Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Chương 72: Câu lan ca diễn




Tuấn Lạc và Phiêu Tuyết cùng nhau rời đi, cách xa khỏi Thuỷ Ba đình, cho tới bây giờ, Phiêu Tuyết vẫn như vậy, im lặng không nói gì, không khí trầm thấp như khí trời trước mưa dầm. Một lúc sau về đến Như Tuyết Các, Thủy Bích lập tức kích động chạy nhanh tới, hô lớn: “Tiểu thư, xảy ra chuyện lớn !!”
Nói xong mới giật mình thấy lỡ lời, vội vàng hành lễ với Tuấn Lạc. “Sao vậy?”
Một nửa linh hồn nhỏ bé đã đánh mất của Phiêu Tuyết lập tức về trong cơ thể. Thủy Bích liếc nhìn Tuấn Lạc một cái, không biết có nên nói hay không, Tuấn Lạc lập tức dập tắt nghi ngờ của nàng: “Nói thẳng đi, trẫm không phải người ngoài”
Thủy Bích lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ. Vội vàng lấy ra một phong thư từ trong tay áo “Trương Mặc công tử gởi thư, ‘Tiên nhân quả’ trên đường vận chuyển vào kinh bị Thái Thú bắt giữ”
Phiêu Tuyết lập tức cả kinh, “Trương Mặc đâu?”
“Ở sòng bạc Cát Tường chờ tiểu thư hồi đáp”
Phiêu Tuyết có vẻ như muốn chạy đi ngay, ‘Tiên nhân quả’ này thực tế là loại hoả thương kiểu mới đã được nguỵ trang, vận chuyển từ tận Tây quốc tới! Phiêu Tuyết chạy tới cửa Như Tuyết Các lại quay trở lại: “Ngươi đi cùng ta”
Thái Thú kinh thành…… Nhớ không lầm thì chính là vây cánh Lũng gia. Tuấn Lạc gật đầu, với tính cách của Phiêu Tuyết, nếu không phải chuyện lớn, nàng tuyệt sẽ không kích động như thế. Thủy Bích vội vàng bảo Tiểu Xuân tắt đèn: “Xuân Nhi, đi nói với công công bên ngoài, nói Quý Phi chúng ta cùng Hoàng Thượng đã ngủ, bảo bọn họ có việc gì làm thì đi làm đi, tiểu thư, các ngươi đi đi, ở đây có ta và Xuân Nhi lo liệu”
Phiêu Tuyết gật đầu, không nói nhiều, vội vàng cùng Tuấn Lạc lặng lẽ rời đi từ đường nhỏ phía sau Như Tuyết Các. Đây là đường nhỏ mà năm Phiêu Tuyết mười hai tuổi đã mở để trộm chạy ra ngoài chơi, cỏ dại hai bên cao quá đầu, có một cái cửa nhỏ mà bang chủ Minh Bang nhiều năm trước, cũng là cữu cữu (cậu) của nàng đã mở, có thể trực tiếp thông ra bên ngoài. Trước kia đều là cải trang ra ngoài, nay sự tình khẩn cấp, Phiêu Tuyết cũng không kịp thay y phục, may mà không phải là hoa phục gì, thấy Tuấn Lạc cũng không mặc long bào, hai người trực tiếp ra ngoài từ cửa nhỏ. Hoả pháo kia chế tạo vốn để trợ giúp hắn một tay, nếu hiện tại rơi vào tay Lũng thị, đối với hắn là bất lợi rất lớn! “Ái phi, ‘Tiên nhân quả’ kia rốt cuộc là cái gì?”
“Hoả thương kiểu mới”
“Hỏa thương?!”
Ánh mắt Tuấn Lạc lập tức ngưng lại, hắn từng đọc được trong một quyển ‘cách vật ký sự’ Quân khí cục (cục Binh khí) tốn ba năm nghiên cứu chế tạo ra một vật sử dụng hoả dược bắn ra đạn đá, đạn chì, đạn sắt, gây thương tổn rất lớn cho quân địch, hỏa thương này đại khái được chia làm hai loại, phân biệt bằng độ lớn và cự ly, khi bắn phải ở phía sau điều chỉnh góc độ.
Súng dùng cho thuỷ chiến được cố định trên giá gỗ, bắn thuyền địch từ bên sườn.
“Hoả thương kiểu mới này rốt cuộc là vật thế nào? Khác gì với hoả thương cũ?”
Tuấn Lạc cũng dự kiến tình hình thật sự nghiêm trọng. Phiêu Tuyết cũng nghiêm túc đáp: “Hoả thương kiểu mới là loại cũ trước đây rơi vào tay Tây phương, mấy năm trước người phương Tây nghiên cứu ra một loại đạn dược, loại đạn dược này cho vào hỏa thương là có thể tăng cự ly, sau đó người Đại Thực lại căn cứ vào những tình huống tác chiến khác nhau chế tạo ra loại hoả thương này, có thể kết kết hợp với những loại đạn bình thường khác, đạn phá giáp đạn xuyên giáp, chỉ trừ pháo sáng và đạn khói, uy lực không thể so sánh”
Tuấn Lạc vừa nghe xong lập tức im lặng. Đêm nay nhất định là một đêm khó ngủ. Tại Tây phương xa xôi kia thế nhưng lại căn cứ vào hỏa thương cổ xưa chế tạo ra loại vũ khí uy lực như vậy, rốt cuộc hai nước có bao nhiêu khác biệt? Dưới tình huống loạn trong giặc ngoài, hắn có thể làm gì ngoài im lặng? “Không lâu trước thủ hạ Minh Bang gởi thư, nói đang chuẩn bị khởi hành đến Đại Thực, ta nghĩ ngươi hẳn sẽ cần món đồ này nên đã bảo họ mang mười cái trở về, không nghĩ tới hiện tại lại để Thái Thú kinh thành bắt giữ, nếu hỏa thương này rơi vào tay Lũng thị…… an nguy, khó bảo toàn……”
Phiêu Tuyết kéo hắn vòng qua sau tường,“Hoàng Thượng, bên này”
“Gọi ta A Li”
Hắn nói. Phiêu Tuyết gật đầu: “Cũng tốt”
Dù sao hai người bọn họ là lẻn ra ngoài. Trên đường nhỏ có một chỗ mọc đầy mận gai, Phiêu Tuyết bởi vì đi quá vội vàng gấp rút mà không cẩn thận xẹt qua cành mận gai, rõ ràng nhìn thấy cánh cửa ngay trước mắt, bắp chân lại bất ngờ co rút một chút, lập tức ôm chân ngồi xổm xuống, đau đến mức nhe răng trợn mắt. Tuấn Lạc cúi người xuống, nhìn bắp chân như ngọc của nàng chảy ra một vết máu: “Tại sao lại không cẩn thận như vậy?”
Hắn có chút giận dỗi, kiên quyết ngồi xổm xuống: “Lên đi, trẫm cõng ngươi”
(A~~~ Muội muốn, muội muốn được soái ca cõng, rất là “hàn xẻng”
nha) Phiêu Tuyết cắn chặt răng, cố nén đau “Không cần”
Lấy khăn lụa ra nhẹ nhàng lau trên miệng vết thương “Chúng ta mau đến sòng bạc Cát Tường, hiện giờ Trương Mặc nhất định đang ở quanh đó”
Ngữ khí rất nhẹ, nhưng lông mày gắt gao nhíu chặt lại tiết lộ đau đớn của nàng. Tuấn Lạc không nói hai lời nâng nàng lên: “Trẫm cũng không phải là đau lòng ngươi, nếu đã kéo trẫm ra ngoài thì đừng có tự mình rớt lại phía sau”
Phiêu Tuyết cười trộm sau lưng hắn, lại vẫn dùng giọng nói ẩn nhẫn trấn an hắn: “Thật sự…… Thật sự không đau”
Tuấn Lạc cõng nàng, ánh trăng trải lên hai người, chỉ thấy một người diện mạo tà mị xinh đẹp, một người tinh quái linh khí. “Đẩy cái cửa phía trước ra là có thể đến”
Phiêu Tuyết chỉ. Tuấn Lạc nhìn về phía nàng chỉ, trước mắt chỉ có một bức tường nào có cánh cửa nào, “Cửa ở đâu? Trẫm nhìn thế nào cũng không thấy”
“Có, chỉ là bị một bức tranh che lên”
Tuấn Lạc cảm thấy cả kinh, thế nhưng còn có bức tranh có thể thật như thế, Tuấn Lạc cõng Phiêu Tuyết đi tới trước bức tường, đôi mắt mượn ánh trăng cẩn thận nhìn lên, quả thực khác thường.
Thì ra tranh vẽ trên cửa, vẽ hoạ tiết như bức tường, liên tiếp cùng với hoạ tiết trên bức tường, che dấu hoàn mỹ, hắn ngẩng đầu lên hỏi Phiêu Tuyết: “Có phải ra ngoài từ cánh cửa này hay không?”
Phiêu Tuyết gật đầu: “Vâng”
khẽ một tiếng.“Thuốc màu này cũng mang về từ Tây quốc, Ba Tư……”
Nàng thuận miệng giải thích cho hắn. Trong lòng lại đang nghĩ, không hiểu được đến lúc hắn ra ngoài từ thông đạo này, có thể sẽ bị doạ hay không…… Tuấn Lạc nâng một cánh tay trên lưng Phiêu Tuyết lên, sau đó thật cẩn thận đẩy cửa ra, dĩ nhiên là có một lối đi, một đoạn cầu thang kéo dài xuống dưới, tường cao ngất che khuất không thấy bên ngoài, vậy mà ở đây lại xuất hiện một con đường như vậy. Hắn cõng Phiêu Tuyết sờ soạng tiêu sái đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.