Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Chương 73: Mật đạo xuất khẩu




“Vách tường bên phải có một cái hốc, bên trong có một hộp quẹt”
Tuấn Lạc đi đến vị trí nàng chỉ, Phiêu Tuyết đưa tay lấy ra một hộp quẹt, quẹt lửa một cái, trong mật đạo lập tức sáng lên. “Mật đạo này vốn là cữu cữu sửa chữa, không nghĩ tới rốt cuộc lại để cho ta dùng”
Phiêu Tuyết cười đến mức mặt mày đều cong cong, quả thật là rất tiện nghi, làm cho nàng tiết kiệm được không ít bạc, còn là phương tiện lớn để thực hiện mưu đồ. “Tại sao trẫm cảm thấy nơi này có chút âm trầm chật chội?”
Tuấn Lạc cõng nàng đi về phía trước, qua ngọn lửa hắn có thể thấy mấy khe hở của bậc thang đằng trước còn mọc lên rêu xanh mượt. Xì “Chỉ là ẩm ướt chút ít thôi”
Phiêu Tuyết giãy dụa trượt xuống khỏi lưng hắn,“Cũng sắp đến rồi, ta tự mình đi thôi”
Nàng không muốn xuất hiện trước mặt mọi người trong bộ dáng thân mật với hắn như thế. Tuấn Lạc buông nàng xuống, cẩn thận đánh giá cảnh vật trong lối đi,“Không nghĩ tới ái phi ngươi còn có nhiều bí mật như vậy”
“Khụ……”
Phiêu Tuyết ho nhẹ một tiếng, “Ra ngoài thôi, A Li”
Phụt “Phốc —”
Tuấn Lạc bỗng nhiên cười ra tiếng, trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp.“Trẫm nghĩ trẫm phải gọi ngươi là gì, ái phi ngươi hình như có rất nhiều bí mật vậy phong ngươi là Mật Quý Phi, thế nào, vậy nhũ danh của ngươi sẽ là A Mật?”
Phiêu Tuyết bĩu môi, cái tên này là cái gì a. “Thật ngại quá, Hoàng Thượng, nô tì đã là quý phi rồi”
A Mật? Thật là khó nghe…… “Vậy trẫm nên gọi ngươi là gì? Cố Phiêu Tuyết?”
Phiêu Tuyết trợn trắng mắt liếc hắn một cái, trực tiếp kêu Cố Phiêu Tuyết không phải đã tiết lộ thân phận sao…… Nàng ở trong Minh Bang đương nhiên có một thân phận khác.
Phiêu Tuyết há miệng thở dốc, đang muốn nói gọi ta A Ngữ đi. “Vậy gọi là A Ngữ đi, Giải Ngữ Hoa”
Tuấn Lạc thế nhưng đã giành nói trước. Phiêu Tuyết mở to hai mắt, thế nhưng lại đoán trúng như vậy “Vậy gọi ta A Ngữ đi”
Kỳ thật, nàng gọi là Điệp Ngữ, bởi vì trên lưng có một ấn ký hình con bướm, cho nên trước khi tiếp quản Minh Bang, nàng đã tự lấy tên Điệp Ngữ. Điệp có hoa mộng, trong mộng im lặng, mọi việc đều lấy vô thanh thắng hữu thanh…… Nàng vẫn cho là như vậy, vì thời điểm người ta cười vui vẻ nhất và khóc thương tâm nhất, đều im lặng như nhau. Theo ánh lửa, Tuấn Lạc cúi đầu là có thể thấy rõ từng sợi lông mi trên mí mắt nàng. Phiêu Tuyết cũng đang nở nụ cười: “A Li, A Ngữ”
Phiêu Tuyết thật vất vả kéo chân đi tới cuối đường, Tuấn Lạc đi lên trên lại phát hiện còn có một cánh cửa, đang chuẩn bị mở cửa, đột nhiên Phiêu Tuyết kêu lên sợ hãi. “Đợi chút —”
Phiêu Tuyết hít sâu một hơi, sau đó mới chậm rãi nói: “Được rồi, ngươi mở đi”
Tuấn Lạc chần chừ nhìn nàng một cái, sau đó mới chậm rãi mở cửa ra — Loạt xoạt— không biết là cái gì, nhất thời hỗn tạp đánh tới.
Tuấn Lạc cảnh giác rụt đầu lại sau, nhíu mày: “Đây là cái gì!”
Chỉ thấy có vật nặng rơi xuống, nhìn kỹ lại, thì ra là y phục hình thù kỳ quái dùng móc treo lên, đẩy cửa làm móc rụt vào trong, quần áo lập tức không báo trước rơi xuống dưới.
Hai tầng treo đầy đồ hoá trang bùm bụp rơi xuống, nếu là người tập võ đại khái sẽ hiểu lầm là ám khí…… Thật ra chỉ là nàng muốn che dấu cánh cửa cộng với tinh tình bướng bỉnh của thiếu niên mà làm nên chuyện thú vị này thôi. “Có người đến!”
Bỗng nhiên một giọng nói từ trong truyền đến. Một thanh âm khác vang lên tiếp theo: “Có thể là bang chủ đến hay không?”
“Sao có thể là bang chủ? Không phải bang chủ đã giao tất cả mọi chuyện cho Trương Mặc công tử sao?”
Một giọng nói hàm hậu trung thực. “Trương Mặc công tử là người quản lý thôi, bang chủ là người tốt như vậy, sao có thể thật sự bỏ mặc chúng ta, ta cũng đã là một lão già khọm rồi còn có thể kiếm sống tạm đều là nhờ vào bang chủ a”
Một giọng nói già nua tiện đà xen vào. Vừa nhắc tới Phiêu Tuyết, bên ngoài lập tức khí thế hàn huyên ngất trời, Phiêu Tuyết cũng khó tránh khỏi che miệng cười trộm: “A Li, chúng ta nhanh đi ra đi”
Tuấn Lạc đẩy những đồ hoá trang dưới đất sang một bên, lập tức một tia sáng chiếu vào, đẩy cái tủ ra, Phiêu Tuyết vội vàng nhảy ra ngoài,“Trương chưởng quầy……”
“Bang chủ! Thật là bang chủ!”
Chủ nhân của giọng nói vừa rồi lập tức kích động, hắn chính là lão trưởng quầy Trương gia của Y Lan hí phường này.
(Mấy nàng xem phim TQ nhiều chắc biết cái hí phường là cái gì nhỉ? Là cái chỗ người ta hay diễn kịch, vẽ mặt trắng bóc ấy) “Trương chưởng quầy, mấy ngày nay thân thể có khỏe không? Tên Trương Mặc kia có phải lại làm ngươi tức giận hay không?”
Phiêu Tuyết cũng cao hứng tiến lên hỏi han, lập tức nhảy đến trước mặt Trương lão nhân, lúc này bên ngoài một tiếng chiêng trống vọng đến,“Mở cửa hí phường —”
Trương chưởng quầy lập tức quay đầu lại hướng Vương Ngũ, Vương Lục, cùng vài con hát nói: “Phải mở hí phường, các ngươi nhanh đi vẽ mặt”
An bài xong mới tiếp tục nói chuyện cùng Phiêu Tuyết: “Phiền bang chủ quan tâm, tiểu tử Trương Mặc này dạo này rất bận rộn, sao có thời giờ chọc tức lão nhân ta”
Dứt lời mới để ý đến Tuấn Lạc vẫn đứng một bên yên lặng không nói gì, hướng Phiêu Tuyết hỏi: “Bang chủ…… Vị này là?”
Phiêu Tuyết nhìn thoáng qua Tuấn Lạc, hắn mím môi, không tiếng động đứng đó, đại khái là không biết giao tiếp với những người phố phường thế nao đi, cũng vì…… bốn tuổi đã lên ngôi hoàng đế, giao tiếp giữa người với người luôn có một khoảng cách, Phiêu Tuyết hiểu ý cười một tiếng: “Hắn gọi là A Li”
“Vậy, A Li công tử làm gì?”
Tuấn Lạc nãy giờ không nói gì bỗng nhiên mở miệng: “Phu nhân…… ngươi tại sao không giới thiệu Trương chưởng quầy cho vi phu một chút?”
Hắn nở nụ cười muốn ăn đòn.
(Phụt!!!! Há há há.
Cũng đúng à nha, gọi đúng đó chứ) Trương lão đầu lập tức trợn to hai mắt, mấy con hát đang thu thập này nọ cũng quay đầu lại, ngay cả Vương Ngũ, Vương Lục đang vẽ mặt cũng đều run lên một chút, nam tử kia thì ra là cô gia! Phiêu Tuyết đang muốn giấu diếm, cái sọt bị chọc thủng, khóe miệng run rẩy kỳ cục: “Ngươi”
Nhanh chóng chuyển đề tài, nói chính sự: “Trương chưởng quầy, ta cùng A Li còn có việc gấp muốn tìm Trương Mặc, chúng ta đi trước”
Phiêu Tuyết cáo từ. Trương lão đầu lập tức ngăn Phiêu Tuyết: “Trương Mặc không ở sòng bạc Cát Tường”
Phiêu Tuyết sửng sốt, chẳng lẽ hắn đã đến quan phủ? Tim lại bắt đầu nhanh chóng đập loạn.
Tuấn Lạc nhanh chóng nắm tay nàng, ngữ khí bình tĩnh hỏi tiếp: “Vậy Trương Mặc công tử ở trong gánh hát này?”
Vừa dứt lời, bên ngoài lập tức truyền đến tiếng hát y y nha nha, làn điệu kia châu tròn ngọc sáng, dây thanh vừa đúng, rất dễ nghe: “Nhìn khanh thân thể thế này, tại sao lại không may mắn? Lúc trước tuyển chọn, sứ thần Mao Duyên Thọ muốn vàng bạc, thiếp gia cảnh bần hàn, đã trở thành điểm yếu, bởi vậy mới phải tiến nhập lãnh cung.
Cửa hoàng cung nhỏ, người còn phải lấy mưu đồ đến xem……”
Đây là một đoạn trong [Hán Cung Thu] chỉ trích quan lạ tham ô, Phiêu Tuyết nghe xong lập tức biến sắc “Trương Mặc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.