Bởi vì trong cung không có hậu, Lũng
Tịch Ngọc bị tước phẩm giai, Phiêu Tuyết trở thành quý phi duy nhất
trong hậu cung, nghe nói lúc này ngay cả điện các cũng đều đem cấp cho,
Lạc Tuyết cung so với nơi ở của quý phi nghe có vẻ ‘miếu nhỏ phật lớn’,
cung mới được an bài ở bên cạnh Sùng Dương cung của cái đồ yêu nghiệt
Đông Phương Tuấn Lạc.
Làm ầm ĩ cả ngày, Phiêu Tuyết đầu cũng
muốn đau, lúc này thật vất vả chờ đến đêm, tùy ý phao tắm, được Thủy
Bích đỡ đến giường liền nằm úp sấp, vẫn là thói quen từ lâu, không thích người khác nhìn, cho nên để cho Thủy Bích ra bên ngoài nghỉ ngơi nhân
tiện gác đêm.
Đang lúc mắt muốn khép lại, bên cửa sổ
lại truyền đến một trận mân mê thanh âm, Phiêu Tuyết nhất thời giật mình tỉnh lại, ngồi dậy xoa nhẹ hai mắt đã muốn nhắm lại, đợi đến lúc thấy
rõ người tới, thở ra một hơi cười nhạo nói: “Hoàng thượng, hơn nửa đêm
ngươi không hảo hảo ở Sùng Dương Cung, mà đến nơi này của ta làm cái
gì?”
(Sâu: làm gì? *chớp mắt chờ đợi*)
Đông Phương Tuấn Lạc mỉm cười đi tới bên giường, đem đôi hài nặng nề cởi ra, hắn nâng cằm của nàng nói: “Trẫm đến với ái phi”
Phiêu Tuyết nhìn nam nhân đổi khách thành chủ, nhất thời im lặng.
Phiêu Tuyết trợn mắt, không phục nằm
xuống:”
Ngươi không đến chỗ Lũng Hiền phi, cũng không muốn hại phi tần
khác, mới đến tìm thần thiếp này a?!”
Đông Phương Tuấn Lạc mở to ánh mắt thâm thúy sáng ngời nhìn nàng, tà mị cười, lộ ra hàm răng đẹp mắt.
Phiêu
Tuyết không biết vì sao, chỉ cảm thấy người nam nhân này đẹp mắt đến kỳ
cục (trời,..đẹp mà cũng có kỳ cục nữa hả tỷ:-)))))
Hắn cũng không phải là sợ hại nữ nhân
khác mới đến tìm nàng, Đông Phương Tuấn Lạc làm bộ như không hiểu nàng
trêu ghẹo, bàn tay dày rộng nắm lấy tay nàng, tà nịnh đem nàng hướng hắn quay ra, Phiêu Tuyết nhất thời bị hắn ôm đến trước ngực, lúc này Phiêu
Tuyết ngửi được mùi long duyên hương nhàn nhạt trên người hắn, hai người nhất thời lại lâm vào trong tình thế kiều diễm yêu nghiệt.
“Hôm nay là ngày ‘đạo hỉ’, trẫm sơ sót, chưa kịp vì ngươi mở yến hội ”
hắn nói.
Hơi thở phun trên mặt Phiêu
Tuyết, Phiêu Tuyết có chút ngứa.
Tập tục hôn nhân của Đông Ly quốc là
sau ngày thứ hai, nhà trai phải thiết đãi thân hữu cùng tân khách, thân
hữu cùng tân khách hướng nhà trai hành lễ chúc mừng, gọi lài ‘đạo hỉ’.
Phiêu Tuyết không nghĩ tới hắn là một quân chủ còn có thể nhớ được
chuyện nhỏ như thế, thực tại làm cho nàng một phen cảm động: “Ta không
nghĩ gả vào hoàng gia còn có thể có vinh hạnh đặc biệt này, cũng không
phải là nữ tử nhà bình thường, cũng không có gì”
Phiêu Tuyết tựa tiếu
phi tiếu hướng hắn nói, giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay giam cầm của
hắn.
Đông Phương Tuấn Lạc trong lòng thầm
nghĩ, chính là bởi vì không phải là nữ tử nhà bình thường mới có thể
khiến hắn nhắc tới chuyện này, hắn cười đến giảo hoạt: “Lời này nghe
được có chút chua, xem ra ái phi ngoài miệng không nói trong lòng cũng
là trách tội trẫm ”
Phiêu Tuyết tâm sự bị đoán trúng, bộ
mặt như mới bị ăn đòn không thèm nhìn nam nhân trước mắt, chậm đã… Nàng
chung quy cũng là nữ nhi Đông Ly, thật vất vả chờ đến xuất giá, mặc dù
không cam lòng với việc gả đi này, nhưng vẫn hy vọng có thể có lễ ngộ
như một nữ tử bình thường.
Nàng trong nháy mắt có chút sợ sệt.
Đông Phương Tuấn Lạc nhìn dung nhan
thanh tú trước mắt, phảng phất yếu ớt dưới ánh đèn, lại nhìn thấy nàng
chớp lông mi, mím môi, không tự chủ xoa lên khuôn mặt của nàng, thật ra
thì nàng cũng rất đẹp, hắn nghĩ thầm.
“Đã vậy ngày mai trẫm hạ một đạo ý chỉ, cho phép ngươi lại mặt, được không?”
Hắn lại diêm dúa lẳng lơ cười nói.
(ôi Lạc ca iu quá cơ)
Đôi mắt ảm đạm của Phiêu Tuyết lập tức
liền toả sáng ra chói lọi, nữ tử gả vào hoàng cung gặp được cha mẹ cũng
rất khó khăn, chớ nói chi là có thể về nhà, có những phi tần cuối cùng
cả đời chết già trong cung cũng không thể về nhà một chuyến.
“Thật sự?”
Phiêu Tuyết hỏi.