Phiêu Tuyết đột nhiên nhớ lại câu nói
của Tuấn Lạc, vì sao hắn lại nháo nhào kêu đói bụng, thì ra hắn muốn để
nàng ăn điểm tâm cùng Cố tướng và Liễu phu nhân……
Thì ra hắn là người mà cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn im lặng cho đi……
Phiêu Tuyết đột nhiên thật sự muốn nhìn thấy Tuấn Lạc, bỏ lại Nam Cung Hiên Dật, Nam Cung Hiên Dật ngăn Phiêu
Tuyết: “Đã biết A Li tốt? Nếu ngươi đối với A Li không tốt, để cho A Li
đem ngươi vào lãnh cung đi”
Phiêu Tuyết hung hăng liếc Nam Cung
Hiên Dật một cái, cái này là uy hiếp sao? “Vậy bảo hắn tống ta vào lãnh
cung đi, vừa hay ta chưa từng ở trong lãnh cung”
Nam Cung Hiên Dật tựa tiếu phi tiếu,
xoay người chỉ vào con đường dẫn đến Vân Hương lâu: “Chi bằng cùng ta đi uống chén rượu đi?”
Phiêu Tuyết cười lắc đầu: “Không đi ”
Nàng vốn không muốn đi.
Nam Cung Hiên Dật nhìn bóng dáng Phiêu
Tuyết đi xa, trong đầu hiện ra hình ảnh ở sòng bạc Cát Tường ngày ấy,
làn váy bay lượn, chuỗi trân châu trên trán phát ra ánh sáng nhu hòa.
Nụ cười của hắn thoáng chốc lạnh xuống, trên mặt không còn một chút ý
cười, trong mắt không hề có chút bận tâm, thì ra tất cả nụ cười đối với
Phiêu Tuyết cũng chỉ là giả vờ.
Nam Cung Hiên Dật vuốt vuốt tay áo,
quay đầu nhìn thoáng qia cửa miếu thành hoàng nơi Phiêu Tuyết bị ôm vừa
rồi, thân ảnh họ Mặc kia đã không còn ở đó, thủ nhi đại chi là cỗ kiệu
đang đi xa dần.
(thành ngữ sử dụng để thay thế người hoặc sự vật nào đó)
Nam Cung Hiên Dật nhìn lại cảnh tượng
hai người một nam một bắc kia, sau đó vỗ tay, tiếng vỗ tay vừa phát ra,
lập tức có gã sai vặt đem một con tuấn mã toàn thân màu trắng đến, Nam
Cung Hiên Dật xoay người lên ngựa, nghênh ngang rời đi.
Khi Phiêu Tuyết trở lại Cố phủ, Cố phủ
đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, Phiêu Tuyết vào từ cửa hông, quản gia Cố
quán đang an bài người dọn dẹp chân núi hẻo lánh nhất phía sau, chính là Thủy Ba đình kia.
Liễu Như Mi lại tâm không cam tình không nguyện xử lý trong đại sảnh, lần này nói gì Cố Hà Đông cũng không nghe nàng.
Phiêu Tuyết muốn hỏi cặn kẽ cho nên
phải tới tiền thính, hỏi ra mới biết thì ra Mặc phủ đã định xong xuôi
ngày giờ hôn sự, cùng với cái vòng tròn Cố Hà Đông vẽ lúc ấy cũng là
không mưu mà hợp, vừa hay thánh giá đang ở đây, cũng là chuyện mừng,
trong phủ giăng đèn kết hoa trước.
Phiêu Tuyết nói chuyện với Cố Hà Đông
xong lập tức trở về Như Tuyết Các của mình, nàng đối với chuyện hôn sự
của Phi Sương không có ý kiến, gả cũng tốt, không gả cũng thế, đều đã
không còn là chuyện nàng có thể khống chế.
Diện mạo Mặc Ngọc giống Duy Trúc ca ca, cũng không phải là sự ôn nhu của Duy Trúc ca ca đối với Phiêu Nhi, diện mạo giống nhau thì sao? Không phải là không phải, Phiêu Tuyết đã suy
nghĩ cẩn thận, nàng có tình cảm với Duy Trúc ca ca, chứ không phải có
tình cảm với Mặc Ngọc công tử giống Duy Trúc ca ca này.
Phiêu Tuyết vừa vào Như Tuyết Các, liền cảm giác có chút trống trải, những thị vệ cao thủ hộ giá đâu?
“Quý phi nương nương cát tường”
Vài nữ quan trong cung hành lễ với Phiêu Tuyết.
Phiêu Tuyết gật đầu: “Thủy Bích và Xuân Tiểu đâu?”
“Bẩm quý phi nương nương, hai vị tỷ tỷ ở trong thư phòng hầu hạ Hoàng Thượng”
Phiêu Tuyết nghe vậy đi lên thư phòng,
nhóm nữ quan đồng loạt đứng sang một bên, Phiêu Tuyết bước lên cầu
thang, chỉ thấy hai người đứng thẳng tắp trước cửa thư phòng, chính là
Thủy Bích và Xuân Tiểu sao?
Thủy Bích nhìn thấy Phiêu Tuyết, vui mừng nhướng mày, rồi lại đưa tay xuỵt một cái với Phiêu Tuyết.
Phiêu Tuyết lập tức nhè nhẹ cước bộ: “Làm sao vậy?”
“Vạn tuế gia hôm nay phát đại hỏa, vừa
mới mắng Tương công công đem tin từ trong cung tới”
Khi Xuân Tiểu nói ra vẻ mặt còn mang chút e ngại.
Phiêu Tuyết cảm thấy bất ngờ, rốt cuộc
là làm sao vậy? Tuấn Lạc vẫn đều nham hiểm, đại sự cũng chưa từng thấy
hắn dỡ xuống nụ cười? Ngay cả giết người cũng có chút mỉm cười…..
Rốt cuộc là chuyện gì mới có thể làm hắn thất thường như thế?
Phiêu Tuyết dường như muốn đẩy cửa đi vào.
“Tiểu thư, nhẹ một chút, Hoàng Thượng hình như vừa mới ngủ”
Thủy Bích vội vàng nhắc nhở.
“Ừ”
Cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, Phiêu Tuyết đi vào, lại đóng cửa lại.
Trên bàn sách có một đống công văn, màu sắc đống tấu chương có chút không giống với những thứ Phiêu Tuyết thấy
sáng nay, xem ra đã đổi một đống, mấy quyển đang mở ra, còn lại đều còn
nguyên.
Bên trong thật im lặng, liếc mắt tìm cái người hình như đang ngủ.
Không nằm trên bàn ngủ, vậy chắc đang
nghỉ trên nhuyễn tháp (ghế mềm), Phiêu Tuyết đi tới chỗ nhuyễn tháp,
phát hiện mành đang buông xuống.
Nhìn, hay không nhìn? Dung nhan Tuấn Lạc ngủ…… Phiêu Tuyết nhẹ nhàng bật cười.
Phiêu Tuyết đẩy mành ra, bên trong
trống trơn…..
Sao lại như vậy? Hắn không phải đang ngủ sao? Thủy Bích và Xuân Tiểu coi chừng bên ngoài, hắn lại không có bên trong?
Rốt cuộc đi nơi nào? Kế kim thiền thoát xác?
Phiêu Tuyết vội vàng đi tới trước
nhuyễn tháp, theo bản năng định sờ độ ấm của nhuyễn tháp, xem có còn ấm
hay không, ngay khi Phiêu Tuyết vươn tay đụng đến nhuyễn tháp, một lực
đạo kéo nàng về phía sau.
Phiêu Tuyết theo bản năng định hét lên, một bàn tay lớn đã che lên, chặn miệng Phiêu Tuyết.
Tuấn Lạc không biết từ nơi nào xông ra, hắn không nói một lời, kéo Phiêu Tuyết ấn vào trong lòng.
Hắn buông tay ra, không che miệng Phiêu Tuyết nữa, làm cho Phiêu Tuyết gắt gao dán chặt trong lồng ngực hắn,
lòng tràn đầy ấm áp, cảm thụ được độ ấm của hắn, vội vàng xao động cũng
bình phục xuống.
“A Ngữ”
Hắn nói, thanh âm rất thu hút, trong giọng nói không giấu được mệt mỏi.
Phiêu Tuyết cảm thấy hắn quả thật có gì đấy không đúng, vừa định há mồm hỏi đã xảy ra chuyện gì, đã bị hắn ngắt lời, trong giọng nói của hắn bao hàm ngàn vạn lưu luyến: “Xuỵt, A Ngữ,
đừng nói, để chúng ta yên lặng đứng một lát”
Hắn nói xong, toàn bộ thư phòng liền im lặng xuống, kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Phiêu Tuyết tựa trên trái
tim hắn, lắng nghe trái tim hắn mạnh mẽ đập, mỗi một âm thanh đều đau
như vậy.
Tay Tuấn Lạc đặt trên lưng Phiêu Tuyết, giống như gắt gao giam nàng lại, sợ nàng sẽ đột nhiên biến mất: “A Ngữ…… A Ngữ……”
Phiêu Tuyết không biết rốt cuộc Tuấn
Lạc này làm sao, sao lại khác thường như thế, nàng sao lại cảm thấy giờ
phút này hắn bất lực như thế…… Giống như trong trời đất, tất cả những
người hắn quan tâm đều bỏ hắn mà đi, giống như trong đất trời rộng lớn
này chỉ còn một mình hắn cô đơn sống sót.
Phiêu Tuyết cứ như vậy vùi đầu trong
lòng hắn, sợi tóc của hắn rơi xuống trên đầu Phiêu Tuyết, cùng trăm nhìn sợi tóc đen của Phiêu Tuyết lẫn lộn với nhau.
Rốt cuộc là có chuyện gì?! Phiêu Tuyết vội vàng nhưng lại không thể hỏi.
Phiêu Tuyết có thể cảm giác được khi
Tuấn Lạc ôm nàng hắn run run, tuy rằng cố nén trấn định, nhưng thanh âm
nảy lên rất nhanh từ trong lồng ngực truyền tới đã nói hết tất cả sự bất lực của hắn.
Phiêu Tuyết ngẩng đầu, ôm lại hắn, mặc
kệ đã xảy ra chuyện gì, Phiêu Tuyết biết hắn chưa bao giờ cần an ủi, bởi vì hắn là Tuấn Lạc, vô vãng bất thắng Tuấn Lạc, thật ra hắn chỉ cần một chỗ có thể để hắn chân chân chính chính nghỉ ngơi.
(luôn luôn thắng)
Hắn cầu chính là một người không nhìn
trộm đế vị, hoàng quyền, tài phú của hắn, hắn muốn chính là một người
thật sự coi hắn là phu quân, người có thể cùng hắn vượt qua mưa gió.
Bên cạnh hắn quá nhiều tiểu nhân tà nịnh, chính vì thế, Phiêu Tuyết mới
càng có vẻ trân quý.
“A Li, sao vậy……”
Phiêu Tuyết ngẩng đầu nhìn gương mặt thon thon hoàn mỹ, rốt cục mở mồm hỏi.