“Ôm đến cho trẫm nhìn”
Duệ đế vội vàng ngoắc ngoắc ma ma đỡ đẻ.
Ma ma đỡ đẻ lập tức ôm tiểu hoàng tử
đến trước mặt Duệ đế, năm đó Duệ đế vừa nhìn đến tiểu hoàng tử đã thán
phục sự xinh đẹp của đứa nhỏ này, “Giống Tử Hoàn, khuynh thành, vậy ban
tên là Tuấn Lạc đi”
Tuấn, trong ngựa tốt (tuấn mã), Lạc,
trong Lạc Thần (con gái của Phục Hy), cái tên Tuấn Lạc này vừa mới xuất
hiện lập tức truyền khắp đám hoàng thân quốc thích Đông Li, “đẹp trai”
,
cũng trở thành cái tên nổi tiếng của hắn lúc nhỏ.
Duệ đế từng nói: Giống Tử Hoàn, khuynh thành.
Bởi vì giống Tô Tử Hoàn, cho nên bộ dạng mới đẹp.
Tuấn Lạc như bị vạch trần vết sẹo không thể khép lại, đau càng thêm đau, nụ cười lập tức biết mất: “Về sau
không được nói trẫm đẹp, trẫm là nam nhân”
Phiêu Tuyết không biết hắn vì cái gì
lại trở mặt nhanh hơn lật sách, “Không nói thì không nói, chúng ta mau
vào sòng bạc đi”
Dứt lời Phiêu Tuyết liền lủi vào sòng bạc.
Tuấn Lạc theo chân Phiêu Tuyết cũng bước vào cửa sòng bạc.
Cách đó không xa, Mặc Duy Trúc gọi tiểu nhị đi Mặc phủ mật báo, Mặc phủ lập tức phái gia đinh khiêng một cỗ
kiệu ra, Duy Trúc đỡ Duy Thận hôn mê bất tỉnh vào kiệu, một tiếng khởi
kiệu, trong nháy mắt mành buông xuống, bỏ qua cơ hội gặp gỡ Phiêu Tuyết.
~oOo~
Trong sòng bạc Cát Tường.
“Có ai không, mau tới đặt cược, đặt cửa lớn hay cửa nhỏ các vị quan khách mau mau quyết định”
Chưởng quầy mở
súc sắc tuỳ tiện vắt một cái khăn lên vai, hai mắt loé sáng ra kim
quang, nhìn bàn trước mặt mọi người.
Phiêu Tuyết nâng rèm che sòng bạc lên,
chỉ thấy một đám người vây quanh bên bàn, hơn mười cái bàn bày ra trong
sòng bạc, nhóm dân cờ bạc chen chúc thành từng đoàn từng đoàn, kêu lớn
gọi nhỏ, phi phàm náo nhiệt.
Tiểu nhị trong quán thấy Phiêu Tuyết
cùng Tuấn Lạc bước vào, lập tức cười híp mắt chạy đến: “Xin chào, khách
quan, cũng đến tìm vận may? Ta nói với ngài, đến sòng bạc Cát Tường
chúng ta là tới đúng chỗ rồi!”
Phiêu Tuyết vốn còn bị Tuấn Lạc làm
buồn bực, lúc này nhìn thấy cờ bạc lại vui vẻ ném mấy thứ kia lên chín
tầng mây, nghe thấy tiểu nhị nói như vậy, lập tức chạm tới hứng thú:
“Sao lại nói vậy? Nói được ta cho ngươi làm tổng quản”
Tiểu nhị vừa nghe vậy còn tưởng người
này thích nói giỡn: “Khách quan đừng chọc ta cười, tuy sòng bạc Cát
Tường chúng ta mới mở, nghe nói a…… chưởng quầy sòng bạc này còn có quan hệ với Cố quý phi đương triều đâu, Cố quý phi ngươi chắc là biết chứ?
Đây chính là thuỷ tổ của Đông Li quốc a, của mấy trò cờ bạc này này, ở
đây cái gì cũng có, cái gì cũng tốt, sòng bạc Cát Tường chúng ta đây có
thể kém nơi nào”
Phiêu Tuyết vừa nghe lập tức cuống cuồng.“Này……”
Tên Tương Mặc này thật là, lại dám làm ăn trên cái đầu của nàng.
Hay là nói…… thanh danh thích bài bạc của Cố Phiêu Tuyết nàng đã lan truyền rộng rãi như vậy?
Gương mặt tối tăm của Tuấn Lạc nhất
thời cũng khôi phục sáng sủa, bỗng nhiên bị tiểu nhị này đùa nở nụ cười, tươi cười như mặt trời tháng năm: “Tiểu nhị, ở trong mắt các ngươi, Cố
quý phi là người thế nào?”
Phiêu Tuyết lập tức hứng thú, nhìn tiểu nhị từ trên xuống dưới: “Nói mau nói mau, nói xong thưởng ngươi bạc”
“Cái này cũng khó nói, Cố hiền phi kia
là hoàng phi, đại tiểu thư Tể tướng phủ, chúng ta nào biết gì a”
Tiểu
nhị vẻ mặt cười ngây ngô “Những thứ chúng ta biết đều là những người
khác truyền đến”
“Người khác truyền cái gì?”
Tuấn Lạc hỏi.
Tiểu nhị đáp: “Nói Cố quý phi thật sự
là thiên hạ đệ nhất kì nữ a, nữ nhi gia đình bình thường song thất đã
gả, Cố quý phi này song bát có lẽ mới gả”
(Không biết là họ tính tuổi
kết hôn thế nào chứ em khẳng định Lạc ca không phải phi công trẻ lái máy bay bà già đâu)
“Đó là bởi vì nàng đang đợi một người”
Tuấn Lạc đột nhiên ý vị nói.
Phiêu Tuyết đang nghe hăng say, đột nhiên bị một câu nói của Tuấn Lạc đá cho một cước.
Tiểu nhị tiếp tục nói: “Có một việc,
các ngươi nghe nói chưa? Cố quý phi thật ra tinh thông cầm kỳ thư họa,
nhưng ở trong cung lại đánh đàn khó nghe có tiếng, ngươi nói cái này đã
tính là kì nữ chưa? Sòng bạc Cát Tường chúng ta có thể quan hệ với một
kì nữ như vậy, ngươi nói làm ăn này đương nhiên cuồn cuộn mà đến”
(hoá
ra “kì nữ”
trong miệng tiểu nhị kia là nữ tử kì quái.
Há há)
Tiểu nhị càng nói càng mơ hồ, sau lại
phát hiện mình nói quá nhiều, lại lập tức đổi đề tài: “Kìa, nghe ta nói, khách quan ngài đừng chê cười, nhìn khí thế ngút trời của nhị vị hôm
nay nhất định có thể đại thắng, ta đưa hai người vào bàn”
Phiêu Tuyết gật đầu, đi theo Tuấn Lạc tìm cái bàn ngồi.
Nàng đang đợi, đợi chưởng quầy chân chính đi ra.
Trên bàn nhị hào, một vị công tử quần
áo lụa là đang định đặt bạc lên bàn, người này chính là Vệ Lương Bân.
Vừa nghe tiểu nhị đối thoại, lặng lẽ quay đầu, Vệ Lương Ngữ bây giờ còn
đang bị thẩm vấn trong phủ Tông Nhân, hắn thầm mắng trong lòng: “Đánh
đàn? Muội muội bị bắt vào ngục khẳng định là do Cố quý phi kia làm hại!”
Chỉ thấy hắn mạnh mẽ đứng dậy, tính
tình như trâu bò, vọt tới trước túm cổ áo tiểu nhị: “Ngươi vừa rồi nói
cái gì? Cố quý phi cầm kỳ thư họa đều tinh thông?!”
Tiểu nhị bất thình lình bị chất vấn
hoảng sợ, “Đúng…… Đúng vậy, khách quan, tha mạng a, ta cũng chỉ nghe hạ
nhân Cố phủ nói, ta thật sự là không biết gì a……”
Vệ Lương Bân thở phì phì bỏ lại tiểu
nhị, bạc cũng không cần, trực tiếp đi tới cửa sòng bạc Cát Tường, mành
che che đi cảnh tượng trong phòng.
Trong Y Lan hí phường, Trương Mặc rửa
đi lớp hoá trang trên mặt, giống như hoàn toàn không nhìn thấy Vi Di và
Tô Nghi, trực tiếp không chú ý đến bọn binh lính đang giương cung bạt
kiếm.
“Mau giao chủ mưu ra đây! Trương Mặc, đừng cho là ta không dám động vào ngươi”
Vi Di đã bị chọc cho tới giới hạn nhẫn nại.
Ánh mắt Tô Nghi tản ra ánh sáng gian trá, trực tiếp rõ ràng hạ lệnh: “Người đâu, Y Lan hí phường che giấu phản tặc, lục soát!”
Vừa dứt lời, xa xa một thám tử hồi báo: “Đại nhân, tra được sòng bạc Cát Tường cũng là sản nghiệp của chưởng
quầy Y Lan hí phường, phản tặc có khả năng là trốn ở sòng bạc Cát
Tường!”
Tô Nghi hừ một tiếng: “Khó trách tìm không thấy, chúng ta đi, đi lục soát sòng bạc, thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót!”
Trương Mặc biến sắc, ngăn không được.
Vi Di gật đầu, Tô Nghi hạ lệnh trói Trương Mặc lại, đại đội nhân mã lập tức phóng tới sòng bạc Cát Tường!
Phủ Vệ Phó Xạ, Giang Nam lưu thủy uốn
quanh đình viện bên trong, Vệ Lương Bân một cước đá văng cửa thư phòng
“Cha! Ta tìm được hung thủ hãm hại muội muội!”
Vệ Khâm Xu đang cầm sách giật mình
ngẩng đầu, nhảy dựng lên từ trên ghế: “Cái gì?! Tìm được là ai? Chúng ta rốt cục có thể giúp Ngữ Nhi rửa sạch oan khuất!”
“Cha! Chúng ta mau tới sòng bạc Cát
Tường, nhân chứng vật chứng đều ở đó! Không sợ đến lúc đó nàng sẽ không
nhận tội!”
Vệ Lương Bân hung tợn nói, vừa dứt lời lập tức kéo Vệ Khâm Xu phóng ra ngoài.
“Mang theo nhân mã, chúng ta đi!”
Không khí ầm ầm.