liên quan, hai người này khẳng định là có liên quan…
Đông Phương Tuấn Lạc thân thiết kéo tay Nam Cung Hiên Dật, không chút tị hiềm (Pe: nghĩa tiếng Hán cao thâm, từ này có nghĩa: ghen tị + hiềm khích = ý đồ xấu, giả tạo) ngồi xuống:
“Hiên Vương gia, đến, ngươi cũng nếm thử.
Thịt nướng này đều là “trăm
điểu hướng phượng”
hôm nay.”
Nam Cung Hiên Dật khóe mắt liếc qua
tiểu thái giám bên cạnh, ý cười tràn đầy, lại vội quỳ xuống: “Thần, tạ
Hoàng Thượng ban thưởng thịt”
Hai tay tiếp nhận, khấu đầu.
(Sâu: *phụt*
Há há)
Phiêu Tuyết đang ăn thịt, thiếu chút
nữa phun ra, nếu người khác không hiểu còn tưởng rằng hai người này có
quan hệ không có gì mới lạ, bất quá chỉ là quan hệ quân thần bình
thường.
Nhưng… sự thật rõ rang là ngược lại.
Phiêu Tuyết nhìn Nam Cung
Hiên Dật, tri thức lại tăng thêm một tầng, vị này là nam tử cơ trí, lại
nhìn Đông Phương Tuấn Lạc liếc mắt một cái, nghĩ thầm: Qủa thật là dị
thường hội tụ, cả một đám đều là tay lão làng trong việc gặp dịp thì
chơi.
Đông Phương Tuấn Lạc quả thực không phải là chiến đấu hăng hái một mình, hiện tại là Hiên Vương gia, còn có ai nữa? Phiêu Tuyết thật hứng
thú mỏi mắt mong chờ.
Phiêu Tuyết bỗng nhiên có ác ý chỉnh
một phen, thừa dịp Nam Cung Hiên Dật còn chưa đứng dậy nàng cũng cầm lấy một chuỗi thịt nướng, hướng Nam Cung Hiên Dật đưa, làm cho hắn lại phải nén bực tức khấu đầu: “Thần, tạ Hiền Phi nương nương…”
(*TN: ách…chơi
ác thế tội Dật ca… Sâu: Ha ha, ta chết mất thôi, chơi hiểm thế)
Phiêu Tuyết đắc ý cười, kẻ nào có phần trong trò “trăm điểu hướng phượng”
này, đều đừng mong trốn thoát.
Chỉ thấy Nam Cung Hiên Dật trên mặt
cũng không giận, ngẩng đầu nháy mắt, thần thái duyên dáng tươi cười làm
mê loạn toàn bộ Lạc Tuyết điện.
Nam Cung Hiên Dật trong lòng nghiến răng nghiến lợi, Cố Phiêu Tuyết — ngươi nữ nhân này.
~oOo~
Lúc này, bên trong Băng Liên Các, một
phòng ở âm u bẩn loạn, một cái lồng giam thật lớn, song sắt đều đã gỉ
sắt, một nữ nhân bị khóa chặt, vụn sắt đều đã ngấm vào tay chân, nàng
tóc tai bù xù kêu than, run rẩy tránh ở một góc trong nhà giam tối âm u
này, bộ dạng phục tùng khóc : “Ô, ngươi không cần lại đây….”
Một cỗ hơi thở lo lắng bao phủ toàn bộ Băng Liên Các, lúc này Lũng Niệm Từ đang đứng trước nhà giam.
Cùng là nữ nhân tuổi xấp xỉ nhưng thiên soa địa biệt (một trời một vực), bên ngoài nhà giam là nữ nhân tóc búi
cao cài trâm phượng khí chất cao ngạo, trân châu giá trị liên thành đung đưa trên tóc, đại biểu cho thân phận địa vị của nàng là triều phục vàng hoàng kim thêu phượng đang mặc trên người, dung mạo điểm phấn tô son
càng tôn thêm vài phần tao nhã, trên tay cầm một chuỗi phật châu phát ra vầng sáng chói mắt, tại nơi âm u này, ngay cả ánh mắt ngày thường nhu
hòa đều trở nên sắc bén.
(đoạn này sao vô số từ miêu tả khó hiểu quá ta
hẻm bít~~ Sâu: *chỉ chỉ* đây là ta đã tận sức làm nó dễ hiểu hơn, Haizz.
Ta ghét những đoạn miêu tả)